Trở Về Vinh Hoa
Quyển 1 - Chương 4-2: Hoang đường
Lụa Đỏ liếc nhìn Ngàn Nguyệt một cái, thở ra một hơi, liền tiến đến gần Ngàn Ngọc: “Phu nhân sai ta đến đây nhìn một cái, nếu tỉnh, liền mang ngươi qua gặp phu nhân, trả lời chuyện tiểu thư rơi xuống nước."
Trong tay Ngàn Nguyệt đang cầm chén nước, nghe xong lời này, nhìn Ngàn Ngọc một cái, chần chờ một chút, liền cẩn thận hỏi Lụa Đỏ: “Phu nhân có nói muốn phạt..."
“Chưa có nói việc này đâu." Lụa Đỏ lắc đầu, sau đó nói với Ngàn Ngọc: “Ngươi cũng thật là, ngày thường nhìn ngươi rất hiểu đạo lý đấy, như thế nào vừa rồi lại không biết sống chết như thế? May mắn chuyện tiểu thư mất trí nhớ làm cho phu nhân bị phân tâm, trước mắt sẽ không có tinh lực đi so đo với ngươi, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị trước đi..."
“Mất trí nhớ?" Thanh âm Ngàn Ngọc khàn khàn, trong hỗn loạn mà có vài phần bén nhọn, lập tức cắt đứt lời Lụa Đỏ đang nói.
Lụa Đỏ ngẩn người, thế này mới nhớ Ngàn Ngọc còn không rõ chuyện này rồi, liền giải thích đơn giản vài câu: “ Nga, lúc tiểu thư vừa mới tỉnh, phu nhân hỏi nàng làm sao rơi xuống nước, nhưng tiểu thư nói không nhớ rõ, mới phát hiện, ngay cả tên gọi của mình tiểu thư đều quên đi!"
Lụa Đỏ nói đến đây liền hít vào một hơi, sau đó chuyển qua Ngàn Nguyệt, nói tiếp: “Khi ngươi vừa mới rời đi, đại phu vào khám cho tiểu thư, nói là do bị ngâm trong nước, bị hôm mê một ngày một đêm, cho nên để lại di chứng mất trí nhớ."
“Bậy bạ!" Đột nhiên Ngàn Ngọc liền phát ra hai chữ, nhưng giọng điệu cực kỳ quái dị, giống như không tin, lại như biết cái gì đó.
Ngàn Nguyệt bị dọa tới thất kinh, nước trong chén suýt chút nữa bị hất ra ngoài. Lúc ấy nghe đại phu chẩn trị, quả thật Lụa Đỏ có chút nghi ngờ. Cho nên cũng không quá để ý lời nói của Ngàn Ngọc..., chỉ nói với nàng: “Ngươi liền sửa soạn một chút, ta đi gặp phu nhân trước nói rằng ngươi chưa tỉnh, một lúc nữa ta lại tới, ngươi cũng đừng tri hoãn quá lâu.
Lụa Đỏ rời đi rồi, Ngàn Nguyệt đưa nước cho Ngàn Ngọc, vừa lo lắng hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào, có thể đứng lên không?" Ngàn Ngọc cứng ngắc tiếp nhận cái chén, nhưng mà nàng nắm chặt cái chén đến run rẩy, ngay cả nước trong chén cũng lăn tăn theo.
Thật lâu sau, Ngàn Ngọc vẫn cầm chặt cái chén, khó khăn nói: “Không sao."
Mặt tái nhợt như vậy, sao có thể không sao, nhưng mà nàng cũng chỉ là một nha hoàn, ngoài đồng tình ra, nàng cũng không giúp được cái gì khác. Ngàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi một câu: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi mới nói “Bậy bạ" là có ý gì?"
Ngàn Ngọc không để ý đến nàng, chỉ yên lặng uống một hớp, sau đó cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm cái chén trong tay, không nói một lời.
Tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy, Ngàn Nguyệt đầy nghi nhờ, quay lại để cái chén lên bàn, còn muốn hỏi thêm hai câu, nhưng lại sợ người hầu hạ bên tiểu thư không đủ, mà khiến phu nhân nghĩ nàng nhân cơ hội này để tìm nhàn hạ thì không xong. Vì thế liền quan tâm nói hai câu, sau đó thì ra khỏi phòng, đi về phía viện của Nhâm Uyển Hoa.
Ngàn Nguyệt không biết rằng, khi nàng vừa bước ra ngoài, Ngàn Ngọc liền kéo chăn, che kín toàn bộ cơ thể mình, sau đó cuộn lại, ngã xuống giường. Nhưng mà chiếc giường này, gối đầu này, cái chăn này, màn bao quanh này, chất đều rất kém, đây không phải thói quen hàng ngày của nàng, tất cả đều không phải! Mấy thứ này, khiến làm cảm thấy một viễn cảnh hắc ám đáng sợ!
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Sao lại có chuyện như vậy phát sinh? Cuộn trong chăn suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nàng liền vén chăn lên, từ trên giường ngồi dậy.
Phải, nhất định phải nói chuyện này với nương, nương thương nàng như vậy, nhất định sẽ tin tưởng nàng! Chỉ cần nàng nói rõ ràng, không xúc động như vừa rồi, nhất định nương sẽ tin tưởng nàng!
Suy nghĩ như vậy, như lấy được hi vọng, vì thế không để ý đầu óc choáng váng, lập tức xuống giường, vịn cái ghế ngồi vào trước gương. Chỉ là khi nàng nhìn khuôn mặt trong gương kia, cả người liên rét run, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn ném vỡ cái gương, cắn răng, tay run run, bắt đầu chải vuốt nhưng sợi tóc tán loạn...
Trong tay Ngàn Nguyệt đang cầm chén nước, nghe xong lời này, nhìn Ngàn Ngọc một cái, chần chờ một chút, liền cẩn thận hỏi Lụa Đỏ: “Phu nhân có nói muốn phạt..."
“Chưa có nói việc này đâu." Lụa Đỏ lắc đầu, sau đó nói với Ngàn Ngọc: “Ngươi cũng thật là, ngày thường nhìn ngươi rất hiểu đạo lý đấy, như thế nào vừa rồi lại không biết sống chết như thế? May mắn chuyện tiểu thư mất trí nhớ làm cho phu nhân bị phân tâm, trước mắt sẽ không có tinh lực đi so đo với ngươi, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị trước đi..."
“Mất trí nhớ?" Thanh âm Ngàn Ngọc khàn khàn, trong hỗn loạn mà có vài phần bén nhọn, lập tức cắt đứt lời Lụa Đỏ đang nói.
Lụa Đỏ ngẩn người, thế này mới nhớ Ngàn Ngọc còn không rõ chuyện này rồi, liền giải thích đơn giản vài câu: “ Nga, lúc tiểu thư vừa mới tỉnh, phu nhân hỏi nàng làm sao rơi xuống nước, nhưng tiểu thư nói không nhớ rõ, mới phát hiện, ngay cả tên gọi của mình tiểu thư đều quên đi!"
Lụa Đỏ nói đến đây liền hít vào một hơi, sau đó chuyển qua Ngàn Nguyệt, nói tiếp: “Khi ngươi vừa mới rời đi, đại phu vào khám cho tiểu thư, nói là do bị ngâm trong nước, bị hôm mê một ngày một đêm, cho nên để lại di chứng mất trí nhớ."
“Bậy bạ!" Đột nhiên Ngàn Ngọc liền phát ra hai chữ, nhưng giọng điệu cực kỳ quái dị, giống như không tin, lại như biết cái gì đó.
Ngàn Nguyệt bị dọa tới thất kinh, nước trong chén suýt chút nữa bị hất ra ngoài. Lúc ấy nghe đại phu chẩn trị, quả thật Lụa Đỏ có chút nghi ngờ. Cho nên cũng không quá để ý lời nói của Ngàn Ngọc..., chỉ nói với nàng: “Ngươi liền sửa soạn một chút, ta đi gặp phu nhân trước nói rằng ngươi chưa tỉnh, một lúc nữa ta lại tới, ngươi cũng đừng tri hoãn quá lâu.
Lụa Đỏ rời đi rồi, Ngàn Nguyệt đưa nước cho Ngàn Ngọc, vừa lo lắng hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào, có thể đứng lên không?" Ngàn Ngọc cứng ngắc tiếp nhận cái chén, nhưng mà nàng nắm chặt cái chén đến run rẩy, ngay cả nước trong chén cũng lăn tăn theo.
Thật lâu sau, Ngàn Ngọc vẫn cầm chặt cái chén, khó khăn nói: “Không sao."
Mặt tái nhợt như vậy, sao có thể không sao, nhưng mà nàng cũng chỉ là một nha hoàn, ngoài đồng tình ra, nàng cũng không giúp được cái gì khác. Ngàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi một câu: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi mới nói “Bậy bạ" là có ý gì?"
Ngàn Ngọc không để ý đến nàng, chỉ yên lặng uống một hớp, sau đó cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm cái chén trong tay, không nói một lời.
Tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy, Ngàn Nguyệt đầy nghi nhờ, quay lại để cái chén lên bàn, còn muốn hỏi thêm hai câu, nhưng lại sợ người hầu hạ bên tiểu thư không đủ, mà khiến phu nhân nghĩ nàng nhân cơ hội này để tìm nhàn hạ thì không xong. Vì thế liền quan tâm nói hai câu, sau đó thì ra khỏi phòng, đi về phía viện của Nhâm Uyển Hoa.
Ngàn Nguyệt không biết rằng, khi nàng vừa bước ra ngoài, Ngàn Ngọc liền kéo chăn, che kín toàn bộ cơ thể mình, sau đó cuộn lại, ngã xuống giường. Nhưng mà chiếc giường này, gối đầu này, cái chăn này, màn bao quanh này, chất đều rất kém, đây không phải thói quen hàng ngày của nàng, tất cả đều không phải! Mấy thứ này, khiến làm cảm thấy một viễn cảnh hắc ám đáng sợ!
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Sao lại có chuyện như vậy phát sinh? Cuộn trong chăn suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nàng liền vén chăn lên, từ trên giường ngồi dậy.
Phải, nhất định phải nói chuyện này với nương, nương thương nàng như vậy, nhất định sẽ tin tưởng nàng! Chỉ cần nàng nói rõ ràng, không xúc động như vừa rồi, nhất định nương sẽ tin tưởng nàng!
Suy nghĩ như vậy, như lấy được hi vọng, vì thế không để ý đầu óc choáng váng, lập tức xuống giường, vịn cái ghế ngồi vào trước gương. Chỉ là khi nàng nhìn khuôn mặt trong gương kia, cả người liên rét run, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn ném vỡ cái gương, cắn răng, tay run run, bắt đầu chải vuốt nhưng sợi tóc tán loạn...
Tác giả :
Mộc Thủy Du