Trở Lại Ngọt Ngào - Hồi Cam
Chương 1-11
Về đến nhà, quả nhiên không thấy Tần Dục Minh.
Mỗi lần tôi có công việc, anh cũng sẽ không để bản thân mình nhàn rỗi. Tôi không biết có phải anh đi gặp người kia hay không. Cũng cố gắng không nghĩ đến.
Nhưng làm sao có thể quên đi được chứ.
Bây giờ còn sớm, chưa tới giữa trưa, tôi ngồi trong phòng khách, nghe từng nhịp đồng hồ treo tường, lần đầu tiên cảm thấy yên tĩnh như thế.
Thế là tôi đi vào phòng làm việc của anh.
Có lẽ anh không ngờ, thật ra tôi biết rất rõ nơi anh cất ảnh của tôi. Phòng làm việc của anh có một góc đặc biệt, dành riêng cho những tấm ảnh này. Có một số là ảnh chụp công việc, một số là ảnh chụp khi đi du lịch, còn một số là do anh chụp trộm.
Những tấm hình này đều là do anh ấy rửa ra, cất vào cùng một nơi.
Tôi nghĩ cách một thời gian anh sẽ lại lấy ra xem. Tôi không biết lúc nhìn chúng tâm trạng anh như thế nào. Nhưng từ những bức ảnh anh chụp cho tôi, tôi có thể cảm nhận được tình yêu.
Những thứ này từng là minh chứng cho tình yêu của anh đối với tôi.
Đêm đó Tần Dục Minh không về. Không gọi cả điện thoại. Tôi cũng không có đứng ngồi không yên. Tôi nghĩ chắc chắn là anh đi gặp người kia.
Tôi ngồi trên thảm trải sàn trong phòng làm việc của anh, lấy hết những bức ảnh kia ra xem một lần.
Tấm mới nhất là hình tôi ngồi trên ghế ngoài ban công hút thuốc tối hôm ấy. Trong hình tôi đưa lưng vào ống kính mà hút, không có tựa vào ghế mà ngồi sát ngoài rìa, thân thể hơi đổ về phía trước, tóc tai lộn xộn, áo tắm hơi tuột xuống, lộ một phần sống lưng — sau đó nụ hôn của anh rơi xuống nơi ấy.
Có lẽ anh vẫn còn yêu tôi. Tôi nghĩ, chỉ là không còn yêu như quá khứ mà thôi. Tôi thật đáng thương, cho tới bây giờ vẫn còn muốn dựa vào những thứ này, để xác định tình yêu của anh.
Cuối cùng tôi cũng trở thành kẻ đáng thương như mọi người thường nói.
Sau đó tôi cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, không có Tần Dục Minh, tôi cứ xoắn xuýt và suy sụp như vậy mà vượt qua hết một ngày, bất tri bất giác đã là một giờ sáng.
Tôi nhìn số máy của anh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Tần Dục Minh. Tôi vừa hy vọng anh bắt máy, lại vừa hy vọng không có ai trả lời.
Tôi sợ sẽ nghe thấy giọng nói của người lạ trong di động anh. Bởi vậy tinh thần tôi căng cứng, vì khẩn trương mà tim đập loạn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay cầm điếu thuốc khẽ run.
“Alo, xin chào? Muốn tìm Tần Dục Minh sao?" Một giọng nói xa lạ của đàn ông vang lên, bên kia điện thoại còn loáng thoáng có tiếng nước chảy, “Thật xin lỗi, anh ấy bây giờ đang bận, có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?"
Tôi chỉ lập tức cúp cú điện thoại này.
Tần Dục Minh không thích người khác đụng đến điện thoại di động của anh ấy. Tôi biết. Cực kỳ hiếm khi anh để điện thoại ở nơi không thể đụng vào, cho nên người có thể bắt điện thoại như thế này, chỉ có thể là người vô cùng gần gũi.
Hình ảnh này đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi rất nhiều lần, khi thật sự xảy ra đầu óc tôi lại trống rỗng, tôi chăm chú nhìn điện thoại, nhìn ghi chép trò chuyện, số lần gọi cho nhau của tôi và anh dạo này ngày càng ít, lần gọi gần nhất đã cách đây một tuần.
Chờ tinh thần tôi phục hồi trở lại thì thuốc lá trên tay đã cháy một đoạn dài, màn hình di động cũng tự khóa lại từ lâu. Tôi tắt thuốc đi, bỏ điện thoại lại phòng làm việc của Tần Dục Minh, quay về phòng ngủ nằm xuống.
Rèm cửa sổ đang thả, thế nhưng ánh sáng đèn đường vẫn xuyên qua kẻ hở mà chui vào, tôi nhìn một dải sáng hình cung nhỏ trên nền nhà, cảm thấy mình đã nghe qua giọng nói của người đàn ông đó ở đâu rồi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không có manh mối, bất tri bất giác ngủ mất.
Tôi ngồi trên ghế sopha, trong lúc hốt hoảng dường như bản thân đã trở lại khoảng thời gian khi bảy tuổi, nhìn xung quanh đều là đồ trang trí theo phong cách cổ điển của Trung Quốc, bên cạnh cánh cửa đang mở ra, là Tần Dục Minh, lúc này anh học lớp sáu, vóc người cao gầy khác hẳn so với những người cùng lứa, anh đeo cặp sách, dường như không thấy tôi, gương mặt hờ hững bước lên cầu thang gỗ hình xoắn ốc. Tôi đứng dậy gọi anh, hỏi anh tại sao lại không chờ tôi cùng về. Anh liếc nhìn tôi một cách phiền chán, “Tại sao phải chờ cậu?" Anh lạnh lùng hỏi, biểu tình anh lúc đó chẳng hề tương xứng với vẻ bề ngoài non nớt chút nào, lạnh lùng lại ẩn chứa căm ghét, rất trái ngược với ngày thường, “Chờ nhìn cậu lên giường với người khác sao?"
Trong lòng tôi vô cùng đau đớn, chạy lên cầu thang đuổi theo anh, nhưng cầu thang vẫn leo lên leo xuống thuở nhỏ đột ngột cao lên, cho dù tôi cố gắng thế nào, cũng không thể tới gần Tần Dục Minh một bước, anh ấy đứng ở chỗ cũ hờ hững nhìn chăm chú vào cố gắng của tôi, cuối cùng giống như tốt bụng mà vươn tay ra, tôi vô cùng hưng phấn chìa tay níu lấy, nhưng tay anh lại đặt lên ngực tôi, mạnh mẽ đẩy ngược tôi về phía sau.
Cảm giác bỗng nhiên mất trọng tâm khiến tôi sợ hãi, cả cơ thể cố gắng bắt lấy thứ gì đó, trong một khoảnh khắc tai tôi dường như nghe được tiếng động, gần như ngay lập tức tỉnh lại từ giấc mơ. Lại cảm thấy thứ đang nắm chặt trong tay kia không phải chăn, mà là cơ thể ấm áp của con người.
Mỗi lần tôi có công việc, anh cũng sẽ không để bản thân mình nhàn rỗi. Tôi không biết có phải anh đi gặp người kia hay không. Cũng cố gắng không nghĩ đến.
Nhưng làm sao có thể quên đi được chứ.
Bây giờ còn sớm, chưa tới giữa trưa, tôi ngồi trong phòng khách, nghe từng nhịp đồng hồ treo tường, lần đầu tiên cảm thấy yên tĩnh như thế.
Thế là tôi đi vào phòng làm việc của anh.
Có lẽ anh không ngờ, thật ra tôi biết rất rõ nơi anh cất ảnh của tôi. Phòng làm việc của anh có một góc đặc biệt, dành riêng cho những tấm ảnh này. Có một số là ảnh chụp công việc, một số là ảnh chụp khi đi du lịch, còn một số là do anh chụp trộm.
Những tấm hình này đều là do anh ấy rửa ra, cất vào cùng một nơi.
Tôi nghĩ cách một thời gian anh sẽ lại lấy ra xem. Tôi không biết lúc nhìn chúng tâm trạng anh như thế nào. Nhưng từ những bức ảnh anh chụp cho tôi, tôi có thể cảm nhận được tình yêu.
Những thứ này từng là minh chứng cho tình yêu của anh đối với tôi.
Đêm đó Tần Dục Minh không về. Không gọi cả điện thoại. Tôi cũng không có đứng ngồi không yên. Tôi nghĩ chắc chắn là anh đi gặp người kia.
Tôi ngồi trên thảm trải sàn trong phòng làm việc của anh, lấy hết những bức ảnh kia ra xem một lần.
Tấm mới nhất là hình tôi ngồi trên ghế ngoài ban công hút thuốc tối hôm ấy. Trong hình tôi đưa lưng vào ống kính mà hút, không có tựa vào ghế mà ngồi sát ngoài rìa, thân thể hơi đổ về phía trước, tóc tai lộn xộn, áo tắm hơi tuột xuống, lộ một phần sống lưng — sau đó nụ hôn của anh rơi xuống nơi ấy.
Có lẽ anh vẫn còn yêu tôi. Tôi nghĩ, chỉ là không còn yêu như quá khứ mà thôi. Tôi thật đáng thương, cho tới bây giờ vẫn còn muốn dựa vào những thứ này, để xác định tình yêu của anh.
Cuối cùng tôi cũng trở thành kẻ đáng thương như mọi người thường nói.
Sau đó tôi cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, không có Tần Dục Minh, tôi cứ xoắn xuýt và suy sụp như vậy mà vượt qua hết một ngày, bất tri bất giác đã là một giờ sáng.
Tôi nhìn số máy của anh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Tần Dục Minh. Tôi vừa hy vọng anh bắt máy, lại vừa hy vọng không có ai trả lời.
Tôi sợ sẽ nghe thấy giọng nói của người lạ trong di động anh. Bởi vậy tinh thần tôi căng cứng, vì khẩn trương mà tim đập loạn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay cầm điếu thuốc khẽ run.
“Alo, xin chào? Muốn tìm Tần Dục Minh sao?" Một giọng nói xa lạ của đàn ông vang lên, bên kia điện thoại còn loáng thoáng có tiếng nước chảy, “Thật xin lỗi, anh ấy bây giờ đang bận, có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?"
Tôi chỉ lập tức cúp cú điện thoại này.
Tần Dục Minh không thích người khác đụng đến điện thoại di động của anh ấy. Tôi biết. Cực kỳ hiếm khi anh để điện thoại ở nơi không thể đụng vào, cho nên người có thể bắt điện thoại như thế này, chỉ có thể là người vô cùng gần gũi.
Hình ảnh này đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi rất nhiều lần, khi thật sự xảy ra đầu óc tôi lại trống rỗng, tôi chăm chú nhìn điện thoại, nhìn ghi chép trò chuyện, số lần gọi cho nhau của tôi và anh dạo này ngày càng ít, lần gọi gần nhất đã cách đây một tuần.
Chờ tinh thần tôi phục hồi trở lại thì thuốc lá trên tay đã cháy một đoạn dài, màn hình di động cũng tự khóa lại từ lâu. Tôi tắt thuốc đi, bỏ điện thoại lại phòng làm việc của Tần Dục Minh, quay về phòng ngủ nằm xuống.
Rèm cửa sổ đang thả, thế nhưng ánh sáng đèn đường vẫn xuyên qua kẻ hở mà chui vào, tôi nhìn một dải sáng hình cung nhỏ trên nền nhà, cảm thấy mình đã nghe qua giọng nói của người đàn ông đó ở đâu rồi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không có manh mối, bất tri bất giác ngủ mất.
Tôi ngồi trên ghế sopha, trong lúc hốt hoảng dường như bản thân đã trở lại khoảng thời gian khi bảy tuổi, nhìn xung quanh đều là đồ trang trí theo phong cách cổ điển của Trung Quốc, bên cạnh cánh cửa đang mở ra, là Tần Dục Minh, lúc này anh học lớp sáu, vóc người cao gầy khác hẳn so với những người cùng lứa, anh đeo cặp sách, dường như không thấy tôi, gương mặt hờ hững bước lên cầu thang gỗ hình xoắn ốc. Tôi đứng dậy gọi anh, hỏi anh tại sao lại không chờ tôi cùng về. Anh liếc nhìn tôi một cách phiền chán, “Tại sao phải chờ cậu?" Anh lạnh lùng hỏi, biểu tình anh lúc đó chẳng hề tương xứng với vẻ bề ngoài non nớt chút nào, lạnh lùng lại ẩn chứa căm ghét, rất trái ngược với ngày thường, “Chờ nhìn cậu lên giường với người khác sao?"
Trong lòng tôi vô cùng đau đớn, chạy lên cầu thang đuổi theo anh, nhưng cầu thang vẫn leo lên leo xuống thuở nhỏ đột ngột cao lên, cho dù tôi cố gắng thế nào, cũng không thể tới gần Tần Dục Minh một bước, anh ấy đứng ở chỗ cũ hờ hững nhìn chăm chú vào cố gắng của tôi, cuối cùng giống như tốt bụng mà vươn tay ra, tôi vô cùng hưng phấn chìa tay níu lấy, nhưng tay anh lại đặt lên ngực tôi, mạnh mẽ đẩy ngược tôi về phía sau.
Cảm giác bỗng nhiên mất trọng tâm khiến tôi sợ hãi, cả cơ thể cố gắng bắt lấy thứ gì đó, trong một khoảnh khắc tai tôi dường như nghe được tiếng động, gần như ngay lập tức tỉnh lại từ giấc mơ. Lại cảm thấy thứ đang nắm chặt trong tay kia không phải chăn, mà là cơ thể ấm áp của con người.
Tác giả :
Diêu Tinh