Trở Về Tuổi Mười Bảy
Chương 30
Cố Cảnh Ngôn nhìn vào mắt Lâm Hành rồi nằm xuống, giường rốt cuộc cũng ngừng kêu. Giường rất nhỏ, bọn họ dường như là dính sát vào nhau, Cố Cảnh Ngôn chần chừ một lúc rồi quay người đối mặt với Lâm Hành.
“Anh Lâm?"
Lâm Hành vươn tay tắt đèn, giơ tay che miệng Cố Cảnh Ngôn, “Em đừng nói chuyện."
Cố Cảnh Ngôn lần mò đặt tay lên eo Lâm Hành, vùi mặt vào cổ Lâm Hành. Trong bóng tối, cậu to gan hơn nhiều, “Anh định làm gì?"
“Cái gì?"
“Chỉ còn nửa năm."
Đầu óc Lâm Hành bỗng nhiên tỉnh táo lại, rất tỉnh. Khoảng thời gian đến lúc ba mẹ gặp chuyện, chỉ còn nửa năm.
“Anh đã có dự định."
Cố Cảnh Ngôn thoát khỏi bàn tay Lâm Hành, cậu đến gần hôn Lâm Hành, rồi chống lên người Lâm Hành, “Cho dù có xảy ra chuyện gì, đừng bỏ em có được không?"
Hơi thở Cố Cảnh Ngôn nóng rực, bọn họ áp sát quá gần, Lâm Hành nghe được nhịp tim của cậu. Thình thịch, như sấm sét mùa xuân, bao phủ cả đất trời. Lâm Hành trở mình đặt Cố Cảnh Ngôn ở dưới thân, giường lại vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.
Ba anh ở sát vách phát ra tiếng ho khan, Cố Cảnh Ngôn cứng đờ, Lâm Hành vẫn còn đè trên người cậu. Chốc lát sau, tay Lâm Hành hạ xuống, xoa bụng Cố Cảnh Ngôn. Hạ thấp giọng, cắn lỗ tai Cố Cảnh Ngôn.
“Muốn được anh làm đến vậy sao?"
Giọng trầm thấp của Lâm Hành xen lẫn với những lời rất thô tục, tai Cố Cảnh Ngôn nóng rực.
“Tiểu Cố tổng."
Tim Cố Cảnh Ngôn đập liên hồi, hai má nóng như thiêu, linh hồn ba mươi tuổi làm cho bản năng của cậu hướng tới dục vọng. Sau khi Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành hôn lần đầu tiên, lại càng muốn nếm thử nhiều hương vị hơn.
Giơ tay choàng qua cổ Lâm Hành, “Anh muốn làm không?"
“Em chê tiếng kêu giường nhà anh quá nhỏ sao?" Lâm Hành đụng vào chóp mũi lành lạnh của Cố Cảnh Ngôn, cọ cọ một hồi, rồi đi xuống hôn lên môi Cố Cảnh Ngôn. Mềm mại man mát, Lâm Hành liếm một cái, nói, “Còn chưa chịu đáp trả à?"
Cố Cảnh Ngôn mở miệng đón lấy môi lưỡi của Lâm Hành, mặt càng nóng hơn.
Lâm Hành hôn dần dần thành thục, ngón tay nâng cằm Cố Cảnh Ngôn lên, hơi nghiêng đầu. Làm sâu sắc thêm nụ hôn này, hôn tận mấy phút, giọng Cố Cảnh Ngôn khàn khàn, “Anh Lâm?"
“Hửm?"
Cố Cảnh Ngôn mím môi, nuốt nước bọt, “Em."
“Em cái gì?" Trong giọng nói của Lâm Hành còn có ý đùa giỡn, đút ngón tay vào đi, đùa, “Em cái gì? Hả?"
Cố Cảnh Ngôn tê cả da đầu, xương sống bị tê dại, giống như điện giật. “Không… Không có gì."
Lâm Hành thu tay về, vươn mình nằm xuống lại, giường lại vang lên một tiếng, anh nằm thẳng, “Không có gì sao? Vậy thì thôi."
Cố Cảnh Ngôn như bị bỏ giữa không trung, đột nhiên bên trên không còn độ ấm nữa.
“Anh Lâm?"
Lâm Hành không trả lời.
Cố Cảnh Ngôn hạ tay xuống dưới, Lâm Hành nói, “Không được nhúc nhích."
Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn anh, trong bóng tối, đường nét khuôn mặt Lâm Hành thêm phần lạnh lùng. Hơi thở gấp gáp dần bình tĩnh lại, bọn họ giằng co nửa phút, Lâm Hành nói, “Em thẩm du trước mặt anh có thấy thích hợp không hả?"
Cố Cảnh Ngôn há miệng không nói gì.
“Em không phải đàn ông sao?" Lâm Hành nói. “Em muốn đàn ông làm gì?"
Cố Cảnh Ngôn kéo chăn che mặt, “Em ngủ đây."
Sau một phút, Cố Cảnh Ngôn bị sờ đến nỗi thở hồng hộc, đầu vùi vào cổ Lâm Hành. “Lâm Hành."
Con chim non của Cố Cảnh Ngôn năm phút kết thúc chiến đấu.
Lâm Hành lấy giấy lau tay, vò lại một cục rồi ôm lấy Cố Cảnh Ngôn, “Ngủ đi."
Cố Cảnh Ngôn rõ ràng cảm nhận được Lâm Hành có phản ứng, nhưng thái độ của Lâm Hành quá bình tĩnh, cậu liền nhắm mắt lại. Lâm Hành nằm một lúc, chờ Cố Cảnh Ngôn ngủ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài vọt vào phòng tắm.
Mặc quần áo đàng hoàng ra khỏi cửa thì đụng phải ba, Lâm Hướng Phong liếc mắt nhìn anh, “Đêm khuya đi tắm làm gì? Thói quen xấu gì vậy hả?"
“Nóng." Lâm Hành nói xong rồi vào phòng, trong tiếng kêu kẽo kẹt anh bò lên giường nằm xuống, Cố Cảnh Ngôn lập tức liền dán lại. Đầu đặt trên lưng anh, thân thể co ro, ngủ vô tri vô giác.
Thầm mến một đời, đời này dù cho thế nào cũng không thể buông bỏ.
Hôm sau Lâm Hành tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, ánh nắng từ cửa sổ nhỏ rọi vào, tỏa sáng cả căn phòng. Lâm Hành xuống giường thay quần áo, Cố Cảnh Ngôn rửa mặt xong quay về nhìn thấy Lâm Hành đang mặc quần. Quần lót màu đen, bối rối quá, Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng dời tầm mắt.
Lâm Hành lấy dây nịt qua, giương mắt, “Đẹp không?"
Mặt Cố Cảnh Ngôn ửng hồng, “Mẹ anh làm đồ ăn sáng đấy."
“Ừm."
“Đêm nay em phải về thành phố B, xử lý một chuyện."
“Bao lâu?"
“Một tuần."
Tổng bộ tập đoàn Cố thị đặt tại thành phố B, Lâm Hành nói, “Chuyện của ba em à?"
“Ừm."
“Có gặp nguy hiểm không?"
“Bọn họ hiện tại không dám đụng đến em." Cố Cảnh Ngôn bây giờ cũng chẳng có gì để che giấu Lâm Hành, nói thẳng, “Bọn họ xin em đến làm việc, Cố Trường Minh rất cần đầu tư của JH."
Cố Cảnh Ngôn bây giờ là một chút mặt mũi cũng không để lại cho Cố Trường Minh.
“Em với ông ta trở mặt rồi sao?"
“Ổng không dám trở mặt với em." Cố Cảnh Ngôn cài nút áo đồng phục, gương mặt tuấn tú chớt lóe lên nét kiêu ngạo, nói: “Em đơn phương khinh thường ổng."
Lâm Hành: “…"
Hai người ra khỏi phòng, Từ Viện đã làm xong bữa sáng đặt ở trên bàn ăn, bà ngáp một cái, “Mẹ đi ngủ một giấc, các con ăn xong cứ để bát đũa ở đấy là được."
“Cảm ơn cô." Từ Viện nhìn Cố Cảnh Ngôn thêm một cái nữa, đẹp trai thật.
“Không cần khách khí."
Bữa sáng có tàu hũ và bánh bao chay, và dưa chuột muối chua do Từ Viện làm. Cố Cảnh Ngôn có cảm tình với nhà họ Lâm, không đơn thuần là yêu ai yêu cả đường đi, nhà họ Lâm còn có hương vị của gia đình.
“Em đã nghĩ là sẽ không bao giờ được ăn cơm của cô làm nữa."
Tay Lâm Hành đình chỉ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, “Ngày nào anh còn sống ngày đó anh có thể bảo vệ tất cả mọi người chu toàn. Yên tâm đi, em có thể luôn luôn được ăn ở đây."
Tiết tự học buổi tối Cố Cảnh Ngôn cũng không tham gia thì đã bị một chiếc xe màu đen đón đi, Lâm Hành bắt đầu trù tính đến sự nghiệp của mình.
Cố Cảnh Ngôn lúc đầu chỉ nói xin nghỉ một tuần, sau đó biến thành mười ngày, Cố tổng vô cùng bận. Cố tổng không đơn thuần là học sinh mười bảy tuổi, mà còn là người sáng lập JH, hiện tại đang đi cứu trái đất. Cuối tháng Năm, Vinh Ích tuyên truyền rất rộng rãi, tình hình cổ phiếu lên rất nhanh, mỗi tuần thấy người gia nhập thị trường cổ phiếu đông như về quê ăn Tết. Thị trường chứng khoán yên lặng hơn nửa năm nóng lên lần thứ hai, Lâm Hành chỉ nghĩ giá cổ phiếu của Vinh Ích sẽ lên điên cuồng, mà không ngờ lại điên khủng khiếp như vậy.
Vào tháng Sáu bài kiểm tra ngày càng nhiều, Cố Cảnh Ngôn cứ như vậy đột nhiên xuất hiện. Lúc cậu bước vào phòng học Lâm Hành liền thấy, không mặc đồng phục học sinh mà mặc một cái áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen. Tóc tai cắt ngắn hơn, Lâm Hành cúi mặt, làm bộ không thấy. Cố Cảnh Ngôn đi thẳng tới bàn của Từ Phi bên cạnh Lâm Hành, gõ xuống, giọng nói rất lạnh, “Ngồi phía trước đi."
Từ Phi: “…"
Gõ con mẹ cậu cậu biết không! Gõ con mẹ cậu!
Từ Phi tủi thân đeo cặp đi, Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành, đặt một hộp sô cô la nhập khẩu trước mặt Lâm Hành, Lâm Hành liếc xéo cậu. Cố Cảnh Ngôn lấy máy vi tính và sách giáo khoa từ trong cặp ra, nhìn Lâm Hành một cái, “Chuyện lần này khá là phiền toái."
Lâm Hành nghiêng đầu, ồ một tiếng, Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, khẽ giọng gọi, “Anh Lâm?"
Tiếng chuông vào học vang lên, thầy Tiếng Anh cầm giáo án đi tới.
“Vinh Ích đã lên đến mười chín tệ." Cố Cảnh Ngôn đặt máy vi tính ở trên đùi, còn đặt sách vở cần thiết trên bàn, “Lẽ ra có thể cao lên tới ba mươi."
“Tuần sau ra tay." Lâm Hành không nhìn Cố Cảnh Ngôn, anh làm xong bài vật lý cuối cùng, nhanh chóng lật sách Tiếng Anh ra.
“Bây giờ mà bán thì sẽ lỗ." Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, nói, “Có thể chờ một chút, cuối tháng ra tay là tốt nhất."
“Kiếm lời gấp mười lần, không lỗ đâu." Lâm Hành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Phi: Chờ tôi mười ngày.
“Anh nhắn cho ai vậy?" Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy máy nhắn tin trên tay Lâm Hành, bàn tay đang đặt ở trên bàn phím dừng lại, ánh mắt cậu chìm xuống. “Thầy nhìn kìa." echkidieu2029.wordpress.com
Lâm Hành đặt máy nhắn tin trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Có muốn kiểm tra không?"
Cô dâu nhỏ chạy đi hơn nửa tháng, trở về còn dám kiểm tra, đúng là muốn bị chịch lắm đây mà.
Thầy Tiếng Anh sau khi vào cửa liền thấy Cố Cảnh Ngôn đang chơi máy vi tính, Lâm Hành chăm chú nghịch điện thoại di động. Đứng chờ một lúc, hai người vẫn còn tiếp tục, không thể nhịn được nữa quát, “Cố Cảnh Ngôn! Lâm Hành, các em có còn biết đây là lớp học không hả?"
Một phút sau hai người bị mời ra khỏi lớp, Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên trong cuộc đời bị đứng hành lang, cậu nhìn gò má Lâm Hành. Trong khoảng thời gian này, cậu nhớ Lâm Hành muốn điên, mím môi, “Muốn đánh chết mấy người nhà họ Cố ghê."
“Làm sao vậy?"
“Một lời khó nói hết." Lông mày Cố Cảnh Ngôn vẫn còn nhíu chặt, “Muốn về sớm mà không thoát được."
“Có mệt không?" Lâm Hành giơ tay xoa gáy Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn hơi tủi thân, dựa vào lòng bàn tay Lâm Hành, cúi đầu, nói rất nhỏ, “Nhớ anh."
Lâm Hành nhịn cười quay đầu nhìn về phía sân tập, ngón tay không nhẹ không nặng nắm cổ Cố Cảnh Ngôn. “Buổi tối anh đến nhà em nhé?"
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hành cúi đầu tới gần lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, giọng nam trầm tiêu chuẩn, như tiếng đàn cello, ý tứ sâu xa, “Chuẩn bị xong chưa?"
Cố Cảnh Ngôn ngây người, Lâm Hành cọ cọ vai Cố Cảnh Ngôn, cọ rất không đứng đắn, “Nhìn cái gì? Hay là chưa chuẩn bị xong? Chưa chuẩn bị xong thì anh đợi thêm mấy ngày nữa."
Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, mím môi, “Hả?"
“Hả cái gì?"
Phía sau truyền tới một tiếng ho khan, Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Lưu Vũ, buông tay đứng thẳng.
“Hai đứa các em đang chim chuột nhau đấy hả? Đứng gần như vậy, còn nghiêng trái ngã phải giống kiểu gì hả!"
“Đúng vậy, đang chim chuột đó thầy." Lâm Hành nói.
Lưu Vũ bị sặc, người tuổi trẻ bây giờ buông thả quá.
“Đứng thẳng lên." Lưu Vũ nhặt lại uy nghiêm, chắp tay sau lưng quan sát hai người, “Sao lại bị đuổi ra ngoài?"
“Chim chuột quá mức, thầy Tiếng Anh bị kích thích."
Vãi!
“Em có thể đàng hoàng một phút không hả?"
Lâm Hành đàng hoàng một phút, “Thầy có việc gì không?"
“Trận bóng rổ thứ Sáu này hai em cũng đừng tham gia, ôn tập cho đàng hoàng, tranh thủ thi được thành tích tốt. Bởi vì nó có liên quan đến việc được tuyển thẳng trong lớp 12, trong lòng các em tự hiểu. Đặc biệt là em, Lâm Hành, thành tích học tập của em không ổn định rồi, cứ như là đi tàu cao tốc."
“Không được tuyển thẳng thì em tự chọn trường đại học."
Lâm Hành trong mấy buổi kiểm thi cuối kì lọt vào mười vị trí đầu của lớp, Lưu Vũ nhấc chân định đá Lâm Hành, “Mới vừa tiến bộ một chút mà đuôi đã vẫy lên trời rồi sao?"
Cố Cảnh Ngôn nghiêng người chặn lại chân Lưu Vũ, kỳ thực Lưu Vũ cũng không đá xuống, Cố Cảnh Ngôn chặn lại như thế lại thành đá thật. Lưu Vũ và Lâm Hành đều sững sờ, nhưng Lưu Vũ hoàn hồn trước. “Cái thằng nhóc này, bảo vệ cũng tốt quá nhỉ."
Lâm Hành kéo Cố Cảnh Ngôn qua, cảm thấy Cố Cảnh Ngôn cứ như đứa ngốc, “Có bị đá trúng không?"
“Không sao."
Lưu Vũ mất hết mặt mũi, ở đứng ngây ra ở đó, lúng túng thật. Tìm đại một đề tài, hét lên, “Cố Cảnh Ngôn, em phải theo dõi bạn, muốn thi cùng một trường đại học thì phải bỏ công sức."
“Đừng để lại tiếc nuối cho cuộc đời." Lưu Vũ chắp tay sau lưng như ông cụ non đi mất.
“Kỳ kinh nguyệt của ổng đến rồi hả, tự dưng quạo." Lâm Hành nói xong thì xem chân Cố Cảnh Ngôn, “Đá trúng rồi phải không?"
“Không có." Cố Cảnh Ngôn chần chờ một lúc, thấp giọng nói, “Buổi tối anh qua thật sao?"
Nói xong tai cũng đỏ.
“Nếu em chưa chuẩn bị xong thì anh không qua nữa." Lâm Hành nói xong, cảm thấy lời này hơi quá rồi, đến nhà Cố Cảnh Ngôn cũng không phải chỉ vì chuyện “ngủ": “Ý của anh là, những thứ đó cũng không phải —— "
“Xong rồi." Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành chăm chú, ngón tay nắm chặt, rồi buông lỏng, hơi sốt sắng còn lau lau trên quần, “Còn phải chuẩn bị gì nữa không? Em đi mua."
“Anh Lâm?"
Lâm Hành vươn tay tắt đèn, giơ tay che miệng Cố Cảnh Ngôn, “Em đừng nói chuyện."
Cố Cảnh Ngôn lần mò đặt tay lên eo Lâm Hành, vùi mặt vào cổ Lâm Hành. Trong bóng tối, cậu to gan hơn nhiều, “Anh định làm gì?"
“Cái gì?"
“Chỉ còn nửa năm."
Đầu óc Lâm Hành bỗng nhiên tỉnh táo lại, rất tỉnh. Khoảng thời gian đến lúc ba mẹ gặp chuyện, chỉ còn nửa năm.
“Anh đã có dự định."
Cố Cảnh Ngôn thoát khỏi bàn tay Lâm Hành, cậu đến gần hôn Lâm Hành, rồi chống lên người Lâm Hành, “Cho dù có xảy ra chuyện gì, đừng bỏ em có được không?"
Hơi thở Cố Cảnh Ngôn nóng rực, bọn họ áp sát quá gần, Lâm Hành nghe được nhịp tim của cậu. Thình thịch, như sấm sét mùa xuân, bao phủ cả đất trời. Lâm Hành trở mình đặt Cố Cảnh Ngôn ở dưới thân, giường lại vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.
Ba anh ở sát vách phát ra tiếng ho khan, Cố Cảnh Ngôn cứng đờ, Lâm Hành vẫn còn đè trên người cậu. Chốc lát sau, tay Lâm Hành hạ xuống, xoa bụng Cố Cảnh Ngôn. Hạ thấp giọng, cắn lỗ tai Cố Cảnh Ngôn.
“Muốn được anh làm đến vậy sao?"
Giọng trầm thấp của Lâm Hành xen lẫn với những lời rất thô tục, tai Cố Cảnh Ngôn nóng rực.
“Tiểu Cố tổng."
Tim Cố Cảnh Ngôn đập liên hồi, hai má nóng như thiêu, linh hồn ba mươi tuổi làm cho bản năng của cậu hướng tới dục vọng. Sau khi Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành hôn lần đầu tiên, lại càng muốn nếm thử nhiều hương vị hơn.
Giơ tay choàng qua cổ Lâm Hành, “Anh muốn làm không?"
“Em chê tiếng kêu giường nhà anh quá nhỏ sao?" Lâm Hành đụng vào chóp mũi lành lạnh của Cố Cảnh Ngôn, cọ cọ một hồi, rồi đi xuống hôn lên môi Cố Cảnh Ngôn. Mềm mại man mát, Lâm Hành liếm một cái, nói, “Còn chưa chịu đáp trả à?"
Cố Cảnh Ngôn mở miệng đón lấy môi lưỡi của Lâm Hành, mặt càng nóng hơn.
Lâm Hành hôn dần dần thành thục, ngón tay nâng cằm Cố Cảnh Ngôn lên, hơi nghiêng đầu. Làm sâu sắc thêm nụ hôn này, hôn tận mấy phút, giọng Cố Cảnh Ngôn khàn khàn, “Anh Lâm?"
“Hửm?"
Cố Cảnh Ngôn mím môi, nuốt nước bọt, “Em."
“Em cái gì?" Trong giọng nói của Lâm Hành còn có ý đùa giỡn, đút ngón tay vào đi, đùa, “Em cái gì? Hả?"
Cố Cảnh Ngôn tê cả da đầu, xương sống bị tê dại, giống như điện giật. “Không… Không có gì."
Lâm Hành thu tay về, vươn mình nằm xuống lại, giường lại vang lên một tiếng, anh nằm thẳng, “Không có gì sao? Vậy thì thôi."
Cố Cảnh Ngôn như bị bỏ giữa không trung, đột nhiên bên trên không còn độ ấm nữa.
“Anh Lâm?"
Lâm Hành không trả lời.
Cố Cảnh Ngôn hạ tay xuống dưới, Lâm Hành nói, “Không được nhúc nhích."
Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn anh, trong bóng tối, đường nét khuôn mặt Lâm Hành thêm phần lạnh lùng. Hơi thở gấp gáp dần bình tĩnh lại, bọn họ giằng co nửa phút, Lâm Hành nói, “Em thẩm du trước mặt anh có thấy thích hợp không hả?"
Cố Cảnh Ngôn há miệng không nói gì.
“Em không phải đàn ông sao?" Lâm Hành nói. “Em muốn đàn ông làm gì?"
Cố Cảnh Ngôn kéo chăn che mặt, “Em ngủ đây."
Sau một phút, Cố Cảnh Ngôn bị sờ đến nỗi thở hồng hộc, đầu vùi vào cổ Lâm Hành. “Lâm Hành."
Con chim non của Cố Cảnh Ngôn năm phút kết thúc chiến đấu.
Lâm Hành lấy giấy lau tay, vò lại một cục rồi ôm lấy Cố Cảnh Ngôn, “Ngủ đi."
Cố Cảnh Ngôn rõ ràng cảm nhận được Lâm Hành có phản ứng, nhưng thái độ của Lâm Hành quá bình tĩnh, cậu liền nhắm mắt lại. Lâm Hành nằm một lúc, chờ Cố Cảnh Ngôn ngủ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài vọt vào phòng tắm.
Mặc quần áo đàng hoàng ra khỏi cửa thì đụng phải ba, Lâm Hướng Phong liếc mắt nhìn anh, “Đêm khuya đi tắm làm gì? Thói quen xấu gì vậy hả?"
“Nóng." Lâm Hành nói xong rồi vào phòng, trong tiếng kêu kẽo kẹt anh bò lên giường nằm xuống, Cố Cảnh Ngôn lập tức liền dán lại. Đầu đặt trên lưng anh, thân thể co ro, ngủ vô tri vô giác.
Thầm mến một đời, đời này dù cho thế nào cũng không thể buông bỏ.
Hôm sau Lâm Hành tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, ánh nắng từ cửa sổ nhỏ rọi vào, tỏa sáng cả căn phòng. Lâm Hành xuống giường thay quần áo, Cố Cảnh Ngôn rửa mặt xong quay về nhìn thấy Lâm Hành đang mặc quần. Quần lót màu đen, bối rối quá, Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng dời tầm mắt.
Lâm Hành lấy dây nịt qua, giương mắt, “Đẹp không?"
Mặt Cố Cảnh Ngôn ửng hồng, “Mẹ anh làm đồ ăn sáng đấy."
“Ừm."
“Đêm nay em phải về thành phố B, xử lý một chuyện."
“Bao lâu?"
“Một tuần."
Tổng bộ tập đoàn Cố thị đặt tại thành phố B, Lâm Hành nói, “Chuyện của ba em à?"
“Ừm."
“Có gặp nguy hiểm không?"
“Bọn họ hiện tại không dám đụng đến em." Cố Cảnh Ngôn bây giờ cũng chẳng có gì để che giấu Lâm Hành, nói thẳng, “Bọn họ xin em đến làm việc, Cố Trường Minh rất cần đầu tư của JH."
Cố Cảnh Ngôn bây giờ là một chút mặt mũi cũng không để lại cho Cố Trường Minh.
“Em với ông ta trở mặt rồi sao?"
“Ổng không dám trở mặt với em." Cố Cảnh Ngôn cài nút áo đồng phục, gương mặt tuấn tú chớt lóe lên nét kiêu ngạo, nói: “Em đơn phương khinh thường ổng."
Lâm Hành: “…"
Hai người ra khỏi phòng, Từ Viện đã làm xong bữa sáng đặt ở trên bàn ăn, bà ngáp một cái, “Mẹ đi ngủ một giấc, các con ăn xong cứ để bát đũa ở đấy là được."
“Cảm ơn cô." Từ Viện nhìn Cố Cảnh Ngôn thêm một cái nữa, đẹp trai thật.
“Không cần khách khí."
Bữa sáng có tàu hũ và bánh bao chay, và dưa chuột muối chua do Từ Viện làm. Cố Cảnh Ngôn có cảm tình với nhà họ Lâm, không đơn thuần là yêu ai yêu cả đường đi, nhà họ Lâm còn có hương vị của gia đình.
“Em đã nghĩ là sẽ không bao giờ được ăn cơm của cô làm nữa."
Tay Lâm Hành đình chỉ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, “Ngày nào anh còn sống ngày đó anh có thể bảo vệ tất cả mọi người chu toàn. Yên tâm đi, em có thể luôn luôn được ăn ở đây."
Tiết tự học buổi tối Cố Cảnh Ngôn cũng không tham gia thì đã bị một chiếc xe màu đen đón đi, Lâm Hành bắt đầu trù tính đến sự nghiệp của mình.
Cố Cảnh Ngôn lúc đầu chỉ nói xin nghỉ một tuần, sau đó biến thành mười ngày, Cố tổng vô cùng bận. Cố tổng không đơn thuần là học sinh mười bảy tuổi, mà còn là người sáng lập JH, hiện tại đang đi cứu trái đất. Cuối tháng Năm, Vinh Ích tuyên truyền rất rộng rãi, tình hình cổ phiếu lên rất nhanh, mỗi tuần thấy người gia nhập thị trường cổ phiếu đông như về quê ăn Tết. Thị trường chứng khoán yên lặng hơn nửa năm nóng lên lần thứ hai, Lâm Hành chỉ nghĩ giá cổ phiếu của Vinh Ích sẽ lên điên cuồng, mà không ngờ lại điên khủng khiếp như vậy.
Vào tháng Sáu bài kiểm tra ngày càng nhiều, Cố Cảnh Ngôn cứ như vậy đột nhiên xuất hiện. Lúc cậu bước vào phòng học Lâm Hành liền thấy, không mặc đồng phục học sinh mà mặc một cái áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen. Tóc tai cắt ngắn hơn, Lâm Hành cúi mặt, làm bộ không thấy. Cố Cảnh Ngôn đi thẳng tới bàn của Từ Phi bên cạnh Lâm Hành, gõ xuống, giọng nói rất lạnh, “Ngồi phía trước đi."
Từ Phi: “…"
Gõ con mẹ cậu cậu biết không! Gõ con mẹ cậu!
Từ Phi tủi thân đeo cặp đi, Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành, đặt một hộp sô cô la nhập khẩu trước mặt Lâm Hành, Lâm Hành liếc xéo cậu. Cố Cảnh Ngôn lấy máy vi tính và sách giáo khoa từ trong cặp ra, nhìn Lâm Hành một cái, “Chuyện lần này khá là phiền toái."
Lâm Hành nghiêng đầu, ồ một tiếng, Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, khẽ giọng gọi, “Anh Lâm?"
Tiếng chuông vào học vang lên, thầy Tiếng Anh cầm giáo án đi tới.
“Vinh Ích đã lên đến mười chín tệ." Cố Cảnh Ngôn đặt máy vi tính ở trên đùi, còn đặt sách vở cần thiết trên bàn, “Lẽ ra có thể cao lên tới ba mươi."
“Tuần sau ra tay." Lâm Hành không nhìn Cố Cảnh Ngôn, anh làm xong bài vật lý cuối cùng, nhanh chóng lật sách Tiếng Anh ra.
“Bây giờ mà bán thì sẽ lỗ." Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, nói, “Có thể chờ một chút, cuối tháng ra tay là tốt nhất."
“Kiếm lời gấp mười lần, không lỗ đâu." Lâm Hành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Phi: Chờ tôi mười ngày.
“Anh nhắn cho ai vậy?" Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy máy nhắn tin trên tay Lâm Hành, bàn tay đang đặt ở trên bàn phím dừng lại, ánh mắt cậu chìm xuống. “Thầy nhìn kìa." echkidieu2029.wordpress.com
Lâm Hành đặt máy nhắn tin trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Có muốn kiểm tra không?"
Cô dâu nhỏ chạy đi hơn nửa tháng, trở về còn dám kiểm tra, đúng là muốn bị chịch lắm đây mà.
Thầy Tiếng Anh sau khi vào cửa liền thấy Cố Cảnh Ngôn đang chơi máy vi tính, Lâm Hành chăm chú nghịch điện thoại di động. Đứng chờ một lúc, hai người vẫn còn tiếp tục, không thể nhịn được nữa quát, “Cố Cảnh Ngôn! Lâm Hành, các em có còn biết đây là lớp học không hả?"
Một phút sau hai người bị mời ra khỏi lớp, Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên trong cuộc đời bị đứng hành lang, cậu nhìn gò má Lâm Hành. Trong khoảng thời gian này, cậu nhớ Lâm Hành muốn điên, mím môi, “Muốn đánh chết mấy người nhà họ Cố ghê."
“Làm sao vậy?"
“Một lời khó nói hết." Lông mày Cố Cảnh Ngôn vẫn còn nhíu chặt, “Muốn về sớm mà không thoát được."
“Có mệt không?" Lâm Hành giơ tay xoa gáy Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn hơi tủi thân, dựa vào lòng bàn tay Lâm Hành, cúi đầu, nói rất nhỏ, “Nhớ anh."
Lâm Hành nhịn cười quay đầu nhìn về phía sân tập, ngón tay không nhẹ không nặng nắm cổ Cố Cảnh Ngôn. “Buổi tối anh đến nhà em nhé?"
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hành cúi đầu tới gần lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, giọng nam trầm tiêu chuẩn, như tiếng đàn cello, ý tứ sâu xa, “Chuẩn bị xong chưa?"
Cố Cảnh Ngôn ngây người, Lâm Hành cọ cọ vai Cố Cảnh Ngôn, cọ rất không đứng đắn, “Nhìn cái gì? Hay là chưa chuẩn bị xong? Chưa chuẩn bị xong thì anh đợi thêm mấy ngày nữa."
Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, mím môi, “Hả?"
“Hả cái gì?"
Phía sau truyền tới một tiếng ho khan, Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Lưu Vũ, buông tay đứng thẳng.
“Hai đứa các em đang chim chuột nhau đấy hả? Đứng gần như vậy, còn nghiêng trái ngã phải giống kiểu gì hả!"
“Đúng vậy, đang chim chuột đó thầy." Lâm Hành nói.
Lưu Vũ bị sặc, người tuổi trẻ bây giờ buông thả quá.
“Đứng thẳng lên." Lưu Vũ nhặt lại uy nghiêm, chắp tay sau lưng quan sát hai người, “Sao lại bị đuổi ra ngoài?"
“Chim chuột quá mức, thầy Tiếng Anh bị kích thích."
Vãi!
“Em có thể đàng hoàng một phút không hả?"
Lâm Hành đàng hoàng một phút, “Thầy có việc gì không?"
“Trận bóng rổ thứ Sáu này hai em cũng đừng tham gia, ôn tập cho đàng hoàng, tranh thủ thi được thành tích tốt. Bởi vì nó có liên quan đến việc được tuyển thẳng trong lớp 12, trong lòng các em tự hiểu. Đặc biệt là em, Lâm Hành, thành tích học tập của em không ổn định rồi, cứ như là đi tàu cao tốc."
“Không được tuyển thẳng thì em tự chọn trường đại học."
Lâm Hành trong mấy buổi kiểm thi cuối kì lọt vào mười vị trí đầu của lớp, Lưu Vũ nhấc chân định đá Lâm Hành, “Mới vừa tiến bộ một chút mà đuôi đã vẫy lên trời rồi sao?"
Cố Cảnh Ngôn nghiêng người chặn lại chân Lưu Vũ, kỳ thực Lưu Vũ cũng không đá xuống, Cố Cảnh Ngôn chặn lại như thế lại thành đá thật. Lưu Vũ và Lâm Hành đều sững sờ, nhưng Lưu Vũ hoàn hồn trước. “Cái thằng nhóc này, bảo vệ cũng tốt quá nhỉ."
Lâm Hành kéo Cố Cảnh Ngôn qua, cảm thấy Cố Cảnh Ngôn cứ như đứa ngốc, “Có bị đá trúng không?"
“Không sao."
Lưu Vũ mất hết mặt mũi, ở đứng ngây ra ở đó, lúng túng thật. Tìm đại một đề tài, hét lên, “Cố Cảnh Ngôn, em phải theo dõi bạn, muốn thi cùng một trường đại học thì phải bỏ công sức."
“Đừng để lại tiếc nuối cho cuộc đời." Lưu Vũ chắp tay sau lưng như ông cụ non đi mất.
“Kỳ kinh nguyệt của ổng đến rồi hả, tự dưng quạo." Lâm Hành nói xong thì xem chân Cố Cảnh Ngôn, “Đá trúng rồi phải không?"
“Không có." Cố Cảnh Ngôn chần chờ một lúc, thấp giọng nói, “Buổi tối anh qua thật sao?"
Nói xong tai cũng đỏ.
“Nếu em chưa chuẩn bị xong thì anh không qua nữa." Lâm Hành nói xong, cảm thấy lời này hơi quá rồi, đến nhà Cố Cảnh Ngôn cũng không phải chỉ vì chuyện “ngủ": “Ý của anh là, những thứ đó cũng không phải —— "
“Xong rồi." Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành chăm chú, ngón tay nắm chặt, rồi buông lỏng, hơi sốt sắng còn lau lau trên quần, “Còn phải chuẩn bị gì nữa không? Em đi mua."
Tác giả :
Hạo Hãn