Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 162
Vào đêm, trong nhà ăn...
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm đã đổ tràn. Ánh sáng rực rỡ từ tòa thành chiếu rọi những bông tuyết đương rơi xuống từ bầu trời.
“Dận, em rất lo lắng." Mạch Khê buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn Lôi Dận bên cạnh.
Lôi Dận có một thói quen, khi dùng cơm, hắn thích để cô ngồi sát ngay cạnh, cho dù bàn ăn có lớn đến thế nào, hay khi ra ngoài dùng cơm cũng chỉ có hai người, hắn cũng có thói quen này. Vậy nên người ngoài có thể cho rằng cách ngồi này hơi kỳ lạ, nhưng với bọn họ, cách ngồi này sẽ giúp bản thân biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng là, gần đây Mạch Khê có cảm giác cô không hiểu Lôi Dận.
Lôi Dận thấy cô buông bộ đồ ăn trong tay, nhẹ nhàng cười, “Sao vậy em?" Hắn vừa hỏi, vừa xiên một miếng thịt nhỏ đút vào miệng Mạch Khê.
Mạch Khê nuốt xuống, nhìn thoáng qua Lôi Dận, “Tin tức đưa hôm nay hẳn anh đã xem được."
“Xem được thì sao chứ?" Lôi Dận không chút tức giận, thật giống như chuyện này hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra.
Mạch Khê thấy thái độ của hắn thoải mái quá mức, không khỏi cảm thấy khó hiểu, “Dận, chuyện này không phải là anh kích truyền thông làm đấy chứ?"
“Vì sao lại nghĩ như vậy?" Đáy mắt Lôi Dận vẫn đầy ý cười, nhìn cô dịu dàng.
“Anh có vẻ như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra." Mạch Khê ăn ngay nói thật.
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Nha đầu ngốc, điều này chứng tỏ rằng, với chuyện ngoài ý muốn, anh luôn dễ dàng thích ứng ngay."
Mạch Khê cắn cắn môi, “Chuyện này thật là kỳ lạ, em không thể nghĩ ra được ai đứng đằng sau."
“Nếu em cho rằng đây là một âm mưu hãm hại, như vậy hãy tìm hiểu nguồn gốc, tìm hiểu xem ai có ý đồ này là được rồi." Lôi Dận tự mình lấy cho cô một chén canh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Mạch Khê gật đầu, “Em hiểu ý của anh. Kỳ thực, Fanny là người đầu tiên em nghi ngờ, hơn nữa chính cô ta cũng thừa nhận lần đầu tiên là do cô ta tính kế, ồn ào đến như vậy là do đã thuê phóng viên. Nhưng mà sau đó em lại bắt đầu hoài nghi, lần này không phải là hành vi của cô ta. Fanny không phải là hội viên của hội quán kia, khả năng thuê được phóng viên vào đó không lớn."
Lôi Dận nhìn cô, cười đầy yêu chiều, “Không sai, lần này coi như lý do đã đầy đủ. Nhưng em có thể nghĩ lại xem, việc sắp xếp này sẽ có ảnh hưởng gì với em?"
“Trăm hại mà không một lợi." Mạch Khê bĩu môi, “Đều là do anh hết á, nếu sớm biết những người kia là giám khảo, có đánh chết em cũng không đi đâu. Em không cần dựa vào quan hệ để có được giải thưởng."
“Chuyện đó thì có gì đâu, rất bình thường." Nụ cười bên môi Lôi Dận càng rộng hơn, giống như gợn sóng nhẹ nhàng tản ra.
“Bình thường cái gì cơ chứ." Mạch Khê trừng mắt, liếc một cái, “Anh nghĩ lại đi nha, nếu chuyện này không bị truyền thông phanh ra thì còn đỡ, mà bây giờ truyền thông lại ầm ĩ lên, chẳng những thế, còn ảnh chụp vô cùng rõ ràng nữa. Anh nói đi, nếu anh là giám khảo, còn dám cất nhắc tác phẩm của em sao? Lúc em đi thì mấy người trong công ty còn họp đó, khả năng cao là ngày mai em sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự quá."
Dáng vẻ ngốc ngốc của Mạch Khê khiến Lôi Dận nở nụ cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, “Không đâu."
“Anh còn cười?" Mạch Khê bất mãn kháng nghị, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh giơ nắm đấm đánh vào ngực hắn, “Như thế nào mới không chứ? Nếu em là giám khảo á, em lập tức sẽ làm như vậy."
Lôi Dận nhếch môi, dịu dàng nói, “Nếu anh là giám khảo, tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy."
Mạch Khê sửng sốt, “Anh có ý gì cơ?"
Chẳng lẽ chuyện này còn có thể thay chiều đổi gió sao?
“Nha đầu ngốc ơi…" Lôi Dận cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, trên mặt hiện rõ vẻ bao dung cùng cưng nựng, “Em cho rằng hai chữ Lôi Dận này một chút trọng lượng cũng không có sao? Nếu anh có thể tự mình tham dự bữa tiệc này, bọn họ tự nhiên biết anh có bao nhiêu coi trọng nó. Mấy chuyện khác, quá trình râu ria các thứ anh không quản, bởi vì xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ. Thứ anh muốn nhìn thấy là kết quả. Anh muốn Khê nhi của anh được giải thưởng, là giải thưởng lớn nhất, đơn giản chỉ có vậy!"
Mạch Khê nghe đến choáng váng, cái miệng nhỏ vì quá kinh ngạc cũng mở lớn dần, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi...
“Điều này…làm sao có thể?"
“Vì sao không thể?" Lôi Dận vẫn hết sức bình tĩnh.
“Mấy chuyện kia đã ầm ĩ quá rồi mà..."
“Khê nhi, vậy em có biết ban quản trị của công ty đang họp về chuyện gì hay không?" Lôi Dận nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.
“Em làm sao có thể biết được chứ?" Mạch Khê nhíu nhíu mày, “Nhưng mà em biết chắc chắn là có liên quan tới em đó."
Lôi Dận nhịn không được cười cười, đút cho cô một thìa canh, nhẹ nhàng nói, “Nếu anh đoán đúng, bọn họ hẳn đang thương lượng cách làm thế nào để cho em lấy được giải thưởng, đồng thời còn có thể ngăn chặn mồm miệng của giới truyền thông, khiến cho giới truyền thông không công kích em nữa."
“Không có khả năng, bọn họ sao lại phải làm như vậy? Nếu ở lễ trao giải lần này em giành được giải thưởng lớn thì không khác gì công khai cho mọi người biết trong giới giải trí đúng là có luật ngầm này. Giám khảo cho em giải thưởng, hoàn toàn là vì kim chủ đứng sau lưng em!" Mạch Khê không thể tin, nói.
“Đây là sự thật, có gì phải che giấu?" Lôi Dận nhún vai, “Đừng quên, anh là ông chủ của DIO, giám khảo tự nhiên sẽ hiểu rõ ai có giải thưởng mới có lợi cho bọn họ. Vậy nên, ban quản trị sẽ giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề!"
“Em…cũng không cho rằng bọn họ phải làm như vậy. Dựa theo logic bình thường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách an toàn." Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
Lôi Dận vô cùng nhẫn nại, dịu dàng xoa xoa đầu cô, “Tóm lại, tin tưởng anh, chuyện anh đã xác định tuyệt đối sẽ không sai sót gì."
“Anh khẳng định như vậy?" Mạch Khê ngạc nhiên. Lôi Dận rất hiểu lòng người, đây hoàn toàn là tư duy trong phạm vi bình thường, cô đã có bao nhiêu chần chờ.
“Cho tới nay anh cũng chưa bao giờ hoài nghi năng lực phán đoán của mình, yên tâm." Lôi Dận nhẹ nhàng an ủi cô, đút thức ăn cho cô, “Khê nhi, nếu em muốn cái gì, cứ bình thản mà đón nhận. Cứ như sự kiện lần này, nếu trong lễ trao giải em không có giải thưởng, công chúng sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng tin tức này hoàn toàn là đúng sự thật, giám khảo bởi vì muốn an toàn mà hủy bỏ tư cách tham dự của em. Đây không phải là cách giải quyết tồi tệ nhất, không phải sao?"
Mạch Khê nghĩ nghĩ, cũng có điều đúng. Cô thở dài một hơi, “Ý nghĩ của con người thiệt phức tạp đó, cái này cũng không được, cái kia cũng không được."
“Cho nên mới phải chọn người chính xác để trao giải." Giọng nói Lôi Dận trầm ổn có lực, “Theo ý của anh, lần này có người ngoài muốn gây bất lợi cho em, nhưng trên thực tế, lại chĩa hết mũi nhọn đề tài về phía em. Lễ trao giải đang trong thời điểm quan trọng, chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Tuy rằng chiêu thức này nhìn qua có chút nguy hiểm, lại trực tiếp khiến ban giám khảo không dám không để ý đến em."
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt hắn quá mức ổn trọng, luôn luôn là tự tin như vậy…
“Chuyện này, thật sự không phải anh làm?" Cô nhịn không được hỏi lại một câu.
“Với truyền thông, anh luôn luôn thích mượn tay người khác." Lôi Dận nhìn cô, nói, “Chính là không nghĩ có người dường như hiểu tâm tư của anh. Trước tiên cho em một bộ váy cưới."
“Là sao hả anh?" Mạch Khê khó hiểu, mấy lời hắn nói khiến cô không hiểu gì hết.
Lôi Dận tự tay lột một con tôm, đặt xuống trước mặt cô, “Kỳ thực, ngay ở tiệc tối đó anh đã dự doán được có người sắp xếp chuyện này. Vừa lúc bắt đầu anh cho rằng là do một tay James sắp xếp, nhưng sau đó lại phát hiện không phải do bọn họ làm. Những người này đúng là đã có ý định, nhưng là phóng viên được thuê kia không biết bị người nào đánh đến hôn mê, nhưng thật ra lại giúp cho phóng viên khác đạt được mục đích."
Mạch Khê giật mình, mở to hai mắt nhìn...
“Anh đã sớm biết? Ngay ở đó?"
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Bên ngoài tất cả đều là vệ sĩ của anh, em cho rằng anh sẽ không biết sao? Khi phóng viên kia vụng trộm bước vào hội quán, Phí Dạ đã gọi điện báo cho anh biết."
“Vậy mà anh còn cho phép hắn chụp mấy ảnh đó?" Mạch Khê thực sự sắp té xỉu.
“Có đôi khi chuyện này cũng là tất yếu." Lôi Dận nhẫn nại giải thích, “Chỉ là anh muốn nói, mọi chuyện không chỉ nhìn bên ngoài."
Mạch Khê cắn cắn môi, “Sự tình lớn như vậy, anh cũng không có nói cho em biết."
“Khê nhi, anh chỉ thầm muốn cho em làm những chuyện em thích, những chuyện khác không cần quan tâm." Lôi Dận vô cùng yêu dáng vẻ làm nũng của cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
“Dận…" Mạch Khê dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực kia đương chạm đến tai cô, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì sao em vẫn có cảm giác anh đang gạt em chuyện gì đó, có phải em quá nhạy cảm hay không? Em cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra."
“Em cho rằng sẽ có chuyện gì?" Lôi Dận cúi đầu, cười yếu ớt nhìn cô.
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, như đang nâng niu vật báu quý giá nhất trên thế gian này, hơi thở dịu dàng phả vào sống mũi vô, nhẹ vỗ về hàng mi thật dài...
“Khê nhi của anh, trong lòng anh, cái gọi là đại sự chỉ có hai chuyện mà thôi!"
“Chỉ có hai chuyện?" Mạch Khê mở to mắt chớp chớp, tò mò hỏi.
Ý cười bên môi Lôi Dận càng lúc càng ấm áp, hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc...
“Kết hôn, sinh con! Đối tượng đều là em!"
Những lời ngắn gọn mạnh mẽ của hắn vừa rơi xuống, tim Mạch Khê cũng ầm lên một tiếng…hắn…đang nói cái gì? Kết hôn?
“Anh?" Cô cảm thấy khó thở, vội vàng cụp mắt, cúi luôn đầu xuống, ra vẻ trấn định cầm lấy cái nĩa, “Em không biết anh muốn nói cái gì. Em…em đột nhiên cảm thấy hơi đói, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ăn cơm."
“Khê nhi…" Lôi Dận không cho phép cô trốn tránh, xoay người cô lại, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào hắn, “Em biết anh đang nói cái gì!"
“Em..."
“Anh chẳng những muốn em ở bên cạnh anh, còn muốn em trở thành vợ của Lôi Dận này! Anh muốn cưới em, chỉ có em mới có tư cách trở thành người nhà Lôi gia!" Mỗi một từ ngữ của Lôi Dận đều kiên quyết cấp bách, ngay cả ánh mắt cũng rất kiên định, một chút mơ hồ đều không có.
Gò má Mạch Khê ửng hồng, ánh mắt muốn rời đi nhưng lại luyến tiếc. Đôi mắt của hắn hệt như nam châm.
“Dận…chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao?" Kỳ thực cô không phải không nghĩ tới chuyện này, chỉ là nó đã bị cô mạnh mẽ đè ép xuống.
Cô luôn cho rằng, người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận luôn là người cô nên ngưỡng mộ, có thể ở bên cạnh hắn cũng đã thỏa mãn. Được hắn yêu như vậy, cho dù không có danh phận gì cô cũng cam tâm tình nguyện. Kỳ thực, không có danh phận cũng có cái hay của riêng nó, cô có thể bình thản với tình yêu của mình. Nhưng nếu lấy hắn, thì thân phận con gái nuôi sẽ thế nào? Cô sợ hãi, sợ hãi rằng nếu có một ngày thế gian này biết hết mọi chuyện, con gái nuôi gả cho cha nuôi ư? Loại quan hệ này người ta sẽ không bao giờ chấp nhận chứ? Chỉ biết là sẽ trở thành trò cười!
Lôi Dận đưa tay, thương yêu vuốt ve gò má cô, nhìn vệt đỏ ửng như nhành hoa ngày đầu xuân, “Chúng ta như vậy đúng là tốt lắm, nhưng mà anh còn rất tham lam, anh muốn có được em theo pháp luật! Anh muốn cho em hứa hẹn một đời, cho em trở thành vợ anh, để anh cũng có tư cách được yêu em, bảo vệ em!"
“Dận…" Trong lòng Mạch Khê vô cùng ấm áp. Cô biết Lôi Dận rất yêu mình, cũng biết chỉ cần là lời hắn nói, nhất định sẽ làm được. “Kỳ thực, có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi, em cũng không để ý danh phận gì cả…"
“Khê nhi, anh biết em đang lo lắng điều gì. Cho anh một chút thời gian để anh giải quyết mọi chuyện được không?" Lôi Dận nhẹ giọng nói.
Mạch Khê nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt thành khẩn dịu dàng kia. Lần này, cô gật đầu. Cô sẽ cho hắn thời gian, cho dù cả đời cô cũng nguyện ý chờ!
Lôi Dận vừa lòng cười, ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên mái tóc cô, như là thì thầm, như là nói cho cô nghe...
“Khê nhi, em cũng biết là anh yêu em biết bao nhiêu…Vì em, anh cái gì cũng có thể."
Mạch Khê ngẩng đầu, chủ động hôn môi hắn, nhẹ nhàng nói, “Em cũng vậy, Dận. Em rất yêu anh, tuy rằng em không có sức mạnh để làm điều gì, nhưng em sẽ không để anh bị tổn thương, một chút cũng không."
“Bé con…" Lôi Dận nở nụ cười, trong đáy mắt là hạnh phúc…
Mạch Khê cũng mỉm cười, nụ cười tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Khê nhi, em nhất định phải nhớ kỹ, cho dù là anh làm chuyện gì em đều phải tin tưởng anh, anh làm hết thảy đều là vì em, hiểu chưa?" Lôi Dận vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói.
Mạch Khê không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan!" Lôi Dận hôn lên trán cô, “Rất nhanh, không còn bao lâu nữa, anh sẽ chính thức cưới em vào cửa. Nhưng mà trước tiên phải cầu hôn đã, cho em đường đường chính chính gả vào Lôi gia."
Mạch Khê ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng vẫn nghịch ngợm nói, "Anh sẽ không thô bỉ đến mức cầm nhẫn quỳ gối xuống chứ? Em phải nhìn bộ dáng Dận của em quỳ xuống trước mặt phụ nữ rồi."
"Bé con, em đang giễu cợt anh hả?" Tâm tình Lôi Dận cũng tốt lên, "Đó là nghi thức cơ bản nhất, lại bị em nói thành ra có phần chướng mắt. Có điều, anh cũng đang muốn nghĩ kỹ lại, phải dùng cách nào đó khiến em ngạc nhiên mới được."
Mạch Khê che miệng nở nụ cười...
Người đàn ông này cũng thật đáng yêu, cũng rất ngốc. Nói trước ra thế này thì còn gì mà ngạc nhiên chứ?
Có điều, không quan trọng, quan trọng là...người đàn ông Lôi Dận này từ tận đáy lòng muốn cầu hôn cô, như vậy là đủ rồi.
____________________
Mạch Khê vất vả lắm mới trốn được đám phóng viên để đến công ty. Dọc đường đến đây chỉ có thể nói là ‘Thiên sơn vạn thủy, phàn sơn việt lĩnh’, chỗ nào cũng thấy phóng viên, như thể họ có thể nắm rõ hành tung của cô trong tay vậy.
Vừa bước vào công ty, còn chưa kịp nhận tờ thông báo từ Apple thì Jon đã gõ cửa vào, nhìn Mạch Khê rồi vẫy tay một cái, "Mạch Khê, đến phòng họp một chút."
Mạch Khê cầm cốc nước trong tay đứng bất động tại chỗ, mãi sau mới phản ứng kịp liền vội vàng chạy theo.
Mạch Khê không ngờ trong phòng họp lại có nhiều người đến vậy. Ngoài ban quản trị, còn có Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách, Ron, cả những người phụ trách công việc hàng ngày của cô nữa.
"Mạch Khê, đến đây, ngồi xuống đi." Phó tổng nhìn thấy Mạch Khê liền gọi to.
Mạch Khê hít sâu một hơi, có vẻ bất an mà tìm chỗ ngồi cho mình.
"Jon, cậu nói lại cho Mạch Khê về quyết định sau cuộc họp của chúng ta đi." Phó tổng lên tiếng.
Jon gật đầu, nhìn về phía Mạch Khê, vừa muốn mở miệng thì Mạch Khê đã khẩn trương giành lời trước…
"Tôi nghĩ là tôi đã biết quyết định của công ty rồi, lần này, tôi sẽ rời khỏi đề cử giải thưởng âm nhạc." Kỳ thật cô rất muốn tin theo lời Lôi Dận, nhưng những người này sao có thể làm vậy?
Ai ngờ, lời cô vừa nói ra thì không chỉ có anh em họ Đàm mà mọi người đều sửng sốt. Ron cùng Jon cũng có vẻ kinh hãi. Lại nhìn đến phó tổng, như thể đã đổ mồ hôi lạnh.
“Mạch Khê, cô nói gì vậy? Cô là ca sĩ được công ty xem trọng, sao có thể nói bỏ giải thưởng là bỏ được?" Ron vội vàng kéo Mạch Khê lại, thấp giọng nói, “Cô điên rồi sao?"
Mạch Khê không hiểu tình hình là như thế nào nữa, mở to đôi mắt vô tội nhìn mọi người trong phòng họp.
Jon hắng giọng, có chút mất tự nhiên mà nói, “Không đâu, lần này là muốn giúp cô giành được giải thưởng lớn. Mạch Khê, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, công ty không hề có ý định để cô rời khỏi đề cử của giải thưởng."
Lần này đến phiên Mạch Khê kinh ngạc…
Tất cả đều tiến hành theo dự liệu của Lôi Dận ư?
Trời ạ! Không thể nào, nếu không phải bởi Lôi Dận luôn mang bộ dáng tràn đầy tự tin thì cô đã cho rằng hắn từ tương lai xuyên thời gian đến đây.
“Là như thế này, Mạch Khê…" Jon hắng giọng, nhìn cô, “…đây là kết quả thảo luận ngày hôm nay của chúng tôi. Những tin tức hiện nay không những bức cô đến đường cùng mà còn không tránh được liên lụy đến chúng tôi. Chúng tôi đã bàn bạc, chỉ có thể để cho cô giành được giải thưởng lớn thì mới bình ổn được trận phong ba này."
Mạch Khê nuốt nước miếng, mặt hơi nhăn lại, “Chẳng lẽ công ty không sợ bị nói là hối lộ sao?"
Jon thở dài một hơi, “Mạch Khê à, cô còn trẻ, còn chưa hiểu rõ vấn đề này trong giới nghệ sĩ. Nếu chỉ theo ảnh chụp mà nói thì việc Lôi tiên sinh mở tiệc rượu thiết đãi giám khảo của giải thưởng chỉ là do truyền thông nói. Lôi tiên sinh không thừa nhận, ban giám khảo cũng không thừa nhận, vậy thì nói là cô đến dự tiệc cùng người quen cũng không sao cả. Lời nói của truyền thông đương nhiên chỉ là một phần nào đó thôi, nhất là tin tức giải trí, công chúng có khi bị biến thành trò cười. Bởi vậy, nếu cô được nhận giải thì không có gì là đáng sợ, đáng sợ chính là việc cô rời khỏi hạng mục tranh giải. Lúc ấy mới là bị bắt trúng nhược điểm, mới là thừa nhận có hối lộ, DIO đuối lý nên không thể để cô tham gia."
Mạch Khê như là đang nghe chuyện nhảm nhí, có điều, kết quả này Lôi Dận đã nói hôm qua rồi
“Đây là cái lý gì vậy?" Cô nói khẽ, thực sự là không hiểu chuyện này, không hiểu lối suy nghĩ này.
“Lý lẽ không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể giành giải thưởng, nhưng mà phải là giải thưởng lớn." Jon tiếp tục nói, “Mạch Khê, cô phải hiểu được, giới giải trí luôn có những quy tắc của nó. Lời đồn gì cũng có thể tung ra được, lời đồn nào cũng có thể phá giải được, đây là chuyện rất bình thường. Điểm mấu chốt là cô có thể lợi dụng được đề tài tin đồn đó hay không. Công ty đã quyết định cho cô giành giải thưởng lớn rồi, về phần Fanny, công ty còn có thể tiếp tục bồi dưỡng, có điều lần này cô ấy vẫn có thể tham gia giải thưởng với tư cách là ngôi sao nhỏ. Cô yên tâm. Bên giám khảo cũng đã chuẩn bị tốt rồi."
“Nhưng mà hiện tại truyền thông có vẻ rất lợi hại…"
“Kỳ thật trí nhớ con người rất ngắn, nhất là đối với những tin tức xã hội thế này." Ron không nhịn được liền lên tiếng khuyên, “Ngày nào tin tức xã hội cũng nhét đầy đầu óc một người, cho nên người ta cũng rất dễ quên đi. Chẳng hạn như cô đó, nếu như không trở lại giới ca hát, còn ai nhớ đến ca khúc của cô không? Còn bây giờ, ca khúc của cô liên tục tăng hạng, điều này chứng tỏ lối suy nghĩ của người ta cũng rất thoáng."
Mạch Khê rốt cục cũng hiểu. Thì ra đây chính là màn xiếc trong làng giải trí. Người có thể hủy diệt mình không phải là người sắp xếp cho mình mà chính là người theo dõi, xem mình. Nếu người xem muốn ủng hộ mình thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi!
“Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?" Cô là cô gái thông minh, đương nhiên hiểu được cái lý ‘lợi dụng thời cơ’ kia.
“Kế tiếp chúng tôi sẽ sắp xếp một ít phóng viên, tập trung đăng tin về công việc thường ngày của cô. Chẳng hạn như khi cô đang thu âm, luyện vũ đạo, có khi sẽ phải ghi hình đến rạng sáng đó. Tóm lại, cô phải thể hiện như một nghệ sĩ cực kỳ vất vả, dần dần cho công chúng biết, cô có thể giành được giải thưởng đó là hoàn toàn xứng đáng!" Jon mang vẻ mặt khẳng định mà nói.
Mạch Khê gật đầu, cô hiểu là công ty đang muốn dùng chiêu đánh vào thiện cảm.
"Mạch Khê…" Đàm Trử Quân vốn vẫn chưa lên tiếng, giờ lại nhìn về phía cô. “Cô thực sự là nghệ sĩ có nỗ lực, cho nên cứ thả lỏng tâm tình, mình có thế nào cứ thể hiện như thế, hiểu chưa?"
“Lần này mặc dù là diễn kịch, nhưng cũng không khác công việc hằng ngày của cô mấy đâu, không cần căng thẳng quá, mọi chuyện đã có chúng tôi sắp xếp, cô cứ yên tâm."
Mạch Khê dùng sức gật đầu một cái, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp cùng công ty!"
"Chuyện kia…" Cuối cùng phó tổng cũng lên tiếng, “Mạch Khê, nếu có cơ hội, cô hãy nói quyết định của công ty với Lôi tiên sinh."
Mạch Khê khó hiểu nhìn ông ta.
Trên mặt phó tổng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, có chút xấu hổ, “Chỉ cần ngài ấy không phản đối…"
Mạch Khê cuối cùng cũng đã rõ…
Lôi Dận, đúng là có thể hiểu rõ tâm tư người khác, suy nghĩ sâu xa vô cùng!
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm đã đổ tràn. Ánh sáng rực rỡ từ tòa thành chiếu rọi những bông tuyết đương rơi xuống từ bầu trời.
“Dận, em rất lo lắng." Mạch Khê buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn Lôi Dận bên cạnh.
Lôi Dận có một thói quen, khi dùng cơm, hắn thích để cô ngồi sát ngay cạnh, cho dù bàn ăn có lớn đến thế nào, hay khi ra ngoài dùng cơm cũng chỉ có hai người, hắn cũng có thói quen này. Vậy nên người ngoài có thể cho rằng cách ngồi này hơi kỳ lạ, nhưng với bọn họ, cách ngồi này sẽ giúp bản thân biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng là, gần đây Mạch Khê có cảm giác cô không hiểu Lôi Dận.
Lôi Dận thấy cô buông bộ đồ ăn trong tay, nhẹ nhàng cười, “Sao vậy em?" Hắn vừa hỏi, vừa xiên một miếng thịt nhỏ đút vào miệng Mạch Khê.
Mạch Khê nuốt xuống, nhìn thoáng qua Lôi Dận, “Tin tức đưa hôm nay hẳn anh đã xem được."
“Xem được thì sao chứ?" Lôi Dận không chút tức giận, thật giống như chuyện này hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra.
Mạch Khê thấy thái độ của hắn thoải mái quá mức, không khỏi cảm thấy khó hiểu, “Dận, chuyện này không phải là anh kích truyền thông làm đấy chứ?"
“Vì sao lại nghĩ như vậy?" Đáy mắt Lôi Dận vẫn đầy ý cười, nhìn cô dịu dàng.
“Anh có vẻ như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra." Mạch Khê ăn ngay nói thật.
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Nha đầu ngốc, điều này chứng tỏ rằng, với chuyện ngoài ý muốn, anh luôn dễ dàng thích ứng ngay."
Mạch Khê cắn cắn môi, “Chuyện này thật là kỳ lạ, em không thể nghĩ ra được ai đứng đằng sau."
“Nếu em cho rằng đây là một âm mưu hãm hại, như vậy hãy tìm hiểu nguồn gốc, tìm hiểu xem ai có ý đồ này là được rồi." Lôi Dận tự mình lấy cho cô một chén canh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Mạch Khê gật đầu, “Em hiểu ý của anh. Kỳ thực, Fanny là người đầu tiên em nghi ngờ, hơn nữa chính cô ta cũng thừa nhận lần đầu tiên là do cô ta tính kế, ồn ào đến như vậy là do đã thuê phóng viên. Nhưng mà sau đó em lại bắt đầu hoài nghi, lần này không phải là hành vi của cô ta. Fanny không phải là hội viên của hội quán kia, khả năng thuê được phóng viên vào đó không lớn."
Lôi Dận nhìn cô, cười đầy yêu chiều, “Không sai, lần này coi như lý do đã đầy đủ. Nhưng em có thể nghĩ lại xem, việc sắp xếp này sẽ có ảnh hưởng gì với em?"
“Trăm hại mà không một lợi." Mạch Khê bĩu môi, “Đều là do anh hết á, nếu sớm biết những người kia là giám khảo, có đánh chết em cũng không đi đâu. Em không cần dựa vào quan hệ để có được giải thưởng."
“Chuyện đó thì có gì đâu, rất bình thường." Nụ cười bên môi Lôi Dận càng rộng hơn, giống như gợn sóng nhẹ nhàng tản ra.
“Bình thường cái gì cơ chứ." Mạch Khê trừng mắt, liếc một cái, “Anh nghĩ lại đi nha, nếu chuyện này không bị truyền thông phanh ra thì còn đỡ, mà bây giờ truyền thông lại ầm ĩ lên, chẳng những thế, còn ảnh chụp vô cùng rõ ràng nữa. Anh nói đi, nếu anh là giám khảo, còn dám cất nhắc tác phẩm của em sao? Lúc em đi thì mấy người trong công ty còn họp đó, khả năng cao là ngày mai em sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự quá."
Dáng vẻ ngốc ngốc của Mạch Khê khiến Lôi Dận nở nụ cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, “Không đâu."
“Anh còn cười?" Mạch Khê bất mãn kháng nghị, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh giơ nắm đấm đánh vào ngực hắn, “Như thế nào mới không chứ? Nếu em là giám khảo á, em lập tức sẽ làm như vậy."
Lôi Dận nhếch môi, dịu dàng nói, “Nếu anh là giám khảo, tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy."
Mạch Khê sửng sốt, “Anh có ý gì cơ?"
Chẳng lẽ chuyện này còn có thể thay chiều đổi gió sao?
“Nha đầu ngốc ơi…" Lôi Dận cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, trên mặt hiện rõ vẻ bao dung cùng cưng nựng, “Em cho rằng hai chữ Lôi Dận này một chút trọng lượng cũng không có sao? Nếu anh có thể tự mình tham dự bữa tiệc này, bọn họ tự nhiên biết anh có bao nhiêu coi trọng nó. Mấy chuyện khác, quá trình râu ria các thứ anh không quản, bởi vì xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ. Thứ anh muốn nhìn thấy là kết quả. Anh muốn Khê nhi của anh được giải thưởng, là giải thưởng lớn nhất, đơn giản chỉ có vậy!"
Mạch Khê nghe đến choáng váng, cái miệng nhỏ vì quá kinh ngạc cũng mở lớn dần, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi...
“Điều này…làm sao có thể?"
“Vì sao không thể?" Lôi Dận vẫn hết sức bình tĩnh.
“Mấy chuyện kia đã ầm ĩ quá rồi mà..."
“Khê nhi, vậy em có biết ban quản trị của công ty đang họp về chuyện gì hay không?" Lôi Dận nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.
“Em làm sao có thể biết được chứ?" Mạch Khê nhíu nhíu mày, “Nhưng mà em biết chắc chắn là có liên quan tới em đó."
Lôi Dận nhịn không được cười cười, đút cho cô một thìa canh, nhẹ nhàng nói, “Nếu anh đoán đúng, bọn họ hẳn đang thương lượng cách làm thế nào để cho em lấy được giải thưởng, đồng thời còn có thể ngăn chặn mồm miệng của giới truyền thông, khiến cho giới truyền thông không công kích em nữa."
“Không có khả năng, bọn họ sao lại phải làm như vậy? Nếu ở lễ trao giải lần này em giành được giải thưởng lớn thì không khác gì công khai cho mọi người biết trong giới giải trí đúng là có luật ngầm này. Giám khảo cho em giải thưởng, hoàn toàn là vì kim chủ đứng sau lưng em!" Mạch Khê không thể tin, nói.
“Đây là sự thật, có gì phải che giấu?" Lôi Dận nhún vai, “Đừng quên, anh là ông chủ của DIO, giám khảo tự nhiên sẽ hiểu rõ ai có giải thưởng mới có lợi cho bọn họ. Vậy nên, ban quản trị sẽ giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề!"
“Em…cũng không cho rằng bọn họ phải làm như vậy. Dựa theo logic bình thường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách an toàn." Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
Lôi Dận vô cùng nhẫn nại, dịu dàng xoa xoa đầu cô, “Tóm lại, tin tưởng anh, chuyện anh đã xác định tuyệt đối sẽ không sai sót gì."
“Anh khẳng định như vậy?" Mạch Khê ngạc nhiên. Lôi Dận rất hiểu lòng người, đây hoàn toàn là tư duy trong phạm vi bình thường, cô đã có bao nhiêu chần chờ.
“Cho tới nay anh cũng chưa bao giờ hoài nghi năng lực phán đoán của mình, yên tâm." Lôi Dận nhẹ nhàng an ủi cô, đút thức ăn cho cô, “Khê nhi, nếu em muốn cái gì, cứ bình thản mà đón nhận. Cứ như sự kiện lần này, nếu trong lễ trao giải em không có giải thưởng, công chúng sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng tin tức này hoàn toàn là đúng sự thật, giám khảo bởi vì muốn an toàn mà hủy bỏ tư cách tham dự của em. Đây không phải là cách giải quyết tồi tệ nhất, không phải sao?"
Mạch Khê nghĩ nghĩ, cũng có điều đúng. Cô thở dài một hơi, “Ý nghĩ của con người thiệt phức tạp đó, cái này cũng không được, cái kia cũng không được."
“Cho nên mới phải chọn người chính xác để trao giải." Giọng nói Lôi Dận trầm ổn có lực, “Theo ý của anh, lần này có người ngoài muốn gây bất lợi cho em, nhưng trên thực tế, lại chĩa hết mũi nhọn đề tài về phía em. Lễ trao giải đang trong thời điểm quan trọng, chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Tuy rằng chiêu thức này nhìn qua có chút nguy hiểm, lại trực tiếp khiến ban giám khảo không dám không để ý đến em."
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt hắn quá mức ổn trọng, luôn luôn là tự tin như vậy…
“Chuyện này, thật sự không phải anh làm?" Cô nhịn không được hỏi lại một câu.
“Với truyền thông, anh luôn luôn thích mượn tay người khác." Lôi Dận nhìn cô, nói, “Chính là không nghĩ có người dường như hiểu tâm tư của anh. Trước tiên cho em một bộ váy cưới."
“Là sao hả anh?" Mạch Khê khó hiểu, mấy lời hắn nói khiến cô không hiểu gì hết.
Lôi Dận tự tay lột một con tôm, đặt xuống trước mặt cô, “Kỳ thực, ngay ở tiệc tối đó anh đã dự doán được có người sắp xếp chuyện này. Vừa lúc bắt đầu anh cho rằng là do một tay James sắp xếp, nhưng sau đó lại phát hiện không phải do bọn họ làm. Những người này đúng là đã có ý định, nhưng là phóng viên được thuê kia không biết bị người nào đánh đến hôn mê, nhưng thật ra lại giúp cho phóng viên khác đạt được mục đích."
Mạch Khê giật mình, mở to hai mắt nhìn...
“Anh đã sớm biết? Ngay ở đó?"
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Bên ngoài tất cả đều là vệ sĩ của anh, em cho rằng anh sẽ không biết sao? Khi phóng viên kia vụng trộm bước vào hội quán, Phí Dạ đã gọi điện báo cho anh biết."
“Vậy mà anh còn cho phép hắn chụp mấy ảnh đó?" Mạch Khê thực sự sắp té xỉu.
“Có đôi khi chuyện này cũng là tất yếu." Lôi Dận nhẫn nại giải thích, “Chỉ là anh muốn nói, mọi chuyện không chỉ nhìn bên ngoài."
Mạch Khê cắn cắn môi, “Sự tình lớn như vậy, anh cũng không có nói cho em biết."
“Khê nhi, anh chỉ thầm muốn cho em làm những chuyện em thích, những chuyện khác không cần quan tâm." Lôi Dận vô cùng yêu dáng vẻ làm nũng của cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
“Dận…" Mạch Khê dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực kia đương chạm đến tai cô, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì sao em vẫn có cảm giác anh đang gạt em chuyện gì đó, có phải em quá nhạy cảm hay không? Em cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra."
“Em cho rằng sẽ có chuyện gì?" Lôi Dận cúi đầu, cười yếu ớt nhìn cô.
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, như đang nâng niu vật báu quý giá nhất trên thế gian này, hơi thở dịu dàng phả vào sống mũi vô, nhẹ vỗ về hàng mi thật dài...
“Khê nhi của anh, trong lòng anh, cái gọi là đại sự chỉ có hai chuyện mà thôi!"
“Chỉ có hai chuyện?" Mạch Khê mở to mắt chớp chớp, tò mò hỏi.
Ý cười bên môi Lôi Dận càng lúc càng ấm áp, hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc...
“Kết hôn, sinh con! Đối tượng đều là em!"
Những lời ngắn gọn mạnh mẽ của hắn vừa rơi xuống, tim Mạch Khê cũng ầm lên một tiếng…hắn…đang nói cái gì? Kết hôn?
“Anh?" Cô cảm thấy khó thở, vội vàng cụp mắt, cúi luôn đầu xuống, ra vẻ trấn định cầm lấy cái nĩa, “Em không biết anh muốn nói cái gì. Em…em đột nhiên cảm thấy hơi đói, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ăn cơm."
“Khê nhi…" Lôi Dận không cho phép cô trốn tránh, xoay người cô lại, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào hắn, “Em biết anh đang nói cái gì!"
“Em..."
“Anh chẳng những muốn em ở bên cạnh anh, còn muốn em trở thành vợ của Lôi Dận này! Anh muốn cưới em, chỉ có em mới có tư cách trở thành người nhà Lôi gia!" Mỗi một từ ngữ của Lôi Dận đều kiên quyết cấp bách, ngay cả ánh mắt cũng rất kiên định, một chút mơ hồ đều không có.
Gò má Mạch Khê ửng hồng, ánh mắt muốn rời đi nhưng lại luyến tiếc. Đôi mắt của hắn hệt như nam châm.
“Dận…chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao?" Kỳ thực cô không phải không nghĩ tới chuyện này, chỉ là nó đã bị cô mạnh mẽ đè ép xuống.
Cô luôn cho rằng, người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận luôn là người cô nên ngưỡng mộ, có thể ở bên cạnh hắn cũng đã thỏa mãn. Được hắn yêu như vậy, cho dù không có danh phận gì cô cũng cam tâm tình nguyện. Kỳ thực, không có danh phận cũng có cái hay của riêng nó, cô có thể bình thản với tình yêu của mình. Nhưng nếu lấy hắn, thì thân phận con gái nuôi sẽ thế nào? Cô sợ hãi, sợ hãi rằng nếu có một ngày thế gian này biết hết mọi chuyện, con gái nuôi gả cho cha nuôi ư? Loại quan hệ này người ta sẽ không bao giờ chấp nhận chứ? Chỉ biết là sẽ trở thành trò cười!
Lôi Dận đưa tay, thương yêu vuốt ve gò má cô, nhìn vệt đỏ ửng như nhành hoa ngày đầu xuân, “Chúng ta như vậy đúng là tốt lắm, nhưng mà anh còn rất tham lam, anh muốn có được em theo pháp luật! Anh muốn cho em hứa hẹn một đời, cho em trở thành vợ anh, để anh cũng có tư cách được yêu em, bảo vệ em!"
“Dận…" Trong lòng Mạch Khê vô cùng ấm áp. Cô biết Lôi Dận rất yêu mình, cũng biết chỉ cần là lời hắn nói, nhất định sẽ làm được. “Kỳ thực, có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi, em cũng không để ý danh phận gì cả…"
“Khê nhi, anh biết em đang lo lắng điều gì. Cho anh một chút thời gian để anh giải quyết mọi chuyện được không?" Lôi Dận nhẹ giọng nói.
Mạch Khê nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt thành khẩn dịu dàng kia. Lần này, cô gật đầu. Cô sẽ cho hắn thời gian, cho dù cả đời cô cũng nguyện ý chờ!
Lôi Dận vừa lòng cười, ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên mái tóc cô, như là thì thầm, như là nói cho cô nghe...
“Khê nhi, em cũng biết là anh yêu em biết bao nhiêu…Vì em, anh cái gì cũng có thể."
Mạch Khê ngẩng đầu, chủ động hôn môi hắn, nhẹ nhàng nói, “Em cũng vậy, Dận. Em rất yêu anh, tuy rằng em không có sức mạnh để làm điều gì, nhưng em sẽ không để anh bị tổn thương, một chút cũng không."
“Bé con…" Lôi Dận nở nụ cười, trong đáy mắt là hạnh phúc…
Mạch Khê cũng mỉm cười, nụ cười tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Khê nhi, em nhất định phải nhớ kỹ, cho dù là anh làm chuyện gì em đều phải tin tưởng anh, anh làm hết thảy đều là vì em, hiểu chưa?" Lôi Dận vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói.
Mạch Khê không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan!" Lôi Dận hôn lên trán cô, “Rất nhanh, không còn bao lâu nữa, anh sẽ chính thức cưới em vào cửa. Nhưng mà trước tiên phải cầu hôn đã, cho em đường đường chính chính gả vào Lôi gia."
Mạch Khê ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng vẫn nghịch ngợm nói, "Anh sẽ không thô bỉ đến mức cầm nhẫn quỳ gối xuống chứ? Em phải nhìn bộ dáng Dận của em quỳ xuống trước mặt phụ nữ rồi."
"Bé con, em đang giễu cợt anh hả?" Tâm tình Lôi Dận cũng tốt lên, "Đó là nghi thức cơ bản nhất, lại bị em nói thành ra có phần chướng mắt. Có điều, anh cũng đang muốn nghĩ kỹ lại, phải dùng cách nào đó khiến em ngạc nhiên mới được."
Mạch Khê che miệng nở nụ cười...
Người đàn ông này cũng thật đáng yêu, cũng rất ngốc. Nói trước ra thế này thì còn gì mà ngạc nhiên chứ?
Có điều, không quan trọng, quan trọng là...người đàn ông Lôi Dận này từ tận đáy lòng muốn cầu hôn cô, như vậy là đủ rồi.
____________________
Mạch Khê vất vả lắm mới trốn được đám phóng viên để đến công ty. Dọc đường đến đây chỉ có thể nói là ‘Thiên sơn vạn thủy, phàn sơn việt lĩnh’, chỗ nào cũng thấy phóng viên, như thể họ có thể nắm rõ hành tung của cô trong tay vậy.
Vừa bước vào công ty, còn chưa kịp nhận tờ thông báo từ Apple thì Jon đã gõ cửa vào, nhìn Mạch Khê rồi vẫy tay một cái, "Mạch Khê, đến phòng họp một chút."
Mạch Khê cầm cốc nước trong tay đứng bất động tại chỗ, mãi sau mới phản ứng kịp liền vội vàng chạy theo.
Mạch Khê không ngờ trong phòng họp lại có nhiều người đến vậy. Ngoài ban quản trị, còn có Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách, Ron, cả những người phụ trách công việc hàng ngày của cô nữa.
"Mạch Khê, đến đây, ngồi xuống đi." Phó tổng nhìn thấy Mạch Khê liền gọi to.
Mạch Khê hít sâu một hơi, có vẻ bất an mà tìm chỗ ngồi cho mình.
"Jon, cậu nói lại cho Mạch Khê về quyết định sau cuộc họp của chúng ta đi." Phó tổng lên tiếng.
Jon gật đầu, nhìn về phía Mạch Khê, vừa muốn mở miệng thì Mạch Khê đã khẩn trương giành lời trước…
"Tôi nghĩ là tôi đã biết quyết định của công ty rồi, lần này, tôi sẽ rời khỏi đề cử giải thưởng âm nhạc." Kỳ thật cô rất muốn tin theo lời Lôi Dận, nhưng những người này sao có thể làm vậy?
Ai ngờ, lời cô vừa nói ra thì không chỉ có anh em họ Đàm mà mọi người đều sửng sốt. Ron cùng Jon cũng có vẻ kinh hãi. Lại nhìn đến phó tổng, như thể đã đổ mồ hôi lạnh.
“Mạch Khê, cô nói gì vậy? Cô là ca sĩ được công ty xem trọng, sao có thể nói bỏ giải thưởng là bỏ được?" Ron vội vàng kéo Mạch Khê lại, thấp giọng nói, “Cô điên rồi sao?"
Mạch Khê không hiểu tình hình là như thế nào nữa, mở to đôi mắt vô tội nhìn mọi người trong phòng họp.
Jon hắng giọng, có chút mất tự nhiên mà nói, “Không đâu, lần này là muốn giúp cô giành được giải thưởng lớn. Mạch Khê, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, công ty không hề có ý định để cô rời khỏi đề cử của giải thưởng."
Lần này đến phiên Mạch Khê kinh ngạc…
Tất cả đều tiến hành theo dự liệu của Lôi Dận ư?
Trời ạ! Không thể nào, nếu không phải bởi Lôi Dận luôn mang bộ dáng tràn đầy tự tin thì cô đã cho rằng hắn từ tương lai xuyên thời gian đến đây.
“Là như thế này, Mạch Khê…" Jon hắng giọng, nhìn cô, “…đây là kết quả thảo luận ngày hôm nay của chúng tôi. Những tin tức hiện nay không những bức cô đến đường cùng mà còn không tránh được liên lụy đến chúng tôi. Chúng tôi đã bàn bạc, chỉ có thể để cho cô giành được giải thưởng lớn thì mới bình ổn được trận phong ba này."
Mạch Khê nuốt nước miếng, mặt hơi nhăn lại, “Chẳng lẽ công ty không sợ bị nói là hối lộ sao?"
Jon thở dài một hơi, “Mạch Khê à, cô còn trẻ, còn chưa hiểu rõ vấn đề này trong giới nghệ sĩ. Nếu chỉ theo ảnh chụp mà nói thì việc Lôi tiên sinh mở tiệc rượu thiết đãi giám khảo của giải thưởng chỉ là do truyền thông nói. Lôi tiên sinh không thừa nhận, ban giám khảo cũng không thừa nhận, vậy thì nói là cô đến dự tiệc cùng người quen cũng không sao cả. Lời nói của truyền thông đương nhiên chỉ là một phần nào đó thôi, nhất là tin tức giải trí, công chúng có khi bị biến thành trò cười. Bởi vậy, nếu cô được nhận giải thì không có gì là đáng sợ, đáng sợ chính là việc cô rời khỏi hạng mục tranh giải. Lúc ấy mới là bị bắt trúng nhược điểm, mới là thừa nhận có hối lộ, DIO đuối lý nên không thể để cô tham gia."
Mạch Khê như là đang nghe chuyện nhảm nhí, có điều, kết quả này Lôi Dận đã nói hôm qua rồi
“Đây là cái lý gì vậy?" Cô nói khẽ, thực sự là không hiểu chuyện này, không hiểu lối suy nghĩ này.
“Lý lẽ không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể giành giải thưởng, nhưng mà phải là giải thưởng lớn." Jon tiếp tục nói, “Mạch Khê, cô phải hiểu được, giới giải trí luôn có những quy tắc của nó. Lời đồn gì cũng có thể tung ra được, lời đồn nào cũng có thể phá giải được, đây là chuyện rất bình thường. Điểm mấu chốt là cô có thể lợi dụng được đề tài tin đồn đó hay không. Công ty đã quyết định cho cô giành giải thưởng lớn rồi, về phần Fanny, công ty còn có thể tiếp tục bồi dưỡng, có điều lần này cô ấy vẫn có thể tham gia giải thưởng với tư cách là ngôi sao nhỏ. Cô yên tâm. Bên giám khảo cũng đã chuẩn bị tốt rồi."
“Nhưng mà hiện tại truyền thông có vẻ rất lợi hại…"
“Kỳ thật trí nhớ con người rất ngắn, nhất là đối với những tin tức xã hội thế này." Ron không nhịn được liền lên tiếng khuyên, “Ngày nào tin tức xã hội cũng nhét đầy đầu óc một người, cho nên người ta cũng rất dễ quên đi. Chẳng hạn như cô đó, nếu như không trở lại giới ca hát, còn ai nhớ đến ca khúc của cô không? Còn bây giờ, ca khúc của cô liên tục tăng hạng, điều này chứng tỏ lối suy nghĩ của người ta cũng rất thoáng."
Mạch Khê rốt cục cũng hiểu. Thì ra đây chính là màn xiếc trong làng giải trí. Người có thể hủy diệt mình không phải là người sắp xếp cho mình mà chính là người theo dõi, xem mình. Nếu người xem muốn ủng hộ mình thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi!
“Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?" Cô là cô gái thông minh, đương nhiên hiểu được cái lý ‘lợi dụng thời cơ’ kia.
“Kế tiếp chúng tôi sẽ sắp xếp một ít phóng viên, tập trung đăng tin về công việc thường ngày của cô. Chẳng hạn như khi cô đang thu âm, luyện vũ đạo, có khi sẽ phải ghi hình đến rạng sáng đó. Tóm lại, cô phải thể hiện như một nghệ sĩ cực kỳ vất vả, dần dần cho công chúng biết, cô có thể giành được giải thưởng đó là hoàn toàn xứng đáng!" Jon mang vẻ mặt khẳng định mà nói.
Mạch Khê gật đầu, cô hiểu là công ty đang muốn dùng chiêu đánh vào thiện cảm.
"Mạch Khê…" Đàm Trử Quân vốn vẫn chưa lên tiếng, giờ lại nhìn về phía cô. “Cô thực sự là nghệ sĩ có nỗ lực, cho nên cứ thả lỏng tâm tình, mình có thế nào cứ thể hiện như thế, hiểu chưa?"
“Lần này mặc dù là diễn kịch, nhưng cũng không khác công việc hằng ngày của cô mấy đâu, không cần căng thẳng quá, mọi chuyện đã có chúng tôi sắp xếp, cô cứ yên tâm."
Mạch Khê dùng sức gật đầu một cái, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp cùng công ty!"
"Chuyện kia…" Cuối cùng phó tổng cũng lên tiếng, “Mạch Khê, nếu có cơ hội, cô hãy nói quyết định của công ty với Lôi tiên sinh."
Mạch Khê khó hiểu nhìn ông ta.
Trên mặt phó tổng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, có chút xấu hổ, “Chỉ cần ngài ấy không phản đối…"
Mạch Khê cuối cùng cũng đã rõ…
Lôi Dận, đúng là có thể hiểu rõ tâm tư người khác, suy nghĩ sâu xa vô cùng!
Tác giả :
Ân Tầm