Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Chương 24 24 Khiến Người Ta Nể Phục

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 24 24 Khiến Người Ta Nể Phục


Trưởng phòng tín dụng là một người đàn ông trung niên hơi hói, thấy một người phụ nữ lạ mặt đột nhiên xông vào văn phòng, vội vàng nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?"
“Trưởng phòng Cao, xin chào, tôi tới để vay tiền!"
Hạ Tuyết Cầm tự tin đặt một đống tài liệu lên bàn.

Trưởng phòng Cao hơi nhíu mày: “Muốn vay tiền thì cô xuống sảnh dưới tầng nhé".

Hạ Tuyết Cầm nói: “Số tiền tôi vay khá lớn nên cần ông đích thân làm".

Trưởng phòng có chút khó hiểu: “Cô định vay bao nhiêu?"
Hạ Tuyết Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không nhiều lắm, ba trăm triệu".

Ba trăm triệu?
Trưởng phòng Cao liếc nhìn đối phương một cái, sau đó bắt đầu xem xét tài liệu trên bàn.

Nhưng vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Xin lỗi, những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp được".

Tất cả những tài liệu mà Hạ Tuyết Cầm cung cấp đều là những thứ tập đoàn Hạ Thị đã dùng để thế chấp hoặc là một số tài liệu dự án nội bộ của công ty, hoàn toàn không có chút giá trị nào.

“Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm đấy?"
Hạ Tuyết Cầm nhìn ông ấy cười nói: “Ông có biết Lý Bân không, tôi là bạn gái của anh ấy".

Thật ra Hạ Tuyết Cầm cũng biết những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp, sở dĩ hôm nay cô ta đến đây là muốn mượn quan hệ của bạn trai ở đây.


“Lý Bân?"
Trưởng phòng Cao ngây ra: “Tôi không quen, hơn nữa người này có liên quan đến khoản vay sao?"
Hạ Tuyết Cầm bối rối: “Lý Bân đấy, người thừa kế nhà họ Lý ở thành phố Thiên Hải, lẽ nào ông không biết sao?"
Sắc mặt trưởng phòng Cao lập tức sầm xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi cô, thứ nhất, tôi không có biết nhà họ Lý nào hết!"
“Thứ hai, ngân hàng Kim Kỳ của chúng tôi có quy định nghiêm ngặt cấm tất cả mọi hành vi đi cửa sau, đừng nói đến chuyện tôi không hề biết nhà họ Lý gì đó, cho dù có biết cũng không được, cô gái, mời cô về cho, tôi còn phải làm việc!"
Hạ Tuyết Cầm lập tức lo lắng, vẻ mặt không phục nói: “Nhưng vừa nãy tôi thấy có người vay được một trăm triệu với giấy phép kinh doanh đang nợ hàng triệu tệ, như này đi, tôi không cần nhiều tới ba trăm triệu nữa, ông đưa cho tôi một trăm triệu là được rồi!"
Trưởng phòng Cao: ???
“Bảo vệ, đưa cô gái này ra ngoài đi!"
Vài nhân viên bảo vệ vội vàng bước vào, kéo cánh tay của Hạ Tuyết Cầm lôi ra bên ngoài.

“Các người làm gì vậy, đừng động vào tôi… Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm, bạn trai tôi là Lý Bân, hay là ông nghĩ kỹ lại đi, mà thôi tôi không cần một trăm triệu nữa, chỉ cần ba mươi triệu là được rồi, á á, các người làm gì vậy, bỏ tôi ra…"
Trưởng phòng Cao khẽ lắc đầu, bổ sung thêm một câu với bên ngoài: “Nếu như cần thì giúp cô gái này liên lạc với bệnh viện tâm thần nhé!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về nhà.

“Vĩnh Khang… Tất cả những chuyện này đều là thật sao? Em vẫn không thể tin được".

Sau khi Hạ Huyền Trúc ra khỏi ngân hàng, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Mọi việc thật sự quá khó tin, dựa vào giấy phép kinh doanh đang nợ chồng chất mà lại vay được hẳn một trăm triệu!
“Đương nhiên là thật rồi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Vừa nãy phía ngân hàng nói, mặc dù công ty này đang nợ nần chồng chất, nhưng lại có tiềm năng rất lớn, tín dụng cá nhân của em cũng rất tốt, cộng thêm việc ngân hàng đang chạy KPI, tăng mức độ cho vay, chuyện này cũng không có gì lạ, mà ngân hàng Kim Kỳ cũng không thiếu tiền".


“Nhưng cho dù không thiếu tiền cũng không thể tùy tiện cho vay như vậy đúng không?"
Hạ Huyền Trúc luôn cảm thấy lý do của Diệp Vĩnh Khang quá xa vời, nhưng dù sao thì bản hợp đồng giấy trắng mực đen đã sờ sờ ra đấy.

“Hơn nữa chúng ta chỉ nợ có bảy triệu, vay nhiều tiền thế làm gì, hay là lát nữa chúng ta trả lại số tiền thừa đi", Hạ Huyền Trúc nói.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hài hước: “Làm gì có ai chê tiền ít chứ".

“Hơn nữa cho dù chỉ nợ có bảy triệu, bây giờ đúng lúc trong tay em đang có một công ty, chi bằng dùng số tiền còn lại để làm vốn điều động vực dậy công ty trước rồi nói tiếp".

“Anh nhớ rằng trước đây em đã từng nói, ước mơ của em là kinh doanh lớn, bây giờ đúng là một cơ hội tốt".

Hạ Huyền Trúc sau khi nghe thấy câu này thì ngẩn ra, sau đó một tia sáng chợt lóe lên trong mắt cô.

Năm năm trước khi cô và Diệp Vĩnh Khang gặp nhau, cô vẫn còn là một sinh viên đại học.

Khi đó, cô hoạt bát năng động, tràn đầy sức sống, ước mơ được kinh doanh lớn.

Nhưng cuộc sống khốn khó năm năm qua đã quét sạch tham vọng trước đây của cô, giờ cô chỉ nghĩ làm sao để hôm sau được ăn no bụng.

Những lời của Diệp Vĩnh Khang như thắp lại ngọn lửa trong lòng cô.

“Nhưng… Em vẫn hơi lo lắng… Nhỡ thất bại…", Hạ Huyền Trúc lo lắng nói.


“Em nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh tin em nhất định sẽ vực dậy được công ty, mà bây giờ em cũng không còn đường lui nữa rồi, lẽ nào em muốn dựa vào việc làm thuê để trả nợ số tiền bảy triệu sao?"
Hạ Huyền Trúc im lặng trong chốc lát, Diệp Vĩnh Khang nói đúng, bây giờ cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Dù vay ngân hàng bảy triệu rồi thì cũng phải trả lại, nếu như chỉ dựa vào việc làm thuê thì hoàn toàn không đủ khả năng để chi trả nhiều tiền như vậy.

“Được, vậy em sẽ dốc hết sức lực!"
Hạ Huyền Trúc nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Diệp Vĩnh Khang rất tán thưởng thái độ này của cô, dường như nhìn thấy được cô gái Hạ Huyền Trúc năng động hoạt bát của năm năm trước.

Sau khi bàn xong chuyện công ty, Diệp Vĩnh Khang nhắc đến chuyện hôn lễ: “Anh đã nghĩ xong rồi, hay là thứ sáu tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ đi, hôm đó vừa đúng là sinh nhật của Tiểu Trân, chúng ta cùng nhau tổ chức luôn".

“Hả?
Hạ Huyền Trúc chần chừ nói: “Có hơi gấp không?"
Diếp Vĩnh Khang nhẹ nhàng kéo tay Hạ Huyền Trâm, dịu dàng nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Ngày này anh đã đợi suốt năm năm rồi, bây giờ thêm một phút nào cũng không thể đợi nổi nữa, anh muốn tổ chức cho em một hôn lễ thật hoành tráng".

“Hôm đó hãy để cho tất cả mọi người đều biết rằng, em, Hạ Huyền Trúc, là vợ của Diệp Vĩnh Khang anh, anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, Huyền Trúc, em có bằng lòng không?"
Hai mắt Hạ Huyền Trúc đỏ hoe, khóe mắt rưng rưng, cô cảm thấy tất cả những đau khổ, ấm ức mà cô phải gánh chịu trong năm năm qua đều xứng đáng vào khoảnh khắc này!
“Em bằng lòng!"
Hạ Huyền Trúc rơi nước mắt, khẽ gật đầu.

Sau đó hai người nói về việc ngày mai phải trả bảy triệu tiền lương cho công nhân, nhưng mà khoản vay thì mấy hôm nữa mới về tài khoản.

“Như này đi, ngày mai anh lấy danh nghĩa của công ty, đến chỗ các tổ chức cho vay tư nhân để vay tiền trước rồi trả lương cho công nhân".


Diệp Vĩnh Khang đề nghị, Hạ Huyền Trúc gật đầu: “Ừm, bọn họ cũng khó khăn, số tiền lương này đã chậm hơn hai năm rồi".

“Được, vậy ngày mai anh sẽ đi làm".

Ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Khang dùng danh nghĩa của công ty tìm tới một tổ chức cho vay tư nhân, bởi vì hợp đồng cho vay một trăm triệu với ngân hàng Kim Kỳ nên anh đã thuận lợi vay được một khoản!
Diệp Vĩnh Khang bắt một chiếc taxi, đi tới địa chỉ mà hôm qua người đó nói.

Trong một thị trấn tồi tàn ở vùng ngoại ô, anh nhìn thấy mấy người hôm qua.

“Người anh em, tôi đang định gọi điện cho anh đây".

Một công nhân với làn da ngăm đen, vóc người đầy đặn, nói: “Vừa nãy tôi đã bàn bạc với các anh em rồi, thấy hai người cũng không dễ dàng gì, hơn nữa còn là người bị hại".

“Vì vậy chúng tôi quyết định ghi nợ trước, chúng tôi cũng không giục nữa, khi nào hai người có thì đưa, đưa được bao nhiêu thì đưa".

“Dù đây là tiền mồ hôi xương máu của anh em chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng không thể ép người ta đến bước đường cùng được, coi như hai năm đó làm không công vậy, quay về nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy đừng áp lực quá, chúng tôi đã tìm hiểu rồi, mấy năm nay cô ấy một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì".

Trong lòng Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thấy rất cảm động, tất cả số tiền này đều là dùng mồ hôi công sức của bọn họ mới có được.

Nhưng nhóm người bị người đời khinh thường coi là ‘tầng lớp dưới đáy của xã hội’ lại nói ra được những lời lẽ sâu sắc và trượng nghĩa như vậy, quả thực là khiến người ta cảm phục.

“Anh à, thẻ này anh cầm đi, trong thẻ có mười triệu, số tiền còn lại coi như là tiền lãi cho các anh, mật khẩu là sáu chữ số chính giữa của thẻ".

Diệp Vĩnh Khang đưa một thẻ ngân hàng.

.

Tác giả : Tháng Sáu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại