Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 76 Ti Mệnh dịch chuyển tức thời, anh ba bị dọa sợ suýt ngã xuống đất
Edit: Thư
Tần Hoài Dữ hiểu rõ em gái mình.
Mặc dù cô bé mới ba tuổi rưỡi nhưng vô cùng lanh lợi, hiểu chuyện và ấm áp, sẽ không tùy ý làm loạn như đứa trẻ khác.
Đột nhiên Miên Miên nôn nóng trong ngực anh, chứng tỏ cô bé đã mơ thấy cái gì không tốt.
Tần Hoài Dữ vuốt nhẹ lưng em gái, dịu dàng dỗ dành: “Miên Miên gặp ác mộng nên bị dọa tỉnh đúng không, không phải sợ, Miên Miên không phải sợ, giấc mơ luôn trái ngược với thực tế, có thể do ở Hokkaido Miên Miên chơi nhiều quá nên nằm mơ thôi."
Bánh bao nhỏ buồn bã lắc đầu: “Không phải, giấc mơ của Miên Miên toàn là thật…"
Tần Hoài Dữ sững sờ, kiên nhẫn hỏi lại: “Miên Miên có thể nói cho anh em mơ thấy cái gì không?"
Cô bé định trả lời nhưng nhớ đến chú Ti Mệnh đã cảnh cáo cáo bé lúc mới hạ phàm.
Cho dù biết nội dung của cuốn sổ ghi chép trần gian nhưng cô bé tuyệt đối không được tiết lộ thiên cơ nếu không sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của người nhà.
Số mệnh của anh cả đang tụt dốc, nếu bé tiếp tục để lộ điều tuyệt mật, vi phạm ý trời, đến lúc bị trừng phạt, hậu quả sẽ khủng khiếp đến nhường nào.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên hạ phàm nên không có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng sống tám trăm năm ở tiên giới, bé thường xuyên nghe các thần tiên kể về thời gian trải qua kiếp nạn dưới phàm trần.
Theo các họ giảng giải, nguyên tắc của chuyển kiếp là phải dựa vào bản thân người phàm tự tu luyện, thay đổi một số khó khăn cố hữu của số phận, thành công vượt qua kiếp nạn mới được lên trời, tăng hạng thượng thần.
Quá trình này đòi hỏi bản thân mỗi người tự hiểu và tự trải nghiệm, không thể thông qua lời nói của cô bé, giúp anh cả thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình, như thế là vi phạm luật trời.
Bé con do dự một lúc, mặc dù rất muốn nói nhưng cuối cùng không bật thốt thành lời.
Bé chỉ nói qua loa: “Tóm lại Miên Miên mơ thấy chuyện không tốt, mặc dù rất rất lâu nữa mới xảy ra nhưng Miên Miên lo lắng cho anh…"
Tần Hoài Dữ cúi đầu nhìn em gái, biểu cảm nghi hoặc.
Miên Miên suy nghĩ kỹ lại.
Ban đầu cô bé phát hiện khí đen trên trán anh hai, cô bé đã nói thẳng ra. Việc này không làm thay đổi quỹ đạo của anh ấy mà chỉ giúp anh có độ cảnh giác nhất định.
Sau đó khí đen của anh hai dần dần nhạt đi, đến bây giờ không nhìn thấy nữa.
Cô bé không làm gì, anh hai vốn không làm điều gì xấu, cô bé nhắc nhở giúp anh phát hiện kẻ xấu bên người nhanh hơn thôi.
Do đó không tính là vi phạm luật trời.
Nếu bây giờ cô bé nhắc khéo anh Hoài Dữ… chắc cũng hiệu quả như vậy đi.
Bởi vì anh Hoài Dữ không phải người xấu, anh ấy không thể làm ra những chuyện trái với lương tâm.
Bé con giơ bàn tay nhỏ bé, chỉ chỉ vào trán Tần Hoài Dữ: “Ở đây của anh có khí đen, nhìn qua là thấy vận mệnh không tốt, nếu như anh gặp khó khăn, phải nói với Miên Miên, và cả ba mẹ… Anh không được đối mặt một mình, nếu gặp phải người xấu quấy phá, cả nhà chúng ta cùng nhau giải quyết, anh không được giấu mọi chuyện trong lòng rồi một thân một mình chiến đấu nhé?"
Tần Hoài Dữ sững sờ.
Thân phận của em gái có chút đặc biệt giống như bé có một loại năng lực, Tần Hoài Dữ chưa bao giờ hoài nghi điều này.
Anh có một loại tin tưởng tự nhiên với em gái, dù điều ấy trái với lẽ thường, anh vẫn nguyện ý tin tưởng.
Chẳng qua hằng ngày bé không khác những đứa trẻ bình thường nên anh không nhắc đến điều này.
Lời nói bây giờ của cô bé ngây thơ nhưng không kém phần logic.
Liên tưởng đến cục diện hiện tại của anh…
Giống như cô bé đang âm thầm nhắc nhở anh trong bóng tối.
Tần Hoài Dữ mỉm cười, dịu dàng nói: “Được, anh biết rồi, bất kể anh gặp vấn đề gì, anh cũng sẽ thương lượng với ba mẹ, không giải quyết một mình nữa, Miên Miên không cần lo lắng, muộn lắm rồi, anh bế em về giường ngủ được không?"
Đôi mắt đen láy của bé con vẫn nhìn anh chằm chằm, mang theo vẻ nghi ngờ.
Cô bé không biết lời nhắc nhở của mình có tác dụng không.
Hơn nữa nếu bé không tiếp xúc với những người làm việc xung quanh anh Hoài Dữ, bé không thể phát hiện người xấu.
Miên Miên tập trung trầm tư, nghĩ ra một biện pháp khả thi.
Cô bé ôm cánh tay Tần Hoài Dữ, lắc khẽ, nũng nịu nói: “Ngày mai Miên Miên đi làm cùng anh được không ạ?"
Tần Hoài Dữ do dự, định nói không được theo bản năng.
Nếu anh chỉ xử lý công việc hằng ngày ở Tần thị, cho dù phải đi họp, mang theo Miên Miên không phải là vấn đề lớn.
Nhưng tình huống gần đây tương đối đặc thù…
Anh thường xuyên phải đi qua đi lại công ty riêng để xử lý vấn đề khẩn cấp, không khí làm việc căng thẳng, nội bộ nhân viên phức tạp, không phù hợp với một đứa trẻ bốn tuổi.
Đối diện với ánh mắt to tròn tràn đầy hy vọng của em gái.
Tần Hoài Dữ không đành lòng từ chối.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, tuy cô bé đã ngủ mấy tiếng nhưng không thể thức đêm giống người lớn, phải dỗ bé đi ngủ sớm mới được.
Tần Hoài Dữ cười đáp ứng: “Được, nhưng bây giờ Miên Miên phải ngoan ngoan đi ngủ, ngày mai mới được đến công ty cùng anh, bây giờ chúng ta về phòng nhé?"
Bé con lập tức vui vẻ, ôm cánh tay Tần Hoài Dữ cọ cọ, hào hứng nói: “Vâng ạ! Miên Miên về ngủ ngay đây, mai còn phải đi làm cùng anh Hoài Dữ!"
Miên Miên tự tin với linh lực của mình.
Mặc dù cô bé không có phép thuật nhưng linh lực trời sinh không thể mất đi, nếu bên cạnh anh Hoài Dữ có kẻ xấu, bé nhất định sẽ nhìn ra!
Dỗ em gái đi ngủ, Tần Hoài Dữ như trút được gánh nặng, bế bé con ra khỏi thư phòng, trở về phòng của bé trên tầng.
Tần Hoài Dữ đặt cô bé xuống giường, đôi mắt của em gái vẫn mở to lóng lánh, không có vẻ gì buồn ngủ.
Anh bật cười, đưa tay gãi gãi cằm nhỏ: “Tại sao lại không buồn ngủ? Muốn anh kể chuyện cho em không?"
Đúng là Miên Miên không quá buồn ngủ, bé kéo tay Tần Hoài Dữ, nhỏ giọng nói: “Miên Miên không muốn nghe kể chuyện, anh Hoài Dữ ngủ chung với Miên Miên được không, anh Hoài Dữ ở lại với Miên Miên một lúc được không?"
Gần đây công việc của Tần Hoài Dữ bận rộn, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian ăn trưa ở phòng làm việc, mở sóng trực tiếp của chương trình ra xem.
Cảnh em gái và em hai thân thiết với nhau trong show khiến anh hâm mộ.
Hiếm khi anh ghen tỵ với thằng thứ hai, cảm thấy thằng bé vô âu vô lo, theo đúng đúng nghề lý tưởng, được nhiều người yêu thích, thành quả công việc được công nhận và kiếm tiền không quá khó.
Sau khi Miên Miên trở về, em hai chẳng gặp bất kỳ rắc rối nào.
Đặc biệt sau khi dẫn em gái tham gia chương trình, cư dân mạng hắt nước bẩn theo trào lưu biến mất, sự nghiệp càng ngày càng có triển vọng, ngay cả đối thủ một mất một còn cũng trở thành anh em tốt.
Đó thực sự là trạng thái rất đáng ghen tị trong cuộc sống.
Tần Hoài Dữ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có được ở cùng Miên Miên
Anh không từ chối, nằm xuống chiếc giường màu hồng, nhắm hai mắt, dỗ em gái ngủ: “Được, anh chuẩn bị ngủ đây, nhắm mắt lại, Miên Miên cũng nhắm mắt để ngủ ngoan nhé."
Ánh đèn ở đầu giường giảm xuống mức thấp nhất.
Miên Miên còn lo lắng cho ngày mai, cầm đồng hồ báo thức Peppa, loay hoay một lúc, đặt báo thức lúc 7:30 sáng.
Cô bé nhớ anh Hoài Dữ thường đi làm lúc 9 giờ, ăn sáng lúc 8:30, hôm nào phải đi công tác mới thay đổi thời gian, còn những hôm khác đều theo đúng quy luật.
Sau khi cài báo thức xong, bé mới nằm xuống, ôm tay Tần Hoài Dữ, chuẩn bị đi ngủ.
Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tần Hoài Dữ nhắm mắt dưỡng thần, gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, có lúc bận rộn, mệt mỏi cả ngày nhưng nằm trên giường vẫn không ngủ được, mặc dù đã ngủ nhưng rất dễ tỉnh.
Lúc này có Miên Miên mềm mềm nằm bên cạnh, tâm trạng của anh bình tĩnh lại, không còn cảm giác bồn chồn, khó chịu như trước nữa.
Dần dần, anh cũng cảm thấy buồn ngủ.
Chưa đến năm phút, bánh bao nhỏ bên cạnh đã phát ra tiếng thở đều đều.
Thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy khò khò.
Giống như một con vật nhỏ đã khò khè khe khẽ, dáng ngủ vô cùng đáng yêu và ngây thơ.
Tần Hoài Dữ thầm nghĩ, đúng là mẹ có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhìn buổi tối em gái tràn đầy năng lượng nhưng thực chất đã rất mệt, nếu không sẽ không vừa ngủ vừa khẽ ngáy như này.
Cô bé ngủ nhanh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Thấy bé ngủ sau, Tần Hoài Dữ ngồi dậy, chuẩn bị quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Anh đang định tắt đèn ở đầu giường, thấy báo thức đứa nhỏ đặt ở đồng hồ nhỏ trên gối.
Anh cầm đồng hồ màu hồng hình Peppa lên, phát hiện bé đặt lúc 7:30.
Trong lòng Tần Hoài Dữ ấm áp, cảm thấy buồn cười.
Anh không kiềm chế được, miệng cười toe toét.
Đứa nhỏ này… thực sự quyết tâm đi làm cùng anh.
Còn biết đặt chuông báo thức cho mình, đúng là thông minh thành thần.
Anh tính toán qua, ngày mai có thể anh phải đi sớm, qua viện nghiên cứu khoa học họp cùng mấy vị chuyên gia, chắc phải đi sớm hơn thời gian bình thường 1 tiếng.
Chính là… anh phải ra khỏi cửa lúc 7:30.
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, bé con ngủ ngon như vậy, chắc hẳn mấy ngày nay rất mệt mỏi.
Tần Hoài Dữ không đành lòng, tắt báo thức của cô bé đi.
Ngày mai anh phải giải quyết mấy công chuyện phức tạp, không thể theo sát cô bé, sợ mình chăm sóc bé không tốt nên đành thôi.
Lúc ngủ dậy em gái sẽ thất vọng nhưng cô bé rất ngoan, chỉ cần buổi tối anh về dỗ dành một chút, đồng ý lần sau mang bé theo là được.
****
Buổi sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức Peppa không kêu.
Miên Miên bị Tần Mục Dã đánh thức.
Tần Mục Dã vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong xuôi, thậm chí mái tóc bị cháy cũng đã cắt tỉa cẩn thận, cậu mặc một chiếc áo da màu nâu, tinh thần phấn chấn ngồi ở mép giường, cuối cùng cũng ra dáng đỉnh lưu.
Cậu vỗ mông em gái, cười to: “Nhỏ heo thối, tư thế ngủ xấu quá, rời giường nhanh lên, mặt trời lên tới mông rồi, tỉnh dậy mau anh còn phải đi công việc."
Bé con mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ.
Tần Mục Dã xoa xoa bé con cả người hồng phấn một lúc lâu, cô bé mới chịu ngồi dậy.
Tóc tai bù xù, bé tức giận trợn mắt nhìn anh hai: “Anh hai, anh lại mắc bệnh hâm vậy?"
Tần Mục Dã tràn đầy hi vọng em gái sẽ tặng cậu một chiếc thơm chào buổi sáng sau khi tỉnh dậy.
Ai ngờ không những không được thơm, còn bị dỗi ngược lại.
Cậu không vui, xị mặt nói: “Em mới hâm! Em hâm nhất! Mặt trời lên tới mông rồi còn ngủ cái gì, thảo nào thích heo Peppa thế, hóa ra là do em với nó cùng loài!"
Miên Miên thông minh làm sao không hiểu hàm ý trong lời nói của cậu.
Cô bé không khách khí giơ chân, đạp cậu: “Không để ý đến anh nữa, anh hai trẻ con, tối qua còn lừa Miên Miên! Đến trẻ con anh cũng dám lừa, xấu xa!"
Miên Miên nghe anh hai nhắc đến heo Peppa, liền nhớ đến hàng xương được gặm sạch sẽ tối qua.
Cũng may cô bé phản ứng kịp thời, suýt nữa tin chuyện hoang đường anh hai bịa ra.
Cứ nghĩ bé ăn heo Peppa thật.
Bé con càng nghĩ càng giận, đạp cậu thêm mấy lần.
Cô bé mới ngủ dậy, còn rất khỏe, đạp Tần Mục Dã ra sát mép giường, rồi ngã xuống đất.
Tần Mục Dã cũng tức giận, làm mặt quỷ hù dọa bé: “Không để ý đến anh thì thôi, anh đi làm việc đây, bái bai, em ở nhà chơi với thằng ba thiếu muối đi."
Tần Mục Dã rất tự tin vào bản thân mình.
Mặc dù cậu không phải là người anh trai hoàn mỹ nhất nhưng so với thằng ba chỉ biết chơi game, cậu thú vị hơn nhiều.
Hôm nay ba và anh cả đi làm từ sớm, mẹ cũng nói phải đi ra ngoài, một lúc nữa chỉ còn em gái và thằng ba ở nhà chơi với nhau.
Tần Mục Dã tin chỉ qua nửa ngày, em gái nhất định sẽ nhớ cậu, khóc lóc đòi cậu về nhà chơi cùng.
Miên Miên vừa mới tỉnh ngủ, vẫn đang mơ màng.
Đánh nhau với Tần Mục Dã trong mông lung, sau khi anh hai ầm ĩ đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh lại, cô bé mới dần tỉnh táo.
Sau khi hoàn hồn, bé dụi mắt, tìm kiếm đồng hồ báo thức.
Không thấy ở bên gối, đảo mắt xung quanh, bé mới thấy nó ở trên tủ đầu giường!
9:30 rồi!
Đồng hồ báo thức của bé không kêu.
Bé con nhớ đến Tần Hoài Dữ, cảm thấy rất lo lắng, tức giận vỗ mông heo Peppa: “Peppa hư, lừa mình, sao cậu không kêu, làm mình ngủ quên mất, không đi làm với anh Hoài Dữ được!"
Lê Tương chuẩn bị xong, chuẩn bị ra ngoài, ghé qua phòng của công chúa nhỏ.
Nhìn thấy cô bé đang ngồi khoanh chân trên giường, tức giận với cái đồng hồ.
Bà bật cười, bước nhanh vào, dịu dàng nói: “Bảo bảo dậy rồi à, sao thế, tại sao lại tức giận với cái đồng hồ?"
Bánh bao nhỏ bĩu môi: “Miên Miên muốn đi làm với anh Hoài Dữ… con đã đặt báo thức rồi nhưng nó bị hỏng, chuông không kêu!"
Lê Tương nghe con gái kể, không nén nổi tò mò, ngồi xuống hỏi thêm mấy câu.
Biết được giao kèo lúc nửa đêm của con gái và Tần Hoài Dữ.
Với hiểu biết của bà về con trai lớn, nhất định thằng bé đã tắt báo thức trước khi về phòng để con gái không phải dậy sớm, ảnh hưởng đến quá trình nghỉ ngơi.
Nhưng bà không nói ra, chỉ an ủi Miên Miên: “Heo Peppa không phải là hỏng, có thể do hết pin, tối nay mẹ về thay pin cho con nhé."
Miên Miên không nghi ngờ, chớp mắt, gật đầu: “Vâng ạ! Mẹ định đi đâu vậy ạ?"
Lê Tương nói: “Trong khoảng thời gian mẹ bị bệnh, bỏ lỡ nhiều công việc, đồng nghiệp trong công ty rất lo lắng cho mẹ nên hẹn gặp mặt, lúc ấy mẹ không thể đi, bây giờ mẹ khỏe hơn nhiều nên gặp mọi người một chút, xử lý nốt các công việc, mẹ không đi lâu đâu, buổi chiều sẽ về chơi với Miên Miên nhé, buổi trưa con ăn cơm cùng anh ba được không?"
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ không cần vội về nhà, Miên Miên có thể tự chăm sóc chính mình, giúp mẹ chú ý anh Tiêu Nhiên! Khó khăn lắm mẹ mới quay lại với công việc, mẹ cố lên nha."
Lâu rồi Lê Tương không đi làm, thậm chí còn ít tiếp xúc với người ngoài, quyết định quay lại công ty khiến bà lo lắng mấy hôm nay.
Được con gái động viên, bà cảm thấy tràn đầy năng lượng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ của con gái, cười nói: “Cảm ơn bảo bảo đã khích lệ mẹ, mẹ đi đây, có chuyện gì bảo bác Vinh gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ quay về ngay."
Trước khi ra cửa, Lê Tương dặn kĩ Tần Tiêu Nhiên và bác Vinh.
Tần Tiêu Nhiên thấy mẹ lo lắng, biết vì chuyện trong quá khứ nên mẹ không yên tâm rời khỏi Tần Miên Miên.
Tần Tiêu Nhiên hiểu tình trạng tâm lý của mẹ cần cả một quá trình.
Cậu thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết chăm sóc Miên Miên, nhà có nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lê Tương biết chuyện đó sẽ không lặp lại.
Nhưng bà vẫn sợ.
Bà nhắc Tần Tiêu Nhiên một lần nữa: “Đừng để em gái con tiếp xúc với người làm lạ, nếu như con bé muốn ra ngoài chơi, con nhớ nhìn con bé một chút, làm phiền Tiêu Nhiên rồi."
Tần Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lê Tương.
Trước khi Lê Tương ra cửa, cậu lấy hết dũng khí, vuốt bả vai của bà, âm thầm trấn an.
“Mẹ yên tâm đi, chăm sóc em gái là việc con phải làm, mẹ cứ yên tâm làm việc, ngoài con còn có bác Vinh ở nhà mà."
Bác Vinh đã đi theo Tần Sùng Lễ từ thời niên thiếu, là người giúp việc được cả nhà tin tin tưởng nhất.
Lê Tương gật đầu, ra khỏi cửa.
Tần Tiêu Nhiên lên tầng, thấy bé con chưa đứng dậy mà chổng mông cuộn tròn trên giường, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như đang rất lo lắng.
Cậu không nghĩ ra một đứa con nít ba tuổi rưỡi có thể lo lắng cái gì.
Cậu nghi hoặc, thấp giọng hỏi: “Em sao thế?"
Cô bé kể lại những chuyện vừa nói với Lê Tương.
Tần Tiêu Nhiên nói: “Gần đây anh cả bận rộn công việc, không phải cố ý bỏ em ở nhà, nếu em muốn đến công ty chơi, em có thể nói với ba, ba chắc chắn sẽ đồng ý."
Miên Miên nhăn mặt, lo lắng lẩm bẩm: “Em không muốn đi chơi, em chỉ muốn đi cùng anh Hoài Dữ thôi."
Tần Tiêu Nhiên không hiểu tại sao đột nhiên cô bé lại buồn bã như vậy.
Chắc là do khoảng cách thế hệ giữa thiếu niên mười bốn tuổi và trẻ con ba tuổi rưỡi.
Cậu không biết dỗ dành, trừ phương án cho bé xem heo Peppa, không còn cách nào khác.
“Hay là… Em có muốn đứng dậy đi ăn sáng không, đói bụng không?"
Miên Miên không thèm ăn, suy nghĩ một lúc, nói: “Anh ba, anh tìm giúp em chú Ti Mệnh, em có việc cần thương lượng với chú ấy."
Tần Tiêu Nhiên hỏi trong vô thức: “…Chú gì cơ?"
Miên Miên nghĩ chú Ti Mệnh ở nhà cô bé lâu như vậy, đến nay mới gặp mỗi anh hai trong hình dáng con người.
Chú Ti Mệnh thật cô đơn, không có nhiều bạn bè.
Hiện tại cô bé đang gặp khó khăn. Tuy chú Ti Mệnh bị Thiên Quân giáng chức, đày xuống trần gian, tước đi phép thuật, không thể tùy ý biến ra tiền để tiêu.
Nhưng chú Ti Mệnh vẫn có ưu thế hơn cô bé rất nhiều, chú ấy có thể dùng nhiều phép thuật khác, ví dụ như biến hình.
So với một thần tiên vô dụng mất hết phép thuật như cô bé, chú ấy hữu dụng hơn nhiều.
Miên Miên biết chú Ti Mệnh thiếu tiền, đây là điểm yếu lớn nhất của chú ấy, cô bé đang định dùng tiền dụ chú Ti Mệnh. Hoặc không…
Bé muốn giới thiệu chú Ti Mệnh với anh ba nên mới không suy nghĩ nhiều nói thẳng ra như thế.
“Chú Ti Mệnh chính là con chó trắng ở trong sân ấy ạ, thật ra chú ấy không phải là chó, chú ấy thuộc tộc hồ ly tôn quý, tu luyện mấy chục ngàn năm mới thành tiên, chính chú ấy đi cùng em xuống đây, em có việc muốn thương lượng với chú, nhưng chú ấy hay chạy đi quán net để chơi game, không biết có nhà không nữa."
Tần Tiêu Nhiên rất bối rối.
Cậu cảm giác…
Cậu hiểu hết mỗi chữ Tần Miên Miên nói ra nhưng tại sao khi ghép lại thành câu lại không hiểu gì.
Con Samoyed kia … không phải là chó?
Mà là hồ ly?! Thần tiên tu luyện mấy hàng vạn năm?!
Hơn nữa, ông thần này… còn thích chơi game?! Chẳng lẽ cũng là thiếu niên nghiện mạng giống cậu?!
…
Cũng may hồi tiểu học, cậu bị bạn lôi kéo đọc tiểu thuyết tiên hiệp.
Đã từng nghe qua chức tiên Ti Mệnh.
Cậu suy nghĩ một lúc, gian nan hỏi: “Chú em nói… Ti Mệnh ấy, có phải là tiên phụ trách trông coi mọi sự việc lớn nhỏ dưới trần gian không?"
Bé con ngạc nhiên tròn mắt, không khách khí tán thưởng: “Oa, anh Tiêu Nhiên biết nhiều quá, hơn cả anh hai rồi, anh ấy không biết chú Ti Mệnh là ai, còn bảo chú ấy viết người chết, anh Tiêu Nhiên thật là giỏi!"
Lời khen tới tấp của em gái làm Tần Tiêu Nhiên chóng hết cả mặt.
“Được rồi… quá khen quá khen, anh chỉ đọc một vài tiểu thuyết trên mạng nên biết thôi."
Lúc xuống tầng, Tần Tiêu Nhiên vẫn vắt óc suy nghĩ.
Mặc dù, cậu dần tiếp nhận sự thật em gái sống lại không giống lẽ bình thường.
Nhưng ngay ngày hôm qua cậu còn hỏi Tần Miên Miên có năng lực gì đặc biệt không, con bé còn chối.
Đột nhiên bây giờ lòi ra một con Samoyed trong nhà… lại là một thần tiên đội lốt chó?
Cậu cảm thấy thế giới quan của mình bị khiêu chiến.
Cảm xúc hoảng hốt lắng dần khi cậu thấy con Samoyed nằm ngủ trong nhà nhỏ.
Cậu nhớ lại lần tận mắt thấy em gái cưỡi trên lưng con chó có hình dáng khá giống người này.
Khi đó, cậu thấy rất kỳ lạ, luôn cho rằng con chó này có suy nghĩ của con người.
Bây giờ… có lẽ đã có câu trả lời.
Mặc dù Tần Tiêu Nhiên là một con nghiện điện tử chính hiệu nhưng dù sao cậu mới mười bốn tuổi, còn đang học năm hai trung học.
Trong nhà có một vị thần tiên, cậu cảm thấy rất kích thích.
Tần Tiêu Nhiên đứng trước nhà của chó, hắng giọng nói: “Này… Hồ… Ừm Ti Mệnh tiên sinh phải không? Ngài tỉnh chưa? Tần Miên Miên… em ấy có chuyện muốn tìm ngài."
Mặc dù Ti Mệnh đang ngủ.
Nhưng anh là thần tiên, không giống Miên Miên hạ phàm sẽ trở thành người trần mắt thịt.
Anh vẫn là thần tiên với linh lực đầy đủ.
Trong giấc ngủ, xung quanh có động tĩnh là anh tỉnh dậy ngay.
Giống như đêm hôm đó, khi Tiểu Đế Cơ làm nũng đòi anh ngủ lại, nhân lúc anh ngủ, lén xem sổ ghi chép trần gian… Thật ra anh đã sớm tỉnh lại, chẳng qua giả bộ ngủ say để chiều con bé thôi.
Nhưng Ti Mệnh không hiểu tại sao cô bé lại tiết lộ thân phận của anh cho đứa con trai thứ ba nhà họ Tần này mà không thông báo trước.
Anh có hơi chần chờ.
Tần Tiêu Nhiên thấy con chó không ho he gì, không nhịn được hỏi lại: “Xin hỏi ngài đã tỉnh chưa?"
Ti Mệnh không thể làm gì khác, quẫy quẫy đuôi, ngồi thẳng lên.
Anh không mở miệng, sợ dọa thằng bé mười bốn tuổi này sợ chết khiếp.
Anh quẫy quẫy đuôi, ý muốn nói với Tần Tiêu Nhiên: Lão tử tỉnh rồi, ngươi cứ ríu ra ríu rít bên cạnh, ông đây muốn ngủ cũng bị ngươi đánh thức.
Tần Tiêu Nhiên im lặng, lúng túng nói: “Vậy ngài lên tầng đi, Tần Miên Miên đang đợi ngài."
…
Ti Mệnh chưa ngủ đủ, lười đi bộ, dùng luôn phép dịch chuyển tức thời.
Tần Tiêu Nhiên trơ mắt nhìn con cho to đùng trước mặt biến mất, bị dọa sợ suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Ti Mệnh đi vào trong nhà, tìm thấy bánh bao nhỏ đang đứng trên ghế đánh răng: “Tiểu Đế Cơ, tìm chú có chuyện gì?"
Miên Miên súc miệng, lấy khăn lau khô, chèo xuống ghế, ôm con chó lớn, giở kỹ năng đặc biệt, nũng nịu đòi —
“Chú Ti Mệnh, chú giúp Miên Miên được không, Miên Miên nhất định phải cứu anh Hoài Dữ, anh ấy là người tốt!"
Nhìn bé con làm nũng, Ti Mệnh không kìm lòng nổi, nằm trên mặt đất, không biết phải làm sao: “Chú biết cậu ấy là người tốt nhưng cháu muốn chú giúp gì? Nói trước chú không thể làm những chuyện vi phạm luật trời, sẽ bị sét đánh chết."
Ngoài cửa phòng.
Không thể dịch chuyển tức thời · Đi lên như bình thường · Một người phàm · Tần Tiêu Nhiên…
Đang dựa vào cửa, nhìn em gái và con chó nói chuyện, vẻ mặt thay đổi từ bối rối sang sợ hãi.
Tần Hoài Dữ hiểu rõ em gái mình.
Mặc dù cô bé mới ba tuổi rưỡi nhưng vô cùng lanh lợi, hiểu chuyện và ấm áp, sẽ không tùy ý làm loạn như đứa trẻ khác.
Đột nhiên Miên Miên nôn nóng trong ngực anh, chứng tỏ cô bé đã mơ thấy cái gì không tốt.
Tần Hoài Dữ vuốt nhẹ lưng em gái, dịu dàng dỗ dành: “Miên Miên gặp ác mộng nên bị dọa tỉnh đúng không, không phải sợ, Miên Miên không phải sợ, giấc mơ luôn trái ngược với thực tế, có thể do ở Hokkaido Miên Miên chơi nhiều quá nên nằm mơ thôi."
Bánh bao nhỏ buồn bã lắc đầu: “Không phải, giấc mơ của Miên Miên toàn là thật…"
Tần Hoài Dữ sững sờ, kiên nhẫn hỏi lại: “Miên Miên có thể nói cho anh em mơ thấy cái gì không?"
Cô bé định trả lời nhưng nhớ đến chú Ti Mệnh đã cảnh cáo cáo bé lúc mới hạ phàm.
Cho dù biết nội dung của cuốn sổ ghi chép trần gian nhưng cô bé tuyệt đối không được tiết lộ thiên cơ nếu không sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của người nhà.
Số mệnh của anh cả đang tụt dốc, nếu bé tiếp tục để lộ điều tuyệt mật, vi phạm ý trời, đến lúc bị trừng phạt, hậu quả sẽ khủng khiếp đến nhường nào.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên hạ phàm nên không có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng sống tám trăm năm ở tiên giới, bé thường xuyên nghe các thần tiên kể về thời gian trải qua kiếp nạn dưới phàm trần.
Theo các họ giảng giải, nguyên tắc của chuyển kiếp là phải dựa vào bản thân người phàm tự tu luyện, thay đổi một số khó khăn cố hữu của số phận, thành công vượt qua kiếp nạn mới được lên trời, tăng hạng thượng thần.
Quá trình này đòi hỏi bản thân mỗi người tự hiểu và tự trải nghiệm, không thể thông qua lời nói của cô bé, giúp anh cả thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình, như thế là vi phạm luật trời.
Bé con do dự một lúc, mặc dù rất muốn nói nhưng cuối cùng không bật thốt thành lời.
Bé chỉ nói qua loa: “Tóm lại Miên Miên mơ thấy chuyện không tốt, mặc dù rất rất lâu nữa mới xảy ra nhưng Miên Miên lo lắng cho anh…"
Tần Hoài Dữ cúi đầu nhìn em gái, biểu cảm nghi hoặc.
Miên Miên suy nghĩ kỹ lại.
Ban đầu cô bé phát hiện khí đen trên trán anh hai, cô bé đã nói thẳng ra. Việc này không làm thay đổi quỹ đạo của anh ấy mà chỉ giúp anh có độ cảnh giác nhất định.
Sau đó khí đen của anh hai dần dần nhạt đi, đến bây giờ không nhìn thấy nữa.
Cô bé không làm gì, anh hai vốn không làm điều gì xấu, cô bé nhắc nhở giúp anh phát hiện kẻ xấu bên người nhanh hơn thôi.
Do đó không tính là vi phạm luật trời.
Nếu bây giờ cô bé nhắc khéo anh Hoài Dữ… chắc cũng hiệu quả như vậy đi.
Bởi vì anh Hoài Dữ không phải người xấu, anh ấy không thể làm ra những chuyện trái với lương tâm.
Bé con giơ bàn tay nhỏ bé, chỉ chỉ vào trán Tần Hoài Dữ: “Ở đây của anh có khí đen, nhìn qua là thấy vận mệnh không tốt, nếu như anh gặp khó khăn, phải nói với Miên Miên, và cả ba mẹ… Anh không được đối mặt một mình, nếu gặp phải người xấu quấy phá, cả nhà chúng ta cùng nhau giải quyết, anh không được giấu mọi chuyện trong lòng rồi một thân một mình chiến đấu nhé?"
Tần Hoài Dữ sững sờ.
Thân phận của em gái có chút đặc biệt giống như bé có một loại năng lực, Tần Hoài Dữ chưa bao giờ hoài nghi điều này.
Anh có một loại tin tưởng tự nhiên với em gái, dù điều ấy trái với lẽ thường, anh vẫn nguyện ý tin tưởng.
Chẳng qua hằng ngày bé không khác những đứa trẻ bình thường nên anh không nhắc đến điều này.
Lời nói bây giờ của cô bé ngây thơ nhưng không kém phần logic.
Liên tưởng đến cục diện hiện tại của anh…
Giống như cô bé đang âm thầm nhắc nhở anh trong bóng tối.
Tần Hoài Dữ mỉm cười, dịu dàng nói: “Được, anh biết rồi, bất kể anh gặp vấn đề gì, anh cũng sẽ thương lượng với ba mẹ, không giải quyết một mình nữa, Miên Miên không cần lo lắng, muộn lắm rồi, anh bế em về giường ngủ được không?"
Đôi mắt đen láy của bé con vẫn nhìn anh chằm chằm, mang theo vẻ nghi ngờ.
Cô bé không biết lời nhắc nhở của mình có tác dụng không.
Hơn nữa nếu bé không tiếp xúc với những người làm việc xung quanh anh Hoài Dữ, bé không thể phát hiện người xấu.
Miên Miên tập trung trầm tư, nghĩ ra một biện pháp khả thi.
Cô bé ôm cánh tay Tần Hoài Dữ, lắc khẽ, nũng nịu nói: “Ngày mai Miên Miên đi làm cùng anh được không ạ?"
Tần Hoài Dữ do dự, định nói không được theo bản năng.
Nếu anh chỉ xử lý công việc hằng ngày ở Tần thị, cho dù phải đi họp, mang theo Miên Miên không phải là vấn đề lớn.
Nhưng tình huống gần đây tương đối đặc thù…
Anh thường xuyên phải đi qua đi lại công ty riêng để xử lý vấn đề khẩn cấp, không khí làm việc căng thẳng, nội bộ nhân viên phức tạp, không phù hợp với một đứa trẻ bốn tuổi.
Đối diện với ánh mắt to tròn tràn đầy hy vọng của em gái.
Tần Hoài Dữ không đành lòng từ chối.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, tuy cô bé đã ngủ mấy tiếng nhưng không thể thức đêm giống người lớn, phải dỗ bé đi ngủ sớm mới được.
Tần Hoài Dữ cười đáp ứng: “Được, nhưng bây giờ Miên Miên phải ngoan ngoan đi ngủ, ngày mai mới được đến công ty cùng anh, bây giờ chúng ta về phòng nhé?"
Bé con lập tức vui vẻ, ôm cánh tay Tần Hoài Dữ cọ cọ, hào hứng nói: “Vâng ạ! Miên Miên về ngủ ngay đây, mai còn phải đi làm cùng anh Hoài Dữ!"
Miên Miên tự tin với linh lực của mình.
Mặc dù cô bé không có phép thuật nhưng linh lực trời sinh không thể mất đi, nếu bên cạnh anh Hoài Dữ có kẻ xấu, bé nhất định sẽ nhìn ra!
Dỗ em gái đi ngủ, Tần Hoài Dữ như trút được gánh nặng, bế bé con ra khỏi thư phòng, trở về phòng của bé trên tầng.
Tần Hoài Dữ đặt cô bé xuống giường, đôi mắt của em gái vẫn mở to lóng lánh, không có vẻ gì buồn ngủ.
Anh bật cười, đưa tay gãi gãi cằm nhỏ: “Tại sao lại không buồn ngủ? Muốn anh kể chuyện cho em không?"
Đúng là Miên Miên không quá buồn ngủ, bé kéo tay Tần Hoài Dữ, nhỏ giọng nói: “Miên Miên không muốn nghe kể chuyện, anh Hoài Dữ ngủ chung với Miên Miên được không, anh Hoài Dữ ở lại với Miên Miên một lúc được không?"
Gần đây công việc của Tần Hoài Dữ bận rộn, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian ăn trưa ở phòng làm việc, mở sóng trực tiếp của chương trình ra xem.
Cảnh em gái và em hai thân thiết với nhau trong show khiến anh hâm mộ.
Hiếm khi anh ghen tỵ với thằng thứ hai, cảm thấy thằng bé vô âu vô lo, theo đúng đúng nghề lý tưởng, được nhiều người yêu thích, thành quả công việc được công nhận và kiếm tiền không quá khó.
Sau khi Miên Miên trở về, em hai chẳng gặp bất kỳ rắc rối nào.
Đặc biệt sau khi dẫn em gái tham gia chương trình, cư dân mạng hắt nước bẩn theo trào lưu biến mất, sự nghiệp càng ngày càng có triển vọng, ngay cả đối thủ một mất một còn cũng trở thành anh em tốt.
Đó thực sự là trạng thái rất đáng ghen tị trong cuộc sống.
Tần Hoài Dữ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có được ở cùng Miên Miên
Anh không từ chối, nằm xuống chiếc giường màu hồng, nhắm hai mắt, dỗ em gái ngủ: “Được, anh chuẩn bị ngủ đây, nhắm mắt lại, Miên Miên cũng nhắm mắt để ngủ ngoan nhé."
Ánh đèn ở đầu giường giảm xuống mức thấp nhất.
Miên Miên còn lo lắng cho ngày mai, cầm đồng hồ báo thức Peppa, loay hoay một lúc, đặt báo thức lúc 7:30 sáng.
Cô bé nhớ anh Hoài Dữ thường đi làm lúc 9 giờ, ăn sáng lúc 8:30, hôm nào phải đi công tác mới thay đổi thời gian, còn những hôm khác đều theo đúng quy luật.
Sau khi cài báo thức xong, bé mới nằm xuống, ôm tay Tần Hoài Dữ, chuẩn bị đi ngủ.
Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tần Hoài Dữ nhắm mắt dưỡng thần, gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, có lúc bận rộn, mệt mỏi cả ngày nhưng nằm trên giường vẫn không ngủ được, mặc dù đã ngủ nhưng rất dễ tỉnh.
Lúc này có Miên Miên mềm mềm nằm bên cạnh, tâm trạng của anh bình tĩnh lại, không còn cảm giác bồn chồn, khó chịu như trước nữa.
Dần dần, anh cũng cảm thấy buồn ngủ.
Chưa đến năm phút, bánh bao nhỏ bên cạnh đã phát ra tiếng thở đều đều.
Thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy khò khò.
Giống như một con vật nhỏ đã khò khè khe khẽ, dáng ngủ vô cùng đáng yêu và ngây thơ.
Tần Hoài Dữ thầm nghĩ, đúng là mẹ có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhìn buổi tối em gái tràn đầy năng lượng nhưng thực chất đã rất mệt, nếu không sẽ không vừa ngủ vừa khẽ ngáy như này.
Cô bé ngủ nhanh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Thấy bé ngủ sau, Tần Hoài Dữ ngồi dậy, chuẩn bị quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Anh đang định tắt đèn ở đầu giường, thấy báo thức đứa nhỏ đặt ở đồng hồ nhỏ trên gối.
Anh cầm đồng hồ màu hồng hình Peppa lên, phát hiện bé đặt lúc 7:30.
Trong lòng Tần Hoài Dữ ấm áp, cảm thấy buồn cười.
Anh không kiềm chế được, miệng cười toe toét.
Đứa nhỏ này… thực sự quyết tâm đi làm cùng anh.
Còn biết đặt chuông báo thức cho mình, đúng là thông minh thành thần.
Anh tính toán qua, ngày mai có thể anh phải đi sớm, qua viện nghiên cứu khoa học họp cùng mấy vị chuyên gia, chắc phải đi sớm hơn thời gian bình thường 1 tiếng.
Chính là… anh phải ra khỏi cửa lúc 7:30.
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, bé con ngủ ngon như vậy, chắc hẳn mấy ngày nay rất mệt mỏi.
Tần Hoài Dữ không đành lòng, tắt báo thức của cô bé đi.
Ngày mai anh phải giải quyết mấy công chuyện phức tạp, không thể theo sát cô bé, sợ mình chăm sóc bé không tốt nên đành thôi.
Lúc ngủ dậy em gái sẽ thất vọng nhưng cô bé rất ngoan, chỉ cần buổi tối anh về dỗ dành một chút, đồng ý lần sau mang bé theo là được.
****
Buổi sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức Peppa không kêu.
Miên Miên bị Tần Mục Dã đánh thức.
Tần Mục Dã vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong xuôi, thậm chí mái tóc bị cháy cũng đã cắt tỉa cẩn thận, cậu mặc một chiếc áo da màu nâu, tinh thần phấn chấn ngồi ở mép giường, cuối cùng cũng ra dáng đỉnh lưu.
Cậu vỗ mông em gái, cười to: “Nhỏ heo thối, tư thế ngủ xấu quá, rời giường nhanh lên, mặt trời lên tới mông rồi, tỉnh dậy mau anh còn phải đi công việc."
Bé con mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ.
Tần Mục Dã xoa xoa bé con cả người hồng phấn một lúc lâu, cô bé mới chịu ngồi dậy.
Tóc tai bù xù, bé tức giận trợn mắt nhìn anh hai: “Anh hai, anh lại mắc bệnh hâm vậy?"
Tần Mục Dã tràn đầy hi vọng em gái sẽ tặng cậu một chiếc thơm chào buổi sáng sau khi tỉnh dậy.
Ai ngờ không những không được thơm, còn bị dỗi ngược lại.
Cậu không vui, xị mặt nói: “Em mới hâm! Em hâm nhất! Mặt trời lên tới mông rồi còn ngủ cái gì, thảo nào thích heo Peppa thế, hóa ra là do em với nó cùng loài!"
Miên Miên thông minh làm sao không hiểu hàm ý trong lời nói của cậu.
Cô bé không khách khí giơ chân, đạp cậu: “Không để ý đến anh nữa, anh hai trẻ con, tối qua còn lừa Miên Miên! Đến trẻ con anh cũng dám lừa, xấu xa!"
Miên Miên nghe anh hai nhắc đến heo Peppa, liền nhớ đến hàng xương được gặm sạch sẽ tối qua.
Cũng may cô bé phản ứng kịp thời, suýt nữa tin chuyện hoang đường anh hai bịa ra.
Cứ nghĩ bé ăn heo Peppa thật.
Bé con càng nghĩ càng giận, đạp cậu thêm mấy lần.
Cô bé mới ngủ dậy, còn rất khỏe, đạp Tần Mục Dã ra sát mép giường, rồi ngã xuống đất.
Tần Mục Dã cũng tức giận, làm mặt quỷ hù dọa bé: “Không để ý đến anh thì thôi, anh đi làm việc đây, bái bai, em ở nhà chơi với thằng ba thiếu muối đi."
Tần Mục Dã rất tự tin vào bản thân mình.
Mặc dù cậu không phải là người anh trai hoàn mỹ nhất nhưng so với thằng ba chỉ biết chơi game, cậu thú vị hơn nhiều.
Hôm nay ba và anh cả đi làm từ sớm, mẹ cũng nói phải đi ra ngoài, một lúc nữa chỉ còn em gái và thằng ba ở nhà chơi với nhau.
Tần Mục Dã tin chỉ qua nửa ngày, em gái nhất định sẽ nhớ cậu, khóc lóc đòi cậu về nhà chơi cùng.
Miên Miên vừa mới tỉnh ngủ, vẫn đang mơ màng.
Đánh nhau với Tần Mục Dã trong mông lung, sau khi anh hai ầm ĩ đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh lại, cô bé mới dần tỉnh táo.
Sau khi hoàn hồn, bé dụi mắt, tìm kiếm đồng hồ báo thức.
Không thấy ở bên gối, đảo mắt xung quanh, bé mới thấy nó ở trên tủ đầu giường!
9:30 rồi!
Đồng hồ báo thức của bé không kêu.
Bé con nhớ đến Tần Hoài Dữ, cảm thấy rất lo lắng, tức giận vỗ mông heo Peppa: “Peppa hư, lừa mình, sao cậu không kêu, làm mình ngủ quên mất, không đi làm với anh Hoài Dữ được!"
Lê Tương chuẩn bị xong, chuẩn bị ra ngoài, ghé qua phòng của công chúa nhỏ.
Nhìn thấy cô bé đang ngồi khoanh chân trên giường, tức giận với cái đồng hồ.
Bà bật cười, bước nhanh vào, dịu dàng nói: “Bảo bảo dậy rồi à, sao thế, tại sao lại tức giận với cái đồng hồ?"
Bánh bao nhỏ bĩu môi: “Miên Miên muốn đi làm với anh Hoài Dữ… con đã đặt báo thức rồi nhưng nó bị hỏng, chuông không kêu!"
Lê Tương nghe con gái kể, không nén nổi tò mò, ngồi xuống hỏi thêm mấy câu.
Biết được giao kèo lúc nửa đêm của con gái và Tần Hoài Dữ.
Với hiểu biết của bà về con trai lớn, nhất định thằng bé đã tắt báo thức trước khi về phòng để con gái không phải dậy sớm, ảnh hưởng đến quá trình nghỉ ngơi.
Nhưng bà không nói ra, chỉ an ủi Miên Miên: “Heo Peppa không phải là hỏng, có thể do hết pin, tối nay mẹ về thay pin cho con nhé."
Miên Miên không nghi ngờ, chớp mắt, gật đầu: “Vâng ạ! Mẹ định đi đâu vậy ạ?"
Lê Tương nói: “Trong khoảng thời gian mẹ bị bệnh, bỏ lỡ nhiều công việc, đồng nghiệp trong công ty rất lo lắng cho mẹ nên hẹn gặp mặt, lúc ấy mẹ không thể đi, bây giờ mẹ khỏe hơn nhiều nên gặp mọi người một chút, xử lý nốt các công việc, mẹ không đi lâu đâu, buổi chiều sẽ về chơi với Miên Miên nhé, buổi trưa con ăn cơm cùng anh ba được không?"
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ không cần vội về nhà, Miên Miên có thể tự chăm sóc chính mình, giúp mẹ chú ý anh Tiêu Nhiên! Khó khăn lắm mẹ mới quay lại với công việc, mẹ cố lên nha."
Lâu rồi Lê Tương không đi làm, thậm chí còn ít tiếp xúc với người ngoài, quyết định quay lại công ty khiến bà lo lắng mấy hôm nay.
Được con gái động viên, bà cảm thấy tràn đầy năng lượng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ của con gái, cười nói: “Cảm ơn bảo bảo đã khích lệ mẹ, mẹ đi đây, có chuyện gì bảo bác Vinh gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ quay về ngay."
Trước khi ra cửa, Lê Tương dặn kĩ Tần Tiêu Nhiên và bác Vinh.
Tần Tiêu Nhiên thấy mẹ lo lắng, biết vì chuyện trong quá khứ nên mẹ không yên tâm rời khỏi Tần Miên Miên.
Tần Tiêu Nhiên hiểu tình trạng tâm lý của mẹ cần cả một quá trình.
Cậu thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết chăm sóc Miên Miên, nhà có nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lê Tương biết chuyện đó sẽ không lặp lại.
Nhưng bà vẫn sợ.
Bà nhắc Tần Tiêu Nhiên một lần nữa: “Đừng để em gái con tiếp xúc với người làm lạ, nếu như con bé muốn ra ngoài chơi, con nhớ nhìn con bé một chút, làm phiền Tiêu Nhiên rồi."
Tần Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lê Tương.
Trước khi Lê Tương ra cửa, cậu lấy hết dũng khí, vuốt bả vai của bà, âm thầm trấn an.
“Mẹ yên tâm đi, chăm sóc em gái là việc con phải làm, mẹ cứ yên tâm làm việc, ngoài con còn có bác Vinh ở nhà mà."
Bác Vinh đã đi theo Tần Sùng Lễ từ thời niên thiếu, là người giúp việc được cả nhà tin tin tưởng nhất.
Lê Tương gật đầu, ra khỏi cửa.
Tần Tiêu Nhiên lên tầng, thấy bé con chưa đứng dậy mà chổng mông cuộn tròn trên giường, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như đang rất lo lắng.
Cậu không nghĩ ra một đứa con nít ba tuổi rưỡi có thể lo lắng cái gì.
Cậu nghi hoặc, thấp giọng hỏi: “Em sao thế?"
Cô bé kể lại những chuyện vừa nói với Lê Tương.
Tần Tiêu Nhiên nói: “Gần đây anh cả bận rộn công việc, không phải cố ý bỏ em ở nhà, nếu em muốn đến công ty chơi, em có thể nói với ba, ba chắc chắn sẽ đồng ý."
Miên Miên nhăn mặt, lo lắng lẩm bẩm: “Em không muốn đi chơi, em chỉ muốn đi cùng anh Hoài Dữ thôi."
Tần Tiêu Nhiên không hiểu tại sao đột nhiên cô bé lại buồn bã như vậy.
Chắc là do khoảng cách thế hệ giữa thiếu niên mười bốn tuổi và trẻ con ba tuổi rưỡi.
Cậu không biết dỗ dành, trừ phương án cho bé xem heo Peppa, không còn cách nào khác.
“Hay là… Em có muốn đứng dậy đi ăn sáng không, đói bụng không?"
Miên Miên không thèm ăn, suy nghĩ một lúc, nói: “Anh ba, anh tìm giúp em chú Ti Mệnh, em có việc cần thương lượng với chú ấy."
Tần Tiêu Nhiên hỏi trong vô thức: “…Chú gì cơ?"
Miên Miên nghĩ chú Ti Mệnh ở nhà cô bé lâu như vậy, đến nay mới gặp mỗi anh hai trong hình dáng con người.
Chú Ti Mệnh thật cô đơn, không có nhiều bạn bè.
Hiện tại cô bé đang gặp khó khăn. Tuy chú Ti Mệnh bị Thiên Quân giáng chức, đày xuống trần gian, tước đi phép thuật, không thể tùy ý biến ra tiền để tiêu.
Nhưng chú Ti Mệnh vẫn có ưu thế hơn cô bé rất nhiều, chú ấy có thể dùng nhiều phép thuật khác, ví dụ như biến hình.
So với một thần tiên vô dụng mất hết phép thuật như cô bé, chú ấy hữu dụng hơn nhiều.
Miên Miên biết chú Ti Mệnh thiếu tiền, đây là điểm yếu lớn nhất của chú ấy, cô bé đang định dùng tiền dụ chú Ti Mệnh. Hoặc không…
Bé muốn giới thiệu chú Ti Mệnh với anh ba nên mới không suy nghĩ nhiều nói thẳng ra như thế.
“Chú Ti Mệnh chính là con chó trắng ở trong sân ấy ạ, thật ra chú ấy không phải là chó, chú ấy thuộc tộc hồ ly tôn quý, tu luyện mấy chục ngàn năm mới thành tiên, chính chú ấy đi cùng em xuống đây, em có việc muốn thương lượng với chú, nhưng chú ấy hay chạy đi quán net để chơi game, không biết có nhà không nữa."
Tần Tiêu Nhiên rất bối rối.
Cậu cảm giác…
Cậu hiểu hết mỗi chữ Tần Miên Miên nói ra nhưng tại sao khi ghép lại thành câu lại không hiểu gì.
Con Samoyed kia … không phải là chó?
Mà là hồ ly?! Thần tiên tu luyện mấy hàng vạn năm?!
Hơn nữa, ông thần này… còn thích chơi game?! Chẳng lẽ cũng là thiếu niên nghiện mạng giống cậu?!
…
Cũng may hồi tiểu học, cậu bị bạn lôi kéo đọc tiểu thuyết tiên hiệp.
Đã từng nghe qua chức tiên Ti Mệnh.
Cậu suy nghĩ một lúc, gian nan hỏi: “Chú em nói… Ti Mệnh ấy, có phải là tiên phụ trách trông coi mọi sự việc lớn nhỏ dưới trần gian không?"
Bé con ngạc nhiên tròn mắt, không khách khí tán thưởng: “Oa, anh Tiêu Nhiên biết nhiều quá, hơn cả anh hai rồi, anh ấy không biết chú Ti Mệnh là ai, còn bảo chú ấy viết người chết, anh Tiêu Nhiên thật là giỏi!"
Lời khen tới tấp của em gái làm Tần Tiêu Nhiên chóng hết cả mặt.
“Được rồi… quá khen quá khen, anh chỉ đọc một vài tiểu thuyết trên mạng nên biết thôi."
Lúc xuống tầng, Tần Tiêu Nhiên vẫn vắt óc suy nghĩ.
Mặc dù, cậu dần tiếp nhận sự thật em gái sống lại không giống lẽ bình thường.
Nhưng ngay ngày hôm qua cậu còn hỏi Tần Miên Miên có năng lực gì đặc biệt không, con bé còn chối.
Đột nhiên bây giờ lòi ra một con Samoyed trong nhà… lại là một thần tiên đội lốt chó?
Cậu cảm thấy thế giới quan của mình bị khiêu chiến.
Cảm xúc hoảng hốt lắng dần khi cậu thấy con Samoyed nằm ngủ trong nhà nhỏ.
Cậu nhớ lại lần tận mắt thấy em gái cưỡi trên lưng con chó có hình dáng khá giống người này.
Khi đó, cậu thấy rất kỳ lạ, luôn cho rằng con chó này có suy nghĩ của con người.
Bây giờ… có lẽ đã có câu trả lời.
Mặc dù Tần Tiêu Nhiên là một con nghiện điện tử chính hiệu nhưng dù sao cậu mới mười bốn tuổi, còn đang học năm hai trung học.
Trong nhà có một vị thần tiên, cậu cảm thấy rất kích thích.
Tần Tiêu Nhiên đứng trước nhà của chó, hắng giọng nói: “Này… Hồ… Ừm Ti Mệnh tiên sinh phải không? Ngài tỉnh chưa? Tần Miên Miên… em ấy có chuyện muốn tìm ngài."
Mặc dù Ti Mệnh đang ngủ.
Nhưng anh là thần tiên, không giống Miên Miên hạ phàm sẽ trở thành người trần mắt thịt.
Anh vẫn là thần tiên với linh lực đầy đủ.
Trong giấc ngủ, xung quanh có động tĩnh là anh tỉnh dậy ngay.
Giống như đêm hôm đó, khi Tiểu Đế Cơ làm nũng đòi anh ngủ lại, nhân lúc anh ngủ, lén xem sổ ghi chép trần gian… Thật ra anh đã sớm tỉnh lại, chẳng qua giả bộ ngủ say để chiều con bé thôi.
Nhưng Ti Mệnh không hiểu tại sao cô bé lại tiết lộ thân phận của anh cho đứa con trai thứ ba nhà họ Tần này mà không thông báo trước.
Anh có hơi chần chờ.
Tần Tiêu Nhiên thấy con chó không ho he gì, không nhịn được hỏi lại: “Xin hỏi ngài đã tỉnh chưa?"
Ti Mệnh không thể làm gì khác, quẫy quẫy đuôi, ngồi thẳng lên.
Anh không mở miệng, sợ dọa thằng bé mười bốn tuổi này sợ chết khiếp.
Anh quẫy quẫy đuôi, ý muốn nói với Tần Tiêu Nhiên: Lão tử tỉnh rồi, ngươi cứ ríu ra ríu rít bên cạnh, ông đây muốn ngủ cũng bị ngươi đánh thức.
Tần Tiêu Nhiên im lặng, lúng túng nói: “Vậy ngài lên tầng đi, Tần Miên Miên đang đợi ngài."
…
Ti Mệnh chưa ngủ đủ, lười đi bộ, dùng luôn phép dịch chuyển tức thời.
Tần Tiêu Nhiên trơ mắt nhìn con cho to đùng trước mặt biến mất, bị dọa sợ suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Ti Mệnh đi vào trong nhà, tìm thấy bánh bao nhỏ đang đứng trên ghế đánh răng: “Tiểu Đế Cơ, tìm chú có chuyện gì?"
Miên Miên súc miệng, lấy khăn lau khô, chèo xuống ghế, ôm con chó lớn, giở kỹ năng đặc biệt, nũng nịu đòi —
“Chú Ti Mệnh, chú giúp Miên Miên được không, Miên Miên nhất định phải cứu anh Hoài Dữ, anh ấy là người tốt!"
Nhìn bé con làm nũng, Ti Mệnh không kìm lòng nổi, nằm trên mặt đất, không biết phải làm sao: “Chú biết cậu ấy là người tốt nhưng cháu muốn chú giúp gì? Nói trước chú không thể làm những chuyện vi phạm luật trời, sẽ bị sét đánh chết."
Ngoài cửa phòng.
Không thể dịch chuyển tức thời · Đi lên như bình thường · Một người phàm · Tần Tiêu Nhiên…
Đang dựa vào cửa, nhìn em gái và con chó nói chuyện, vẻ mặt thay đổi từ bối rối sang sợ hãi.
Tác giả :
Vạn Lị Tháp