Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 50

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 50

“Không… đau quá!" Mạch Khê cảm nhận được vật dưới thân hắn càng ngày càng cứng rắn, nóng rực. Từ cổ tay cũng truyền đến cơn đau khiến cô thở hắt ra.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bóng hình Mạch Khê đang bị người đàn ông âu phục chỉnh tế áp chặt lên thân cây. Chiếc váy hỗn độn làm lộ ra gần như cả thân mình cô, cực kỳ mê người nhưng lại có vẻ bất lực, tựa như con dê non mất đi khả năng phản kháng. Cô chỉ có thể để mặc người đàn ông phát tiết mà đùa bỡn trên thân thể mình.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân như là có người đang đến. Trong khi đó, Lôi Dận vẫn gục đầu, cắn mút bầu ngực cô.

“Không… có người đến…cha nuôi buông ra!" Khi hắn cắn vào nụ hoa mẫn cảm trên ngực, Mạch Khê ngẩng đầu thở hổn hển, gian nan mà cầu xin hắn.

Cha nuôi của cô tuy nói trước sau lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ tức giận như hôm nay. Thậm chí điều làm Mạch Khê càng thêm tuyệt vọng là hắn sao có thể muốn cô ngay trong vườn hoa của công viên thế này!

Lôi Dận căn bản không để ý đến cô. Thân mình trẻ trung của Mạch Khê tản ra hương thơm thanh khiết; làn da mịn màng, nõn nà khiến đàn ông nhanh chóng nảy sinh dục vọng; vòng eo thon tinh tế; lại thêm đôi bầu ngực căng tròn, ngạo nghễ… quả thực đẹp như tiên nữ giáng trần.

Hành vi của hắn tàn nhẫn, thô lỗ nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã, cao cao tại thượng. Hai gò má anh tuấn cùng ánh mắt sắc nhọn vừa như hưởng thụ vừa ánh lên độ hưng phấn. Đối với tiếng bước chân đang đến gần, hắn dường như chẳng thèm quan tâm.

Mạch Khê run lên.

Cha nuôi của cô là tên ma quỷ điển hình, cho nên hắn đương nhiên không tuân thủ quy tắc của nhân gian. Quy tắc đối với hắn mà nói thực sự rất buồn cười, cũng như chẳng có tác dụng gì vì hắn mới chính là người tạo ra quy tắc.

Nhưng Mạch Khê thì không giống vậy. Cô muốn trở thành ca sĩ, cô không muốn bị mọi người nhạo báng.

“Cha nuôi, tôi biết sai rồi. Về sau, về sau không có sự cho phép của ông, tôi sẽ không hát bài hát đó nữa."

“Em nói gì?" Người đàn ông từ trước ngực cô, nâng lên cặp mắt thâm thúy khiến cô không dám rời tầm mắt.

Ánh nắng vàng chiếu loang lổ trên ngực cô; hai đỉnh nhọn vì bị người đàn ông giày xéo mà càng thêm đỏ ửng; lại bởi vừa mới ra khỏi khoang miệng ấm áp của người đàn ông, chạm ngay phải luồng khí se lạnh nên khẽ run lên, tựa như còn đang khiêu khích người đàn ông đối diện.

Khuôn mặt Mạch Khê đỏ hồng lên. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, không do dự mà nhìn vào cặp mắt lạnh lùng kia, “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Giọng nói của cô có chút run rẩy. Cô không nghĩ như vậy nhưng thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Tại đây, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị người trong công viên đánh đồng cô với loại phụ nữ hạ tiện. Cô không thể dễ dàng tha thứ cho ánh mắt khinh thường đó.

“Sẽ nghe lời chứ?"

“Sẽ…"

Lôi Dận nghe vậy thì cười khẽ, đứng thẳng dậy. Hắn nâng tay sửa sang lại váy cho cô, mơn trớn hai má cô, lại thay cô vuốt mái tóc hỗn độn, nhẹ nhàng như là yêu thương vật cưng vừa đem đến cho hắn niềm vui.

Tiếng bước chân đã gần đến. Một đôi tình nhân trẻ đi ngang qua, ánh mắt họ nhìn thoáng qua hai người nùng tình mật ý có vẻ như người yêu dưới tán liễu. Họ không quay đầu lại nhưng nói thầm với nhau, ánh mắt cũng xẹt qua đôi phần hâm mộ. Người đàn ông kia quá mức anh tuấn, lại cùng bộ dáng nhỏ nhắn, xinh đẹp của người con gái, thực khiến người khác ngưỡng mộ.

“Thế này mới ngoan!" Lôi Dận cúi đầu hôn lên trán cô, không hề để ý đến những người đi ngang qua mình.

________________

Chiếc xe đen xa hoa chạy từ từ trên quốc lộ. Trong xe, giữa hàng ghế trước và ghế sau đã được ngăn bằng một bức vách.

“Tôi là ma quỷ sao?" Lôi Dận nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Mạch Khê đang ngồi lui ở một góc, giọng nói cũng lộ ra vẻ nguy hiểm không lường.

Mạch Khê lắc đầu, ánh mắt trốn tránh đi.

“Không phải sao? Ánh mắt của Khê nhi rõ ràng nói với tôi như vậy, nếu không phải như vậy sao cứ trốn tránh?" Khóe môi Lôi Dận dần cong lên.

Mạch Khê cắn môi, hai tay ôm chặt lấy hai bả vai.

“Lạnh thì lại đây, dựa vào lòng tôi!" Giọng nói Lôi Dận rất nhẹ nhàng tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Mạch Khê chần chờ nhìn hắn một cái, “Không, tôi không lạnh." Nói rồi cô lại ngồi lui về phía cửa xe. Cô biết rõ giọng hắn càng nhẹ nhàng như vậy thì càng nguy hiểm.

Thấy cô như vậy, người đàn ông lãnh đạm nhíu mày, “Lại đây!" Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng như trước.

Mạch Khê lắc đầu, “Tôi thật sự không lạnh!"

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, đáy mắt thì đã tràn ngập ý cười, “Lại đây!" Giọng nói hắn trầm thấp như thuốc độc, như cây thuốc phiện lại lạnh lẽo, không cho người khác cơ hội phản kháng.

Nụ cười như vậy khiến Mạch Khê rùng mình một cái. Cô chậm rãi nhích qua. Cánh tay người đàn ông như không đợi nổi sự chần chừ của cô, nhanh chóng kéo lấy cánh tay cô, ôm cả người cô vào trong lòng.

“A…"Cô kêu lên một tiếng, cái trán đập mạnh vào ngực Lôi Dận.

Lồng ngực người đàn ông rung lên, hắn cúi đầu cười thành tiếng, ngón tay vuốt mái tóc dài của Mạch Khê, khẽ mơn trớn khuôn mặt cô.

“Khê nhi của tôi, khuôn mặt em lạnh thế này, còn chối sao?" Lôi Dận nhìn cô, cánh tay buộc chặt khiến cô không động đậy nổi.

Hắn nâng cằm cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn, thừa dịp cô kêu đau thì đầu lưỡi hắn đã mạnh mẽ tiến vào.

“Ưm…" Dưới kĩ năng hôn của Lôi Dận, Mạch Khê gần như không thở nổi.

Bàn tay người đàn ông vuốt ve thắt lưng cô.

“Đừng!" Mạch Khê bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, “Không, xin ông!"

“Bé con, không cần phải xin tôi đâu, tôi sẽ thỏa mãn em!" Lôi Dận cố ý xuyên tạc ý của cô, bàn tay bên hông kéo hai tay cô về phía sau, thủ thỉ bên tai cô, “Ngoan!"

Ngay sau đó, thân mình cao lớn chuyển một cái, cả người Mạch Khê đã ngồi dựa vào thành ghế da. Một bạn tay hắn từ dưới vạt váy tiến vào.

Mạch Khê rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa giận của cha nuôi đang tích góp từng chút một, càng lúc càng lớn. Bởi biểu tình của hắn quá mức dịu dàng càng khiến cô khó thở. Kiểu dịu dàng dàng này thường dẫn đến hậu quả thường là vô cùng tàn nhẫn.

Cô vốn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không thể ngờ rằng chạy trời vẫn không khỏi nắng.

Trong xe dấy lên độ nóng ái muội.

Thân mình nhỏ nhắn của Mạch Khê bị buộc chặt dưới thân người đàn ông.

“Nhìn tôi!"

Lôi Dận nâng mặt cô lại, hắn thực không thích cô để hắn ngoài tầm mắt. Cho dù khiến cô sợ hãi nhưng hắn vẫn muốn cô phục tùng vô điều kiện.

Đây là yêu cầu của hắn dựa trên quyền uy tuyệt đối, là yêu cầu cũng là một sự khống chế. Lúc đối mặt với cô, hắn không cho phép cô có suy nghĩ gì khác.

Khuôn mặt Mạch Khê tràn vẻ không cam lòng. Cô biết trước vẻ cường hãn của hắn thì không thể chọc giận hắn được.

“Em là do tôi nuôi lớn, tại sao cứ trốn tránh ánh mắt tôi?"

Giọng nói lãnh đạm của Lôi Dận mang theo sự uy hiếp không nói thành lời. Bàn tay hắn áp chặt sau gáy cô. Cách qua vài sợi tóc, cô cảm nhận rõ ràng sự áp lực không cùng này.

Cô biết hắn đang tức giận.

“Tôi thật sự sẽ không làm trái ý ông nữa." Mạch Khê bất lực mà nói ra một câu, ngay cả thân mình cũng không dám né tránh. Ngay sau đó cô bị hắn như dã thú mà ôm chặt lấy.

Bên môi tên ma quỷ nổi lên nụ cười vừa lòng. Hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của cô, “Nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào thì em mới được vui vẻ đây?" Hắn khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.

“Tôi rất vui vẻ." Mạch Khê không hiểu sao hắn lại nói như vậy, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn ngày càng ướt át, nhưng đôi mắt thì như càng ngày càng cho thấy vẻ tức giận.

Lôi Dận cong môi cười, ngón cái miết qua như đang thưởng thức cánh môi cô. Hắn thở dài, hơi thở như gió xuân phả qua đôi môi hồng khiến Mạch Khê không khỏi run rẩy.

“Khê nhi, em hẳn phải thấy vui vẻ chứ!"

Hắn như đang nói cho cô nghe nhưng lại như lầm bầm cho chính mình: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em thích tôi đều thỏa mãn. Em thích váy đẹp, tôi mua cho em; thích trang sức tinh xảo, tôi liền yêu cầu chuyên gia bậc thầy thiết kế cho em. Em thích bơi lội, tôi mời giáo viên đến dạy; thích chơi nhạc cụ, tôi đã sai người chuẩn bị cả một phòng nhạc cụ cho em. Chỉ cần là thứ em liếc mắt một cái đã thích, tôi đều lệnh quản gia chuẩn bị cho em. Hiện tại em thích ca hát, tôi cũng đáp ứng. Chẳng nhẽ như vậy em còn không vui vẻ, cứ nhất định phải dùng hành vi trẻ con đó để gây chuyện chọc giận tôi sao?"

Trong đầu Mạch Khê hiện lên cảnh tượng cuộc sống trước đây. Đúng vậy! Những điều cha nuôi nói không sai chút nào. Đáng tiếc! Chính bởi vậy cô mới không vui, một chút vui vẻ cũng không. Cho tới bây giờ cô rốt cục cũng hiểu nguyên nhân nằm ở đâu…Không phải bởi vì cha nuôi đã xuất hiện, cũng không phải vì người đàn ông này đã tàn nhẫn cướp đi sự trong trắng của cô…mà bởi vì hắn có mặt ở khắp nơi để khống chế cô. Từ nhỏ đến lớn, mọi sinh hoạt của cô đều nằm trong vòng khống chế vô hình của hắn, cho đến hiện tại vẫn không thể trốn thoát được.

“Thực muốn cho tôi chết quách đi?" Lôi Dận tiến đến gần cô, gằn từng tiếng hỏi.

“Không!" Mạch Khê vô cùng hoảng hốt, hít thở không thông, “Ca từ là do tôi vô tình nghĩ ra, tôi, tôi sẽ không hát ca khúc đó nữa." “Đáng tiếc, có người thích!" Lôi Dận vén tóc cô ra sau tai, cắn lên dái tai tuyết trắng của cô.

“A" Mạch Khê kêu lên, quay đầu trốn tránh.

Lôi Dận liếc cô một cái, hơi nhíu mày, bàn tay to lập tức kéo mái tóc dài của cô, “Tiết mục này để đến tối đi, như vậy mới có cảm hứng, còn bây giờ thì miễn!" Nói xong, hắn há miệng ngậm lấy vành tai cô.

Mạch Khê cắn chặt môi, đôi mắt đau thương đã tràn ra một giọt lệ.

Đôi môi Lôi Dận dán bên tai cô, ngữ khí thản nhiên, “Tại sao lại thân mật với tên nhạc sĩ kia đến vậy, hả? Hắn ta là nhạc sĩ, tìm hắn làm kim chủ cũng mệt chết đi. Hắn có chạm đến chỗ này của em không? Chỗ này….chỗ này…hay là chỗ này?" Tay hắn mơn trớn da thịt cô, như mang theo cả dòng điện mạnh.

“Không…"

Mạch Khê khuất nhục nhìn hắn, “Anh ấy là nhạc sĩ chuyên sáng tác cho tôi. Anh ấy là người tốt. Ánh ấy không có chạm vào tôi…" Cô gần như sắp khóc nấc lên.

Lôi Dận chớp mắt, cười lạnh, “Tôi nên tin em không?"

“Là thật, cha nuôi đừng nghĩ như vậy!" Mạch Khê lắc đầu.

Đáy mắt lạnh như trời đêm không sao.

“Tôi sẽ tin em một lần, còn nói dối tôi sẽ điều tra ra!"

Hắn quay đầu cô lại, trầm thấp nói, “Vậy còn Thiên Luật? Em trên danh nghĩa là con gái tôi, chẳng nhẽ lại muốn làm cháu dâu tôi sao?" Sắc mặt hắn không chút thay đổi, nhưng đôi mắt Mạch Khê thì đã ngấn lệ.

Cô rùng mình một cái, “Tôi…"

“Em thích nó?" Giọng hắn hoàn toàn lạnh bạc.

“Không phải."

“Yêu chứ không phải thích?" Tiếng nói hắn cao lên một âm bậc.

Mạch Khê bị dọa phát run, “Không thích!"

“Không cho phép yêu Thiên Luật! Nếu em không muốn cho chồng tương lai của em mọc sừng!"

Ánh mắt Lôi Dận nhìn thẳng cô, “Cho dù làm cháu dâu tôi thì nhất định cả đời vẫn phải dưới thân tôi rên rỉ!"

“Câm miệng!" Mạch Khê thật sự không nhịn được, che lại hai tai. Hắn sao có thể nói như vậy?

Ngay sau đó, từ cằm cô truyền đến cơn đau, lập tức khiến cô kêu ra tiếng. Lôi Dận dùng sức nắm lấy cằm cô, dường như sắp bóp nát nó. Đôi mắt xanh lạnh lùng tiến sát đến cô, “Hai chữ này tốt nhất là em nói ít thôi, hiểu không?" Hắn nhíu mày, lực trên tay lại tăng thêm.

Khuôn mặt Mạch Khê vô cùng đau đớn. Sự lạnh lùng, tàn khốc của hắn như đâm vào tận máu tủy. Cô cảm thấy như xương hàm mình gần như cũng sắp bị hắn bóp nát. Mạch Khê đành khuất phục mà gật đầu. Lôi Dận buông lỏng tay ra, ánh mắt lạnh băng như khóa chặt khuôn mặt cô.

“Còn đau không?" Hắn xoa xoa cái cằm đỏ lừ của cô.

Mạch Khê nâng đôi mắt phiếm đỏ lên, né tránh đi ánh mắt bức người của hắn.

“Đừng nhúc nhích!"

Người đàn ông ghé bên tai cô trầm giọng nói. Nhìn thấy hàng mi của cô nhẹ run, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai tay nắm chặt lại để bên sườn thì hắn mím chặt môi, ngồi thẳng dậy rồi duỗi tay ra kéo váy cô lên đến hông.

“Đừng!"

Hai chân Mạch Khê không tự chủ được khép chặt lại, thân mình run lên, ánh mắt khẩn cầu mà nhìn người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng.

Ánh mặt Lôi Dận sáng lên, hắng giọng nói: “Chữ này cũng không cho phép nói. Lần sau mà để tôi nghe thấy, tôi sẽ hiểu đó là ý… đưa tình!"

Mạch Khê bất lực lắc đầu, đôi mắt đã ngấn lệ nhưng kiên cường không chảy một giọt, lại mang theo vẻ ngây thơ, đáng yêu như chú nai con.

“Tôi thích người phụ nữ ngoan. Nếu ngoan thì tôi còn đối xử tốt với em một chút, nhưng nếu không nghe lời, kết cục sẽ rất thảm!"

Đôi mắt Lôi Dận ánh lên một tầng hàm ý khiến người ta run sợ. Ánh mắt hắn nhìn Mạch Khê cũng toát lên ý cười khiến cô chợt rùng mình.

Từ khi nào thì hắn bắt đầu gọi cô như một người phụ nữ?

Bàn tay nhỏ nhắn của Mạch Khê theo bản năng nắm chặt lại nhằm khống chế sự run rẩy của bản thân.

“Khê nhi của tôi…"

Lôi Dận thấy thế thì ôm chầm lấy cô, chỉ hôn nhẹ lên gò má cô như truyền hơi ấm, như an ủi cô. “Tôi sẽ không thả em, tôi muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Người khác đừng mơ động đến một ngón tay của em!"

Đôi môi hắn như ướt nước, hắn hôn lên hai gò má Mạch Khê rất nhẹ nhàng, bàn tay một lần nữa xoa bầu ngực cô. Thân thể Mạch Khê run lên. Bầu ngực đầy đặn dưới tay hắn vô cùng quyến rũ. Cô cố né tránh hắn lại vô tình làm bầu ngực thêm căng cứng trong lòng bàn tay hắn.

Lôi Dận cười khẽ. Trên người hắn tỏa ra hương nước hoa quyện cùng hương rượu vô cùng mị hoặc.

“Khê nhi, em là của tôi. Ai dám mơ tưởng đến em, tôi sẽ lấy mạng người đó."

“Không!" Đột nhiên, Mạch Khê mở to hai mắt, lại ngay tức khắc bị ánh mắt hắn giữ lấy, “Tôi sợ…"

Kỳ thật, cô muốn nói: “Tôi sợ ông!"

Đáng tiếc cô không thể nói ra. Cô biết, những lời này một khi nói ra thì hậu quả sẽ ra sao. Cô sợ hắn, rốt cục vẫn là sợ hắn. Cô biết, hắn đã nói gì thì nhất định có thể làm được. Cô rất muốn cầu xin hắn, xin hắn đừng tàn nhẫn như vậy, xin hắn đừng làm hại đến người vô tội; nhưng căn bản là cô không dám, ngay cả lời cầu xin tối thiểu cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Lôi Dận biết ý của cô, không nói lời nào, ánh mắt lại như nghiền ngẫm cô rất lâu. Hồi lâu sau, hắn cố ý làm như hiểu sai ý cô, cúi đầu nói: “Có tôi ở đây em không phải sợ. Mọi chuyện đều có tôi giải quyết, chỉ cần em…"

Hắn cố ý kéo dài giọng. Hai tay hắn bên hông cô duỗi ra cởi thắt lưng của mình, giải phóng cơn trướng đau dưới thân. Hắn nâng một chân cô lên, liền sau đó, vật cứng rắn nhanh chóng đâm thật sâu vào cơ thể cô.

“A… đau quá!"

Thình lình bị xâm chiếm khiến Mạch Khê đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại. Cô giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng càng như vậy càng kích phát dục vọng của người đàn ông.

Lôi Dận cắn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cô, dường như hút hết lời kêu than của cô vào miệng. Hắn cúi đầu nói: “Nhớ kỹ cảm giác tôi ở trong cơ thể em!" Nói xong, thắt lưng hắn tăng tốc độ ra vào.

Mạch Khê ở dưới thân hắn run sợ không ngừng. Cổ họng cô phát ra những tiếng tiếng như mèo kêu, cô cũng theo đó mà bất lực gật đầu.

Nước mắt rốt cục cũng chảy xuống hai gò má, thấm ướt cả mấy lọn tóc.

Hắn sao có thể cưỡng ép cô ngay trong xe chứ?

Chẳng lẽ trong lòng hắn, cô cũng giống như nhiều người đàn bà thấp hèn sao?

Cô co rút càng nhanh, lại chặt khít mà chứa lấy hắn. Hắn dường như cảm giác được sự chặt chẽ đến đau đớn, lại như bị dục vọng to lớn đánh úp lại. Lôi Dận không nhịn được, cầm lấy eo cô, mạnh mẽ tiến vào.

Tiếng kêu liên tiếp phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, nỗi đau đớn lại hòa cùng khoái cảm không ngờ. Thân thể cô bị người đàn ông hung hăng tấn công, lần lượt cảm thấy thỏa mãn, lại lần lượt như hư không.

Thân mình mảnh khảnh của cô dựa trên chiếc ghế da, đong đưa theo mỗi lần người đàn ông mạnh mẽ tiến vào. Tiếng kêu của cô là bởi nỗi đau đớn nhưng trong tai người đàn ông thì lại là thứ vũ khí trêu chọc hắn, càng khiến hắn điên cuồng xâm chiếm hơn.

Phản chiếu trên tấm kính thủy tinh là hình ảnh một người con gái nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trang phục hỗn độn, hai gò má cô ửng hồng, còn cái miệng thì không tràn ra những tiếng kêu ngâm. Một chân buông thõng xuống dưới, một bên thì bị người đàn ông nhấc cao lên.

Mà người đàn ông lại mặc một thân âu phục hoàn mỹ, cả người tản ra khí chất cao quý cùng hơi thở lãnh khốc. Có điều, hắn đang ngang tàng mà chiếm giữ cô gái, bàn tay giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô. Người con gái không thể khống chế nổi mà thở gấp. Tiếng thở dốc của người đàn ông hòa cùng tiếng kêu thanh thanh của người con gái, dấy lên độ nóng bỏng trong xe.

________________

Nửa đêm, Mạch Khê từ trong mộng tỉnh lại. Cô thở gấp mấy hơi nhưng rất khó khắn, lại phát hiện mồ hôi trên người mình còn chưa ráo hẳn, hoàn toàn nằm gọn trong lòng người đàn ông.

Cánh tay người đàn ông hoàn toàn ôm trọn lấy thân thể mềm mại của cô, còn gác chân vòng qua người cô. Cho dù là đang ngủ say thì như thế này cũng khiến cô không thể rời khỏi vòng ôm của hắn.

Lúc trong xe, cô gần như bị hắn tra tấn đến chết. Khi về nhà cũng không may mắn thoát được. Người đàn ông này như mang hết lửa giận trong vòng mấy ngày trút lên cô, dùng đủ loại tư thế mà chiếm lấy cô nguyên một đêm. Thân mình ngọc ngà của cô còn lưu lại đầy những dấu đỏ - dấu vết tàn phá của hắn. Mà người đàn ông này giờ đã như được thỏa mãn, rốt cục cũng vừa lòng mà ngủ yên.
Tác giả : Ân Tầm
4/5 của 6 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Bị ép 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện
Bị ép 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện
Mập 3 năm trước
Tui thấy hơi lạ lúc Mạch Khê 8t= Lôi Dận 20t là cách 12t H thì Mạch Khê 16t sao Lôi Dận 30 nhể????

Truyện cùng thể loại