Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 112 Áo bông nhỏ thơm thơm Ba đừng tủi thân mà
Edit: Thư
Tần Sùng Lễ mặc bộ âu phục màu xanh đậm, đường nét trên gương mặt tinh xảo, kiên nghị. Ông cao tầm 1m8, đứng bên cạnh Lê Tương như hình ảnh minh họa cho một đôi trai tài gái sắc.
Đôi mắt Tần Sùng Lễ dừng trên khuôn mặt vợ mình, ánh mắt có phần nghiêm trọng, nhưng giọng nói vẫn cố gắng dịu dàng: “Tương Tương, em sao rồi?"
Lê Tương không thể nói chuyện Ti Mệnh làm phép trước mặt mọi người, chỉ thấp giọng trả lời: “Em không sao, cũng may không bị thương, không phải anh đang họp ở nước O à, sao lại …"
Sau khi Lê tương và Ti Mệnh bàn bạc tốt kế hoạch, bà yêu cầu con trai tạm thời không nói chuyện này với Tần Sùng Lễ và hai anh em trong nhà.
Lý do đầu tiên là sợ mọi người lo lắng, thứ hai là vì chuyện này chỉ mình Ti Mệnh làm được, mọi người cùng đi đến sẽ làm lộ ra manh mối, như vậy không thể bắt tận tay kẻ xấu với vật chứng.
Nhất là Tần Sùng Lễ, hai con trai sẽ nghe theo lời khuyên, nhưng với tính tình của Tần Sùng Lễ, ông tuyệt đối không bao giờ nghe.
Hơn nữa lần này ông đi công tác nước ngoài, đại diện cho Hiệp hội Thương mại Châu Á, cuộc họp này quan trọng diễn ra mỗi năm một lần, Lê Tương không muốn làm phiền ông.
Tần Sùng Lễ khó che giấu sự căng thẳng giữa hai hàng lông mày.
Ông và vợ ở hai múi giờ lệch nhau gần mười tiếng, mấy hôm nay không liên lạc nhiều, ông tranh thủ lúc nghỉ họp xem được Weibo liên quan đến Bạch Tranh, trong lòng lo lắng bất an. Ông cảnh giác, lập tức sắp xếp máy bay riêng bay đến huyện nhỏ này để thăm ban.
Không ngờ gặp ngay tình huống này.
Tuy Miên Miên còn nhỏ nhưng cô bé có năng lực nhận biết cảm xúc mọi người rất mạnh.
Bé được ba ôm vào lòng, cảm nhận tay của ba vẫn đang run rẩy.
Miên Miên đưa tay ôm cổ ba, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Mẹ không sao đâu ạ! Ba bình tĩnh, có anh họ và Miên Miên bảo vệ mẹ rồi, anh họ lợi hại lắm đó!"
Lê Tương vội nói: “Đúng vậy, Ti … anh họ của Miên Miên thực sự giúp đỡ em rất nhiều."
Mặc dù Tần Sùng Lễ không biết chuyện cụ thể nhưng đại khái cũng đoán ra Ti Mệnh đã sử dụng phép thuật.
Trong lòng ông vô cùng cảm kích, ngầm trao đổi ánh mắt với Ti Mệnh.
Giữa đàn ông với nhau không cần nhiều lời.
Tần Sùng Lễ cũng không thể ôm ôm ấp ấp một cậu con trai lớn như Ti Mệnh trước mặt mọi người, nên đành cúi đầu thơm lên má cô con gái nhỏ, ôn tồn khen ngợi: “Miên Miên giỏi quá, anh họ cũng rất giỏi, ba phải cảm ơn hai anh em đã thay ba bảo vệ mẹ rồi."
Ti Mệnh lộ ra nụ cười như có như không.
Chỉ mình Tần Mục Dã đen mặt, cố gắng tiến lên trước nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình: “Con, con nữa, còn con nữa mà! Con cũng bảo vệ mẹ đấy!"
Tần Sùng Lễ nhìn qua cậu: “Ừ."
Tần Mục Dã:????
Bên phía Bạch Tranh hoàn toàn rối loạn.
Nhân viên quèn ở tổ đạo cụ suy sụp tinh thần nhất, gần như gân cổ gào lên minh oan: “Tại sao lại vậy… Rõ ràng camera đã được xóa rồi, rốt cuộc tại sao lại thế, tôi hối hận rồi, tại sao tôi lại giúp mấy người làm chuyện này, tôi không thù không oán với ảnh hậu Lê, tôi chỉ là tôm tép bình thường thôi mà…"
Dù sao Bạch Tranh xuất thân chuyên nghiệp, từng lấy giải thị hậu, làm diễn viên nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn vẫn còn đó.
Cô ta biết bản thân đang trong thế vô cùng bất lợi nhưng điều quan trọng là phải tẩy sạch cho mình.
Giám đốc Hạ sẽ có biện pháp, ông ta nhất định phải có biện pháp đối phó.
Bạch Tranh bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn, cố gắng nói như đinh đóng cột: “Thanh giả tự thanh, tôi không hề liên quan đến chuyện này, tôi biết gần đây trên mạng có rất nhiều tin đồn nói tôi bôi nhọ chị Tương Tương nhưng tôi cũng không làm những chuyện đó. Tôi cảm thấy trong chuyện này có người phía sau mượn cơ hội để hãm hại tôi, đồng thời làm tổn thương chị Tương Tương. Thủ đoạn này rất tốt, một hòn đá ném chết hai con chim! Tôi cũng đồng ý báo cảnh sát để họ xử lý."
Anh nhân viên kia sợ phát khóc, chạy đến lôi kéo Bạch Tranh nhưng bị Bạch Tranh chán ghét hất ra, cậu ta tức giận, thở hổn hển chỉ thẳng phó sản xuất: “Muốn báo gì thì báo đi, dù sao tôi cũng chỉ là tòng phạm, kẻ chủ mưu mới là cô Bạch Tranh và ông ta!"
Những người tại hiện trường bàn luận sôi nổi, tuy nói giới giải trí vừa đục vừa sâu, những chuyện lừa gạt gian trá không hiếm thấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người chứng kiến vẻ đổi trắng thay đen, lật mặt như lật bánh công khai như vậy.
“Thật là Bạch Tranh à… Thế cũng độc ác quá, nếu bị thương thật thì ai gánh nổi đây?"
“Chưa nói rõ được, phải đợi cảnh sát đến điều tra đã."
“Chồng của chị Tương đẹp trai quá đi, đây là vóc dáng của một người đàn ông sắp năm mươi sao. Quả nhiên chỉ người vừa trẻ vừa đẹp, vừa nhiều tiền mới xứng với vẻ đẹp không tuổi của chị Tương thôi."
“Đâu chỉ có nhiều tiền đẹp trai, tôi nhớ không nhầm tỷ phú Tần còn là sinh viên đại học Thanh Hoa đấy, học sinh siêu giỏi hẳn hoi."
“Anh đang làm cái gì vậy? A, anh đang quay trộm phải không, chỗ này có phóng viên!"
Phóng viên nhỏ bị bắt tại chỗ đang quay lén, mặt mũi trắng bệch, tí nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
“Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn cướp tin đầu tiên thôi …"
Sắc mặt giám đốc sản xuất cực kỳ khó coi: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ ở đâu mà không mau mời những người này ra ngoài?"
Tại phim trường xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu lộ ra ngoài không biết sẽ thế nào.
Anh phóng viên nhỏ hơi sợ hãi nhưng đúng là anh không có ác ý, ý định ban đầu chỉ muốn livestream để phát tin dây cáp có vấn đề, Lê Tương cũng không bị thương, anh chỉ mượn nó kiếm một cái hotsearch thôi.
Nhưng anh không ngờ phía sau cục diện lại xoay chuyển lớn, bất chấp kết quả, đây vẫn là một quả dưa kinh thiên động địa.
Tần Mục Dã lạnh lùng cắt ngang giám đốc sản xuất: “Phát trực tiếp đúng không? Anh phát trên nền tảng nào?"
Giọng phóng viên run run: “Là… Lemon TV…"
Được, đúng công ty chủ quan của cậu.
Tần Mục Dã nói: “Không sao, anh tiếp tục đi, để cho mọi người trên mạng biết, rốt cuộc là ai coi thường pháp luật, dám giở trò mượn dao giết người trên phim trường."
Thái độ của Tần Sùng Lễ và Lê Tương không khác lắm.
Dù sao cũng đã livestream rồi, leo hotsearch là điều không tránh được, nếu bây giờ che che giấu giấu sẽ dẫn đến một số lời ra tiếng vào bóp méo sự thật, chẳng bằng cứ tiếp tục chiếu trực tiếp.
Lúc này Bạch Tranh hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta lo lắng đến mức tim đập thình thịch, thậm chí cánh tay còn tê tê.
Cô ta vất vả đeo khẩu trang che lại khuôn mặt của mình.
Sau khi gọi điện, cảnh sát nhanh chóng đi tới.
Ở trước mặt cảnh sát, Bạch Tranh ra sức trình bày, cố gắng phủi sạch quan hệ với mình.
Nhưng một cảnh sát vẫn nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, cô Bạch vẫn phải đi theo chúng tôi về đồn một chuyến, vừa rồi trên đường đến đây, chúng tôi đã nhận được một đơn tố cáo từ người dân, trong đó có bằng chứng ghi âm liên quan đến cô."
Ánh mắt Bạch Tranh lóe lên: “Ghi âm? Ghi âm cái gì? Mấy người không thể đưa tôi đi, việc này rất quan trọng, tôi là nghệ sĩ nổi tiếng, danh dự và hình ảnh rất quan trọng với tôi, tôi cần liên hệ với luật sư."
Anh cảnh sát không thay đổi sắc mặt: “Cô có thể liên hệ với luật sư nhưng cô vẫn phải đi cùng chúng tôi."
Tần Mục Dã đánh hơi thấy đầu mối, cố ý hỏi: “Anh cảnh sát, đoạn ghi âm đó nói cái gì, tôi thấy cô Bạch phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ có người âm mưu gán tội cho cô ấy thật sao? Hay là anh phát đoạn ghi âm ấy cho mọi người cùng nghe đi?"
“Chuyện này…" Anh cảnh sát chưa gặp tình huống này bao giờ, có chút chần chừ, “Đoạn ghi âm được sử dụng làm bằng chứng, trước khi lập án không được phép công khai nếu không có sự đồng ý của cấp trên."
Miên Miên ngồi trên cánh tay của Tần Sùng Lễ, vô ưu vô lo đung đưa chân, non nớt nói: “Chú cảnh sát ơi, trông dì Bạch Tranh đáng thương lắm, hình như dì ấy bị người khác chơi xấu đấy ạ, tại vì các cô chú, anh chị ở đây làm việc cùng nhau tại phim trường, ai cũng có thể là nhân chứng mà? Công khai trước mặt nhân chứng là trái pháp luật sao ạ? Mẹ cháu là người bị hại, mẹ cháu vô tội, nhưng nếu dì Bạch Tranh bị chơi xấu, dì ấy cũng vô tội mà! Dì Bạch Tranh… dì nghĩ sao?"
Bé con ngây thơ chớp chớp mắt, chuyển hướng về cô ta.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Bạch Tranh.
Móng tay của Bạch Tranh bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ta chỉ có thể nhắm mắt nói: “Tất nhiên rồi, tôi cũng hy vọng có thể công khai chứng cứ để trả lại sự trong sạch cho tôi."
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Tình huống đặc biệt có thể xử lý riêng, nếu chính Bạch Tranh cũng đưa ra đề nghị, tôi hy vọng các sĩ quan cảnh sát có thể xem xét và cân nhắc tình hình."
Phía cảnh sát nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng người phụ trách gật đầu đồng ý.
Chuyện này liên quan đến các nghệ sĩ nổi tiếng, chắc chắn sẽ dấy lên nghị luận trong xã hội, rồi tất cả cũng phải công khai.
Tệp âm thanh phát ra từ điện thoại của cảnh sát ở mức âm lượng tối đa.
“Chị Tranh, chị yên tâm, tôi đã sắp xếp xong rồi."
“Ừ, anh là người của giám đốc Hạ, giám đốc Hạ làm việc tôi rất yên tâm. Nhưng anh vẫn phải chú ý tránh nghi ngờ, ở phim trường anh hãy hạn chế tiếp xúc với tôi."
“Được chị Tranh."
Tất cả mọi người đều nín thở ——
Bầu không khí yên lặng đến nỗi một sợi tóc rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Sau khi đè nén vài giây, một loạt âm thanh hãi hùng bùng phát tại hiện trường.
“Đây đúng là giọng của Bạch Tranh rồi! Quá quen thuộc!"
“Hai người này nói chuyện trên phim trường của mình à? Đáng sợ thế."
“Đây là ma quỷ đội lốt con người à, tôi thấy rợn hết tóc gáy lên rồi."
“Cũng may chị Tương không sao, Bạch Tranh còn tí nhân tính nào không vậy?"
Mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng thứ đó không đủ che đi vẻ hoang mang và sụp đổ trong mắt Bạch Tranh.
Tại sao lại như vậy …
Làm sao có thể như vậy.
Cô ta chỉ trao đổi với nhân viên này không quá mười câu.
Hai người còn chọn chỗ khuất camera an ninh.
Tại sao lại có người ghi âm được?
Lúc Bạch Tranh bị đưa đi, đôi mắt cô ta thẫn thờ, mọi người xung quanh cách vài mét vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy.
Một sự tuyệt vọng không quá khó hiểu.
Cô ta ra mắt từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười mấy năm, bắt đầu từ vai phụ từ từ leo lên, cho đến năm ngoái, Lê Tương tuyên bố giải nghệ, cô ta mới bám vào cổ đông lớn, rẽ hướng từ phim truyền hình sang điện ảnh, được công chúng ưu ái gọi là Lê Tương thứ hai, sự nghiệp mới thăng hoa lên đỉnh cao.
Mười mấy năm tích lũy phá hủy trong một lần, ai rồi cũng sẽ tuyệt vọng.
…
Miên Miên ngạc nhiên, cô bé không biết có đoạn ghi âm này.
Cô bé tụt xuống đất từ ngực của Tần Sùng Lễ, chạy đến bên Ti Mệnh, kéo ống tay anh: “Anh họ, anh họ."
Ti Mệnh tự động cúi người xuống.
Bé con dùng hai tay che miệng, nói nhỏ: “Là chú làm ạ? Chú đã chuẩn bị đoạn ghi âm từ trước rồi à?"
Ti Mệnh gật đầu thừa nhận, anh còn định che giấu công danh.
Miên Miên vui vẻ ôm anh cọ cọ, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi vẻ hâm mộ: “Chú giỏi quá, giá như cháu cũng có phép thuật thì tốt rồi…"
Ti Mệnh mỉm cười.
Tần Mục Dã thấy vậy, bế em gái lên, ép chặt vào ngực mình, thấp giọng nói: “Em chú ý một chút có được hay không, mặc dù em mới bốn tuổi nhưng nam nữ khác biệt, em phải có ý thức về giới tính chứ, đừng có mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp người đàn ông hồ ly này."
Đôi tay mũm mĩm của Miên Miên đẩy ngực anh hai, cả người bé tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Dạ dạ, nam nữ khác biệt, anh cũng là nam mà, anh để em xuống đi, con gái chúng em không muốn ôm anh đâu!"
Tần Mục Dã đau đớn nhận đao, nhưng cậu đã không còn thấy lạ từ lâu, cố tình siết chặt cánh tay, khiêu khích: “Anh cứ ôm đấy, anh thích thì anh cứ ôm, em gái của anh, anh ôm bao nhiêu chẳng được, chuyện đơn giản."
Ti Mệnh không nhịn nổi nữa, lắc đầu: “Miên Miên, cháu có chắc đây là anh hai của cháu không, phải là em trai của cháu mới đúng? Cậu này nhiều lắm mới được ba tuổi thôi nhỉ? Làm gì có người đàn ông nào ấu trĩ như này cơ chứ?"
…
Bạch Tranh, nhân viên đạo cụ và phó sản xuất đều bị đưa lên xe cảnh sát.
Tần Sùng Lễ ôm vai của vợ, hai người thủ thỉ nói chuyện vài câu.
Sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, rất nhiều người xem màn hình đều bị quả dưa kinh hoàng này làm cho bật ngửa đến mức không muốn làm việc khác ——
[Bạch Tranh thật sự chẳng ra gì, sống trong xã hội pháp trị mà không coi mạng người ra gì? Cạnh tranh thì cạnh tranh, đừng làm hại người chứ?]
[Đây là mưu sát còn gì? Hy vọng Bạch Tranh bị xử thêm mấy năm!]
[Giám đốc Hạ mà bọn họ nhắc đến là ai vậy, có ai đào ra được gì không?]
[Mong các chú cảnh sát sẽ làm việc tích cực hơn để điều tra thấu đáo vụ này, đừng để lọt bất kỳ kẻ chủ mưu nào đứng đằng sau vụ này.]
[Ban đầu tưởng Bạch Tranh mua thông cáo nói xấu ảnh hậu Lê đã đủ đểu rồi, không ngờ còn có thể đểu hơn nữa, đúng là đ có ranh giới cuối cùng mà, tôi chúc Bạch Tranh ở mãi trong đấy đi, có ai phản đối không?]
[Không, không ai cả, tôi giơ hai tay hai chân ủng hộ luôn! Bạch Tranh đểu vl!]
[Tôi chỉ tiện tay ấn vào xem trực tiếp, ai ngờ ăn được quả dưa lớn thế này, tức quá, tôi chẳng còn muốn ăn trưa nữa luôn.]
[Tôi muốn góp vốn đập Bạch Tranh, chị em nào tham gia cùng không]
[Tôi nữa, tôi nữa, tôi mới nhận lương, cống hai trăm đồng bạc có thể đánh Bạch Tranh thêm mấy cái?]
[Tôi nữa, mặc dù tôi rất nghèo, nhưng tôi quyết định ứng trước Alipay để đập Bạch Tranh!]
Một số bình luận còn kích động hơn. Một số người khác theo trường phái phật hệ, thấy Lê Tương không sao nên không sồn sồn lên, chỉ yên lặng chết lặng xem CP tỷ phú Tần và Lê Tương rải đường.
[Ghen tỵ vl, trông tỷ phú Tần cúi đầu nói chuyện với Tương Tương kìa, dịu dàng vãi đạn]
[Đúng là tình yêu thần tiên! Ôi ngọt chết tôi]
[Sóng live này lừa cẩu độc thân đúng không! Sao bảo dưa giải trí kinh thiên động địa gì cơ mà, vừa vào đã đập vào mắt tôi một chậu thức ăn chó là thế nào?]
[Tôi đọc rất nhiều tin đồn trước đây, nói Lê Tương gả vào nhà giàu vì tiền, đm toàn lừa đảo cả, trông hai người ngọt ngào thế kia, đúng bản tổng tài và vợ yêu ngoài đời thực rồi.]
[Đúng đúng đúng, chuẩn tổng tài x vợ yêu ảnh hậu, tôi tự tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết Mary Sue rồi đấy.]
[Đừng quên còn bé con nữa, nói đúng ra phải là thể loại đời thường có baby ấy, Miên Miên và ba mẹ siêu siêu đáng yêu]
[Aaaa, ai mời cả nhà Tần gia quay một chương trình đi, tôi muốn xem cuộc sống hàng ngày của gia đình này.]
[Ủng hộ hai tay hai chân! Tôi tag luôn đạo diễn @Thi Định Thành tại đây, quay cả gia đình giàu nhất nước này đi chú ơi, cháu muốn xem.]
[Anh họ cũng phải tham gia nhé, anh họ đẹp trai vlin, với nhan sắc ấy mà không xuất hiện thì thật phí của trời.]
[Tần đỉnh lưu: Mấy người trèo tường… có thể nói nhỏ tiếng lại một chút được không?]
******
Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn liên quan đến vấn đề hình sự nên tiến trình quay 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》 tạm thời dừng lại.
Tâm trạng của tất cả diễn viên và nhân viên đều bị ảnh hưởng ở mức nhất định nên tổng sản xuất quyết định cho cả đoàn nghỉ dưỡng sức mười ngày.
Tần sùng Lễ không rời đi, ông giao nốt một ít công việc khó giải quyết cho trợ lý rồi ở lại huyện nhỏ xinh đẹp này để chơi cùng vợ con trong khách sạn.
Video trực tiếp được ghi lại và chuyển tiếp sang Weibo, cư dân mạng thi nhau chửi Bạch Tranh và giám đốc Hạ chưa rõ thân phận.
Nhưng phần lớn đều phát cuồng trước tình yêu của tỷ phú Tần và Lê Tương.
Không ít người biến thành tác giả tiểu thuyết Mary Sue, bổ não viết ra bao nhiêu lời văn sến súa.
Đa số đều viết Tần Sùng Lễ là một người chồng trùm sò tiêu tiền như nước, quyền thế bắn ra bốn phía.
Nhưng không ai ngờ rằng…
Lúc này, Tần Sùng Lễ đang ở trong khách sạn, tủi thân kéo áo vợ mình, giọng nói than phiền nhưng không dám trách móc quá rõ ràng.
“Em đã bàn bạc hết với Ti Mệnh rồi nên không báo cho anh nữa sao?"
Lê Tương cười một tiếng: “Anh biết khả năng của Ti Mệnh mà, em sợ anh lo lắng thôi, với cả cuộc họp lần này rất quan trọng, em không muốn chậm trễ công việc của anh."
Gương mặt Tần Sùng Lễ đầy vẻ bực bội: “Làm gì có chuyện gì quan trọng hơn vợ của anh chứ? Nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết làm thế nào? Tương Tương, em tàn nhẫn quá."
Lê Tương hết cách, lại có phần đuối lý, không thể không xoa mặt chồng, dụ dỗ: “Được rồi, từ giờ em hứa sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì nữa, có gì sẽ thông báo với anh đầu tiên luôn, được không?"
“Thế còn được." Tần Sùng Lễ ngoài miệng nói đồng ý nhưng ánh mắt vẫn hiện chút không vui.
Lê Tương đã sớm quen dáng vẻ làm trò của người đàn ông này, chê cười nói: “Thôi mà, tuổi đã cao rồi mà còn làm nũng nữa sao?"
Tần Sùng Lễ ủ rũ, cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cho đến khi trước cửa xuất hiện một bé con dễ thương.
Lê Tương bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đỏ rần, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nghịch nữa, Miên Miên nghe thấy hết kìa."
Miên Miên phát hiện mình bị bắt quả tang đang nghe lén, ngó đầu cười hì hì, giả bộ ngây ngô: “Con có nghe gì đâu? Miên Miên không nghe thấy gì cả."
Tần Sùng Lễ đi đến, bế con gái lên, chuẩn bị kéo con gái làm viện binh: “Bảo bối, con phân xử cho ba, chuyện này mẹ không đúng rồi, mặc dù Ti Mệnh rất giỏi nhưng mẹ với ba là vợ chồng, chuyện lớn như vậy sao mẹ có thể tự đối mặt được?"
Miên Miên đảo mắt, bình thường bé hay đứng về phía mẹ, nhưng hôm nay… thỉnh thoảng bé muốn ủng hộ ba.
Cô bé đưa tay chọc nhẹ vào mặt Tần Sùng Lễ: “Ba nói không sai, người một nhà phải cùng nhau đối mặt với khó khăn, nhưng lần này mẹ sợ ba lo quá nên để lộ kế hoạch thôi mà."
Lê Tương không nhịn được nói thật: “Đúng vậy, em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh là một phần, điều quan trọng là … tính anh thế nào anh còn không biết sao? Những chuyện liên quan đến em, anh đều cuống hết cả lên, lúc ấy động đến Bạch Tranh thì làm sao lấy được chứng cứ? Cô ta đã có suy nghĩ độc ác như vậy, nếu không để pháp luật trừng phạt mà để cô ta nhởn nhơ bên ngoài, về lâu về dài cũng chẳng an toàn cho em."
Mặc dù biết vợ nói thật nhưng Tần Sùng Lễ càng cảm thấy tủi thân: “Thì ra em chê anh ngáng đường phải không?"
Nhìn thấy ba ủ rũ như đưa đám, Miên Miên chu miệng, chủ động thơm lên cằm ba.
“Ha ha ha, ba đừng tủi thân nữa, hôm nay ba siêu đẹp trai, nhất là lúc ba đột nhiên xuất hiện ở phim trường ấy, đẹp trai cực kỳ!"
…
Lê Tương có mười ngày nghỉ, cộng thêm bà cũng bị ảnh hưởng từ vụ việc của Bạch Tranh.
Tần Mục Dã đề nghị, đến cũng đã đến rồi, cả nhà cùng đi khu vui chơi, tiện thể giúp mẹ giải sầu.
Huyện nhỏ này là di tích cấp 4A, hiện tại lượng du khách không nhiều do không phải mùa du lịch. Tần Mục Dã đặt vé trên mạng, book luôn phòng homestay có view lịch sự, tao nhã bên cạnh khu danh lam để cả nhà ở.
Một nhà năm người đi chơi trong mấy ngày.
*
Sự kiện Bạch Tranh vẫn chưa kết thúc.
Sau khi lên sóng trực tiếp, thậm chí đoạn ghi âm làm chứng được mở công khai.
Không chỉ cư dân mạng bình thường hô hào công kích mà chính fan của Bạch Tranh cũng ồn ào thoát fan, quay lưng.
Những fan hâm mộ đó không thể ngờ rằng mình lại ủng hộ cho một nghệ sĩ có lòng dạ độc ác như thế, yêu càng sâu thì hận càng nhiều, họ trở thành những người mắng nhiếc Bạch Tranh một cách khó nghe nhất.
Thân phận thần bí của giám đốc Hạ cũng bị đào ra.
Hóa ra đó là chủ tịch Hạ Khắc Phong của tập đoàn Star International Entertainment.
Bởi vì Bạch Tranh và nhóm phó sản xuất đã mở miệng thú nhận toàn bộ sự việc, Hạ Khắc Phong bị tạm giam hình sự.
Sau khi chuyện này được xác nhận, giá cổ phiếu của tập đoàn Star Entertainment, trước từng là tập đoàn giải trí đứng đầu cả nước, sụt giảm nghiêm trọng.
Ngay cả giá cổ phiếu của một số công ty môi giới trung gian cũng như công ty điện ảnh, giải trí cũng giảm mạnh.
Cư dân mạng không sợ phiền toái, trong thời đại này, không ai không dám nói.
Mọi người đào xới gia cảnh đằng sau sự giàu có của Hạ Khắc Phong, phát hiện ông ta giàu như vậy là nhờ ăn bám gia đình.
Ngay cả cha ruột của ông ta vẫn đang giữ chức quan trọng.
Hạ gia bị dính líu, ngay lập tức phủi sạch quan hệ, đuổi Hạ Khắc Phong ra khỏi gia tộc, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đến danh dự của gia đình.
Kết quả điều tra về cơ bản đã rõ ràng, nhóm người Bạch Tranh và Hạ Khắc Phong liên quan trực tiếp đến vụ án không được phép tại ngoại, chỉ có thể đợi xét xử.
Miêu Nghệ Hòa là một nghệ sĩ bình thường, mặc dù cô hận Hạ Khắc Phong thấu xương nhưng vì thế lực chống lưng của ông ta quá hùng mạnh, cô chỉ dám im hơi lặng tiếng.
Bây giờ cô nghe ngóng Hạ Khắc Phong bị trục xuất khỏi gia tộc Hạ thị, như được tiếp sức, cô viết liền một bài sớ dài trên Weibo, công khai tố cáo Hạ Khắc Phong muốn chơi quy tắc ngầm với mình và toàn bộ quá trình Bạch Tranh cướp vai diễn.
Bạch Tranh hết đường tẩy trắng.
Nước bọt mắng chửi tùm lum của cư dân mạng cũng đủ nhấn chìm Bạch Tranh.
Hạ Khắc Phong đang đợi đoàn luật sư của mình, mặc dù ông ta biết không thể thoát hoàn toàn nhưng với điều kiện Lê Tương không tổn thương, xây xát gì, ông có thể tranh thủ giảm án mấy năm.
Bạch Tranh như hồn lìa khỏi xác, không thể chịu nổi cú sốc này.
Cô ta giả bệnh, được đưa vào bệnh viện, nhân lúc tờ mờ sáng, không ai chú ý, nhảy từ cửa sổ phòng bệnh.
Phòng bệnh cô ta ở tầng tám, tuy không mất mạng nhưng cũng thành người liệt toàn thân.
Chuyện này truyền tới tai gia đình Tần gia đang đi nghỉ phép.
Lê Tương đọc tin tức, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tần Mục Dã giật mình: “Liệt toàn thân? Đây không phải giống hệt… kết cục của mẹ trong sổ ghi chép sao?"
Ti Mệnh không muốn mọi người nghĩ quá nhiều, nói qua loa: “Trùng hợp thôi, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo, đây là báo ứng của cô ta."
Ban đêm, Miên Miên cuốn lấy Ti Mệnh, năn nỉ anh cho xem trộm quyển sổ một lần nữa.
Cô bé ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ đoạn kịch liên quan đến mẹ đều biến mất, trở thành trang trắng không nội dung.
Miên Miên nói: “Hóa ra quyển sổ này có thể thay đổi tùy theo thực tế sao ạ, nhưng tại sao tất cả đều biến mất ạ?"
Thật ra, Ti Mệnh cũng chỉ biết ý trời nửa mùa, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoặc có thể do mẹ cháu không phải nhân vật phản diện nên thay đổi nội dung không làm ảnh hưởng đến nhân vật. Vì vậy sổ ghi chép trần gian không ghi lại những chuyện liên quan đến mẹ cháu nữa."
Miên Miên suy tư rất lâu, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, giơ tay nhỏ lắc lắc tay Ti Mệnh, nghiêng đầu nói: “Chú Ti Mệnh, nếu chú vận dụng phép thuật dưới trần gian sẽ bị trời phạt, chú không sao chứ?"
Ti Mệnh nhếch môi: “Không sao, chú có làm gì xấu đâu, chỉ khôi phục camera giám sát, sử dụng chút thủ đoạn cỏn con, chú là thần tiên cấp cao, cùng lắm hao tổn chút tu vi thôi."
Bé con im lặng hồi lâu, lầm bầm: “Cháu thật hạnh phúc."
Ti Mệnh không nghe rõ: “Ừ? Cháu nói gì cơ?"
Miên Miên đưa tay ôm chặt anh: “Đột nhiên cháu cảm thấy mình rất hạnh phúc, có chú Ti Mệnh xuống đây với cháu, việc chuyển kiếp cũng không quá khó khăn. Cháu rất vui, nếu chú Ti Mệnh không còn ở đây nữa, cháu sẽ buồn lắm đấy."
Ti Mệnh không chịu được vẻ nũng nịu của con bé, hai tai đỏ lên: “Được rồi, được rồi, không còn sớm đâu, đi ngủ đi."
Miên Miên xoa xoa mái tóc của anh, thở dài tiếc nuối: “Ôm nguyên thân của chú Ti Mệnh thoải mái hơn, xoa xoa con chó lớn mới thích."
Ti Mệnh ngoài mặt là người mạnh miệng nhưng thật ra cũng chỉ là con hồ ly dễ mềm lòng.
Anh không nói tiếng nào, im lặng biến về nguyên thân.
Miên Miên vui vẻ ôm anh xoa xoa, còn quấn cái đuôi ngoe nguẩy lên cổ mình.
Tần Mục Dã vừa tắm xong, lau tóc đi ra ngoài, gặp ngay cảnh tượng ấy, lập tức đen mặt: “Này, sao anh lại biến thành chó vậy?"
Ti Mệnh ỉu xìu: “Đi mà hỏi em gái của cậu ấy…"
Miên Miên ôm con chó lớn, ngẩng đầu nhìn Tần Mục Dã một cái: “Vuốt vuốt lông chó thích hơn, em thấy hình dáng này của chú Ti Mệnh đẹp trai hơn một chút."
Tần Mục Dã ngạc nhiên ngồi xổm xuống, vô tình đưa tay ra: “… Mềm nhỉ, sờ lông này rất thoải mái, quả này mà lấy lông thì có mà thành loại cao cấp nhất luôn, thảo nào con heo thối này thích ôm anh như vậy, hóa ra cảm giác xoa xoa con chó lớn là thế này!"
Tần Mục Dã chưa đã ghiền, một tay không đủ, dùng cả hai tay.
Ti Mệnh bị hai anh em không ngừng xoa xoa vuốt vuốt, trong lòng suy sụp.
“Này, đủ rồi chứ, có thể tôn trọng một thần tiên như tôi đây được không?"
Tần Mục Dã: “Respect! Em respect! Để em xoa thêm tí nữa đi, mà em hỏi thật anh là hồ ly à? Không phải anh là Samoyed sao? Trông anh giống y như đúc con Samoyed nhà bạn em nhưng to hơn á."
Ti Mệnh lạnh lùng vô cảm: “Để tôi đổi trở về nhé, tránh ra."
Tần Mục Dã nắm chặt lấy anh, tay vẫn xoa xoa không thôi: “Đừng, đừng, thêm mười phút nữa, à không, năm phút là đủ rồi!"
Ti Mệnh: “,,, Trừ khi cậu gọi tôi là anh trai."
“Anh trai! Đại ca!" Tần Mục Dã say mê xoa xoa con chó lớn, “Anh muốn em gọi là gì cũng được, từ nay trở đi anh chính là anh trai của em."
Ti Mệnh: “…??"
Ok, vậy được rồi.
*****
Sau khi Hạ Khắc Phong bị bắt, các nghệ sĩ của Star Entertainment chịu nhiều tổn thất nặng nề.
Là người trong nghề nên Lê Tương và Tần Mục Dã có chút đồng cảm.
Ông chủ làm sai, dẫn đến giá cổ phiếu của công ty sụt giảm, các hạng mục đều phải ngừng lại, nghệ sĩ là người vô tội nhất.
Tần Sùng Lễ tính toán một lúc, quyết định thu mua, biến thành công ty nhà mình.
Coi như ông sắp xếp hậu thuẫn cho con trai thứ.
Tần Mục Dã là idol, nói thế nào thì nói vẫn kiếm cơm bằng tuổi trẻ, nếu sau này không có thành tích trong lĩnh vực nào đấy, sớm muộn cũng sẽ về hưu.
Nhưng Tần Mục Dã không đặc biệt giỏi cái gì, nếu về hưu, nó chỉ thích hợp làm những việc liên quan đến ngành giải trí thôi.
Ông thu mua tập đoàn giải trí lớn nhất cả nước, bây giờ sẽ thuê giám đốc chuyên nghiệp xử lý công việc, sau này cho Tần Mục Dã tiếp quản.
Trong mắt các nghệ sĩ và người trong cuộc, việc thu mua này thật sự rất cao cả.
Nghệ sĩ rối rít gửi lời cảm ơn ông chủ mới.
Tần Sùng Lễ lại lên hot search, càng nhiều người trên mạng mong đợi vị tỷ phú giàu nhất nước này tiếp tục tham gia chương trình thực tế.
…
Hôm nay, cả gia đình đi dạo quanh danh lam.
Tần Mục Dã nhận cuộc gọi của đạo diễn Thi Định Thành, ngoại trừ việc thông báo thời gian, địa điểm quay《Tình yêu đời thường của những người đàn ông》mùa ba, ông ấy còn trịnh trọng gửi lời hỏi thăm ba Tần có thể bớt chút thời gian tiếp tục tham gia mùa này không, bởi vì ba Tần thực sự rất được yêu quý, nhiều fan mong chờ.
Tần Mục Dã cúp điện thoại, kể lại với mọi người: “Đại khái ý là như vậy, ông ấy hỏi ba có thể tiếp tục tham gia chương trình được hay không."
Tần Sùng Lễ nghe lời con gái trước sau như một, giờ phút này Miên Miên đang vô lo vô nghĩ ngồi trên cánh tay của Ti Mệnh.
Ông cầm một quả dừa to, đưa ống hút đến miệng con gái, đút nước dừa cho cô bé.
Miên Miên uống rất hưởng thụ, hai chân đạp đạp vài cái.
Ông Tần mê con gái như mạng, nhéo má Miên Miên, ấm áp hỏi: “Miên Miên muốn ba quay chương trình với con không?"
Miên Miên bốn tuổi thật thà, có gì nói đấy: “Được ạ, ba hư còn có ích hơn anh hai nhiều."
Tần Mục Dã:????
Ti Mệnh hoàn toàn gia nhập cuộc sống dưới trần, đứng xem bên cạnh lâu như vậy, anh có thể hiểu đôi chút mánh khóe của giới giải trí, cười nói: “Đạo diễn Thi có ý phết, chắc ông ấy định vặt hết lông cả nhà để kiếm tiền đấy nhỉ?"
Tần Sùng Lễ mặc bộ âu phục màu xanh đậm, đường nét trên gương mặt tinh xảo, kiên nghị. Ông cao tầm 1m8, đứng bên cạnh Lê Tương như hình ảnh minh họa cho một đôi trai tài gái sắc.
Đôi mắt Tần Sùng Lễ dừng trên khuôn mặt vợ mình, ánh mắt có phần nghiêm trọng, nhưng giọng nói vẫn cố gắng dịu dàng: “Tương Tương, em sao rồi?"
Lê Tương không thể nói chuyện Ti Mệnh làm phép trước mặt mọi người, chỉ thấp giọng trả lời: “Em không sao, cũng may không bị thương, không phải anh đang họp ở nước O à, sao lại …"
Sau khi Lê tương và Ti Mệnh bàn bạc tốt kế hoạch, bà yêu cầu con trai tạm thời không nói chuyện này với Tần Sùng Lễ và hai anh em trong nhà.
Lý do đầu tiên là sợ mọi người lo lắng, thứ hai là vì chuyện này chỉ mình Ti Mệnh làm được, mọi người cùng đi đến sẽ làm lộ ra manh mối, như vậy không thể bắt tận tay kẻ xấu với vật chứng.
Nhất là Tần Sùng Lễ, hai con trai sẽ nghe theo lời khuyên, nhưng với tính tình của Tần Sùng Lễ, ông tuyệt đối không bao giờ nghe.
Hơn nữa lần này ông đi công tác nước ngoài, đại diện cho Hiệp hội Thương mại Châu Á, cuộc họp này quan trọng diễn ra mỗi năm một lần, Lê Tương không muốn làm phiền ông.
Tần Sùng Lễ khó che giấu sự căng thẳng giữa hai hàng lông mày.
Ông và vợ ở hai múi giờ lệch nhau gần mười tiếng, mấy hôm nay không liên lạc nhiều, ông tranh thủ lúc nghỉ họp xem được Weibo liên quan đến Bạch Tranh, trong lòng lo lắng bất an. Ông cảnh giác, lập tức sắp xếp máy bay riêng bay đến huyện nhỏ này để thăm ban.
Không ngờ gặp ngay tình huống này.
Tuy Miên Miên còn nhỏ nhưng cô bé có năng lực nhận biết cảm xúc mọi người rất mạnh.
Bé được ba ôm vào lòng, cảm nhận tay của ba vẫn đang run rẩy.
Miên Miên đưa tay ôm cổ ba, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Mẹ không sao đâu ạ! Ba bình tĩnh, có anh họ và Miên Miên bảo vệ mẹ rồi, anh họ lợi hại lắm đó!"
Lê Tương vội nói: “Đúng vậy, Ti … anh họ của Miên Miên thực sự giúp đỡ em rất nhiều."
Mặc dù Tần Sùng Lễ không biết chuyện cụ thể nhưng đại khái cũng đoán ra Ti Mệnh đã sử dụng phép thuật.
Trong lòng ông vô cùng cảm kích, ngầm trao đổi ánh mắt với Ti Mệnh.
Giữa đàn ông với nhau không cần nhiều lời.
Tần Sùng Lễ cũng không thể ôm ôm ấp ấp một cậu con trai lớn như Ti Mệnh trước mặt mọi người, nên đành cúi đầu thơm lên má cô con gái nhỏ, ôn tồn khen ngợi: “Miên Miên giỏi quá, anh họ cũng rất giỏi, ba phải cảm ơn hai anh em đã thay ba bảo vệ mẹ rồi."
Ti Mệnh lộ ra nụ cười như có như không.
Chỉ mình Tần Mục Dã đen mặt, cố gắng tiến lên trước nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình: “Con, con nữa, còn con nữa mà! Con cũng bảo vệ mẹ đấy!"
Tần Sùng Lễ nhìn qua cậu: “Ừ."
Tần Mục Dã:????
Bên phía Bạch Tranh hoàn toàn rối loạn.
Nhân viên quèn ở tổ đạo cụ suy sụp tinh thần nhất, gần như gân cổ gào lên minh oan: “Tại sao lại vậy… Rõ ràng camera đã được xóa rồi, rốt cuộc tại sao lại thế, tôi hối hận rồi, tại sao tôi lại giúp mấy người làm chuyện này, tôi không thù không oán với ảnh hậu Lê, tôi chỉ là tôm tép bình thường thôi mà…"
Dù sao Bạch Tranh xuất thân chuyên nghiệp, từng lấy giải thị hậu, làm diễn viên nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn vẫn còn đó.
Cô ta biết bản thân đang trong thế vô cùng bất lợi nhưng điều quan trọng là phải tẩy sạch cho mình.
Giám đốc Hạ sẽ có biện pháp, ông ta nhất định phải có biện pháp đối phó.
Bạch Tranh bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn, cố gắng nói như đinh đóng cột: “Thanh giả tự thanh, tôi không hề liên quan đến chuyện này, tôi biết gần đây trên mạng có rất nhiều tin đồn nói tôi bôi nhọ chị Tương Tương nhưng tôi cũng không làm những chuyện đó. Tôi cảm thấy trong chuyện này có người phía sau mượn cơ hội để hãm hại tôi, đồng thời làm tổn thương chị Tương Tương. Thủ đoạn này rất tốt, một hòn đá ném chết hai con chim! Tôi cũng đồng ý báo cảnh sát để họ xử lý."
Anh nhân viên kia sợ phát khóc, chạy đến lôi kéo Bạch Tranh nhưng bị Bạch Tranh chán ghét hất ra, cậu ta tức giận, thở hổn hển chỉ thẳng phó sản xuất: “Muốn báo gì thì báo đi, dù sao tôi cũng chỉ là tòng phạm, kẻ chủ mưu mới là cô Bạch Tranh và ông ta!"
Những người tại hiện trường bàn luận sôi nổi, tuy nói giới giải trí vừa đục vừa sâu, những chuyện lừa gạt gian trá không hiếm thấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người chứng kiến vẻ đổi trắng thay đen, lật mặt như lật bánh công khai như vậy.
“Thật là Bạch Tranh à… Thế cũng độc ác quá, nếu bị thương thật thì ai gánh nổi đây?"
“Chưa nói rõ được, phải đợi cảnh sát đến điều tra đã."
“Chồng của chị Tương đẹp trai quá đi, đây là vóc dáng của một người đàn ông sắp năm mươi sao. Quả nhiên chỉ người vừa trẻ vừa đẹp, vừa nhiều tiền mới xứng với vẻ đẹp không tuổi của chị Tương thôi."
“Đâu chỉ có nhiều tiền đẹp trai, tôi nhớ không nhầm tỷ phú Tần còn là sinh viên đại học Thanh Hoa đấy, học sinh siêu giỏi hẳn hoi."
“Anh đang làm cái gì vậy? A, anh đang quay trộm phải không, chỗ này có phóng viên!"
Phóng viên nhỏ bị bắt tại chỗ đang quay lén, mặt mũi trắng bệch, tí nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
“Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn cướp tin đầu tiên thôi …"
Sắc mặt giám đốc sản xuất cực kỳ khó coi: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ ở đâu mà không mau mời những người này ra ngoài?"
Tại phim trường xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu lộ ra ngoài không biết sẽ thế nào.
Anh phóng viên nhỏ hơi sợ hãi nhưng đúng là anh không có ác ý, ý định ban đầu chỉ muốn livestream để phát tin dây cáp có vấn đề, Lê Tương cũng không bị thương, anh chỉ mượn nó kiếm một cái hotsearch thôi.
Nhưng anh không ngờ phía sau cục diện lại xoay chuyển lớn, bất chấp kết quả, đây vẫn là một quả dưa kinh thiên động địa.
Tần Mục Dã lạnh lùng cắt ngang giám đốc sản xuất: “Phát trực tiếp đúng không? Anh phát trên nền tảng nào?"
Giọng phóng viên run run: “Là… Lemon TV…"
Được, đúng công ty chủ quan của cậu.
Tần Mục Dã nói: “Không sao, anh tiếp tục đi, để cho mọi người trên mạng biết, rốt cuộc là ai coi thường pháp luật, dám giở trò mượn dao giết người trên phim trường."
Thái độ của Tần Sùng Lễ và Lê Tương không khác lắm.
Dù sao cũng đã livestream rồi, leo hotsearch là điều không tránh được, nếu bây giờ che che giấu giấu sẽ dẫn đến một số lời ra tiếng vào bóp méo sự thật, chẳng bằng cứ tiếp tục chiếu trực tiếp.
Lúc này Bạch Tranh hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta lo lắng đến mức tim đập thình thịch, thậm chí cánh tay còn tê tê.
Cô ta vất vả đeo khẩu trang che lại khuôn mặt của mình.
Sau khi gọi điện, cảnh sát nhanh chóng đi tới.
Ở trước mặt cảnh sát, Bạch Tranh ra sức trình bày, cố gắng phủi sạch quan hệ với mình.
Nhưng một cảnh sát vẫn nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, cô Bạch vẫn phải đi theo chúng tôi về đồn một chuyến, vừa rồi trên đường đến đây, chúng tôi đã nhận được một đơn tố cáo từ người dân, trong đó có bằng chứng ghi âm liên quan đến cô."
Ánh mắt Bạch Tranh lóe lên: “Ghi âm? Ghi âm cái gì? Mấy người không thể đưa tôi đi, việc này rất quan trọng, tôi là nghệ sĩ nổi tiếng, danh dự và hình ảnh rất quan trọng với tôi, tôi cần liên hệ với luật sư."
Anh cảnh sát không thay đổi sắc mặt: “Cô có thể liên hệ với luật sư nhưng cô vẫn phải đi cùng chúng tôi."
Tần Mục Dã đánh hơi thấy đầu mối, cố ý hỏi: “Anh cảnh sát, đoạn ghi âm đó nói cái gì, tôi thấy cô Bạch phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ có người âm mưu gán tội cho cô ấy thật sao? Hay là anh phát đoạn ghi âm ấy cho mọi người cùng nghe đi?"
“Chuyện này…" Anh cảnh sát chưa gặp tình huống này bao giờ, có chút chần chừ, “Đoạn ghi âm được sử dụng làm bằng chứng, trước khi lập án không được phép công khai nếu không có sự đồng ý của cấp trên."
Miên Miên ngồi trên cánh tay của Tần Sùng Lễ, vô ưu vô lo đung đưa chân, non nớt nói: “Chú cảnh sát ơi, trông dì Bạch Tranh đáng thương lắm, hình như dì ấy bị người khác chơi xấu đấy ạ, tại vì các cô chú, anh chị ở đây làm việc cùng nhau tại phim trường, ai cũng có thể là nhân chứng mà? Công khai trước mặt nhân chứng là trái pháp luật sao ạ? Mẹ cháu là người bị hại, mẹ cháu vô tội, nhưng nếu dì Bạch Tranh bị chơi xấu, dì ấy cũng vô tội mà! Dì Bạch Tranh… dì nghĩ sao?"
Bé con ngây thơ chớp chớp mắt, chuyển hướng về cô ta.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Bạch Tranh.
Móng tay của Bạch Tranh bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ta chỉ có thể nhắm mắt nói: “Tất nhiên rồi, tôi cũng hy vọng có thể công khai chứng cứ để trả lại sự trong sạch cho tôi."
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Tình huống đặc biệt có thể xử lý riêng, nếu chính Bạch Tranh cũng đưa ra đề nghị, tôi hy vọng các sĩ quan cảnh sát có thể xem xét và cân nhắc tình hình."
Phía cảnh sát nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng người phụ trách gật đầu đồng ý.
Chuyện này liên quan đến các nghệ sĩ nổi tiếng, chắc chắn sẽ dấy lên nghị luận trong xã hội, rồi tất cả cũng phải công khai.
Tệp âm thanh phát ra từ điện thoại của cảnh sát ở mức âm lượng tối đa.
“Chị Tranh, chị yên tâm, tôi đã sắp xếp xong rồi."
“Ừ, anh là người của giám đốc Hạ, giám đốc Hạ làm việc tôi rất yên tâm. Nhưng anh vẫn phải chú ý tránh nghi ngờ, ở phim trường anh hãy hạn chế tiếp xúc với tôi."
“Được chị Tranh."
Tất cả mọi người đều nín thở ——
Bầu không khí yên lặng đến nỗi một sợi tóc rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Sau khi đè nén vài giây, một loạt âm thanh hãi hùng bùng phát tại hiện trường.
“Đây đúng là giọng của Bạch Tranh rồi! Quá quen thuộc!"
“Hai người này nói chuyện trên phim trường của mình à? Đáng sợ thế."
“Đây là ma quỷ đội lốt con người à, tôi thấy rợn hết tóc gáy lên rồi."
“Cũng may chị Tương không sao, Bạch Tranh còn tí nhân tính nào không vậy?"
Mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng thứ đó không đủ che đi vẻ hoang mang và sụp đổ trong mắt Bạch Tranh.
Tại sao lại như vậy …
Làm sao có thể như vậy.
Cô ta chỉ trao đổi với nhân viên này không quá mười câu.
Hai người còn chọn chỗ khuất camera an ninh.
Tại sao lại có người ghi âm được?
Lúc Bạch Tranh bị đưa đi, đôi mắt cô ta thẫn thờ, mọi người xung quanh cách vài mét vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy.
Một sự tuyệt vọng không quá khó hiểu.
Cô ta ra mắt từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười mấy năm, bắt đầu từ vai phụ từ từ leo lên, cho đến năm ngoái, Lê Tương tuyên bố giải nghệ, cô ta mới bám vào cổ đông lớn, rẽ hướng từ phim truyền hình sang điện ảnh, được công chúng ưu ái gọi là Lê Tương thứ hai, sự nghiệp mới thăng hoa lên đỉnh cao.
Mười mấy năm tích lũy phá hủy trong một lần, ai rồi cũng sẽ tuyệt vọng.
…
Miên Miên ngạc nhiên, cô bé không biết có đoạn ghi âm này.
Cô bé tụt xuống đất từ ngực của Tần Sùng Lễ, chạy đến bên Ti Mệnh, kéo ống tay anh: “Anh họ, anh họ."
Ti Mệnh tự động cúi người xuống.
Bé con dùng hai tay che miệng, nói nhỏ: “Là chú làm ạ? Chú đã chuẩn bị đoạn ghi âm từ trước rồi à?"
Ti Mệnh gật đầu thừa nhận, anh còn định che giấu công danh.
Miên Miên vui vẻ ôm anh cọ cọ, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi vẻ hâm mộ: “Chú giỏi quá, giá như cháu cũng có phép thuật thì tốt rồi…"
Ti Mệnh mỉm cười.
Tần Mục Dã thấy vậy, bế em gái lên, ép chặt vào ngực mình, thấp giọng nói: “Em chú ý một chút có được hay không, mặc dù em mới bốn tuổi nhưng nam nữ khác biệt, em phải có ý thức về giới tính chứ, đừng có mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp người đàn ông hồ ly này."
Đôi tay mũm mĩm của Miên Miên đẩy ngực anh hai, cả người bé tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Dạ dạ, nam nữ khác biệt, anh cũng là nam mà, anh để em xuống đi, con gái chúng em không muốn ôm anh đâu!"
Tần Mục Dã đau đớn nhận đao, nhưng cậu đã không còn thấy lạ từ lâu, cố tình siết chặt cánh tay, khiêu khích: “Anh cứ ôm đấy, anh thích thì anh cứ ôm, em gái của anh, anh ôm bao nhiêu chẳng được, chuyện đơn giản."
Ti Mệnh không nhịn nổi nữa, lắc đầu: “Miên Miên, cháu có chắc đây là anh hai của cháu không, phải là em trai của cháu mới đúng? Cậu này nhiều lắm mới được ba tuổi thôi nhỉ? Làm gì có người đàn ông nào ấu trĩ như này cơ chứ?"
…
Bạch Tranh, nhân viên đạo cụ và phó sản xuất đều bị đưa lên xe cảnh sát.
Tần Sùng Lễ ôm vai của vợ, hai người thủ thỉ nói chuyện vài câu.
Sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, rất nhiều người xem màn hình đều bị quả dưa kinh hoàng này làm cho bật ngửa đến mức không muốn làm việc khác ——
[Bạch Tranh thật sự chẳng ra gì, sống trong xã hội pháp trị mà không coi mạng người ra gì? Cạnh tranh thì cạnh tranh, đừng làm hại người chứ?]
[Đây là mưu sát còn gì? Hy vọng Bạch Tranh bị xử thêm mấy năm!]
[Giám đốc Hạ mà bọn họ nhắc đến là ai vậy, có ai đào ra được gì không?]
[Mong các chú cảnh sát sẽ làm việc tích cực hơn để điều tra thấu đáo vụ này, đừng để lọt bất kỳ kẻ chủ mưu nào đứng đằng sau vụ này.]
[Ban đầu tưởng Bạch Tranh mua thông cáo nói xấu ảnh hậu Lê đã đủ đểu rồi, không ngờ còn có thể đểu hơn nữa, đúng là đ có ranh giới cuối cùng mà, tôi chúc Bạch Tranh ở mãi trong đấy đi, có ai phản đối không?]
[Không, không ai cả, tôi giơ hai tay hai chân ủng hộ luôn! Bạch Tranh đểu vl!]
[Tôi chỉ tiện tay ấn vào xem trực tiếp, ai ngờ ăn được quả dưa lớn thế này, tức quá, tôi chẳng còn muốn ăn trưa nữa luôn.]
[Tôi muốn góp vốn đập Bạch Tranh, chị em nào tham gia cùng không]
[Tôi nữa, tôi nữa, tôi mới nhận lương, cống hai trăm đồng bạc có thể đánh Bạch Tranh thêm mấy cái?]
[Tôi nữa, mặc dù tôi rất nghèo, nhưng tôi quyết định ứng trước Alipay để đập Bạch Tranh!]
Một số bình luận còn kích động hơn. Một số người khác theo trường phái phật hệ, thấy Lê Tương không sao nên không sồn sồn lên, chỉ yên lặng chết lặng xem CP tỷ phú Tần và Lê Tương rải đường.
[Ghen tỵ vl, trông tỷ phú Tần cúi đầu nói chuyện với Tương Tương kìa, dịu dàng vãi đạn]
[Đúng là tình yêu thần tiên! Ôi ngọt chết tôi]
[Sóng live này lừa cẩu độc thân đúng không! Sao bảo dưa giải trí kinh thiên động địa gì cơ mà, vừa vào đã đập vào mắt tôi một chậu thức ăn chó là thế nào?]
[Tôi đọc rất nhiều tin đồn trước đây, nói Lê Tương gả vào nhà giàu vì tiền, đm toàn lừa đảo cả, trông hai người ngọt ngào thế kia, đúng bản tổng tài và vợ yêu ngoài đời thực rồi.]
[Đúng đúng đúng, chuẩn tổng tài x vợ yêu ảnh hậu, tôi tự tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết Mary Sue rồi đấy.]
[Đừng quên còn bé con nữa, nói đúng ra phải là thể loại đời thường có baby ấy, Miên Miên và ba mẹ siêu siêu đáng yêu]
[Aaaa, ai mời cả nhà Tần gia quay một chương trình đi, tôi muốn xem cuộc sống hàng ngày của gia đình này.]
[Ủng hộ hai tay hai chân! Tôi tag luôn đạo diễn @Thi Định Thành tại đây, quay cả gia đình giàu nhất nước này đi chú ơi, cháu muốn xem.]
[Anh họ cũng phải tham gia nhé, anh họ đẹp trai vlin, với nhan sắc ấy mà không xuất hiện thì thật phí của trời.]
[Tần đỉnh lưu: Mấy người trèo tường… có thể nói nhỏ tiếng lại một chút được không?]
******
Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn liên quan đến vấn đề hình sự nên tiến trình quay 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》 tạm thời dừng lại.
Tâm trạng của tất cả diễn viên và nhân viên đều bị ảnh hưởng ở mức nhất định nên tổng sản xuất quyết định cho cả đoàn nghỉ dưỡng sức mười ngày.
Tần sùng Lễ không rời đi, ông giao nốt một ít công việc khó giải quyết cho trợ lý rồi ở lại huyện nhỏ xinh đẹp này để chơi cùng vợ con trong khách sạn.
Video trực tiếp được ghi lại và chuyển tiếp sang Weibo, cư dân mạng thi nhau chửi Bạch Tranh và giám đốc Hạ chưa rõ thân phận.
Nhưng phần lớn đều phát cuồng trước tình yêu của tỷ phú Tần và Lê Tương.
Không ít người biến thành tác giả tiểu thuyết Mary Sue, bổ não viết ra bao nhiêu lời văn sến súa.
Đa số đều viết Tần Sùng Lễ là một người chồng trùm sò tiêu tiền như nước, quyền thế bắn ra bốn phía.
Nhưng không ai ngờ rằng…
Lúc này, Tần Sùng Lễ đang ở trong khách sạn, tủi thân kéo áo vợ mình, giọng nói than phiền nhưng không dám trách móc quá rõ ràng.
“Em đã bàn bạc hết với Ti Mệnh rồi nên không báo cho anh nữa sao?"
Lê Tương cười một tiếng: “Anh biết khả năng của Ti Mệnh mà, em sợ anh lo lắng thôi, với cả cuộc họp lần này rất quan trọng, em không muốn chậm trễ công việc của anh."
Gương mặt Tần Sùng Lễ đầy vẻ bực bội: “Làm gì có chuyện gì quan trọng hơn vợ của anh chứ? Nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết làm thế nào? Tương Tương, em tàn nhẫn quá."
Lê Tương hết cách, lại có phần đuối lý, không thể không xoa mặt chồng, dụ dỗ: “Được rồi, từ giờ em hứa sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì nữa, có gì sẽ thông báo với anh đầu tiên luôn, được không?"
“Thế còn được." Tần Sùng Lễ ngoài miệng nói đồng ý nhưng ánh mắt vẫn hiện chút không vui.
Lê Tương đã sớm quen dáng vẻ làm trò của người đàn ông này, chê cười nói: “Thôi mà, tuổi đã cao rồi mà còn làm nũng nữa sao?"
Tần Sùng Lễ ủ rũ, cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cho đến khi trước cửa xuất hiện một bé con dễ thương.
Lê Tương bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đỏ rần, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nghịch nữa, Miên Miên nghe thấy hết kìa."
Miên Miên phát hiện mình bị bắt quả tang đang nghe lén, ngó đầu cười hì hì, giả bộ ngây ngô: “Con có nghe gì đâu? Miên Miên không nghe thấy gì cả."
Tần Sùng Lễ đi đến, bế con gái lên, chuẩn bị kéo con gái làm viện binh: “Bảo bối, con phân xử cho ba, chuyện này mẹ không đúng rồi, mặc dù Ti Mệnh rất giỏi nhưng mẹ với ba là vợ chồng, chuyện lớn như vậy sao mẹ có thể tự đối mặt được?"
Miên Miên đảo mắt, bình thường bé hay đứng về phía mẹ, nhưng hôm nay… thỉnh thoảng bé muốn ủng hộ ba.
Cô bé đưa tay chọc nhẹ vào mặt Tần Sùng Lễ: “Ba nói không sai, người một nhà phải cùng nhau đối mặt với khó khăn, nhưng lần này mẹ sợ ba lo quá nên để lộ kế hoạch thôi mà."
Lê Tương không nhịn được nói thật: “Đúng vậy, em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh là một phần, điều quan trọng là … tính anh thế nào anh còn không biết sao? Những chuyện liên quan đến em, anh đều cuống hết cả lên, lúc ấy động đến Bạch Tranh thì làm sao lấy được chứng cứ? Cô ta đã có suy nghĩ độc ác như vậy, nếu không để pháp luật trừng phạt mà để cô ta nhởn nhơ bên ngoài, về lâu về dài cũng chẳng an toàn cho em."
Mặc dù biết vợ nói thật nhưng Tần Sùng Lễ càng cảm thấy tủi thân: “Thì ra em chê anh ngáng đường phải không?"
Nhìn thấy ba ủ rũ như đưa đám, Miên Miên chu miệng, chủ động thơm lên cằm ba.
“Ha ha ha, ba đừng tủi thân nữa, hôm nay ba siêu đẹp trai, nhất là lúc ba đột nhiên xuất hiện ở phim trường ấy, đẹp trai cực kỳ!"
…
Lê Tương có mười ngày nghỉ, cộng thêm bà cũng bị ảnh hưởng từ vụ việc của Bạch Tranh.
Tần Mục Dã đề nghị, đến cũng đã đến rồi, cả nhà cùng đi khu vui chơi, tiện thể giúp mẹ giải sầu.
Huyện nhỏ này là di tích cấp 4A, hiện tại lượng du khách không nhiều do không phải mùa du lịch. Tần Mục Dã đặt vé trên mạng, book luôn phòng homestay có view lịch sự, tao nhã bên cạnh khu danh lam để cả nhà ở.
Một nhà năm người đi chơi trong mấy ngày.
*
Sự kiện Bạch Tranh vẫn chưa kết thúc.
Sau khi lên sóng trực tiếp, thậm chí đoạn ghi âm làm chứng được mở công khai.
Không chỉ cư dân mạng bình thường hô hào công kích mà chính fan của Bạch Tranh cũng ồn ào thoát fan, quay lưng.
Những fan hâm mộ đó không thể ngờ rằng mình lại ủng hộ cho một nghệ sĩ có lòng dạ độc ác như thế, yêu càng sâu thì hận càng nhiều, họ trở thành những người mắng nhiếc Bạch Tranh một cách khó nghe nhất.
Thân phận thần bí của giám đốc Hạ cũng bị đào ra.
Hóa ra đó là chủ tịch Hạ Khắc Phong của tập đoàn Star International Entertainment.
Bởi vì Bạch Tranh và nhóm phó sản xuất đã mở miệng thú nhận toàn bộ sự việc, Hạ Khắc Phong bị tạm giam hình sự.
Sau khi chuyện này được xác nhận, giá cổ phiếu của tập đoàn Star Entertainment, trước từng là tập đoàn giải trí đứng đầu cả nước, sụt giảm nghiêm trọng.
Ngay cả giá cổ phiếu của một số công ty môi giới trung gian cũng như công ty điện ảnh, giải trí cũng giảm mạnh.
Cư dân mạng không sợ phiền toái, trong thời đại này, không ai không dám nói.
Mọi người đào xới gia cảnh đằng sau sự giàu có của Hạ Khắc Phong, phát hiện ông ta giàu như vậy là nhờ ăn bám gia đình.
Ngay cả cha ruột của ông ta vẫn đang giữ chức quan trọng.
Hạ gia bị dính líu, ngay lập tức phủi sạch quan hệ, đuổi Hạ Khắc Phong ra khỏi gia tộc, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đến danh dự của gia đình.
Kết quả điều tra về cơ bản đã rõ ràng, nhóm người Bạch Tranh và Hạ Khắc Phong liên quan trực tiếp đến vụ án không được phép tại ngoại, chỉ có thể đợi xét xử.
Miêu Nghệ Hòa là một nghệ sĩ bình thường, mặc dù cô hận Hạ Khắc Phong thấu xương nhưng vì thế lực chống lưng của ông ta quá hùng mạnh, cô chỉ dám im hơi lặng tiếng.
Bây giờ cô nghe ngóng Hạ Khắc Phong bị trục xuất khỏi gia tộc Hạ thị, như được tiếp sức, cô viết liền một bài sớ dài trên Weibo, công khai tố cáo Hạ Khắc Phong muốn chơi quy tắc ngầm với mình và toàn bộ quá trình Bạch Tranh cướp vai diễn.
Bạch Tranh hết đường tẩy trắng.
Nước bọt mắng chửi tùm lum của cư dân mạng cũng đủ nhấn chìm Bạch Tranh.
Hạ Khắc Phong đang đợi đoàn luật sư của mình, mặc dù ông ta biết không thể thoát hoàn toàn nhưng với điều kiện Lê Tương không tổn thương, xây xát gì, ông có thể tranh thủ giảm án mấy năm.
Bạch Tranh như hồn lìa khỏi xác, không thể chịu nổi cú sốc này.
Cô ta giả bệnh, được đưa vào bệnh viện, nhân lúc tờ mờ sáng, không ai chú ý, nhảy từ cửa sổ phòng bệnh.
Phòng bệnh cô ta ở tầng tám, tuy không mất mạng nhưng cũng thành người liệt toàn thân.
Chuyện này truyền tới tai gia đình Tần gia đang đi nghỉ phép.
Lê Tương đọc tin tức, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tần Mục Dã giật mình: “Liệt toàn thân? Đây không phải giống hệt… kết cục của mẹ trong sổ ghi chép sao?"
Ti Mệnh không muốn mọi người nghĩ quá nhiều, nói qua loa: “Trùng hợp thôi, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo, đây là báo ứng của cô ta."
Ban đêm, Miên Miên cuốn lấy Ti Mệnh, năn nỉ anh cho xem trộm quyển sổ một lần nữa.
Cô bé ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ đoạn kịch liên quan đến mẹ đều biến mất, trở thành trang trắng không nội dung.
Miên Miên nói: “Hóa ra quyển sổ này có thể thay đổi tùy theo thực tế sao ạ, nhưng tại sao tất cả đều biến mất ạ?"
Thật ra, Ti Mệnh cũng chỉ biết ý trời nửa mùa, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoặc có thể do mẹ cháu không phải nhân vật phản diện nên thay đổi nội dung không làm ảnh hưởng đến nhân vật. Vì vậy sổ ghi chép trần gian không ghi lại những chuyện liên quan đến mẹ cháu nữa."
Miên Miên suy tư rất lâu, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, giơ tay nhỏ lắc lắc tay Ti Mệnh, nghiêng đầu nói: “Chú Ti Mệnh, nếu chú vận dụng phép thuật dưới trần gian sẽ bị trời phạt, chú không sao chứ?"
Ti Mệnh nhếch môi: “Không sao, chú có làm gì xấu đâu, chỉ khôi phục camera giám sát, sử dụng chút thủ đoạn cỏn con, chú là thần tiên cấp cao, cùng lắm hao tổn chút tu vi thôi."
Bé con im lặng hồi lâu, lầm bầm: “Cháu thật hạnh phúc."
Ti Mệnh không nghe rõ: “Ừ? Cháu nói gì cơ?"
Miên Miên đưa tay ôm chặt anh: “Đột nhiên cháu cảm thấy mình rất hạnh phúc, có chú Ti Mệnh xuống đây với cháu, việc chuyển kiếp cũng không quá khó khăn. Cháu rất vui, nếu chú Ti Mệnh không còn ở đây nữa, cháu sẽ buồn lắm đấy."
Ti Mệnh không chịu được vẻ nũng nịu của con bé, hai tai đỏ lên: “Được rồi, được rồi, không còn sớm đâu, đi ngủ đi."
Miên Miên xoa xoa mái tóc của anh, thở dài tiếc nuối: “Ôm nguyên thân của chú Ti Mệnh thoải mái hơn, xoa xoa con chó lớn mới thích."
Ti Mệnh ngoài mặt là người mạnh miệng nhưng thật ra cũng chỉ là con hồ ly dễ mềm lòng.
Anh không nói tiếng nào, im lặng biến về nguyên thân.
Miên Miên vui vẻ ôm anh xoa xoa, còn quấn cái đuôi ngoe nguẩy lên cổ mình.
Tần Mục Dã vừa tắm xong, lau tóc đi ra ngoài, gặp ngay cảnh tượng ấy, lập tức đen mặt: “Này, sao anh lại biến thành chó vậy?"
Ti Mệnh ỉu xìu: “Đi mà hỏi em gái của cậu ấy…"
Miên Miên ôm con chó lớn, ngẩng đầu nhìn Tần Mục Dã một cái: “Vuốt vuốt lông chó thích hơn, em thấy hình dáng này của chú Ti Mệnh đẹp trai hơn một chút."
Tần Mục Dã ngạc nhiên ngồi xổm xuống, vô tình đưa tay ra: “… Mềm nhỉ, sờ lông này rất thoải mái, quả này mà lấy lông thì có mà thành loại cao cấp nhất luôn, thảo nào con heo thối này thích ôm anh như vậy, hóa ra cảm giác xoa xoa con chó lớn là thế này!"
Tần Mục Dã chưa đã ghiền, một tay không đủ, dùng cả hai tay.
Ti Mệnh bị hai anh em không ngừng xoa xoa vuốt vuốt, trong lòng suy sụp.
“Này, đủ rồi chứ, có thể tôn trọng một thần tiên như tôi đây được không?"
Tần Mục Dã: “Respect! Em respect! Để em xoa thêm tí nữa đi, mà em hỏi thật anh là hồ ly à? Không phải anh là Samoyed sao? Trông anh giống y như đúc con Samoyed nhà bạn em nhưng to hơn á."
Ti Mệnh lạnh lùng vô cảm: “Để tôi đổi trở về nhé, tránh ra."
Tần Mục Dã nắm chặt lấy anh, tay vẫn xoa xoa không thôi: “Đừng, đừng, thêm mười phút nữa, à không, năm phút là đủ rồi!"
Ti Mệnh: “,,, Trừ khi cậu gọi tôi là anh trai."
“Anh trai! Đại ca!" Tần Mục Dã say mê xoa xoa con chó lớn, “Anh muốn em gọi là gì cũng được, từ nay trở đi anh chính là anh trai của em."
Ti Mệnh: “…??"
Ok, vậy được rồi.
*****
Sau khi Hạ Khắc Phong bị bắt, các nghệ sĩ của Star Entertainment chịu nhiều tổn thất nặng nề.
Là người trong nghề nên Lê Tương và Tần Mục Dã có chút đồng cảm.
Ông chủ làm sai, dẫn đến giá cổ phiếu của công ty sụt giảm, các hạng mục đều phải ngừng lại, nghệ sĩ là người vô tội nhất.
Tần Sùng Lễ tính toán một lúc, quyết định thu mua, biến thành công ty nhà mình.
Coi như ông sắp xếp hậu thuẫn cho con trai thứ.
Tần Mục Dã là idol, nói thế nào thì nói vẫn kiếm cơm bằng tuổi trẻ, nếu sau này không có thành tích trong lĩnh vực nào đấy, sớm muộn cũng sẽ về hưu.
Nhưng Tần Mục Dã không đặc biệt giỏi cái gì, nếu về hưu, nó chỉ thích hợp làm những việc liên quan đến ngành giải trí thôi.
Ông thu mua tập đoàn giải trí lớn nhất cả nước, bây giờ sẽ thuê giám đốc chuyên nghiệp xử lý công việc, sau này cho Tần Mục Dã tiếp quản.
Trong mắt các nghệ sĩ và người trong cuộc, việc thu mua này thật sự rất cao cả.
Nghệ sĩ rối rít gửi lời cảm ơn ông chủ mới.
Tần Sùng Lễ lại lên hot search, càng nhiều người trên mạng mong đợi vị tỷ phú giàu nhất nước này tiếp tục tham gia chương trình thực tế.
…
Hôm nay, cả gia đình đi dạo quanh danh lam.
Tần Mục Dã nhận cuộc gọi của đạo diễn Thi Định Thành, ngoại trừ việc thông báo thời gian, địa điểm quay《Tình yêu đời thường của những người đàn ông》mùa ba, ông ấy còn trịnh trọng gửi lời hỏi thăm ba Tần có thể bớt chút thời gian tiếp tục tham gia mùa này không, bởi vì ba Tần thực sự rất được yêu quý, nhiều fan mong chờ.
Tần Mục Dã cúp điện thoại, kể lại với mọi người: “Đại khái ý là như vậy, ông ấy hỏi ba có thể tiếp tục tham gia chương trình được hay không."
Tần Sùng Lễ nghe lời con gái trước sau như một, giờ phút này Miên Miên đang vô lo vô nghĩ ngồi trên cánh tay của Ti Mệnh.
Ông cầm một quả dừa to, đưa ống hút đến miệng con gái, đút nước dừa cho cô bé.
Miên Miên uống rất hưởng thụ, hai chân đạp đạp vài cái.
Ông Tần mê con gái như mạng, nhéo má Miên Miên, ấm áp hỏi: “Miên Miên muốn ba quay chương trình với con không?"
Miên Miên bốn tuổi thật thà, có gì nói đấy: “Được ạ, ba hư còn có ích hơn anh hai nhiều."
Tần Mục Dã:????
Ti Mệnh hoàn toàn gia nhập cuộc sống dưới trần, đứng xem bên cạnh lâu như vậy, anh có thể hiểu đôi chút mánh khóe của giới giải trí, cười nói: “Đạo diễn Thi có ý phết, chắc ông ấy định vặt hết lông cả nhà để kiếm tiền đấy nhỉ?"
Tác giả :
Vạn Lị Tháp