Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 46-47: Đưa tiễn
Sau khi ăn cơm xong, đương nhiên có tạp dịch thu dọn những cơm thừa canh cạn này, bọn người Tô Bằng, đều tự lui đi.
Tô Bằng trở về tiểu trúc lâu của mình, xem sách một hồi, thấy chuyện gì đó, bèn logout.
Đăng xuất khỏi trò chơi, Tô Bằng bước ra khỏi khoang trò chơi, từ trên máy móc đi xuống, hoạt động gân cốt cơ thể một chút, lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi, cửa đột nhiên mở ra, Tô Bằng ngẩng đầu, chỉ thấy Lôi Minh đi vào.
“Lôi tổ trưởng."
Tô Bằng lên tiếng chào hỏi, Lôi Minh khẽ gật đầu, hỏi:
“Nhiệm vụ của ngươi tiến hành đến đâu rồi?"
“Chỉ còn lại giai đoạn kết thúc công việc."
Tô Bằng trả lời lại cho Lôi Minh, Lôi Minh ừ một tiếng, nói:
“Sắp kiểm tra cuối tháng rồi, ngươi không nên kéo dài tiến độ quá nhiều."
“Ừm, không sao đâu."
Tô Bằng khẽ gật đầu, tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi, nhìn thấy Lôi Minh tìm kiếm máy móc, dường như chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi.
“Hắn không đăng nhập ở tổ Dũng Sĩ, đến nơi đây đăng nhập làm gì?"
Trong lòng Tô Bằng có chút nghi hoặc, có điều lúc này cũng không phải lúc tìm hiểu kỹ càng do đó Tô Bằng rời khỏi phòng log in.
Ăn một bữa tối ở nhà ăn, Tô Bằng trở về phòng của mình, suy nghĩ lại chuyện của hôm nay, cảm giác thật sự giống như đang nằm mơ.
“Ngày hôm qua ta đúng là quá mê muội, không ngờ lại bị trò chơi ảnh hưởng đến mức độ đó... Có điều cũng không phải là không có thu hoạch, rốt cuộc lĩnh ngộ được kiếm ý, đã trở thành đệ tử chính thức của Tử Hà môn, hơn nữa võ công cũng tăng lên đến mức này rồi... Bây giờ với thực lực chân thật của ta, tiến vào tổ nào cũng đều không thành vấn đề."
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đối với chuyện phân tổ vào cuối tháng, tổ hắn mong muốn tiến vào nhất chính là tổ Ám Kiêu, bởi vì tin tức nắm giữ tương đối nhiều, tương đối phù hợp mục đích mình tiến vào công ty này, lựa chọn thứ hai còn lại là tổ Long Nha, đây đơn giản chỉ xuất phát từ lòng tò mò mà thôi, sau khi Tô Bằng tiến vào trò chơi, vẫn chưa từng gặp được một nhân vật tương đối giống BOSS, tiến vào tổ Long Nha, ngược lại có thể thử nghiệm cảm giác khai hoang một chút.
Còn việc liên quan đến đến ủy thác trị giá ba trăm ngàn kia, trong lòng Tô Bằng cũng chậm rãi bắt đầu thay đổi, nếu có thể, lựa chọn đầu tiên của Tô Bằng là tính toán chính mình làm ra một cái máy chủ để cho tự mình sử dụng, nếu như còn dư, lại suy nghĩ bán cho người áo xám kia.
Suy nghĩ, Tô Bằng vô thức cầm con dao gọt trái cây trong phòng, mấy ngày hôm trước hắn mỗi ngày đều thử luyện tập phi đao, trong vô thức, Tô Bằng nâng tay phóng dao gọt trái cây đi.
“Phập!"
Một tiếng vang vọng lại kéo ý thức của Tô Bằng đang miên man suy nghĩ trở về với hiện thực, chỉ thấy... con dao gọt trái cây kia, kiên cố vững chắc, xuyên qua chính giữa bảng phóng phi tiêu cách Tô Bằng khoảng chừng ngoài năm mét!
“Hử?"
Tô Bằng không khỏi thu hồi ý thức trở về, kinh ngạc nhìn một đao mình phóng ra này, con dao gọt trái cây kia, vững vàng cắm lên chính giữa bia phi tiêu kia, Tô Bằng không khỏi sửng sờ, vừa rồi bản thân trong vô thức, giống như lại thi triển một lần thuật phi đao thần kỳ!
“Chẳng lẽ... chỉ khi ý thức ta ngẩn ngơ, hoặc là lúc không tập trung, mới có thể phóng ra một đao như vậy?"
Trong lòng Tô Bằng ngạc nhiên nghi ngờ, đi qua đi lại, con dao gọt trái cây kia cắm vào bia phi tiêu rất sâu, Tô Bằng tốn một chút sức lực, mới có thể nhổ con dao gọt trái cây kia xuống khỏi bia phi tiêu.
Tô Bằng nhổ con dao gọt trái cây xuống, lại quay về chỗ mình vừa đứng ban nãy, cố gắng để cho mình lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, nhưng thử nghiệm liên tục mấy lần, dao gọt trái cây đều phóng trật, thậm chí ngay cả bia phi tiêu cũng không đụng vào được.
“Đúng là quá kỳ lạ..."
Tô Bằng lẩm nhẩm trong lòng, thử mấy lần cũng đều không có kết quả gì, Tô Bằng tạm thời gạt chuyện này sang bên, xem thử lần sau có thể nắm bắt mấu chốt, hiểu rõ thuật phi đao này được hay không.
Lúc này thời gian cũng sắp đến hơn mười giờ đêm rồi, Tô Bằng mở máy tính, xem hai ba bộ phim võ hiệp mới ra, rồi mới đi ngủ.
Trong lúc nằm mơ, Tô Bằng dường như lại mơ thấy kiếm chiêu của Độc Cô Thắng, còn có Bán Thức Kiếm Pháp Vân Đạo Tử truyền cho mình...
Miên man nằm ngủ được một giờ, Tô Bằng thì tỉnh dậy.
“Thật kỳ lạ... Mấy ngày nay, tại sao ta luôn nằm mơ chứ?"
Lúc Tô Bằng tỉnh lại, rất là kỳ lạ.
Lần tông xe kia, thay đổi kết cấu tổ chức não bộ của Tô Bằng, giấc ngủ một giờ của Tô Bằng, là một giấc ngủ cực kỳ sâu, thậm chí bên cạnh có người mở âm hưởng đến âm lượng to nhất, mở nhạc rock, Tô Bằng cũng sẽ không tỉnh lại, bác sĩ giải thích, đây là một loại cơ chế bảo vệ bản thân của nhân thể, bởi vì phân bố hoóc-môn của não bộ rất đặc biệt, chỉ có thể ngủ một giờ, để bảo đảm thân thể nhận được tu dưỡng đầy đủ, lúc Tô Bằng ngủ sẽ tiến vào giấc ngủ cực kỳ sâu, thân thể cũng sẽ tiến vào trạng thái thả lỏng nghỉ ngơi hết sức, như vậy, mới có thể đảm bảo khí quan của hắn tràn ngập sức sống, sẽ không suy kiệt.
Loại cơ chế này, giống như bên ngoài rất nóng tiến vào gian phòng rất lạnh, lỗ chân lông thít chặt nổi lên lớp lớp da gà mà thôi.
Số lượng giấc mơ của Tô Bằng mỗi năm, đại khái một bàn tay là có thể đếm hết, nhưng hai ngày nay... Hắn nằm mơ suốt mấy ngày liên tục, còn nhớ rất rõ ràng, đều là đang luyện đang luyện kiếm, khiến Tô Bằng hết sức ngạc.
“Chẳng lẽ thân thể xảy ra tình trạng gì rồi sao? gần đây tìm thời gian, phải đi gặp bác sĩ xem sao mới được."
Mà lúc này, đã là năm giờ rưỡi, Tô Bằng hoạt động gân cốt cơ thể một chút, vào trong phòng tắm tắm rửa một hồi, thay đổi quần áo xong xuôi thì đi ra ngoài, nhà ăn mở cửa rất sớm, đã có đủ loại cháo và các loại đồ ăn sáng cung cấp đầy đủ, Tô Bằng lấy một chén cháo Bát Bảo, cùng một vài món ăn sáng, chuẩn bị ăn cơm.
Vào chính lúc này, Tô Bằng chợt thấy Lôi Minh cũng đi vào nhà ăn, Tô Bằng để ý một chút, chỉ thấy Lôi Minh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, chỉ là khí tức mang đến cảm giác cho người khác kia, khiến người khác cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Chẳng lẽ hắn cả đêm không ngủ, ở trong phòng log in suốt cả một đêm sao?"
Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Lôi Minh sau khi lấy vài món đồ ăn sáng, nhìn thấy Tô Bằng, có phần hơi sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, liền ngồi xuống một chỗ khác ăn sáng, không bao lâu, Tô Bằng nhìn thấy, một người đàn ông khác mái tóc hơi dài, khoảng chừng một đề xi mét, mặc áo khoác, cũng đi vào trong nhà ăn, quét mắt nhìn một vòng chợt nhìn thấy Lôi Minh, đi qua ngồi xuống đối diện với Lôi Minh, dường như thấp giọng nói gì đó với Lôi Minh.
“Là đồng nghiệp tổ Dũng Sĩ của Lôi Minh sao?"
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, liếc nhìn mấy lần, Tô Bằng cảm thấy Lôi Minh dường như trở nên rất nghiêm túc, cơm cũng không ăn, ngắn gọn nói đôi ba câu, người đàn ông có mái tóc dài khoảng chừng một đề xi mét kia im lặng một hồi, gật đầu, sau đó bỏ đi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, trong lòng thoáng tò mò, nhưng cũng không đặc biệt để ý.
Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Tô Bằng trực tiếp đi vào phòng log in, đăng nhập vào trong trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào trong trò chơi, Tô Bằng mới từ tiểu lâu ra ngoài, lại nhìn thấy Tam sư huynh Trần Kỳ Trận đang đi về phía tiểu lâu.
“Sư huynh tìm ta có việc gì?"
Nhìn dáng vẻ Trần Kỳ Trận giống như đang lén la lén lút, Tô Bằng có chút buồn bực nói với hắn.
“Suỵt! Nói nhỏ chút, bị tiểu sư muội nghe được sẽ không tốt."
Trần Kỳ Trận nhìn chung quanh một chút, thấy không có người, mới hơi yên lòng, nói:
“Tiểu sư đệ qua tối hôm nay, ngươi liền phải rời khỏi Tử Hà môn, sư huynh cũng không có vật gì khác, vật phẩm này, tặng cho tiểu sư đệ."
“Ồ? Vật gì vậy?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cảm thấy tò mò, vị tam sư huynh Trần Kỳ Trận này, những thứ quen thuộc, đều là kỳ môn độn giáp, mặc dù võ công cẩu thả bình thường, nhưng bản lĩnh có được lại gần như yêu dị, hôm nay mình sắp phải xuống núi rồi, không biết hắn có thể tặng cho mình thứ gì đây.
Trần Kỳ Trận lại nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, liền lấy ra một túi gấm nhỏ khoảng chừng một lòng bàn tay, đưa cho Tô Bằng nói:
“Tiểu sư đệ, lần này rời khỏi phải mấy năm cũng không gặp mặt, ta cũng không có thứ gì có thể tặng cho ngươi được, túi gấm này, tăng cho ngươi này."
“Ồ..."
Tô Bằng cầm túi gấm nhỏ trong tay, bóp bóp thử xem thế nào, bên trong trống rỗng, không có gì cả, lập tức cảm giác có chút hết nói, sau nửa ngày mới nói:
“Sư huynh đây không phải túi tiền đó sao? Ngươi tặng cho ta để làm gì vậy... Ta nhớ đây là vật nam nữ trong tiểu thuyết thoại bản khi sắp chia xa bằng lòng tặng cho nhau, sư huynh tặng cho ta cái này, khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
“Này! Món này, túi tiền tầm thường khác làm sao có thể so bì được hả? Ta xem xem... Ngươi mang hòn đá to kia qua đây xem thử coi."
Ánh mắt Trần Kỳ Trận nhìn thấy một hòn đá màu đen to bằng đầu người sau lưng Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mờ mịt khó hiểu, có điều nếu sư huynh có lệnh... Vậy thì bèn đi thôi, nâng hòn đá to bằng đầu người kia lên, hòn đá kia cũng không phải nhẹ,, sợ là có hai mươi ba mươi cân.
“Ngươi nhìn này."
Trần Kỳ Trận nói, nói xong đoạt lại túi gấm nhỏ trong tay Tô Bằng kia, sau đó mạnh mẽ kéo mở miệng túi ra, chỉ thấy túi tiền kích cỡ bằng lòng bàn tay kia, không ngờ bỗng nhiên bị kéo ra thành kích cỡ một đầu người, ngược lại khiến Tô Bằng có phần ngạc nhiên, thầm nghĩ túi tiền này vẫn co dãn được.
Trần Kỳ Trận cầm hòn đá kia, kéo mở túi tiền, xem chừng, sẽ nhét hòn đá to này vào bên trong.
Chuyện xảy ra khiến Tô Bằng há hốc mồm...
Chỉ thấy, túi tiền này, sau khi nhét thêm một hòn đá to cỡ đầu người kia vào, kích cỡ... không ngờ vẫn khoảng chừng lòng bài tay!
“Đạo Cụ Không Gian!"
“Đạo Cụ Không Gian gì cơ?"
Trần Kỳ Trận cảm giác khó hiểu, có điều hắn cũng không chú ý cho lắm, ném túi tiền lại cho Tô Bằng, nói:
“Ngươi xem thử trọng lượng xem."
Tô Bằng tiếp nhận túi tiền, ước lượng, phát hiện túi tiền có đựng hòn đá có thể nặng khoảng chừng hai mươi ba mươi cân kia, chỉ có trọng lượng một hai cân.
“Hiểu rồi chứ?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Bằng, Trần Kỳ Trận đắc ý mỉm cười, giải thích nói:
“Ta ở trong sách cổ xem thấy, Thượng Cổ có một loại côn trùng đặc biệt, tên là Lâu Sắt, lúc bình thường, chỉ khoảng chừng bằng con thỏ, nhưng sau khi căng phồng, lại lớn bằng mấy tòa lầu, chuyên môn hút huyết dịch của cự thú Hồng Hoang thời Thượng Cổ, hơn nữa, cho dù Lâu Sắt này hút bao nhiêu máu chăng nữa, trọng lượng chỉ có nặng một phần mười huyết dịch nó chân chính hút vào, Thượng Cổ có người, dùng da của Lâu Sắt chế tạo túi Bách Bảo túi Càn Khôn, có thể cất giữ nhiều vật phẩm của mấy tòa lầu lận, hơn nữa cho dù nhét vào bao nhiêu, nặng nhất sẽ không vượt qua mười cân..."
“Ta vốn tưởng rằng trên sách cổ chỉ là những lời đồn nhảm sai lầm, nhưng lúc đại sư huynh ra ngoài, ở trong một mật cảnh kỳ dị, không ngờ quả thật phát hiện một đám dị trùng còn nhỏ, cũng giết chết vài con mang về, ta lập tức nhận ra đây chính là Lâu Sắt, lúc đó hưng phấn không thôi, bởi vì trên sách cổ cũng có pháp môn dùng Lâu Sắt chế tạo túi Càn Khôn... Trải qua thí nghiệm, ta làm ra vài cái túi Càn Khôn, có điều... bởi vì trên sách cổ kia cũng chỉ giảng giải sơ lược, hiệu quả túi Càn Khôn ta làm ra không tốt bằng trên sách ghi lại như vậy, chỉ có thể chứa được vật thể có kích thước dài nửa trượng, rộng nửa trượng, cao nửa trượng mà thôi, hơn nữa sức nặng giảm bớt, không giống nhau lắm, nhiều nhất không đủ một phần ba mươi."
“Sư đệ cái túi gấm ngươi cầm này, chính là ta một trong những túi Càn Khôn ta chế tạo được, đại khái có thể giảm bớt trọng lượng khoảng chừng một phần hai mươi, sư đệ ngươi dùng không được chán ghét đó."
Trần Kỳ Trận rung đùi đắc ý, nói với Tô Bằng.
“Như thế cũng tốt... Như thế cũng tốt..."
Tô Bằng làm sao lại chán ghét chứ? Hắn thí nghiệm cách dùng của túi Càn Khôn này, dường như không khác biệt mấy so với những túi tiền thông thường, chỉ là miệng của cái túi này cực kỳ co dãn, có thể kéo mở thật lớn, sau khi lấy vật phẩm ra, trọng lượng liền phục hồi lại nguyên trạng, Tô Bằng nghĩ làm thế nào, cũng không nghĩ ra được nguyên lý của nó.
“Như vậy, Tô Bằng cảm ơn tam sư huynh... Chỉ là, tam sư huynh, sao ngươi tặng cho ta túi Càn Khôn này, dáng vẻ lại lén la lén lút giống như kẻ trộm vậy?"
Tô Bằng không hiểu hỏi Trần Kỳ Trận.
Trần Kỳ Trận nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói:
“Lúc ấy, đại sư huynh tổng cộng chỉ đem về tám cái xác ấu trùng Lâu Sắt, cái đầu tiên đã bị ta làm hỏng rồi, tổng cộng làm thành bảy cái, ta cho sư phụ một cái tốt nhất, sau đó ta, đại sư huynh, nhị sư huynh, tiểu sư muội mỗi người một cái, Phạm sư thúc không biết nghe được ở đâu, cũng đến chỗ ta lục lọi yêu cầu một phen, như vậy chỉ còn lại một cái cuối cùng, sau khi tiểu sư muội có được, vô cùng yêu thích, còn muốn nghiên cứu thêm một cái nữa, mà ta muốn tự dùng một cái, giữ lại một cái để nghiên cứu, đạo lý Lâu Sắt này có thể giảm nhẹ trọng lượng thể tích ta vẫn chưa nghiên cứu hiểu rõ được, sợ rằng tiểu sư muội sẽ phá hỏng mất, bèn nói dối là đã không còn nữa, hôm nay cho ngươi một cái cuối cùng, bị tiểu sư muội phát hiện, sẽ mắng ta keo kiệt."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi có chút cứng họng, không biết tại sao, Trần Kỳ Trận giống như hết sức sợ tiểu sư tỷ Chung Linh Tú của mình, vừa nhìn thấy, bộ dạng liền giống như chuột trông thấy mèo vậy.
“Sư đệ, sau khi cầm túi Càn Khôn này, thì lặng lẽ cất giữ, đừng để tiểu sư muội trông thấy, nếu như nàng lại đến tìm ta đòi, ta không thể nào giữ nổi, Lâu Sắt này e rằng là thần loại Hồng Hoang, đại sư huynh cũng là cơ duyên xảo hợp mới gặp được, gặp lại lần nữa, e rằng khó hơn lên trời."
Trần Kỳ Trận dặn dò.
“Ừm, Tô Bằng hết lòng cảm ơn sư huynh."
Tô Bằng gật đầu, đem túi Càn Khôn Lâu Sắt cất vào trong ngực.
“Như thế rất tốt, sư huynh còn có một trận pháp chưa nghiên cứu hiểu rõ, đi trước đây nhé."
Trần Kỳ Trận nói, Tô Bằng bèn nói:
“Sư huynh đi thong thả."
Trần Kỳ Trận gật đầu cáo từ, rất nhanh biến mất ở trong rừng.
“Không ngờ, còn có thể nhận được Đạo Cụ Không Gian..."
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một giọng nói cất lên:
“Tiểu Tô Tử, làm gì vậy?"
Tô Bằng quay đầu nhìn lại, lại thấy tiểu sư tỷ Chung Linh Tú của mình, từ một con đường khác bước lại đây, hô gọi mình.
“Ha ha, không có gì, bởi vì hôm nay có thể sắp phải đi rồi, muốn nhìn kỹ nơi này, ghi nhớ một chút thôi."
Tô Bằng nói, Chung Linh Tú nghe xong, cười hì hì một tiếng, nói:
“Nơi này có cái gì tốt để nhớ chứ."
Nói xong, nàng hoạt bát chạy tới trước mặt hắn, sau đó giơ tay, giống như đang làm ảo thuật lấy ra một vật thể, đưa cho Tô Bằng nói:
“Tặng cho ngươi này!"
Tô Bằng giơ tay lên, tiếp được đồ gì đó do Chung Linh Tú ném tới, cầm vào tay có chút nặng, nhìn một chút, Tô Bằng có chút vui mừng hỏi:
“Ngưu Mao Kim Châm?"
“Ừ."
Chung Linh Tú gật đầu, sau đó nói:
“Ngày hôm qua nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy võ công của ngươi vẫn còn quá kém, chưa có đánh thắng được ta, tiến vào giang hồ có thể gặp phải nguy hiểm, cũng không thể để tiểu sư đệ của ta chưa xuất sư mà đã bỏ mình rồi được, vật này, cho ngươi dùng để hộ thân."
“Tạ ơn sư tỷ."
Tô Bằng nói, Chung Linh Tú gật đầu, nói:
“Vật này rất đơn giản, chỉ cần mở cơ quan ra, sau đó đè xuống cái nút này Chung Linh Tú, cho dù là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, nếu như sau khi Ngưu Mao Kim Châm bắn ra thì cho dù có tránh né cũng không còn kịp nữa, có điều bọn hắn đại đa số có thể tránh né trước, cao thủ vượt qua hạng nhất thậm chí có thể không để cho ngươi có cơ hội lấy vật này ra đã giết ngươi rồi, cho nên không nên chỉ dựa vào cái này, vẫn phải tôi luyện võ công của mình."
“Ha ha, dạ."
Tô Bằng cười cười, lí do thoái thác lần này của Chung Linh Tú, cũng rất có vẻ thuyết giáo.
“Ngưu Mao Kim Châm này đại khái có thể sử dụng ba lượt, chẳng qua nhồi vào cực kỳ phiền toái, ngươi cũng chưa chắc có thể tìm được những cái châm vừa cứng lại được mài sắt được, cho nên sau khi dùng xong đại khái cũng không còn nữa... Vốn là ta nghĩ muốn cho ngươi cái Khổng Tước Linh mà ngươi đã nói kia, đáng tiếc ta còn chưa có chế tạo ra, lần sau trở lại môn, ta sẽ cho ngươi."
Chung Linh Tú nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Ta sẽ nhớ lời của tiểu sư tỷ, được rồi, tiểu sư tỷ ngươi có chuyện gì muốn ta làm hay không? Ta tiện thể xuống núi làm luôn."
“Cái này sao..."
Chung Linh Tú nghe xong, dùng ngón tay điểm điểm một bên mặt, nghiêng đầu một hồi, nói:
“Nếu tiện thì ngươi giúp ta tìm một quyển sách cổ tên là "Lỗ công di thư"đi, nghe nói là do Lỗ Ban bí truyền, đều là kỳ tài dị bảo, ta đã muốn nó lâu rồi."
“Lỗ công di thư? Nhớ rồi."
Tô Bằng gật gật đầu với Chung Linh Tú.
“Tốt lắm, cũng không có chuyện gì nữa, lúc ngươi rời đi ta sẽ đi tiễn."
Chung Linh Tú nói, Tô Bằng gật đầu, Chung Linh Tú sôi nổi rời khỏi chỗ này.
“Xem ra nhân duyên của ta cũng coi như không tệ... Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ đều đến tặng lễ vật chia tay cho ta, so với Phạm sư thúc kia, tốt hơn không ít..."
Tô Bằng cầm lấy Ngưu Mao Kim Châm trong tay, trong miệng lẩm bẩm."
“Choảng."
Tô Bằng mới vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng tựa hồ như có vật gì đó rơi xuống đất.
“Ai?"
Tô Bằng cảnh giác quay đầu lại, lại thấy một lão giả thoạt nhìn rất có phong phạm của cao thủ... Chẳng qua là vô ý rơi xuống từ cây khô, đang xoa eo của mình đứng lên.
“Phạm Kiến sư thúc?"
Tô Bằng nhìn, không khỏi, đây chính là vị khách khó mời mà, Tô Bằng đi qua, nghênh đón.
“Tiểu tử Trần Kỳ Trận kia, để bắt chim mà dám ở chỗ tiểu lâu này bày một tấm lưới, thiếu chút nữa đã khiến ta rớt vào rồi, eo của ta ai... Khụ khụ... Nghe nói ngươi muốn đi?"
Phạm Kiến sửa sang lại một thân y phục dính đầy tro bụi một chút, nói với Tô Bằng.
“Dạ, đại khái ngày mai, hoặc là đêm nay liền rời đi."
Tô Bằng gật đầu, Phạm Kiến gật đầu, nói:
“Tiểu tử ngươi tuy rằng tới đây không bao lâu, nhưng ta xem ngươi rất thuận mắt... Đúng rồi, ta còn thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, vừa vặn nghiên cứu của ta cũng đã đại công cáo thành, liền đem một phần thành quả đưa cho ngươi luôn."
Nói xong, Phạm Kiến sờ sờ trên người, móc ra một quyển sách, còn có một cái hộp nhỏ.
“Đây là cái gì?"
Tô Bằng nhận lấy quyển sách, mở ra nhìn thoáng qua lại vừa nhìn phía dưới thì ánh mắt đã không cách nào dời đi được.
“Thế nào, không tệ chứ?"
Phạm Kiến cười hắc hắc, hỏi Tô Bằng.
“Chẳng qua... Quả thật không tệ."
Tô Bằng gật đầu nói.
Bên trong quyển sách mỏng này, chính là nghiên cứu về dịch dung, nội dung chủ yếu là sử dụng kim châm cứu với nội công, thời gian thay đổi khuôn mặt của một người tương đối dài, nhưng có thể khống chế có tính cố định, có thể làm cho mặt mũi của mình cải biến thành một người khác trong một thời gian dài, bên trong đủ loại phương pháp dùng châm, còn có vận dụng nội công, cũng đều ghi lại vô cùng kỹ càng.
“Cái này không thua gì thần khí mặt nạ trà trộn chốn giang hồ..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nếu như nói mình ở trong hắc thủy quân học được trình độ sơ cấp của thuật dịch dung, quyển sách này đã đạt đến trình độ cấp cao đại thành.
“Tiểu tử ngươi trà trộn giang hồ, chắc chắn có rất nhiều thời điểm không tiện để lộ thân phận, có phần thành quả nghiên cứu này của ta, cũng giảm bớt cho ngươi biết bao nhiêu phiền toái đúng không? Còn có trong hộp gấm kia, là một bộ kim châm ta dùng năm xưa, trải qua nước thuốc do ta ngâm nhiều năm, cho dù là dịch dung hay là thi triển thuật kim châm cứu, đều so với kim châm bình thường mạnh hơn mấy lần, có câu người thợ muốn làm việc cho khéo, thì trước hết phải làm khí cụ của mình cho sắc bén. Hôm nay tặng nó cho ngươi vậy."
Phạm Kiến nói với Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng có một chút cảm động, thầm nghĩ Phạm Kiến sư thúc này mặc dù là người cổ quái một chút, nhưng cũng là đối với hậu bối rất có tâm.
Có điều đột nhiên, Tô Bằng lại nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Phạm Kiến, nói:
“Phạm sư thúc... Ngươi chuyên dùng độc dược đúng không? Nghe nói trong độc dược, có một loại gọi là Hóa Thi tán, nếu rắc lên thi thể của người, không đến một thời ba khắc, liền có thể đem thi thể hóa thành nước vàng, có loại dược như vậy sao?"
“Nha? Làm sao ngươi biết ta có vật này?"
Phạm Kiến nghe xong, không khỏi kinh ngạc nói, Tô Bằng nghe xong trong lòng hô một tiếng trúng độc đắc rồi...
“Ngài thật sự có sao? Không bằng cho sư điệt một gói đi, dù sao trà trộn trong giang hồ, nói không chừng sẽ có lúc phải dùng đến."
Tô Bằng nói, Phạm Kiến nghe xong, lập tức lộ ra vẻ rất rối rắm, sau một lúc lâu, mới nhăn nhăn nhó nhó từ trong một túi gấm, lấy ra một bao gì đó, đưa cho Tô Bằng.
“Đây chính là Hóa Thi Tán, dính vào máu sẽ ăn mòn thi thể, có điều qua một thời ba khắc sẽ đem thi thể hóa thành nước vàng, những thứ nước vàng kia để phơi khô dưới ánh mặt trời, liền trở lại là Hóa Thi Tán, ngươi lúc sử dụng phải nhớ rõ dùng nước rửa trôi, ta không muốn thuốc này lưu truyền ra quá nhiều."
Phạm Kiến cẩn thận đem bao đồ đó giao cho Tô Bằng.
“Đa tạ sư thúc."
Tô Bằng gật đầu tiếp nhận bao dược này, thầm nghĩ bảy đại lợi khí, chủy thủ, bảo y, độc dược, mông hãn dược, ngân phiếu, Song nhi, khinh công Thần Hành Bách Biến của Vi tước gia mình đã thu được hai trong số đó, từ nay về sau nói không chừng còn có thể đi theo lộ tuyến của Vi tước gia...
“Nếu Hóa Thi Tán này cho ngươi, ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện, Dược Vương y kinh của ngươi, chẳng qua chỉ là tàn thiên (phần cuối), ngươi lần này xuống núi, phải nghĩ biện pháp tìm đầy đủ toàn bộ Dược Vương y kinh cho ta."
Phạm Kiến giống như là đang làm ăn trả giá, nói với Tô Bằng.
"Nếu như có cơ hội, tất nhiên sẽ tìm cho sư thúc."
Tô Bằng đáp ứng chuyện này, Phạm Kiến lúc này mới hài lòng, nói:
“Ta đi đây!"
Nói xong, hắn như một Đại Điểu tung cánh bay vào rừng.
Tô Bằng lại nghĩ tới một chuyện, cao giọng hô:
“Sư thúc, người có mang theo xuân dược bên người không?"
“Ai nha!"
Nghe được những lời này của Tô Bằng, Phạm Kiến vốn đang hạ cánh một cách tuyệt mỹ xuống một nhánh cây liền một cước giẫm hụt, lại rơi xuống đất...
...
Sau khi Phạm Kiến rời đi, đồng tử phục vụ ở đạo quán của Vân Đạo Tử lại gọi Tô Bằng đến, nói là Vân Đạo Tử có chuyện tìm hắn.
Tô Bằng đến đạo quán, Vân Đạo Tử tặng cho Tô Bằng mấy thứ để hành tẩu giang hồ, để một đồng tử tên là Thanh Mai dẫn Tô Bằng đi lất một bộ thanh sam, một thanh cổ kiếm, cùng với mười lượng hoàng kim.
Thanh sam thoạt nhìn tính chất không tệ, cũng có chức năng kỳ lạ, thanh sam này, sẽ không nhiễm tro bụi, không cần phải giặt, đồng thời tương đối bền chắc, có thể phòng ngừa công kích của đao kiếm bình thường, hiệu quả so với áo giáp còn tốt hơn, đồng thời cũng không thấm nước thấm lửa.
Còn thanh cổ kiếm này, gọi là Vô Phong Kiếm, quả nhiên vô phong (không có mũi nhọn), không sắc bén lắm, nhưng nghe Thanh Mai nói, chỗ tốt của thanh kiếm này nằm ở cho dù là thần binh lợi khí cũng chém không đứt, độ cứng có thể xếp vào một trong ba bảo kiếm của môn.
Về phần hoàng kim, thật ra thì trong môn còn có một chút, nhưng mà dựa theo lời của Vân Đạo Tử nói, thí luyện hồng trần cũng không phải là hưởng thụ, có để tiêu dùng cơ bản là được rồi, cho nên chỉ lấy mười lượng.
Nhận được ba món đồ này, Tô Bằng thay đổi y phục tại chỗ, quần áo thanh y, quả nhiên lộ ra vẻ tuấn lãng bất phàm.
Cầm Vô Phong Kiếm cùng với hoàng kim, Tô Bằng cáo biệt Vân Đạo Tử, đi đến mộc các của Nhị sư huynh, dự định nhìn Độc Cô Thắng một chút.
Đi tới trước cửa mộc các, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng vẫn còn đang luyện kiếm.
“Ngươi đã đến rồi."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng, coi như là bắt chuyện, Tô Bằng gật đầu, chỉ nghe Độc Cô Thắng nói:
"Xem bộ kiếm pháp này của ta."
Nói xong, Độc Cô Thắng liền bắt đầu biểu diễn một bộ kiếm pháp.
Tô Bằng đứng yên một bên, vừa mới bắt đầu còn chưa cảm thấy được gì, nhưng khi nhìn một hồi, cũng cảm giác bộ kiếm pháp này cùng với kiếm pháp mà Độc Cô Thắng sử dụng lúc bình thường có sự khác biệt, sát ý phi thường, sát khí tung hoành, giống như không giết chết mười mấy người thì sẽ không thu tay lại.
Mặc dù trải qua sự tôi luyện của kiếm ý, Tô Bằng vẫn cảm giác mình mồ hôi ướt đẫm, bản thân chưa từng thấy qua kiếm pháp có sát ý đến như thế, so với kiếm pháp này, kiếm pháp trong quân đội quả thực giống như là người chơi uống rượu.
Qua thời gian khoảng ba nén hương, bộ kiếm pháp này của Độc Cô Thắng rốt cuộc đã thi triển xong.
Động tác của Độc Cô Thắng lúc này mới chậm dần lại, một thế thu kiếm, đứng lại ở đó, nói:
“Nửa chiêu kiếm pháp mà Sư tôn truyền cho ngươi, cũng là kiếm pháp nhất đẳng trong môn, chẳng qua là bộ kiếm pháp kia cũng có chỗ tai hại của nó, chính là sát khí không đủ, nếu gặp phải lúc nguy hiểm, hoặc là bị nhiều người vây công, hoặc là trong trận chiến, liền lộ ra vẻ có chút dùng không đủ, kiếm pháp ta mới vừa biểu diễn, tên là "Sát kiếm", là kiếm pháp thuần túy sát ý, ngươi ở trong giang hồ, tu chủ yếu là nửa chiêu kiếm pháp của sư tôn truyền cho, nhưng thời điểm gặp phải nguy hiểm, có thể sử dụng bộ "Sát kiếm"này."
Tô Bằng nghe xong, nghiêm nghị gật đầu, trong lòng biết đây cũng là lễ vật chia tay của Độc Cô Thắng, nghiêm túc nói:
“Sư đệ nhớ kỹ."
“Tốt, ta hiện tại truyền cho ngươi kiếm ý của bộ "Sát kiếm"này, ngươi cảm thụ tốt lắm..."
Độc Cô Thắng nói...
...
Một canh giờ sau, Tô Bằng rốt cuộc lãnh hội được kiếm ý của bộ "Sát kiếm"này.
Chẳng qua là, không biết do nguyên nhân gì, khiến bản thân hắn lúc thi triển luôn luôn không có biện pháp nào thi triển hoàn toàn ra được kiếm ý kiếm chiêu của bộ kiếm pháp này.
Len lén nhìn thoáng qua thanh kỹ năng của mình, phát hiện bộ kiếm pháp gọi là "Sát kiếm"này vẫn còn là màu xám, không thể sử dụng, cũng không nhìn thấy thuyết minh, chỉ có một hàng chữ "Giá trị Sát ý của ngươi chưa đạt tới đạt tới".
“Bộ sát kiếm này, bây giờ ngươi có thể không dùng được, nhưng lúc ngưoi chân chính gặp phải nguy hiểm, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý trong đó."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Trong kiếm đạo, Độc Cô Thắng là đại sư chân chính, Tô Bằng tất nhiên tin tưởng lời hắn nói.
“Được rồi... Thời gian cũng không sớm, ta hôm nay liền đem ngươi đến thành thị gần nhất, để cho ngươi tiến hành thí luyện hồng trần."
Độc Cô Thắng nói, nói xong, hắn từ trong lòng ngực, lấy ra một tờ giấy, còn có một thiết bài, đưa cho Tô Bằng.
Tô Bằng cầm lấy tờ giấy, phát hiện trên mặt giấy là một số tổ chức và thành thị, đằng sau là mấy cái địa danh, tên người, mà còn trên thiết bài là một bức Lạc Hà, sau khi xem qua hắn có chút hoang mang, hỏi Độc Cô Thắng:
“Sư huynh, đây là..."
“Đây là lễ vật chia tay Đại sư huynh đưa cho ngươi, thành trấn cùng với tên người ở phía trên, đều là tổ chức bên ngoài của Tử Hà Môn chúng ta, nếu quả thật gặp phải đại sự bản thân mình không cách nào giải quyết được, hoặc là liên quan đến môn phái, có thể tìm bọn họ để liên lạc, thiết bài là tín vật, Tử Hà Môn của chúng là mặc dù là môn phái xuất thế (xa lánh sự đời), nhưng cũng là có tai mắt ở khắp nơi, chẳng qua ngươi không thể quá mức lệ thuộc vào, cũng không thể vòi tiền với những tổ chức này."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi nghiêm nghị, nói:
“Sư đệ ghi nhớ."
“Như thế là tốt..."
Độc Cô Thắng nghe xong, có chút gật đầu, sau đó dừng một chút lại nói:
“Đại sư huynh bởi vì một số chuyện, không thể tới tiễn ngươi... Lúc ngươi đang thí luyện, nếu phát hiện có địa bảo thiên tài (bảo vật thế gian) mà có hai loại thuộc tính băng hỏa, hoặc là kỳ độc dị độc, nếu không có gì trở ngại thì thu thập nhiều một chút, Đại sư huynh hắn có thể cần dùng đến."
“Dạ."
Tô Bằng đáp ứng, mặc dù không biết Đại sư huynh dùng những vật này để làm cái gì, nhưng mình cũng nên đáp trả.
“Tốt... Ngươi chuẩn bị một chút đi. Một canh giờ nữa, ta sẽ đưa ngươi đi đến thành thị gần nhất, bắt đầu cuộc thí luyện hồng trần của ngươi!"
Độc Cô Thắng nói...
Tô Bằng trở về tiểu trúc lâu của mình, xem sách một hồi, thấy chuyện gì đó, bèn logout.
Đăng xuất khỏi trò chơi, Tô Bằng bước ra khỏi khoang trò chơi, từ trên máy móc đi xuống, hoạt động gân cốt cơ thể một chút, lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi, cửa đột nhiên mở ra, Tô Bằng ngẩng đầu, chỉ thấy Lôi Minh đi vào.
“Lôi tổ trưởng."
Tô Bằng lên tiếng chào hỏi, Lôi Minh khẽ gật đầu, hỏi:
“Nhiệm vụ của ngươi tiến hành đến đâu rồi?"
“Chỉ còn lại giai đoạn kết thúc công việc."
Tô Bằng trả lời lại cho Lôi Minh, Lôi Minh ừ một tiếng, nói:
“Sắp kiểm tra cuối tháng rồi, ngươi không nên kéo dài tiến độ quá nhiều."
“Ừm, không sao đâu."
Tô Bằng khẽ gật đầu, tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi, nhìn thấy Lôi Minh tìm kiếm máy móc, dường như chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi.
“Hắn không đăng nhập ở tổ Dũng Sĩ, đến nơi đây đăng nhập làm gì?"
Trong lòng Tô Bằng có chút nghi hoặc, có điều lúc này cũng không phải lúc tìm hiểu kỹ càng do đó Tô Bằng rời khỏi phòng log in.
Ăn một bữa tối ở nhà ăn, Tô Bằng trở về phòng của mình, suy nghĩ lại chuyện của hôm nay, cảm giác thật sự giống như đang nằm mơ.
“Ngày hôm qua ta đúng là quá mê muội, không ngờ lại bị trò chơi ảnh hưởng đến mức độ đó... Có điều cũng không phải là không có thu hoạch, rốt cuộc lĩnh ngộ được kiếm ý, đã trở thành đệ tử chính thức của Tử Hà môn, hơn nữa võ công cũng tăng lên đến mức này rồi... Bây giờ với thực lực chân thật của ta, tiến vào tổ nào cũng đều không thành vấn đề."
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đối với chuyện phân tổ vào cuối tháng, tổ hắn mong muốn tiến vào nhất chính là tổ Ám Kiêu, bởi vì tin tức nắm giữ tương đối nhiều, tương đối phù hợp mục đích mình tiến vào công ty này, lựa chọn thứ hai còn lại là tổ Long Nha, đây đơn giản chỉ xuất phát từ lòng tò mò mà thôi, sau khi Tô Bằng tiến vào trò chơi, vẫn chưa từng gặp được một nhân vật tương đối giống BOSS, tiến vào tổ Long Nha, ngược lại có thể thử nghiệm cảm giác khai hoang một chút.
Còn việc liên quan đến đến ủy thác trị giá ba trăm ngàn kia, trong lòng Tô Bằng cũng chậm rãi bắt đầu thay đổi, nếu có thể, lựa chọn đầu tiên của Tô Bằng là tính toán chính mình làm ra một cái máy chủ để cho tự mình sử dụng, nếu như còn dư, lại suy nghĩ bán cho người áo xám kia.
Suy nghĩ, Tô Bằng vô thức cầm con dao gọt trái cây trong phòng, mấy ngày hôm trước hắn mỗi ngày đều thử luyện tập phi đao, trong vô thức, Tô Bằng nâng tay phóng dao gọt trái cây đi.
“Phập!"
Một tiếng vang vọng lại kéo ý thức của Tô Bằng đang miên man suy nghĩ trở về với hiện thực, chỉ thấy... con dao gọt trái cây kia, kiên cố vững chắc, xuyên qua chính giữa bảng phóng phi tiêu cách Tô Bằng khoảng chừng ngoài năm mét!
“Hử?"
Tô Bằng không khỏi thu hồi ý thức trở về, kinh ngạc nhìn một đao mình phóng ra này, con dao gọt trái cây kia, vững vàng cắm lên chính giữa bia phi tiêu kia, Tô Bằng không khỏi sửng sờ, vừa rồi bản thân trong vô thức, giống như lại thi triển một lần thuật phi đao thần kỳ!
“Chẳng lẽ... chỉ khi ý thức ta ngẩn ngơ, hoặc là lúc không tập trung, mới có thể phóng ra một đao như vậy?"
Trong lòng Tô Bằng ngạc nhiên nghi ngờ, đi qua đi lại, con dao gọt trái cây kia cắm vào bia phi tiêu rất sâu, Tô Bằng tốn một chút sức lực, mới có thể nhổ con dao gọt trái cây kia xuống khỏi bia phi tiêu.
Tô Bằng nhổ con dao gọt trái cây xuống, lại quay về chỗ mình vừa đứng ban nãy, cố gắng để cho mình lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, nhưng thử nghiệm liên tục mấy lần, dao gọt trái cây đều phóng trật, thậm chí ngay cả bia phi tiêu cũng không đụng vào được.
“Đúng là quá kỳ lạ..."
Tô Bằng lẩm nhẩm trong lòng, thử mấy lần cũng đều không có kết quả gì, Tô Bằng tạm thời gạt chuyện này sang bên, xem thử lần sau có thể nắm bắt mấu chốt, hiểu rõ thuật phi đao này được hay không.
Lúc này thời gian cũng sắp đến hơn mười giờ đêm rồi, Tô Bằng mở máy tính, xem hai ba bộ phim võ hiệp mới ra, rồi mới đi ngủ.
Trong lúc nằm mơ, Tô Bằng dường như lại mơ thấy kiếm chiêu của Độc Cô Thắng, còn có Bán Thức Kiếm Pháp Vân Đạo Tử truyền cho mình...
Miên man nằm ngủ được một giờ, Tô Bằng thì tỉnh dậy.
“Thật kỳ lạ... Mấy ngày nay, tại sao ta luôn nằm mơ chứ?"
Lúc Tô Bằng tỉnh lại, rất là kỳ lạ.
Lần tông xe kia, thay đổi kết cấu tổ chức não bộ của Tô Bằng, giấc ngủ một giờ của Tô Bằng, là một giấc ngủ cực kỳ sâu, thậm chí bên cạnh có người mở âm hưởng đến âm lượng to nhất, mở nhạc rock, Tô Bằng cũng sẽ không tỉnh lại, bác sĩ giải thích, đây là một loại cơ chế bảo vệ bản thân của nhân thể, bởi vì phân bố hoóc-môn của não bộ rất đặc biệt, chỉ có thể ngủ một giờ, để bảo đảm thân thể nhận được tu dưỡng đầy đủ, lúc Tô Bằng ngủ sẽ tiến vào giấc ngủ cực kỳ sâu, thân thể cũng sẽ tiến vào trạng thái thả lỏng nghỉ ngơi hết sức, như vậy, mới có thể đảm bảo khí quan của hắn tràn ngập sức sống, sẽ không suy kiệt.
Loại cơ chế này, giống như bên ngoài rất nóng tiến vào gian phòng rất lạnh, lỗ chân lông thít chặt nổi lên lớp lớp da gà mà thôi.
Số lượng giấc mơ của Tô Bằng mỗi năm, đại khái một bàn tay là có thể đếm hết, nhưng hai ngày nay... Hắn nằm mơ suốt mấy ngày liên tục, còn nhớ rất rõ ràng, đều là đang luyện đang luyện kiếm, khiến Tô Bằng hết sức ngạc.
“Chẳng lẽ thân thể xảy ra tình trạng gì rồi sao? gần đây tìm thời gian, phải đi gặp bác sĩ xem sao mới được."
Mà lúc này, đã là năm giờ rưỡi, Tô Bằng hoạt động gân cốt cơ thể một chút, vào trong phòng tắm tắm rửa một hồi, thay đổi quần áo xong xuôi thì đi ra ngoài, nhà ăn mở cửa rất sớm, đã có đủ loại cháo và các loại đồ ăn sáng cung cấp đầy đủ, Tô Bằng lấy một chén cháo Bát Bảo, cùng một vài món ăn sáng, chuẩn bị ăn cơm.
Vào chính lúc này, Tô Bằng chợt thấy Lôi Minh cũng đi vào nhà ăn, Tô Bằng để ý một chút, chỉ thấy Lôi Minh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, chỉ là khí tức mang đến cảm giác cho người khác kia, khiến người khác cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Chẳng lẽ hắn cả đêm không ngủ, ở trong phòng log in suốt cả một đêm sao?"
Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Lôi Minh sau khi lấy vài món đồ ăn sáng, nhìn thấy Tô Bằng, có phần hơi sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, liền ngồi xuống một chỗ khác ăn sáng, không bao lâu, Tô Bằng nhìn thấy, một người đàn ông khác mái tóc hơi dài, khoảng chừng một đề xi mét, mặc áo khoác, cũng đi vào trong nhà ăn, quét mắt nhìn một vòng chợt nhìn thấy Lôi Minh, đi qua ngồi xuống đối diện với Lôi Minh, dường như thấp giọng nói gì đó với Lôi Minh.
“Là đồng nghiệp tổ Dũng Sĩ của Lôi Minh sao?"
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, liếc nhìn mấy lần, Tô Bằng cảm thấy Lôi Minh dường như trở nên rất nghiêm túc, cơm cũng không ăn, ngắn gọn nói đôi ba câu, người đàn ông có mái tóc dài khoảng chừng một đề xi mét kia im lặng một hồi, gật đầu, sau đó bỏ đi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, trong lòng thoáng tò mò, nhưng cũng không đặc biệt để ý.
Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Tô Bằng trực tiếp đi vào phòng log in, đăng nhập vào trong trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào trong trò chơi, Tô Bằng mới từ tiểu lâu ra ngoài, lại nhìn thấy Tam sư huynh Trần Kỳ Trận đang đi về phía tiểu lâu.
“Sư huynh tìm ta có việc gì?"
Nhìn dáng vẻ Trần Kỳ Trận giống như đang lén la lén lút, Tô Bằng có chút buồn bực nói với hắn.
“Suỵt! Nói nhỏ chút, bị tiểu sư muội nghe được sẽ không tốt."
Trần Kỳ Trận nhìn chung quanh một chút, thấy không có người, mới hơi yên lòng, nói:
“Tiểu sư đệ qua tối hôm nay, ngươi liền phải rời khỏi Tử Hà môn, sư huynh cũng không có vật gì khác, vật phẩm này, tặng cho tiểu sư đệ."
“Ồ? Vật gì vậy?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cảm thấy tò mò, vị tam sư huynh Trần Kỳ Trận này, những thứ quen thuộc, đều là kỳ môn độn giáp, mặc dù võ công cẩu thả bình thường, nhưng bản lĩnh có được lại gần như yêu dị, hôm nay mình sắp phải xuống núi rồi, không biết hắn có thể tặng cho mình thứ gì đây.
Trần Kỳ Trận lại nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, liền lấy ra một túi gấm nhỏ khoảng chừng một lòng bàn tay, đưa cho Tô Bằng nói:
“Tiểu sư đệ, lần này rời khỏi phải mấy năm cũng không gặp mặt, ta cũng không có thứ gì có thể tặng cho ngươi được, túi gấm này, tăng cho ngươi này."
“Ồ..."
Tô Bằng cầm túi gấm nhỏ trong tay, bóp bóp thử xem thế nào, bên trong trống rỗng, không có gì cả, lập tức cảm giác có chút hết nói, sau nửa ngày mới nói:
“Sư huynh đây không phải túi tiền đó sao? Ngươi tặng cho ta để làm gì vậy... Ta nhớ đây là vật nam nữ trong tiểu thuyết thoại bản khi sắp chia xa bằng lòng tặng cho nhau, sư huynh tặng cho ta cái này, khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
“Này! Món này, túi tiền tầm thường khác làm sao có thể so bì được hả? Ta xem xem... Ngươi mang hòn đá to kia qua đây xem thử coi."
Ánh mắt Trần Kỳ Trận nhìn thấy một hòn đá màu đen to bằng đầu người sau lưng Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mờ mịt khó hiểu, có điều nếu sư huynh có lệnh... Vậy thì bèn đi thôi, nâng hòn đá to bằng đầu người kia lên, hòn đá kia cũng không phải nhẹ,, sợ là có hai mươi ba mươi cân.
“Ngươi nhìn này."
Trần Kỳ Trận nói, nói xong đoạt lại túi gấm nhỏ trong tay Tô Bằng kia, sau đó mạnh mẽ kéo mở miệng túi ra, chỉ thấy túi tiền kích cỡ bằng lòng bàn tay kia, không ngờ bỗng nhiên bị kéo ra thành kích cỡ một đầu người, ngược lại khiến Tô Bằng có phần ngạc nhiên, thầm nghĩ túi tiền này vẫn co dãn được.
Trần Kỳ Trận cầm hòn đá kia, kéo mở túi tiền, xem chừng, sẽ nhét hòn đá to này vào bên trong.
Chuyện xảy ra khiến Tô Bằng há hốc mồm...
Chỉ thấy, túi tiền này, sau khi nhét thêm một hòn đá to cỡ đầu người kia vào, kích cỡ... không ngờ vẫn khoảng chừng lòng bài tay!
“Đạo Cụ Không Gian!"
“Đạo Cụ Không Gian gì cơ?"
Trần Kỳ Trận cảm giác khó hiểu, có điều hắn cũng không chú ý cho lắm, ném túi tiền lại cho Tô Bằng, nói:
“Ngươi xem thử trọng lượng xem."
Tô Bằng tiếp nhận túi tiền, ước lượng, phát hiện túi tiền có đựng hòn đá có thể nặng khoảng chừng hai mươi ba mươi cân kia, chỉ có trọng lượng một hai cân.
“Hiểu rồi chứ?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Bằng, Trần Kỳ Trận đắc ý mỉm cười, giải thích nói:
“Ta ở trong sách cổ xem thấy, Thượng Cổ có một loại côn trùng đặc biệt, tên là Lâu Sắt, lúc bình thường, chỉ khoảng chừng bằng con thỏ, nhưng sau khi căng phồng, lại lớn bằng mấy tòa lầu, chuyên môn hút huyết dịch của cự thú Hồng Hoang thời Thượng Cổ, hơn nữa, cho dù Lâu Sắt này hút bao nhiêu máu chăng nữa, trọng lượng chỉ có nặng một phần mười huyết dịch nó chân chính hút vào, Thượng Cổ có người, dùng da của Lâu Sắt chế tạo túi Bách Bảo túi Càn Khôn, có thể cất giữ nhiều vật phẩm của mấy tòa lầu lận, hơn nữa cho dù nhét vào bao nhiêu, nặng nhất sẽ không vượt qua mười cân..."
“Ta vốn tưởng rằng trên sách cổ chỉ là những lời đồn nhảm sai lầm, nhưng lúc đại sư huynh ra ngoài, ở trong một mật cảnh kỳ dị, không ngờ quả thật phát hiện một đám dị trùng còn nhỏ, cũng giết chết vài con mang về, ta lập tức nhận ra đây chính là Lâu Sắt, lúc đó hưng phấn không thôi, bởi vì trên sách cổ cũng có pháp môn dùng Lâu Sắt chế tạo túi Càn Khôn... Trải qua thí nghiệm, ta làm ra vài cái túi Càn Khôn, có điều... bởi vì trên sách cổ kia cũng chỉ giảng giải sơ lược, hiệu quả túi Càn Khôn ta làm ra không tốt bằng trên sách ghi lại như vậy, chỉ có thể chứa được vật thể có kích thước dài nửa trượng, rộng nửa trượng, cao nửa trượng mà thôi, hơn nữa sức nặng giảm bớt, không giống nhau lắm, nhiều nhất không đủ một phần ba mươi."
“Sư đệ cái túi gấm ngươi cầm này, chính là ta một trong những túi Càn Khôn ta chế tạo được, đại khái có thể giảm bớt trọng lượng khoảng chừng một phần hai mươi, sư đệ ngươi dùng không được chán ghét đó."
Trần Kỳ Trận rung đùi đắc ý, nói với Tô Bằng.
“Như thế cũng tốt... Như thế cũng tốt..."
Tô Bằng làm sao lại chán ghét chứ? Hắn thí nghiệm cách dùng của túi Càn Khôn này, dường như không khác biệt mấy so với những túi tiền thông thường, chỉ là miệng của cái túi này cực kỳ co dãn, có thể kéo mở thật lớn, sau khi lấy vật phẩm ra, trọng lượng liền phục hồi lại nguyên trạng, Tô Bằng nghĩ làm thế nào, cũng không nghĩ ra được nguyên lý của nó.
“Như vậy, Tô Bằng cảm ơn tam sư huynh... Chỉ là, tam sư huynh, sao ngươi tặng cho ta túi Càn Khôn này, dáng vẻ lại lén la lén lút giống như kẻ trộm vậy?"
Tô Bằng không hiểu hỏi Trần Kỳ Trận.
Trần Kỳ Trận nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói:
“Lúc ấy, đại sư huynh tổng cộng chỉ đem về tám cái xác ấu trùng Lâu Sắt, cái đầu tiên đã bị ta làm hỏng rồi, tổng cộng làm thành bảy cái, ta cho sư phụ một cái tốt nhất, sau đó ta, đại sư huynh, nhị sư huynh, tiểu sư muội mỗi người một cái, Phạm sư thúc không biết nghe được ở đâu, cũng đến chỗ ta lục lọi yêu cầu một phen, như vậy chỉ còn lại một cái cuối cùng, sau khi tiểu sư muội có được, vô cùng yêu thích, còn muốn nghiên cứu thêm một cái nữa, mà ta muốn tự dùng một cái, giữ lại một cái để nghiên cứu, đạo lý Lâu Sắt này có thể giảm nhẹ trọng lượng thể tích ta vẫn chưa nghiên cứu hiểu rõ được, sợ rằng tiểu sư muội sẽ phá hỏng mất, bèn nói dối là đã không còn nữa, hôm nay cho ngươi một cái cuối cùng, bị tiểu sư muội phát hiện, sẽ mắng ta keo kiệt."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi có chút cứng họng, không biết tại sao, Trần Kỳ Trận giống như hết sức sợ tiểu sư tỷ Chung Linh Tú của mình, vừa nhìn thấy, bộ dạng liền giống như chuột trông thấy mèo vậy.
“Sư đệ, sau khi cầm túi Càn Khôn này, thì lặng lẽ cất giữ, đừng để tiểu sư muội trông thấy, nếu như nàng lại đến tìm ta đòi, ta không thể nào giữ nổi, Lâu Sắt này e rằng là thần loại Hồng Hoang, đại sư huynh cũng là cơ duyên xảo hợp mới gặp được, gặp lại lần nữa, e rằng khó hơn lên trời."
Trần Kỳ Trận dặn dò.
“Ừm, Tô Bằng hết lòng cảm ơn sư huynh."
Tô Bằng gật đầu, đem túi Càn Khôn Lâu Sắt cất vào trong ngực.
“Như thế rất tốt, sư huynh còn có một trận pháp chưa nghiên cứu hiểu rõ, đi trước đây nhé."
Trần Kỳ Trận nói, Tô Bằng bèn nói:
“Sư huynh đi thong thả."
Trần Kỳ Trận gật đầu cáo từ, rất nhanh biến mất ở trong rừng.
“Không ngờ, còn có thể nhận được Đạo Cụ Không Gian..."
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một giọng nói cất lên:
“Tiểu Tô Tử, làm gì vậy?"
Tô Bằng quay đầu nhìn lại, lại thấy tiểu sư tỷ Chung Linh Tú của mình, từ một con đường khác bước lại đây, hô gọi mình.
“Ha ha, không có gì, bởi vì hôm nay có thể sắp phải đi rồi, muốn nhìn kỹ nơi này, ghi nhớ một chút thôi."
Tô Bằng nói, Chung Linh Tú nghe xong, cười hì hì một tiếng, nói:
“Nơi này có cái gì tốt để nhớ chứ."
Nói xong, nàng hoạt bát chạy tới trước mặt hắn, sau đó giơ tay, giống như đang làm ảo thuật lấy ra một vật thể, đưa cho Tô Bằng nói:
“Tặng cho ngươi này!"
Tô Bằng giơ tay lên, tiếp được đồ gì đó do Chung Linh Tú ném tới, cầm vào tay có chút nặng, nhìn một chút, Tô Bằng có chút vui mừng hỏi:
“Ngưu Mao Kim Châm?"
“Ừ."
Chung Linh Tú gật đầu, sau đó nói:
“Ngày hôm qua nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy võ công của ngươi vẫn còn quá kém, chưa có đánh thắng được ta, tiến vào giang hồ có thể gặp phải nguy hiểm, cũng không thể để tiểu sư đệ của ta chưa xuất sư mà đã bỏ mình rồi được, vật này, cho ngươi dùng để hộ thân."
“Tạ ơn sư tỷ."
Tô Bằng nói, Chung Linh Tú gật đầu, nói:
“Vật này rất đơn giản, chỉ cần mở cơ quan ra, sau đó đè xuống cái nút này Chung Linh Tú, cho dù là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, nếu như sau khi Ngưu Mao Kim Châm bắn ra thì cho dù có tránh né cũng không còn kịp nữa, có điều bọn hắn đại đa số có thể tránh né trước, cao thủ vượt qua hạng nhất thậm chí có thể không để cho ngươi có cơ hội lấy vật này ra đã giết ngươi rồi, cho nên không nên chỉ dựa vào cái này, vẫn phải tôi luyện võ công của mình."
“Ha ha, dạ."
Tô Bằng cười cười, lí do thoái thác lần này của Chung Linh Tú, cũng rất có vẻ thuyết giáo.
“Ngưu Mao Kim Châm này đại khái có thể sử dụng ba lượt, chẳng qua nhồi vào cực kỳ phiền toái, ngươi cũng chưa chắc có thể tìm được những cái châm vừa cứng lại được mài sắt được, cho nên sau khi dùng xong đại khái cũng không còn nữa... Vốn là ta nghĩ muốn cho ngươi cái Khổng Tước Linh mà ngươi đã nói kia, đáng tiếc ta còn chưa có chế tạo ra, lần sau trở lại môn, ta sẽ cho ngươi."
Chung Linh Tú nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Ta sẽ nhớ lời của tiểu sư tỷ, được rồi, tiểu sư tỷ ngươi có chuyện gì muốn ta làm hay không? Ta tiện thể xuống núi làm luôn."
“Cái này sao..."
Chung Linh Tú nghe xong, dùng ngón tay điểm điểm một bên mặt, nghiêng đầu một hồi, nói:
“Nếu tiện thì ngươi giúp ta tìm một quyển sách cổ tên là "Lỗ công di thư"đi, nghe nói là do Lỗ Ban bí truyền, đều là kỳ tài dị bảo, ta đã muốn nó lâu rồi."
“Lỗ công di thư? Nhớ rồi."
Tô Bằng gật gật đầu với Chung Linh Tú.
“Tốt lắm, cũng không có chuyện gì nữa, lúc ngươi rời đi ta sẽ đi tiễn."
Chung Linh Tú nói, Tô Bằng gật đầu, Chung Linh Tú sôi nổi rời khỏi chỗ này.
“Xem ra nhân duyên của ta cũng coi như không tệ... Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ đều đến tặng lễ vật chia tay cho ta, so với Phạm sư thúc kia, tốt hơn không ít..."
Tô Bằng cầm lấy Ngưu Mao Kim Châm trong tay, trong miệng lẩm bẩm."
“Choảng."
Tô Bằng mới vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng tựa hồ như có vật gì đó rơi xuống đất.
“Ai?"
Tô Bằng cảnh giác quay đầu lại, lại thấy một lão giả thoạt nhìn rất có phong phạm của cao thủ... Chẳng qua là vô ý rơi xuống từ cây khô, đang xoa eo của mình đứng lên.
“Phạm Kiến sư thúc?"
Tô Bằng nhìn, không khỏi, đây chính là vị khách khó mời mà, Tô Bằng đi qua, nghênh đón.
“Tiểu tử Trần Kỳ Trận kia, để bắt chim mà dám ở chỗ tiểu lâu này bày một tấm lưới, thiếu chút nữa đã khiến ta rớt vào rồi, eo của ta ai... Khụ khụ... Nghe nói ngươi muốn đi?"
Phạm Kiến sửa sang lại một thân y phục dính đầy tro bụi một chút, nói với Tô Bằng.
“Dạ, đại khái ngày mai, hoặc là đêm nay liền rời đi."
Tô Bằng gật đầu, Phạm Kiến gật đầu, nói:
“Tiểu tử ngươi tuy rằng tới đây không bao lâu, nhưng ta xem ngươi rất thuận mắt... Đúng rồi, ta còn thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, vừa vặn nghiên cứu của ta cũng đã đại công cáo thành, liền đem một phần thành quả đưa cho ngươi luôn."
Nói xong, Phạm Kiến sờ sờ trên người, móc ra một quyển sách, còn có một cái hộp nhỏ.
“Đây là cái gì?"
Tô Bằng nhận lấy quyển sách, mở ra nhìn thoáng qua lại vừa nhìn phía dưới thì ánh mắt đã không cách nào dời đi được.
“Thế nào, không tệ chứ?"
Phạm Kiến cười hắc hắc, hỏi Tô Bằng.
“Chẳng qua... Quả thật không tệ."
Tô Bằng gật đầu nói.
Bên trong quyển sách mỏng này, chính là nghiên cứu về dịch dung, nội dung chủ yếu là sử dụng kim châm cứu với nội công, thời gian thay đổi khuôn mặt của một người tương đối dài, nhưng có thể khống chế có tính cố định, có thể làm cho mặt mũi của mình cải biến thành một người khác trong một thời gian dài, bên trong đủ loại phương pháp dùng châm, còn có vận dụng nội công, cũng đều ghi lại vô cùng kỹ càng.
“Cái này không thua gì thần khí mặt nạ trà trộn chốn giang hồ..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nếu như nói mình ở trong hắc thủy quân học được trình độ sơ cấp của thuật dịch dung, quyển sách này đã đạt đến trình độ cấp cao đại thành.
“Tiểu tử ngươi trà trộn giang hồ, chắc chắn có rất nhiều thời điểm không tiện để lộ thân phận, có phần thành quả nghiên cứu này của ta, cũng giảm bớt cho ngươi biết bao nhiêu phiền toái đúng không? Còn có trong hộp gấm kia, là một bộ kim châm ta dùng năm xưa, trải qua nước thuốc do ta ngâm nhiều năm, cho dù là dịch dung hay là thi triển thuật kim châm cứu, đều so với kim châm bình thường mạnh hơn mấy lần, có câu người thợ muốn làm việc cho khéo, thì trước hết phải làm khí cụ của mình cho sắc bén. Hôm nay tặng nó cho ngươi vậy."
Phạm Kiến nói với Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng có một chút cảm động, thầm nghĩ Phạm Kiến sư thúc này mặc dù là người cổ quái một chút, nhưng cũng là đối với hậu bối rất có tâm.
Có điều đột nhiên, Tô Bằng lại nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Phạm Kiến, nói:
“Phạm sư thúc... Ngươi chuyên dùng độc dược đúng không? Nghe nói trong độc dược, có một loại gọi là Hóa Thi tán, nếu rắc lên thi thể của người, không đến một thời ba khắc, liền có thể đem thi thể hóa thành nước vàng, có loại dược như vậy sao?"
“Nha? Làm sao ngươi biết ta có vật này?"
Phạm Kiến nghe xong, không khỏi kinh ngạc nói, Tô Bằng nghe xong trong lòng hô một tiếng trúng độc đắc rồi...
“Ngài thật sự có sao? Không bằng cho sư điệt một gói đi, dù sao trà trộn trong giang hồ, nói không chừng sẽ có lúc phải dùng đến."
Tô Bằng nói, Phạm Kiến nghe xong, lập tức lộ ra vẻ rất rối rắm, sau một lúc lâu, mới nhăn nhăn nhó nhó từ trong một túi gấm, lấy ra một bao gì đó, đưa cho Tô Bằng.
“Đây chính là Hóa Thi Tán, dính vào máu sẽ ăn mòn thi thể, có điều qua một thời ba khắc sẽ đem thi thể hóa thành nước vàng, những thứ nước vàng kia để phơi khô dưới ánh mặt trời, liền trở lại là Hóa Thi Tán, ngươi lúc sử dụng phải nhớ rõ dùng nước rửa trôi, ta không muốn thuốc này lưu truyền ra quá nhiều."
Phạm Kiến cẩn thận đem bao đồ đó giao cho Tô Bằng.
“Đa tạ sư thúc."
Tô Bằng gật đầu tiếp nhận bao dược này, thầm nghĩ bảy đại lợi khí, chủy thủ, bảo y, độc dược, mông hãn dược, ngân phiếu, Song nhi, khinh công Thần Hành Bách Biến của Vi tước gia mình đã thu được hai trong số đó, từ nay về sau nói không chừng còn có thể đi theo lộ tuyến của Vi tước gia...
“Nếu Hóa Thi Tán này cho ngươi, ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện, Dược Vương y kinh của ngươi, chẳng qua chỉ là tàn thiên (phần cuối), ngươi lần này xuống núi, phải nghĩ biện pháp tìm đầy đủ toàn bộ Dược Vương y kinh cho ta."
Phạm Kiến giống như là đang làm ăn trả giá, nói với Tô Bằng.
"Nếu như có cơ hội, tất nhiên sẽ tìm cho sư thúc."
Tô Bằng đáp ứng chuyện này, Phạm Kiến lúc này mới hài lòng, nói:
“Ta đi đây!"
Nói xong, hắn như một Đại Điểu tung cánh bay vào rừng.
Tô Bằng lại nghĩ tới một chuyện, cao giọng hô:
“Sư thúc, người có mang theo xuân dược bên người không?"
“Ai nha!"
Nghe được những lời này của Tô Bằng, Phạm Kiến vốn đang hạ cánh một cách tuyệt mỹ xuống một nhánh cây liền một cước giẫm hụt, lại rơi xuống đất...
...
Sau khi Phạm Kiến rời đi, đồng tử phục vụ ở đạo quán của Vân Đạo Tử lại gọi Tô Bằng đến, nói là Vân Đạo Tử có chuyện tìm hắn.
Tô Bằng đến đạo quán, Vân Đạo Tử tặng cho Tô Bằng mấy thứ để hành tẩu giang hồ, để một đồng tử tên là Thanh Mai dẫn Tô Bằng đi lất một bộ thanh sam, một thanh cổ kiếm, cùng với mười lượng hoàng kim.
Thanh sam thoạt nhìn tính chất không tệ, cũng có chức năng kỳ lạ, thanh sam này, sẽ không nhiễm tro bụi, không cần phải giặt, đồng thời tương đối bền chắc, có thể phòng ngừa công kích của đao kiếm bình thường, hiệu quả so với áo giáp còn tốt hơn, đồng thời cũng không thấm nước thấm lửa.
Còn thanh cổ kiếm này, gọi là Vô Phong Kiếm, quả nhiên vô phong (không có mũi nhọn), không sắc bén lắm, nhưng nghe Thanh Mai nói, chỗ tốt của thanh kiếm này nằm ở cho dù là thần binh lợi khí cũng chém không đứt, độ cứng có thể xếp vào một trong ba bảo kiếm của môn.
Về phần hoàng kim, thật ra thì trong môn còn có một chút, nhưng mà dựa theo lời của Vân Đạo Tử nói, thí luyện hồng trần cũng không phải là hưởng thụ, có để tiêu dùng cơ bản là được rồi, cho nên chỉ lấy mười lượng.
Nhận được ba món đồ này, Tô Bằng thay đổi y phục tại chỗ, quần áo thanh y, quả nhiên lộ ra vẻ tuấn lãng bất phàm.
Cầm Vô Phong Kiếm cùng với hoàng kim, Tô Bằng cáo biệt Vân Đạo Tử, đi đến mộc các của Nhị sư huynh, dự định nhìn Độc Cô Thắng một chút.
Đi tới trước cửa mộc các, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng vẫn còn đang luyện kiếm.
“Ngươi đã đến rồi."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng, coi như là bắt chuyện, Tô Bằng gật đầu, chỉ nghe Độc Cô Thắng nói:
"Xem bộ kiếm pháp này của ta."
Nói xong, Độc Cô Thắng liền bắt đầu biểu diễn một bộ kiếm pháp.
Tô Bằng đứng yên một bên, vừa mới bắt đầu còn chưa cảm thấy được gì, nhưng khi nhìn một hồi, cũng cảm giác bộ kiếm pháp này cùng với kiếm pháp mà Độc Cô Thắng sử dụng lúc bình thường có sự khác biệt, sát ý phi thường, sát khí tung hoành, giống như không giết chết mười mấy người thì sẽ không thu tay lại.
Mặc dù trải qua sự tôi luyện của kiếm ý, Tô Bằng vẫn cảm giác mình mồ hôi ướt đẫm, bản thân chưa từng thấy qua kiếm pháp có sát ý đến như thế, so với kiếm pháp này, kiếm pháp trong quân đội quả thực giống như là người chơi uống rượu.
Qua thời gian khoảng ba nén hương, bộ kiếm pháp này của Độc Cô Thắng rốt cuộc đã thi triển xong.
Động tác của Độc Cô Thắng lúc này mới chậm dần lại, một thế thu kiếm, đứng lại ở đó, nói:
“Nửa chiêu kiếm pháp mà Sư tôn truyền cho ngươi, cũng là kiếm pháp nhất đẳng trong môn, chẳng qua là bộ kiếm pháp kia cũng có chỗ tai hại của nó, chính là sát khí không đủ, nếu gặp phải lúc nguy hiểm, hoặc là bị nhiều người vây công, hoặc là trong trận chiến, liền lộ ra vẻ có chút dùng không đủ, kiếm pháp ta mới vừa biểu diễn, tên là "Sát kiếm", là kiếm pháp thuần túy sát ý, ngươi ở trong giang hồ, tu chủ yếu là nửa chiêu kiếm pháp của sư tôn truyền cho, nhưng thời điểm gặp phải nguy hiểm, có thể sử dụng bộ "Sát kiếm"này."
Tô Bằng nghe xong, nghiêm nghị gật đầu, trong lòng biết đây cũng là lễ vật chia tay của Độc Cô Thắng, nghiêm túc nói:
“Sư đệ nhớ kỹ."
“Tốt, ta hiện tại truyền cho ngươi kiếm ý của bộ "Sát kiếm"này, ngươi cảm thụ tốt lắm..."
Độc Cô Thắng nói...
...
Một canh giờ sau, Tô Bằng rốt cuộc lãnh hội được kiếm ý của bộ "Sát kiếm"này.
Chẳng qua là, không biết do nguyên nhân gì, khiến bản thân hắn lúc thi triển luôn luôn không có biện pháp nào thi triển hoàn toàn ra được kiếm ý kiếm chiêu của bộ kiếm pháp này.
Len lén nhìn thoáng qua thanh kỹ năng của mình, phát hiện bộ kiếm pháp gọi là "Sát kiếm"này vẫn còn là màu xám, không thể sử dụng, cũng không nhìn thấy thuyết minh, chỉ có một hàng chữ "Giá trị Sát ý của ngươi chưa đạt tới đạt tới".
“Bộ sát kiếm này, bây giờ ngươi có thể không dùng được, nhưng lúc ngưoi chân chính gặp phải nguy hiểm, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý trong đó."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Trong kiếm đạo, Độc Cô Thắng là đại sư chân chính, Tô Bằng tất nhiên tin tưởng lời hắn nói.
“Được rồi... Thời gian cũng không sớm, ta hôm nay liền đem ngươi đến thành thị gần nhất, để cho ngươi tiến hành thí luyện hồng trần."
Độc Cô Thắng nói, nói xong, hắn từ trong lòng ngực, lấy ra một tờ giấy, còn có một thiết bài, đưa cho Tô Bằng.
Tô Bằng cầm lấy tờ giấy, phát hiện trên mặt giấy là một số tổ chức và thành thị, đằng sau là mấy cái địa danh, tên người, mà còn trên thiết bài là một bức Lạc Hà, sau khi xem qua hắn có chút hoang mang, hỏi Độc Cô Thắng:
“Sư huynh, đây là..."
“Đây là lễ vật chia tay Đại sư huynh đưa cho ngươi, thành trấn cùng với tên người ở phía trên, đều là tổ chức bên ngoài của Tử Hà Môn chúng ta, nếu quả thật gặp phải đại sự bản thân mình không cách nào giải quyết được, hoặc là liên quan đến môn phái, có thể tìm bọn họ để liên lạc, thiết bài là tín vật, Tử Hà Môn của chúng là mặc dù là môn phái xuất thế (xa lánh sự đời), nhưng cũng là có tai mắt ở khắp nơi, chẳng qua ngươi không thể quá mức lệ thuộc vào, cũng không thể vòi tiền với những tổ chức này."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi nghiêm nghị, nói:
“Sư đệ ghi nhớ."
“Như thế là tốt..."
Độc Cô Thắng nghe xong, có chút gật đầu, sau đó dừng một chút lại nói:
“Đại sư huynh bởi vì một số chuyện, không thể tới tiễn ngươi... Lúc ngươi đang thí luyện, nếu phát hiện có địa bảo thiên tài (bảo vật thế gian) mà có hai loại thuộc tính băng hỏa, hoặc là kỳ độc dị độc, nếu không có gì trở ngại thì thu thập nhiều một chút, Đại sư huynh hắn có thể cần dùng đến."
“Dạ."
Tô Bằng đáp ứng, mặc dù không biết Đại sư huynh dùng những vật này để làm cái gì, nhưng mình cũng nên đáp trả.
“Tốt... Ngươi chuẩn bị một chút đi. Một canh giờ nữa, ta sẽ đưa ngươi đi đến thành thị gần nhất, bắt đầu cuộc thí luyện hồng trần của ngươi!"
Độc Cô Thắng nói...
Tác giả :
Hoàng Kim Hải Ngạn