Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Quyển 2 - Chương 11: Thương tâm
Rạng sáng một chút, Bắc Bắc mới về nhà, vẻ mặt mỏi mệt.
Khi anh mở cửa ra, tôi đã đợi trong phòng khách. Thấy tôi, anh kinh ngạc mở to mắt, nhưng vui sướng lập tức thay thế…
“Đói không? Em làm canh cá cho anh ăn bữa khuya, không nghĩ cứ chờ mãi, hâm nóng canh hết lần này đến lần khác, mà bây giờ anh mới trở về" Tôi tiến lên, ôm lấy thắt lưng anh, vẫn còn oá giận trầm trọng, nhưng cũng tận tình làm nũng …
Ôm ấp thật ấm, dường như đã lâu rồi không có ôm giống như vậy.
“Xin lỗi, anh không biết em đang đợi anh….." Giọng anh áy náy lại chứa đầy vui sướng cất lên. “Sau này anh nhất định sẽ về nhà sớm một chút."
“Vâng." Tôi gật đầu, tựa vào vai anh vô cùng thân thiết, tay cũng bận rộn mở ra chén canh cá nóng.
“Tay em làm sao vậy?" Bắc Bắc biến sắc, khiếp sợ đem ngón tay mịn màng nhỏ bé của tôi ra xem xét. Ngón tay tôi dán miếng keo cá nhân còn dính một chút nước sát trùng….
“Em… không có việc gì đâu..!" Tôi ngập ngừng rút tay ra, làm sao có thể thừa nhận, đối với việc nấu ăn tôi vô cùng ngu ngốc.
Sắc mặt Bắc Bắc đen lại, đôi mày nhíu nhíu, ánh mắt anh nhịn không được liếc về phía nhà bếp. Rác rưởi, xương cá to nhỏ rất nhiều, đều là bị tôi làm hỏng nên vứt bỏ, còn chưa kịp xử lý, nằm đầy trong bếp.
“Em cam đoan, có thể uống, em thử qua rồi, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có độc chết anh!" Tôi dựng thẳng ngón tay lên, ra sức cam đoan..
Bắc Bắc bỗng nhiên ôm tôi thật chặt vào lòng. Tôi dán ở trong ngực anh, cảm nhận được hơi thở dồn dập, cảm xúc dao động của anh…Giờ phút này, dường như khoảng cách lạc đường trong mười mấy ngày của chúng tôi đã quay trở lại….
“Hứa với anh, từ nay về sau đừng xuống bếp nữa, anh không muốn nhìn thấy em bị thương." Tiếng Bắc Bắc buồn bã.“Vâng." Tôi ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh….
……
Tắm rửa xong, Bắc Bắc ra khỏi toilet phát hiện ra bốn phía tối đen.
“Y Y, cúp điện hả?"
“Không có……. không có cúp điện." Tôi ở phía sau ôm lấy thắt lưng anh, toàn thân tôi mặc bộ nội y bằng ren màu đen nóng bỏng…..
Bắc Bắc mặc áo ngủ, vẫn chưa cảm giác được sự khác thường …Cứ như vậy, chúng tôi ở trong bóng tối, tư thế vẫn im lặng hồi lâu.
“Em giúp anh lau tóc nhé." Tôi thuận tay cởi luôn áo ngủ của anh xuống, lấy khăn lau lên mái tóc anh…
Bắc Bắc không biết được là tôi cố ý, anh cúi đầu thật thấp, im lặng phối hợp, trong bóng tối, tôi thậm chí còn nhận thấy anh mỉm cười…
Giúp anh lau khô tóc xong, tôi đem áo ngủ có chút ẩm ướt thuận thế ném trên sàn nhà…
Thân thể tôi lộ ra gần hết, tôi ôm chặt thắt lưng trần trụi của anh, lúc này Bắc Bắc mới phát giác có điểm bất thường……
Anh cứng người lại….càng lúc càng cứng ngắc….
Tôi từ từ hôn lên các cơ bắp đang căng cứng như tảng đá đó, ý muốn làm cho anh hưng phấn. Nhưng mỗi tấc lông tơ của Bắc Bắc ngược lại càng lúc càng khẩn trương dựng lên ….
“Tách." Tôi bật ngọn đèn ngủ mờ ảo lên, sau đó tới phía trước thân thể cứng ngắc đó, làm cho anh thấy rõ, tôi muốn thành người đàn bà của anh…
“Bắc Bắc, anh nghe này, em muốn anh! Em muốn chúng ta trở thành vợ chồng chân chính." Trán của tôi đụng vào trán của anh, nhẹ nhàng thốt lên, bản thân cũng cảm thấy khẩn trương cùng áp lực.
Thật ra, tình trạng của tôi cũng không khá hơn so với anh. Tôi khẩn trương đến mức hít thở không thông.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, nhìn bóng dáng anh qua tấm gương lớn, tôi thấy mình lẳng lơ tựa như một con hồ ly tinh, hai má hồng lên như quả đào mật, đem ngọt ngào và gợi cảm kết hợp thật hoàn mỹ, bầu ngực đầy đặn được bao bọc trong cái áo lót màu đen bằng ren, càng phát ra gợi cảm mê hồn, phía dưới hạ thân như ẩn như hiện càng thêm mờ ám.
Tôi mỉm cười ngọt ngào, nhìn anh chờ đợi…
Giường ở ngay phía sau, tôi hy vọng anh có thể ôm lấy tôi đặt ở trên đó, bước vào đêm ngọt ngào…..
Nhưng Bắc Bắc không có động đậy, trong phòng toàn bộ đều là tiếng hít thở khẩn trương của anh.
Hít sâu……..hít sâu……….Có thể cảm nhận sâu sắc được anh đang bị áp lực gì đó….
Tôi thầm nghĩ, muốn có được anh hoàn toàn, bước đầu xâm lược cơ thể anh trước, rồi đến lòng của anh…
Anh sợ hãi, anh khẩn trương, trong đầu tôi tự động xem nhẹ. Anh càng liều mạng kiềm nén thì tôi càng cố ý dẫn đường, biến mọi thứ trở thành tình dục
Tôi cười, cởi bỏ bộ nội y bằng ren ra, bầu ngực đầy đặn trắng nõn thoát ra ngoài, trong mắt đàn ông đây hẳn là một cảnh làm người ta khó nhịn. Quả thật, dáng người tôi nhỏ nhắn, nhưng ba vòng cân xứng…dáng người thật nóng bỏng…
Nhịp bước của anh, không thể không di chuyển, nhưng không phải tiến về phía trước mà cũng không phải lùi về phía sau….
Có lẽ anh sợ chỉ một bước nhỏ cũng sẽ giống như một chậu nước lạnh dập tắt sự nhiệt tình của tôi.
“Bắc Bắc, sờ em đi!" Tôi nôn nóng, cầm lấy tay anh, xúc động đưa tay anh lên, đặt trên ngực trái của tôi….
Nơi ấy có một trái tim yêu anh.
Toàn bộ bầu ngực trái trắng nõn đẫy đà của tôi đều bị Bắc Bắc nắm trong tay…..
“Bắc Bắc……" Tôi muốn ôm lấy anh…đột nhiên bị một lực mạnh dùng sức đẩy tôi ngã trên sàn nhà…. Xương cùi chỏ đau đớn, đầu của tôi trống rỗng, chỉ nghe tiếng cửa toilet đóng mạnh và âm thanh của tiếng nôn mửa…..
“Ụa— ụa—" Từng tiếng từng tiếng nôn khan vang lên….Tựa như lời niệm chú, lăng trì lòng của tôi, lăng trì tôn nghiêm của tôi.
Bắc Bắc…… Không cần tôi….Ngay cả sờ tôi một chút thôi, anh cũng cảm thấy ghê tởm……..
Ghê tởm …… Là ghê tởm …..
Khi anh mở cửa ra, tôi đã đợi trong phòng khách. Thấy tôi, anh kinh ngạc mở to mắt, nhưng vui sướng lập tức thay thế…
“Đói không? Em làm canh cá cho anh ăn bữa khuya, không nghĩ cứ chờ mãi, hâm nóng canh hết lần này đến lần khác, mà bây giờ anh mới trở về" Tôi tiến lên, ôm lấy thắt lưng anh, vẫn còn oá giận trầm trọng, nhưng cũng tận tình làm nũng …
Ôm ấp thật ấm, dường như đã lâu rồi không có ôm giống như vậy.
“Xin lỗi, anh không biết em đang đợi anh….." Giọng anh áy náy lại chứa đầy vui sướng cất lên. “Sau này anh nhất định sẽ về nhà sớm một chút."
“Vâng." Tôi gật đầu, tựa vào vai anh vô cùng thân thiết, tay cũng bận rộn mở ra chén canh cá nóng.
“Tay em làm sao vậy?" Bắc Bắc biến sắc, khiếp sợ đem ngón tay mịn màng nhỏ bé của tôi ra xem xét. Ngón tay tôi dán miếng keo cá nhân còn dính một chút nước sát trùng….
“Em… không có việc gì đâu..!" Tôi ngập ngừng rút tay ra, làm sao có thể thừa nhận, đối với việc nấu ăn tôi vô cùng ngu ngốc.
Sắc mặt Bắc Bắc đen lại, đôi mày nhíu nhíu, ánh mắt anh nhịn không được liếc về phía nhà bếp. Rác rưởi, xương cá to nhỏ rất nhiều, đều là bị tôi làm hỏng nên vứt bỏ, còn chưa kịp xử lý, nằm đầy trong bếp.
“Em cam đoan, có thể uống, em thử qua rồi, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có độc chết anh!" Tôi dựng thẳng ngón tay lên, ra sức cam đoan..
Bắc Bắc bỗng nhiên ôm tôi thật chặt vào lòng. Tôi dán ở trong ngực anh, cảm nhận được hơi thở dồn dập, cảm xúc dao động của anh…Giờ phút này, dường như khoảng cách lạc đường trong mười mấy ngày của chúng tôi đã quay trở lại….
“Hứa với anh, từ nay về sau đừng xuống bếp nữa, anh không muốn nhìn thấy em bị thương." Tiếng Bắc Bắc buồn bã.“Vâng." Tôi ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh….
……
Tắm rửa xong, Bắc Bắc ra khỏi toilet phát hiện ra bốn phía tối đen.
“Y Y, cúp điện hả?"
“Không có……. không có cúp điện." Tôi ở phía sau ôm lấy thắt lưng anh, toàn thân tôi mặc bộ nội y bằng ren màu đen nóng bỏng…..
Bắc Bắc mặc áo ngủ, vẫn chưa cảm giác được sự khác thường …Cứ như vậy, chúng tôi ở trong bóng tối, tư thế vẫn im lặng hồi lâu.
“Em giúp anh lau tóc nhé." Tôi thuận tay cởi luôn áo ngủ của anh xuống, lấy khăn lau lên mái tóc anh…
Bắc Bắc không biết được là tôi cố ý, anh cúi đầu thật thấp, im lặng phối hợp, trong bóng tối, tôi thậm chí còn nhận thấy anh mỉm cười…
Giúp anh lau khô tóc xong, tôi đem áo ngủ có chút ẩm ướt thuận thế ném trên sàn nhà…
Thân thể tôi lộ ra gần hết, tôi ôm chặt thắt lưng trần trụi của anh, lúc này Bắc Bắc mới phát giác có điểm bất thường……
Anh cứng người lại….càng lúc càng cứng ngắc….
Tôi từ từ hôn lên các cơ bắp đang căng cứng như tảng đá đó, ý muốn làm cho anh hưng phấn. Nhưng mỗi tấc lông tơ của Bắc Bắc ngược lại càng lúc càng khẩn trương dựng lên ….
“Tách." Tôi bật ngọn đèn ngủ mờ ảo lên, sau đó tới phía trước thân thể cứng ngắc đó, làm cho anh thấy rõ, tôi muốn thành người đàn bà của anh…
“Bắc Bắc, anh nghe này, em muốn anh! Em muốn chúng ta trở thành vợ chồng chân chính." Trán của tôi đụng vào trán của anh, nhẹ nhàng thốt lên, bản thân cũng cảm thấy khẩn trương cùng áp lực.
Thật ra, tình trạng của tôi cũng không khá hơn so với anh. Tôi khẩn trương đến mức hít thở không thông.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, nhìn bóng dáng anh qua tấm gương lớn, tôi thấy mình lẳng lơ tựa như một con hồ ly tinh, hai má hồng lên như quả đào mật, đem ngọt ngào và gợi cảm kết hợp thật hoàn mỹ, bầu ngực đầy đặn được bao bọc trong cái áo lót màu đen bằng ren, càng phát ra gợi cảm mê hồn, phía dưới hạ thân như ẩn như hiện càng thêm mờ ám.
Tôi mỉm cười ngọt ngào, nhìn anh chờ đợi…
Giường ở ngay phía sau, tôi hy vọng anh có thể ôm lấy tôi đặt ở trên đó, bước vào đêm ngọt ngào…..
Nhưng Bắc Bắc không có động đậy, trong phòng toàn bộ đều là tiếng hít thở khẩn trương của anh.
Hít sâu……..hít sâu……….Có thể cảm nhận sâu sắc được anh đang bị áp lực gì đó….
Tôi thầm nghĩ, muốn có được anh hoàn toàn, bước đầu xâm lược cơ thể anh trước, rồi đến lòng của anh…
Anh sợ hãi, anh khẩn trương, trong đầu tôi tự động xem nhẹ. Anh càng liều mạng kiềm nén thì tôi càng cố ý dẫn đường, biến mọi thứ trở thành tình dục
Tôi cười, cởi bỏ bộ nội y bằng ren ra, bầu ngực đầy đặn trắng nõn thoát ra ngoài, trong mắt đàn ông đây hẳn là một cảnh làm người ta khó nhịn. Quả thật, dáng người tôi nhỏ nhắn, nhưng ba vòng cân xứng…dáng người thật nóng bỏng…
Nhịp bước của anh, không thể không di chuyển, nhưng không phải tiến về phía trước mà cũng không phải lùi về phía sau….
Có lẽ anh sợ chỉ một bước nhỏ cũng sẽ giống như một chậu nước lạnh dập tắt sự nhiệt tình của tôi.
“Bắc Bắc, sờ em đi!" Tôi nôn nóng, cầm lấy tay anh, xúc động đưa tay anh lên, đặt trên ngực trái của tôi….
Nơi ấy có một trái tim yêu anh.
Toàn bộ bầu ngực trái trắng nõn đẫy đà của tôi đều bị Bắc Bắc nắm trong tay…..
“Bắc Bắc……" Tôi muốn ôm lấy anh…đột nhiên bị một lực mạnh dùng sức đẩy tôi ngã trên sàn nhà…. Xương cùi chỏ đau đớn, đầu của tôi trống rỗng, chỉ nghe tiếng cửa toilet đóng mạnh và âm thanh của tiếng nôn mửa…..
“Ụa— ụa—" Từng tiếng từng tiếng nôn khan vang lên….Tựa như lời niệm chú, lăng trì lòng của tôi, lăng trì tôn nghiêm của tôi.
Bắc Bắc…… Không cần tôi….Ngay cả sờ tôi một chút thôi, anh cũng cảm thấy ghê tởm……..
Ghê tởm …… Là ghê tởm …..
Tác giả :
Đản đản 1113