Trở Về Mạt Thế
Chương 54: Trả thù
Mạc Nguyệt lúc này vô cùng hoảng hốt, cô không thể ngờ được mình vì đuổi theo 1 bóng đen thần bí. Mà lại phát hiện ra được 1 bí mật kinh hoàng như thế. Cô vô cùng căm hận hai người đang bàn tính kế hoạch kia. Hóa ra từ trước đến giờ Mạc Nguyệt cô chẳng qua chỉ là 1 con cờ trong tay của Hứa Chí Vỹ. Càng ghê tởm hơn nữa là cô đã từng yêu 1 tên trai bao thấp hèn. Hơn nữa hắn ta còn rất căm hận và muốn trả thù cô cùng gia đình.
Trong lúc phẫn uất muốn rời đi không ngờ cô lại vô tình đạp phải 1 cành cây khô. Động tĩnh như vậy 2 người kia chắc là đã phát hiện ra cô rồi, cô phải nhanh chóng tìm nơi ẩn nấu. Mạc Nguyệt cố gắng che dấu hết mức sự tồn tại của bản thân sau đó núp vào trong 1 bụi cỏ.
Không ngờ 2 người kia vẫn đang dần tiến về phía cô, Mạc Nguyệt cố gắng nín thở để họ không phát hiện. Vốn dĩ 2 người kia đã rời đi, Mạc Nguyệt nhanh chóng rời đi muốn về lại đoàn xe. Đột nhiên Hứa Chí Vỹ từ đâu xuất hiện chặn dường của cô lại: “ Đi đâu vậy con chuột nhỏ đáng yêu. Cô nghe lén được hết tất cả bí mật của bọn ta còn tính chạy trốn sao? Mạc Nguyệt cô cũng quá ngay thơ rồi đó. Vốn dĩ gia đây còn định sử dụng quân cờ nhà ngươi. Nhưng xem ra hôm nay không được nữa rồi. Cô đã biết quá nhiều bí mật, bọn ta tuyệt đối không thể nào để cô sống sót rời khỏi đây. Những việc này đều là do bản tính tò mò của cô gây nên, đừng oán trách ai cả."
Mạc Nguyệt cố gắng dùng hỏa cầu đánh về phía hắn: “ Hứa Chí Vỹ cái tên điên này. Bà đây tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, cả đời này sẽ hận chết ngươi. Mạc Nguyệt ta xin thề với trời nếu ta có thể rời khỏi đây, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."
“ ha ha ha “ hắn ta đột nhiên bật cười thật lớn, sau đó bắt lấy Mạc Nguyệt. Cánh tay Hứa Chí Vỹ siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Mạc Nguyệt dù ngươi có là con riêng nhưng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Còn ta đường đường là 1 đại thiếu gia cao cao tại thượng của Tạ gia lại phải chui ra từ đống người chết. Sau đó lại phải sống lủi thủi như 1 con chuột dơ bẩn, chịu đủ mọi tủi nhục khinh khi. Đến khi lớn lên lại phải làm trai bao tiếp những bà già xấu xí có tiền kia, chịu đủ loại ánh mắt chê cười khinh khi. Ngươi cảm thấy ta có nên hận hay không? Cha mẹ thương yêu ta nhất vì cha ngươi mà chết. Ta có nên tìm gia tộc của ngươi để báo thù. Dù sao hôm nay ngươi cũng không còn mạng để rời khỏi đây. Ta nói cho ngươi những điều này không phải để ngươi thương cảm cho ta. Mà là để cho ngươi yên lòng ra đi, chuẩn bị xong chưa nào. Rất nhanh thôi ngươi sẽ được gặp mặt thần chết rồi." lúc Hứa Chí Vỹ đang định dùng lôi cầu đánh vào Mạc Nguyệt. Thì đột nhiên bị Tiêu Kỳ từ đâu xuất hiện ngăn cản hắn. siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Hứa Chí Vỹ đang muốn chất vấn cô ta, thì Tiêu Kỳ đã mở miệng trước: “ Ngươi tạm thời không thể giết cô ta được. Cô ta bây giờ vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, trước tiên cho cô ta uống cái này đã." cô ta lấy 1 viên thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng của Mạc Nguyệt. Nhưng Mạc Nguyệt nhất quyết chóng cự, Tiêu Kỳ giáng cho Mạc Nguyệt 1 cái tát thật đau. Hứa Chí Vỹ thì hỗ trợ để Tiêu Kỳ nhét viên thuốc kia vào miệng Mạc Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc kia vào trong Mạc Nguyệt ra sức nôn khan. Nhưng dù có làm như thế nào đi chnag8 nữa cũng không ói ra được viên thuốc kia. Cô tức giận hét lớn: “ Các ngươi rốt cuộc cho ta uống cái gì? Là thuốc độc sao? Ta chết đi rồi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi."
Tiêu Kỳ ngửa mặt cười lớn: “ Đúng là thứ ngu ngốc mà. Bọn ta muốn giết ngươi còn cần dùng thuốc độc hay sao? Nói cho ngươi biết cũng được đó chính là xuân dược cực mạnh. Đảm bảo sẽ cho ngươi sung sướng vui vẻ chưa từng có."
Không ngờ 2 người kia vẫn đang dần tiến về phía cô, Mạc Nguyệt cố gắng nín thở để họ không phát hiện. Vốn dĩ 2 người kia đã rời đi, Mạc Nguyệt nhanh chóng rời đi muốn về lại đoàn xe. Đột nhiên Hứa Chí Vỹ từ đâu xuất hiện chặn dường của cô lại: “ Đi đâu vậy con chuột nhỏ đáng yêu. Cô nghe lén được hết tất cả bí mật của bọn ta còn tính chạy trốn sao? Mạc Nguyệt cô cũng quá ngay thơ rồi đó. Vốn dĩ gia đây còn định sử dụng quân cờ nhà ngươi. Nhưng xem ra hôm nay không được nữa rồi. Cô đã biết quá nhiều bí mật, bọn ta tuyệt đối không thể nào để cô sống sót rời khỏi đây. Những việc này đều là do bản tính tò mò của cô gây nên, đừng oán trách ai cả."
Mạc Nguyệt cố gắng dùng hỏa cầu đánh về phía hắn: “ Hứa Chí Vỹ cái tên điên này. Bà đây tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, cả đời này sẽ hận chết ngươi. Mạc Nguyệt ta xin thề với trời nếu ta có thể rời khỏi đây, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."
“ ha ha ha “ hắn ta đột nhiên bật cười thật lớn, sau đó bắt lấy Mạc Nguyệt. Cánh tay Hứa Chí Vỹ siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Mạc Nguyệt dù ngươi có là con riêng nhưng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Còn ta đường đường là 1 đại thiếu gia cao cao tại thượng của Tạ gia lại phải chui ra từ đống người chết. Sau đó lại phải sống lủi thủi như 1 con chuột dơ bẩn, chịu đủ mọi tủi nhục khinh khi. Đến khi lớn lên lại phải làm trai bao tiếp những bà già xấu xí có tiền kia, chịu đủ loại ánh mắt chê cười khinh khi. Ngươi cảm thấy ta có nên hận hay không? Cha mẹ thương yêu ta nhất vì cha ngươi mà chết. Ta có nên tìm gia tộc của ngươi để báo thù. Dù sao hôm nay ngươi cũng không còn mạng để rời khỏi đây. Ta nói cho ngươi những điều này không phải để ngươi thương cảm cho ta. Mà là để cho ngươi yên lòng ra đi, chuẩn bị xong chưa nào. Rất nhanh thôi ngươi sẽ được gặp mặt thần chết rồi." lúc Hứa Chí Vỹ đang định dùng lôi cầu đánh vào Mạc Nguyệt. Thì đột nhiên bị Tiêu Kỳ từ đâu xuất hiện ngăn cản hắn.
Hứa Chí Vỹ đang muốn chất vấn cô ta, thì Tiêu Kỳ đã mở miệng trước: “ Ngươi tạm thời không thể giết cô ta được. Cô ta bây giờ vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, trước tiên cho cô ta uống cái này đã." cô ta lấy 1 viên thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng của Mạc Nguyệt. Nhưng Mạc Nguyệt nhất quyết chóng cự, Tiêu Kỳ giáng cho Mạc Nguyệt 1 cái tát thật đau. Hứa Chí Vỹ thì hỗ trợ để Tiêu Kỳ nhét viên thuốc kia vào miệng Mạc Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc kia vào trong Mạc Nguyệt ra sức nôn khan. Nhưng dù có làm như thế nào đi chnag8 nữa cũng không ói ra được viên thuốc kia. Cô tức giận hét lớn: “ Các ngươi rốt cuộc cho ta uống cái gì? Là thuốc độc sao? Ta chết đi rồi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi."
Tiêu Kỳ ngửa mặt cười lớn: “ Đúng là thứ ngu ngốc mà. Bọn ta muốn giết ngươi còn cần dùng thuốc độc hay sao? Nói cho ngươi biết cũng được đó chính là xuân dược cực mạnh. Đảm bảo sẽ cho ngươi sung sướng vui vẻ chưa từng có."
Mạc Nguyệt trọn tròn mắt: “ Cái gì xuân dược. Không lẽ ngươi muốn ta làm tình với tên Hứa Chí Vỹ kia sau đó ngoan ngoãn nghe lời hắn hả? “
“ No no no. Với chỉ số thông minh của ta làm sao sẽ nghĩ ra cái chiêu ngu ngốc đó chứ. Ngươi cứ từ từ thưởng thức xem ta chiêu đãi ngươi ra sao? Dù ta có hận ngươi nhưng Tiêu Kỳ ta vẫn là người rất tốt nha, ta sẽ để ngươi vui vẻ khoái lạc." sau khi nói xong cô ta quay sang thì thầm với Hứa Chí Vỹ điều gì đó. Hắn ta rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng làm theo lời ả nói.
Trong lòng Mạc Nguyệt vô cùng hoang mang và sợ hãi cô muốn bỏ trốn nhưng toàn thân dừng như không còn chút sức lực. Cơ thể cô bắt đầu nóng dần lên, cả người đều vô cùng khó chịu. Dưới tác dụng của xuân dược Mạc Nguyệt gần như khó chịu đến phát điên. Cô cần đàn ông giúp cô giải tỏa mọi thứ, cô vô cùng ghê tởm và căm ghét Hứa Chí Vỹ. Nhưng vì tác dụng của thuốc cô không ngừng tiến gần đến hắn cầu hoan. Hắn lại không chịu đáp ứng, làm cho cô vô cùng khó chịu. Mạc Nguyệt không ngừng giãy giụa, cô quyết định cầu xin hắn: “ Cầu ngươi Hứa Chí Vỹ cho ta...um...um....cho ta. Ta chịu không nổi nữa rồi."
Hứa Chí Vỹ bóp mặt của cô: “ Xem nào tiểu dâm phụ không còn chịu nổi nữa sao? Được rồi nếu ngươi đã cầu xin, ta sẽ nhanh chóng cho ngươi vui vẻ. Đến lúc đó đừng có mà hối hận là được ha ha ha."
Mạc Nguyệt nhìn hắn như vậy không khỏi rùn mình, nhưng vì tác dụng của thuốc nên cô đành bất lực với mọi thứ. Rất nhanh không biết từ đâu rất nhiều tang thi nam xuất hiện. Cô vô cùng hoảng hốt muốn dùng dị năng chóng lại chúng. Không ngờ rằng mình lại chẳng sử dụng được dị năng. Mạc Nguyệt nhìn đàn tang thi đang tiếp đến vô cùng khiếp sợ. Tiêu Kỳ nhìn Mạc Nguyệt nở 1 nụ cười kinh dị.
Đàn tang thi nhanh chóng bao vây Mạc Nguyệt lại nhưng chúng không có ăn thịt cô. Chúng dùng những cánh tay dơ bẩn của mình không ngừng sờ soạng cô. Mạc Nguyệt vô cùng kinh sợ nhưng lại có 1 cảm giác kích thích vui sướng khó tả. Sau đó bọn chúng xé rách hết quần áo của cô. Có con tang thi còn dùng bàn tay dơ bẩn của mình đi vào trong cô. Mạc Nguyệt cảm thấy muốn nôn nhưng cô ta lại không kháng cự lại được khoái cảm lúc này, Mạc Nguyệt vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Đàn tang thi như càng hưng phấn đè cô trên mặt đất, sau đó 1 con tang thi dùng phân thân đang thối rửa của nó tiến vào trong cô. Mạc Nguyệt vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi. Từng con tang thi không ngừng xong vào trong cô, nước mắt chảy mãi dần cạn. Bên cạnh là tên Hứa Chí Vỹ và Tiêu Kỳ nở nụ cười ghê rợn. Mạc Nguyệt không ngừng giằn xé bản thân giữa cảm giác sợ hãi ghê tởm và cảm giác phấn khích do tình dục. Nội tâm không ngừng tranh đấu, cô căm hận tất cả mọi thứ, tuyệt vọng muốn chết đi nhưng lại không được. Sau đó ánh mắt của cô dần dần trở nên vô hồn trong miệng chỉ thốt ra được 1 từ không. Tâm trí trở nên trống rỗng Mạc Nguyệt giờ đây chỉ còn là 1 cái xác không hồn.
Nhìn thấy tình trạng của Mạc Nguyệt, Hứa Chí Vỹ và Tiêu Kỳ nở nụ cười khoái chí. Cuối cùng mối thù của họ đã được trả 1 phần rồi. Tiếp sau đây là Mạc gia và Âu Dương gia, tất cả bọn họ đều chờ xuống địa ngục hết đi.
* Sau khi hành hạ Mạc Nguyệt cả 2 người kia sẽ làm gì tiếp theo đây đợi xem chap sau nhé.*
Tg tặng chap này cho hosekirui bạn ấy là fan ruột của truyện. Tg sau khi viết xong chap này ta cảm thấy mình vô cùng độc ác. Thật xin lỗi nha Mạc Nguyệt. Mọi người thấy sao nào cầu ý kiến đóng góp thêm.
Trong lúc phẫn uất muốn rời đi không ngờ cô lại vô tình đạp phải 1 cành cây khô. Động tĩnh như vậy 2 người kia chắc là đã phát hiện ra cô rồi, cô phải nhanh chóng tìm nơi ẩn nấu. Mạc Nguyệt cố gắng che dấu hết mức sự tồn tại của bản thân sau đó núp vào trong 1 bụi cỏ.
Không ngờ 2 người kia vẫn đang dần tiến về phía cô, Mạc Nguyệt cố gắng nín thở để họ không phát hiện. Vốn dĩ 2 người kia đã rời đi, Mạc Nguyệt nhanh chóng rời đi muốn về lại đoàn xe. Đột nhiên Hứa Chí Vỹ từ đâu xuất hiện chặn dường của cô lại: “ Đi đâu vậy con chuột nhỏ đáng yêu. Cô nghe lén được hết tất cả bí mật của bọn ta còn tính chạy trốn sao? Mạc Nguyệt cô cũng quá ngay thơ rồi đó. Vốn dĩ gia đây còn định sử dụng quân cờ nhà ngươi. Nhưng xem ra hôm nay không được nữa rồi. Cô đã biết quá nhiều bí mật, bọn ta tuyệt đối không thể nào để cô sống sót rời khỏi đây. Những việc này đều là do bản tính tò mò của cô gây nên, đừng oán trách ai cả."
Mạc Nguyệt cố gắng dùng hỏa cầu đánh về phía hắn: “ Hứa Chí Vỹ cái tên điên này. Bà đây tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, cả đời này sẽ hận chết ngươi. Mạc Nguyệt ta xin thề với trời nếu ta có thể rời khỏi đây, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."
“ ha ha ha “ hắn ta đột nhiên bật cười thật lớn, sau đó bắt lấy Mạc Nguyệt. Cánh tay Hứa Chí Vỹ siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Mạc Nguyệt dù ngươi có là con riêng nhưng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Còn ta đường đường là 1 đại thiếu gia cao cao tại thượng của Tạ gia lại phải chui ra từ đống người chết. Sau đó lại phải sống lủi thủi như 1 con chuột dơ bẩn, chịu đủ mọi tủi nhục khinh khi. Đến khi lớn lên lại phải làm trai bao tiếp những bà già xấu xí có tiền kia, chịu đủ loại ánh mắt chê cười khinh khi. Ngươi cảm thấy ta có nên hận hay không? Cha mẹ thương yêu ta nhất vì cha ngươi mà chết. Ta có nên tìm gia tộc của ngươi để báo thù. Dù sao hôm nay ngươi cũng không còn mạng để rời khỏi đây. Ta nói cho ngươi những điều này không phải để ngươi thương cảm cho ta. Mà là để cho ngươi yên lòng ra đi, chuẩn bị xong chưa nào. Rất nhanh thôi ngươi sẽ được gặp mặt thần chết rồi." lúc Hứa Chí Vỹ đang định dùng lôi cầu đánh vào Mạc Nguyệt. Thì đột nhiên bị Tiêu Kỳ từ đâu xuất hiện ngăn cản hắn. siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Hứa Chí Vỹ đang muốn chất vấn cô ta, thì Tiêu Kỳ đã mở miệng trước: “ Ngươi tạm thời không thể giết cô ta được. Cô ta bây giờ vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, trước tiên cho cô ta uống cái này đã." cô ta lấy 1 viên thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng của Mạc Nguyệt. Nhưng Mạc Nguyệt nhất quyết chóng cự, Tiêu Kỳ giáng cho Mạc Nguyệt 1 cái tát thật đau. Hứa Chí Vỹ thì hỗ trợ để Tiêu Kỳ nhét viên thuốc kia vào miệng Mạc Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc kia vào trong Mạc Nguyệt ra sức nôn khan. Nhưng dù có làm như thế nào đi chnag8 nữa cũng không ói ra được viên thuốc kia. Cô tức giận hét lớn: “ Các ngươi rốt cuộc cho ta uống cái gì? Là thuốc độc sao? Ta chết đi rồi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi."
Tiêu Kỳ ngửa mặt cười lớn: “ Đúng là thứ ngu ngốc mà. Bọn ta muốn giết ngươi còn cần dùng thuốc độc hay sao? Nói cho ngươi biết cũng được đó chính là xuân dược cực mạnh. Đảm bảo sẽ cho ngươi sung sướng vui vẻ chưa từng có."
Không ngờ 2 người kia vẫn đang dần tiến về phía cô, Mạc Nguyệt cố gắng nín thở để họ không phát hiện. Vốn dĩ 2 người kia đã rời đi, Mạc Nguyệt nhanh chóng rời đi muốn về lại đoàn xe. Đột nhiên Hứa Chí Vỹ từ đâu xuất hiện chặn dường của cô lại: “ Đi đâu vậy con chuột nhỏ đáng yêu. Cô nghe lén được hết tất cả bí mật của bọn ta còn tính chạy trốn sao? Mạc Nguyệt cô cũng quá ngay thơ rồi đó. Vốn dĩ gia đây còn định sử dụng quân cờ nhà ngươi. Nhưng xem ra hôm nay không được nữa rồi. Cô đã biết quá nhiều bí mật, bọn ta tuyệt đối không thể nào để cô sống sót rời khỏi đây. Những việc này đều là do bản tính tò mò của cô gây nên, đừng oán trách ai cả."
Mạc Nguyệt cố gắng dùng hỏa cầu đánh về phía hắn: “ Hứa Chí Vỹ cái tên điên này. Bà đây tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, cả đời này sẽ hận chết ngươi. Mạc Nguyệt ta xin thề với trời nếu ta có thể rời khỏi đây, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."
“ ha ha ha “ hắn ta đột nhiên bật cười thật lớn, sau đó bắt lấy Mạc Nguyệt. Cánh tay Hứa Chí Vỹ siết chặt lấy tay cô làm Mạc Nguyệt vô cùng đau đớn: “ Mạc Nguyệt có phải sắp phải chết rồi, nên chỉ số thông minh của cô đã suy giảm đến mức đáng thương rồi không? Cô nghĩ mình là ai mà dám hận bọn ta hả? Nếu không phải năm xưa cha cô bày mưu tính kế muốn thâu toán các đại gia tộc. Đã vậy hắn ta còn lôi kéo cha của ta vào đấy. Sau khi sự việc thất bại gia tộc của ta thì bị bọn họ huyết tẩy. Còn cha ngươi thì vẫn bình yên vô sự không tổn hao gì cả. Ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ có công bằng hay không.
Mạc Nguyệt dù ngươi có là con riêng nhưng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Còn ta đường đường là 1 đại thiếu gia cao cao tại thượng của Tạ gia lại phải chui ra từ đống người chết. Sau đó lại phải sống lủi thủi như 1 con chuột dơ bẩn, chịu đủ mọi tủi nhục khinh khi. Đến khi lớn lên lại phải làm trai bao tiếp những bà già xấu xí có tiền kia, chịu đủ loại ánh mắt chê cười khinh khi. Ngươi cảm thấy ta có nên hận hay không? Cha mẹ thương yêu ta nhất vì cha ngươi mà chết. Ta có nên tìm gia tộc của ngươi để báo thù. Dù sao hôm nay ngươi cũng không còn mạng để rời khỏi đây. Ta nói cho ngươi những điều này không phải để ngươi thương cảm cho ta. Mà là để cho ngươi yên lòng ra đi, chuẩn bị xong chưa nào. Rất nhanh thôi ngươi sẽ được gặp mặt thần chết rồi." lúc Hứa Chí Vỹ đang định dùng lôi cầu đánh vào Mạc Nguyệt. Thì đột nhiên bị Tiêu Kỳ từ đâu xuất hiện ngăn cản hắn.
Hứa Chí Vỹ đang muốn chất vấn cô ta, thì Tiêu Kỳ đã mở miệng trước: “ Ngươi tạm thời không thể giết cô ta được. Cô ta bây giờ vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, trước tiên cho cô ta uống cái này đã." cô ta lấy 1 viên thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng của Mạc Nguyệt. Nhưng Mạc Nguyệt nhất quyết chóng cự, Tiêu Kỳ giáng cho Mạc Nguyệt 1 cái tát thật đau. Hứa Chí Vỹ thì hỗ trợ để Tiêu Kỳ nhét viên thuốc kia vào miệng Mạc Nguyệt.
Sau khi nuốt viên thuốc kia vào trong Mạc Nguyệt ra sức nôn khan. Nhưng dù có làm như thế nào đi chnag8 nữa cũng không ói ra được viên thuốc kia. Cô tức giận hét lớn: “ Các ngươi rốt cuộc cho ta uống cái gì? Là thuốc độc sao? Ta chết đi rồi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi."
Tiêu Kỳ ngửa mặt cười lớn: “ Đúng là thứ ngu ngốc mà. Bọn ta muốn giết ngươi còn cần dùng thuốc độc hay sao? Nói cho ngươi biết cũng được đó chính là xuân dược cực mạnh. Đảm bảo sẽ cho ngươi sung sướng vui vẻ chưa từng có."
Mạc Nguyệt trọn tròn mắt: “ Cái gì xuân dược. Không lẽ ngươi muốn ta làm tình với tên Hứa Chí Vỹ kia sau đó ngoan ngoãn nghe lời hắn hả? “
“ No no no. Với chỉ số thông minh của ta làm sao sẽ nghĩ ra cái chiêu ngu ngốc đó chứ. Ngươi cứ từ từ thưởng thức xem ta chiêu đãi ngươi ra sao? Dù ta có hận ngươi nhưng Tiêu Kỳ ta vẫn là người rất tốt nha, ta sẽ để ngươi vui vẻ khoái lạc." sau khi nói xong cô ta quay sang thì thầm với Hứa Chí Vỹ điều gì đó. Hắn ta rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng làm theo lời ả nói.
Trong lòng Mạc Nguyệt vô cùng hoang mang và sợ hãi cô muốn bỏ trốn nhưng toàn thân dừng như không còn chút sức lực. Cơ thể cô bắt đầu nóng dần lên, cả người đều vô cùng khó chịu. Dưới tác dụng của xuân dược Mạc Nguyệt gần như khó chịu đến phát điên. Cô cần đàn ông giúp cô giải tỏa mọi thứ, cô vô cùng ghê tởm và căm ghét Hứa Chí Vỹ. Nhưng vì tác dụng của thuốc cô không ngừng tiến gần đến hắn cầu hoan. Hắn lại không chịu đáp ứng, làm cho cô vô cùng khó chịu. Mạc Nguyệt không ngừng giãy giụa, cô quyết định cầu xin hắn: “ Cầu ngươi Hứa Chí Vỹ cho ta...um...um....cho ta. Ta chịu không nổi nữa rồi."
Hứa Chí Vỹ bóp mặt của cô: “ Xem nào tiểu dâm phụ không còn chịu nổi nữa sao? Được rồi nếu ngươi đã cầu xin, ta sẽ nhanh chóng cho ngươi vui vẻ. Đến lúc đó đừng có mà hối hận là được ha ha ha."
Mạc Nguyệt nhìn hắn như vậy không khỏi rùn mình, nhưng vì tác dụng của thuốc nên cô đành bất lực với mọi thứ. Rất nhanh không biết từ đâu rất nhiều tang thi nam xuất hiện. Cô vô cùng hoảng hốt muốn dùng dị năng chóng lại chúng. Không ngờ rằng mình lại chẳng sử dụng được dị năng. Mạc Nguyệt nhìn đàn tang thi đang tiếp đến vô cùng khiếp sợ. Tiêu Kỳ nhìn Mạc Nguyệt nở 1 nụ cười kinh dị.
Đàn tang thi nhanh chóng bao vây Mạc Nguyệt lại nhưng chúng không có ăn thịt cô. Chúng dùng những cánh tay dơ bẩn của mình không ngừng sờ soạng cô. Mạc Nguyệt vô cùng kinh sợ nhưng lại có 1 cảm giác kích thích vui sướng khó tả. Sau đó bọn chúng xé rách hết quần áo của cô. Có con tang thi còn dùng bàn tay dơ bẩn của mình đi vào trong cô. Mạc Nguyệt cảm thấy muốn nôn nhưng cô ta lại không kháng cự lại được khoái cảm lúc này, Mạc Nguyệt vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Đàn tang thi như càng hưng phấn đè cô trên mặt đất, sau đó 1 con tang thi dùng phân thân đang thối rửa của nó tiến vào trong cô. Mạc Nguyệt vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi. Từng con tang thi không ngừng xong vào trong cô, nước mắt chảy mãi dần cạn. Bên cạnh là tên Hứa Chí Vỹ và Tiêu Kỳ nở nụ cười ghê rợn. Mạc Nguyệt không ngừng giằn xé bản thân giữa cảm giác sợ hãi ghê tởm và cảm giác phấn khích do tình dục. Nội tâm không ngừng tranh đấu, cô căm hận tất cả mọi thứ, tuyệt vọng muốn chết đi nhưng lại không được. Sau đó ánh mắt của cô dần dần trở nên vô hồn trong miệng chỉ thốt ra được 1 từ không. Tâm trí trở nên trống rỗng Mạc Nguyệt giờ đây chỉ còn là 1 cái xác không hồn.
Nhìn thấy tình trạng của Mạc Nguyệt, Hứa Chí Vỹ và Tiêu Kỳ nở nụ cười khoái chí. Cuối cùng mối thù của họ đã được trả 1 phần rồi. Tiếp sau đây là Mạc gia và Âu Dương gia, tất cả bọn họ đều chờ xuống địa ngục hết đi.
* Sau khi hành hạ Mạc Nguyệt cả 2 người kia sẽ làm gì tiếp theo đây đợi xem chap sau nhé.*
Tg tặng chap này cho hosekirui bạn ấy là fan ruột của truyện. Tg sau khi viết xong chap này ta cảm thấy mình vô cùng độc ác. Thật xin lỗi nha Mạc Nguyệt. Mọi người thấy sao nào cầu ý kiến đóng góp thêm.
Tác giả :
PipyTran16