Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 123
“Ưm…A…Đừng…" Mạch Khê khó nhịn ngọ nguậy thân mình, cố gắng tránh né đi sự tấn công của hắn, lại để thoát một tiếng rên mất hồn hơn ban nãy.
Lôi Dận cười nhẹ, nụ cười kia dịu dàng như nước chảy, ánh mắt lại hiện lên khát vọng mãnh liệt. Bờ eo của Khê nhi luôn luôn nhạy cảm như vậy. Mà hắn, thậm chí còn quen thuộc thân thể cô hơn cô nữa.
Hắn khẽ liếm trêu đùa nơi mẫn cảm của cô khiến người con gái không chịu được mà rên rỉ nhiều hơn. Thân mình kia như muốn trốn tránh đi lại như có chút chờ mong. Bàn tay hắn lặng lẽ cởi ra quần lót của cô, ném một đường cong duyên dáng xuống tấm thảm dày.
Mạch Khê nức nở như một con vật nhỏ xinh, thân thể mềm mại hơi cuộn tròn lại, đôi môi tràn ra những tiếng kêu kinh hãi. Vừa cảm nhận được bàn tay to của người đàn ông thuần thục luồn đến giữa hai chân, thân thể mềm mại run lên, cô theo bản năng khép hai chân lại.
“Khê nhi…Đừng xấu hổ, mở chân ra…" Giọng nói của Lôi Dận thật trầm thấp, như hương rượu được niêm phong trong kho rượu hàng ngàn năm dài, mang theo sự quyến rũ, mê hoặc. Thế nhưng, chính sự khàn khàn, trầm khàn của giọng nói ấy đã bán đứng hắn. Không khó để nhìn ra người đẹp kiều mỵ trong lòng đã khiến hắn điên cuồng…
Hắn đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội trốn tránh. Sau ba năm, trong nháy mắt nhìn thấy cô, hắn mới biết chính mình nhớ cô đến nhường nào! Hắn muốn cô! Muốn cô đến điên cuồng!
Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi non của Mạch Khê, dễ dàng tách hai chân cô ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt không gian giữa đó, khiến cô rốt cục cũng không thể kháng cự được nữa.
“A…" Đột nhiên bị một ngón tay dài xâm nhập khiến thân thể mềm mại của Mạch Khê run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn mê man đúng như người đang say, vô lực mà ngửa lên. Theo từng động tác của người đàn ông, cô bị kích thích đến khó chịu, đôi môi đỏ mọng để thoát ra một chuỗi tiếng rên rỉ mất hồn.
“Bé con, so với ba năm trước, em càng khiến đàn ông điên cuồng." Đôi mắt xanh lục tràn ngập vẻ cưng chiều. Hắn thấp giọng trêu đùa, trong giọng nói lại đầy vẻ mê loạn, “So với trước kia càng mẫn cảm hơn, có điều…khít chặt như vậy, sao có thể chấp nhận anh?" Nói xong, động tác của hắn càng ác ý hơn.
Mạch Khê thở mạnh một tiếng. Sự thân mật không một chút ngăn trở này khiến cô sinh ra những phản ứng mãnh liệt. Cảm giác kỳ dị như ma mị, lại như ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô hơi ngửa đầu, kêu lên một tiếng làm nũng…
“Không…"
Tấm trải giường dưới hạ thân thực sự đã ướt át một khoảng lớn. Tuy rằng cô đã từng trải qua chuyện giường chiếu, nhưng cuộc sống ba năm qua lại đưa cô trở về thành một trang giấy trắng, làm sao cô có thể chống đỡ nổi sự khiêu khích như vậy. Khoái cảm đến tê dại từng đợt dâng lên giữa hai chân, hội tụ thành một con sóng mãnh liệt khiến cô không kiềm chế được mà chìm sâu trong đó, chỉ có thể mê loạn kêu lên những tiếng ám muội….
“Tôi…chịu không nổi…ư…" Mạch Khê không khỏi thét chói tai, thân thể mềm mại không tự chủ được mà tiếp tục ngọ nguậy. Bàn tay nhỏ bé tóm lấy tay hắn, cô nhìn hắn với ánh mắt mê man như đang cầu xin…
Người đẹp trong lòng khiến hắn thực điên cuồng. Tuy rằng cô không còn là cô gái còn trinh nữa, nhưng qua ba năm không yêu đương gì, cô tự nhiên lại trở về như một cô gái thuần khiết. Dục vọng dâng lên khiến nửa mình dưới hắn trướng đau. Chỉ có điều, cô còn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận hắn nên hắn chỉ có thể buộc mình nhịn xuống…Tuy rằng, dục vọng của hắn không ngừng kêu gào muốn hắn như dã thú mà xông lên…Tuy rằng, hắn đã thực sự thanh tâm quả dục ba năm nay!
Ba năm qua, hắn rất khó tưởng tượng mình có thể như một hòa thượng, lại giả như giống Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với bao nhiêu phụ nữ chủ động nhưng hắn không hề nổi hứng thú. Mỗi khi có người phụ nữ nằm dưới hắn, trước mắt hắn luôn hiện ra khuôn mặt vui giận thất thường của Mạch Khê. Thậm chí với một Bạc Cơ ‘phong tình vạn chủng’, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng đến chỗ cô ngồi một chút, ngắm dung mạo cô chốc lát rồi rời đi…
Hắn nghĩ mình đã biến thành phế nhân!
Chỉ là không hề ngờ, ba năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Mạch Khê, hắn đã điên cuồng muốn có được cô, giữ lấy cô! Dường như tình cảm đã lâu nay được dịp bùng cháy, nó tự động đến, không thể điều khiển, cũng không thể vãn hồi được!
Có điều, hắn muốn cho người con gái trong lòng một chút thời gian để thích ứng. Cô nhỏ như vậy, mẫn cảm như vậy, hắn sợ sẽ làm đau cô…Lần đầu tiên trong đời, hắn quan tâm săn sóc cho một người phụ nữ lúc trên giường!
“Khê nhi…" Hắn dịu dàng nói nhỏ bên tai cô. “Khu vườn bí ẩn" không hề che đậy hiện ra trước mặt hắn, như dụ dỗ, gọi mời, khiến kẻ khác phải mê muội…“Đẹp quá!"
Tiếng nói trầm khàn theo đôi môi một đường đi xuống, hắn gần như cúi đầu, tôn thờ mà hôn lên cánh hoa kia… (Jins: @.@ // FY: *há mồm thở*).
“A…Đừng…như vậy…" Giờ khắc này, bởi xấu hổ mà cả người cô như nhuốm một màu hồng nhạt. Bàn tay mềm mại không dám tin mà che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếng rên rỉ yếu ớt cũng theo khe ngón tay mà tràn ra.
Khoái cảm tê dại càng thêm đậm khiến cô cảm giác trong cơ thể mình như có một ham muốn đã ngủ đông giờ thức giấc. Chính cái cảm giác không thể lý giải được này lại khiến người ta sợ hãi.
“Bé con, em sẽ thích…" Đôi mắt Lôi Dận tối sầm đến tận cùng, những tia máu đỏ tươi xuất hiện cùng với dục vọng không lối thoát trong mắt hắn. Bên môi hắn lại gợn lên độ cong mị hoặc, tiếp tục công việc đang dang dở, lại ác ý dùng răng nanh khẽ cắn khiến cho người con gái dưới thân run rẩy kịch liệt.
“Ô…a…Lôi, Lôi Dận…" Động tác bất thình lình khiến bàn tay Mạch Khê túm chặt lấy tấm ga trải giường, thừa nhận lấy khoái cảm trên đỉnh dục vọng, đôi môi đỏ mọng cũng bởi thế mà gọi lên cái tên quen thuộc đã từng cất tận sâu trong đáy lòng.
Giọng nói truyền vào tai khiến hắn chấn động…
“Khê nhi…" Hắn hơi buông lỏng thân mình mềm mại kia ra, nhìn khuôn mặt bị ngọn lửa của đam mê làm cho đỏ bừng lên, ánh mắt hắn hiện lên sự vui sướng tột cùng. Hắn thâm tình nhìn cô, rất lâu…
Mạch Khê kêu lên những tiếng nức nở, trên trán đã vã đầy mồ hôi. Thật dễ dàng để thấy được cô vừa trải qua cơn “cuồng phong" mãnh liệt đến mức nào. Mê đắm nhìn đôi mắt xanh lục âm trầm kia, đôi môi anh đào khẽ mở ra. Cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt hắn, rất rõ ràng…
“Khê nhi...gọi tên anh!" Nụ hôn của hắn thật dịu dàng, không hề nhuốm chút mùi vị dục vọng. Hắn chỉ nhẹ tách hai cánh môi anh đào ra, như muốn truyền tất cả tình yêu vô hạn vào...
Đôi mắt kia, lại mang theo nỗi khắc khoải chờ mong!
Cảm nhận được tình cảm khác thường của hắn, đáy lòng cô không khỏi ấm áp, kìm lòng không được mà buông lơi cả thể xác lẫn tinh thần để đón nhận hắn. Đôi môi hé mở, cô cẩn thận kêu lên một tiếng…
“Lôi...Dận..."
Một nụ hôn sâu dừng trên trán cô, tiếng nói trầm thấp lại một lần nữa mang theo nỗi khát vọng…
“Khê nhi, một chữ ‘Dận’ này, về sau chỉ dành cho em gọi..."
Mùi hương thơm ngát của cô thấm sâu trong mũi hắn, trong lúc say mê, hắn lại thầm thì nói như ra lệnh, “Khê nhi, gọi tên anh!" Nói xong, hắn tựa trán lên vầng trán cô, “Anh muốn em đêm nay cam tâm tình nguyện cho anh…"
Người đàn ông cúi đầu, cùng với lời nói trực tiếp khiến cho Mạch Khê kinh hoàng không thôi. Cô nhìn hắn, trong lúc nhất thời không phân rõ được đây là cảnh trong mơ hay chính là sự thực. Ban đêm thường lắm điều ám muội, tại nơi này – một thành phố xa lạ, nằm dưới một thân hình quen thuộc lại khiến cô rơi nước mắt.
Ánh mắt người đàn ông quá mức chân thành, lại thâm thúy khiến cô mơ hồ cảm giác được…sự thâm tình của hắn, trái tim hắn, cũng sẽ xúc động như cô!
Say…Thật sự là say! Thì ra rượu thật sự là thứ tốt… nó có thể đem tất cả đều trở nên tốt đẹp. Cũng như cô chẳng hạn, cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện làm theo yêu cầu của hắn, nhẹ nhàng gọi ra cái tên ẩn sâu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi…
“Dận…" Đôi mắt đẹp của cô lộ ra nét triền miên vô tận cùng vẻ đáng yêu, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy cánh tay tráng kiện của hắn. Cơ thể rắn chắc cùng làn da màu đồng khiến cô gần như không cưỡng lại được…
Người con gái đẹp mê hồn trong lòng, cùng đôi mắt mơ hồ khiến hắn rốt cục không nhịn được nữa. Nhất là, cô chưa bao giờ gọi hắn như vậy khiến đợt sóng ngầm trong lòng nổi dậy. Hắn cởi bỏ quần áo, phóng thích cự long đã sớm căng cứng, quỳ giữa hai chân cô rồi thẳng lưng một cái, dục vọng nóng bỏng xâm nhập vào nhưng chưa hề tiếp tục...
“A…" Mạch Khê nhíu mày kêu lên một tiếng. Tuy rằng đây không phải lần đầu nhưng cơ thể vẫn co thắt khá nhanh, cả thân thể chịu kích thích mà ôm chặt lấy hắn.
“Khê nhi…" Sự ấm áp cùng cơn co thắt nhanh trong thân thể của cô khiến Lôi Dận hít sâu một hơi, không khỏi gầm nhẹ. Xúc cảm khác thường kích phát hắn thiếu chút nữa không khống chế nổi mà điên cuồng ra vào. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của cô, trong ngực hắn lại lan ra nỗi thương tiếc. Hắn cúi đầu, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt cô, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Ư…a…xấu xa…đau quá…" Không thể ngăn cản được hắn, cô chỉ có thể lẩm bẩm oán hận, dùng ngón tay ngọc ngà siết chặt bờ vai hắn như để trả đũa.
Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó cô đã bị cơn mê loạn dẫn đến lối đi nào đó.
Dần dần, cô hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi môi đỏ mọng để thoát những tiếng rên rỉ kiều mị. Bàn tay níu chặt lấy bả vai hắn không biết từ lúc nào đã buông lỏng, thậm chí, bởi động tác của hắn càng ngày càng cuồng dã mà hai cánh tay đã buông thõng xuống…
Lôi Dận nhìn người con gái đang thở hổn hển dưới thân. Tuy rằng chia lìa ba năm, nhưng đôi mắt, cái mũi tinh tế này vẫn mang vẻ đẹp động lòng người, nét kiều mỵ khiến kẻ khác phải si mê, lại như thể có chút thương tiếc. Ngoại trừ cô ra, không ai có thể như vậy!
“Khê nhi, Khê nhi…" Hắn nhịn không được liền nâng khuôn mặt cô lên, như là để xác nhận sự tồn tại của cô, hắn cúi đầu, đau đớn mà gọi tên.
Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, trong lúc nhớ nhung đến đau đớn, hắn vẫn gọi lên cái tên này. Ngay cả trong mơ cũng vậy, nhưng có gọi thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể thấy được nụ cười của cô. Đến lúc choàng tỉnh từ cơn mơ, cũng chỉ còn lại một mình hắn với tịch mịch, cô liêu. Nỗi bi thương, nhớ nhung dường như làm thời gian của hắn hoàn toàn đông lại…
Còn bây giờ, sự tồn tại này là chân thực, chân thực đến mức khiến tim hắn đập rất nhanh, cũng thực sự cảm động!
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn trên đỉnh đầu Mạch Khê. Cô vô lực nâng tầm mắt nhìn người đàn ông trên người. Nụ hôn ấm áp của hắn quật lòng cô phát đau, trong lúc nhất thời, sâu tận trong tâm hồn trào ra vô số cảm xúc. Có yêu say đắm, có nỗi khắc khoải nhớ mong, lại có mê man oán hận, đau đớn không cam lòng...Trong một khắc này, tất cả những cảm xúc đó lại hóa thành nỗi khiếp sợ trong cô.
“Thật sự...là anh sao?" Cô tình nguyện nghĩ rằng mình đang say rượu mà nhìn nhầm. Ánh mắt người đàn ông này quá mức thâm trầm khiến cô có chút sợ hãi. Cô sợ, tất cả chỉ là một giấc mơ, giấc mơ qua rồi thì tan, nát và không thấy đâu nữa...
“Là anh..." Lôi Dận cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kề bên môi, khẽ hôn rồi thâm tình nói nhỏ.
“Dận…Dận…" Mạch Khê giữ lòng không được, mở to hai mắt, một lần lại một lần gọi lên cái tên khiến kẻ khác quyến luyến, cõi lòng cũng theo từng chữ này mà rung động…
“Khê nhi…" Tiếng nói của cô khi gọi tên hắn thật yêu kiều yếu ớt, vô cùng mê người, khiến hắn trào dâng cảm giác mà trước nay chưa có ai khiến hắn cảm nhận được. Hắn nhịn không được lại cúi đầu hôn lên gò má trắng hồng của cô, thắt lưng lại đột nhiên tăng tốc.
“A…Dận…" Mạch Khê bị hắn đột nhiên công kích như vậy thành ra mọi ý thức như tan đi hết, mơ hồ không thể nắm bắt rõ hiện tại, chỉ có thể theo phản ứng bản năng của thân thể mà cong lưng lên đón nhận lấy dục vọng của hắn.
Người đàn ông cúi đầu, quyến luyến nhìn người con gái yêu kiều dưới thân, thật lâu cũng không rời đi được. Cô tựa như một đóa hoa nở rộ, tỏa ra hương thơm trí mạng khiến kẻ khác kìm lòng không được mà mê mẩn, sa vào. Mà một khi rơi vào cạm bẫy đó liền vĩnh viễn không thể thoát đi được!
Khoái cảm kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ thì ngay cả linh hồn cũng rung động cùng một nhịp.
Hắn cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở kia, trong lúc thở dốc lại cùng hơi thở của cô hòa quyện vào nhau, không phân riêng rẽ...
Thật lâu sau đó…
Trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt. Cô gái như con mèo nhỏ mất hết sức lực mà nép trong lòng người đàn ông. Còn người kia thì ôm chặt lấy cô trong lòng, cảm thụ từng đợt co thắt của cơ thể cô, như đang cắn nuốt lấy tinh hoa nam tính của hắn. Trong cơ thể dường như còn chưa thỏa mãn, lại dần muốn điên cuồng trở lại.
“Ưm…" Trong lúc hoan ái điên cuồng, Mạch Khê lấy lại tinh thần nhưng vẫn có chút mờ mịt. Cô cảm nhận được sức mạnh của hắn cực kỳ nóng bỏng trong cơ thể mình, đôi mắt xinh đẹp mê ly mà chớp chớp, cũng mang theo vẻ nghi hoặc.
“Khê nhi, hương vị của em khiến anh ngày càng nghiện…" Rời đi môi đỏ mọng, lại nhìn thấy ngay vẻ mặt đáng yêu của cô, Lôi Dận cúi đầu cười, đôi môi thì thầm bên tai cô. Như thể không cho người con gái trong lòng thời gian kịp phản ứng, hắn mở miệng ngậm lấy vành tai tinh xảo trơn mịn kia, đồng thời, thẳng lưng tiếp tục động tác ra vào.
Giờ khắc này, người con gái xinh đẹp dưới thân khiến hắn cực rung động. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện sự đau đớn cùng mê say.
Mạch Khê thở gấp, hơi hơi ngửa đầu. Cái cô nhìn thấy cũng chỉ còn là trần phòng xa hoa, ánh đèn hắt qua tấm cửa kính trong suốt. Trong lúc mãnh liệt như thế này, cơn say dường như đã tan đi không ít, còn lại cũng chỉ thấy con sóng tình vô hạn. Cô theo bản năng nhìn về phía hắn. Trên người hắn vẫn luôn tản ra hương vị của người từng trải, gương mặt anh tuấn lại nhuốm chút dấu vết của năm tháng đau thương, mỗi cử chỉ của hắn vẫn như trước, mang theo khí chất quý tộc. Hắn như một bậc vương giả, lại vô cùng dịu dàng chăm sóc cho cô. Đây như một giấc mơ vậy!
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn…một lần phóng túng!
“Dận...anh bắt nạt người…ta…em chỉ muốn ở trên thôi..." Cô chìa bàn tay vuốt lên khuôn mặt hắn, lời nói nũng nịu theo đôi môi đỏ mọng phát ra, đôi mắt quyến rũ như sợi tơ quấn lấy tim người cũng tràn một vẻ mê hoặc.
Hành vi cùng lời yêu cầu chủ động của Mạch Khê khiến Lôi Dận nao nao. Khê nhi của hắn...từ khi nào thì to gan như vậy?
“Được…Em muốn như thế nào thì sẽ như vậy." Ngón tay dài khẽ lướt qua cánh môi sưng đỏ của Mạch Khê. Cười nhẹ vô cùng cưng chiều, hắn nắm ngay lấy bờ eo nhỏ của cô, xoay một cái đổi vị trí, làm cho cô ở phía trên nắm quyền chủ động.
Mạch Khê cười quyến rũ, đôi đùi thon gọn khóa trụ trên người Lôi Dận, thân thể mềm mại hơi uốn cong. Cô cố ý trêu chọc dòng suy nghĩ của hắn, bàn tay nhỏ bé không an phận mà di chuyển trên lồng ngực hắn. Chưa bao giờ có kinh nghiệm làm chuyện này nên đương nhiên động tác của cô có vẻ trúc trắc, thế nhưng lại có thể khiến xúc cảm người đàn ông kia bộc phát ghê người.
Cô nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng hạ xuống hôn lên lồng ngực hắn, trượt thẳng đến cơ bụng rắn chắc...Mạch Khê khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hàm chứa ý cười liếc nhìn đôi mắt xanh lục một cái, rồi bỗng nhiên lại cúi đầu xuống, nghịch ngợm mà tiếp tục trượt xuống...
"Khê nhi, em đúng là tiểu yêu tinh!" Lôi Dận thoải mái thở hắt một tiếng, bàn tay to đè lên cái đầu nhỏ nhắn kia, ngón tay thon dài như đang thưởng thức mái tóc mềm mại của cô. Dục vọng dưới bàn tay nhỏ bé cùng cái lưỡi linh hoạt kia gần như cháy lên hừng hực, khiến cho hắn gần như mất lý trí, thiếu chút nữa không kiềm chế được.
So với kỹ xảo của cô, thật sự là có rất nhiều người phụ nữ khác bạo dạn hơn rất nhiều, nhưng không có một người nào đem lại cho hắn cảm giác mãnh liệt như cô!
Chính là…chỉ một ánh mắt, hoặc là một động tác ngây ngô không thể ngây ngô hơn của cô lại có thể trở nên như một đòn trí mạng đối với hắn!
“Còn chưa chơi đủ, hm?" Lôi Dận rốt cục không nhịn nổi, tóm lấy hai bàn tay nhỏ bé, giọng nói khàn đặc lộ rõ dục vọng. Hắn như thể muốn cảnh cáo nếu cô còn tiếp tục tra tấn hắn, hắn không ngại mà bộc lộ toàn bộ khát vọng của mình.
Mạch Khê yêu mị cười cười, hơi ngồi dậy, bàn tay non mịn đặt lên cơ thể rắn chắc của hắn. Thân thể cô mềm mại lạ thường, có lẽ chính bởi được học múa từ nhỏ nên cơ thể mới có sự mềm dẻo như một chú rắn nước mà cọ sát trên thân thể người đàn ông to lớn. Có điều, trong quá trình này, cô ngày càng mê loạn, không thể kiềm chế được mà để dục vọng nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể mình, khiến toàn thân như nhũn ra…
Khoái cảm mãnh liệt úp đến khiến cô không thể khắc chế tiếng rên rỉ cùng thở dốc, vòng eo nhỏ nhắn cũng uốn cong thành một tư thế kiều mỵ vô cùng.
Người đàn ông cũng phối hợp theo tiết tấu của cô, rồi đột nhiên đâm vào sâu hơn.
“A …" Mạch Khê rốt cuộc không chịu nổi sự cuồng dã, ê ẩm tê dại vọt lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đôi môi đỏ mỏng cũng kêu lên từng tiếng rên rỉ. Cả thân thể dâng lên khoái cảm mãnh liệt, sau đột nhiên mềm nhũn ra, ngã nhào lên người Lôi Dận.
“Bé con, không được sao?" Lôi Dận nhịn không được cười nhẹ. Khê nhi của hắn dường như ngày càng mẫn cảm, như đóa hoa xinh đẹp khiến kẻ khác điên cuồng. Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông khẽ vuốt lên mông cô, thật cẩn thận như vỗ về một thứ báu vật bằng sứ trân quý. Sau đó, ánh mắt xanh lục chăm chú càng thêm tối sầm, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn. Bàn tay to lớn một trái một phải đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động mà nhấn eo cô xuống, bởi thực tình lúc trước hắn còn chưa phóng thích dục vọng...
Giờ khắc này, một làn sóng khổng lồ ập đến. Cô chỉ cảm thấy như mình đang phiêu đãng trong một biển nước ấm áp, toàn thân trên dưới trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn...
Cô nằm úp sấp trước ngực hắn, cảm thụ sự rắn chắc của hắn…Một hồi lâu sau, khi mà một luồng nhiệt nóng rẫy trào vào cơ thể, chảy đến tận sâu nhất bên trong…
Mạch Khê khẽ thét lên một tiếng cao vút yêu kiều, lại như tiếng khóc nức nở. Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngửa về phía sau, thân mình mềm mại cong lên, đôi mắt trống rỗng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay cả ý thức cũng dường như đã phiêu tán…
Thời gian dường như ngưng lại vài giây, sau đó thân thể mềm mại bỗng nhiên rạp xuống…
Người đàn ông ôm thân mình người con gái xinh đẹp động lòng người nhưng không còn chút sức nào nằm xuống, để cô an ổn dựa sát vào ngực hắn. Hắn cúi đầu cười thì mới phát hiện ra cô thực đã mất đi ý thức. Hắn hơi cười khổ.
Quả nhiên vẫn là hắn phóng túng! Biết rõ cô rất ngây ngô, thân mình làm sao có thể thừa nhận được một đêm hoan ái mãnh liệt như vậy. Nhưng mà, hắn thực sự là rất nhớ, rất nhớ cô!
Hắn nâng tay vuốt ve bờ mông tròn đầy, từng tấc da thịt mịn màng của cô. Ngón tay ấm áp như đang thưởng thức một món đồ cẩm thạch tinh xảo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ôm chặt cô vào lòng, Lôi Dận mới thở một hơi dài thỏa mãn…
———————————
Lúc Mạch Khê mở mắt thì sắc trời đã sáng chói, trận tuyết lớn cũng không còn thấy nữa. Ánh nắng ấm áp giữa trời đông dịu nhẹ chiếu vào căn phòng. Tấm rèm lụa mỏng manh kia cũng không che đi được sự ấm áp kia, mỗi một góc trong căn phòng đều thấm mùi nắng ấm...
Ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết trắng. Thời tiết như vậy khiến nhiều người cảm thấy thật sảng khoái.
Mạch Khê thoải mái nỉ non một tiếng, thân mình cũng cựa quậy, lại bởi sự mềm mại dưới thân khiến cô đột nhiên ý thức lại được rằng mình không phải đang nằm trên đám mây, mà là trên một chiếc giường êm ái.
Cô kêu lên một tiếng. Ánh sáng chiếu rọi không chừa một góc nào trong phòng, chiếu lên sự xa hoa, tao nhã…
Thân thể không hiểu vì sao lại mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn, thậm chí hạ thân còn có chút đau đau khó chịu. Ngay trong lúc cô đang hoảng hốt, hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên cô.
Quay đầu nhìn lại…là khuôn mặt tao nhã, thâm thúy của người đàn ông. Ngay sau đó, trong đầu cô bỗng hiện ra mấy hình ảnh còn sót lại lúc mới say rượu
Trời ạ…Không phải là thật chứ? Sao lại cùng người đàn ông này quấn quýt một chỗ chứ? Làm loạn sau khi say rượu ư? Quả nhiên, say rượu thì không hề có được kết cục tốt. Có điều, cô phát hiện ra chính mình vẫn rất khó có thể đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy!
Ba năm, đã qua ba năm, cô lại cùng người đàn ông đã nuôi mình mười năm phát sinh quan hệ một lần nữa…
Có lẽ là đã phát hiện ra sự hoảng hốt của Mạch Khê, người đàn ông đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm thân mình lả lướt của cô dính sát vào mình!
“Khê nhi…" Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên. Một đêm hôm qua, cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến hắn rất muốn ngủ. Lại phát hiện, cho dù người con gái trong lòng đã ngủ rồi, nhưng hắn chỉ sợ một khi cô tỉnh lại sẽ chạy trốn một lần nữa. Bởi vậy, hắn cứ thế nhìn cô cho đến hừng đông.
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa."
Thân mình Mạch Khê có chút cứng ngắc. Hiển nhiên, cô không biết xử lý việc xảy ra sau khi tỉnh rượu. Một lúc lâu sau, cô đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên một vẻ tịch liêu. Cố nén cơn đau nhức trên người, cô kéo lấy cái chăn che lại trước ngực, mái tóc dài cũng theo đó mà xõa xuống, đẹp không sao tả xiết.
“Đây là mục đích của anh? Lấy rượu trang để uy hiếp tôi, chẳng qua cũng chỉ là muốn lại làm nhục tôi?" Giọng nói của cô có điểm khàn khàn mất sức, như là vì tối qua buông thả dục vọng, lại như bởi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Có điều, trong mắt cô không hề có vẻ thống hận, mà là sự thản nhiên như cơn gió nhẹ thoáng qua...
Đã thế lần này nói cho hết lời, cô lẳng lặng chờ đợi, đợi một hồi mưa gió quật lại. Nhưng sau một lúc lâu, vẫn là vẻ sóng yên biển lặng, dường như, ngay cả nhịp thở người đàn ông kia cũng thực bình ổn. Mạch Khê không nhịn được bèn nâng tầm mắt lên, cùng đôi mắt âm trầm kia nhìn nhau!
Mi mắt cô run nhẹ lên, còn chưa kịp tránh né đã thấy Lôi Dận ngồi dậy, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cô, đôi môi cũng nhếch lên vẻ mờ ám…
“Tiểu nha đầu, tối hôm qua … chính em là người chủ động. Nỗi ‘nhục nhã’ này của anh…phải làm thế nào đây?" Tiếng nói trầm thấp hờ hững, lại mang theo ý hài hước.
“Cái gì?"
Mạch Khê sửng sốt, ngây ngốc nhìn ánh mắt hắn. Khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh như thể cả con người kia chỉ là một bức tượng. Có điều…hắn vốn không thích nói đùa!
Một màn tối qua, vừa rõ ràng lại vừa mông lung, liền như đèn kéo quân mà chậm rãi hiện lên trong đầu cô. Cho đến kia dừng lại ở một … hình ảnh nào đó, hai má cô bỗng đỏ bừng lên. Cô cụp mắt xuống, bản tay nhỏ bé nắm chặt một góc chăn. Nếu ở đây có một cái hang thì tốt quá, cô sẽ trực tiếp chui vào, không bao giờ ra nữa đâu…
Lôi Dận cười nhẹ, nụ cười kia dịu dàng như nước chảy, ánh mắt lại hiện lên khát vọng mãnh liệt. Bờ eo của Khê nhi luôn luôn nhạy cảm như vậy. Mà hắn, thậm chí còn quen thuộc thân thể cô hơn cô nữa.
Hắn khẽ liếm trêu đùa nơi mẫn cảm của cô khiến người con gái không chịu được mà rên rỉ nhiều hơn. Thân mình kia như muốn trốn tránh đi lại như có chút chờ mong. Bàn tay hắn lặng lẽ cởi ra quần lót của cô, ném một đường cong duyên dáng xuống tấm thảm dày.
Mạch Khê nức nở như một con vật nhỏ xinh, thân thể mềm mại hơi cuộn tròn lại, đôi môi tràn ra những tiếng kêu kinh hãi. Vừa cảm nhận được bàn tay to của người đàn ông thuần thục luồn đến giữa hai chân, thân thể mềm mại run lên, cô theo bản năng khép hai chân lại.
“Khê nhi…Đừng xấu hổ, mở chân ra…" Giọng nói của Lôi Dận thật trầm thấp, như hương rượu được niêm phong trong kho rượu hàng ngàn năm dài, mang theo sự quyến rũ, mê hoặc. Thế nhưng, chính sự khàn khàn, trầm khàn của giọng nói ấy đã bán đứng hắn. Không khó để nhìn ra người đẹp kiều mỵ trong lòng đã khiến hắn điên cuồng…
Hắn đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội trốn tránh. Sau ba năm, trong nháy mắt nhìn thấy cô, hắn mới biết chính mình nhớ cô đến nhường nào! Hắn muốn cô! Muốn cô đến điên cuồng!
Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi non của Mạch Khê, dễ dàng tách hai chân cô ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt không gian giữa đó, khiến cô rốt cục cũng không thể kháng cự được nữa.
“A…" Đột nhiên bị một ngón tay dài xâm nhập khiến thân thể mềm mại của Mạch Khê run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn mê man đúng như người đang say, vô lực mà ngửa lên. Theo từng động tác của người đàn ông, cô bị kích thích đến khó chịu, đôi môi đỏ mọng để thoát ra một chuỗi tiếng rên rỉ mất hồn.
“Bé con, so với ba năm trước, em càng khiến đàn ông điên cuồng." Đôi mắt xanh lục tràn ngập vẻ cưng chiều. Hắn thấp giọng trêu đùa, trong giọng nói lại đầy vẻ mê loạn, “So với trước kia càng mẫn cảm hơn, có điều…khít chặt như vậy, sao có thể chấp nhận anh?" Nói xong, động tác của hắn càng ác ý hơn.
Mạch Khê thở mạnh một tiếng. Sự thân mật không một chút ngăn trở này khiến cô sinh ra những phản ứng mãnh liệt. Cảm giác kỳ dị như ma mị, lại như ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô hơi ngửa đầu, kêu lên một tiếng làm nũng…
“Không…"
Tấm trải giường dưới hạ thân thực sự đã ướt át một khoảng lớn. Tuy rằng cô đã từng trải qua chuyện giường chiếu, nhưng cuộc sống ba năm qua lại đưa cô trở về thành một trang giấy trắng, làm sao cô có thể chống đỡ nổi sự khiêu khích như vậy. Khoái cảm đến tê dại từng đợt dâng lên giữa hai chân, hội tụ thành một con sóng mãnh liệt khiến cô không kiềm chế được mà chìm sâu trong đó, chỉ có thể mê loạn kêu lên những tiếng ám muội….
“Tôi…chịu không nổi…ư…" Mạch Khê không khỏi thét chói tai, thân thể mềm mại không tự chủ được mà tiếp tục ngọ nguậy. Bàn tay nhỏ bé tóm lấy tay hắn, cô nhìn hắn với ánh mắt mê man như đang cầu xin…
Người đẹp trong lòng khiến hắn thực điên cuồng. Tuy rằng cô không còn là cô gái còn trinh nữa, nhưng qua ba năm không yêu đương gì, cô tự nhiên lại trở về như một cô gái thuần khiết. Dục vọng dâng lên khiến nửa mình dưới hắn trướng đau. Chỉ có điều, cô còn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận hắn nên hắn chỉ có thể buộc mình nhịn xuống…Tuy rằng, dục vọng của hắn không ngừng kêu gào muốn hắn như dã thú mà xông lên…Tuy rằng, hắn đã thực sự thanh tâm quả dục ba năm nay!
Ba năm qua, hắn rất khó tưởng tượng mình có thể như một hòa thượng, lại giả như giống Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với bao nhiêu phụ nữ chủ động nhưng hắn không hề nổi hứng thú. Mỗi khi có người phụ nữ nằm dưới hắn, trước mắt hắn luôn hiện ra khuôn mặt vui giận thất thường của Mạch Khê. Thậm chí với một Bạc Cơ ‘phong tình vạn chủng’, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng đến chỗ cô ngồi một chút, ngắm dung mạo cô chốc lát rồi rời đi…
Hắn nghĩ mình đã biến thành phế nhân!
Chỉ là không hề ngờ, ba năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Mạch Khê, hắn đã điên cuồng muốn có được cô, giữ lấy cô! Dường như tình cảm đã lâu nay được dịp bùng cháy, nó tự động đến, không thể điều khiển, cũng không thể vãn hồi được!
Có điều, hắn muốn cho người con gái trong lòng một chút thời gian để thích ứng. Cô nhỏ như vậy, mẫn cảm như vậy, hắn sợ sẽ làm đau cô…Lần đầu tiên trong đời, hắn quan tâm săn sóc cho một người phụ nữ lúc trên giường!
“Khê nhi…" Hắn dịu dàng nói nhỏ bên tai cô. “Khu vườn bí ẩn" không hề che đậy hiện ra trước mặt hắn, như dụ dỗ, gọi mời, khiến kẻ khác phải mê muội…“Đẹp quá!"
Tiếng nói trầm khàn theo đôi môi một đường đi xuống, hắn gần như cúi đầu, tôn thờ mà hôn lên cánh hoa kia… (Jins: @.@ // FY: *há mồm thở*).
“A…Đừng…như vậy…" Giờ khắc này, bởi xấu hổ mà cả người cô như nhuốm một màu hồng nhạt. Bàn tay mềm mại không dám tin mà che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếng rên rỉ yếu ớt cũng theo khe ngón tay mà tràn ra.
Khoái cảm tê dại càng thêm đậm khiến cô cảm giác trong cơ thể mình như có một ham muốn đã ngủ đông giờ thức giấc. Chính cái cảm giác không thể lý giải được này lại khiến người ta sợ hãi.
“Bé con, em sẽ thích…" Đôi mắt Lôi Dận tối sầm đến tận cùng, những tia máu đỏ tươi xuất hiện cùng với dục vọng không lối thoát trong mắt hắn. Bên môi hắn lại gợn lên độ cong mị hoặc, tiếp tục công việc đang dang dở, lại ác ý dùng răng nanh khẽ cắn khiến cho người con gái dưới thân run rẩy kịch liệt.
“Ô…a…Lôi, Lôi Dận…" Động tác bất thình lình khiến bàn tay Mạch Khê túm chặt lấy tấm ga trải giường, thừa nhận lấy khoái cảm trên đỉnh dục vọng, đôi môi đỏ mọng cũng bởi thế mà gọi lên cái tên quen thuộc đã từng cất tận sâu trong đáy lòng.
Giọng nói truyền vào tai khiến hắn chấn động…
“Khê nhi…" Hắn hơi buông lỏng thân mình mềm mại kia ra, nhìn khuôn mặt bị ngọn lửa của đam mê làm cho đỏ bừng lên, ánh mắt hắn hiện lên sự vui sướng tột cùng. Hắn thâm tình nhìn cô, rất lâu…
Mạch Khê kêu lên những tiếng nức nở, trên trán đã vã đầy mồ hôi. Thật dễ dàng để thấy được cô vừa trải qua cơn “cuồng phong" mãnh liệt đến mức nào. Mê đắm nhìn đôi mắt xanh lục âm trầm kia, đôi môi anh đào khẽ mở ra. Cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt hắn, rất rõ ràng…
“Khê nhi...gọi tên anh!" Nụ hôn của hắn thật dịu dàng, không hề nhuốm chút mùi vị dục vọng. Hắn chỉ nhẹ tách hai cánh môi anh đào ra, như muốn truyền tất cả tình yêu vô hạn vào...
Đôi mắt kia, lại mang theo nỗi khắc khoải chờ mong!
Cảm nhận được tình cảm khác thường của hắn, đáy lòng cô không khỏi ấm áp, kìm lòng không được mà buông lơi cả thể xác lẫn tinh thần để đón nhận hắn. Đôi môi hé mở, cô cẩn thận kêu lên một tiếng…
“Lôi...Dận..."
Một nụ hôn sâu dừng trên trán cô, tiếng nói trầm thấp lại một lần nữa mang theo nỗi khát vọng…
“Khê nhi, một chữ ‘Dận’ này, về sau chỉ dành cho em gọi..."
Mùi hương thơm ngát của cô thấm sâu trong mũi hắn, trong lúc say mê, hắn lại thầm thì nói như ra lệnh, “Khê nhi, gọi tên anh!" Nói xong, hắn tựa trán lên vầng trán cô, “Anh muốn em đêm nay cam tâm tình nguyện cho anh…"
Người đàn ông cúi đầu, cùng với lời nói trực tiếp khiến cho Mạch Khê kinh hoàng không thôi. Cô nhìn hắn, trong lúc nhất thời không phân rõ được đây là cảnh trong mơ hay chính là sự thực. Ban đêm thường lắm điều ám muội, tại nơi này – một thành phố xa lạ, nằm dưới một thân hình quen thuộc lại khiến cô rơi nước mắt.
Ánh mắt người đàn ông quá mức chân thành, lại thâm thúy khiến cô mơ hồ cảm giác được…sự thâm tình của hắn, trái tim hắn, cũng sẽ xúc động như cô!
Say…Thật sự là say! Thì ra rượu thật sự là thứ tốt… nó có thể đem tất cả đều trở nên tốt đẹp. Cũng như cô chẳng hạn, cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện làm theo yêu cầu của hắn, nhẹ nhàng gọi ra cái tên ẩn sâu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi…
“Dận…" Đôi mắt đẹp của cô lộ ra nét triền miên vô tận cùng vẻ đáng yêu, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy cánh tay tráng kiện của hắn. Cơ thể rắn chắc cùng làn da màu đồng khiến cô gần như không cưỡng lại được…
Người con gái đẹp mê hồn trong lòng, cùng đôi mắt mơ hồ khiến hắn rốt cục không nhịn được nữa. Nhất là, cô chưa bao giờ gọi hắn như vậy khiến đợt sóng ngầm trong lòng nổi dậy. Hắn cởi bỏ quần áo, phóng thích cự long đã sớm căng cứng, quỳ giữa hai chân cô rồi thẳng lưng một cái, dục vọng nóng bỏng xâm nhập vào nhưng chưa hề tiếp tục...
“A…" Mạch Khê nhíu mày kêu lên một tiếng. Tuy rằng đây không phải lần đầu nhưng cơ thể vẫn co thắt khá nhanh, cả thân thể chịu kích thích mà ôm chặt lấy hắn.
“Khê nhi…" Sự ấm áp cùng cơn co thắt nhanh trong thân thể của cô khiến Lôi Dận hít sâu một hơi, không khỏi gầm nhẹ. Xúc cảm khác thường kích phát hắn thiếu chút nữa không khống chế nổi mà điên cuồng ra vào. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của cô, trong ngực hắn lại lan ra nỗi thương tiếc. Hắn cúi đầu, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt cô, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Ư…a…xấu xa…đau quá…" Không thể ngăn cản được hắn, cô chỉ có thể lẩm bẩm oán hận, dùng ngón tay ngọc ngà siết chặt bờ vai hắn như để trả đũa.
Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó cô đã bị cơn mê loạn dẫn đến lối đi nào đó.
Dần dần, cô hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi môi đỏ mọng để thoát những tiếng rên rỉ kiều mị. Bàn tay níu chặt lấy bả vai hắn không biết từ lúc nào đã buông lỏng, thậm chí, bởi động tác của hắn càng ngày càng cuồng dã mà hai cánh tay đã buông thõng xuống…
Lôi Dận nhìn người con gái đang thở hổn hển dưới thân. Tuy rằng chia lìa ba năm, nhưng đôi mắt, cái mũi tinh tế này vẫn mang vẻ đẹp động lòng người, nét kiều mỵ khiến kẻ khác phải si mê, lại như thể có chút thương tiếc. Ngoại trừ cô ra, không ai có thể như vậy!
“Khê nhi, Khê nhi…" Hắn nhịn không được liền nâng khuôn mặt cô lên, như là để xác nhận sự tồn tại của cô, hắn cúi đầu, đau đớn mà gọi tên.
Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, trong lúc nhớ nhung đến đau đớn, hắn vẫn gọi lên cái tên này. Ngay cả trong mơ cũng vậy, nhưng có gọi thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể thấy được nụ cười của cô. Đến lúc choàng tỉnh từ cơn mơ, cũng chỉ còn lại một mình hắn với tịch mịch, cô liêu. Nỗi bi thương, nhớ nhung dường như làm thời gian của hắn hoàn toàn đông lại…
Còn bây giờ, sự tồn tại này là chân thực, chân thực đến mức khiến tim hắn đập rất nhanh, cũng thực sự cảm động!
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn trên đỉnh đầu Mạch Khê. Cô vô lực nâng tầm mắt nhìn người đàn ông trên người. Nụ hôn ấm áp của hắn quật lòng cô phát đau, trong lúc nhất thời, sâu tận trong tâm hồn trào ra vô số cảm xúc. Có yêu say đắm, có nỗi khắc khoải nhớ mong, lại có mê man oán hận, đau đớn không cam lòng...Trong một khắc này, tất cả những cảm xúc đó lại hóa thành nỗi khiếp sợ trong cô.
“Thật sự...là anh sao?" Cô tình nguyện nghĩ rằng mình đang say rượu mà nhìn nhầm. Ánh mắt người đàn ông này quá mức thâm trầm khiến cô có chút sợ hãi. Cô sợ, tất cả chỉ là một giấc mơ, giấc mơ qua rồi thì tan, nát và không thấy đâu nữa...
“Là anh..." Lôi Dận cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kề bên môi, khẽ hôn rồi thâm tình nói nhỏ.
“Dận…Dận…" Mạch Khê giữ lòng không được, mở to hai mắt, một lần lại một lần gọi lên cái tên khiến kẻ khác quyến luyến, cõi lòng cũng theo từng chữ này mà rung động…
“Khê nhi…" Tiếng nói của cô khi gọi tên hắn thật yêu kiều yếu ớt, vô cùng mê người, khiến hắn trào dâng cảm giác mà trước nay chưa có ai khiến hắn cảm nhận được. Hắn nhịn không được lại cúi đầu hôn lên gò má trắng hồng của cô, thắt lưng lại đột nhiên tăng tốc.
“A…Dận…" Mạch Khê bị hắn đột nhiên công kích như vậy thành ra mọi ý thức như tan đi hết, mơ hồ không thể nắm bắt rõ hiện tại, chỉ có thể theo phản ứng bản năng của thân thể mà cong lưng lên đón nhận lấy dục vọng của hắn.
Người đàn ông cúi đầu, quyến luyến nhìn người con gái yêu kiều dưới thân, thật lâu cũng không rời đi được. Cô tựa như một đóa hoa nở rộ, tỏa ra hương thơm trí mạng khiến kẻ khác kìm lòng không được mà mê mẩn, sa vào. Mà một khi rơi vào cạm bẫy đó liền vĩnh viễn không thể thoát đi được!
Khoái cảm kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ thì ngay cả linh hồn cũng rung động cùng một nhịp.
Hắn cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở kia, trong lúc thở dốc lại cùng hơi thở của cô hòa quyện vào nhau, không phân riêng rẽ...
Thật lâu sau đó…
Trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt. Cô gái như con mèo nhỏ mất hết sức lực mà nép trong lòng người đàn ông. Còn người kia thì ôm chặt lấy cô trong lòng, cảm thụ từng đợt co thắt của cơ thể cô, như đang cắn nuốt lấy tinh hoa nam tính của hắn. Trong cơ thể dường như còn chưa thỏa mãn, lại dần muốn điên cuồng trở lại.
“Ưm…" Trong lúc hoan ái điên cuồng, Mạch Khê lấy lại tinh thần nhưng vẫn có chút mờ mịt. Cô cảm nhận được sức mạnh của hắn cực kỳ nóng bỏng trong cơ thể mình, đôi mắt xinh đẹp mê ly mà chớp chớp, cũng mang theo vẻ nghi hoặc.
“Khê nhi, hương vị của em khiến anh ngày càng nghiện…" Rời đi môi đỏ mọng, lại nhìn thấy ngay vẻ mặt đáng yêu của cô, Lôi Dận cúi đầu cười, đôi môi thì thầm bên tai cô. Như thể không cho người con gái trong lòng thời gian kịp phản ứng, hắn mở miệng ngậm lấy vành tai tinh xảo trơn mịn kia, đồng thời, thẳng lưng tiếp tục động tác ra vào.
Giờ khắc này, người con gái xinh đẹp dưới thân khiến hắn cực rung động. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện sự đau đớn cùng mê say.
Mạch Khê thở gấp, hơi hơi ngửa đầu. Cái cô nhìn thấy cũng chỉ còn là trần phòng xa hoa, ánh đèn hắt qua tấm cửa kính trong suốt. Trong lúc mãnh liệt như thế này, cơn say dường như đã tan đi không ít, còn lại cũng chỉ thấy con sóng tình vô hạn. Cô theo bản năng nhìn về phía hắn. Trên người hắn vẫn luôn tản ra hương vị của người từng trải, gương mặt anh tuấn lại nhuốm chút dấu vết của năm tháng đau thương, mỗi cử chỉ của hắn vẫn như trước, mang theo khí chất quý tộc. Hắn như một bậc vương giả, lại vô cùng dịu dàng chăm sóc cho cô. Đây như một giấc mơ vậy!
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn…một lần phóng túng!
“Dận...anh bắt nạt người…ta…em chỉ muốn ở trên thôi..." Cô chìa bàn tay vuốt lên khuôn mặt hắn, lời nói nũng nịu theo đôi môi đỏ mọng phát ra, đôi mắt quyến rũ như sợi tơ quấn lấy tim người cũng tràn một vẻ mê hoặc.
Hành vi cùng lời yêu cầu chủ động của Mạch Khê khiến Lôi Dận nao nao. Khê nhi của hắn...từ khi nào thì to gan như vậy?
“Được…Em muốn như thế nào thì sẽ như vậy." Ngón tay dài khẽ lướt qua cánh môi sưng đỏ của Mạch Khê. Cười nhẹ vô cùng cưng chiều, hắn nắm ngay lấy bờ eo nhỏ của cô, xoay một cái đổi vị trí, làm cho cô ở phía trên nắm quyền chủ động.
Mạch Khê cười quyến rũ, đôi đùi thon gọn khóa trụ trên người Lôi Dận, thân thể mềm mại hơi uốn cong. Cô cố ý trêu chọc dòng suy nghĩ của hắn, bàn tay nhỏ bé không an phận mà di chuyển trên lồng ngực hắn. Chưa bao giờ có kinh nghiệm làm chuyện này nên đương nhiên động tác của cô có vẻ trúc trắc, thế nhưng lại có thể khiến xúc cảm người đàn ông kia bộc phát ghê người.
Cô nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng hạ xuống hôn lên lồng ngực hắn, trượt thẳng đến cơ bụng rắn chắc...Mạch Khê khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hàm chứa ý cười liếc nhìn đôi mắt xanh lục một cái, rồi bỗng nhiên lại cúi đầu xuống, nghịch ngợm mà tiếp tục trượt xuống...
"Khê nhi, em đúng là tiểu yêu tinh!" Lôi Dận thoải mái thở hắt một tiếng, bàn tay to đè lên cái đầu nhỏ nhắn kia, ngón tay thon dài như đang thưởng thức mái tóc mềm mại của cô. Dục vọng dưới bàn tay nhỏ bé cùng cái lưỡi linh hoạt kia gần như cháy lên hừng hực, khiến cho hắn gần như mất lý trí, thiếu chút nữa không kiềm chế được.
So với kỹ xảo của cô, thật sự là có rất nhiều người phụ nữ khác bạo dạn hơn rất nhiều, nhưng không có một người nào đem lại cho hắn cảm giác mãnh liệt như cô!
Chính là…chỉ một ánh mắt, hoặc là một động tác ngây ngô không thể ngây ngô hơn của cô lại có thể trở nên như một đòn trí mạng đối với hắn!
“Còn chưa chơi đủ, hm?" Lôi Dận rốt cục không nhịn nổi, tóm lấy hai bàn tay nhỏ bé, giọng nói khàn đặc lộ rõ dục vọng. Hắn như thể muốn cảnh cáo nếu cô còn tiếp tục tra tấn hắn, hắn không ngại mà bộc lộ toàn bộ khát vọng của mình.
Mạch Khê yêu mị cười cười, hơi ngồi dậy, bàn tay non mịn đặt lên cơ thể rắn chắc của hắn. Thân thể cô mềm mại lạ thường, có lẽ chính bởi được học múa từ nhỏ nên cơ thể mới có sự mềm dẻo như một chú rắn nước mà cọ sát trên thân thể người đàn ông to lớn. Có điều, trong quá trình này, cô ngày càng mê loạn, không thể kiềm chế được mà để dục vọng nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể mình, khiến toàn thân như nhũn ra…
Khoái cảm mãnh liệt úp đến khiến cô không thể khắc chế tiếng rên rỉ cùng thở dốc, vòng eo nhỏ nhắn cũng uốn cong thành một tư thế kiều mỵ vô cùng.
Người đàn ông cũng phối hợp theo tiết tấu của cô, rồi đột nhiên đâm vào sâu hơn.
“A …" Mạch Khê rốt cuộc không chịu nổi sự cuồng dã, ê ẩm tê dại vọt lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đôi môi đỏ mỏng cũng kêu lên từng tiếng rên rỉ. Cả thân thể dâng lên khoái cảm mãnh liệt, sau đột nhiên mềm nhũn ra, ngã nhào lên người Lôi Dận.
“Bé con, không được sao?" Lôi Dận nhịn không được cười nhẹ. Khê nhi của hắn dường như ngày càng mẫn cảm, như đóa hoa xinh đẹp khiến kẻ khác điên cuồng. Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông khẽ vuốt lên mông cô, thật cẩn thận như vỗ về một thứ báu vật bằng sứ trân quý. Sau đó, ánh mắt xanh lục chăm chú càng thêm tối sầm, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn. Bàn tay to lớn một trái một phải đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động mà nhấn eo cô xuống, bởi thực tình lúc trước hắn còn chưa phóng thích dục vọng...
Giờ khắc này, một làn sóng khổng lồ ập đến. Cô chỉ cảm thấy như mình đang phiêu đãng trong một biển nước ấm áp, toàn thân trên dưới trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn...
Cô nằm úp sấp trước ngực hắn, cảm thụ sự rắn chắc của hắn…Một hồi lâu sau, khi mà một luồng nhiệt nóng rẫy trào vào cơ thể, chảy đến tận sâu nhất bên trong…
Mạch Khê khẽ thét lên một tiếng cao vút yêu kiều, lại như tiếng khóc nức nở. Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngửa về phía sau, thân mình mềm mại cong lên, đôi mắt trống rỗng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay cả ý thức cũng dường như đã phiêu tán…
Thời gian dường như ngưng lại vài giây, sau đó thân thể mềm mại bỗng nhiên rạp xuống…
Người đàn ông ôm thân mình người con gái xinh đẹp động lòng người nhưng không còn chút sức nào nằm xuống, để cô an ổn dựa sát vào ngực hắn. Hắn cúi đầu cười thì mới phát hiện ra cô thực đã mất đi ý thức. Hắn hơi cười khổ.
Quả nhiên vẫn là hắn phóng túng! Biết rõ cô rất ngây ngô, thân mình làm sao có thể thừa nhận được một đêm hoan ái mãnh liệt như vậy. Nhưng mà, hắn thực sự là rất nhớ, rất nhớ cô!
Hắn nâng tay vuốt ve bờ mông tròn đầy, từng tấc da thịt mịn màng của cô. Ngón tay ấm áp như đang thưởng thức một món đồ cẩm thạch tinh xảo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ôm chặt cô vào lòng, Lôi Dận mới thở một hơi dài thỏa mãn…
———————————
Lúc Mạch Khê mở mắt thì sắc trời đã sáng chói, trận tuyết lớn cũng không còn thấy nữa. Ánh nắng ấm áp giữa trời đông dịu nhẹ chiếu vào căn phòng. Tấm rèm lụa mỏng manh kia cũng không che đi được sự ấm áp kia, mỗi một góc trong căn phòng đều thấm mùi nắng ấm...
Ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết trắng. Thời tiết như vậy khiến nhiều người cảm thấy thật sảng khoái.
Mạch Khê thoải mái nỉ non một tiếng, thân mình cũng cựa quậy, lại bởi sự mềm mại dưới thân khiến cô đột nhiên ý thức lại được rằng mình không phải đang nằm trên đám mây, mà là trên một chiếc giường êm ái.
Cô kêu lên một tiếng. Ánh sáng chiếu rọi không chừa một góc nào trong phòng, chiếu lên sự xa hoa, tao nhã…
Thân thể không hiểu vì sao lại mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn, thậm chí hạ thân còn có chút đau đau khó chịu. Ngay trong lúc cô đang hoảng hốt, hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên cô.
Quay đầu nhìn lại…là khuôn mặt tao nhã, thâm thúy của người đàn ông. Ngay sau đó, trong đầu cô bỗng hiện ra mấy hình ảnh còn sót lại lúc mới say rượu
Trời ạ…Không phải là thật chứ? Sao lại cùng người đàn ông này quấn quýt một chỗ chứ? Làm loạn sau khi say rượu ư? Quả nhiên, say rượu thì không hề có được kết cục tốt. Có điều, cô phát hiện ra chính mình vẫn rất khó có thể đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy!
Ba năm, đã qua ba năm, cô lại cùng người đàn ông đã nuôi mình mười năm phát sinh quan hệ một lần nữa…
Có lẽ là đã phát hiện ra sự hoảng hốt của Mạch Khê, người đàn ông đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm thân mình lả lướt của cô dính sát vào mình!
“Khê nhi…" Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên. Một đêm hôm qua, cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến hắn rất muốn ngủ. Lại phát hiện, cho dù người con gái trong lòng đã ngủ rồi, nhưng hắn chỉ sợ một khi cô tỉnh lại sẽ chạy trốn một lần nữa. Bởi vậy, hắn cứ thế nhìn cô cho đến hừng đông.
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa."
Thân mình Mạch Khê có chút cứng ngắc. Hiển nhiên, cô không biết xử lý việc xảy ra sau khi tỉnh rượu. Một lúc lâu sau, cô đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên một vẻ tịch liêu. Cố nén cơn đau nhức trên người, cô kéo lấy cái chăn che lại trước ngực, mái tóc dài cũng theo đó mà xõa xuống, đẹp không sao tả xiết.
“Đây là mục đích của anh? Lấy rượu trang để uy hiếp tôi, chẳng qua cũng chỉ là muốn lại làm nhục tôi?" Giọng nói của cô có điểm khàn khàn mất sức, như là vì tối qua buông thả dục vọng, lại như bởi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Có điều, trong mắt cô không hề có vẻ thống hận, mà là sự thản nhiên như cơn gió nhẹ thoáng qua...
Đã thế lần này nói cho hết lời, cô lẳng lặng chờ đợi, đợi một hồi mưa gió quật lại. Nhưng sau một lúc lâu, vẫn là vẻ sóng yên biển lặng, dường như, ngay cả nhịp thở người đàn ông kia cũng thực bình ổn. Mạch Khê không nhịn được bèn nâng tầm mắt lên, cùng đôi mắt âm trầm kia nhìn nhau!
Mi mắt cô run nhẹ lên, còn chưa kịp tránh né đã thấy Lôi Dận ngồi dậy, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cô, đôi môi cũng nhếch lên vẻ mờ ám…
“Tiểu nha đầu, tối hôm qua … chính em là người chủ động. Nỗi ‘nhục nhã’ này của anh…phải làm thế nào đây?" Tiếng nói trầm thấp hờ hững, lại mang theo ý hài hước.
“Cái gì?"
Mạch Khê sửng sốt, ngây ngốc nhìn ánh mắt hắn. Khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh như thể cả con người kia chỉ là một bức tượng. Có điều…hắn vốn không thích nói đùa!
Một màn tối qua, vừa rõ ràng lại vừa mông lung, liền như đèn kéo quân mà chậm rãi hiện lên trong đầu cô. Cho đến kia dừng lại ở một … hình ảnh nào đó, hai má cô bỗng đỏ bừng lên. Cô cụp mắt xuống, bản tay nhỏ bé nắm chặt một góc chăn. Nếu ở đây có một cái hang thì tốt quá, cô sẽ trực tiếp chui vào, không bao giờ ra nữa đâu…
Tác giả :
Ân Tầm