Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 65: Ba ngày sau phế Hậu
"Dựa vào việc trẫm là Hoàng đế!" Mộc Ly lẩm bẩm nhắc lại câu này, cuối cùng, nhếch đôi môi sưng đỏ lên cười lớn: "Địa lao ẩm ướt, người long thể tôn quý, thật không thích hợp ở nơi này, nô tì cung tiễn Hoàng thượng!"
Sao nàng lại ngốc đến mức quên được, hơi thở trên người này phát ra sự lạnh nhạt và nhã nhặn, hắn vẫn là một Hoàng đế cao cao tại thượng!
Còn Anh Mộc Ly nàng, sao ngốc tới nỗi nghe câu chuyện của Nhan phụ mà thay đổi cách nhìn với hắn? Có lẽ cái tính coi mạng người như cỏ rác chỉ là một mặt, ai có thể biết được rốt cuộc hắn là người như thế nào? Một Hoàng tử có thể bình an lớn khôn trong thâm cung tất phải có thủ đoạn hơn người!
Còn Mộc Ly, thật sự là quá ngốc, quá ngốc, lòng dạ trước sau vẫn không đủ tàn nhẫn, vốn cho rằng bản thân đã đủ bình tĩnh, đủ ác độc, lại không ngờ tới còn lâu mới đủ!
Vũ Tiêu Nhiên thật sự giận rồi, hắn đứng dậy khỏi giường, hai tròng mắt lạnh như hắc diệu thạch từ trên cao vô tình liếc nhìn Mộc Ly, hơi thở ở trên người cũng nháy mắt liền thay đổi thành lạnh như băng, hắn cười lạnh, phun ra từ kẽ răng vài chữ nghe rất vô tình: "Ba ngày sau phế Hậu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt!!"
Vòm ngực bình tĩnh đã lâu không nhảy loạn, có loại tức giận khiến hắn không đè nén được, giống như muốn nổ tung ra vậy.
"Vậy sao?" Nhướn lông mày lên, Mộc Ly bình thản tiếp lời hắn: "Vậy Nhan Khuynh Thành ta lại lần nữa cảm tạ Hoàng đế bệ hạ rồi!"
Sau đó, Mộc Ly cúi người, cung kính ưu nhã lạy Vũ Tiêu Nhiên một cái, biểu thị sự cảm tạ, rõ ràng biết như thế sẽ càng khiến vị Đế vương trẻ tuổi này nổi giận, nhưng không thể không làm như vậy.
Là cảm tạ, không hề để ý đến chút đau lòng như có như không ở trong tim, là thật lòng cảm tạ, nàng vốn một lòng muốn rời khỏi cung, nghe được tin này thật sự là nên cảm tạ!
Chẳng qua phế Hậu thật sự dễ dàng như vậy sao? Trực giác nói cho nàng biết, âm mưu bên trong này nàng không nên đụng vào, bởi vì nước quá sâu, hoặc là trước khi bản thân biết được chân tướng đã phải bỏ mạng.
"Nhan, Khuynh, Thành, người thật sự là Nhan Khuynh Thành sao?" Mỗi từ mỗi câu, rất nhẹ rất mềm truyền đến, nhẹ đến nỗi nếu như Mộc Ly vểnh tai lên chăm chú nghe, căn bản không hiểu được hắn đang nói gì.
Sao nàng lại ngốc đến mức quên được, hơi thở trên người này phát ra sự lạnh nhạt và nhã nhặn, hắn vẫn là một Hoàng đế cao cao tại thượng!
Còn Anh Mộc Ly nàng, sao ngốc tới nỗi nghe câu chuyện của Nhan phụ mà thay đổi cách nhìn với hắn? Có lẽ cái tính coi mạng người như cỏ rác chỉ là một mặt, ai có thể biết được rốt cuộc hắn là người như thế nào? Một Hoàng tử có thể bình an lớn khôn trong thâm cung tất phải có thủ đoạn hơn người!
Còn Mộc Ly, thật sự là quá ngốc, quá ngốc, lòng dạ trước sau vẫn không đủ tàn nhẫn, vốn cho rằng bản thân đã đủ bình tĩnh, đủ ác độc, lại không ngờ tới còn lâu mới đủ!
Vũ Tiêu Nhiên thật sự giận rồi, hắn đứng dậy khỏi giường, hai tròng mắt lạnh như hắc diệu thạch từ trên cao vô tình liếc nhìn Mộc Ly, hơi thở ở trên người cũng nháy mắt liền thay đổi thành lạnh như băng, hắn cười lạnh, phun ra từ kẽ răng vài chữ nghe rất vô tình: "Ba ngày sau phế Hậu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt!!"
Vòm ngực bình tĩnh đã lâu không nhảy loạn, có loại tức giận khiến hắn không đè nén được, giống như muốn nổ tung ra vậy.
"Vậy sao?" Nhướn lông mày lên, Mộc Ly bình thản tiếp lời hắn: "Vậy Nhan Khuynh Thành ta lại lần nữa cảm tạ Hoàng đế bệ hạ rồi!"
Sau đó, Mộc Ly cúi người, cung kính ưu nhã lạy Vũ Tiêu Nhiên một cái, biểu thị sự cảm tạ, rõ ràng biết như thế sẽ càng khiến vị Đế vương trẻ tuổi này nổi giận, nhưng không thể không làm như vậy.
Là cảm tạ, không hề để ý đến chút đau lòng như có như không ở trong tim, là thật lòng cảm tạ, nàng vốn một lòng muốn rời khỏi cung, nghe được tin này thật sự là nên cảm tạ!
Chẳng qua phế Hậu thật sự dễ dàng như vậy sao? Trực giác nói cho nàng biết, âm mưu bên trong này nàng không nên đụng vào, bởi vì nước quá sâu, hoặc là trước khi bản thân biết được chân tướng đã phải bỏ mạng.
"Nhan, Khuynh, Thành, người thật sự là Nhan Khuynh Thành sao?" Mỗi từ mỗi câu, rất nhẹ rất mềm truyền đến, nhẹ đến nỗi nếu như Mộc Ly vểnh tai lên chăm chú nghe, căn bản không hiểu được hắn đang nói gì.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm