Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 101
"Bác Hàn Á… Bác muốn nói gì?" Cô cẩn thận hỏi.
Quản gia Hàn Á khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, "Ta nhớ rõ tiểu thư Mạch Khê từng nói con rất muốn rời khỏi tòa thành. Suy nghĩ này giờ có thay đổi không?"
"Con...... " Mạch Khê nghẹn lời, trong lúc nhất thời chỉ biết chớp chớp đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng mãi mới nói: "Con đúng là muốn rời khỏi tòa thành, muốn có cuộc sống của chính mình."
Những lời này nói ra có chút khó khăn, ngay cả cô cũng rất kỳ quái. Lúc trước cô đã thề son sắt rằng phải rời khỏi nơi này, nhưng sao lần thứ hai nhắc đến lại cảm thấy có chút chua xót?
Hay là…
Cô đã quen với cuộc sống như thế này?
Quản gia Hàn Á dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa tâm tư Mạch Khê luôn đơn thuần, ông đương nhiên sẽ hiểu được sự chần chừ hiện trong đôi mắt cô. Đôi mày ông theo bản năng hơi nheo lại, cẩn thận hỏi ướm một câu: "Tiểu thư Mạch Khê… Dường như bây giờ con không muốn rời khỏi Lôi tiên sinh?"
"Không, con không có!" Mạch Khê phản bác lại như một phản xạ có điều kiện, lại bởi vì phản ứng quá mức, rõ ràng ý che giấu nên cô dường như cũng phát hiện được điểm ấy, hắng giọng nói: "Con muốn ra đi, với cha nuôi con chỉ như một quân cờ trong tay mà thôi. Ông ta muốn trả thù mẹ con, muốn lợi dụng con để trả thù. Con không muốn cuộc sống như vậy, một chút cũng không muốn..."
Nói đến đây, đáy mắt Mạch Khê hiện rõ vẻ kiên định, khát khao như trăng sáng giữa trời đêm, lại vô lực mang theo nét u buồn mơ hồ.
Hàn Á thấy rõ ràng, trong lòng lo lắng, ủ dột như thứ mực đen loang ra mặt nước…
"Tiểu thư Mạch Khê, nhìn con rất u buồn…"
"Bác Hàn Á?" Mạch Khê sửng sốt.
Hàn Á đau lòng nhìn cô, ngữ khí có chút trầm xuống, lại nhìn cô một lần nữa, cảm thấy như là…
"Con… đã yêu Lôi tiên sinh?"
Vấn đề rất thẳng thắn được nói ra khiến Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Toàn thân cô đều run rẩy, như vừa bị một bát nước lạnh tạt vào đầu. Chần chừ hồi lâu, cô mới bối rối phản bác lại: "Bác Hàn Á, bác nói gì vậy? Sao con có thể yêu được người đàn ông đó? Còn nữa, còn… Ông ta hại con thảm hại như vậy, một chút cảm nhận của con cũng không thèm quan tâm. Người đàn ông như vậy sao con có thể yêu được? Bác đừng nói lung tung, con không có…"
Ngữ khí của cô có pha chút vẻ hoảng hốt.
"Tiểu thư Mạch Khê..... " Sắc mặt Hàn Á hiển nhiên nghiêm trọng hẳn. Lôi Dận hoàn toàn biến thành một người đàn ông với Mạch Khê? Là một người đàn ông!
"Từ lúc nào thì con không gọi Lôi tiên sinh là cha nuôi nữa? Trong lòng con…"
"Không...... " Giọng nói của Mạch Khê hoàn toàn yếu ớt, cô bối rối lắc đầu, "Con, vừa rồi con nói nhầm. Ông ấy là… cha nuôi của con, sao con có thể yêu cha nuôi được? Con hẳn là phải hận ông ta, chỉ có hận mà thôi."
"Nếu ta có thể giúp con rời khỏi tòa thành thì sao?" Đôi mắt Hàn Á càng thêm thâm trầm, u tối. Ông không muốn Mạch Khê bị tổn thương, một chút cũng không đành lòng.
Trước khi đến phòng ăn ông đã đi qua thư phòng. Kỳ thật bình thường ông cũng chỉ lo quản lý người hầu và công việc trong nhà nên ít khi đi qua đó. Nếu vậy đáng lẽ ông cũng không nghe được gì. Có điều vừa rồi, trong lúc vô tình ông đã nghe được giọng nói trong thư phòng.
Làm quản gia trong nhà họ Lôi nhiều năm, ông hẳn là phải rời đi ngay lập tức. Thế nhưng cuộc tranh cãi trong phòng khiến ông chấn động. Trong ấn tượng của ông, Lôi Dận luôn ổn trọng và biết kiềm chế. Nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ tức giận. Cửa cách âm khá tốt nhưng không thể che lấp được tiếng nói phẫn nộ, tức giận của hắn.
Ông nghe được Lôi tiên sinh cùng Phí Dạ đang tranh cãi, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng kỳ quái. Phí Dạ là người thân cận nhất bên cạnh Lôi tiên sinh, luôn trầm mặc ít nói, lúc nào cũng theo lệnh mà làm việc. Thế nhưng lần này….
Theo bản năng, ông dán tai đến cạnh cửa. Đến khi nghe rõ nội dung cuộc tranh cãi thì toàn thân Hàn Á đổ mồ hôi lạnh…
Tiểu thư Mạch Khê… là con gái ruột của Lôi tiên sinh? Hơn nữa Lôi tiên sinh đã làm xét nghiệm ADN?
Quả thực nó như sét đánh giữa trời quang, khiến Hàn Á vô cùng hoảng sợ.
Nếu chuyện này là sự thật, như vậy Mạch Khê phải làm sao bây giờ? Nếu cô biết Lôi tiên sinh chính là cha đẻ mình thì phải làm sao đây? Nếu như trước giờ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như sinh nhật mười tám tuổi cô đã biết chuyện này thì quả thực không cần phải sợ hắn như vậy. Chỉ có điều….
Ông nhớ rõ, Lôi tiên sinh đã kiên quyết ra lệnh sắp xếp cho Mạch Khê ngủ ở phòng hắn. Trong đó chỉ có một cái giường, mà Lôi tiên sinh thì không thể nào ngủ trên sofa được. Ông nhớ rõ, mỗi sáng sớm, vẻ mặt Mạch Khê thật tiều tụy, thậm chí trên cổ và gáy cô luôn có dấu vết ám muội. Ông còn nhớ rõ, khi hắn biết Mạch Khê mang thai, chính là cái thai mà không lâu sau bị sảy, vẻ mặt Lôi tiên sinh hoàn toàn thỏa mãn…
Tất cả, tất cả ông đều nhớ rõ. Chẳng qua ông chỉ là một quản gia, chỉ có thể lựa chọn cách im lặng. Thậm chí tận đáy lòng ông còn thầm cầu nguyện, để một ngày Lôi tiên sinh sẽ phát hiện được tâm tư mình, sẽ biết được cảm giác của mình đối với tiểu thư Mạch Khê hoàn toàn khác với tất cả mọi người phụ nữ khác.
Bởi vì, mỗi khi Lôi tiên sinh đối mặt với tiểu thư Mạch Khê thì ánh mắt cùng cử chỉ của hắn hoàn toàn khác biệt, làm chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Từ sau khi tiểu thư Mạch Khê mang thai, Lôi tiên sinh nhìn qua cả người đều toát lên vẻ dịu dàng rất nhiều. Thậm chí có một lần, ông còn nghe Lôi tiên sinh gọi điện về nói rằng tự tay đi đặt giường trẻ con, mọi chuyện phải giấu Mạch Khê. Điều này khiến Hàn Á cảm động sâu sắc.
Ông làm việc trong tòa thành lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Lôi tiên sinh đối với một người phụ nữ lại chiều chuộng như thế. Thậm chí đôi mắt lạnh lùng cũng hiện lên vẻ vui mừng, mà đây lại là một mặt hắn chưa từng bộc lộ. Chính bởi vậy ông vẫn ngày đêm cầu nguyện, hy vọng đứa trẻ này có thể thay đổi quan hệ giữa hai người. Tuy rằng Mạch Khê là con gái nuôi của Lôi Dận nhưng ai bảo rằng cha nuôi và con gái nuôi không thể yêu nhau! Trước lúc Mạch Khê mười tám tuổi, Lôi tiên sinh là người giám hộ hợp pháp của cô, nhưng qua mười tám tuổi thì quan hệ này sẽ không tồn tại nữa. Như vậy thì sẽ là một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau thì có gì là không thể!
Thế nhưng hôm nay, ông nghe được điều này…
Nội dung cuộc tranh cãi khiến toàn thân ông lạnh toát.
Nếu tiểu thư Mạch Khê thật sự là người họ Lôi, như vậy chuyện phát sinh lúc trước với Lôi tiên sinh, tất cả đúng là… loạn luân!
Trời sinh bản tính cao ngạo, cô bé có thể chấp nhận điều này không?
Còn nữa…
Vừa rồi ông mơ hồ thấy vẻ chần chừ trong mắt cô. Ánh mắt đó mang theo thứ tình cảm thuần khiết của một cô gái trẻ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thôi nhưng ông có thể nhìn thấy.
Tiểu thư Mạch Khê.... Đã thật sự yêu Lôi tiên sinh sao?
Nếu thật sự là như vậy…
Hàn Á nhìn cô, trong lòng chợt tê lạnh đi…
Lời nói của Hàn Á khiến Mạch Khê có đôi chút bất ngờ, "Bác Hàn Á, bác vừa mới nói… muốn dẫn con rời khỏi đây?"
"Ta, ta chỉ là muốn biết ý kiến của tiểu thư Mạch Khê. Nếu con muốn rời khỏi tòa thành, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp con đi."
Nếu có thể tránh cho cô một chút tổn thương thôi đi chăng nữa, ông cam tâm trở thành người đáng ghét nhất trong mắt Lôi tiên sinh.
Mạch Khê không chớp mắt nhìn Hàn Á, mãi sau mới nghiêm túc nói: "Bác Hàn Á, vì sao đến giờ mới ủng hộ con rời khỏi tòa thành? Con nhớ rõ ngày đó bác còn can ngăn con, nói con an tâm ở lại đây."
"Ta...... Ta chỉ sợ tiểu thư Mạch Khê ở lại đây lâu ngày sẽ sinh tình..... " Hàn Á hơi lắp bắp, không biết nên nói thế nào.
"Lâu ngày sinh tình? Lâu ngày sẽ sinh tình với người trong tòa thành? Bác Hàn Á sợ con lâu ngày sinh tình với… cha nuôi?"
"Không được!" Hàn Á có chút kích động, ngay sau đó cầm lấy cánh tay Mạch Khê, khẩn trương nói: "Con không thể yêu Lôi tiên sinh. Hai người không thể yêu nhau, tuyệt đối không thể!"
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con gái ruột của Lôi tiên sinh!" Hàn Á nói ngay ra chuyện vừa nghe được. Chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến Mạch Khê bàng hoàng, sững sờ.
Không khí đột nhiên như đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng...
Hàn Á vừa dứt câu thì đột nhiên ngậm miệng lại, trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi...
Sâu trong ánh mắt Mạch Khê cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, rồi ngay sau đó là nỗi đau đớn khôn cùng...
"Tiểu thư Mạch Khê.... "
"Bác Hàn Á, chuyện này bác nghe được ở đâu?" Giọng nói của cô như người mất hồn, rõ ràng là nhẹ nhàng nhưng nghe qua thì thực yếu ớt, bất lực. Mặc dù lần trước xem cuốn nhật kí cô đã từng lo lắng chuyện này, nhưng giờ khắc này nghe được một câu nói chân thực như vậy thì tận sâu trong đáy lòng chỉ còn lại nỗi đau khôn xiết.
Cho tới bây giờ, Mạch Khê mới biết rõ ràng rằng chính mình không muốn thừa nhận sự thật này. Bởi vậy, một thứ tình cảm không thể khống chế được đã dần nhen nhóm trong lòng cô. Trong tiềm thức, cô vẫn tin rằng người đàn ông kia căn bản không phải cha đẻ của mình.
Nhìn thấy Lôi Dận mấy ngày nay, cô hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Bởi vậy trong lòng cũng như được giải tỏa, mới có thể mê muội, mới có thể bỏ ngoài tai những dị nghị trong tòa thành.
"Ta... Là ta nghe thấy trong thư phòng..."
Hàn Á chần chừ một chút. Chuyện đã đến nước này, ông cũng không muốn nhắc đến việc Lôi tiên sinh và Phí Dạ có một cuộc tranh cãi trong thư phòng, mà nội dung là... Lôi tiên sinh có một cô con gái ruột!
Ánh mắt Mạch Khê dần ảm đạm, một tia sáng cuối cùng cũng đã bị diệt nốt...
Lôi Dận, ông quá tàn nhẫn...
Vì cái gì phải làm như vậy?
Nếu ông thật sự nghi ngờ tôi là con gái ông thì cần gì phải bày ra bộ mặt dịu dàng đó! Cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?
Khóe môi cô khẽ cong lên mang theo ý cười chua sót, hàng mi dài cũng run lên...
"Tiểu thư Mạch Khê..... " Hàn Á lo lắng mà nhìn cô.
"Bác Hàn Á, con muốn yên tĩnh một chút, có thể đẩy con ra ngoài được không?"
Hàn Á gật đầu. Kỳ thực trong lòng ông cũng đau như dao cắt vậy...
__________________
Ánh mặt trời chiếu rọi lên những cánh hoa xinh đẹp. Biển hoa trắng muốt tinh khôi kia dưới ánh dương lại càng tuyệt mỹ hơn.
Mạch Khê một mực muốn ngắm biển hoa tuyệt đẹp kia. Từ khi vào tòa thành, cô vẫn chỉ nghĩ biển khơi bao la cũng không sánh được với hồ nước xanh thẳm in bóng Bạc Tuyết Bảo xinh đẹp. Nơi này là nơi khiến cô say đắm nhưng cũng là nơi mang đến cho cô nỗi thương tâm vô hạn.
Thì ra, ngồi ngắm biển hoa rộng lớn cũng làm sinh sôi một loại tâm tình. Đó là cảm giác thực sảng khoái, thả lỏng, cảm giác như trong lòng nở rộ đầy hoa thơm.
Dường như cô chưa bao giờ cảm nhận được một mùa xuân đích thực. Bởi bắt đầu từ khi mười tám, cô đã bị vây trong sự lạnh lùng, giá lạnh.
Vận mệnh như trêu ngươi! Khi cô đã dần quen với hơi thở của người đàn ông kia thì đúng lúc đó, số mệnh lật bài trêu đùa với cô!
Mạch Khê ngồi trên xe lăn, đôi mắt lưu ly không hề chớp lại nhuốm thêm nét u sầu, bi thương. Cô hẳn là phải hận người đàn ông kia, ít nhất so với dĩ vãng còn thêm phần thống hận hơn.
Có điều, giờ khắc này, cô cũng không dám đến chất vấn hắn, hỏi về quan hệ giữa cô với hắn và thân phận của cô.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau. Mạch Khê lại mẫn cảm mà có thể nghe ra tiếng bước chân này không thuộc về Lôi Dận.
Cô không hề quay đầu lại, bộ mặt vẫn bình tĩnh như trước. Ánh mắt cô dưới ánh dương càng thêm vẻ long lanh, trong sáng. Một giọng nói từ phía sau truyền đến...
"Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này gió hơi lớn, cẩn thận cảm lạnh. "
Cảm lạnh? Lòng cô thực sự đang lạnh thấu đây.
"Phí Dạ, biển hoa trong Bạc Tuyết Viên này, mẹ tôi có nhìn thấy không?" Giọng nói lạnh bạc của Mạch Khê vang lên. Cô rành mạch hỏi người đàn ông phía sau. Thậm chí cô còn chưa cho hắn một giây suy nghĩ, "Anh có biết chuyện về mẹ của tôi không? Đừng lừa gạt tôi!"
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Phí Dạ dường như ngẩn ra. Trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất an mơ hồ. Cảm xúc của Mạch Khê nhìn qua thật bất bình thường, cô im lặng quá mức, bộ dáng như thế này nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu thư Bạc Tuyết... cô ấy chưa hề nhìn thấy. Đây là do Lôi tiên sinh trồng để kỉ niệm."
"Là để tưởng nhớ mẹ tôi?"
"Có lẽ...... "
"Tôi biết, mẹ cũng đã từng ở đây, tại tòa thành này. Phí Dạ, anh cũng biết phải không?" Một làn gió nhẹ thoảng qua khiến giọng nói cô trở nên có chút yếu ớt.
Đuôi mày Phí Dạ thoáng hiện lên một chút vẻ nghi ngờ...
"Phí Dạ, đừng gạt tôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết." Mạch Khê không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.
Phía sau, tiếng nói trầm nhẹ vang lên, như có như không...
"Tôi biết những chuyện có liên quan đến mẹ cô với tòa thành." Phí Dạ biết không thể giấu giếm thêm được nữa. Mạch Khê là cô gái thông minh. Cô dám hỏi hắn trực tiếp như vậy, nhất định là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Bánh xe lăn hơi chuyển một chút. Mạch Khê trực tiếp đối mặt với Phí Dạ. Phía sau cô là những đóa hoa trắng muốt khẽ lay động trong làn gió nhẹ, đẹp vô cùng!
"Còn cần tôi tiếp tục hỏi anh không?" Giọng nói của cô đột nhiên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng vậy.
Phí Dạ bị vẻ mặt của Mạch Khê khiến cho khiếp sợ. Đôi mắt cô khá tiều tụy, như vừa trải qua kiếp nạn thiên thu...
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
"Mẹ của cô là do Lôi tiên sinh đưa về. Khi đó tòa thành vẫn chưa có dáng vẻ như thế này."
"Hẳn là phải giống một cái nhà tù, mà mẹ tôi thì chắc là cũng không cam tâm tình nguyện chứ!" Mạch Khê đột nhiên nghĩ đến trang nhật kí cuối cùng thì trong lòng không khỏi đau đớn.
Lại liên tưởng đến lời Lôi Dận từng nói, cô nâng cổ tay lên nhìn lên chiếc vòng tay tinh xảo. Đáng tiếc là dùng da người chế thành!
Ngón tay mảnh khảnh có chút run rẩy, hơi xoay nhẹ mặt ngoài chiếc vòng, "Mẹ tôi bị đưa đến đây từ lúc nào?"
"Hai năm sau khi Huyết Xà chết!" Phí Dạ không hề che giấu mà trả lời.
Ngón tay Mạch Khê đột nhiên cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn...
"Một năm kia, hẳn là lúc tôi sinh ra..."
"Đúng vậy, chỉ là lúc ấy Lôi tiên sinh không biết. Cuối cùng khi tìm thấy Bạc Tuyết thì bên cạnh cô ấy còn có thêm một đứa nhỏ." Phí Dạ hồi tưởng lại.
Quản gia Hàn Á khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, "Ta nhớ rõ tiểu thư Mạch Khê từng nói con rất muốn rời khỏi tòa thành. Suy nghĩ này giờ có thay đổi không?"
"Con...... " Mạch Khê nghẹn lời, trong lúc nhất thời chỉ biết chớp chớp đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng mãi mới nói: "Con đúng là muốn rời khỏi tòa thành, muốn có cuộc sống của chính mình."
Những lời này nói ra có chút khó khăn, ngay cả cô cũng rất kỳ quái. Lúc trước cô đã thề son sắt rằng phải rời khỏi nơi này, nhưng sao lần thứ hai nhắc đến lại cảm thấy có chút chua xót?
Hay là…
Cô đã quen với cuộc sống như thế này?
Quản gia Hàn Á dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa tâm tư Mạch Khê luôn đơn thuần, ông đương nhiên sẽ hiểu được sự chần chừ hiện trong đôi mắt cô. Đôi mày ông theo bản năng hơi nheo lại, cẩn thận hỏi ướm một câu: "Tiểu thư Mạch Khê… Dường như bây giờ con không muốn rời khỏi Lôi tiên sinh?"
"Không, con không có!" Mạch Khê phản bác lại như một phản xạ có điều kiện, lại bởi vì phản ứng quá mức, rõ ràng ý che giấu nên cô dường như cũng phát hiện được điểm ấy, hắng giọng nói: "Con muốn ra đi, với cha nuôi con chỉ như một quân cờ trong tay mà thôi. Ông ta muốn trả thù mẹ con, muốn lợi dụng con để trả thù. Con không muốn cuộc sống như vậy, một chút cũng không muốn..."
Nói đến đây, đáy mắt Mạch Khê hiện rõ vẻ kiên định, khát khao như trăng sáng giữa trời đêm, lại vô lực mang theo nét u buồn mơ hồ.
Hàn Á thấy rõ ràng, trong lòng lo lắng, ủ dột như thứ mực đen loang ra mặt nước…
"Tiểu thư Mạch Khê, nhìn con rất u buồn…"
"Bác Hàn Á?" Mạch Khê sửng sốt.
Hàn Á đau lòng nhìn cô, ngữ khí có chút trầm xuống, lại nhìn cô một lần nữa, cảm thấy như là…
"Con… đã yêu Lôi tiên sinh?"
Vấn đề rất thẳng thắn được nói ra khiến Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Toàn thân cô đều run rẩy, như vừa bị một bát nước lạnh tạt vào đầu. Chần chừ hồi lâu, cô mới bối rối phản bác lại: "Bác Hàn Á, bác nói gì vậy? Sao con có thể yêu được người đàn ông đó? Còn nữa, còn… Ông ta hại con thảm hại như vậy, một chút cảm nhận của con cũng không thèm quan tâm. Người đàn ông như vậy sao con có thể yêu được? Bác đừng nói lung tung, con không có…"
Ngữ khí của cô có pha chút vẻ hoảng hốt.
"Tiểu thư Mạch Khê..... " Sắc mặt Hàn Á hiển nhiên nghiêm trọng hẳn. Lôi Dận hoàn toàn biến thành một người đàn ông với Mạch Khê? Là một người đàn ông!
"Từ lúc nào thì con không gọi Lôi tiên sinh là cha nuôi nữa? Trong lòng con…"
"Không...... " Giọng nói của Mạch Khê hoàn toàn yếu ớt, cô bối rối lắc đầu, "Con, vừa rồi con nói nhầm. Ông ấy là… cha nuôi của con, sao con có thể yêu cha nuôi được? Con hẳn là phải hận ông ta, chỉ có hận mà thôi."
"Nếu ta có thể giúp con rời khỏi tòa thành thì sao?" Đôi mắt Hàn Á càng thêm thâm trầm, u tối. Ông không muốn Mạch Khê bị tổn thương, một chút cũng không đành lòng.
Trước khi đến phòng ăn ông đã đi qua thư phòng. Kỳ thật bình thường ông cũng chỉ lo quản lý người hầu và công việc trong nhà nên ít khi đi qua đó. Nếu vậy đáng lẽ ông cũng không nghe được gì. Có điều vừa rồi, trong lúc vô tình ông đã nghe được giọng nói trong thư phòng.
Làm quản gia trong nhà họ Lôi nhiều năm, ông hẳn là phải rời đi ngay lập tức. Thế nhưng cuộc tranh cãi trong phòng khiến ông chấn động. Trong ấn tượng của ông, Lôi Dận luôn ổn trọng và biết kiềm chế. Nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ tức giận. Cửa cách âm khá tốt nhưng không thể che lấp được tiếng nói phẫn nộ, tức giận của hắn.
Ông nghe được Lôi tiên sinh cùng Phí Dạ đang tranh cãi, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng kỳ quái. Phí Dạ là người thân cận nhất bên cạnh Lôi tiên sinh, luôn trầm mặc ít nói, lúc nào cũng theo lệnh mà làm việc. Thế nhưng lần này….
Theo bản năng, ông dán tai đến cạnh cửa. Đến khi nghe rõ nội dung cuộc tranh cãi thì toàn thân Hàn Á đổ mồ hôi lạnh…
Tiểu thư Mạch Khê… là con gái ruột của Lôi tiên sinh? Hơn nữa Lôi tiên sinh đã làm xét nghiệm ADN?
Quả thực nó như sét đánh giữa trời quang, khiến Hàn Á vô cùng hoảng sợ.
Nếu chuyện này là sự thật, như vậy Mạch Khê phải làm sao bây giờ? Nếu cô biết Lôi tiên sinh chính là cha đẻ mình thì phải làm sao đây? Nếu như trước giờ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như sinh nhật mười tám tuổi cô đã biết chuyện này thì quả thực không cần phải sợ hắn như vậy. Chỉ có điều….
Ông nhớ rõ, Lôi tiên sinh đã kiên quyết ra lệnh sắp xếp cho Mạch Khê ngủ ở phòng hắn. Trong đó chỉ có một cái giường, mà Lôi tiên sinh thì không thể nào ngủ trên sofa được. Ông nhớ rõ, mỗi sáng sớm, vẻ mặt Mạch Khê thật tiều tụy, thậm chí trên cổ và gáy cô luôn có dấu vết ám muội. Ông còn nhớ rõ, khi hắn biết Mạch Khê mang thai, chính là cái thai mà không lâu sau bị sảy, vẻ mặt Lôi tiên sinh hoàn toàn thỏa mãn…
Tất cả, tất cả ông đều nhớ rõ. Chẳng qua ông chỉ là một quản gia, chỉ có thể lựa chọn cách im lặng. Thậm chí tận đáy lòng ông còn thầm cầu nguyện, để một ngày Lôi tiên sinh sẽ phát hiện được tâm tư mình, sẽ biết được cảm giác của mình đối với tiểu thư Mạch Khê hoàn toàn khác với tất cả mọi người phụ nữ khác.
Bởi vì, mỗi khi Lôi tiên sinh đối mặt với tiểu thư Mạch Khê thì ánh mắt cùng cử chỉ của hắn hoàn toàn khác biệt, làm chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Từ sau khi tiểu thư Mạch Khê mang thai, Lôi tiên sinh nhìn qua cả người đều toát lên vẻ dịu dàng rất nhiều. Thậm chí có một lần, ông còn nghe Lôi tiên sinh gọi điện về nói rằng tự tay đi đặt giường trẻ con, mọi chuyện phải giấu Mạch Khê. Điều này khiến Hàn Á cảm động sâu sắc.
Ông làm việc trong tòa thành lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Lôi tiên sinh đối với một người phụ nữ lại chiều chuộng như thế. Thậm chí đôi mắt lạnh lùng cũng hiện lên vẻ vui mừng, mà đây lại là một mặt hắn chưa từng bộc lộ. Chính bởi vậy ông vẫn ngày đêm cầu nguyện, hy vọng đứa trẻ này có thể thay đổi quan hệ giữa hai người. Tuy rằng Mạch Khê là con gái nuôi của Lôi Dận nhưng ai bảo rằng cha nuôi và con gái nuôi không thể yêu nhau! Trước lúc Mạch Khê mười tám tuổi, Lôi tiên sinh là người giám hộ hợp pháp của cô, nhưng qua mười tám tuổi thì quan hệ này sẽ không tồn tại nữa. Như vậy thì sẽ là một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau thì có gì là không thể!
Thế nhưng hôm nay, ông nghe được điều này…
Nội dung cuộc tranh cãi khiến toàn thân ông lạnh toát.
Nếu tiểu thư Mạch Khê thật sự là người họ Lôi, như vậy chuyện phát sinh lúc trước với Lôi tiên sinh, tất cả đúng là… loạn luân!
Trời sinh bản tính cao ngạo, cô bé có thể chấp nhận điều này không?
Còn nữa…
Vừa rồi ông mơ hồ thấy vẻ chần chừ trong mắt cô. Ánh mắt đó mang theo thứ tình cảm thuần khiết của một cô gái trẻ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thôi nhưng ông có thể nhìn thấy.
Tiểu thư Mạch Khê.... Đã thật sự yêu Lôi tiên sinh sao?
Nếu thật sự là như vậy…
Hàn Á nhìn cô, trong lòng chợt tê lạnh đi…
Lời nói của Hàn Á khiến Mạch Khê có đôi chút bất ngờ, "Bác Hàn Á, bác vừa mới nói… muốn dẫn con rời khỏi đây?"
"Ta, ta chỉ là muốn biết ý kiến của tiểu thư Mạch Khê. Nếu con muốn rời khỏi tòa thành, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp con đi."
Nếu có thể tránh cho cô một chút tổn thương thôi đi chăng nữa, ông cam tâm trở thành người đáng ghét nhất trong mắt Lôi tiên sinh.
Mạch Khê không chớp mắt nhìn Hàn Á, mãi sau mới nghiêm túc nói: "Bác Hàn Á, vì sao đến giờ mới ủng hộ con rời khỏi tòa thành? Con nhớ rõ ngày đó bác còn can ngăn con, nói con an tâm ở lại đây."
"Ta...... Ta chỉ sợ tiểu thư Mạch Khê ở lại đây lâu ngày sẽ sinh tình..... " Hàn Á hơi lắp bắp, không biết nên nói thế nào.
"Lâu ngày sinh tình? Lâu ngày sẽ sinh tình với người trong tòa thành? Bác Hàn Á sợ con lâu ngày sinh tình với… cha nuôi?"
"Không được!" Hàn Á có chút kích động, ngay sau đó cầm lấy cánh tay Mạch Khê, khẩn trương nói: "Con không thể yêu Lôi tiên sinh. Hai người không thể yêu nhau, tuyệt đối không thể!"
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con gái ruột của Lôi tiên sinh!" Hàn Á nói ngay ra chuyện vừa nghe được. Chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến Mạch Khê bàng hoàng, sững sờ.
Không khí đột nhiên như đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng...
Hàn Á vừa dứt câu thì đột nhiên ngậm miệng lại, trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi...
Sâu trong ánh mắt Mạch Khê cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, rồi ngay sau đó là nỗi đau đớn khôn cùng...
"Tiểu thư Mạch Khê.... "
"Bác Hàn Á, chuyện này bác nghe được ở đâu?" Giọng nói của cô như người mất hồn, rõ ràng là nhẹ nhàng nhưng nghe qua thì thực yếu ớt, bất lực. Mặc dù lần trước xem cuốn nhật kí cô đã từng lo lắng chuyện này, nhưng giờ khắc này nghe được một câu nói chân thực như vậy thì tận sâu trong đáy lòng chỉ còn lại nỗi đau khôn xiết.
Cho tới bây giờ, Mạch Khê mới biết rõ ràng rằng chính mình không muốn thừa nhận sự thật này. Bởi vậy, một thứ tình cảm không thể khống chế được đã dần nhen nhóm trong lòng cô. Trong tiềm thức, cô vẫn tin rằng người đàn ông kia căn bản không phải cha đẻ của mình.
Nhìn thấy Lôi Dận mấy ngày nay, cô hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Bởi vậy trong lòng cũng như được giải tỏa, mới có thể mê muội, mới có thể bỏ ngoài tai những dị nghị trong tòa thành.
"Ta... Là ta nghe thấy trong thư phòng..."
Hàn Á chần chừ một chút. Chuyện đã đến nước này, ông cũng không muốn nhắc đến việc Lôi tiên sinh và Phí Dạ có một cuộc tranh cãi trong thư phòng, mà nội dung là... Lôi tiên sinh có một cô con gái ruột!
Ánh mắt Mạch Khê dần ảm đạm, một tia sáng cuối cùng cũng đã bị diệt nốt...
Lôi Dận, ông quá tàn nhẫn...
Vì cái gì phải làm như vậy?
Nếu ông thật sự nghi ngờ tôi là con gái ông thì cần gì phải bày ra bộ mặt dịu dàng đó! Cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?
Khóe môi cô khẽ cong lên mang theo ý cười chua sót, hàng mi dài cũng run lên...
"Tiểu thư Mạch Khê..... " Hàn Á lo lắng mà nhìn cô.
"Bác Hàn Á, con muốn yên tĩnh một chút, có thể đẩy con ra ngoài được không?"
Hàn Á gật đầu. Kỳ thực trong lòng ông cũng đau như dao cắt vậy...
__________________
Ánh mặt trời chiếu rọi lên những cánh hoa xinh đẹp. Biển hoa trắng muốt tinh khôi kia dưới ánh dương lại càng tuyệt mỹ hơn.
Mạch Khê một mực muốn ngắm biển hoa tuyệt đẹp kia. Từ khi vào tòa thành, cô vẫn chỉ nghĩ biển khơi bao la cũng không sánh được với hồ nước xanh thẳm in bóng Bạc Tuyết Bảo xinh đẹp. Nơi này là nơi khiến cô say đắm nhưng cũng là nơi mang đến cho cô nỗi thương tâm vô hạn.
Thì ra, ngồi ngắm biển hoa rộng lớn cũng làm sinh sôi một loại tâm tình. Đó là cảm giác thực sảng khoái, thả lỏng, cảm giác như trong lòng nở rộ đầy hoa thơm.
Dường như cô chưa bao giờ cảm nhận được một mùa xuân đích thực. Bởi bắt đầu từ khi mười tám, cô đã bị vây trong sự lạnh lùng, giá lạnh.
Vận mệnh như trêu ngươi! Khi cô đã dần quen với hơi thở của người đàn ông kia thì đúng lúc đó, số mệnh lật bài trêu đùa với cô!
Mạch Khê ngồi trên xe lăn, đôi mắt lưu ly không hề chớp lại nhuốm thêm nét u sầu, bi thương. Cô hẳn là phải hận người đàn ông kia, ít nhất so với dĩ vãng còn thêm phần thống hận hơn.
Có điều, giờ khắc này, cô cũng không dám đến chất vấn hắn, hỏi về quan hệ giữa cô với hắn và thân phận của cô.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau. Mạch Khê lại mẫn cảm mà có thể nghe ra tiếng bước chân này không thuộc về Lôi Dận.
Cô không hề quay đầu lại, bộ mặt vẫn bình tĩnh như trước. Ánh mắt cô dưới ánh dương càng thêm vẻ long lanh, trong sáng. Một giọng nói từ phía sau truyền đến...
"Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này gió hơi lớn, cẩn thận cảm lạnh. "
Cảm lạnh? Lòng cô thực sự đang lạnh thấu đây.
"Phí Dạ, biển hoa trong Bạc Tuyết Viên này, mẹ tôi có nhìn thấy không?" Giọng nói lạnh bạc của Mạch Khê vang lên. Cô rành mạch hỏi người đàn ông phía sau. Thậm chí cô còn chưa cho hắn một giây suy nghĩ, "Anh có biết chuyện về mẹ của tôi không? Đừng lừa gạt tôi!"
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Phí Dạ dường như ngẩn ra. Trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất an mơ hồ. Cảm xúc của Mạch Khê nhìn qua thật bất bình thường, cô im lặng quá mức, bộ dáng như thế này nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu thư Bạc Tuyết... cô ấy chưa hề nhìn thấy. Đây là do Lôi tiên sinh trồng để kỉ niệm."
"Là để tưởng nhớ mẹ tôi?"
"Có lẽ...... "
"Tôi biết, mẹ cũng đã từng ở đây, tại tòa thành này. Phí Dạ, anh cũng biết phải không?" Một làn gió nhẹ thoảng qua khiến giọng nói cô trở nên có chút yếu ớt.
Đuôi mày Phí Dạ thoáng hiện lên một chút vẻ nghi ngờ...
"Phí Dạ, đừng gạt tôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết." Mạch Khê không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.
Phía sau, tiếng nói trầm nhẹ vang lên, như có như không...
"Tôi biết những chuyện có liên quan đến mẹ cô với tòa thành." Phí Dạ biết không thể giấu giếm thêm được nữa. Mạch Khê là cô gái thông minh. Cô dám hỏi hắn trực tiếp như vậy, nhất định là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Bánh xe lăn hơi chuyển một chút. Mạch Khê trực tiếp đối mặt với Phí Dạ. Phía sau cô là những đóa hoa trắng muốt khẽ lay động trong làn gió nhẹ, đẹp vô cùng!
"Còn cần tôi tiếp tục hỏi anh không?" Giọng nói của cô đột nhiên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng vậy.
Phí Dạ bị vẻ mặt của Mạch Khê khiến cho khiếp sợ. Đôi mắt cô khá tiều tụy, như vừa trải qua kiếp nạn thiên thu...
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
"Mẹ của cô là do Lôi tiên sinh đưa về. Khi đó tòa thành vẫn chưa có dáng vẻ như thế này."
"Hẳn là phải giống một cái nhà tù, mà mẹ tôi thì chắc là cũng không cam tâm tình nguyện chứ!" Mạch Khê đột nhiên nghĩ đến trang nhật kí cuối cùng thì trong lòng không khỏi đau đớn.
Lại liên tưởng đến lời Lôi Dận từng nói, cô nâng cổ tay lên nhìn lên chiếc vòng tay tinh xảo. Đáng tiếc là dùng da người chế thành!
Ngón tay mảnh khảnh có chút run rẩy, hơi xoay nhẹ mặt ngoài chiếc vòng, "Mẹ tôi bị đưa đến đây từ lúc nào?"
"Hai năm sau khi Huyết Xà chết!" Phí Dạ không hề che giấu mà trả lời.
Ngón tay Mạch Khê đột nhiên cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn...
"Một năm kia, hẳn là lúc tôi sinh ra..."
"Đúng vậy, chỉ là lúc ấy Lôi tiên sinh không biết. Cuối cùng khi tìm thấy Bạc Tuyết thì bên cạnh cô ấy còn có thêm một đứa nhỏ." Phí Dạ hồi tưởng lại.
Tác giả :
Ân Tầm