Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng
Chương 9: Tư tưởng thần kỳ

Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 9: Tư tưởng thần kỳ

Edit+Beta: Thiên Sa.

Bộ dáng Mộc Tiểu Hoa giống như bị mãnh thú trong rừng rậm đuổi theo, Xán vừa múc nước trở về, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hoa, làm sao vậy?" 

Mộc Tiểu Hoa theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Vũ cũng không đuổi theo kịp liền hung hăng thở ra một hơi nhẹ nhõm, mới sáng sớm bắt gặp cảnh tượng khắc sâu vào tiềm thức thì không sao mới là lạ? Ngay đến ý nghĩ muốn đi tiểu cũng không còn nữa kìa.

"Không có việc gì." Mộc Tiểu Hoa vẫy vẫy tay, đi đến bên cạnh chậu rửa mặt, dùng tay hứng nước hướng trên mặt vỗ vài cái, hiện tại nàng cần dùng nước lạnh để bình tĩnh một chút.

"Tiểu Hoa!" Mộc Tiểu Hoa chôn mặt vào đôi tay, nghe được tiếng gọi nhiệt tình vui sướng của Liệt liền quay đầu, đang muốn chào hỏi lại nhìn thấy Vũ đi theo phía sau Liệt liền ngây người. 

Cùng Vũ liếc mắt một cái, thân thể nhanh chóng cứng đờ, đem tầm mắt chuyển sang trên mặt Liệt, Mộc Tiểu Hoa mỉm cười, phất tay: "Liệt! Buổi sáng tốt lành!" Lại nhìn về phía Vũ cứng ngắc cười cười: "Vũ, buổi sáng tốt lành nha!" Tầm mắt cũng không biết vì sao lại hướng dưới thân Vũ quét tới, hiển nhiên là bị chuyện lúc nãy làm cho ảnh hưởng rất lớn.

Mộc Tiểu Hoa cuống quít dời tầm mắt đi, âm thầm phỉ nhổ bản thân, cũng không phải không thấy qua, nhớ lại trước đây truyện tranh dài tập, video ngắn tập aphiến*(*H) cái gì cũng đều thấy qua, hiện tại cần gì phải tò mò?

Vũ chú ý tới tầm mắt của Mộc Tiểu Hoa, hơi hơi mỉm cười, ẩn hàm ngượng ngùng: "Buổi sáng tốt lành!" 

Xán nhìn Mộc Tiểu Hoa lại nhìn Vũ,  cảm giác sáng sớm hôm nay, không khí giữa hai người giống như có gì đó kỳ quái. 

Mộc Tiểu Hoa rửa mặt xong liền đi làm bữa sáng, Liệt cùng Vũ đi đến tặng chút cây kê, Mộc Tiểu Hoa nấu cháo kê thịt gà, lại đem trứng vịt ngày hôm qua nhặt được chiên mỗi người một cái. Dùng vại chiên quả thực khó khăn, Mộc Tiểu Hoa vô cùng hoài niệm chảo chiên ở hiện đại, đặc biệt hy vọng rằng có thể có một cái chảo.

Bữa sáng, Mộc Tiểu Hoa ăn một chén cháo nhỏ cùng một trái trứng chiên là đủ rồi, nhưng bốn người khác rõ ràng không đủ, Mộc Tiểu Hoa liền đem thịt ngày hôm qua còn dư lại nướng lên. Đối với người nguyên thủy mà nói thịt nướng là món chính, buổi sáng sớm ăn thịt nướng cũng rất bình thường.

Đem gà nướng chia nhau ra ăn cũng không sai biệt lắm, còn dư lại một bộ thịt thỏ nướng. Mộc Tiểu Hoa để lại một ít, còn lại thì cắt ra thật tốt sau đó gói lại đưa cho mấy người bọn Xán làm bữa ăn trưa, vì hôm nay bọn họ phải đi vào núi.

Hôm nay Xán, Liệt, Vũ ba người muốn cùng người bộ lạc vào núi săn thú, một lát liền xuất phát, chạng vạng mới trở về.

"Vào núi săn thú cẩn thận một chút." Mộc Tiểu Hoa đưa cho Xán phần thịt đã gói tốt cũng không quên dặn dò. 

Nhưng sơn động an an tĩnh tĩnh, không bất luận kẻ nào đáp lại lời nàng, Mộc Tiểu Hoa kỳ quái quay đầu, chỉ thấy ba người bình tĩnh nhìn nàng, Mộc Tiểu Hoa ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy? Ta trên mặt có cái gì sao?" Quay đầu dò hỏi nhìn về phía Thế đang đứng ở bên cạnh nàng.

Thế lắc đầu: "Không có."

Mộc Tiểu Hoa lại quay đầu nhìn về phía ba người: "Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?" 

Xán nhếch miệng cười: "Tiểu Hoa, ngươi như vậy thật sự rất giống nương tử của chúng ta!" 

"Đúng vậy đúng vậy!" Liệt đồng quan điển với Xán, mãnh liệt gật đầu, vẻ mặt cười đến hạnh phúc: "Chúng ta đi săn thú, nương tử chuẩn bị cho chúng ta." 

Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến khóe mắt co rút vài cái, theo bản năng nhìn về phía Vũ, trên mặt Vũ chính là xấu hổ nhưng khóe môi vẫn mỉm cười như thường, xem ra đối với cách nói hai người kia cũng rất tán đồng.

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, các ngươi có thể nghĩ xem ta thành tỷ tỷ hoặc muội muội giúp ca ca đệ đệ chuẩn bị cũng được mà." Mộc Tiểu Hoa thu hồi ánh mắt, nghiêm túc đem gói lá cột chắc.

Đêm qua nàng cũng đã hiểu được, Xán cùng Liệt đều là hai mươi tuổi, Xán so với Liệt lớn hơn hai tháng. Vũ thì hai mươi bốn tuổi, Thế mới mười một tuổi, trừ bỏ Vũ thì những người khác đều so với nàng dự đoán nhỏ hơn rất nhiều.

"Ta mới không cần ngươi làm tỷ tỷ." Liệt lập tức kháng nghị.

"Muốn ta làm nương tử của ngươi thì nghĩ cũng đừng nghĩ." Mộc Tiểu Hoa tà tà hắn liếc mắt một cái.

"Vì sao?" Liệt bỉu miệng không vui hỏi.

"Phu thê cần nhất chính là tình cảm." Mộc Tiểu Hoa đem thịt đã đóng gói tốt, nhét vào trong lòng ngực hắn: "Đơn giản là cả hai đều yêu nhau, hiểu không?"

"Yêu nhau?" Liệt và bao gồm cả ba người kia đều mang vẻ mặt mê mang.

"Yêu nhau là cái gì?" Xán vẻ mặt mơ hồ nhìn Mộc Tiểu Hoa.

Mộc Tiểu Hoa co rút khóe miệng, yêu nhau là cái gì cũng không biết? Ngươi có cần thiết ngây thơ đến tận như vậy sao? 

"Ta hỏi các ngươi, vì sao các ngươi lại muốn có nương tử?"

"Để sinh hài tử!" Liệt cùng Xán đồng thời trả lời, giọng điệu đương nhiên. 

Nàng biết mà! Mộc Tiểu Hoa vỗ trán, ở trong lòng bọn họ nương tử chính là công cụ sinh hài tử, hơn nữa là ở một bộ lạc, dân cư là vấn đề quan trọng nhất, nương tử quả thực chính là công cụ sinh dục quan trọng nhất không thể thiếu. 

Mộc Tiểu Hoa không cam lòng hỏi: "Cưới nương tử trừ bỏ sinh hài tử, các ngươi không còn muốn làm cái gì sao?" Bốn người hai mặt nhìn nhau, vì thế hệ bộ lạc sau này, chuyện gia tăng dân cư là quan trọng nhất không phải sao? Lão Mỗ nói như vậy, cha mẹ bọn họ cũng từng nói với bọn họ như vậy, bọn họ chỉ biết cưới nương tử là vì sinh hài tử, nương tử còn có thể làm gì nữa?

"May áo da thú cho chúng ta." Suy nghĩ một hồi lâu, Liệt nói.

"Giống như bây giờ ngươi chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta vào núi." Xán cũng nói. Thật là too young too simple!*(*người trẻ tuổi, nghĩ quá đơn giản. **Nghĩa khác: Mày còn non và xanh lắm!) 

Quả thật đơn thuần, Mộc Tiểu Hoa không nói tiếp chỉ thở dài, đem một chút hi vọng cuối cùng hàm chứa trong ánh mắt dời đến trên mặt Vũ, Vũ do dự thật lâu sau đó lắc đầu, hắn thật không biết nương tử trừ bỏ sinh hài tử còn có nguyên nhân gì.

Mộc Tiểu Hoa thất vọng lắc đầu, với xã hội này mà nói có lẽ tư tưởng bọn họ mới là đúng, nhưng với Mộc Tiểu Hoa mà nói, ý tưởng của bọn họ nàng lại tuyệt đối không có biện pháp gật bừa, vì sao nương tử chỉ có thể là công cụ sinh hài tử? Vớ vẩn!

"Chờ các ngươi biết nương tử không phải chỉ đơn giản là để sinh hài tử, thì các người sẽ hiểu yêu nhau là cái gì." 

Bốn người lần thứ hai hai mặt nhìn nhau, mang theo mê mang, như suy tư gì đó gật gật đầu. 

Chuẩn bị tốt, săn thú một tổ ba người mang theo vũ khí liền xuất phát đi đến đội ngũ bộ lạc tụ hợp vào núi, lưu tại Mộc Tiểu Hoa cùng Thế ở trong nhà cũng bắt đầu lu bù công việc lên.

Mặt trời chậm rãi từ phía sau núi bên kia dâng lên, lại là một ngày nắng, Mộc Tiểu Hoa đem cành lá hương bồ ngày hôm qua cắt về bỏ ra ngoài phơi, Thế một bên hỗ trợ: "Tỷ tỷ, vì lại phải phơi cỏ này?" 

"Sau khi phơi bện giày rơm sẽ tốt hơn." Cành lá hương bồ trừ bỏ có thể bện giày rơm, còn có thể bện thành rổ, đệm hương bồ, còn có thể bện ra rất nhiều thành phẩm mỹ nghệ đẹp. Cành lá hương bồ lúc tươi và lúc phơi khô đều có thể bện được, nhưng sau khi phơi khô thì cành lá hương bồ càng thêm mềm dẻo dùng tốt hơn.

Hai người mới vừa đem cỏ phơi ra xong thì có hai phụ nhân tới, phụng lệnh Lão Mỗ đến đây để dò hỏi nàng, chuyện nàng hứa hẹn làm bảo vệ chân đến khi nào mới làm.

Mộc Tiểu Hoa chỉ chỉ chân mình: "Đây là biện pháp của ta." 

Hai phụ nhân kia nhìn về phía chân Mộc Tiểu Hoa, mê mang nhìn nhau, hỏi: "Trên chân ngươi là cái gì?" 

"Giày rơm." Mộc Tiểu Hoa trả lời sau đó đi vài vòng tại đó: "Có giày rơm bảo vệ, khi chân đạp lên mặt đất cũng không sợ sẽ bị đá cộm chân thì chân cũng không dễ dàng bị thương nữa, cái ở trên chân ta chỉ là bản đơn giản, ta còn có thể làm thành vòng bảo vệ từ bàn chân lên bắp chân, như vậy không chỉ có lòng bàn chân được bảo vệ, mà ngay cả bắp chân cũng được bảo vệ."

"Thần kỳ như vậy?" Hai phụ nhân lại là nhìn nhau: "Vậy cách làm như thế nào đây?"

"Cái này rất đơn giản." Mộc Tiểu Hoa chỉ đến chỗ đang phơi cành lá hương bồ: "Chính là dùng cái này mà bện thành!" Mộc Tiểu Hoa đem giày rơm trên chân cởi ra đưa cho các nàng: "Các ngươi cầm cái này đến cho Lão Mỗ nhìn xem, nếu là cảm thấy có thể, ta sẽ dạy các ngươi bện như thế nào."

Hai phụ nhân quay trở về phục mệnh, Mộc Tiểu Hoa trở về sơn động bện giày rơm cho Thế, tay nghề bện của nàng vẫn cần phải luyện tập, Thế tiếp tục đi làm tiếp công việc là làm cái thùng mà ngày hôm qua Liệt chưa hoàn thành. Vốn dĩ Mộc Tiểu Hoa không cho hắn làm, nhưng mà hắn lại nói hắn có thể làm Mộc Tiểu Hoa cũng liền tùy hắn vậy. 

Hai người từng người đều bận rộn, không bao lâu sau hai phụ nhân kia đã trở lại, cùng nhau đi tới còn có Sơn Trà-Lão Mỗ.
Tác giả : Thuỷ Chi Phấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại