Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 148
Mạch Khê than nhẹ, cô biết lời nói Bạc Cơ hẳn là ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’ (biết thì nói, nhất định không giấu giếm). Người phụ nữ này, tất cả chỉ vì yêu.
“Bây giờ, cô nên trả lời vấn đề của tôi mới phải?" Bạc Cơ lại châm thêm một điếu thuốc, tao nhã lạnh nhạt.
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn.
Bạc Cơ nhìn thẳng vào cô, gần như gằn từng tiếng, “Ngay lúc bắt đầu, tôi đã hỏi cô điều này, nhưng cô vẫn không trả lời tôi?"
“Ngay từ đầu?" Mạch Khê cẩn thận hỏi lại. Chắc có lẽ cô sắp già mất rồi, thế nhưng lại quên vấn đề Bạc Cơ vừa mới đưa ra. Từ đầu đến giờ, không phải đều là Bạc Cơ nói hay sao?
“Tôi hỏi cô, anh ấy đã yêu cô, có phải hay không?" Bạc Cơ nhắc lại, cảm xúc trầm xuống.
Tâm Mạch Khê chấn động một chút, hít sâu, lại đưa mắt nhìn thẳng vào Bạc Cơ, sắc mặt kiên định, “Đúng vậy, anh ấy yêu tôi."
Dường như Bạc Cơ không đoán được Mạch Khê lại trả lời trực tiếp như vậy, ngẩn người, rồi cười khổ một chút, “Thật hâm mộ cô, có thể trả lời chắc chắn đến như vậy. Được người đàn ông như vậy yêu là hạnh phúc, cũng là ước mơ của bao nhiêu đàn bà. Cô đã có thể khẳng định tâm tư của anh ấy như vậy, điều này chứng tỏ, cô thực sự cảm nhận được tình yêu đó."
“Tôi…thực xin lỗi." Mạch Khê không biết phải an ủi như thế nào, cũng không biết câu trả lời như vậy có phải là một loại đả kích với Bạc Cơ hay không.
“Cô không có gì phải xin lỗi tôi. Tôi biết, Lôi Dận căn bản là không yêu tôi. Trước kia, tôi còn cho rằng anh ấy không biết yêu, cũng sẽ không yêu bất kỳ người người phụ nữ nào. Đáng tiếc, tôi sai lầm rồi, khi Lôi Dận kiên định nói cho tôi biết, anh ấy yêu cô, thì lúc đó, tôi biết mình đã không còn gì nữa." Giọng nói của Bạc Cơ bất lực, như tan vào không khí.
Mạch Khê nhìn Bạc Cơ, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình nên nói điều gì.
“Đêm đó, Lôi Dận tới chỗ tôi, tôi rất mừng, bởi vì anh ấy đã rất lâu chưa hề ghé qua một lần…Ai ngờ…" Bạc Cơ hít sâu một hơi, muốn nén nước mắt xuống, nhưng vẫn không thể khống chế được, “Anh ấy cho tôi bất động sản, còn để lại tấm chi phiếu lớn. Tôi khẩn cầu anh ấy đừng đi, tôi không cần mấy thứ này. Nhưng mà, Lôi Dận…anh ấy lại rõ ràng nói cho tôi biết, anh ấy yêu cô, yêu con gái nuôi của mình…"
Tâm Mạch Khê nghẹn ngào, theo bản năng lại cảm thấy ngọt ngào. Cô biết như vậy là không tốt, không nên để bản thân mình hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác. Nhưng là, tình cảm này, lại từ trong miệng người thứ ba nói ra càng khiến cô cảm động…Người đàn ông đó lạnh lùng là thế, nhưng lại có thể trước mặt người khác thừa nhận tình yêu của chính mình, làm sao cô có thể không cảm động được?
“Thật hạnh phúc đi? Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này." Giọng nói Bạc Cơ trở nên mệt mỏi, “Nhưng, khi nghe tới điều ấy, tôi lại có cảm tưởng như thể mình nghe truyện tiếu lâm. Thì ra, anh ấy cũng yêu, cũng biết tình yêu sao? Tim tôi giống như bị nạo rỗng, thậm chí ôm, khẩn cầu, van xin, để tôi ở lại bên cạnh, là tình nhân bí mật cũng được rồi…nhưng đáng tiếc…anh ấy không đồng ý! Anh ấy, thế mà lại không đồng ý!"
Mạch Khê lo lắng nhìn Bạc Cơ, giờ khắc này, xúc cảm Bạc Cơ lại trở nên kích động, cô thật sự sợ Bạc Cơ sẽ làm việc gì ngốc nghếch, “Bạc Cơ…"
“Anh ấy, vì muốn yêu cô, mà đã cắt đứt mối quan hệ nhiều năm này!" Nước mắt Bạc Cơ cứ chảy mãi chảy mãi, ngón tay vương khói thuốc run lên nhè nhẹ, “Anh ấy nói, anh ấy muốn cho cô một tình yêu trọn vẹn nhất. Tình yêu này, không thể có người thứ ba! Anh ấy chỉ muốn yêu cô, toàn tâm toàn ý yêu một mình cô!"
“Tôi…" Mạch Khê nhất thời như thể lâm vào đường cùng. Dáng vẻ bi thương của Bạc Cơ khiến cho bản thân cô cảm thấy mình giống như một người thứ ba.
“Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tôi dùng ba năm trời muốn hòa tan trái tim người đàn ông này, nhiều năm khổ sở như vậy, nhưng cô, chỉ có cô, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đến thế lại đoạt được trái tim anh ấy? Tôi nhìn thấy được, anh ấy yêu cô, ba năm trước đây đã yêu cô. Vì sao lại như vậy? Ánh mắt anh ấy nhìn cô khiến tôi nổi điên, khiến tôi ghen tị! Nhưng mà…tôi cái gì cũng không thể làm, không thể nào làm được…"
“Bạc Cơ, thực xin lỗi…Nhưng chị phải biết, tình yêu vĩnh viễn là chuyện hai người, cưỡng cầu không được ——“
“Đó là bởi vì cô đã có được tình yêu của Lôi Dận! Bởi vì cô hạnh phúc, nên mới có thể nói ‘vân đạm phong khinh’ (mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ sự thản nhiên) như vậy." Bạc Cơ bẻ ngược, “Nếu có một ngày, anh ấy yêu người đàn bà khác, cô sẽ như thế nào? Bình tĩnh như vậy chăng?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không nghĩ đến một ngày như vậy. Nhưng nếu có, tôi nghĩ tôi sẽ chúc mừng. Yêu một người chính là để người đó hạnh phúc, không phải vậy sao? Nếu đau khổ dây dưa, chẳng những khiến bản thân khổ sở, mà ngay cả người mình yêu cũng sẽ mệt mỏi. Cần gì phải như vậy chứ?"
Bạc Cơ nghe Mạch Khê nói xong, cười khổ, “Cũng đúng, tôi sao lại ngốc như vậy. Người đàn ông như Lôi Dận, thật sự hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì. Trừ phi anh ấy thực sự yêu cô, muốn cùng cô cả đời, bằng không làm sao có thể thừa nhận, thậm chí còn chờ đợi, còn đau khổ như vậy? Tôi biết, cả đời này, anh ấy sẽ không thay đổi."
“Bạc Cơ, tôi biết chị hận tôi…" Mạch Khê nhìn thấy Bạc Cơ tuy rằng đang kích động, nhưng cũng không làm hành động điên rồ nào, đáy lòng không khỏi thương tiếc.
“Tôi rất muốn hận cô, nhưng cũng không có tư cách nào để hận. Bắt đầu từ ngày đó, tôi chỉ biết cuối cùng mình cũng sẽ gặp loại kết cục này, chẳng qua không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Nhưng, vận mệnh của tôi so với Ngu Ngọc [1] cũng đã tốt hơn nhiều lắm, không phải sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không hại cô, càng không đi hại Lôi Dận. Bởi vì, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ngu Ngọc." Bạc Cơ nhìn Mạch Khê, giọng nói đã cố gắng che đi sự run rẩy, nhưng nước mắt vẫn không kìm giữ được.
Trong lòng Mạch Khê căng thẳng. Cô tin tưởng lời của Bạc Cơ, “Kỳ thực, hôm nay tôi đến còn có một chuyện khác. Tôi hy vọng chị có được một cuộc sống thật tốt, không nên tổn thương chính mình. Nghe nói hai năm nay chị đồng ý đi diễn rất nhiều, là...thiếu tiền sao?"
“Không…" Bạc Cơ hiểu rõ lời Mạch Khê, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tiền Lôi Dận đã cho cũng đủ để tôi sống ba đời. Sở dĩ như vậy, là tôi muốn khiến cuộc sống bận rộn hơn, không để bản thân phải nhớ…"
“Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Về sau, có gì khó khăn hãy nhớ đến tôi, được không?" Đây chính là lời thực tâm của cô, nói ra lại cảm thấy là lạ, lại vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, chị không cần nghĩ nhiều, ý của tôi là...“
“Mạch Khê, tôi hiểu rõ ý của cô. Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì cả. Cô vẫn luôn thiện lương như thế, từ nhỏ đến lớn đều thiện lương." Bạc Cơ nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Từ nhỏ đến lớn?" Mạch Khê cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, “Trước đây chị biết tôi sao?"
[1]: Nhân vật trong “Bảy ngày ân ái". Ngu Ngọc là một diễn viên, cũng là tình nhân bao dưỡng bên cạnh Hoắc Thiên Kình ba năm. Nhưng theo cảm nhận của Jins, so sánh Ngu ngọc với Bạc Cơ thì quá khập khiễng và có phần sỉ nhục cho Bạc Cơ. Vì động cơ Ngu Ngọc ở lại bên Hoắc Thiên Kình chỉ vì hai chữ, “tiền" và “danh", không hề có tình yêu như Bạc Cơ đối với Lôi Dận.
Bạc Cơ lấy khăn giấy lau nước mắt đi, lại nhìn về hướng cô, ánh mắt nghiêm túc, “Mạch Khê, kỳ thực, cô hẳn là nên nhớ rõ tôi mới đúng. Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau, chỉ là khi đó còn quá nhỏ và tôi bây giờ cũng rất khác, nhưng cô vẫn có thể nhớ lại."
“Hả? Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau sao?" Mạch Khê cẩn thận đánh giá Bạc Cơ, bỗng nhiên nhận ra, Bạc Cơ sau khi chỉnh hình làm sao có thể giống như lúc ban đầu được? “Chúng ta…"
“Còn nhớ rõ Taddina không?" Bạc Cơ nhẹ giọng nói, muốn gợi lại trí nhớ của Mạch Khê.
“Taddina?" Mạch Khê vắt óc nhớ lại. Cái tên lại có gì đó thực quen thuộc…giống như…giống như…
“Này, Mạch Khê, thật là cậu ở tòa thành kia sao?"
“Sao cậu lại không trả lời hả? Cũng chẳng phải câm điếc chứ hả? Tôi đang hỏi cậu, có phải cậu được chủ nhân tòa thành kia nhận nuôi hay không?"
“Vậy cậu nói cho tôi biết, chính xác, hẳn là cậu tên Lôi Mạch Khê mới đúng, phải không?"
“Trời ạ, Mạch Khê, trong tòa thành kia có ma quỷ đó, thật đáng sợ, đáng sợ!"
“Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong không có ma quỷ!"
“Cậu gạt ai hả, mẹ tôi nói trong tòa thành kia là ma quỷ vô cùng đáng sợ!"
“Ai nói trong tòa thành kia có ma quỷ? Chẳng lẽ Mạch Khê chính là ma quỷ sao? Không chính mắt thấy ma thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu, Taddina!"
“Tôi nói bừa hồi nào, mẹ tôi nói, tòa thành kia rất khủng khiếp, bởi chủ nhân của nó chính là ma quỷ!"
“Cha nuôi là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này, không phải là ma quỷ!"
"Gì đấy, tôi cũng chỉ là nghe nói thế, tức cái gì mà tức, hừ!"
Những đoạn đối thoại ngắt quãng hiện lên trong trí nhớ Mạch Khê không ngừng. Tất cả là tiếng nói non nớt của trẻ nhỏ. Rốt cuộc, Mạch Khê cũng nhớ lại, đó là lúc cô nhập học chưa được bao lâu!
Taddina!
Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạc Cơ chằm chằm, bên môi Bạc Cơ lại có nụ cười khổ nhàn nhạt, đôi mắt kia dù có rơi lệ cũng vô cùng xinh đẹp.
Trời ạ! Chẳng lẽ Bạc Cơ chính là...
Bạc Cơ khẽ gật đầu, “Tôi biết cô đã nghĩ tới. Mạch Khê, tôi chính là Taddina. Năm đó, cô rất nhỏ nhưng đã được vào lớp của tôi. Với cô, tôi có ấn tượng rất sâu. Khi đó chỉ có cảm giác cô đang sống trong một nơi vô cùng đáng sợ, chủ nhân của nó lại chính là ma quỷ thật sự, là ma quỷ tội ác tày trời…"
Mạch Khê hoàn toàn mất đi giọng nói…
Có lẽ.
Là bạn học từ nhỏ đã quen biết cùng cô, sau khi lớn lên, thế nhưng lại yêu cha nuôi cô, làm tình nhân của cha nuôi, chỉnh hình…Trời ạ, cô thừa nhận, nói chuyện trong thời gian dài như vậy, chỉ có một câu cuối cùng này mới là điều cô khó tin nhất!
——————————————
Bữa tối, trong một hội quán cao cấp.
Mạch Khê mang một bụng đầy tâm sự bước vào hội quán. Người phục vụ đã đứng chờ sẵn để dẫn cô vào vị trí Lôi Dận đặt trước. Vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, mà Mạch Khê, chỉ mới chuyển tầm mắt, đã không khó nhìn thấy một màu váy áo sang trọng gần như dính luôn lên người Lôi Dận…
Mạch Khê sửng sốt, thoáng dừng bước.
“Tiểu thư Mạch Khê, đó là…" Người phục vụ cũng thấy được một màn cách đó không xa, sắc mặt vô cùng xấu hổ.
“Cảm ơn, tự tôi đến đó là được." Mạch Khê hơi nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.
Người phục vụ cúi thấp người, lập tức chạy té khói…
Thật rõ ràng, Lôi Dận đã phái những vệ sĩ ở bên ngoài. Bằng không, cô ả kia làm sao có thể dễ dàng tiếp cận Lôi Dận!
Cô ta có dáng người cũng khá được, nhưng cho dù trong hội quán này cũng rất ấm, nhưng cũng đừng có ăn mặc như không vậy chứ! Váy quá ngắn không nói, thậm chí tất chân cũng không mang. Da thịt nhìn qua cũng có vẻ đẹp đẹp, không khó nhìn ra cô ả rất chú trọng đến việc chăm sóc da. Bởi vì cô ta đang dính lên Lôi Dận, Mạch Khê cũng không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cũng mượt lắm, màu vàng, nhiệt tình hào phóng đưa cánh tay quấn quít Lôi Dận, thật có thể nói là ‘phong tình vạn chủng.’
Trong một thoáng, Mạch Khê cáu điên lên. Tên đàn ông đáng chết, sao lại không đẩy cô ả ra? Chẳng lẽ cứ thế mà thích người đẹp trong ngực? Nhưng mà đợi chút... bóng dáng cô ả kia sao lại quen thuộc như vậy? Nhất là mái tóc vàng dài kia…dường như đã gặp ở đâu đó.
Lúc đó, cô ả kia cũng mở miệng, giọng nói mềm mềm nhớt nhớt, giống như miếng đường đổ đầy sữa đặc.
“Lôi tiên sinh…Ai có lá gan lớn như vậy đó, để anh tự mình chờ ở nơi này? Người ta cùng với anh được không?"
Giọng nói không lớn, nhưng lọt vào lỗ tai Mạch Khê lại nổ tung cả lên!
Fanny? Làm sao có thể là yêu nghiệt này?
Không nghĩ gì thêm nữa, Mạch Khê trực tiếp bước thẳng tới, đối mặt với cô ả Fanny ‘phong tình vạn chủng’ kia, lạnh lùng nói, “Thật sự là không khéo, tôi chính là người không biết trời cao đất dày để Lôi tiên sinh tự mình chờ ở đây!"
“Khê nhi?" Lôi Dận vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạch Khê thực sự đứng bên cạnh, thô lỗ đẩy Fanny ra, đứng dậy bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay mảnh khảnh của cô lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Em đi đâu vậy, cả điện thoại cũng tắt. Chút nữa anh định sai người qua DIO đón em."
“Phải không đấy?" Mạch Khê ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Lôi Dận chằm chằm, hạ thấp giọng, hệt như đang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi còn đang nghĩ Lôi tiên sinh đang ôm trong người mỹ nhân cơ đấy!"
“Khê nhi..."
Lôi Dận sửng sốt, chưa kịp mở miệng giải thích, lại bị Mạch Khê đẩy sang một bên. Thấy cô bình thản đi tới, tự nhiên nhìn chằm chằm Fanny, Lôi Dận không khỏi cảm thán! Trời sinh phụ nữ đúng là có tài, biến sắc mặt nhanh giống như lật sách vậy.
Bị một màn bất thình lình này làm cho u mê, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt Fanny khó coi đến cực điểm, nhưng cũng ngồi vô cùng ngay ngắn, trong nụ cười lộ rõ ý châm chọc. “Tôi còn tưởng là ai, thì ra cô là Mạch Khê a. Thật vui vẻ cùng ông chủ ăn cơm như vậy, tôi còn nghĩ cô đạo đức tốt cỡ nào ha, cự tuyệt hết mọi xã giao."
Chân mày Lôi Dận nhíu lại. Fanny này, nếu không phải là nể mặt cha nuôi của cô ta, hắn đã sớm sai người xử cô ta từ lâu rồi! Kỳ thực, hắn cũng vừa đến đây không lâu, mà Fanny kia lại giống như kẹo dẻo bám dính không buông. Nếu là trước kia, hắn đã sớm trở mặt. Nhưng là Mạch Khê đã từng thầm oán hắn, mỗi lần ra ngoài hệt như Hoàng đế đi tuần, chỉ cần người nào đó khiến hắn không vui thì sống cũng không bằng chết, một chút cũng chẳng giống người bình thường.
Vì để cho Mạch Khê vẫn cảm nhận được hắn là một người bình thường, Lôi Dận chẳng những để vệ sĩ ở xa vị trí dùng cơm, còn nhẫn nại vô cùng, vô cùng với Fanny giống như con bạch tuộc dính tới dính lui trên người mình. Nhưng mà…sao sắc mặt Mạch Khê nhìn không được tốt lắm, hắn lại phạm phải sai lầm gì rồi sao?
Mạch Khê nghe mấy câu của Fanny, không giận còn cười, nhẹ nhàng đùa nghịch ly rượu trên bàn một chút, “Fanny à, trước mắt, nghe nói công ty muốn xây dựng một kế hoạch mới cho tôi. Điều này, cũng đương nhiên mà có chút cạnh tranh. Cô cũng đã nói, tôi trở về công ty thì cũng chỉ như người mới, thì tôi đây cũng phải tranh thủ một chút, lấy lòng ông chủ của chúng ta mới được..." Cô nói xong, chủ động ôm lấy cánh tay Lôi Dận, lại âm thầm hung hăn véo hắn một cái! Vô cùng mạnh!
Lôi Dận chỉ cảm thấy tay mình nóng lên, đau đớn khủng khiếp…
Sức nha đầu này cũng lớn, cho dù hắn có luyện võ, nhưng lần này cũng nhéo quá là độc ác. Xem ra hắn thực sự phạm sai lầm gì đó, ‘tiểu tâm’ cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, lại giật mình khi thấy lúm đồng tiền như hoa của cô, không khỏi lo sợ…Cô nhỏ này…
Sắc mặt Fanny vô cùng không tốt. Cô ta tự nhận mình không thể kém hơn Mạch Khê bao nhiêu. Hơn nữa, mình cũng không phải là cô gái bình thường, xem như môn đăng hộ đối như Mạch Khê, xứng đáng với người đàn ông trước mặt này.
“Ôi Mạch Khê, còn không nhìn ra cô lại cường thế đến vậy ha, có phải chỉ cần đàn ông nào có lợi với cô, cô đều tích cực như vậy không?" Fanny ngoài cười trong không cười nhìn cô chằm chằm, giọng nói vô cùng lãnh đạm, nhưng khi chuyển về phía Lôi Dận lại trở nên điệu chảy nước, “Lôi tiên sinh, thì ra đêm nay anh với cô ta dùng cơm sao? Như vậy cũng không được tốt cho lắm."
Lôi Dận cau mày, “Có gì không tốt?"
Coi như hắn cũng rất nhẫn nại nghe cô ả này nói cho hết lời.
“Ngài không biết ở công ty, Mạch Khê được hai thầy Đàm thích đến mức nào sao? Bây giờ a, hai người bọn họ đều trở thành thầy của riêng Mạch Khê rồi đó…" Fanny cười lạnh, không dấu vết đánh giá Mạch Khê một phen, “Em cũng rất buồn bực, chỉ một mình Mạch Khê cô ta mà đồng thời lại có thể thu phục được hai anh em thầy Đàm, thật sự không đơn giản!"
Lôi Dận vừa nghe xong, theo bản năng nhíu mày.
Đáy lòng Mạch Khê bùng lửa lên. Đúng là cô ả đáng ghét, chỉ sợ thiên hạ này không loạn! Mạnh mẽ áp chế lửa giận xong, cô mới nhàn nhạt cười, “Fanny, kỳ thực nếu cô nói thì cũng không màu mè thêm được chuyện gì. Lời cô nói cũng lạ thật, vì sao hai thầy Đàm lại chỉ thích hướng dẫn cho một mình tôi?
Nếu nói là nhóm quản lý cao cấp trong công ty còn phải dè chừng kim chủ phía sau nghệ sĩ cũng được, nhưng hai thầy Đàm đều là những người làm việc rất có quy củ. Cả giới nhạc có ai là không biết, hai anh em họ tuyệt đối không bồi dưỡng người không có thực lực. Fanny à, cô ở đây trách này trách nọ, bôi nhọ thanh danh hai thầy Đàm, chẳng phải nên tự xem xét xem thực lực của mình có vấn đề hay không sao?"
“Cô..." Fanny giận trừng mắt nhìn, nhưng có Lôi Dận ở đây, cô ta cũng không nên quá thất thố. Nếu có thể, cô ta thực muốn tát cho Mạch Khê kia một cái thật đau.
“Lôi tiên sinh, anh xem xem, đây là nghệ sĩ DIO đã ký hợp đồng, cô ta làm sao có thể không có lễ phép gì như vậy chứ? Chẳng qua em cũng chỉ ăn ngay nói thật, cô ta lại nhiếc mắng năng lực của em kìa."
Lôi Dận một cái đầu không thể tiếp thu được, dù gì hắn cũng không phải toàn năng. Lôi Dận hắn có thể giải quyết mọi vấn đề cả hai giới hắc bạch, nhưng đối với vấn đề giữa phụ nữ với nhau, hắn không hề có ‘kinh nghiệm lâm sàng’. Thứ nhất, Lôi Dận chưa bao giờ đối mặt với tình huống này; Thứ hai, đàn bà trước kia hắn chạm qua cũng không dám gây ra tình huống này cho hắn.
Từ khi cùng với Mạch Khê rõ ràng mọi chuyện, hắn mới phát hiện trên đời này còn có rất nhiều việc hắn không biết. Cái khác chưa nói, cứ ví dụ tình huống trước mắt này, hắn lại không biết rốt cuộc Mạch Khê muốn kết quả như thế nào?
Nếu hắn lạnh lùng trực tiếp đuổi cô ả Fanny kia đi, hoặc lệnh cho vệ sĩ trực tiếp xử lý cô ta tại chỗ, thì Mạch Khê chắc chắn sẽ chỉ trích hắn rằng mất nhân tình này nọ. Nhưng mà nếu hắn không làm gì, Mạch Khê hẳn là cũng sẽ không thể vui được…
Trong nhất thời, Lôi Dận hoàn toàn mâu thuẫn!
Mạch Khê một bên thấy Lôi Dận không nói lời nào, còn tưởng hắn đã nghe sạch mấy lời của cô ả Fanny kia, hàng mi dài nhíu lại theo bản năng, ngón tay vừa chuyển, lại ngầm hung hăn nhéo hắn thêm một cái...
Lôi Dận âm thầm hô đau, hít một hơi thật sâu, lại vẫn duy trì bộ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Mạch Khê, mỉm cười với cô gái nhỏ…“Lôi tiên sinh, Fanny người ta đang nói chuyện với anh đó, sao anh không đáp lại kìa?"
Lôi Dận! Lôi Dận đáng chết! Anh chết chắc rồi! Fanny kia khinh thường đến trên đầu còn không có phản ứng, chẳng lẽ thật sự đã bị dung mạo hồ ly kia hấp dẫn?
Lôi Dận nhìn xem lúc này mới rõ ràng, lúm đồng tiền như hoa phản chiếu vào trong mắt hắn cùng với khuôn mặt nhỏ xinh này, nhìn như thế nào cũng có một cỗ sát khí đằng đằng phía sau. Đáy lòng Lôi Dận chợt lạnh, dự cảm có điều không ổn sắp nảy sinh…
Hắn quay đầu nhìn về phía Fanny, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, “Tiểu thư Fanny, chỉ cần có thực lực, công ty sẽ coi trọng, điều ấy đừng lo. Còn bây giờ là thời gian tôi cùng tiểu thư Mạch Khê dùng cơm, mời cô về cho!"
Ngữ khí rõ ràng là cự tuyệt, rõ ràng là lạnh lùng, bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể hiểu được. Nhưng mà...
Fanny thì khác! Cô ta cũng không phải là nghệ sĩ bình thường, lại càng không phải là một nhân vật bình thường! Cười cười, cô ta đứng dậy, lấy một ly rượu uống, rồi lại trực tiếp đi tới một bên khác của Lôi Dận, vô cùng phong tình vạn chủng ngồi xuống...
“Lôi tiên sinh, em cùng Mạch Khê đều là nghệ sĩ trong công ty, ngài làm như vậy có phải bên trọng bên khinh rồi không?" Nói xong, cô ta lại cười vô cùng mị hoặc với Lôi Dận, không thèm quan tâm sắc mặt hắn đương ngày càng trở nên khó coi, cánh tay kia bắt đầu muốn bò lên cổ hắn. “Kỳ thực, Lôi tiên sinh ngài nghĩ muốn cái gì em đương nhiên rõ ràng mà, cần gì phải tìm Mạch Khê? Người ta biết ngài chán người mẫu Bạc Cơ, mà Mạch Khê cùng với Bạc Cơ so sánh với em cũng đều kém xa, ngài làm sao có thể thích? Còn nữa nha, Mạch Khê này luôn luôn có quan hệ vô cùng mờ ám với mấy chế tác trong công ty, nói không chừng đã chơi đùa với anh em nhà họ Đàm kia bao nhiêu lần, ngài lại thế nào..."
“Ào..." Lời Fanny chưa kịp nói xong, Mạch Khê liền đứng dậy, trực tiếp tạt ly rượu mạnh vào thẳng mặt cô ta!
“A..." Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Fanny vang lên, hai tay vung vẩy, phẫn nộ nhìn Mạch Khê, “Mạch Khê, cô quá đáng! Cô…cô..."
“Ôi thật ngại quá, tay của tôi có chút bất cẩn, sao rượu lại đổ hết lên mặt cô thế kia? Mà kìa?..." Mạch Khê trưng ra khuôn mặt vô tội, ngay sau đó, như thể đã phát hiện ra một châu lục mới, đột nhiên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tới trước, nhìn thật kỹ mặt Fanny đang ướt đẫm, “Trời ạ, thì ra cô dùng lông mi giả à nha?"
Nói xong, cô còn lấy khăn giấy, ‘hảo tâm’ thay cô ta lau lau một chút. Vừa mới lau sơ qua, Fanny như bị chạm tới điểm chết, càng rống lên...
“Đủ rồi, Mạch Khê! Cô đừng có mà quá đáng!" Cô ta đẩy Mạch Khê ra, ôm một đống khăn giấy che mặt bỏ chạy!
Mạch Khê cười lạnh, cầm khăn giấy trong tay ném sang một bên, trên mặt tờ khăn giấy kia đều là lông mi giả thật dày…
Lôi Dận như thể đang xem buổi biểu diễn nào đó nhìn cảnh khôi hài phát sinh, rốt cuộc cũng không hiểu như thế nào. Có phải hơi nhanh không, thậm chí còn ngoài dự đoán của hắn. Tối thiểu, cô ả Fanny này nhìn qua cũng không hiền lành bao nhiêu, mà thế lại không trả miếng với Mạch Khê mà còn bỏ chạy?
Đang nghĩ đến đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn liền bị hai tay bé nhỏ của Mạch Khê giữ lại! Vừa nhìn vào mắt cô, thấy cô đã có ý cười không ổn…
“Bây giờ, cô nên trả lời vấn đề của tôi mới phải?" Bạc Cơ lại châm thêm một điếu thuốc, tao nhã lạnh nhạt.
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn.
Bạc Cơ nhìn thẳng vào cô, gần như gằn từng tiếng, “Ngay lúc bắt đầu, tôi đã hỏi cô điều này, nhưng cô vẫn không trả lời tôi?"
“Ngay từ đầu?" Mạch Khê cẩn thận hỏi lại. Chắc có lẽ cô sắp già mất rồi, thế nhưng lại quên vấn đề Bạc Cơ vừa mới đưa ra. Từ đầu đến giờ, không phải đều là Bạc Cơ nói hay sao?
“Tôi hỏi cô, anh ấy đã yêu cô, có phải hay không?" Bạc Cơ nhắc lại, cảm xúc trầm xuống.
Tâm Mạch Khê chấn động một chút, hít sâu, lại đưa mắt nhìn thẳng vào Bạc Cơ, sắc mặt kiên định, “Đúng vậy, anh ấy yêu tôi."
Dường như Bạc Cơ không đoán được Mạch Khê lại trả lời trực tiếp như vậy, ngẩn người, rồi cười khổ một chút, “Thật hâm mộ cô, có thể trả lời chắc chắn đến như vậy. Được người đàn ông như vậy yêu là hạnh phúc, cũng là ước mơ của bao nhiêu đàn bà. Cô đã có thể khẳng định tâm tư của anh ấy như vậy, điều này chứng tỏ, cô thực sự cảm nhận được tình yêu đó."
“Tôi…thực xin lỗi." Mạch Khê không biết phải an ủi như thế nào, cũng không biết câu trả lời như vậy có phải là một loại đả kích với Bạc Cơ hay không.
“Cô không có gì phải xin lỗi tôi. Tôi biết, Lôi Dận căn bản là không yêu tôi. Trước kia, tôi còn cho rằng anh ấy không biết yêu, cũng sẽ không yêu bất kỳ người người phụ nữ nào. Đáng tiếc, tôi sai lầm rồi, khi Lôi Dận kiên định nói cho tôi biết, anh ấy yêu cô, thì lúc đó, tôi biết mình đã không còn gì nữa." Giọng nói của Bạc Cơ bất lực, như tan vào không khí.
Mạch Khê nhìn Bạc Cơ, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình nên nói điều gì.
“Đêm đó, Lôi Dận tới chỗ tôi, tôi rất mừng, bởi vì anh ấy đã rất lâu chưa hề ghé qua một lần…Ai ngờ…" Bạc Cơ hít sâu một hơi, muốn nén nước mắt xuống, nhưng vẫn không thể khống chế được, “Anh ấy cho tôi bất động sản, còn để lại tấm chi phiếu lớn. Tôi khẩn cầu anh ấy đừng đi, tôi không cần mấy thứ này. Nhưng mà, Lôi Dận…anh ấy lại rõ ràng nói cho tôi biết, anh ấy yêu cô, yêu con gái nuôi của mình…"
Tâm Mạch Khê nghẹn ngào, theo bản năng lại cảm thấy ngọt ngào. Cô biết như vậy là không tốt, không nên để bản thân mình hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác. Nhưng là, tình cảm này, lại từ trong miệng người thứ ba nói ra càng khiến cô cảm động…Người đàn ông đó lạnh lùng là thế, nhưng lại có thể trước mặt người khác thừa nhận tình yêu của chính mình, làm sao cô có thể không cảm động được?
“Thật hạnh phúc đi? Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này." Giọng nói Bạc Cơ trở nên mệt mỏi, “Nhưng, khi nghe tới điều ấy, tôi lại có cảm tưởng như thể mình nghe truyện tiếu lâm. Thì ra, anh ấy cũng yêu, cũng biết tình yêu sao? Tim tôi giống như bị nạo rỗng, thậm chí ôm, khẩn cầu, van xin, để tôi ở lại bên cạnh, là tình nhân bí mật cũng được rồi…nhưng đáng tiếc…anh ấy không đồng ý! Anh ấy, thế mà lại không đồng ý!"
Mạch Khê lo lắng nhìn Bạc Cơ, giờ khắc này, xúc cảm Bạc Cơ lại trở nên kích động, cô thật sự sợ Bạc Cơ sẽ làm việc gì ngốc nghếch, “Bạc Cơ…"
“Anh ấy, vì muốn yêu cô, mà đã cắt đứt mối quan hệ nhiều năm này!" Nước mắt Bạc Cơ cứ chảy mãi chảy mãi, ngón tay vương khói thuốc run lên nhè nhẹ, “Anh ấy nói, anh ấy muốn cho cô một tình yêu trọn vẹn nhất. Tình yêu này, không thể có người thứ ba! Anh ấy chỉ muốn yêu cô, toàn tâm toàn ý yêu một mình cô!"
“Tôi…" Mạch Khê nhất thời như thể lâm vào đường cùng. Dáng vẻ bi thương của Bạc Cơ khiến cho bản thân cô cảm thấy mình giống như một người thứ ba.
“Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tôi dùng ba năm trời muốn hòa tan trái tim người đàn ông này, nhiều năm khổ sở như vậy, nhưng cô, chỉ có cô, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đến thế lại đoạt được trái tim anh ấy? Tôi nhìn thấy được, anh ấy yêu cô, ba năm trước đây đã yêu cô. Vì sao lại như vậy? Ánh mắt anh ấy nhìn cô khiến tôi nổi điên, khiến tôi ghen tị! Nhưng mà…tôi cái gì cũng không thể làm, không thể nào làm được…"
“Bạc Cơ, thực xin lỗi…Nhưng chị phải biết, tình yêu vĩnh viễn là chuyện hai người, cưỡng cầu không được ——“
“Đó là bởi vì cô đã có được tình yêu của Lôi Dận! Bởi vì cô hạnh phúc, nên mới có thể nói ‘vân đạm phong khinh’ (mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ sự thản nhiên) như vậy." Bạc Cơ bẻ ngược, “Nếu có một ngày, anh ấy yêu người đàn bà khác, cô sẽ như thế nào? Bình tĩnh như vậy chăng?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không nghĩ đến một ngày như vậy. Nhưng nếu có, tôi nghĩ tôi sẽ chúc mừng. Yêu một người chính là để người đó hạnh phúc, không phải vậy sao? Nếu đau khổ dây dưa, chẳng những khiến bản thân khổ sở, mà ngay cả người mình yêu cũng sẽ mệt mỏi. Cần gì phải như vậy chứ?"
Bạc Cơ nghe Mạch Khê nói xong, cười khổ, “Cũng đúng, tôi sao lại ngốc như vậy. Người đàn ông như Lôi Dận, thật sự hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì. Trừ phi anh ấy thực sự yêu cô, muốn cùng cô cả đời, bằng không làm sao có thể thừa nhận, thậm chí còn chờ đợi, còn đau khổ như vậy? Tôi biết, cả đời này, anh ấy sẽ không thay đổi."
“Bạc Cơ, tôi biết chị hận tôi…" Mạch Khê nhìn thấy Bạc Cơ tuy rằng đang kích động, nhưng cũng không làm hành động điên rồ nào, đáy lòng không khỏi thương tiếc.
“Tôi rất muốn hận cô, nhưng cũng không có tư cách nào để hận. Bắt đầu từ ngày đó, tôi chỉ biết cuối cùng mình cũng sẽ gặp loại kết cục này, chẳng qua không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Nhưng, vận mệnh của tôi so với Ngu Ngọc [1] cũng đã tốt hơn nhiều lắm, không phải sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không hại cô, càng không đi hại Lôi Dận. Bởi vì, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ngu Ngọc." Bạc Cơ nhìn Mạch Khê, giọng nói đã cố gắng che đi sự run rẩy, nhưng nước mắt vẫn không kìm giữ được.
Trong lòng Mạch Khê căng thẳng. Cô tin tưởng lời của Bạc Cơ, “Kỳ thực, hôm nay tôi đến còn có một chuyện khác. Tôi hy vọng chị có được một cuộc sống thật tốt, không nên tổn thương chính mình. Nghe nói hai năm nay chị đồng ý đi diễn rất nhiều, là...thiếu tiền sao?"
“Không…" Bạc Cơ hiểu rõ lời Mạch Khê, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tiền Lôi Dận đã cho cũng đủ để tôi sống ba đời. Sở dĩ như vậy, là tôi muốn khiến cuộc sống bận rộn hơn, không để bản thân phải nhớ…"
“Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Về sau, có gì khó khăn hãy nhớ đến tôi, được không?" Đây chính là lời thực tâm của cô, nói ra lại cảm thấy là lạ, lại vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, chị không cần nghĩ nhiều, ý của tôi là...“
“Mạch Khê, tôi hiểu rõ ý của cô. Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì cả. Cô vẫn luôn thiện lương như thế, từ nhỏ đến lớn đều thiện lương." Bạc Cơ nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Từ nhỏ đến lớn?" Mạch Khê cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, “Trước đây chị biết tôi sao?"
[1]: Nhân vật trong “Bảy ngày ân ái". Ngu Ngọc là một diễn viên, cũng là tình nhân bao dưỡng bên cạnh Hoắc Thiên Kình ba năm. Nhưng theo cảm nhận của Jins, so sánh Ngu ngọc với Bạc Cơ thì quá khập khiễng và có phần sỉ nhục cho Bạc Cơ. Vì động cơ Ngu Ngọc ở lại bên Hoắc Thiên Kình chỉ vì hai chữ, “tiền" và “danh", không hề có tình yêu như Bạc Cơ đối với Lôi Dận.
Bạc Cơ lấy khăn giấy lau nước mắt đi, lại nhìn về hướng cô, ánh mắt nghiêm túc, “Mạch Khê, kỳ thực, cô hẳn là nên nhớ rõ tôi mới đúng. Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau, chỉ là khi đó còn quá nhỏ và tôi bây giờ cũng rất khác, nhưng cô vẫn có thể nhớ lại."
“Hả? Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau sao?" Mạch Khê cẩn thận đánh giá Bạc Cơ, bỗng nhiên nhận ra, Bạc Cơ sau khi chỉnh hình làm sao có thể giống như lúc ban đầu được? “Chúng ta…"
“Còn nhớ rõ Taddina không?" Bạc Cơ nhẹ giọng nói, muốn gợi lại trí nhớ của Mạch Khê.
“Taddina?" Mạch Khê vắt óc nhớ lại. Cái tên lại có gì đó thực quen thuộc…giống như…giống như…
“Này, Mạch Khê, thật là cậu ở tòa thành kia sao?"
“Sao cậu lại không trả lời hả? Cũng chẳng phải câm điếc chứ hả? Tôi đang hỏi cậu, có phải cậu được chủ nhân tòa thành kia nhận nuôi hay không?"
“Vậy cậu nói cho tôi biết, chính xác, hẳn là cậu tên Lôi Mạch Khê mới đúng, phải không?"
“Trời ạ, Mạch Khê, trong tòa thành kia có ma quỷ đó, thật đáng sợ, đáng sợ!"
“Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong không có ma quỷ!"
“Cậu gạt ai hả, mẹ tôi nói trong tòa thành kia là ma quỷ vô cùng đáng sợ!"
“Ai nói trong tòa thành kia có ma quỷ? Chẳng lẽ Mạch Khê chính là ma quỷ sao? Không chính mắt thấy ma thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu, Taddina!"
“Tôi nói bừa hồi nào, mẹ tôi nói, tòa thành kia rất khủng khiếp, bởi chủ nhân của nó chính là ma quỷ!"
“Cha nuôi là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này, không phải là ma quỷ!"
"Gì đấy, tôi cũng chỉ là nghe nói thế, tức cái gì mà tức, hừ!"
Những đoạn đối thoại ngắt quãng hiện lên trong trí nhớ Mạch Khê không ngừng. Tất cả là tiếng nói non nớt của trẻ nhỏ. Rốt cuộc, Mạch Khê cũng nhớ lại, đó là lúc cô nhập học chưa được bao lâu!
Taddina!
Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạc Cơ chằm chằm, bên môi Bạc Cơ lại có nụ cười khổ nhàn nhạt, đôi mắt kia dù có rơi lệ cũng vô cùng xinh đẹp.
Trời ạ! Chẳng lẽ Bạc Cơ chính là...
Bạc Cơ khẽ gật đầu, “Tôi biết cô đã nghĩ tới. Mạch Khê, tôi chính là Taddina. Năm đó, cô rất nhỏ nhưng đã được vào lớp của tôi. Với cô, tôi có ấn tượng rất sâu. Khi đó chỉ có cảm giác cô đang sống trong một nơi vô cùng đáng sợ, chủ nhân của nó lại chính là ma quỷ thật sự, là ma quỷ tội ác tày trời…"
Mạch Khê hoàn toàn mất đi giọng nói…
Có lẽ.
Là bạn học từ nhỏ đã quen biết cùng cô, sau khi lớn lên, thế nhưng lại yêu cha nuôi cô, làm tình nhân của cha nuôi, chỉnh hình…Trời ạ, cô thừa nhận, nói chuyện trong thời gian dài như vậy, chỉ có một câu cuối cùng này mới là điều cô khó tin nhất!
——————————————
Bữa tối, trong một hội quán cao cấp.
Mạch Khê mang một bụng đầy tâm sự bước vào hội quán. Người phục vụ đã đứng chờ sẵn để dẫn cô vào vị trí Lôi Dận đặt trước. Vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, mà Mạch Khê, chỉ mới chuyển tầm mắt, đã không khó nhìn thấy một màu váy áo sang trọng gần như dính luôn lên người Lôi Dận…
Mạch Khê sửng sốt, thoáng dừng bước.
“Tiểu thư Mạch Khê, đó là…" Người phục vụ cũng thấy được một màn cách đó không xa, sắc mặt vô cùng xấu hổ.
“Cảm ơn, tự tôi đến đó là được." Mạch Khê hơi nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.
Người phục vụ cúi thấp người, lập tức chạy té khói…
Thật rõ ràng, Lôi Dận đã phái những vệ sĩ ở bên ngoài. Bằng không, cô ả kia làm sao có thể dễ dàng tiếp cận Lôi Dận!
Cô ta có dáng người cũng khá được, nhưng cho dù trong hội quán này cũng rất ấm, nhưng cũng đừng có ăn mặc như không vậy chứ! Váy quá ngắn không nói, thậm chí tất chân cũng không mang. Da thịt nhìn qua cũng có vẻ đẹp đẹp, không khó nhìn ra cô ả rất chú trọng đến việc chăm sóc da. Bởi vì cô ta đang dính lên Lôi Dận, Mạch Khê cũng không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cũng mượt lắm, màu vàng, nhiệt tình hào phóng đưa cánh tay quấn quít Lôi Dận, thật có thể nói là ‘phong tình vạn chủng.’
Trong một thoáng, Mạch Khê cáu điên lên. Tên đàn ông đáng chết, sao lại không đẩy cô ả ra? Chẳng lẽ cứ thế mà thích người đẹp trong ngực? Nhưng mà đợi chút... bóng dáng cô ả kia sao lại quen thuộc như vậy? Nhất là mái tóc vàng dài kia…dường như đã gặp ở đâu đó.
Lúc đó, cô ả kia cũng mở miệng, giọng nói mềm mềm nhớt nhớt, giống như miếng đường đổ đầy sữa đặc.
“Lôi tiên sinh…Ai có lá gan lớn như vậy đó, để anh tự mình chờ ở nơi này? Người ta cùng với anh được không?"
Giọng nói không lớn, nhưng lọt vào lỗ tai Mạch Khê lại nổ tung cả lên!
Fanny? Làm sao có thể là yêu nghiệt này?
Không nghĩ gì thêm nữa, Mạch Khê trực tiếp bước thẳng tới, đối mặt với cô ả Fanny ‘phong tình vạn chủng’ kia, lạnh lùng nói, “Thật sự là không khéo, tôi chính là người không biết trời cao đất dày để Lôi tiên sinh tự mình chờ ở đây!"
“Khê nhi?" Lôi Dận vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạch Khê thực sự đứng bên cạnh, thô lỗ đẩy Fanny ra, đứng dậy bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay mảnh khảnh của cô lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Em đi đâu vậy, cả điện thoại cũng tắt. Chút nữa anh định sai người qua DIO đón em."
“Phải không đấy?" Mạch Khê ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Lôi Dận chằm chằm, hạ thấp giọng, hệt như đang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi còn đang nghĩ Lôi tiên sinh đang ôm trong người mỹ nhân cơ đấy!"
“Khê nhi..."
Lôi Dận sửng sốt, chưa kịp mở miệng giải thích, lại bị Mạch Khê đẩy sang một bên. Thấy cô bình thản đi tới, tự nhiên nhìn chằm chằm Fanny, Lôi Dận không khỏi cảm thán! Trời sinh phụ nữ đúng là có tài, biến sắc mặt nhanh giống như lật sách vậy.
Bị một màn bất thình lình này làm cho u mê, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt Fanny khó coi đến cực điểm, nhưng cũng ngồi vô cùng ngay ngắn, trong nụ cười lộ rõ ý châm chọc. “Tôi còn tưởng là ai, thì ra cô là Mạch Khê a. Thật vui vẻ cùng ông chủ ăn cơm như vậy, tôi còn nghĩ cô đạo đức tốt cỡ nào ha, cự tuyệt hết mọi xã giao."
Chân mày Lôi Dận nhíu lại. Fanny này, nếu không phải là nể mặt cha nuôi của cô ta, hắn đã sớm sai người xử cô ta từ lâu rồi! Kỳ thực, hắn cũng vừa đến đây không lâu, mà Fanny kia lại giống như kẹo dẻo bám dính không buông. Nếu là trước kia, hắn đã sớm trở mặt. Nhưng là Mạch Khê đã từng thầm oán hắn, mỗi lần ra ngoài hệt như Hoàng đế đi tuần, chỉ cần người nào đó khiến hắn không vui thì sống cũng không bằng chết, một chút cũng chẳng giống người bình thường.
Vì để cho Mạch Khê vẫn cảm nhận được hắn là một người bình thường, Lôi Dận chẳng những để vệ sĩ ở xa vị trí dùng cơm, còn nhẫn nại vô cùng, vô cùng với Fanny giống như con bạch tuộc dính tới dính lui trên người mình. Nhưng mà…sao sắc mặt Mạch Khê nhìn không được tốt lắm, hắn lại phạm phải sai lầm gì rồi sao?
Mạch Khê nghe mấy câu của Fanny, không giận còn cười, nhẹ nhàng đùa nghịch ly rượu trên bàn một chút, “Fanny à, trước mắt, nghe nói công ty muốn xây dựng một kế hoạch mới cho tôi. Điều này, cũng đương nhiên mà có chút cạnh tranh. Cô cũng đã nói, tôi trở về công ty thì cũng chỉ như người mới, thì tôi đây cũng phải tranh thủ một chút, lấy lòng ông chủ của chúng ta mới được..." Cô nói xong, chủ động ôm lấy cánh tay Lôi Dận, lại âm thầm hung hăn véo hắn một cái! Vô cùng mạnh!
Lôi Dận chỉ cảm thấy tay mình nóng lên, đau đớn khủng khiếp…
Sức nha đầu này cũng lớn, cho dù hắn có luyện võ, nhưng lần này cũng nhéo quá là độc ác. Xem ra hắn thực sự phạm sai lầm gì đó, ‘tiểu tâm’ cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, lại giật mình khi thấy lúm đồng tiền như hoa của cô, không khỏi lo sợ…Cô nhỏ này…
Sắc mặt Fanny vô cùng không tốt. Cô ta tự nhận mình không thể kém hơn Mạch Khê bao nhiêu. Hơn nữa, mình cũng không phải là cô gái bình thường, xem như môn đăng hộ đối như Mạch Khê, xứng đáng với người đàn ông trước mặt này.
“Ôi Mạch Khê, còn không nhìn ra cô lại cường thế đến vậy ha, có phải chỉ cần đàn ông nào có lợi với cô, cô đều tích cực như vậy không?" Fanny ngoài cười trong không cười nhìn cô chằm chằm, giọng nói vô cùng lãnh đạm, nhưng khi chuyển về phía Lôi Dận lại trở nên điệu chảy nước, “Lôi tiên sinh, thì ra đêm nay anh với cô ta dùng cơm sao? Như vậy cũng không được tốt cho lắm."
Lôi Dận cau mày, “Có gì không tốt?"
Coi như hắn cũng rất nhẫn nại nghe cô ả này nói cho hết lời.
“Ngài không biết ở công ty, Mạch Khê được hai thầy Đàm thích đến mức nào sao? Bây giờ a, hai người bọn họ đều trở thành thầy của riêng Mạch Khê rồi đó…" Fanny cười lạnh, không dấu vết đánh giá Mạch Khê một phen, “Em cũng rất buồn bực, chỉ một mình Mạch Khê cô ta mà đồng thời lại có thể thu phục được hai anh em thầy Đàm, thật sự không đơn giản!"
Lôi Dận vừa nghe xong, theo bản năng nhíu mày.
Đáy lòng Mạch Khê bùng lửa lên. Đúng là cô ả đáng ghét, chỉ sợ thiên hạ này không loạn! Mạnh mẽ áp chế lửa giận xong, cô mới nhàn nhạt cười, “Fanny, kỳ thực nếu cô nói thì cũng không màu mè thêm được chuyện gì. Lời cô nói cũng lạ thật, vì sao hai thầy Đàm lại chỉ thích hướng dẫn cho một mình tôi?
Nếu nói là nhóm quản lý cao cấp trong công ty còn phải dè chừng kim chủ phía sau nghệ sĩ cũng được, nhưng hai thầy Đàm đều là những người làm việc rất có quy củ. Cả giới nhạc có ai là không biết, hai anh em họ tuyệt đối không bồi dưỡng người không có thực lực. Fanny à, cô ở đây trách này trách nọ, bôi nhọ thanh danh hai thầy Đàm, chẳng phải nên tự xem xét xem thực lực của mình có vấn đề hay không sao?"
“Cô..." Fanny giận trừng mắt nhìn, nhưng có Lôi Dận ở đây, cô ta cũng không nên quá thất thố. Nếu có thể, cô ta thực muốn tát cho Mạch Khê kia một cái thật đau.
“Lôi tiên sinh, anh xem xem, đây là nghệ sĩ DIO đã ký hợp đồng, cô ta làm sao có thể không có lễ phép gì như vậy chứ? Chẳng qua em cũng chỉ ăn ngay nói thật, cô ta lại nhiếc mắng năng lực của em kìa."
Lôi Dận một cái đầu không thể tiếp thu được, dù gì hắn cũng không phải toàn năng. Lôi Dận hắn có thể giải quyết mọi vấn đề cả hai giới hắc bạch, nhưng đối với vấn đề giữa phụ nữ với nhau, hắn không hề có ‘kinh nghiệm lâm sàng’. Thứ nhất, Lôi Dận chưa bao giờ đối mặt với tình huống này; Thứ hai, đàn bà trước kia hắn chạm qua cũng không dám gây ra tình huống này cho hắn.
Từ khi cùng với Mạch Khê rõ ràng mọi chuyện, hắn mới phát hiện trên đời này còn có rất nhiều việc hắn không biết. Cái khác chưa nói, cứ ví dụ tình huống trước mắt này, hắn lại không biết rốt cuộc Mạch Khê muốn kết quả như thế nào?
Nếu hắn lạnh lùng trực tiếp đuổi cô ả Fanny kia đi, hoặc lệnh cho vệ sĩ trực tiếp xử lý cô ta tại chỗ, thì Mạch Khê chắc chắn sẽ chỉ trích hắn rằng mất nhân tình này nọ. Nhưng mà nếu hắn không làm gì, Mạch Khê hẳn là cũng sẽ không thể vui được…
Trong nhất thời, Lôi Dận hoàn toàn mâu thuẫn!
Mạch Khê một bên thấy Lôi Dận không nói lời nào, còn tưởng hắn đã nghe sạch mấy lời của cô ả Fanny kia, hàng mi dài nhíu lại theo bản năng, ngón tay vừa chuyển, lại ngầm hung hăn nhéo hắn thêm một cái...
Lôi Dận âm thầm hô đau, hít một hơi thật sâu, lại vẫn duy trì bộ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Mạch Khê, mỉm cười với cô gái nhỏ…“Lôi tiên sinh, Fanny người ta đang nói chuyện với anh đó, sao anh không đáp lại kìa?"
Lôi Dận! Lôi Dận đáng chết! Anh chết chắc rồi! Fanny kia khinh thường đến trên đầu còn không có phản ứng, chẳng lẽ thật sự đã bị dung mạo hồ ly kia hấp dẫn?
Lôi Dận nhìn xem lúc này mới rõ ràng, lúm đồng tiền như hoa phản chiếu vào trong mắt hắn cùng với khuôn mặt nhỏ xinh này, nhìn như thế nào cũng có một cỗ sát khí đằng đằng phía sau. Đáy lòng Lôi Dận chợt lạnh, dự cảm có điều không ổn sắp nảy sinh…
Hắn quay đầu nhìn về phía Fanny, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, “Tiểu thư Fanny, chỉ cần có thực lực, công ty sẽ coi trọng, điều ấy đừng lo. Còn bây giờ là thời gian tôi cùng tiểu thư Mạch Khê dùng cơm, mời cô về cho!"
Ngữ khí rõ ràng là cự tuyệt, rõ ràng là lạnh lùng, bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể hiểu được. Nhưng mà...
Fanny thì khác! Cô ta cũng không phải là nghệ sĩ bình thường, lại càng không phải là một nhân vật bình thường! Cười cười, cô ta đứng dậy, lấy một ly rượu uống, rồi lại trực tiếp đi tới một bên khác của Lôi Dận, vô cùng phong tình vạn chủng ngồi xuống...
“Lôi tiên sinh, em cùng Mạch Khê đều là nghệ sĩ trong công ty, ngài làm như vậy có phải bên trọng bên khinh rồi không?" Nói xong, cô ta lại cười vô cùng mị hoặc với Lôi Dận, không thèm quan tâm sắc mặt hắn đương ngày càng trở nên khó coi, cánh tay kia bắt đầu muốn bò lên cổ hắn. “Kỳ thực, Lôi tiên sinh ngài nghĩ muốn cái gì em đương nhiên rõ ràng mà, cần gì phải tìm Mạch Khê? Người ta biết ngài chán người mẫu Bạc Cơ, mà Mạch Khê cùng với Bạc Cơ so sánh với em cũng đều kém xa, ngài làm sao có thể thích? Còn nữa nha, Mạch Khê này luôn luôn có quan hệ vô cùng mờ ám với mấy chế tác trong công ty, nói không chừng đã chơi đùa với anh em nhà họ Đàm kia bao nhiêu lần, ngài lại thế nào..."
“Ào..." Lời Fanny chưa kịp nói xong, Mạch Khê liền đứng dậy, trực tiếp tạt ly rượu mạnh vào thẳng mặt cô ta!
“A..." Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Fanny vang lên, hai tay vung vẩy, phẫn nộ nhìn Mạch Khê, “Mạch Khê, cô quá đáng! Cô…cô..."
“Ôi thật ngại quá, tay của tôi có chút bất cẩn, sao rượu lại đổ hết lên mặt cô thế kia? Mà kìa?..." Mạch Khê trưng ra khuôn mặt vô tội, ngay sau đó, như thể đã phát hiện ra một châu lục mới, đột nhiên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tới trước, nhìn thật kỹ mặt Fanny đang ướt đẫm, “Trời ạ, thì ra cô dùng lông mi giả à nha?"
Nói xong, cô còn lấy khăn giấy, ‘hảo tâm’ thay cô ta lau lau một chút. Vừa mới lau sơ qua, Fanny như bị chạm tới điểm chết, càng rống lên...
“Đủ rồi, Mạch Khê! Cô đừng có mà quá đáng!" Cô ta đẩy Mạch Khê ra, ôm một đống khăn giấy che mặt bỏ chạy!
Mạch Khê cười lạnh, cầm khăn giấy trong tay ném sang một bên, trên mặt tờ khăn giấy kia đều là lông mi giả thật dày…
Lôi Dận như thể đang xem buổi biểu diễn nào đó nhìn cảnh khôi hài phát sinh, rốt cuộc cũng không hiểu như thế nào. Có phải hơi nhanh không, thậm chí còn ngoài dự đoán của hắn. Tối thiểu, cô ả Fanny này nhìn qua cũng không hiền lành bao nhiêu, mà thế lại không trả miếng với Mạch Khê mà còn bỏ chạy?
Đang nghĩ đến đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn liền bị hai tay bé nhỏ của Mạch Khê giữ lại! Vừa nhìn vào mắt cô, thấy cô đã có ý cười không ổn…
Tác giả :
Ân Tầm