Trôi Nổi
Chương 9
Rubybaozi
- -------------
"Tư Độ! Trình Tư Độ! Con chạy đi đâu vậy?" Mẹ Trình qua cửa sổ cũ của căn nhà lớn gọi ra.
Trình Tư Độ lập tức giống như đụng phải điện giật từ trên môi Đàm Khinh văng ra, đầu óc phảng phất có chút xấu hổ cúi thấp xuống, vòng tới vòng lui, không biết nói lời gì, lại đột nhiên rất dùng sức mà lôi tay Đàm Khinh xuống, ném ra câu tiếp theo "Không thể nuốt lời " rất chạy nhanh chạy mất.
Đàm Khinh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trình Tư Độ chạy trốn, sờ sờ đôi môi ướt át của chính mình.
"Anh! Anh! Mau nhìn! Vu bà đi ra rồi!" Tư Doanh lôi kéo Tư Độ, liều mạng muốn cậu xem vu bà đáng sợ trong TV, nhưng mà ̣ Trình Tư Độ ngày hôm nay tựa hồ không hăng hái lắm, vùi ở trong ghế sofa nhung màu xanh lục, ôm đầu gối, đầu dựa vào trên lưng ghế sofa, biểu tình trên mặt rất lười, nhưng lại cùng kiểu lười biếng trước kia không giống nhau, như là đang nằm mơ, trên gương mặt tung bay hai đám đỏ ửng nhàn nhạt, cười lại không dám cười, rồi lại nhịn không được.
Rốt cục, cậu vùi mặt vào trong chỗ tựa lưng ghế sofa, ngu ngốc nở cười một tiếng.
Không dám tin, Đàm Khinh tính khí cứng như vậy, đôi môi dĩ nhiên rất mềm mại.
Mẹ Trình sấy khô tóc tai, đi tới vỗ vỗ cậu, "Ngủ đi."
Một nhà bốn người ngủ ở trong một gian phòng, hai cái giường lớn, Tư Doanh cùng Tư Độ một cái, vợ chồng hai người bọn họ một cái.
Tư Độ nhìn mẹ vỗ mỹ phẩm dưỡng da trên mặt, vỗ mặt đôn đôn vang, lại hỏi: "Ba đâu?"
" Đánh bài dưới lầu đây, chúng ta ngủ trước."
Sáng sớm tỉnh lại, mấy người đang ở dưới lầu dùng báo cũ dán cửa. Tư Độ mang theo Tư Doanh đi qua hổ trợ, chọn lấy một tờ báo mới nhất, theo bản năng mà xem mấy lần.
"Là một vụ thảm án diệt môn a." Một công nhân nói, "Cái này là kẻ sát nhân liên hoàn nửa đêm xông vào giết gia đình kia, trước khi cảnh sát đuổi đến đã tự sát. Vụ án chỉ có thể kết thúc như thế, thảm nhất chính là bé trai kia, nghe nói hình như là buổi tối hôm đó chạy đi quán net chơi, không khóa cửa a, phỏng chừng kẻ sát nhân kia chính là đi vào như vậy. Chờ nó lúc rạng sáng trở lại, ba mẹ cũng đã bị xe cảnh sát kéo đến nhà tang lễ."
Tư Độ sợ run cả người.
Tư Doanh nhỏ giọng nói: "Anh hai, kẻ sát nhân sẽ ngồi tù chứ."
"Nhưng là kẻ sát nhân tự sát, làm sao ngồi tù đây?"
Tư Độ lại hỏi: "Đàm Khinh đâu?"
Công nhân lau mồ hôi: "Sáng sớm xuống công trường rồi." Gã khá hẹp hòi mà nở nụ cười, "Ông chủ nhỏ, cậu và Đàm Khinh quan hệ không tệ nha."
Tư Độ sắc mặt mất tự nhiên qua loa vài câu, dán cửa sổ một hồi liền đi trở về.
Ngủ trưa xong, Tư Doanh chạy đi trong rừng lân cận giẫm thật nhiều cỏ đuôi chó. Tư Độ quậy dùng cỏ đuôi chó cọ mặt em gái, vừa ngẩng đầu, một người từ trong rừng chậm rãi đến gần, mặc đồ lao động chữ T màu đen và quần tây xanh quân đội, trên ống quần còn có chút giọt bùn.
Đàm Khinh đang trở về chuẩn bị đổi một cái xẻng vừa tay, xa xa liền thấy anh em Trình gia nô đùa trong rừng.
Tư Doanh nắm một bó to cỏ đuôi chó đưa cho Đàm Khinh, rất nghiêm túc lại rất kiêu ngạo mà nói: "Anh có thể tặng hoa cho người đẹp nhất ở chỗ tụi em."
Theo những sóng điện lấp lánh phát ra từ đôi mắt to của Tư Doanh, Đàm Khinh suy nghĩ một chút, kín đáo đưa cỏ đuôi chó cho Trình Tư Độ trở tay không kịp. Mặt Trình Tư Độ lập tức đỏ lên, khóe môi ngậm lấy ý cười, đôi mắt ngọt ngào giống như chảy mật.
"Vậy anh tặng cho anh của em."
Tư Doanh tức giận đến kêu to: "Anh hai là con trai!"
"Không được sao?" Đàm Khinh ngữ khí vẫn là nhàn nhạt.
"Không đúng, phải đưa cho!" Tư Doanh nắm bím tóc đẹp đẽ của mình, "Cài lên bím tóc của con gái."
Đàm Khinh vẫn giữ im lặng như thường, vân đạm phong khinh mà nhìn đám cỏ đuôi chó màu xám xanh này, "Đã đưa tặng cho anh của em, anh không thể đổi ý."
Tư Độ không nhịn được, khẽ gọi một tiếng "Đàm Khinh".
Tư Doanh tức giận đi ở phía trước, Tư Độ phá lệ mà không đuổi theo, chậm rì rì dừng ở phía sau, chậm rì rì sóng vai cùng Đàm Khinh, liền chậm rãi dắt tay Đàm Khinh.
Tư Độ nhỏ giọng nói: "Trên tay của anh có chút vết chai."
"Ừm." Đàm Khinh dùng sức mà nắm bàn tay như đứa nhỏ chặt trong lòng bàn tay, "Đau không?"
Tư Độ lắc đầu một cái: "Không đau." Cậu dừng một chút, "Em cho rằng anh ngày hôm qua đã hối hận rồi."
Đàm Khinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ cười nhạo cậu, " Anh không phải đã chủ động hôn trả sao?"
Tư Độ liền cười cười.
Đàm Khinh xoa xoa ngón tay nhẵn nhụi mềm mại của cậu, liền buông ra, "Anh còn phải trở về làm việc. Đuổi theo em gái trở về, cô gái nhỏ hình như giận thật."
"Con bé không tức giận, em sẽ chiên cho con bé một miếng giăm bông trứng, con bé ăn xong liền không giận nữa." Tư Độ nhẹ nhàng mà nói.
"Được."
Tư Độ thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm.
Cậu và Đàm Khinh tắm xong tại trên đường mòn đồng ruộng xa xa công trường đi khắp nơi, màu xanh lúa mạch non giữa hè ra hoa, đã cao bằng nửa người, mặt trăng màu bạc treo thấp ở chân trời, ánh trăng quá ôn nhu, Tư Độ mỗi một bước cũng giống như đạp trên đám mây, vui sướng đến không chân thực như vậy.
"Đàm Khinh." Tư Độ kéo kéo tay hắn, "Trước đây anh từng yêu đương sao?"
"Không có từng yêu đương với con trai."
"Vậy con gái thì sao?"
"Có."
Tay Tư Độ nắm chặt hơi phát lạnh, muốn buông ra lại bị Đàm Khinh kéo căng, "Ăn ngay nói thật, em không nên tức giận."
Tư Độ như là bình sinh đổ ba bình dấm chua lão Trần Sơn Tây, bên trong cuống họng đều bốc lên mùi chua, "Hai người cũng nắm tay sao? Cũng hôn môi rồi sao?"
Đàm Khinh sẩn tiếu: "Anh chỉ giảng đề cho cô ấy."
Tư Độ đứng bất động, "Nhanh lên, bây giờ hôn em một chút."
Đàm Khinh dựa vào ánh trăng nhìn mặt Trình Tư Độ, nhiều yêu cầu đúng lý hợp tình, đôi môi lại mắc cỡ run cầm cập, như nụ hoa, lông mi run rẩy, nhanh lên á!
Đàm Khinh đưa tay sờ sờ lông mi Tư Độ. Tư Độ đột nhiên liền cực kỳ bình tĩnh, thậm chí sinh ra một loại tình cảnh ôn nhu đến giống như quy y.
Đàm Khinh vươn tay, điểm hóa tảng đá Trình Tư Độ này đường tình chưa mở.
Trình Tư Độ còn muốn mở miệng gọi tên Đàm Khinh, liền bị Đàm Khinh rất nhẹ rất chậm mà ngăn chặn đôi môi.
Bọn họ dính lấy nhau, nửa bên người dính sát vào, vừa hôn môi, vừa chậm rãi đi đến đường mòn phủ kín ánh trăng màu bạc.
Một tháng đến kỳ hạn công trình, Đàm Khinh lĩnh tiền, hơn năm ngàn tệ, toàn bộ tích trữ vào trong thẻ, thẻ đã được may vào túi trong của áo sơ mi.
Đàm Khinh không có lý do gì ở lại chỗ này.
Trình Tư Độ ngày đó nổi nóng quá trớn, cơm cũng không ăn, lầu cũng không xuống, người khác đều cho là cậu sinh bệnh. Cậu sinh bệnh tựa hồ là chuyện thường như cơm bữa.
Đàm Khinh hết cách rồi, đi lên lầu gõ cửa, thành khẩn vài tiếng, cũng không đẩy đi vào, "Tư Độ, anh phải đi rồi."
Trình Tư Độ khóc lóc nói: "Anh đi a. Anh là tên lừa đảo, anh có phải lại lừa em hay không?"
Đàm Khinh dừng một chút, "Tư Độ, chờ anh."
Đàm Khinh cho không được hứa hẹn.
Lúc mùa hè của Trình Tư Độ sắp kết thúc đến đại học báo danh, huấn luyện quân sự nối gót mà tới.
Trình Tư Độ mặc đồ rằn ri, sau khi mặc quân tư đoan chính, vọt vào nhà ăn liền bắt đầu ăn không kịp nhai. Cậu da dẻ trắng, sau khi phơi nắng hai ngày, nam sinh cả lớp đều đen thành than cốc, chỉ có cậu hình như phơi nắng như thế nào cũng không đen, các nữ sinh học viện nhân văn cách vách lén lút lấy biệt hiệu cho cậu, gọi là Trình lang thoa phấn.
Trình lang uống hết bát cháo liền đi về ký túc xá, mới vừa đi ra nhà ăn, liền thấy dưới mặt trời chói chang đậu một chiếc xe điện màu đen, chất đầy chuyển phát nhanh. Thanh niên thân hình cao ráo đẹp trai đầu đôi mũ lưỡi trai màu đen đứng ở bên cạnh xe điện, vươn tay đem chuyển phát nhanh đưa cho nữ sinh bên cạnh, âm thanh trầm thấp, "Mời ký tên."
Trình Tư Độ đứng tại chỗ.
Qua một hồi lâu, thanh niên ngẩng mặt lên, dưới vành mũ nhìn thấy Trình Tư Độ trắng như tuyết mặc đồ rằn ri, lông mày đều ướt nhẹp, như một người sống sót sau chết đuối.
Đàm Khinh cười cười: "Không rám đen."
Trình Tư Độ không nhịn xuống, một đầu đụng vào trong lồng ngực Đàm Khinh, đụng đến Đàm Khinh lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó.
Trình Tư Độ tháo ra mũ lính, lộ ra tóc đen mềm mại, đuôi mắt vô cùng đáng thương mà ửng hồng, rất không có lực uy hiếp mà nói dọa: "Em đâm chết anh!"
Đàm Khinh lại giương lông mày lên cười ha hả.
Đây là mùa hè của năm 15(*).
(*) chắc ý tác giả là năm 2015 (这是 15 年的夏天). Cơ mà lại nói bọn họ xa cách nhau thêm 7 năm nữa, nói gì thì nói thì thời không này tôi cũng thiệt...không hiểu cho lắm.
Bọn họ chỉ xa nhau hai mươi ba ngày.
Đàm Khinh đang làm nhân viên chuyển phát nhanh.
- -------------
"Tư Độ! Trình Tư Độ! Con chạy đi đâu vậy?" Mẹ Trình qua cửa sổ cũ của căn nhà lớn gọi ra.
Trình Tư Độ lập tức giống như đụng phải điện giật từ trên môi Đàm Khinh văng ra, đầu óc phảng phất có chút xấu hổ cúi thấp xuống, vòng tới vòng lui, không biết nói lời gì, lại đột nhiên rất dùng sức mà lôi tay Đàm Khinh xuống, ném ra câu tiếp theo "Không thể nuốt lời " rất chạy nhanh chạy mất.
Đàm Khinh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trình Tư Độ chạy trốn, sờ sờ đôi môi ướt át của chính mình.
"Anh! Anh! Mau nhìn! Vu bà đi ra rồi!" Tư Doanh lôi kéo Tư Độ, liều mạng muốn cậu xem vu bà đáng sợ trong TV, nhưng mà ̣ Trình Tư Độ ngày hôm nay tựa hồ không hăng hái lắm, vùi ở trong ghế sofa nhung màu xanh lục, ôm đầu gối, đầu dựa vào trên lưng ghế sofa, biểu tình trên mặt rất lười, nhưng lại cùng kiểu lười biếng trước kia không giống nhau, như là đang nằm mơ, trên gương mặt tung bay hai đám đỏ ửng nhàn nhạt, cười lại không dám cười, rồi lại nhịn không được.
Rốt cục, cậu vùi mặt vào trong chỗ tựa lưng ghế sofa, ngu ngốc nở cười một tiếng.
Không dám tin, Đàm Khinh tính khí cứng như vậy, đôi môi dĩ nhiên rất mềm mại.
Mẹ Trình sấy khô tóc tai, đi tới vỗ vỗ cậu, "Ngủ đi."
Một nhà bốn người ngủ ở trong một gian phòng, hai cái giường lớn, Tư Doanh cùng Tư Độ một cái, vợ chồng hai người bọn họ một cái.
Tư Độ nhìn mẹ vỗ mỹ phẩm dưỡng da trên mặt, vỗ mặt đôn đôn vang, lại hỏi: "Ba đâu?"
" Đánh bài dưới lầu đây, chúng ta ngủ trước."
Sáng sớm tỉnh lại, mấy người đang ở dưới lầu dùng báo cũ dán cửa. Tư Độ mang theo Tư Doanh đi qua hổ trợ, chọn lấy một tờ báo mới nhất, theo bản năng mà xem mấy lần.
"Là một vụ thảm án diệt môn a." Một công nhân nói, "Cái này là kẻ sát nhân liên hoàn nửa đêm xông vào giết gia đình kia, trước khi cảnh sát đuổi đến đã tự sát. Vụ án chỉ có thể kết thúc như thế, thảm nhất chính là bé trai kia, nghe nói hình như là buổi tối hôm đó chạy đi quán net chơi, không khóa cửa a, phỏng chừng kẻ sát nhân kia chính là đi vào như vậy. Chờ nó lúc rạng sáng trở lại, ba mẹ cũng đã bị xe cảnh sát kéo đến nhà tang lễ."
Tư Độ sợ run cả người.
Tư Doanh nhỏ giọng nói: "Anh hai, kẻ sát nhân sẽ ngồi tù chứ."
"Nhưng là kẻ sát nhân tự sát, làm sao ngồi tù đây?"
Tư Độ lại hỏi: "Đàm Khinh đâu?"
Công nhân lau mồ hôi: "Sáng sớm xuống công trường rồi." Gã khá hẹp hòi mà nở nụ cười, "Ông chủ nhỏ, cậu và Đàm Khinh quan hệ không tệ nha."
Tư Độ sắc mặt mất tự nhiên qua loa vài câu, dán cửa sổ một hồi liền đi trở về.
Ngủ trưa xong, Tư Doanh chạy đi trong rừng lân cận giẫm thật nhiều cỏ đuôi chó. Tư Độ quậy dùng cỏ đuôi chó cọ mặt em gái, vừa ngẩng đầu, một người từ trong rừng chậm rãi đến gần, mặc đồ lao động chữ T màu đen và quần tây xanh quân đội, trên ống quần còn có chút giọt bùn.
Đàm Khinh đang trở về chuẩn bị đổi một cái xẻng vừa tay, xa xa liền thấy anh em Trình gia nô đùa trong rừng.
Tư Doanh nắm một bó to cỏ đuôi chó đưa cho Đàm Khinh, rất nghiêm túc lại rất kiêu ngạo mà nói: "Anh có thể tặng hoa cho người đẹp nhất ở chỗ tụi em."
Theo những sóng điện lấp lánh phát ra từ đôi mắt to của Tư Doanh, Đàm Khinh suy nghĩ một chút, kín đáo đưa cỏ đuôi chó cho Trình Tư Độ trở tay không kịp. Mặt Trình Tư Độ lập tức đỏ lên, khóe môi ngậm lấy ý cười, đôi mắt ngọt ngào giống như chảy mật.
"Vậy anh tặng cho anh của em."
Tư Doanh tức giận đến kêu to: "Anh hai là con trai!"
"Không được sao?" Đàm Khinh ngữ khí vẫn là nhàn nhạt.
"Không đúng, phải đưa cho!" Tư Doanh nắm bím tóc đẹp đẽ của mình, "Cài lên bím tóc của con gái."
Đàm Khinh vẫn giữ im lặng như thường, vân đạm phong khinh mà nhìn đám cỏ đuôi chó màu xám xanh này, "Đã đưa tặng cho anh của em, anh không thể đổi ý."
Tư Độ không nhịn được, khẽ gọi một tiếng "Đàm Khinh".
Tư Doanh tức giận đi ở phía trước, Tư Độ phá lệ mà không đuổi theo, chậm rì rì dừng ở phía sau, chậm rì rì sóng vai cùng Đàm Khinh, liền chậm rãi dắt tay Đàm Khinh.
Tư Độ nhỏ giọng nói: "Trên tay của anh có chút vết chai."
"Ừm." Đàm Khinh dùng sức mà nắm bàn tay như đứa nhỏ chặt trong lòng bàn tay, "Đau không?"
Tư Độ lắc đầu một cái: "Không đau." Cậu dừng một chút, "Em cho rằng anh ngày hôm qua đã hối hận rồi."
Đàm Khinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ cười nhạo cậu, " Anh không phải đã chủ động hôn trả sao?"
Tư Độ liền cười cười.
Đàm Khinh xoa xoa ngón tay nhẵn nhụi mềm mại của cậu, liền buông ra, "Anh còn phải trở về làm việc. Đuổi theo em gái trở về, cô gái nhỏ hình như giận thật."
"Con bé không tức giận, em sẽ chiên cho con bé một miếng giăm bông trứng, con bé ăn xong liền không giận nữa." Tư Độ nhẹ nhàng mà nói.
"Được."
Tư Độ thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm.
Cậu và Đàm Khinh tắm xong tại trên đường mòn đồng ruộng xa xa công trường đi khắp nơi, màu xanh lúa mạch non giữa hè ra hoa, đã cao bằng nửa người, mặt trăng màu bạc treo thấp ở chân trời, ánh trăng quá ôn nhu, Tư Độ mỗi một bước cũng giống như đạp trên đám mây, vui sướng đến không chân thực như vậy.
"Đàm Khinh." Tư Độ kéo kéo tay hắn, "Trước đây anh từng yêu đương sao?"
"Không có từng yêu đương với con trai."
"Vậy con gái thì sao?"
"Có."
Tay Tư Độ nắm chặt hơi phát lạnh, muốn buông ra lại bị Đàm Khinh kéo căng, "Ăn ngay nói thật, em không nên tức giận."
Tư Độ như là bình sinh đổ ba bình dấm chua lão Trần Sơn Tây, bên trong cuống họng đều bốc lên mùi chua, "Hai người cũng nắm tay sao? Cũng hôn môi rồi sao?"
Đàm Khinh sẩn tiếu: "Anh chỉ giảng đề cho cô ấy."
Tư Độ đứng bất động, "Nhanh lên, bây giờ hôn em một chút."
Đàm Khinh dựa vào ánh trăng nhìn mặt Trình Tư Độ, nhiều yêu cầu đúng lý hợp tình, đôi môi lại mắc cỡ run cầm cập, như nụ hoa, lông mi run rẩy, nhanh lên á!
Đàm Khinh đưa tay sờ sờ lông mi Tư Độ. Tư Độ đột nhiên liền cực kỳ bình tĩnh, thậm chí sinh ra một loại tình cảnh ôn nhu đến giống như quy y.
Đàm Khinh vươn tay, điểm hóa tảng đá Trình Tư Độ này đường tình chưa mở.
Trình Tư Độ còn muốn mở miệng gọi tên Đàm Khinh, liền bị Đàm Khinh rất nhẹ rất chậm mà ngăn chặn đôi môi.
Bọn họ dính lấy nhau, nửa bên người dính sát vào, vừa hôn môi, vừa chậm rãi đi đến đường mòn phủ kín ánh trăng màu bạc.
Một tháng đến kỳ hạn công trình, Đàm Khinh lĩnh tiền, hơn năm ngàn tệ, toàn bộ tích trữ vào trong thẻ, thẻ đã được may vào túi trong của áo sơ mi.
Đàm Khinh không có lý do gì ở lại chỗ này.
Trình Tư Độ ngày đó nổi nóng quá trớn, cơm cũng không ăn, lầu cũng không xuống, người khác đều cho là cậu sinh bệnh. Cậu sinh bệnh tựa hồ là chuyện thường như cơm bữa.
Đàm Khinh hết cách rồi, đi lên lầu gõ cửa, thành khẩn vài tiếng, cũng không đẩy đi vào, "Tư Độ, anh phải đi rồi."
Trình Tư Độ khóc lóc nói: "Anh đi a. Anh là tên lừa đảo, anh có phải lại lừa em hay không?"
Đàm Khinh dừng một chút, "Tư Độ, chờ anh."
Đàm Khinh cho không được hứa hẹn.
Lúc mùa hè của Trình Tư Độ sắp kết thúc đến đại học báo danh, huấn luyện quân sự nối gót mà tới.
Trình Tư Độ mặc đồ rằn ri, sau khi mặc quân tư đoan chính, vọt vào nhà ăn liền bắt đầu ăn không kịp nhai. Cậu da dẻ trắng, sau khi phơi nắng hai ngày, nam sinh cả lớp đều đen thành than cốc, chỉ có cậu hình như phơi nắng như thế nào cũng không đen, các nữ sinh học viện nhân văn cách vách lén lút lấy biệt hiệu cho cậu, gọi là Trình lang thoa phấn.
Trình lang uống hết bát cháo liền đi về ký túc xá, mới vừa đi ra nhà ăn, liền thấy dưới mặt trời chói chang đậu một chiếc xe điện màu đen, chất đầy chuyển phát nhanh. Thanh niên thân hình cao ráo đẹp trai đầu đôi mũ lưỡi trai màu đen đứng ở bên cạnh xe điện, vươn tay đem chuyển phát nhanh đưa cho nữ sinh bên cạnh, âm thanh trầm thấp, "Mời ký tên."
Trình Tư Độ đứng tại chỗ.
Qua một hồi lâu, thanh niên ngẩng mặt lên, dưới vành mũ nhìn thấy Trình Tư Độ trắng như tuyết mặc đồ rằn ri, lông mày đều ướt nhẹp, như một người sống sót sau chết đuối.
Đàm Khinh cười cười: "Không rám đen."
Trình Tư Độ không nhịn xuống, một đầu đụng vào trong lồng ngực Đàm Khinh, đụng đến Đàm Khinh lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó.
Trình Tư Độ tháo ra mũ lính, lộ ra tóc đen mềm mại, đuôi mắt vô cùng đáng thương mà ửng hồng, rất không có lực uy hiếp mà nói dọa: "Em đâm chết anh!"
Đàm Khinh lại giương lông mày lên cười ha hả.
Đây là mùa hè của năm 15(*).
(*) chắc ý tác giả là năm 2015 (这是 15 年的夏天). Cơ mà lại nói bọn họ xa cách nhau thêm 7 năm nữa, nói gì thì nói thì thời không này tôi cũng thiệt...không hiểu cho lắm.
Bọn họ chỉ xa nhau hai mươi ba ngày.
Đàm Khinh đang làm nhân viên chuyển phát nhanh.
Tác giả :
Tam Thu Hoằng