Trở Về Để Yêu Anh
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhắmchặt mắt côchỉthấythânthểmìnhnhưtrôinổitrênlànnướcấm, thânthể thoải mái, côkhẽcuộntrònngườilại.. Thậtấmáp.. Đãlâurồicôkhôngcảnthấyấmápnhưvậy.. Dầndầncôcảmthấyngườinặngtrĩu, khẽcựangườimộtlúcrồingủthiếpđi... Bỗngcôcảmthấymìnhnhưbịnhét vào một chiếc lọ. Đauđớnchậthẹp làm côkhóchịu... Dầndầncôkhẽ khép mắtlạicốquênđi cảm giácấy..
Khôngbiếtcôngủbaolâu.. Nhưngngườicônóngbừngbừngcôchỉcảmthấynóngnhưbịhỏa thiêu. Cốcựaquậythânmình.
Hoảngsợ.. Hoangmang.. Nhữngcảmgiácthốngkhổ ập đếntừ lúc trước.. Cônhanhchónggiãy dụa... Bậtkhóc, mộtcảmgiáclạnhlẽolại đan xenmộtchútnóng. Sự thống khổ ấy Khôngbiếtkéo dàiquabaolâu.. Côbấtlựccốômlấythứgìđómongsaocóthểcứu mình.
Cảmgiácđượcsự vỗvềtrênlưng,mộtgiọngnóitrầmấmvanglênlàmlòngcôdịulại.. Cô lại nhanhchóngchìmtrong bóng tối.
______ talàđườngphâncách______
Hơihémắt, côkhẽdụimắtđểcốthích ứng ánhsáng.. Ngửacổnhìntrầnnhàquen thuộc... Cô bàng hoàng, đây không phải là "nhà" của cô sao? À.. Không, đâykhôngphảinhà của cônữa.. MàlànhàcủaLộBăngNgọcđi...Cô cườichếgiễu, nướcmắtlạirơinhưmưa.. Tạisao.. Tạisao.. Côvẫnchưachết??? Chẳngphảianhtađãgiếtcôrồisao?? Saolạicứusốngcôrồiđưacôvềđây... Tạisao...Tạisao...
_" Thiên nhi.. Emsaovậy.. Cóphảikhóchịuchỗnàokhông?? Cóthấykhóchịutrongngườikhông.. Maulạiđâyanhhaivỗlưngchoem."
Nghegiọngnóiquenthuộc nỗi hậnthùcủacôlại dấy lên, trợnmắtcônhanhchónglănngãxuốnggiường, sựphòngbịnhanhchóngbaophủngườicô.
Đôimắtmàuđỏlạnhlùngnhìnchàngtrai tuyệt mĩ trước mặt.
MặcTrungLong.
MặcThiênThiên.
MặcTrungLongnhíumày, tráitim như bị nhéo mộtcái.. Dơtayramuốnvuốt mái tócnâucủa cô lại bị côtránh ra. Nhanh chónglui về phíasau, cônghingờnhìnhắnta, khàngiọngnói:
_" Anhlạimuốnlàmgì? Bắttôilạiđểtratấntôi? HayđưatôilàmthínghiệmđểtrảthùchoLộBăngNgọc.. Đồvongânphụnghĩaanh.. Tôiđã nói tôi không làm gìcôta cả.. Cầu anh.. Anhlàmgìtôicũngđược.. Nhưng.. Đừngđụngtớigia đình củatôi.. Làm ơn.."
Nướcmắtmàuđỏnhưmáulạirơixuốngcôcongườilạingồixuống.. Miệng vẫn lẩmbẩmhaichữ.. " làm ơn"..
MặcTrungLongngạcnhiênlạiđếnkhó hiểu nhìncô, tráitimlạiđaulòngnhìngiọt nước mắtmàuđỏtrênmặtcô..
Ngồixuốngômcôvàolòng, thấythânhìnhcôkhẽruncứng đờ chốngtaylênngực anh. Lạilữngthữngđivề phía nhàtắm. Đợi đến khi anh hoàn hồnnhìntheothìđãthấycôkhóacửamấtrồi.
Côlấynướcrửa sạch mặt, cúi đầutrầmngâm, đôimắtlạihờhữngnhìnvàotronggương.
Ầm... Côchếtsữnglại.. Nhìnthẳngvàogương, đầucô trống rỗngkhôngthểtinnổinhìncôgáitronggương.. Đó.. Đó.. Chính là...
Nhắmchặt mắt côchỉthấythânthểmìnhnhưtrôinổitrênlànnướcấm, thânthể thoải mái, côkhẽcuộntrònngườilại.. Thậtấmáp.. Đãlâurồicôkhôngcảnthấyấmápnhưvậy.. Dầndầncôcảmthấyngườinặngtrĩu, khẽcựangườimộtlúcrồingủthiếpđi... Bỗngcôcảmthấymìnhnhưbịnhét vào một chiếc lọ. Đauđớnchậthẹp làm côkhóchịu... Dầndầncôkhẽ khép mắtlạicốquênđi cảm giácấy..
Khôngbiếtcôngủbaolâu.. Nhưngngườicônóngbừngbừngcôchỉcảmthấynóngnhưbịhỏa thiêu. Cốcựaquậythânmình.
Hoảngsợ.. Hoangmang.. Nhữngcảmgiácthốngkhổ ập đếntừ lúc trước.. Cônhanhchónggiãy dụa... Bậtkhóc, mộtcảmgiáclạnhlẽolại đan xenmộtchútnóng. Sự thống khổ ấy Khôngbiếtkéo dàiquabaolâu.. Côbấtlựccốômlấythứgìđómongsaocóthểcứu mình.
Cảmgiácđượcsự vỗvềtrênlưng,mộtgiọngnóitrầmấmvanglênlàmlòngcôdịulại.. Cô lại nhanhchóngchìmtrong bóng tối.
______ talàđườngphâncách______
Hơihémắt, côkhẽdụimắtđểcốthích ứng ánhsáng.. Ngửacổnhìntrầnnhàquen thuộc... Cô bàng hoàng, đây không phải là "nhà" của cô sao? À.. Không, đâykhôngphảinhà của cônữa.. MàlànhàcủaLộBăngNgọcđi...Cô cườichếgiễu, nướcmắtlạirơinhưmưa.. Tạisao.. Tạisao.. Côvẫnchưachết??? Chẳngphảianhtađãgiếtcôrồisao?? Saolạicứusốngcôrồiđưacôvềđây... Tạisao...Tạisao...
_" Thiên nhi.. Emsaovậy.. Cóphảikhóchịuchỗnàokhông?? Cóthấykhóchịutrongngườikhông.. Maulạiđâyanhhaivỗlưngchoem."
Nghegiọngnóiquenthuộc nỗi hậnthùcủacôlại dấy lên, trợnmắtcônhanhchónglănngãxuốnggiường, sựphòngbịnhanhchóngbaophủngườicô.
Đôimắtmàuđỏlạnhlùngnhìnchàngtrai tuyệt mĩ trước mặt.
MặcTrungLong.
MặcThiênThiên.
MặcTrungLongnhíumày, tráitim như bị nhéo mộtcái.. Dơtayramuốnvuốt mái tócnâucủa cô lại bị côtránh ra. Nhanh chónglui về phíasau, cônghingờnhìnhắnta, khàngiọngnói:
_" Anhlạimuốnlàmgì? Bắttôilạiđểtratấntôi? HayđưatôilàmthínghiệmđểtrảthùchoLộBăngNgọc.. Đồvongânphụnghĩaanh.. Tôiđã nói tôi không làm gìcôta cả.. Cầu anh.. Anhlàmgìtôicũngđược.. Nhưng.. Đừngđụngtớigia đình củatôi.. Làm ơn.."
Nướcmắtmàuđỏnhưmáulạirơixuốngcôcongườilạingồixuống.. Miệng vẫn lẩmbẩmhaichữ.. " làm ơn"..
MặcTrungLongngạcnhiênlạiđếnkhó hiểu nhìncô, tráitimlạiđaulòngnhìngiọt nước mắtmàuđỏtrênmặtcô..
Ngồixuốngômcôvàolòng, thấythânhìnhcôkhẽruncứng đờ chốngtaylênngực anh. Lạilữngthữngđivề phía nhàtắm. Đợi đến khi anh hoàn hồnnhìntheothìđãthấycôkhóacửamấtrồi.
Côlấynướcrửa sạch mặt, cúi đầutrầmngâm, đôimắtlạihờhữngnhìnvàotronggương.
Ầm... Côchếtsữnglại.. Nhìnthẳngvàogương, đầucô trống rỗngkhôngthểtinnổinhìncôgáitronggương.. Đó.. Đó.. Chính là...
Tác giả :
Mạn Thiên