Trời Giáng Hiền Phu
Chương 45
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, câu này chính là nói Tô Hữu Hữu, cô cũng có dây thần kinh xấu hổ, vội bảo vệ trước ngực, lăn một cái, định lật sang bên cạnh dùng chăn che lại, đáng tiếc cô đã đánh giá thấp độ dài của Hán phục rồi.
Vừa nãy lúc cô bổ nhào vào Chung Dực, một góc váy của cô cũng bị đè lại, cô lăn một vòng như thế, váy bị đè càng tuột xuống dưới, trực tiếp rớt ra, Tô Hữu Hữu đến quần lót cũng không mặc cứ như vậy mà để lộ cảnh xuân.
Tô Hữu Hữu vội tìm váy che lại, giống như là Chung Dực rất lưu manh, cô che người mình lại rồi lại nhìn Chung Dực, người ta đã sớm quay lưng đi làm quân tử rồi, có vẻ như hành vi vừa nãy của Tô Hữu Hữu cực kỳ buồn cười.
Mày cho rằng người ta thích nhìn à!
Tô Hữu Hữu tỉnh ngộ, bạn trai cô là người của nước nữ tôn, không thể quơ đũa cả nắm với đàn ông bình thường được, người ta là loại dây thần kinh xấu hổ cực kỳ mạnh, luôn giữ vững tác phong phi lễ chớ nhìn, trăm năm không dao động, cô cần phải thô bạo chinh phục anh mới được.
Mắt Tô Hữu Hữu hơi chuyển động, có một chủ ý tuyệt diệu.
Cô chỉnh đốn sơ sơ quần áo một chút, che lại vị trí nhạy cảm, mềm mại kêu một tiếng: “Chung Dực ~"
Chung Dực nằm ở nơi đó giả chết, thấp giọng trả lời: “Hả?"
Tô Hữu Hữu lết qua, nằm nhoài bên tai anh nói: “Em không biết mặc đồ này, anh giúp em mặc được không?"
Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai, nhớ tới cảnh xuân vừa rồi, mặt Chung Dực đỏ lên, không biết nên tiếp lời thế nào.
Tô Hữu Hữu đưa tay qua người anh, nói: “Vừa rồi không phải anh còn nói muốn kết hôn với em sao? Bây giờ thẹn thùng cái gì? Đàn ông ở chỗ anh không cần hầu hạ thê chủ mặc quần áo sao?"
Tuy là nói như thế, nhưng không phải là bọn họ còn chưa kết hôn sao? Nhưng…..
Lúc nãy anh ở trên lầu nhìn thấy, không phải là Dịch Tiêu Đồng không có danh phận gì cũng giúp Tô Hữu Hữu khoác áo sao? Anh xem TV, đàn ông nơi này không giống chỗ anh, chủ động lấy lòng con gái không phải là biểu hiện hèn hạ, mà là một từ, gọi là thân sĩ, con gái ở đây đều rất thích đàn ông làm một vài chuyện săn sóc, đàn ông như vậy gọi là người đàn ông ấm áp.
Nếu như anh muốn lâu dài với Tô Hữu Hữu, cũng phải bắt chước cách lấy lòng con gái của đàn ông ở đây.
Nghĩ vậy, Chung Dực ngồi dậy, lúc này Tô Hữu Hữu đã không còn để lộ như vừa rồi, kiểu dáng cô mặc rất giống với trang phục của con trai tiểu môn hộ ở nơi đó, chỉ là vải vóc của bọn họ không có mỏng manh như vậy thôi.
“Em đứng lên trước đi."
Chung Dực mặc trang phục cổ trang và quần áo hiện đại hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau, nam thần kiểu mẫu có rất nhiều, Tô Hữu Hữu nhìn vào mắt anh, xấu hổ nhấc theo váy đứng lên, thỉnh thoảng liếc trộm hai mắt Chung Dực, cảm giác như đang ở cùng một Chung Dực khác.
Đây là lần đầu tiên Chung Dực hầu hạ con gái mặc quần áo, đương nhiên không dám nhìn thẳng mặt Tô Hữu Hữu, đương nhiên cũng không nhìn thấy gương mặt cảnh “xuân" xán lạn của cô.
Anh tập trung sự chú ý trên trang phục của cô, căn bản là Tô Hữu Hữu mặc không đúng, chỉ cần cô buông lỏng váy là có thể lập tức rơi xuống, anh mở nút mà cô buộc ra, định một lần nữa giúp cô điều chỉnh vị trí, nhưng không nghĩ đến bên trong lại mỏng manh như vậy…..
Cô không mặc yếm, bên trong cùng chỉ mặc một miếng vải kỳ quái, miễn cưỡng có thể che khuất ngực, hơn nữa lớp lụa này lại mỏng manh, căn bản cái gì cũng không giấu được, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng cái rốn xinh xắn ở bụng, còn có miếng vải tam giác màu trắng phía dưới….. Tay anh không khống chế được mà run lên một cái.
Mà sự chú ý của Tô Hữu Hữu đều ở trên mặt Chung Dực, lông mi anh run rẩy, mũi thẳng tắp, môi hồng nhạt, còn có hai gò má dần đỏ ửng lên, bạn trai cô vì sao lại đẹp như vậy!
Một tay Chung Dực run lên, Tô Hữu Hữu lúc này mới chú ý tới anh nhìn thấy cái gì, tự mình lặng lẽ che phần bụng lại, vẫn phải kiêng kỵ trinh tiết.
Chung Dực nín thở, vô cùng tốn sức giúp cô buộc chặt váy, lại khom lưng giúp cô sửa sang lại làn váy, chân Tô Hữu Hữu để trần đang lộn xộn không yên.
“Trên đất lạnh." Chung Dực nói xong, bế Tô Hữu Hữu lên dễ như ăn cháo thả lên trên giường, đây là anh học trên phim truyền hình, không nghĩ tới đàn ông ôm phụ nữ là chuyện dễ dàng như thế.
Chung Dực đang muốn đứng dậy, Tô Hữu Hữu thuận thế kéo vạt áo anh, bên trong đôi mắt sáng ngời tỏa ra tinh quang.
“Nói thật, vừa rồi không phải là anh cái gì cũng nhìn thấy rồi sao?"
Hô hấp của Chung Dực trở nên nhanh hơn, anh là muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng sắc mặt anh lại không để anh nói dối.
“Ừ."
Cô biết Chung Dực sẽ thành thật thừa nhận, tay liền trượt về phía vạt áo anh, híp mắt nói: “Anh có biết có một từ gọi là trả lễ lại không?"
Chung Dực là boy ngay thẳng, cũng không biết hai cái này có liên quan gì, liền gật đầu.
Tô Hữu Hữu nắm vạt áo, nhẹ nhàng kéo, lỏng ra rồi.
“Vì vậy giờ đến lượt em nhìn!" Nói xong dùng chân quấn lấy Chung Dực, nghiêng người đè anh lại, đưa tay kéo quần áo anh xốc xếch.
Quần áo trắng như tuyết bị kéo, lộ ra hơn một nửa lồng ngực, Chung Dực muốn đứng dậy, cơ bụng cũng vì động tác của anh mà lồi lên, quần áo bên eo trượt qua một bên, lại cứ lộ không trọn vẹn, loại cảm giác ôm đàn tỳ bà bị che một nửa này so với cởi toàn bộ còn cám dỗ hơn.
“Hữu Hữu, em….."
Em cái gì mà em! Đừng nói chuyện! Hôn em!
Tô Hữu Hữu chặn lại lời anh muốn nói ở môi, hơi thở giao nhau, vô cùng nóng rực.
Cơ hồ là bản năng, lòng bàn tay Tô Hữu Hữu đột phá khu vực cấm của anh, ở bên trong khu vực cấm làm xằng làm bậy, hô hấp của Chung Dực nhanh dần, từ khẽ mút biến thành khẽ cắn, mỗi một bắp thịt trên người đều đang run rẩy căng thẳng, kêu gào muốn xông pha chiến đấu.
Bàn tay Chung Dực không tự chủ giữ chặt vòng eo của cô, nhào nặn cô đến mềm mại, cách vải vóc mỏng manh mà vuốt nhẹ.
Nơi nào đó bị anh dùng chân chống mở, tiếp theo đó là một thứ thuộc về anh mà cô cũng không xa lạ gì đè lên, Tô Hữu Hữu mới giật mình tỉnh lại từ trong ý loạn tình mê.
Đây không phải là dự tính ban đầu của cô!
Tô Hữu Hữu cào anh một cái, Chung Dực bị đau khẽ rên một tiếng, cô vội vàng đẩy anh ra, ngôn từ chính nghĩa nói: “Còn nói anh giữ gìn phu đức, anh xem anh làm gì quần áo em này!" Nói xong nâng lên cái váy bị lỏng của mình, giống như là bất lịch sự nghiêm trọng.
Mà Chung Dực bị đẩy ra, nửa người trên đều sắp bị Tô Hữu Hữu lột sạch, bên eo còn bị cô cào, rõ ràng là anh oan ức hơn có được không?
Chung Dực nằm sấp trên giường, lúc này đôi mắt bị nhiễm bởi tình dục mà ướt nhẹp, mờ mịt luống cuống nhìn cô, khiến Tô Hữu Hữu á khẩu không nói gì.
Tô Hữu Hữu nuốt nước bọt, bắt đầu nói: “Cái đó….. Anh hiểu lầm ý của em rồi, em đây cũng là người có trinh tiết, sẽ không làm chuyện gì trước hôn nhân với anh, em thật ra chỉ là đơn thuần muốn chụp một tấm hình ~" Nói xong lập tức nhảy lên, chạy đến ngăn kéo lấy máy ảnh ra.
Chung Dực nhìn thấy máy ảnh, nhớ tới những tấm hình đàn ông lõa lồ trong máy tính của Tô Hữu Hữu, theo bản năng nắm chặt quần áo của chính mình, quay đầu nói: “Anh không muốn chụp tấm hình như vậy….."
Tô Hữu Hữu giơ máy ảnh lên, tách tách chụp một tấm, hiện tại loại cảm giác chịu đủ nhục nhã này cũng rất không tồi rồi!
“Yên tâm, em không chụp loại hình lõa lồ kia cho anh đâu, anh như bây giờ là tốt rồi."
Chung Dực quay đầu không hiểu nhìn về phía cô, Tô Hữu Hữu nhân cơ hội này chụp thêm một tấm, trong tấm hình Chung Dực nắm lấy vạt áo của chính mình, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn như một tiên nhân ngốc nghếch bị phi lễ còn không tự biết! Thật đáng khen!
Cô lại tách tách chụp thêm mấy tấm, cảm thấy không vừa lòng, tiến đến bên cạnh Chung Dực lừa gạt nói: “Anh buông quần áo ra đi, chỉ một chút là được rồi ~ không cần cởi hết có được không?" Nói xong lộ ra nụ cười ngây thơ, hai lúm đồng tiền treo trên gò má, nhìn thế nào cũng là hồn nhiên vô hại.
Chung Dực dễ tin cô, buông lỏng vạt áo ra, lộ ra một phần da ở lồng ngực.
Tô Hữu Hữu lập tức chụp một tấm, Chung Dực nghe tiếng tách tách thì có chút xấu hổ, nghiêng đầu đi ngồi thẳng người dậy, giơ tay sửa sang lại quần áo.
Tô Hữu Hữu bẹp miệng nói: “Em chụp cũng sẽ không cho người khác xem, được rồi mà, không chụp nữa, anh chờ một chút." Nói xong chạy ra khỏi phòng.
Chung Dực buộc chặt thắt lưng, Tô Hữu Hữu ôm giá tranh tiến đến: “Anh nằm trên giường, em vẽ cho anh một tấm chân dung ~"
Chung Dực nghe vậy mở to hai mắt, có chút khó có thể tin tưởng được: “Em muốn vẽ anh?"
Ở nơi đó của anh chỉ có người phụ nữ vô cùng cưng chìu hôn phu mới có thể vẽ chân dung cho vị hôn phu, hơn nữa thường là loại phụ nữ rất tài hoa mới có thể vẽ được.
Tô Hữu Hữu đặt xong giá tranh, vén tóc lên: “Đúng vậy ~ anh cứ thoải mái nằm trên giường là được rồi, không cần cố gắng làm tư thế gì cả, nếu như mệt mỏi thì cũng có thể ngủ trước, chỉ là cơ thể nhất định phải nằm nghiêng, hướng về phía em." Nói xong lấy bút trên bàn vẽ xoạt xoạt.
Tuy rằng Chung Dực có chút không hiểu vì sao phải bảo anh nằm xuống, nhưng anh đối với việc vẽ tranh của cô rất là mong chờ, liền nghe lời nằm trên giường, ánh mắt ổn định trên người Tô Hữu Hữu đang chuyên tâm vẽ vời.
Váy của Tô Hữu Hữu vẫn ngổn ngang, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú, nhìn có sự nghiêm túc khác biệt với trước kia, khi thì liếc anh một cái, sau đó cầm cây bút kỳ quái trên giá vẽ xoạt xoạt mấy đường, đây là dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô mà Chung Dực hiếm khi thấy.
Tuy rằng anh không biết phụ nữ giống như Tô Hữu Hữu ở đây như thế nào, nhưng ở trong lòng anh cô là cô gái tài hoa nhất. Anh để cơ thể nằm xong, quần áo chỉnh đốn ngay ngắn, miễn cho Tô Hữu Hữu vẽ ra anh quá lộn xộn.
Nếu như Chung Dực biết Tô Hữu Hữu đang vẽ cái gì phỏng chừng sẽ không nghĩ như vậy nữa. ←. ←
Coi như Chung Dực chỉnh đốn quần áo ngay ngắn thì Tô Hữu Hữu cũng có thể dựa vào ấn tượng của cô để vẽ Chung Dực thành nửa che nửa khép hoặc thành mỹ nam cổ phong, cô chính là họa sĩ không tả thực như vậy…..
Có lẽ là nằm quá nhàm chán, Chung Dực thấy sự chú ý lúc này của Tô Hữu Hữu không ở trên người anh, đứng dậy cầm điện thoại theo thường lệ lướt Wechat, phát hiện Dịch Tiêu Đồng không lâu trước đây đã thêm một tin.
Viết một chuỗi ghép vần kỳ quái, còn có tấm hình chụp chung, đương nhiên là anh ta và Tô Hữu Hữu, trong tấm hình Dịch Tiêu Đồng ôm eo Tô Hữu Hữu, thân mật đứng cùng với cô, hai người nhìn nhau, phảng phất như trong mắt không thể chứa thêm người khác.
Chung Dực không khỏi nắm chặt điện thoại, vì sao Dịch Tiêu Đồng không có danh phận gì lại có thể thân mật đứng cùng cô như vậy? Còn có thể ôm cô? Lẽ nào danh phận ở đây thật sự bé nhỏ không đáng kể như thế sao? Chuyện vừa rồi Tô Hữu Hữu có thể làm cùng với Dịch Tiêu Đồng hay không?
Trong lòng Chung Dực đột nhiên cuống lên, anh nhìn về phía Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu đang chăm chú vẽ, ánh mắt cũng không ở trên người anh, anh ngồi dậy, xuống giường đi tới phía sau Tô Hữu Hữu, nhìn về phía bức tranh cô đang vẽ, thấy rõ bức tranh trên đó, cả khuôn mặt đỏ lên.
“Em…. Sao em có thể vẽ thứ ô uế như vậy, trong lòng em anh chính là người đàn ông như vậy à!" Nói xong, giật lấy bức tranh này.
Tô Hữu Hữu đang chăm chú bị anh làm cho cả kinh, còn có hơi ngơ ngác: “Làm sao vậy? Rất đẹp mà."
Cô lại không vẽ xuân cung đồ, cô chỉ là vẽ dáng vẻ Chung Dực phong tình vạn chủng nằm ở đó, lộ ra cơ bụng sáu múi, quần cũng mặc đàng hoàng mà!