Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
Chương 72-73 Chương 72
Chương 72:
Buổi tối, Lục Tiểu Yên gõ cửa phòng Lục Yên, tới nói xin lỗi cô.
Lục Yên để cô ấy vào phòng, sau khi cô ấy đi vào, con mắt rất không nghe lời mà quét qua phòng của Lục Yên.
Lục Yên đứng trước mặt cô ấy, ngăn cản tầm mắt của cô ấy.
Cô ấy chân thành nói: “Xin lỗi, cô không nên phát cáu với cháu, mẹ nói trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, hy vọng cháu có thể tha thứ cho cô."
Lục Yên cũng không để những chuyện này trong lòng, hững hờ nói: “Không có gì, chúng ta là người một nhà."
“Không sai! Chúng ta là người một nhà!" Lục Tiểu Yên tặng một con búp bê vải nhỏ cho Lục Yên, nói: “Đây là tự tay cô làm, tặng cho cháu, hy vọng cháu thích."
Lục Yên nhận lấy con búp bê vải, búp bê dùng vải xám may thành, bên trong dường như được nhồi một nắm gạo, bên ngoài dùng bút bi vẽ lên mặt mũi của người, khóe miệng búp bê nhếch cười, dùng bút đỏ bôi lên, giống như cái miệng to như chậu máu, con mắt tròn trịa dùng bút đen vẽ lên không theo quy tắc gì, dáng vẻ có chút dọa người.
Lục Yên cảm thấy hơi tê da đầu, nhưng mà đây là một phen tâm ý của cô nhóc, cô vẫn vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn cô."
Lục Tiểu Yên làm như rất thân ngồi lên trên giường lớn mềm mại của Lục Yên, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm để nói với cô: “Thật là thần kỳ, cháu lại đến từ tương lai, còn là bề dưới của cô, có đôi khi cô nhìn cháu mà giống như đang soi gương."
Lục Yên đánh giá cô ấy một chút, không thể không nói, các cô quả thật giống nhau, ngũ quan rất giống, chỉ là mắt hơi khác biệt ---
Lục Tiểu Yên kế thừa đôi mắt hạnh của Mạnh Tri Ninh, mà mắt của Lục Yên và Lục Trăn, thậm chí là Lục Giản giống nhau như đúc, cùng là đôi mắt hoa đào.
Bởi vậy mắt của Lục Tiểu Yên có vẻ lớn, có vẻ đáng yêu; mà mắt của Lục Yên không tự chủ mà nhếch lên, có vẻ mị hoặc.
Lục Yên ngồi bên người Lục Tiểu Yên, tò mò hỏi cô ấy: “Cô làm sao để tốt lên vậy?"
Lục Tiểu Yên nhún nhún vai: “Không biết, có thể là có một lần chơi trên bờ ruộng bị đập đầu, sau đó khôi phục nửa năm, mạch suy nghĩ dần dần rõ ràng, từ sau khi cô tỉnh lại bọn họ liền rất tốt với cô, có thể là thấy cô tốt lên, cảm thấy cô rất đáng yêu nên thật lòng xem cô như con gái."
Lục Yên không nói một từ.
Cô biết, thời đại này trọng nam khinh nữ rất nặng, nhất là nông thôn, trong nhà họ Chu đã có hai gái một trai rồi. Đối với Lục Tiểu Yên, có lẽ là sợ hãi nhiều hơn thích đi.
Khi đó tinh thần cô ấy không rõ ràng cũng không quan trọng, bây giờ tỉnh lại, có lẽ là sợ cô nói ra tội ác của bọn họ.
Nhưng bởi vì lai lịch của cô đặc biệt cho nên bọn họ cũng không dám làm gì cô, chỉ có thể cho ăn ngon uống sướng, để cô bớt đi một phần oán ghét họ.
Đây cũng chỉ là suy đoán của Lục Yên, bất kể nói thế nào, cô ấy trải qua lần trắc trở này, bình an vô sự, chung quy là chuyện tốt.
“Đúng rồi, cháu là con gái của anh trai cô, vậy cháu chính là cháu gái của cô." Cô nhóc bỗng nhiên nắm lấy ống tay áo của Lục Yên, nói ra: “Vậy thì… Thẩm Quát chính là chú của cháu rồi."
Nhắc đến Thẩm Quát, trái tim Lục Yên chìm xuống, nhìn cô ấy một cái.
Mắt cô ấy to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô hại.
“Trước kia cháu có gọi là chú Thẩm một khoảng thời gian." Cô nói: “Sau này thì không gọi như vậy bữa, bởi vì tuổi tác của tụi cháu xấp xỉ nhau."
Ít nhất thì bây giờ, là như vậy.
Lục Tiểu Yên bỗng nhiên nói ra: “Trước kia tất cả mọi người cho rằng cháu là cô, cháu giả mạo thân phận của cô, như vậy… Thẩm Quát chắc chắn cũng cho rằng cháu là cô ~"
“Cho nên?"
Lục Tiểu Yên cười cười: “Hết rồi, lúc đầu sự tồn tại của cháu cũng là thay thế cô, bây giờ cô trở về rồi, không biết cháu có bất chợt trở về thế giới của cháu không, dù sao thì…. Cháu vốn không thuộc về thế giới này mà."
Sắc mặt Lục Yên trầm xuống.
Lục Tiểu Yên vẫn nét mặt vui cười như cũ, tuổi tác cô nhóc không lớn, trong mắt không giấu được tâm tư, cô ấy tới làm hòa với Lục Yên là giả, cô ấy lúc nào cũng đang nhắc nhở cô ---- cháu là vật thay thế của cô, mọi thứ mà cháu có đều nên thuộc về cô.
“May mà Thẩm Quát tìm được cô, cứu cô ra, cô mới có thể gặp lại bố mẹ, cô còn chưa cảm ơn anh ấy đâu." Lục Tiểu Yên phối hợp nói: “Cháu cũng không biết đâu, lúc ấy anh ấy vì cô mà quả thật là không muốn sống nữa, bị mười mấy thôn dân đuổi theo, thậm chí còn bị…"
“Còn bị làm sao?"
Lục Tiểu Yên bỗng nhiên dừng lại, thấy trên mặt Lục Yên tràn đầy vẻ lo lắng, cười nói: “Nếu cháu không biết thì chuyện này chính là bí mật của cô và anh ấy."
“…"
Nhìn biểu lộ “người thắng" trên mặt Lục Tiểu Yên, Lục Yên biết, cô nhóc này là mượn danh nghĩa xin lỗi để tới phản kích cô.
Lục Yên đứng dậy, trực tiếp ném con búp bê kia vào trong thùng rác, sau đó đi đến trước mặt Lục Tiểu Yên, đầu ngón tay rơi xuống cằm của cô ấy, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Trước kia, Thẩm Quát quả thực cho rằng cháu là em gái của Lục Trăn, nhưng chuyện này không có nửa xu quan hệ với cô; đồng thời cháu còn muốn nói cho cô biết, không có cháu thì đời này cô cũng đừng nghĩ đến việc trở về nữa, cho nên trong lòng nên đội ơn đi."
Cô nói xong câu đó, trực tiếp ném Lục Tiểu Yên ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ở trước mặt “Kẻ địch" làm một loạt động tác có khí phách, nhưng lúc một mình, cô cũng có chút tâm ý hoảng loạn.
Khoảng thời gian đó cô và Thẩm Quát còn ầm ĩ đến không được tự nhiên, cũng không đoái hoài đến anh.
Nhưng mà lúc này cô đã bất chấp nóng nảy, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Quát, điện thoại vang lên thật lâu anh mới bắt máy, Lục Yên trực tiếp hỏi, anh, trong thôn rốt cuộc có xảy ra nguy hiểm hay không.
Thẩm Quát tùy ý nói: “Có, lúc ấy cứu người bị mười mấy thôn dân thả chó rượt."
“Có bị thương không!"
“Có thể bị thương gì chứ." Giọng nói Thẩm Quát trầm thấp, nhưng mà giọng điệu lại nhẹ nhàng, nói ra: “Anh đang ở bên ngoài xem nhà, buổi tối lại nói."
“Anh muốn mua nhà?"
“Ừm, quý này được chia hoa hồng rồi, anh chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ trước."
Mạch suy nghĩ của Lục Yên lập tức bị kéo lệch: “Mua mua mua! Bây giờ nhà cửa quả thật không quá phù hợp, nếu anh có nhiều tiền thì mua nhiều mấy căn đi!"
Cô biết giá nhà bây giờ hoàn toàn chưa tăng cao, ở Bắc Thành, chưa đến mười vạn là có thể mua được một căn nhà rồi.
Đương nhiên, lúc này nhân dân tệ cũng chưa bị mất giá, nhưng bất kể như thế nào, đầu tư mua nhà chắc chắn là kiếm lời lớn.
Thẩm Quát cười cười: “Anh không đầu tư, mua cho mình ở, tương lai cũng có ích."
Lục Yên tò mò hỏi: “Tương lai còn có ích gì."
“Em đoán xem."
Lục Yên suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi: “Phá dỡ đúng không! Em biết ngay mà, nếu tương lai phá dỡ thì có thể được trả số tiền bồi thường lớn, Thẩm Quát, anh quá có đầu óc kinh doanh…"
“Anh muốn cưới em."
Lục Yên có bộ óc rất kinh tế, líu ríu còn chưa dứt lời, Thẩm Quát lại đột nhiên nói một câu như vậy, dọa cho cô sợ đến mức điện thoại cũng sắp bay ra ngoài rồi.
“Anh… nói cái gì?"
Đầu bên kia điện thoại, thiếu niên cười khẽ một tiếng: “Anh phá dỡ."
“Không phải, anh rõ ràng không phải nói câu này."
“Nếu không thì là gì?"
“Thẩm Quát." Cô mang theo giọng điệu làm nũng: “Vừa rồi anh rõ ràng không phải nói như vậy."
“Được rồi, cúp máy trước đây."
“Này…" Lục Yên cúp điện thoại, bĩu môi.
Rõ ràng nói là muốn cưới cô.
*
Lúc chạng vạng tối, cô đạp xe đến cửa nhà Thẩm Quát.
Cửa nhà Thẩm Quát đóng kín, không biết là trong nhà có người hay không, Lục Yên đứng ở cạnh cửa quan sát, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong nhà.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, Lục Yên đưa tay vòng lại trên mắt, che khuất ánh nắng, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình cảnh trong nhà.
Thẩm Quát đưa lưng về phía cô, nghiêng cơ thể trần trụi, bắp thịt ở phần lưng rắn chắc, có vẻ như thật sự sắp nổ rồi.
Lục Yên kìm lòng không được “Woa" lên một tiếng.
Hai năm nay, thân hình anh thật sự là càng ngày càng tốt lên, quá đẹp rồi!
Thẩm Quát không chú ý tới cô nhóc nhìn lén bên cửa sổ, anh nghiêng người, anh làm gì đó trên cánh tay của anh, bởi vì vấn đề ánh sáng và góc độ, Lục Yên không biết anh đang làm gì, mãi đến khi anh thoáng quay người, cầm lấy băng gạc lau cánh tay, Lục Yên mới nhìn rõ ràng ---
Trên cánh tay trái của anh có một vết thương thật dài trượt xuống, vết thương trải qua xử lý chuyên nghiệp, đã dùng chỉ may lại, lít nha lít nhít giống như con rết, thế nhưng bởi vì chưa khép miệng nên có vẻ đẫm máu.
Lục Yên mở to hai mắt, cả người đều ngẩn ngơ.
Lúc Thẩm Quát bôi thuốc, trong miệng cắn một miếng vải, rắc thuốc bột lên, cơ thể của anh run rẩy theo.
Lục Yên cảm thấy trái tim như bị cái dùi cùn đâm mạnh một cái.
Thẩm Quát chịu đựng cơn đau, một lần nữa băng bó cánh tay lại, nghiêng người sang, Lục Yên vội vàng ngồi xuống dựa vào tường, ngồi xổm trong góc.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, anh lại còn giả bộ như không có việc gì xảy ra, giấu giếm cô.
Hơn nữa lại còn thành công, cô hoàn toàn không phát hiện ra… có trời mới biết anh đau đớn cỡ nào.
Cách đó không xa, một cậu bé mập mạp chảy nước mũi ôm quả bóng da, không rõ vì sao mà nhìn qua Lục Yên.
Lục Yên gấp rút hô hấp, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Cô dùng tay che miệng, sợ phát ra tiếng, trái tim rất đau, đau đến mức sắp nghẹt thở rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô phát ra tiếng rung ong ong.
Lục Yên vội vàng đi ra ngoài, tay chân luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, kết quả son môi, khăn tay trong túi toàn bộ đều rơi ra ngoài.
Ở phía xa, cậu bé càng không rõ vì sao mà nhìn qua cô.
Điện thoại vừa vặn là Thẩm Quát gọi tới, Lục Yên cắn cắn mu bàn tay, ổn định hơi thở, nhận điện thoại ---
“Thẩm Quát."
“Đang làm gì vậy?
Hơi thở của anh cũng hơi nặng, có lẽ bởi vì cơn đau vừa rồi chưa tan.
“Em đang… ở nhà." Lục Yên vừa nghe vừa nhặt đồ rơi dưới đất cất vào trong túi: “Có chuyện gì sao?"
“Không có việc gì." Giọng nói anh vô cùng hấp dẫn: “Không có việc gì, muốn nghe giọng nói của em thôi."
Lúc con người đang ốm đau luôn cực kỳ yếu ớt.
“Nghe giọng của em làm gì."
“Không biết, muốn nghe em nói một chút."
Lục Yên che miệng, cô cố gắng khống chế hơi thở, nói ra: “Nói cái gì?"
“Nói Lục Yên rất thích Thẩm Quát, đời này cũng sẽ không rời khỏi anh ấy."
“Lục Yên… Lục Yên rất thích Thẩm Quát, đời này cũng sẽ không rời khỏi anh ấy."
Giọng điệu Thẩm Quát cao lên, dường như có chút kinh ngạc: “Hôm nay ngoan như vậy?"
Trước kia muốn để cho cô nói một vài lời tâm tình buồn nôn, đó quả thực là còn khó chịu hơn giết cô.
“Anh muốn nghe cái gì em đều nói cho anh nghe." Lục Yên đứng dậy, dựa vào góc tường có dây leo xanh bò đầy.
Thẩm Quát im lặng thật lâu, hỏi: “Em không có ở nhà, rốt cuộc là đang ở đâu?"
“Em… ở nhà mà."
“Thật không."
“Vậy em cúp máy đây Thẩm Quát." Lục Yên nói xong vội vàng cúp điện thoại, cô sợ mình nói thêm gì nữa thì sẽ thật sự không nhịn được mà bật khóc.
Nhiều ngày như vậy, Thẩm Quát bỏ bao công sức giấu giếm cô, sợ cô khó chịu, sợ cô đau lòng, cô đương nhiên cũng không muốn vạch trần anh.
Cô không làm được gì cả, chỉ biết khóc, không có tác dụng gì.
Đợi sau khi cô gái khóc sướt mướt rời đi, Thẩm Quát từ cạnh cửa đi ra, bước đến con đường bên cạnh tảng đá xanh.
Bên tai truyền đến tiếng cậu bé mập mạp kia nói với mẹ ở đối diện ---
“Chị gái kia khóc rất thê thảm."
Thẩm Quát khó khăn cúi người, nhặt son môi của cô gái làm rơi, trong con ngươi dâng lên dòng nước ấm.
Cô gái ngốc.
…
Buổi tối khoảng mười giờ, Lục Yên nhận được điện thoại của Thẩm Quát, bảo cô xuống tầng.
Cô mặc quần áo xong, lại lấy phấn điên cuồng bôi lên mặt một trận, che giấu con mắt hơi sưng đỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, buổi tối bôi phấn hoàn toàn là hành vi ngu xuẩn, cô đứng dưới đèn đường quả thật giống như Bạch Vô Thường câu hồn đòi mạng.
Thẩm Quát từ trong bóng đêm đi tới, con ngươi đen nhánh che đậy dưới hàng lông mày rất đậm của anh, có vẻ cực kỳ thâm thúy.
Một tay anh dắt chiếc xe đạp màu hồng của cô.
Lục Yên ngẩn người, mới nhớ tới chiều hôm nay cô đạp xe, lúc cô trốn chui trốn nhủi lại để quên xe đạp ở cửa nhà Thẩm Quát.
Ngu!
Lục Yên thật sự hận không thể đập chết chính mình.
Thẩm Quát dắt xe tới trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói hững hờ lẩm bẩm: “Trang điểm này của em quá dọa người rồi, nhìn xa giống như nữ quỷ."
Lục Yên buồn buồn nói: “Vậy nhìn gần thì sao."
Khóe miệng Thẩm Quát giương lên: “Nhìn gần thì là nữ quỷ xinh đẹp."
Anh đang cố ý đùa cho Lục Yên vui vẻ, nhưng Lục Yên không cười nổi chút nào, cô đi đến bên cạnh anh, sờ lên tay áo của anh, nhẹ nhàng giống như lông vũ.
“Sớm biết thì đã không để anh đi rồi." Cô nắm chặt tay áo, bên trong đôi mắt rũ xuống tràn đầy sự đau lòng.
Thẩm Quát có chút bất đắc dĩ, nói với cô: “Bị thương ngoài da mà thôi."
“Đây là trên cánh tay, nếu đổi lại là chỗ khác… nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không chịu nổi."
Giọng nói Lục Yên khàn khàn, tựa như đè nén cảm xúc mãnh liệt: “Bất cứ ai cũng không đáng để anh liều mạng, bất cứ ai cũng không đáng…"
Một tay Thẩm Quát ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Em đáng."
Mọi thứ anh làm cũng là vì cô.
Lục Yên cắn chặt môi dưới: “Sau này em sẽ bảo vệ anh thật tốt, Thẩm Quát."
Thẩm Quát cười nhạt: “Được."
“Đúng rồi." Anh từ trong túi lấy ra son môi của Lục Yên: “Lúc nào cũng vứt lung tung."
Gương mặt Lục Yên hơi ửng hồng, ngượng ngùng đưa tay nhận lấy, Thẩm Quát không để cô lấy, anh mở nắp son môi, sau đó vặn son ra, ánh mắt cô cùng nhu hòa: “Anh rất thích màu này."
“Hửm?"
Anh để son môi xích lại gần đôi môi anh đào xinh đẹp của cô, cẩn thận thoa lên cho cô một vòng đỏ tươi.
Hô hấp của anh nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt đen nhánh trong veo mà sạch sẽ. Lục Yên nhìn chằm chằm ngũ quan anh tuấn xích lại gần của anh, cảm thấy trái tim đều sắp tan ra rồi.
“Anh… anh biết thoa sao?"
“Biết."
“Hửm?" Lục Yên còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quát đè sau gáy cô, đã hôn xuống rồi.
!!
Lục Yên cảm nhận được, đôi môi lạnh buốt của anh nghiền ép lấy cô… Đầu lưỡi liếm từng chút son môi đỏ tươi trên môi cô hầu như không còn, hết sức triền miên.
Lục Yên rốt cuộc cười: “Ngon không?"
“Ừm."
Anh nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới của cô: “Rất ngon, vẫn còn muốn."
Lập nghiệp cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Lục Yên ở bên cạnh Thẩm Quát cùng đi con đường này, chứng kiến sự cố gắng mỗi ngày và những giọt mồ hôi của anh mới hiểu được mọi thứ anh có được trong tương lai đều là danh xứng với thực.
Không ai có thể tùy tiện mà thành công được, cho dù đây là thời đại tạo anh hùng nhưng đa số người đều là người bình thường không có tiếng tăm gì.
Anh hùng đều là vượt qua núi đao biển lửa.
Có một lần, Lục Yên làm nũng lăn qua lăn lại, nài ép lôi kéo Thẩm Quát đến trung tâm thương mại, dự định mua quần áo cho anh.
Bây giờ không giống với ngày xưa, Thẩm Quát và Lục Trăn bọn họ đang lập nghiệp, có một vài tình cảnh luôn phải có vài món quần áo mặc ra ngoài.
Lục Trăn ngược lại không cần lo lắng, Lục Giản đã sớm đặt làm riêng cho anh ta mấy bộ âu phục cao cấp, Lương Đình và Diệp Già Kỳ lại càng không cần phải nói, đều là công tử bột, xưa nay sẽ không thiếu những thứ này.
Phần lớn tình huống, Thẩm Quát cũng chỉ mặc đồ vét của Lục Trăn, Lục Trăn rất có tình nghĩa, quần áo tốt nhất đều đưa cho anh mặc.
Mặc dù chiều cao của hai người đều là một mét tám bảy ngang nhau, nhưng mà dáng người của anh và Lục Trăn nhiều ít gì thì cũng có chút khác biệt.
Giản Dao luôn gọi Lục Trăn là đồ đại ngốc, anh ta eo ong lưng gấu, thân hình cao lớn, có vẻ rất cường tráng. So với anh ta thì cơ thể Thẩm Quát có vẻ thon dài hơn nhiều, cơ bắp cực kỳ cân xứng, nhã nhặn mà thận trọng.
Cho nên lúc hai người đứng cùng với nhau, Lục Trăn không chỉ một lần bị xem như là vệ sĩ của Thẩm Quát.
Thẩm Quát mặc đồ vét của Lục Trăn có vẻ rộng rãi, Lục Yên làm bạn gái làm hết chức trách lôi kéo Thẩm Quát ra ngoài mua quần áo.
Sau khi đi ra từ cửa hàng âu phục cao cấp làm riêng, Lục Yên lại lôi kéo Thẩm Quát đi dạo cửa hàng thời trang nam.
Thẩm Quát mềm nhũn không có sức lực gì, mặc cho Lục Yên lôi kéo bước vào cửa hàng thời trang nam.
Khách ở trong cửa hàng vẫn rất nhiều, nhân viên phục vụ không giúp được, thế là Lục Yên giúp anh chọn mấy bộ quần áo, so sánh lên người anh, toàn bộ nhét vào trong ngực anh, không nói hai lời đẩy anh vào phòng thay quần áo.
Thẩm Quát ngáp dài tiến vào phòng thay quần áo, Lục Yên lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với Giản Dao, có hai công ty muốn ký kết với cô ấy, cô ấy bảo Lục Yên giúp đỡ tham khảo.
Lục Yên đương nhiên không chút do dự mà lựa chọn Tinh Ngu Media có tiềm lực phát triển nhất.
"Tinh Ngu mới thành lập năm ngoái, hình như phương diện tài nguyên tương đối có hạn, so với công ty khác thì dường như ưu thế cũng không lớn."
"Thì chọn Tinh Ngu Media!" Lục Yên vô cùng kiên định nói: "Mặc dù bây giờ Tinh Ngu Media có vẻ cũng không thu hút nhưng tuyệt đối có tiềm lực phát triển!"
"Thật hay giả?"
"Tin em đi, em sẽ không lừa chị đâu."
Mặc dù bây giờ Tinh Ngu Media vẫn là một công ty nhỏ mới lăn bánh nhưng ở thời đại của Lục Yên, Tinh Ngu Media gần như là thu chiếm một nửa giang sơn của ngành giải trí, tuyệt đối có tiềm lực phát triển.
"Được, tin em một lần, vậy thì Tinh Ngu."
Khóe miệng Lục Yên khẽ nhếch, để điện thoại xuống, phát hiện ra Thẩm Quát thế mà vẫn chưa ra.
Anh đi vào thay quần áo cũng mười lăm phút rồi nhỉ, còn chưa thay xong sao?
Lục Yên đứng dậy đi đến cửa phòng thay quần áo, nhẹ nhàng gọi: "Thẩm Quát?"
Không có ai đáp lại.
Cô lại gọi điện thoại cho anh, điện thoại gọi được, tiếng điện thoại cũng vang lên nhưng người đàn ông không có động tĩnh gì.
Lục Yên lần theo tiếng chuông điện thoại đi vào phòng thay quần áo, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Thiếu niên ngồi trên ghế ở trong góc của phòng thay quần áo, quần áo nửa vướng trên người anh, đầu dựa vào vách tường, mắt nhắm, vậy mà... ngủ thiếp đi.
Lục Yên vội vàng cúp điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên như thế cũng không làm anh tỉnh dậy, không biết rốt cuộc là anh ngủ sâu cỡ nào.
Lục Yên ngồi bên cạnh Thẩm Quát, nhẹ nhàng dịch đầu anh đến trên vai mình, để anh ngủ thoải mái hơn một chút.
Anh nhất định là mệt muốn chết rồi.
Lục Yên ngồi thẳng người, chống đỡ cái đầu nặng trĩu của anh, nghiêng đầu hạ xuống một nụ hôn cạn lên trán anh.
*
Không lâu sau đó, một buổi họp báo phần mềm cao cấp sẽ được tổ chức ở thành phố S, Thẩm Quát và Lục Trăn bọn họ sẽ giới thiệu thành quả mới nhất của bọn họ tại buổi họp báo này.
Lục Yên biết buổi họp báo này là điểm xuất phát cất cánh trong sự nghiệp của Thẩm Quát, cũng là bước ngoặt trong cuộc đời anh. Bất kể như thế nào, Lục Yên cũng sẽ không bỏ lỡ buổi họp báo này.
Lục Trăn thấy con gái nhà mình có hứng thú với buổi họp báo thì dứt khoát cũng gọi Giản Dao theo.
Chỉ là không nghĩ rằng, hai ngày trước khi xuất phát, anh ta nhận được điện thoại của Lục Tiểu Yên, nói đúng lúc nghỉ hè, muốn qua đó xem buổi họp báo của anh trai.
Lục Giản cũng nói, nếu như anh ta muốn đi du lịch thì dẫn theo em gái, đi ra ngoài giải sầu nhiều hơn cũng lợi cho cô ấy.
"Không phải du lịch, là bận rộn chuyện công việc."
"Cũng như nhau, em gái của con ở nhà cũng rất chán, đúng lúc ra ngoài giải sầu một chút."
Không thể làm gì khác, Lục Trăn và Lương Đình đón được Lục Tiểu Yên ở sân bay, dẫn cô ấy đến tham quan sân trường đại học Q, Lục Tiểu Yên tựa như cũng không cảm thấy hứng thú với phong cảnh sân trường, nhìn thấy Thẩm Quát trước tòa nhà khoa máy tính, cô ấy hưng phấn chạy tới, dang hai cánh tay muốn ôm anh lại bị Lục Trăn xách cổ áo lên.
"Nào nào nào, gặp mặt đi, đây là cháu rể của em." Lục Trăn dẫn theo Lục Tiểu Yên đi đến trước mặt Thẩm Quát, nói: "Thẩm Quát, đến gọi cô."
Lục Tiểu Yên:...
Cô ấy không phục lắm lầu bầu nói: "Mắc cười, rõ ràng Thẩm Quát là anh em của anh, tại sao phải gọi em là cô."
Lục Trăn đưa tay ôm Thẩm Quát, cười nói: "Em hỏi cậu ấy một chút xem cậu ấy gọi anh là gì."
Lục Tiểu Yên nhìn về phía Thẩm Quát, Thẩm Quát mặt không cảm xúc kêu lên: "Bố."
"..."
Trên xe lửa, Lục Trăn và Thẩm Quát ngồi cùng hàng, Giản Dao và Lục Yên ngồi chung với nhau.
Giản Dao quay đầu quan sát Lục Tiểu Yên, thấp giọng hỏi Lục Yên: "Cô ấy là ai vậy?"
"Ờ, một em gái khác của Lục Trăn."
Giản Dao vẫn chưa biết thân phân của Lục Yên, cho nên Lục Yên chỉ có thể giải thích như vậy với cô ấy: "Vài năm trước đây bị lạc, gần đây mới tìm về, nhờ có Thẩm Quát giúp đỡ."
Cô kể với Giản Dao một lần chuyện đã xảy ra một cách sơ lược, bỏ bớt một số nội dung.
Giản Dao nhún nhún vai: "Chẳng trách, chị nói làm sao mà đôi mắt hạt châu của cô ấy cứ nhìn chằm chằm Thẩm Quát, em sẽ không ăn giấm chứ."
Lục Yên nhún nhún vai, nhẹ như mây gió nói: "Chỉ là một con nhóc thôi."
Giản Dao nhắc nhở: "Là con nhóc có dung mạo rất giống em."
Lục Yên cười: "Vậy thì thế nào."
"Em thật đúng là không lo lắng à."
"Lo lắng những chuyện hư vô mịt mờ này, em còn không bằng đi ngủ đấy." Lục Yên nói rồi nhắm mắt dựa vào trên vai cô ấy: "Cô ấy mới quen biết Thẩm Quát mấy ngày, cũng không hiểu rõ anh ấy, cũng chỉ là thấy anh ấy đẹp trai, nhất thời cao hứng mà thôi."
"Được thôi được thôi, em rộng lượng."
"Không phải rộng lượng..."
Thẩm Quát từng nói, cô là duy nhất của anh.
Cái gì gọi là duy nhất.
Không thể thay thế, không phải em thì không được.
Anh dùng thời gian cả đời để thực hiện lời hứa.
Sau khi đoàn tàu khởi động, Lục Tiểu Yên lấy một quyển đề toán từ trong cặp ra, chạy đến trước mặt Thẩm Quát, trực tiếp ngồi ở giữa anh và Lục Trăn, chen cho nửa cái mông của Lục Trăn đều rớt ra ngoài.
"Anh Thẩm Quát, em có một đề toán không biết làm, nghe nói anh học toán tốt, giúp em xem được không?"
Ánh mắt của Thẩm Quát từ bên cửa sổ rút về, mi tâm hơi nhăn lại: "Hiện tại tôi rất mệt mỏi, hỏi anh cô đi."
Lục Tiểu Yên bĩu môi, nói: "Thành tích của anh ấy kém như vậy, anh ấy mới không biết làm đâu, anh xem giúp em một chút đi."
Thẩm Quát giương mắt nhìn về phía Lục Yên, cô đặt đầu lên vai Giản Dao, dường như đã ngủ say rồi.
"Tôi rất mệt, hỏi người khác đi."
Anh nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ như cũ, không để ý tới cô ấy nữa.
Lục Tiểu Yên đỏ cả mắt, đây là lần đầu tiên cô bị từ chối, trong lòng cực kỳ khó chịu: "Rõ ràng... rõ ràng lúc ở huyện A anh không phải như vậy."
Khi đó vì cứu cô mà anh còn bị thôn dân quẹt dao làm bị thương.
Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Trở về anh liền thay đổi rồi."
Lục Trăn giả vờ ngủ ở bên cạnh cũng không giả bộ được nữa, đưa tay đẩy đầu Lục Tiểu Yên, uể oải nói: "Cậu ấy từ đầu đến cuối chính là cái dáng vẻ liều chết này, trước nay chưa từng thay đổi."
"Mới không phải đâu!"
"Con nhóc này, sao lại bướng bỉnh như thế chứ, anh đã nói rồi, cậu ấy là cháu rể của em, sao em lại nghe không hiểu!"
Cảm xúc của Lục Tiểu Yên lại kích động: "Cháu rể cái gì chứ, mới không phải đâu!"
Thẩm Quát từ bên cửa sổ rút ánh mắt về, nhìn về phía Lục Tiểu Yên, mặt không cảm xúc nói: "Mọi thứ tôi làm cũng là vì Lục Yên, cho nên hy vọng cô đừng tiếp tục hiểu lầm nữa. Mặc khác, tôi sẽ không giảng toán cho cô, cũng sẽ không nói câu nào với cô nữa, nếu như Lục Yên không vui thì tôi sẽ rất không vui."
Anh nói thêm một chữ "Rất" kia.
Lục Tiểu Yên rốt cuộc không kìm được, nước mắt chảy xuống. Bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá mất mặt.
Lúc này, Lương Đình ngồi bên cạnh Diệp Già Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, nói với Lục Tiểu Yên: "Thành tích của Diệp Già Kỳ cũng không tệ, hai người khi còn bé không phải là bạn bè sao, để cậu ta giảng bài cho em, đảm bảo có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại."
Anh ta nói xong cũng không đợi Lục Tiểu Yên có đồng ý hay không, ôm lấy cô ấy đi đến một bên chỗ ngồi của mình, đè cô ấy ngồi xuống.
Diệp Già Kỳ vốn dĩ đang ngủ gà ngủ gật, nghe vậy thì mở mắt, gượng ép ngáp một cái, nhận lấy bài của Lục Tiểu Yên: "Bài nào?"
Lục Tiểu Yên chỉ chỉ đề bài: "Bài này."
"Đưa bút cho anh."
...
Diệp Già Kỳ kiên nhẫn giảng một lần chỗ Lục Tiểu Yên làm sai.
Lương Đình ngồi xuống vị trí phía trên Diệp Già Kỳ, xa xa nhìn bọn họ.
Diệp Già Kỳ mặc dù đáng ghét nhưng không thể không nói, cậu ta vẫn vô cùng tốt với Lục Tiểu Yên, có lẽ là bởi vì bọn họ từ nhỏ đã là bạn tốt, cũng có thể là bởi vì... dung mạo của Lục Tiểu Yên rất giống Lục Yên.
Diệp Già Kỳ thỉnh thoảng nhìn về phía cô ấy, vẻ mặt có chút vi diệu.
Mà những điều này, toàn bộ rơi vào đáy mắt của Lương Đình, trong lòng của anh ta dần dần ủ một suy nghĩ ích kỷ.
Sau khi Lục Tiểu Yên đụng phải cây đinh chỗ Thẩm Quát, thái độ dịu dàng của Diệp Già Kỳ làm cho cô ấy trong nháy mắt cũng cảm nhận được sự chênh lệch mạnh mẽ.
Sau khi hai người giảng bài xong thì bắt đầu tán gẫu, Lục Tiểu Yên kể cho anh ta nghe những việc trải qua mấy năm này, Diệp Già Kỳ nghe vào cũng thổn thức không thôi, nhưng mà bây giờ cô ấy có thể tốt lên, sinh hoạt giống như người bình thường, cho nên nói, chuyện đời khó đoán, có mất tất có được.
Sau khi xe lửa đến trạm, Lục Tiểu Yên vẫn ngồi bên cạnh Diệp Già Kỳ, cùng anh ta nói chuyện phiếm, cũng không đoái hoài đến Thẩm Quát nữa.
Một đoàn người trực tiếp đón xe đến khách sạn, phòng đã sớm đặt xong rồi, Lục Trăn đặt trước, anh ta và Thẩm Quát một phòng, Giản Dao và Lục Yên cùng em gái ba người một phòng, Diệp Già Kỳ và Lương Đình một phòng.
Thật ra Lục Trăn muốn ở cùng một phòng với Giản Dao hơn, thế nhưng không có cách nào, sắp xếp như vậy thì ắt phải để một mình Lục Yên ở với Thẩm Quát.
Làm bố, anh ta tuyệt đối không thể chắp tay nhường con gái của mình đi, cho dù là bọn họ đang yêu đương cũng không được!
Trong phòng, Lục Tiểu Yên thu dọn đồ của mình, động tác rất lớn, mang theo cảm xúc phát tiết, nhìn ra được là khá không vui.
Lục Yên biết trong lòng cô ấy ủ lửa giận, khóe miệng cô giương lên, cố ý lớn tiếng nói với Giản Dao: "Chị yêu, lát nữa chúng ta đi hát đi."
"Được."
Lục Tiểu Yên nghe vậy thì nhìn bọn họ một cái, trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà cô ấy vẫn không nói gì.
Lục Yên nháy nháy mắt với Giản Dao, Giản Dao hiểu được ý tứ, cười nói: "Nghe nói mười dặm trong thành phố có khu nhiều người nước ngoài ở, cuộc sống về đêm rất phong phú đấy, lát nữa chúng ta đi mở mang."
"Lục Trăn chắc chắn không đồng ý đâu."
"Không nói cho anh ấy biết, chờ sau khi đám con trai ngủ rồi chúng ta đi."
Lục Yên cố ý nói với Lục Tiểu Yên: "Cô nhóc, cô cũng đừng mật báo đấy."
Lục Tiểu Yên vội vàng đứng dậy: "Tôi muốn nói cho anh trai tôi biết, hai người lén chuồn đi ra ngoài chơi!"
Giản Dao lập tức chặn cửa lại, ngăn cản Lục Tiểu Yên, khó xử nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, có con nhóc này ở đây, chúng ta không thể đi ra ngoài rồi."
Lục Yên hỏi cô ấy: "Phải thế nào cô mới không nói ra."
Lục Tiểu Yên do dự hồi lâu, ước vọng muốn đi ra ngoài chơi cuối cùng chiến thắng tất cả, cô ở nông thôn nhiều năm như vậy, đã sớm muốn đi ra ngoài nhìn thế giới phồn hoa một chút, thế nhưng Mạnh Tri Ninh và Lục Giản bận quá, vốn không có thời gian đi với cô.
Vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên: "Trừ, trừ phi hai người cũng dẫn tôi cùng đi chơi."
Lục Yên và Giản Dao cười liếc nhìn nhau một cái, Lục Yên nói: "Nhưng mà có một số người ghét tôi, còn muốn đuổi tôi đi, cùng nhau chơi đùa thì hẳn là cũng sẽ không vui đâu."
Lục Tiểu Yên giống như Lục Trăn, tính tình đơn thuần, tâm tình gì cũng hiện trên mặt, người như vậy trong lòng không giấu được chuyện gì.
Cô ấy vội vàng nói ra: "Vậy... vậy tôi không ghét cô nữa."
Lục Yên nở nụ cười: "Được thôi."
Đêm hôm đó, ba cô gái vụng trộm chuồn đi, tìm một quán bar nhỏ phong cách thanh nhã, Giản Dao lấy ghi-ta của cô ấy lên sân khấu ca hát, hai cô cháu thì ngồi ở dưới sân khấu nghe cô ấy hát.
Sau khi đi ra từ quán bar, mấy người lại đi quán hàng ăn đồ nướng, Giản Dao và Lục Yên đều là tính tình náo nhiệt, rất biết cách chơi. Đêm nay Lục Tiểu Yên quả thật là vui vẻ đến sắp bay lên trời rồi.
Lúc này cô mới phát hiện ra, bên cạnh có con gái cùng tuổi giống như chị em là một chuyện hạnh phúc dường nào, so với chuyện này thì con trai cái gì cưng chiều cái gì, tất cả đều là mây bay, bản thân mình vui vẻ mới là quan trọng nhất...
Lục Yên vỗ vai cô nhóc, nói: "Mấy năm nay cố gắng học tập trước, bổ sung kiến thức còn thiếu, cháu nói cho cô biết, trên thế giới này thứ không bao giờ thiếu chính là đàn ông, đến lúc đó cháu tìm cho cô người tốt hơn!"
"Vậy một lời đã định."
Vốn dĩ cô quen biết Thẩm Quát cũng không được mấy ngày, anh đều nói lời dứt khoát như thế rồi, cô đương nhiên sẽ không dây dưa nữa.
Lục Tiểu Yên bị Giản Dao rót cho mấy ly rượu trái cây, đầu óc có chút không rõ ràng, nắm lấy cổ áo Lục Yên nói: "Thẩm Quát thích cháu, Diệp Già Kỳ thích cháu, ngay cả anh Lương Đình cũng thích cháu, rốt cuộc cháu là ma quỷ gì vậy."
"Cô ấy chính là ma quỷ, cái loại mà nam nữ già trẻ đều thích." Giản Dao nói: "Nếu cô ấy và anh trai cô cùng rơi xuống sông, tôi chắc chắn sẽ cứu cô ấy."
Lục Tiểu Yên cười hì hì: "Thật đúng là hồ ly tinh."
"Không sai, cô nhìn đôi mắt hoa đào này của cô ấy xem, chính là hồ ly tinh chuyển thế đúng không."
Khóe miệng Lục Yên nhếch lên, xoa xoa đầu Lục Tiểu Yên: "Cô nghe được ở đâu vậy."
Diệp Già Kỳ và Thẩm Quát thì cô nhận, Lương Đình là cái quỷ gì.
Lục Tiểu Yên ăn không nói có nói: "Buổi chiều Diệp Già Kỳ nói, anh ấy nói Lương Đình thích cháu rất nhiều năm rồi."
"Xoảng" một tiếng, cái chén trong tay Lục Yên rơi xuống đất, vỡ mất.
*
Trong phòng, Diệp Già Kỳ tắm rửa xong đi ra, Lương Đình đang ngồi trước máy tính lạch cạch viết mã code, Diệp Già Kỳ nhấc chân chọt chọt lưng anh: "Đừng cho rằng tôi không biết cậu đang có ý đồ gì, muốn nhét Lục Tiểu Yên cho tôi, một mũi tên trúng hai con nhạn?"
Lương Đình nghiêng người sang: "Đừng đụng vào ông đây."
Diệp Già Kỳ nằm dài trên giường, thảnh thơi cười một tiếng: "Con mẹ nói cậu thật đúng là đủ vĩ đại, còn có thể giấu giếm lâu thế."
Lương Đình không để ý tới anh ta.
Diệp Già Kỳ thảnh thơi nói: "Ông đây cứ không cho cậu toại nguyện."
Lương Đình quay đầu nhìn anh ta một cái, trên mặt hiện ra một chút nghi ngờ: "Có ý gì."
"Không có gì."
...
Ban đêm, Lục Yên và Giản Dao dẫn theo Lục Tiểu Yên trở về phòng, lúc đi qua hành lang thì bước chân nhẹ nhàng, sợ đánh thức đám con trai bên cạnh.
Nhưng mà cô vừa mở cửa phòng thì nhận được tin nhắn của Thẩm Quát: "Về rồi?"
Lục Yên lập tức thò đầu ra quan sát hành lang, trong hành lang không có ai, cô trả lời tin nhắn: "Đã trễ như vậy rồi, anh còn chưa ngủ sao!"
Thẩm Quát: "Đang hoàn thiện bước cuối cùng, tiện chờ em về luôn."
"Sao anh biết em chạy ra ngoài."
"Đến thành phố S em có thể ngoan ngoãn ở trong phòng?"
Nhất là còn đi theo người mẹ hoàn toàn không khiến người ta bớt lo kia của cô.
Lục Yên nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên ý cười, anh thật đúng là hiểu rõ cô.
Cô đi đến trên ban công, vừa vặn ở phòng cách vách, Thẩm Quát cũng đi ra, cách bóng đêm thâm thúy, hai người xa xa nhìn nhau.
Lục Yên đang muốn nói chuyện, ngón tay của Thẩm Quát thả lên bờ môi, nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, tỏ ý Lục Trăn đang ngủ say trong phòng.
Lục Yên cẩn thận gật đầu, tay chống bệ cửa, nâng cằm nhìn anh.
Thẩm Quát kéo kéo cổ áo, đáy mắt nổi lên cảm xúc nóng bỏng.
Lục Yên hiểu ý của anh, lén lút nhìn vào trong phòng, Lục Tiểu Yên đã ngủ như heo, Giản Dao đang tắm trong phòng tắm.
Gò má cô hơi ửng đỏ, đưa tay mở cúc áo thứ nhất, sau đó lập tức dừng lại, làm khẩu hình miệng với anh: "Anh cũng làm."
Thẩm Quát cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng, mở toàn bộ cúc áo ra, một cơn gió thổi qua, vén góc áo của anh lên, dáng người tám múi cơ bụng cân xứng quả thật làm cho người ta phun máu mũi.
Anh giương giương cằm, khóe mắt khơi lên ý cười như không cười.
Lục Yên đỏ bừng mặt, lại lề mề mở cúc áo thứ hai, cái cổ non mềm ở trong màn đêm càng ngày càng trắng nõn, ngực loáng thoáng hiện ra.
Thẩm Quát làm khẩu hình miệng: "Tiếp tục."
Lục Yên mở cúc áo thứ ba, chỉ cho anh nhìn mấy giây liền vội vàng trở về phòng, nhảy lên giường, vùi đầu vào gối.
Thẩm Quát gửi đến một tin nhắn, hai chữ ---
"Đáng yêu."
Đương nhiên cô biết, "Đáng yêu" là chỉ cái gì.
*
Buổi họp báo tiến hành khá thuận lợi, Lục Yên nhìn các chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục giày da đứng ở trước sân khấu, trình bày thiết kế của bọn họ với các nhà đầu tư.
Thẩm Quát tương đối bình tĩnh, Lục Trăn và Diệp Già Kỳ bọn họ thì có chút căng thẳng.
Cô chợt thấy được quang cảnh hai mươi năm sau của bọn họ, chỉ là lúc này các thiếu niên dù sao cũng vẫn còn khá ngây ngô, hai mươi năm sau bọn họ đều có sự nghiệp của riêng mình, đối với tình cảnh như vậy đương nhiên là bình tĩnh, trấn tĩnh tự nhiên.
Thời gian như nước, lẳng lặng chảy xuôi, Lục Yên may mắn xiết bao, có thể tham sự vào thời kỳ niên thiếu của hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, chứng kiến sự cố gắng và vinh quang của bọn họ.
Mà mấy ngày nay, Lục Yên và Lương Đình trao đổi với nhau rõ ràng không được tự nhiên như trước kia, tâm tư Lương Đình nhạy cảm, phát hiện ra được đằng sau lớp ngụy trang bình tĩnh của cô gái... là sự căng thẳng.
Trong lòng của anh đại khái đã nắm chắc.
Trên xe lửa quay về, một bên lối đi nhỏ chật hẹp, Lục Yên cầm bình nước đứng ở bên cạnh máy nước nóng rót nước, đúng lúc gặp được Lương Đình đi tới, trong lòng cô hoảng hốt, gật gật đầu với anh, qua loa đóng nắp bình nước lại.
Lương Đình im lặng không lên tiếng nhận lấy bình giữ ấm của cô, vặn chặt nắp bình, sau đó đưa cho cô.
"Cảm ơn." Lục Yên nhỏ giọng nói hai chữ này, co cẳng chuồn đi.
Lương Đình gọi cô lại, mặt không thay đổi hỏi: "Tiểu Yên, có phải Diệp Già Kỳ nói gì với cháu không?"
Bước chân Lục Yên ngừng lại, cả người cứng ngắc cũng không dám quay đầu nhìn anh: "Không... không phải, không có..."
Cô lắp bắp không nói rõ lời, rất xấu hổ, nếu như là Diệp Già Kỳ thì cô có thể không chút do dự mà từ chối thậm chí là không để ý đến anh ta nữa.
Thế nhưng Lương Đình... cô không làm được, anh vẫn luôn rất tốt rất tốt với cô, mặc kệ là cấp 3 hay là đại học, anh thật sự chăm sóc cô giống như bề trên, là tốt đến mức khiến cô vừa nghĩ đến thì sẽ có cảm giác áy náy....
Được thích vốn là một chuyện mắc nợ.
Nhìn phản ứng này của cô nhóc, Lương Đình hiểu ra, cô biết tất cả mọi chuyện rồi.
"Lục Yên, chúng ta tâm sự đi."
Anh nói xong, trực tiếp đi về phía cuối toa xe.
Lục Yên siết chặt góc áo mình, nện bước chân máy móc đi theo.
Vị trí toa xe cắt đoạn không có người, sau khi Lương Đình đứng vững thì quay đầu nhìn cô một cái, Lục Yên vội vàng nói: "Chú Lương Đình, cháu xin lỗi."
"Chuyện này có cái gì mà xin lỗi." Lương Đình nhẹ như mây gió nở nụ cười: "Không cần xin lỗi, em không làm sai bất cứ chuyện gì cả."
... chỉ là không thích anh thôi.
Lục Yên biết mình không làm sai chuyện gì, nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy, vì bản thân mình trước kia yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả sự quan tâm của anh đối với cô, cô thật sự coi anh như người chú, cho dù hiện tại tuổi tác bọn họ ngang nhau.
"Anh biết trong lòng em phụ thuộc, gần đây anh cũng đang cố gắng khống chế tình cảm của mình, để cho bản thân mình từ từ vượt qua, nhưng đây không phải là quá trình dễ dàng, anh cảm thấy có một số việc vẫn phải nói cho em nghe, nếu không anh không bước qua được bậc thang này trong lòng mình, em kiên nhẫn nghe anh giải thích, đừng cảm thấy chán ghét, được không."
Lục Yên dừng sức gật đầu.
"Thích một người là một chuyện rất hèn mọn, sợ em biết, lại sợ em... không biết."
Anh nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Trông thấy em cười, anh cũng sẽ cười, trông thấy em khóc, anh sẽ tan nát cõi lòng, hy vọng em và cậu ấy tốt đẹp, lại không muốn hai người hòa hợp. Tóm lại, bất kể như thế nào đều là khó bình ổn được."
Lục Yên đỏ cả mắt, cúi đầu, không biết nên nói gì, trong lòng tràn đầy áy náy, cũng rất khó chịu.
Sợ người đó biết, lại sợ người đó không biết, cô cũng từng nếm trải tình cảm như vậy.
"Tiểu Yên, em rất tốt, trong lòng anh... em là người tốt nhất, thậm chí có đôi khi anh nghĩ, lấy thân phận chú để ở bên cạnh em, xa xa nhìn em, anh cả đời này cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, thậm chí anh có thể cả đời không lập gia đình."
Lục Yên vội vàng lắc đầu: "Không, không được."
Lương Đình khẽ cười một cái: "Đúng vậy, đây đều là suy nghĩ ngây thơ, có lẽ... mấy năm sau, anh nhớ lại cõi lòng hiện tại, cũng sẽ nhẹ như mây gió mà cười bỏ qua."
"Chú Lương Đình, chú tốt như vậy, là cháu không tốt..."
Lương Đình dịu dàng nhìn cô, không thể làm gì nói: "Anh còn làm em khóc."
Anh hơi đưa tay, muốn lau sạch nước mắt cho cô, nhưng tay ngừng giữa không trung lại rút về.
"Thích một người không sai, không thích một người cũng không sai, Tiểu Yên." Giọng nói anh hơi đắng chát: "Nếu em áy náy với anh thì chuyện này còn khiến anh khổ sở hơn là giết anh, biết không."
Lục Yên dùng sức lắc đầu: "Không, em không hổ thẹn, cảm ơn anh, Lương Đình, cảm ơn anh đã thích em."
Thích em không tốt như vậy.
Khóe miệng Lương Đình nhàn nhạt mấp máy: "Lời anh muốn nói đều đã nói xong rồi, trở về đi, đừng để bọn họ nhìn ra."
Lục Yên vội vàng lau sạch nước mắt, quay người chậm rãi đi về phía toa xe.
Sau lưng, tàn thuốc trong tay Diệp Già Kỳ bắn ra ngoài cửa sổ, giễu cợt nói: "Thật là cảm động, lúc ông đây thổ lộ cô ấy cũng không khóc."
Lương Đình xoay người lại liếc anh ta một cái: "Tên khốn kiếp."
"Cậu mới biết à."
Lương Đình không muốn nói nhảm nhiều với anh ta, xoay người muốn đi. Diệp Già Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói: "Lục Yên vốn không thuộc về thế giới này, cậu có từng nghĩ tới, nếu như Lục Trăn và Giản Dao thật sự sinh ra một Lục Yên khác thì bây giờ cô ấy sẽ đi đâu không?"
Bước chân của Lương Đình bỗng nhiên dừng lại, giọng nói lẩm bẩm: "Hoang đường..."
Khóe miệng Diệp Già Kỳ nhàn nhạt giương lên: "Là hoang đường hay là cậu không muốn đối mặt, đây vốn chính là một nghịch lý, trên thế giới này không thể có hai Lục Yên đồng thời tồn tại, cô ấy sớm muộn cũng sẽ rời đi."
Lương Đình xoay người, nhìn về phía anh ta: "Cho nên chuyện này liên quan gì đến cậu."
"Tôi không có được, cậu cũng không chiếm được, Thẩm Quát đương nhiên cũng không chiếm được." Ý cười của Diệp Già Kỳ càng sâu hơn: "Nghĩ đến điều này tôi liền buông được, không phải sao."