Trời Không Tác Thành
Chương 9
Edit: Ngọc Tú –
– Beta: Pianvy Kim –
Hai người ai cũng có uất ức, tính khí riêng, không ai cam lòng chịu yếu thế, bất phân cao thấp.
Mọi chuyện liền rơi vào bế tắc, nhất thời không có cách giải quyết, kết quả tất nhiên đành phải hậm hực giải tán.
Trung Khánh vẫn luôn đứng ngoài hành lang chờ, tuy không biết hai người đã nói những gì, nhưng vẫn nghe rất rõ Triệu Kiều vỗ bàn tức giận quát: “Ý tứ của huynh chính là như vậy!".
Thấy Triệu Kiều đùng đùng tức giận đi ra, Trung Khánh cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi theo sau tiễn nàng ra cửa.
Sau khi đưa Triệu Kiều đi, Trung Khánh quay trở lại thư phòng, gã sai vặt thấp thỏm tiến lên đón hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Thất gia giống như… đập thứ gì, nghe rầm rầm."
Người bên ngoài không rõ nội tình luôn nghĩ rằng Hạ Uyên là kẻ lãnh đạm nghiêm trang, nhưng chỉ những người thân cận mới biết, thực ra hắn giống như cái vại chứa đầy buồn bực gió thường thổi không đổ, công việc lại đơn điệu buồn tẻ, ít khi có dịp cảm xúc bùng nổ ra ngoài.
Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh Hạ Uyên mới được hai năm, chưa từng gặp cảnh hắn nổi giận đập đồ. Khi nãy mấy âm thanh kia làm hắn sợ run, không biết mình có nên vào hay không.
Rốt cuộc vẫn là Trung Khánh đi theo Hạ Uyên lâu hơn, so với gã sai vặt cũng bình tĩnh hơn. Hắn áp tai lắng nghe, thấy bên trong không có động tĩnh thì gõ cửa.
Trong phòng vẫn im ắng.
Trung Khánh cân nhắc một chút, lớn gan đẩy cửa thư phòng ra, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân tiến vào.
Hai tay Hạ Uyên khoanh trước người, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, yết hầu phập phồng.
Trung Khánh không dám lên tiếng, cúi xuống thu dọn sách vở rơi tán loạn trên mặt đất. Lúc ôm sách đứng lên, hắn đột nhiên bật thốt “A" lên một tiếng.
Hạ Uyên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Trung Khánh vội vàng đặt chồng sách trên tay lên bàn dài, khom người nhặt một thứ đồ nhỏ trên đầu ghế đưa cho Hạ Uyên xem: “Thất gia, hình như là đồ nhị cô nương làm rơi?"
Chiếc mặt dây chuyền bằng đá thạch anh hồng khắc hình con cáo, phối với sợi dây làm từ tơ tằm chập đôi nhuộm màu hoa đào. Hình như chủ nhân của nó thắt vội, cho nên nút thắt đã bị lỏng.
Nhớ đến lúc nàng nổi giận đập bàn, sức lực mạnh đến mức làm bẹp cả nút thắt, không biết nắm tay có bị thương không.
Hạ Uyên tức giận nhìn món đồ kia.
Con hồ ly nhỏ giảo hoạt cười đến híp mắt cong cong, nó nằm lười biếng, cái đuôi to đầy lông mềm mại khoanh trước người, chóp đuôi hơi nhổng lên.
Không biết tại sao, từ trong điệu bộ ngây thơ vô tội kia, hắn lại mơ hồ nhìn ra một loại khí chất kiêu ngạo không sợ hãi.
Vật theo chủ.
Hạ Uyên nặng nề nhắm mắt, trong lòng lãnh đạm hừ một tiếng, thuận miệng trả lời: “Hừm.".
Hắn không nói vật này nên xử lý thế nào, con hồ ly trên tay như củ khoai nóng bỏng. Trung Khánh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Thất gia, hay là để nô tài cho người đưa nó về Tín vương phủ?"
Hạ Uyên không trả lời, chỉ ngồi thẳng dậy, nâng tách trà sâm đã hơi nguội ở trước mặt nhấp một ngụm. Lông mi dài rũ xuống, thần sắc điềm tĩnh, không nhìn ra là có ý gì.
Trung Khánh thăm dò sắc mặt hắn một chút, lập tức cười sửa lại: “Ồ, nô tài ngu ngốc. Hoa tai rốt cuộc cũng là vật tùy thân, nên trực tiếp giao tận tay cho chính chủ mới đúng, nếu để cho người khác chuyển qua tay mấy lần thì không thích hợp cho lắm. Triệu nhị cô nương có thói quen ở bên ngoài đi lại, bây giờ chắc vẫn chưa trở về Vương phủ. Không bằng trước tiên ta giúp tiểu thư cất giữ, chỉ kêu người thông báo cho Vương phủ biết đồ vật rơi ở chỗ chúng ta, mời cô ấy lúc rảnh rỗi tới nhận về?"
“Không cần phiền toái như vậy", Mi mắt Hạ Uyên khẽ giơ lên, không mặn không nhạt nói: “Cứ để đó đi. Khi nào phát hiện mất đồ, nàng sẽ quay lại tìm."
*****
Sau khi rời khỏi chỗ Hạ Uyên, Triệu Kiều không trở về Vương phủ ngay, mà bực bội hừ một tiếng kêu xe ngựa chạy đến tòa nhà ngõ Liễu Hạng.
Nàng mau giận nhưng cũng mau nguôi, xe ngựa còn chưa chạy hết hai con phố, đã có chút hối hận ảo não cắn móng tay.
Hôm nay, Hạ Uyên không nhớ đến chuyện tình cảm giữa nàng và hắn, nàng đối với hắn cũng chỉ là người dưng nước lã, quan hệ mấy ngày nay giữa hai người cũng thật lúng túng.
Ngay cả thái y cũng không chắc chắn được sau này hắn có khôi phục lại ký ức không, cho nên hắn mới cảm thấy, giữa hai người không nên mập mờ kéo dài như hiện giờ. Về cả tình lẫn lý, hắn đâu có gì sai.
“…Kết Hương, ngươi nói có phải ta hơi vô lý không?"
Nàng thừa biết bản thân mình là kiểu người gì.
Từ nhỏ, Triệu Kiều nàng đã lăn lộn quậy phá từ đầu đường đến cuối hẻm, đọc sách thì không bao nhiêu, ồn ào cãi lộn lại có thừa, tuyệt không bao giờ để mình chịu thiệt, một lời không hợp liền lưu manh đập bàn chửi rủa ngay giữa đường giữa lối là chuyện bình thường.
Có những thói quen không được tốt cho lắm.
Kết Hương tỉnh bơ kéo tay nàng xuống, ngăn càng nàng tiếp tục cắn móng tay: “Nếu đứng từ phía tiểu thư, Hạ đại nhân trước khi rời kinh quan hệ với ngài nùng tình ý mật, ai ngờ trở lại liền quên mất ngài. Tiểu thư vừa giận vừa buồn, đang không biết nên làm sao mà ngài ấy còn nói như thế, tiểu thư nổi giận cũng là chuyện thường tình."
“Vậy ư?" Triệu Kiều buồn bã bĩu môi, “Ta biết ta không nên đập bàn la hét như vậy. Đúng là giận quá mất khôn."
Nàng nghĩ thầm, có lẽ lúc đó Hạ Uyên thực ra muốn nghe ý kiến của nàng, để mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết vấn đề. Kết quả nàng lại vỗ bàn rầm một tiếng, giương cung bạt kiếm, dĩ nhiên không thể bàn bạc được nữa.
Nàng là người trưởng thành, rất nhiều đạo lý đều hiểu được. Ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đầu nàng khi đó, đơn giản chỉ là vì nàng không chịu nổi cái thái độ “Chúng ta bình tĩnh xem xét thiệt hơn giải quyết vấn đề" mà thôi.
Triệu Kiều suy nghĩ một chút lại thấy khó chịu, tức tối lẩm bẩm: “Bình tĩnh cái rắm? Chuyện giữa ta và chàng là chuyện công việc sao? Muốn so xem nhà ta với nhà chàng ai thiệt hơn ai chắc?"
Nguyết Kết Hương cảm thấy nhức đầu, thông minh lựa chọn im lặng.
Cô cảm thấy, nếu lúc này có Tam công tử ở đây, chỉ sợ sẽ lắc đầu chậc lưỡi: “Chàng chàng thiếp thiếp, ngày nào cũng như ngày nào, hết sáng nắng lại đến chiều mưa, âm tình bất định."
Loại thời điểm này, người ngoài không thể đưa ra lời khuyên, càng không thể có biện pháp gì, chỉ cần lắng nghe là được.
*****
Tòa nhà Liễu Hạng, Triệu Kiều đè nén phiền muộn trong lòng để xử lý công việc của Quy Âm Đường, bận bịu đến giờ thân (3-5h chiều) mới trở về phủ.
Triệu Vị nghe nói nàng đã về, lập tức lo lắng chạy đến Hàm Vân điện.
Nghe nàng kể xong chuyện một ngày qua, Triệu Vị chỉ có thể lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn nhị tỷ nhà mình.
“Huynh ấy không nhớ nổi chuyện hai người, cũng không chắc sau này có thể nhớ lại không, cho nên cảm thấy như vậy đối với tỷ không công bằng. Mấy lời này đều không có vấn đề gì, sao tỷ lại tức giận tới mức đập bàn chửi mắng huynh ấy?"
“Ta là bị thái độ đó của huynh ấy chọc tức," Triệu Kiều rúc vào một góc trong phòng sưởi, ngượng ngùng sờ mũi: “nên mới nhất thời xúc động".
Triệu Vị vô lực nằm ngã lên tấm đệm mềm mại, ngắm nhìn xà nhà một lúc rồi bất chợt thở dài: “Huynh ấy bây giờ xem tỷ như là người dưng, bình tĩnh cùng tỷ thương lượng giải quyết, không phải là chuyện có tình có lý sao? Nếu không huynh ấy còn có thể làm thế nào? Cùng tỷ ôm đầu khóc lóc, mật ngọt dỗ dành chắc?"
Hắn biết nhị tỷ tuy không thích đọc sách, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc. Bình thường ở bên ngoài xử lý mọi chuyện luôn rõ ràng mạch lạc, lưu loát quả quyết, không hiểu sao với chuyện tình cảm riêng tư thì lại hồ đồ như vậy nữa.
“Nhị tỷ, sự thật trước mắt chính là tỷ thích huynh ấy nhưng huynh ấy lại không thích tỷ. Cho nên tỷ cứ làm như chúng ta đã bàn, phải liên tục xuất hiện trước mắt huynh ấy, làm cho huynh ấy thích tỷ thêm lần nữa. Chuyện chỉ đơn giản như vậy, tỷ còn nổi giận cái gì?" Triệu Vị thật sự không thể hiểu nổi tại sao hai người phải giãy dụa vì tình đến thế.
Những lời này của Triệu Vị đều là sự thật, nhưng từng câu từng chữ lại như dao đâm vào ngực Triệu Kiều.
Triệu Vị chỉ mới vừa mười sáu tuổi, thế mà đã giống như bán tiên, gần như cắt đứt hết thất tình lục dục. Bất kể chuyện gì xảy ra. cậu cũng chỉ đơn giản nghĩ: xác định mục tiêu, tiến hành thử nghiệm, phát hiện vấn đề, đổi loại phương pháp.
Đối với Triệu Vị mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không nằm ngoài hai khả năng: hoặc “thành công", hoặc “thất bại". Cho dù xuất hiện loại kết quả nào trong hai loại trên, cậu cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận.
Nếu thành công, thì chính là mong ước được toại nguyện, mọi người đều vui. Ngược lại, nếu thất bại, thì đó chính là vì phương pháp không chính xác, chỉ cần đổi sang phương pháp khác là được.
Cậu tuyệt đối sẽ không lãng phí tinh lực vào những thứ gây mất tinh thần, để tâm lý bản thân sa sút, thậm chí là khổ sở thương tâm vì mấy chuyện tình cảm.
Biết trong suy nghĩ của đệ đệ mình toàn là “ai buồn kệ ai, ta đứng ngoài cuộc", Triệu Kiều có chút thẹn quá hóa giận, vành mắt đỏ hồng kêu lên: “Đâu phải ai cũng giống như đệ, tuổi còn nhỏ đã thành cụ non? Đệ có phải đệ ruột của ta không? Lúc này không thể nhẹ nhàng an ủi ta một chút sao?"
Triệu Vị ngồi dậy nghiêm túc nhìn nàng: “Đệ không hiểu hai người ngu ngốc đâm đầu vào yêu đương xong rồi giận dữ oán hờn làm gì? Nếu tỷ muốn hỏi ý kiến của đệ, chuyện đã đến mức này, tất nhiên chỉ còn hai cách để chọn."
“Hai cách nào?" Triệu Kiều cũng đã suy nghĩ đến đau đầu.
“Thứ nhất, nếu tỷ vẫn muốn ở bên huynh ấy, vậy thì nhắm mắt coi như không có chuyện gì, tiếp tục ngày ngày xuất hiện trước mặt huynh ấy, đến khi nào huynh ấy thích tỷ thì thôi."
“Hôm nay ta bỏ đi khí phách như vậy, lẽ nào còn có thể quay lại như đệ nói sao?" Triệu Kiều không cam tâm nhăn mũi một cái, “Còn cách thứ hai?"
“Cách thứ hai đơn giản hơn. Nếu huynh ấy đã không còn thích tỷ, thì tỷ cũng khỏi cần thích huynh ấy nữa."
Triệu Kiều sững sờ. Đây mà là giải pháp hả? Nếu có thể nói không thích liền không thích, vậy thì mấy ngày nay nàng phiền não đau buồn vì cái gì đây?
“Cách này không khả thi, cách thứ nhất thì còn tạm được." Triệu Kiều cúi mặt nhìn đất, than thở nói, “Nhưng mà, nếu mặc kệ ta cố gắng luẩn quẩn trước mắt huynh ấy thế nào, mà huynh ấy vẫn không thích ta thì phải làm sao?"
Triệu Vị đưa tay sờ sờ sau ót, suy tư một chút, rồi vững vàng giơ ngón trỏ lên nghiêm túc đáp: “Nếu đã nói thế thì chỉ còn cách thứ hai. Tỷ đừng thích huynh ấy nữa, đổi sang thích một người khác, không được sao?"
“Ta đúng là bị điên mới ở chỗ này nghe mấy lời quái quỷ của đệ." Triệu Kiều đỡ trán.
Nói tới nói lui, vẫn chỉ có thể chọn biện pháp đầu tiên. Sáng mai, hay là nàng lại mặt dày tới nhà hắn nữa vậy.
*****
Sáng sớm hôm sau, khi xe ngựa của Triệu Kiều bị chặn bên ngoài đầu hẻm phủ nhà Hạ Uyên, nàng mới sâu sắc hiểu rõ thế nào là “trời không chiều lòng người".
Mấy ngày nay kể từ sau khi Hạ Uyên hôn mê tỉnh lại, trừ nàng và Tôn Thanh lĩnh mệnh đến phủ buổi chiều hôm trước ra, thì thật sự không có khách nhân nào tới thăm.
Đây không phải do quan hệ Hạ Uyên với người khác tệ đến mức hắn bị thương mà chẳng ai quan tâm, mà bởi vì thân phận hắn là Tả thống lĩnh của đội Kim Vân nội vệ, mọi thứ về hắn đều có liên hệ với đế vương, đặc biệt chuyện hắn bị thương nặng trong vụ “thánh giá bị tập kích ở Lân Thủy" vẫn còn nghi vấn trùng trùng, thậm chí Chiêu Ninh đế còn hạ lệnh phong tỏa bí mật.
Thánh ý đã rõ ràng như vậy, ai cũng không dám tùy tiện tới thăm, sợ bị hiểu lầm thành “âm mưu thăm dò những bí mật không nên biết" từ hắn.
Chiều ngày hôm trước, nội vệ Tôn Thanh cùng hai gã nội thị đến phủ.
Tôn Thanh đến vì phụng mệnh giải đáp nghi vấn cho Hạ Uyên, còn hai tên nội thị thì đến vì trao tặng quà cáp do Chiêu Ninh đế và Chiêu Tương đế quân khen thưởng.
Trải qua một ngày hai đêm, tin tức này tất nhiên đã được truyền đi, bất cứ ai có mắt cũng đều hiểu ý hoàng đế: Hạ thống lĩnh có công hộ giá, mọi người phải quan tâm, muốn nịnh bợ gì, thì đều có thể đưa tới cửa.
Người trong kinh thành rất nhiều, khứu giác vĩnh viễn luôn nhạy bén, tùy theo chiều gió mà bay, lần này giống như hẹn nhau tới tấp nập.
Vừa vén rèm cửa, liền có thể nhìn thấy một hàng xe ngựa kéo dài từ cửa lớn phủ Hạ Uyên đến chỗ nàng, Triệu Kiều chỉ có thể cười khổ, cái gì cũng không nói được.
Nguyễn Kết Hương cẩn thận hỏi: “Nhị cô nương, chúng ta…"
“Bỏ đi, sang ngõ Liễu Hạng." Triệu Kiều cắn môi, “Buổi chiều ta lại đến."
– Beta: Pianvy Kim –
Hai người ai cũng có uất ức, tính khí riêng, không ai cam lòng chịu yếu thế, bất phân cao thấp.
Mọi chuyện liền rơi vào bế tắc, nhất thời không có cách giải quyết, kết quả tất nhiên đành phải hậm hực giải tán.
Trung Khánh vẫn luôn đứng ngoài hành lang chờ, tuy không biết hai người đã nói những gì, nhưng vẫn nghe rất rõ Triệu Kiều vỗ bàn tức giận quát: “Ý tứ của huynh chính là như vậy!".
Thấy Triệu Kiều đùng đùng tức giận đi ra, Trung Khánh cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi theo sau tiễn nàng ra cửa.
Sau khi đưa Triệu Kiều đi, Trung Khánh quay trở lại thư phòng, gã sai vặt thấp thỏm tiến lên đón hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Thất gia giống như… đập thứ gì, nghe rầm rầm."
Người bên ngoài không rõ nội tình luôn nghĩ rằng Hạ Uyên là kẻ lãnh đạm nghiêm trang, nhưng chỉ những người thân cận mới biết, thực ra hắn giống như cái vại chứa đầy buồn bực gió thường thổi không đổ, công việc lại đơn điệu buồn tẻ, ít khi có dịp cảm xúc bùng nổ ra ngoài.
Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh Hạ Uyên mới được hai năm, chưa từng gặp cảnh hắn nổi giận đập đồ. Khi nãy mấy âm thanh kia làm hắn sợ run, không biết mình có nên vào hay không.
Rốt cuộc vẫn là Trung Khánh đi theo Hạ Uyên lâu hơn, so với gã sai vặt cũng bình tĩnh hơn. Hắn áp tai lắng nghe, thấy bên trong không có động tĩnh thì gõ cửa.
Trong phòng vẫn im ắng.
Trung Khánh cân nhắc một chút, lớn gan đẩy cửa thư phòng ra, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân tiến vào.
Hai tay Hạ Uyên khoanh trước người, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, yết hầu phập phồng.
Trung Khánh không dám lên tiếng, cúi xuống thu dọn sách vở rơi tán loạn trên mặt đất. Lúc ôm sách đứng lên, hắn đột nhiên bật thốt “A" lên một tiếng.
Hạ Uyên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Trung Khánh vội vàng đặt chồng sách trên tay lên bàn dài, khom người nhặt một thứ đồ nhỏ trên đầu ghế đưa cho Hạ Uyên xem: “Thất gia, hình như là đồ nhị cô nương làm rơi?"
Chiếc mặt dây chuyền bằng đá thạch anh hồng khắc hình con cáo, phối với sợi dây làm từ tơ tằm chập đôi nhuộm màu hoa đào. Hình như chủ nhân của nó thắt vội, cho nên nút thắt đã bị lỏng.
Nhớ đến lúc nàng nổi giận đập bàn, sức lực mạnh đến mức làm bẹp cả nút thắt, không biết nắm tay có bị thương không.
Hạ Uyên tức giận nhìn món đồ kia.
Con hồ ly nhỏ giảo hoạt cười đến híp mắt cong cong, nó nằm lười biếng, cái đuôi to đầy lông mềm mại khoanh trước người, chóp đuôi hơi nhổng lên.
Không biết tại sao, từ trong điệu bộ ngây thơ vô tội kia, hắn lại mơ hồ nhìn ra một loại khí chất kiêu ngạo không sợ hãi.
Vật theo chủ.
Hạ Uyên nặng nề nhắm mắt, trong lòng lãnh đạm hừ một tiếng, thuận miệng trả lời: “Hừm.".
Hắn không nói vật này nên xử lý thế nào, con hồ ly trên tay như củ khoai nóng bỏng. Trung Khánh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Thất gia, hay là để nô tài cho người đưa nó về Tín vương phủ?"
Hạ Uyên không trả lời, chỉ ngồi thẳng dậy, nâng tách trà sâm đã hơi nguội ở trước mặt nhấp một ngụm. Lông mi dài rũ xuống, thần sắc điềm tĩnh, không nhìn ra là có ý gì.
Trung Khánh thăm dò sắc mặt hắn một chút, lập tức cười sửa lại: “Ồ, nô tài ngu ngốc. Hoa tai rốt cuộc cũng là vật tùy thân, nên trực tiếp giao tận tay cho chính chủ mới đúng, nếu để cho người khác chuyển qua tay mấy lần thì không thích hợp cho lắm. Triệu nhị cô nương có thói quen ở bên ngoài đi lại, bây giờ chắc vẫn chưa trở về Vương phủ. Không bằng trước tiên ta giúp tiểu thư cất giữ, chỉ kêu người thông báo cho Vương phủ biết đồ vật rơi ở chỗ chúng ta, mời cô ấy lúc rảnh rỗi tới nhận về?"
“Không cần phiền toái như vậy", Mi mắt Hạ Uyên khẽ giơ lên, không mặn không nhạt nói: “Cứ để đó đi. Khi nào phát hiện mất đồ, nàng sẽ quay lại tìm."
*****
Sau khi rời khỏi chỗ Hạ Uyên, Triệu Kiều không trở về Vương phủ ngay, mà bực bội hừ một tiếng kêu xe ngựa chạy đến tòa nhà ngõ Liễu Hạng.
Nàng mau giận nhưng cũng mau nguôi, xe ngựa còn chưa chạy hết hai con phố, đã có chút hối hận ảo não cắn móng tay.
Hôm nay, Hạ Uyên không nhớ đến chuyện tình cảm giữa nàng và hắn, nàng đối với hắn cũng chỉ là người dưng nước lã, quan hệ mấy ngày nay giữa hai người cũng thật lúng túng.
Ngay cả thái y cũng không chắc chắn được sau này hắn có khôi phục lại ký ức không, cho nên hắn mới cảm thấy, giữa hai người không nên mập mờ kéo dài như hiện giờ. Về cả tình lẫn lý, hắn đâu có gì sai.
“…Kết Hương, ngươi nói có phải ta hơi vô lý không?"
Nàng thừa biết bản thân mình là kiểu người gì.
Từ nhỏ, Triệu Kiều nàng đã lăn lộn quậy phá từ đầu đường đến cuối hẻm, đọc sách thì không bao nhiêu, ồn ào cãi lộn lại có thừa, tuyệt không bao giờ để mình chịu thiệt, một lời không hợp liền lưu manh đập bàn chửi rủa ngay giữa đường giữa lối là chuyện bình thường.
Có những thói quen không được tốt cho lắm.
Kết Hương tỉnh bơ kéo tay nàng xuống, ngăn càng nàng tiếp tục cắn móng tay: “Nếu đứng từ phía tiểu thư, Hạ đại nhân trước khi rời kinh quan hệ với ngài nùng tình ý mật, ai ngờ trở lại liền quên mất ngài. Tiểu thư vừa giận vừa buồn, đang không biết nên làm sao mà ngài ấy còn nói như thế, tiểu thư nổi giận cũng là chuyện thường tình."
“Vậy ư?" Triệu Kiều buồn bã bĩu môi, “Ta biết ta không nên đập bàn la hét như vậy. Đúng là giận quá mất khôn."
Nàng nghĩ thầm, có lẽ lúc đó Hạ Uyên thực ra muốn nghe ý kiến của nàng, để mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết vấn đề. Kết quả nàng lại vỗ bàn rầm một tiếng, giương cung bạt kiếm, dĩ nhiên không thể bàn bạc được nữa.
Nàng là người trưởng thành, rất nhiều đạo lý đều hiểu được. Ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đầu nàng khi đó, đơn giản chỉ là vì nàng không chịu nổi cái thái độ “Chúng ta bình tĩnh xem xét thiệt hơn giải quyết vấn đề" mà thôi.
Triệu Kiều suy nghĩ một chút lại thấy khó chịu, tức tối lẩm bẩm: “Bình tĩnh cái rắm? Chuyện giữa ta và chàng là chuyện công việc sao? Muốn so xem nhà ta với nhà chàng ai thiệt hơn ai chắc?"
Nguyết Kết Hương cảm thấy nhức đầu, thông minh lựa chọn im lặng.
Cô cảm thấy, nếu lúc này có Tam công tử ở đây, chỉ sợ sẽ lắc đầu chậc lưỡi: “Chàng chàng thiếp thiếp, ngày nào cũng như ngày nào, hết sáng nắng lại đến chiều mưa, âm tình bất định."
Loại thời điểm này, người ngoài không thể đưa ra lời khuyên, càng không thể có biện pháp gì, chỉ cần lắng nghe là được.
*****
Tòa nhà Liễu Hạng, Triệu Kiều đè nén phiền muộn trong lòng để xử lý công việc của Quy Âm Đường, bận bịu đến giờ thân (3-5h chiều) mới trở về phủ.
Triệu Vị nghe nói nàng đã về, lập tức lo lắng chạy đến Hàm Vân điện.
Nghe nàng kể xong chuyện một ngày qua, Triệu Vị chỉ có thể lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn nhị tỷ nhà mình.
“Huynh ấy không nhớ nổi chuyện hai người, cũng không chắc sau này có thể nhớ lại không, cho nên cảm thấy như vậy đối với tỷ không công bằng. Mấy lời này đều không có vấn đề gì, sao tỷ lại tức giận tới mức đập bàn chửi mắng huynh ấy?"
“Ta là bị thái độ đó của huynh ấy chọc tức," Triệu Kiều rúc vào một góc trong phòng sưởi, ngượng ngùng sờ mũi: “nên mới nhất thời xúc động".
Triệu Vị vô lực nằm ngã lên tấm đệm mềm mại, ngắm nhìn xà nhà một lúc rồi bất chợt thở dài: “Huynh ấy bây giờ xem tỷ như là người dưng, bình tĩnh cùng tỷ thương lượng giải quyết, không phải là chuyện có tình có lý sao? Nếu không huynh ấy còn có thể làm thế nào? Cùng tỷ ôm đầu khóc lóc, mật ngọt dỗ dành chắc?"
Hắn biết nhị tỷ tuy không thích đọc sách, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc. Bình thường ở bên ngoài xử lý mọi chuyện luôn rõ ràng mạch lạc, lưu loát quả quyết, không hiểu sao với chuyện tình cảm riêng tư thì lại hồ đồ như vậy nữa.
“Nhị tỷ, sự thật trước mắt chính là tỷ thích huynh ấy nhưng huynh ấy lại không thích tỷ. Cho nên tỷ cứ làm như chúng ta đã bàn, phải liên tục xuất hiện trước mắt huynh ấy, làm cho huynh ấy thích tỷ thêm lần nữa. Chuyện chỉ đơn giản như vậy, tỷ còn nổi giận cái gì?" Triệu Vị thật sự không thể hiểu nổi tại sao hai người phải giãy dụa vì tình đến thế.
Những lời này của Triệu Vị đều là sự thật, nhưng từng câu từng chữ lại như dao đâm vào ngực Triệu Kiều.
Triệu Vị chỉ mới vừa mười sáu tuổi, thế mà đã giống như bán tiên, gần như cắt đứt hết thất tình lục dục. Bất kể chuyện gì xảy ra. cậu cũng chỉ đơn giản nghĩ: xác định mục tiêu, tiến hành thử nghiệm, phát hiện vấn đề, đổi loại phương pháp.
Đối với Triệu Vị mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không nằm ngoài hai khả năng: hoặc “thành công", hoặc “thất bại". Cho dù xuất hiện loại kết quả nào trong hai loại trên, cậu cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận.
Nếu thành công, thì chính là mong ước được toại nguyện, mọi người đều vui. Ngược lại, nếu thất bại, thì đó chính là vì phương pháp không chính xác, chỉ cần đổi sang phương pháp khác là được.
Cậu tuyệt đối sẽ không lãng phí tinh lực vào những thứ gây mất tinh thần, để tâm lý bản thân sa sút, thậm chí là khổ sở thương tâm vì mấy chuyện tình cảm.
Biết trong suy nghĩ của đệ đệ mình toàn là “ai buồn kệ ai, ta đứng ngoài cuộc", Triệu Kiều có chút thẹn quá hóa giận, vành mắt đỏ hồng kêu lên: “Đâu phải ai cũng giống như đệ, tuổi còn nhỏ đã thành cụ non? Đệ có phải đệ ruột của ta không? Lúc này không thể nhẹ nhàng an ủi ta một chút sao?"
Triệu Vị ngồi dậy nghiêm túc nhìn nàng: “Đệ không hiểu hai người ngu ngốc đâm đầu vào yêu đương xong rồi giận dữ oán hờn làm gì? Nếu tỷ muốn hỏi ý kiến của đệ, chuyện đã đến mức này, tất nhiên chỉ còn hai cách để chọn."
“Hai cách nào?" Triệu Kiều cũng đã suy nghĩ đến đau đầu.
“Thứ nhất, nếu tỷ vẫn muốn ở bên huynh ấy, vậy thì nhắm mắt coi như không có chuyện gì, tiếp tục ngày ngày xuất hiện trước mặt huynh ấy, đến khi nào huynh ấy thích tỷ thì thôi."
“Hôm nay ta bỏ đi khí phách như vậy, lẽ nào còn có thể quay lại như đệ nói sao?" Triệu Kiều không cam tâm nhăn mũi một cái, “Còn cách thứ hai?"
“Cách thứ hai đơn giản hơn. Nếu huynh ấy đã không còn thích tỷ, thì tỷ cũng khỏi cần thích huynh ấy nữa."
Triệu Kiều sững sờ. Đây mà là giải pháp hả? Nếu có thể nói không thích liền không thích, vậy thì mấy ngày nay nàng phiền não đau buồn vì cái gì đây?
“Cách này không khả thi, cách thứ nhất thì còn tạm được." Triệu Kiều cúi mặt nhìn đất, than thở nói, “Nhưng mà, nếu mặc kệ ta cố gắng luẩn quẩn trước mắt huynh ấy thế nào, mà huynh ấy vẫn không thích ta thì phải làm sao?"
Triệu Vị đưa tay sờ sờ sau ót, suy tư một chút, rồi vững vàng giơ ngón trỏ lên nghiêm túc đáp: “Nếu đã nói thế thì chỉ còn cách thứ hai. Tỷ đừng thích huynh ấy nữa, đổi sang thích một người khác, không được sao?"
“Ta đúng là bị điên mới ở chỗ này nghe mấy lời quái quỷ của đệ." Triệu Kiều đỡ trán.
Nói tới nói lui, vẫn chỉ có thể chọn biện pháp đầu tiên. Sáng mai, hay là nàng lại mặt dày tới nhà hắn nữa vậy.
*****
Sáng sớm hôm sau, khi xe ngựa của Triệu Kiều bị chặn bên ngoài đầu hẻm phủ nhà Hạ Uyên, nàng mới sâu sắc hiểu rõ thế nào là “trời không chiều lòng người".
Mấy ngày nay kể từ sau khi Hạ Uyên hôn mê tỉnh lại, trừ nàng và Tôn Thanh lĩnh mệnh đến phủ buổi chiều hôm trước ra, thì thật sự không có khách nhân nào tới thăm.
Đây không phải do quan hệ Hạ Uyên với người khác tệ đến mức hắn bị thương mà chẳng ai quan tâm, mà bởi vì thân phận hắn là Tả thống lĩnh của đội Kim Vân nội vệ, mọi thứ về hắn đều có liên hệ với đế vương, đặc biệt chuyện hắn bị thương nặng trong vụ “thánh giá bị tập kích ở Lân Thủy" vẫn còn nghi vấn trùng trùng, thậm chí Chiêu Ninh đế còn hạ lệnh phong tỏa bí mật.
Thánh ý đã rõ ràng như vậy, ai cũng không dám tùy tiện tới thăm, sợ bị hiểu lầm thành “âm mưu thăm dò những bí mật không nên biết" từ hắn.
Chiều ngày hôm trước, nội vệ Tôn Thanh cùng hai gã nội thị đến phủ.
Tôn Thanh đến vì phụng mệnh giải đáp nghi vấn cho Hạ Uyên, còn hai tên nội thị thì đến vì trao tặng quà cáp do Chiêu Ninh đế và Chiêu Tương đế quân khen thưởng.
Trải qua một ngày hai đêm, tin tức này tất nhiên đã được truyền đi, bất cứ ai có mắt cũng đều hiểu ý hoàng đế: Hạ thống lĩnh có công hộ giá, mọi người phải quan tâm, muốn nịnh bợ gì, thì đều có thể đưa tới cửa.
Người trong kinh thành rất nhiều, khứu giác vĩnh viễn luôn nhạy bén, tùy theo chiều gió mà bay, lần này giống như hẹn nhau tới tấp nập.
Vừa vén rèm cửa, liền có thể nhìn thấy một hàng xe ngựa kéo dài từ cửa lớn phủ Hạ Uyên đến chỗ nàng, Triệu Kiều chỉ có thể cười khổ, cái gì cũng không nói được.
Nguyễn Kết Hương cẩn thận hỏi: “Nhị cô nương, chúng ta…"
“Bỏ đi, sang ngõ Liễu Hạng." Triệu Kiều cắn môi, “Buổi chiều ta lại đến."
Tác giả :
Hứa Thừa Nguyệt