Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 87 Đây không phải hai cha con tai tinh sao, hóa ra là người quen cũ à

Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 87 Đây không phải hai cha con tai tinh sao, hóa ra là người quen cũ à

Edit: Thư

Miên Miên vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hoài Dữ thay đổi.

Ngay cả Lâm Tứ đang cười cũng cứng lại.

Tần Hoài Dữ biết em gái chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra Tỉnh Triết có vấn đề, gián tiếp chỉ ra kẻ ác núp sau lưng hãm hại A Dã.

Nhưng đó đã là chuyện diễn ra lâu rồi, khoảng thời gian sau Miên Miên cũng không để lộ bất kỳ năng lực đặc biệt nào nữa nên Tần Hoài Dữ dần quên chuyện này.

Dù sao trong mắt anh, em gái là bảo bối, là bé con yếu ớt nhỏ nhất trong nhà, cần mấy anh em bọn anh bảo vệ.

Điều này không có nghĩa là anh không tin những lời của Miên Miên nói.

Anh im lặng nuốt nước bọt, trong đầu lập tức thoáng qua rất nhiều chi tiết liên quan đến Tống Thừa Vọng.

Tần Hoài Dữ đặt bánh bao nhỏ xuống ghế giám đốc, giơ tay nhéo nhúm tóc đáng yêu trên đầu bé, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao Miên Miên lại nói vậy, em thấy luồng khí trên trán của anh ấy có màu khác lạ sao?"

Tần Hoài Dữ nhớ hết tất cả những lời em gái nói, hình như con bé có thể thấy luồng khí trên trán mọi người, lúc ấy con bé đã nói trán của Tần Mục Dã có khí đen, chứng tỏ đang bị vận xui quấn lấy. Sau đó, con bé dần không nhắc đến chuyện đấy nữa, Tần Mục Dã đồng thời thành công phản hắc, thuận lợi tẩy trắng cho bản thân, sự nghiệp dần quay lại quỹ đạo, ngay cả tâm bệnh cũng dần được cải thiện.

Trên mặt Lâm Tứ tràn đầy khiếp sợ.

Anh là người đầu tiên điều tra thân phận của bảo bối nhỏ Miên Miên.

Anh là người đầu tiên nhận câu trả lời gây sốc từ phía cảnh sát, sau đó đến những chuyện kia… Anh nắm rõ tất cả nội tình bên trong.

Mặc dù chỉ âm thầm quỳ lạy trong lòng, không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng Lâm Tứ, công chúa Miên Miên cải tử hoàn sinh đích thị là một thần tiên đẳng cấp trâu bò.

Chẳng qua anh không có nguyện vọng gì đặc biệt muốn hoàn thành, nếu không anh thực sự sẽ quỳ xuống lạy con bé một lạy để bày tỏ lòng thành.

Tính cách Lâm Tứ không thể trầm ổn như ông sếp nhà mình.

Anh không thể kiềm chế được.

“Công chúa nhỏ Miên Miên… Phó tổng Tống là người xấu phải không? Tại sao em lại nói như vậy, anh và sếp tiếp xúc với anh ta nhiều năm, không hề phát hiện chuyện xấu gì, làm sao em có thể nhìn ra được?"

Miên Miên không tiết lộ cốt truyện xảy ra tiếp theo trong số ghi chép trần gian xuất hiện trong giấc mơ.

Cô bé chỉ nói thật tình huống trước mắt.

“Trên trán của chú Tống có hai luồng khí, một bên màu đen, một bên màu vàng, nhưng mỗi người chúng ta chỉ có một loại khí duy nhất, mặc dù không cố định nhưng phải tự mình tích góp công đức hoặc hoàn cảnh ảnh hưởng mới có thể thay đổi, kết quả đòi hỏi thời gian lâu dài mới có thể hình thành.

Nhưng chú Tống lại có hai luồng khí, chứng tỏ một cái không phải của chú ấy, chú ấy trộm của người khác. Nếu em đoán không nhầm… chú ấy trộm của anh Hoài Dữ!"

Mặc dù chủ đề này rất ảo ma canada với người thường.

Nhưng dưới cách diễn đạt đơn giản của Miên Miên, hai người dễ dàng nắm được vấn đề.

Tần Hoài Dữ nghe hiểu.

Màu đen và màu vàng, nhất định là hai luồng khí đối nghịch nhau, một cái xấu một cái tốt.

Lâm Tứ hóa thành học sinh chăm học đứng trước mặt Miên Miên, kích động giơ tay muốn đặt câu hỏi. o(*^▽^*)┛

“Miên Miên, Miên Miên, tại sao em nhìn là biết phó tổng Tống trộm khí vàng của sếp vậy? Chẳng lẽ khí vận của sếp có màu vàng à?!"

Miên Miên chỉ có thể nói ra phán đoán của mình: “Thật ra từ khi Miên Miên trở lại, đã thấy trên trán của anh Hoài Dữ có luồng khí màu vàng sáng chưa từng có, nhưng loại khí này chỉ thuộc về người có vận khí cực tốt, là con cưng của trời mới có. Gương mặt của anh Hoài Dữ cũng cũng có nét như vậy, vầng trán đầy đặn, khí chất chính trực, chỉ có thể là người được chọn trong mấy ngàn năm, nhưng bây giờ khí đen mờ mịt bao phủ trán anh ấy, có thể khí vận của anh đã bị trộm mất từ lâu."

Giọng nói của bé con non nớt nhưng rõ ràng từng chữ, khiến người nghe tin tưởng.

Tần Hoài Dữ lý trí trầm ổn, cẩn thận khắc ghi từng chữ của em gái vào lòng.

Còn Lâm Tứ chỉ bắt được điểm khiến mình kinh ngạc.

Lâm Tứ kích động: “Wowww!!! Sếp, cậu là người có vận khí cực tốt!!! Con cưng của trời! Quá trâu, tôi biết tôi không chọn sai ông chủ mà, may là sau khi tốt nghiệp xong tôi vào Tần thị, mùa tốt nghiệp năm ấy, 500 công ty hàng đầu về trường chúng ta mở hội chợ nghề nghiệp, tôi lại là đại diện sinh viên ưu tú, nhận được rất nhiều offer, cũng may con mắt của tôi tinh tường, quyết tâm lựa chọn Tần thị… Há há há há há há há há tôi đỉnh quá mà!!!"

Tần Hoài Dữ:????

Anh nhìn trợ lý nhà mình với ánh mắt phức tạp.

Miên Miên thở dài, đôi tay mũm mĩm vỗ vai Tần Hoài Dữ.

“Anh Hoài Dữ bị trộm mất vận khí rồi! Không sao, Miên Miên sẽ tìm ra giải pháp! Bây giờ anh Hoài Dữ còn kịp cách xa người xấu! Miên Miên nhất định sẽ bảo vệ anh!"

Giám đốc Miên Miên nắm chặt tay, nghiêm túc nhấn mạnh.

Tâm trạng của Tần Hoài Dữ hơi hỗn loạn.

Suy nghĩ của anh xoay chuyển rất nhanh, huống chi Miên Miên đã nói thẳng như vậy, anh liền có suy đoán.

Trong khoảng thời gian này, các loại thuốc chống ung thư phát triển bởi tập đoàn dược phẩm Hoài Vọng được tung ra thị trường, bước đầu nhận được ủng hộ rộng rãi vì hiệu quả tốt.

Nhưng bắt đầu nảy sinh nhiều tranh luận trái chiều.

Gần đây trên các diễn đàn bệnh nhân lớn, nhiều người thỉnh thoảng đăng bài, nói giá của loại thuốc này quá cao.

Giá một liều trị liệu phải hơn hai chục ngàn, mà loại thuốc này sử dụng lâu dài, tính ra chi phí cho toàn bộ thời gian trị liệu không phù hợp với túi tiền của gia đình lao động bình thường.

Tần Hoài Dữ không hiểu biết việc định giá thuốc do không phải lĩnh vực chuyên sâu của anh.

Nhưng theo lý mà nói, các loại thuốc mới đều được kiểm soát bởi cục Quản lý Thực Phẩm và Dược Phẩm, các chuyên gia sẽ tổng hợp rồi mới chốt mức giá, công ty bọn anh không thể đơn phương quyết định giá trên thị trường.

Cho dù đối mặt với nhiều tranh luận, Tần Hoài Dữ vẫn nghiêng về hướng công ty cạnh tranh đăng bài bôi đen.

Cộng thêm hạn chế về trình độ khoa học y tế, bản thân một số loại thuốc đặc trị chống ung thư đều có giá cao, bởi vì chi phí nghiên cứu vốn đã cao, bản thân một lọ thuốc có thể là thành quả nghiên cứu mười mấy năm của nhiều nhóm nghiên cứu khoa học.

Giá bán của thuốc quá cao hay quá thấp, đều không hợp lý với các nhà nghiên cứu tham gia chế tạo và phát triển.

Nhưng Tần Hoài Dữ bỏ sót một điểm mấu chốt.

Anh có quá nhiều hạng mục trong tay, còn phải quản lý công việc hàng ngày ở Tần Thị nên những thủ tục kinh doanh của công ty này đều nằm trong tay Tống Thừa Vọng, rất ít khi anh nhúng tay vào.

Đến khi báo cáo kết quả, đều là Tống Thừa Vọng đại diện tóm tắt.

Nếu Tống Thừa Vọng đục nước béo cò, thậm chí có âm mưu ẩn trong đó?

Đây chính là phương diện anh chưa bao giờ cân nhắc qua.

Chuyện liên quan đến khủng hoảng gần nhất công ty phải đối mặt, Tần Hoài Dữ có suy đoán, lập tức phải bắt tay vào điều tra.

Anh đưa tay nhéo búi tóc của em gái, nhẹ nhàng nói: “Anh biết rồi, cảm ơn Miên Miên đã nhắc nhở. Anh sẽ chú ý điều ấy, nhưng Miên Miên vẫn còn nhỏ, không cần mạo hiểm bảo vệ anh, anh có thể tự bảo vệ mình, Miên Miên không được làm chuyện nguy hiểm để bảo vệ anh, biết không?"

Những thứ Miên Miên nói như vận khí tốt, vận khí màu vàng, con cưng của trời, không phải anh không tin.

Nhưng với anh, điều ấy không quan trọng.

Trước khi em gái sống lại, anh chưa bao giờ nghe qua những thứ số mệnh kỳ quái này, cuộc sống cũng không quá tốt, cho dù anh là người trời sinh vận khí không tốt, anh cũng không sợ.

Anh nguyện ý tin tưởng năng lực đặc biệt của em gái.

Nhưng anh hiểu một đạo lý.

Em gái không còn là thần tiên trên kia, bây giờ con bé là đứa trẻ bình thường, thân thể phàm tục, không có năng lực gì.

Tần Hoài Dữ sẽ không vì thứ gọi là vận khí để em gái mạo hiểm.

*****

Tần Hoài Dữ vội vàng rời khỏi phòng làm việc, tạm giao đứa nhỏ cho Lâm Tứ.

Lâm Tứ đưa bé con đến phòng nghỉ, bật phim hoạt hình cho cô bé trên màn hình lớn.

Miên Miên xem một hồi, thất thần, cô bé vẫn chưa nghĩ ra cách thức kẻ xấu kia trộm khí vận của anh Hoài Dữ.

Khả năng này tuyệt đối không thể xuất hiện ở một người phàm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Miên Miên nhỏ bé mở miệng: “Chú Ti Mệnh, chú đang làm gì vậy? Chú đang ngủ à, đừng ngủ nữa, Miên Miên có chuyện tìm chú."

Cô bé có thể trao đổi với Ti Mệnh qua không gian, dù sao Ti Mệnh cũng có thể dịch chuyển tức thời.

Cô bé không có phép thuật, không thể nghe được phản hồi của Ti Mệnh nhưng Ti Mệnh có thể thấy được tình trạng và hoàn cảnh xung quanh cô bé.

Lâm Tứ đang xử lý công việc, một tay gõ bàn phím iPad, một bên tò mò nhìn sang đứa nhỏ: “Miên Miên, em đang nói chuyện với ai đấy?"

Miên Miên không để ý đến anh, tiếp tục kêu gào với Ti Mệnh: “Chú đừng ngủ nữa mà, không được bỏ qua Miên Miên, nếu không Miên Miên sẽ bảo anh Tiêu Nhiên không mang chú chơi game nữa!"

“Rầm" một tiếng ——

Trong phòng nghỉ lớn, đột nhiên nhiều thêm một người.

Còn là một thiếu niên anh tuấn cao ráo ——

Lâm Tứ chưa kịp hồi phục tinh thần, còn đang quay sang nhìn đứa nhỏ, trước mắt đột nhiên trồi lên một người, miệng anh mở to, đủ để nhét một quả trứng gà.

“Cậu cậu cậu cậu cậu, aaaaaaaaa!!!!"

Lâm Tứ đánh rơi iPad xuống đất, hét lên.

Miên Miên một lòng nghĩ đến anh Hoài Dữ, không đủ kiên nhẫn trấn an người lớn đang giật mình kinh hoàng này.

Cô bé dụ dỗ qua loa lấy lệ: “Anh Lâm Tứ bình tĩnh lại được không? Anh biết Miên Miên là thần tiên rồi mà, thần tiên cũng phải có bạn chứ, Miên Miên gọi bạn đến để nhờ một việc nhỏ thôi mà."

Lâm Tứ lặng lẽ ngậm miệng, nuốt kinh hoàng vào trong bụng, ánh mắt rưng rưng đáng thương.

Ti Mệnh nhìn bộ dáng hoảng sợ của anh, không nhịn được bật cười, càng ngày càng cười lớn, cuối cùng cúi người ôm bụng.

Miên Miên lon ton chạy đến kéo Ti Mệnh, tức giận nói: “Chú đừng cười nữa, chú Ti Mệnh, chú nhanh  giúp cháu nhìn qua một chút, rốt cuộc người tên Tống Thừa Vọng kia trộm vận khí của anh Hoài Dữ thế nào ạ?"

Trong Death Note của anh có quá nhiều người và nhiều việc linh tinh.

Anh còn lười biếng không làm việc đàng hoàng nên không nhớ người qua đường tầm thường tên Tống Thừa Vọng này.

Vì vậy anh không thể không nhặt iPad của Lâm Tứ lên, giọng nói trong trẻo, nhàn nhạt: “Người anh em, tôi mượn máy tính bảng một chút, tôi tìm cái người Tống gì gì đó xem thế nào."

Ti Mệnh đã sớm thuần thục cách sử dụng máy tính bảng.

Ngón tay thon dài lướt lướt gõ gõ màn hình, tìm kiếm tên Tống Thừa Vọng.

Trình duyệt ngay lập tức nhảy ra vô số trang web, bao gồm cả bách khoa toàn thư Baidu.——

Tống Thừa Vọng, 30 tuổi, người Yến Kinh, con trai duy nhất của cổ đông thứ hai Tần Thị Tống Văn Thắng, tốt nghiệp trường kinh doanh sau Đại học Stanford.

“À, hóa ra là hắn à."

Khóe môi của Ti Mệnh giật giật, không ngờ có thể gặp lại người quen cũ ở chỗ này.

Đây không phải hai cha con tai tinh* bị cách chức mấy trăm năm trước à.

*: Người xưa dùng thiên tượng để gắn vào việc của con người. Người ta tin rằng nếu một ngôi sao nào đó bất thường thì sẽ gây ra một tai họa tương ứng trên thế giới, ngôi sao gây ra tai họa đó được gọi là tai tinh. Thường đề cập đến sự xui xẻo, thảm họa.
Tác giả : Vạn Lị Tháp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại