Trở Lại Ngọt Ngào - Hồi Cam
Chương 5-4
Là u lành — kết quả này khiến rất nhiều người thở ra một hơi, cho dù tôi không muốn thừa nhận nhưng gánh nặng trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều, thật tốt.
Phẫu thuật nhanh chóng được sắp xếp, ông chồng giàu có của mẹ cũng đợi bên ngoài phòng giải phẫu, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng. Tôi không biết mấy năm nay bà sống thế nào, nhưng đây là con đường bà tự mình chọn, chẳng đến phiên tôi lo lắng.
Đến lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, Tần Dục Minh lại nói ở thêm mấy ngày nữa chờ mẹ tỉnh lại. Tôi chỉ nói được.
Mỗi ngày anh ấy đều đi thăm, nhìn bà vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cuối cùng mơ mơ màng màng tỉnh lại, từ từ hồi phục, nhìn sắc mặt bà từ màu vàng nghệ chuyển sang hồng hào. Anh ấy bắt đầu yên lòng rồi mới nói vài hôm nữa sẽ đi.
Tôi vẫn chỉ trả lời được, buổi tối đi uống rượu, hừng đông trở về. Tôi biết anh ghét mùi thuốc lá nhiễm vào người tôi trong quán rượu nhưng lại không nói ra. Lòng tôi càng thêm bất ổn, có lúc còn nhớ tới câu chuyện viết trong kịch bản về ngày sinh nhật kéo theo một đống chuyện hỏng bét. Tần Dục Minh nhận ra tâm trạng tôi không tốt liền hỏi han.
Tôi nói với anh, anh cũng chỉ bảo tôi cố chịu đựng, ngoài ra không còn cách nào khác. Thật ra không phải vậy, chỉ cần rời khỏi nơi ngột ngạt này là được rồi, nhưng lúc này anh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đó.
Tâm trạng tôi càng thêm tồi tệ, nhưng sau khi biết anh không vừa ý chuyện tôi đi uống rượu giải sầu thì tôi không hề đến quán bar nữa. Mỗi ngày đều ngồi bất động trong khách sạn, hút thuốc ngắm mặt trời lặn, ăn cơm, chờ anh ấy về, ngủ.
Tôi luôn mơ hồ cảm thấy một thứ gì đó đang tới cho nên mới ở lại đây, dường như chỉ trong khoảnh khắc nhưng chẳng biết lý do. Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc chúng tôi đã ở lại Paris hơn một tháng, sự kiên nhẫn của tôi cũng giống như điếu thuốc này, sắp cháy đến đuôi rồi.
Chuyện nên tới cuối cùng cũng tới.
Một ngày kia sau khi Tần Dục Minh ra ngoài, chiều hôm đó tôi liền nhận được điện thoại của mẹ. Giờ bà đã có thể hoạt động như thường, hồi phục thật là nhanh, còn được phép dùng di động nữa.
Bà ấy bảo tôi đến phòng bệnh của bà, tôi mới hỏi lại không phải có anh ở đó ư?
Bà bảo có lời muốn nói với tôi.
Giờ khắc này bỗng nhiên tôi nhớ lại ngày đầu tiên đến Paris, lần đầu tiên đến thăm mẹ tôi và Tần Dục Minh có hôn môi bên ngoài. Phòng bệnh của bà ấy ở lầu hai, nếu nhìn từ cửa sổ ra thì vừa hay có thể nhìn thấy chỗ chúng tôi đứng.
Cuối cùng tôi vẫn đi, nên tới thì cứ tới.
Trên đường đi tôi nghĩ về lúc trước, khi mới vừa hòa thuận lại với Tần Dục Minh đã từng thầm nhủ cho dù có ai phát hiện chúng tôi là anh em ruột thì tôi cũng sẽ không rời xa anh. Nhưng suy nghĩ này hiển nhiên bất đồng với tình cảnh hiện tại.
Đây là mẹ của cả hai chúng tôi.
Mùa xuân Paris, sau khi không khí se lạnh rút đi, bốn phía chỉ còn một màu xanh biếc dịu dàng cùng các loại hoa lá rực rỡ. Nhưng trái tim của tôi lại như một nắm cỏ khô cuối cùng đang dần dần chết đi.
Đến phòng bệnh của mẹ quả nhiên không hề có ai. Bà ấy ngồi trên giường bình thản đọc sách, tôi đến gần mới phát hiện đó là một tập thơ.
“Đóng cửa lại." Bà ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói.
Tôi làm theo lời bà, khi quay người lại thì bà ấy đã bỏ quyển sách trong tay xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
Tôi nhất thời lạnh cả người, cứng ngắc đứng yên tại chỗ gần như không thể động đậy.
“Chuyện giữa con và Dục Minh bắt đầu từ lúc nào?" Mẹ hỏi. Lông mày bà cau lại, trong giọng nói chỉ có vẻ chán ghét giống như đang nhìn một món hàng nhái trong lúc tu bổ.
Tôi cắn răng một lúc mới trả lời, “Chuyện này không liên quan tới mẹ."
“Hai đứa là anh em ruột, còn tôi là mẹ của các người. Con nói cho tôi xem sao lại không liên quan được!" Bà ngay lập tức phẫn nộ đến mức đỏ bừng mặt, đối với vẻ tức giận này của bà trong lòng tôi chỉ thấy trống rỗng.
“Giờ cũng nhớ ra tôi cũng là con của mẹ rồi?" Tôi hỏi, “Anh đâu, mẹ bảo anh ấy đi đâu rồi?"
“Hai đứa lập tức chia tay cho tôi!" Nếu không phải thể lực không chống đỡ nổi thì chỉ sợ bà đã vứt bỏ hết mọi giáo dưỡng bao nhiêu năm mà hét ầm lên. Nhưng bà lại không mắng ra nổi từ ngữ khó nghe hơn, trong lòng tôi còn vì thế mà có chút tiếc nuối.
“Sẽ không chia tay." Tôi đáp, nỗ lực làm ra vẻ lạnh nhạt, “Mẹ chưa bao giờ thật sự quan tâm tôi, vậy sau này cũng đừng quản — trừ phi anh ấy nói ra, nếu không chúng tôi sẽ không tách khỏi nhau."
Nói tới đây, tôi cảm thấy những gì cần nói đều đã nói hết liền quay người mở cửa bỏ đi, ra khỏi phòng bệnh mới nghe thấy tiếng vật nặng rớt xuống sàn nhà, nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Tại sao tôi và Tần Dục Minh yêu nhau, đã trải qua những điều gì, bà ấy sẽ không muốn biết, tôi cũng không muốn uổng phí miệng lưỡi với bà. Gọi cho Tần Dục Minh mười mấy cuộc nhưng anh đều không bắt, trong lòng tôi cảm thấy tê dại, lập tức trở về khách sạn thu dọn đồ đạc của mình.
Không biết bây giờ tâm trạng Tần Dục Minh thế nào, còn tôi chỉ muốn rời khỏi đây.
Không ngờ tôi lại may mắn mua được vé máy bay về nước, ngay đêm đó liền rời khỏi Paris.
Tần Dục Minh nghĩ thế nào tôi đã không còn muốn lo đến nữa.
***
Phẫu thuật nhanh chóng được sắp xếp, ông chồng giàu có của mẹ cũng đợi bên ngoài phòng giải phẫu, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng. Tôi không biết mấy năm nay bà sống thế nào, nhưng đây là con đường bà tự mình chọn, chẳng đến phiên tôi lo lắng.
Đến lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, Tần Dục Minh lại nói ở thêm mấy ngày nữa chờ mẹ tỉnh lại. Tôi chỉ nói được.
Mỗi ngày anh ấy đều đi thăm, nhìn bà vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cuối cùng mơ mơ màng màng tỉnh lại, từ từ hồi phục, nhìn sắc mặt bà từ màu vàng nghệ chuyển sang hồng hào. Anh ấy bắt đầu yên lòng rồi mới nói vài hôm nữa sẽ đi.
Tôi vẫn chỉ trả lời được, buổi tối đi uống rượu, hừng đông trở về. Tôi biết anh ghét mùi thuốc lá nhiễm vào người tôi trong quán rượu nhưng lại không nói ra. Lòng tôi càng thêm bất ổn, có lúc còn nhớ tới câu chuyện viết trong kịch bản về ngày sinh nhật kéo theo một đống chuyện hỏng bét. Tần Dục Minh nhận ra tâm trạng tôi không tốt liền hỏi han.
Tôi nói với anh, anh cũng chỉ bảo tôi cố chịu đựng, ngoài ra không còn cách nào khác. Thật ra không phải vậy, chỉ cần rời khỏi nơi ngột ngạt này là được rồi, nhưng lúc này anh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đó.
Tâm trạng tôi càng thêm tồi tệ, nhưng sau khi biết anh không vừa ý chuyện tôi đi uống rượu giải sầu thì tôi không hề đến quán bar nữa. Mỗi ngày đều ngồi bất động trong khách sạn, hút thuốc ngắm mặt trời lặn, ăn cơm, chờ anh ấy về, ngủ.
Tôi luôn mơ hồ cảm thấy một thứ gì đó đang tới cho nên mới ở lại đây, dường như chỉ trong khoảnh khắc nhưng chẳng biết lý do. Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc chúng tôi đã ở lại Paris hơn một tháng, sự kiên nhẫn của tôi cũng giống như điếu thuốc này, sắp cháy đến đuôi rồi.
Chuyện nên tới cuối cùng cũng tới.
Một ngày kia sau khi Tần Dục Minh ra ngoài, chiều hôm đó tôi liền nhận được điện thoại của mẹ. Giờ bà đã có thể hoạt động như thường, hồi phục thật là nhanh, còn được phép dùng di động nữa.
Bà ấy bảo tôi đến phòng bệnh của bà, tôi mới hỏi lại không phải có anh ở đó ư?
Bà bảo có lời muốn nói với tôi.
Giờ khắc này bỗng nhiên tôi nhớ lại ngày đầu tiên đến Paris, lần đầu tiên đến thăm mẹ tôi và Tần Dục Minh có hôn môi bên ngoài. Phòng bệnh của bà ấy ở lầu hai, nếu nhìn từ cửa sổ ra thì vừa hay có thể nhìn thấy chỗ chúng tôi đứng.
Cuối cùng tôi vẫn đi, nên tới thì cứ tới.
Trên đường đi tôi nghĩ về lúc trước, khi mới vừa hòa thuận lại với Tần Dục Minh đã từng thầm nhủ cho dù có ai phát hiện chúng tôi là anh em ruột thì tôi cũng sẽ không rời xa anh. Nhưng suy nghĩ này hiển nhiên bất đồng với tình cảnh hiện tại.
Đây là mẹ của cả hai chúng tôi.
Mùa xuân Paris, sau khi không khí se lạnh rút đi, bốn phía chỉ còn một màu xanh biếc dịu dàng cùng các loại hoa lá rực rỡ. Nhưng trái tim của tôi lại như một nắm cỏ khô cuối cùng đang dần dần chết đi.
Đến phòng bệnh của mẹ quả nhiên không hề có ai. Bà ấy ngồi trên giường bình thản đọc sách, tôi đến gần mới phát hiện đó là một tập thơ.
“Đóng cửa lại." Bà ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói.
Tôi làm theo lời bà, khi quay người lại thì bà ấy đã bỏ quyển sách trong tay xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
Tôi nhất thời lạnh cả người, cứng ngắc đứng yên tại chỗ gần như không thể động đậy.
“Chuyện giữa con và Dục Minh bắt đầu từ lúc nào?" Mẹ hỏi. Lông mày bà cau lại, trong giọng nói chỉ có vẻ chán ghét giống như đang nhìn một món hàng nhái trong lúc tu bổ.
Tôi cắn răng một lúc mới trả lời, “Chuyện này không liên quan tới mẹ."
“Hai đứa là anh em ruột, còn tôi là mẹ của các người. Con nói cho tôi xem sao lại không liên quan được!" Bà ngay lập tức phẫn nộ đến mức đỏ bừng mặt, đối với vẻ tức giận này của bà trong lòng tôi chỉ thấy trống rỗng.
“Giờ cũng nhớ ra tôi cũng là con của mẹ rồi?" Tôi hỏi, “Anh đâu, mẹ bảo anh ấy đi đâu rồi?"
“Hai đứa lập tức chia tay cho tôi!" Nếu không phải thể lực không chống đỡ nổi thì chỉ sợ bà đã vứt bỏ hết mọi giáo dưỡng bao nhiêu năm mà hét ầm lên. Nhưng bà lại không mắng ra nổi từ ngữ khó nghe hơn, trong lòng tôi còn vì thế mà có chút tiếc nuối.
“Sẽ không chia tay." Tôi đáp, nỗ lực làm ra vẻ lạnh nhạt, “Mẹ chưa bao giờ thật sự quan tâm tôi, vậy sau này cũng đừng quản — trừ phi anh ấy nói ra, nếu không chúng tôi sẽ không tách khỏi nhau."
Nói tới đây, tôi cảm thấy những gì cần nói đều đã nói hết liền quay người mở cửa bỏ đi, ra khỏi phòng bệnh mới nghe thấy tiếng vật nặng rớt xuống sàn nhà, nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Tại sao tôi và Tần Dục Minh yêu nhau, đã trải qua những điều gì, bà ấy sẽ không muốn biết, tôi cũng không muốn uổng phí miệng lưỡi với bà. Gọi cho Tần Dục Minh mười mấy cuộc nhưng anh đều không bắt, trong lòng tôi cảm thấy tê dại, lập tức trở về khách sạn thu dọn đồ đạc của mình.
Không biết bây giờ tâm trạng Tần Dục Minh thế nào, còn tôi chỉ muốn rời khỏi đây.
Không ngờ tôi lại may mắn mua được vé máy bay về nước, ngay đêm đó liền rời khỏi Paris.
Tần Dục Minh nghĩ thế nào tôi đã không còn muốn lo đến nữa.
***
Tác giả :
Diêu Tinh