Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi
Chương 23: Chúng ta cùng chơi trốn tìm
Giờ ở cái khu chung cư này, Hàn Phi chỉ có mỗi một người bạn là bà lão. Hắn mất sức chín trâu hai hổ mới nâng được độ hảo cảm của Mạnh Thi lên; cụ mà xảy ra chuyện thì những gì hắn có gắng trước đó đều là công cốc.
"Khóc đã bị mình cầm chân rồi, theo lý thuyết thì gian phòng kia phải cực kì an toàn mới đúng. Chẳng lẽ Thần Thần không ở phòng 1034 sao?"
Hàn Phi cầm dao phay chạy xuống lầu 3, cửa chống trộm dán đầy lá bùa đã mở toang nhưng lại không thấy bóng dáng bà lão đâu.
“Bà ơi! Thần Thần ơi!" Hàn Phi thò bàn tay có đeo nhẫn chủ nhà vào trong phòng, chiếc nhẫn trên tay hắn không phản ứng gì nhiều, hay nói cách khác trong phòng này an toàn.
Do dự một chút, hắn chậm rãi bước vào phòng 1034, quan sát một lượt những đồ đạc cũ nát xập xệ trong phòng.
Trong căn phòng 1034 này, bùa dán khắp nơi, trên mặt đất, trên tường, trần nhà; cứ như thể ai đó dùng mấy lá bùa để phong ấn cả căn phòng vậy.
“Như này cũng tà môn quá đê! Căn nhà ma mà mình đang ở cũng đâu có khoa trương như vậy chứ?"
Hàn Phi cẩn thận hết sức: “Không bình thường rồi! Đứa bé chạy vào nhà mình chơi kia hình như cũng không mạnh lắm mà, căn bản không xứng với trận thế này, trong phòng này có khả năng còn tồn tại những thứ khác."
Dù chiếc nhẫn không phản ứng gì, Hàn Phi vẫn quyết định chạy ra ngoài trước đã. Nhưng khi hắn lùi về sau thì phát hiện, cửa giữa phòng 1034 đã bị đóng lại tự lúc nào.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra trong nháy mắt, toàn thân Hàn Phi cứng đờ ngay tại chỗ: “Không phải chứ!!!"
Hắn vừa nhốt đứa bé kia vào phòng ngủ, kết quả bây giờ hắn cũng bị nhốt vào phòng 1034. Thiên đạo luân hồi nhanh thật, con tim Hàn Phi cũng tan nát luôn.
“Giờ xử lý sao? Chẳng lẽ để Ngụy Hữu Phức dẫn đứa bé kia lại đây trao đổi con tin? Mấu chốt là bọn Ngụy Hữu Phúc không thể nào nghe lời của mình như vậy! Với cả, đứa bé kia chắc giờ đã đi đầu thai rồi ấy chứ?"
Đứng tại chỗ, Hàn Phi ôm chút hi vọng mong manh cuối cùng vặn thử chốt cửa - cửa chống trộm không bị khóa lại, nhưng hắn không tài nào mở ra nổi.
Đúng là không cần tí mặt mũi nào mà, đã làm quỷ rồi còn giở trò!
Đứng ngay cửa ra vào mười mấy giây sau, Hàn Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Chiếc nhẫn chủ nhà đến giờ vẫn không thấy lạnh đi, đây có thể xem như tin tức tốt duy nhất lúc này.
Trong phòng vẫn còn tồn tại những thứ không tốt đẹp gì, nhưng đối phương không hề tiết lộ tung tích, chỉ ẩn nấp đi vì một nguyên nhân nào đó.
Biết mình tạm thời không thể rời đi, đầu óc Hàn Phi bắt đầu điên cuồng hoạt động, mắt thì quan sát tình trạng trong phòng.
“Cửa sổ hoàn toàn bị các tấm gỗ bịt kín, còn dán cả bùa, xem ra không thể nhảy từ cửa sổ được. Căn phòng này ở ngay bên dưới căn nhà ma mà mình đang ở, nếu mình làm ra động tĩnh lớn thì thể nào cư dân trong khu tập thể này cũng sẽ phản ứng lại."
Ánh mắt lặng lẽ dời về phía phòng bếp, Hàn Phi quét mắt đến chỗ bếp gas: “Căn nhà này đã lâu lắm rồi không có người ở, chắc đường gas cũng cắt rồi. Kể cả chưa cắt gas, mình mà làm ra vụ nổ thì đứa mất mạng đầu tiên chắc chắn chính là mình."
Hàn Phi thử suy nghĩ tất cả những phương pháp có thể nhảy ra trong đầu. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ phát hiện hình như mình làm gì cũng không trốn thoát được.
“Giờ mình có thể thoát game, nhưng vấn đề là dù có thoát game rồi thì lần sau đăng nhập mình vẫn cứ ở trong phòng này. Đến lúc đó, có chắp cánh cũng khó lòng chạy thoát."
Giữ vững tinh thần, Hàn Phi quyết định, nhân cơ hội mình có thể thoát game tự do này mà thăm dò cẩn thận căn phòng này xem sao.
Dù sao cũng không có cách chạy trốn, vậy thì tiến lên, đến đâu tính đến đó thôi.
Hàn Phi che lấy cái khuyên tai bà lão cho mà hắn đang đeo lên cổ, chậm rãi bước về phía phòng khách.
Hắn không dám gây ra bất cứ âm thanh nào, động tác cũng cố gắng thả nhẹ hết sức.
Căn phòng dán kín bùa này thực sự ghê người. Trên mặt đất vung vãi đầy gạo trắng, góc tường có bày một cái bàn trông như đàn tế, thỉnh thoảng có thấy có hình nhân bị xé nát.
Trên khuôn mặt bị xé nát vụn của hình nhân có bôi trát đủ loại thuốc màu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không rét mà run.
Rốt cuộc hồi trước phòng 1034 này đã từng xảy ra chuyện gì chứ? Vì sao đứa bé kia lại tên là Khóc?
Lòng vẫn đang nghĩ ngợi mông lung, Hàn Phi đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bản lề cửa cũ kĩ đã rỉ sét phát ra tiếng kèn kẹt.
Hàn Phi vừa mới chuẩn bị bước vào phòng, một thằng bé bịt kín hai mắt đã ôm lấy eo hắn.
“Bắt được mi rồi!"
“Thần Thần đấy à?" Hàn Phi nhìn chằm chằm đứa bé bị bịt kín mắt, sau đó lại nhìn vào trong phòng ngủ. Mạnh Thi đã ngã xuống đất, ngất đi rồi. Trên chiếc áo cũ bà đang mặc tràn đầy những dấu tay của trẻ con.
“Cuối cùng ta cũng bắt được mi rồi!"
Thần Thần cười vui vẻ, Hàn Phi lại giơ tay lên vỗ cái bốp vào đầu nó: “Em còn có lòng dạ chơi trò này nữa hả?"
Gỡ miếng vải bịt mắt Thần Thần ra, lúc bấy giờ Hàn Phi mới ý thức được vấn đề: Mắt Thần Thần giờ chỉ còn mỗi tròng trắng, nó hệt như là trúng tà vậy, bộ dạng hiện tại kinh khủng cực kì.
“Ta bắt được mi rồi! Đến lượt mi làm quỷ! Đến lượt mi làm quỷ!... Đến lượt mi làm quỷ!"
Thần Thần lặp đi lặp lại câu này không ngừng, giọng nói cũng càng ngày càng to. Dần dần, trong phòng cũng xuất hiện tiếng vang, giống như còn có những người khác đang lặp lại câu nói này vậy!
Hàn Phi muốn bịt miệng Thần Thần, nhưng kể cả đã bụm kín miệng nó lại thì giọng nói kia vẫn xuất hiện trong phòng. Và điều hỏng bét hơn chính là chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi đã bắt đầu tản ra hơi lạnh!
“Quỷ tới!"
Hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ khắp nơi, Hàn Phi đẩy Thần Thần với Mạnh Thi ra sau lưng mình. Hắn quay đầu nhìn về phía bốn xung quanh.
"Đến lượt mi làm quỷ, đến lượt mi làm quỷ…"
Đàn tế ở góc tường bị lắc qua lắc lại, trên tường xuất hiện dấu tay ướt sũng, mặt của hình nhân bằng giấy trên mặt đất tựa hồ đang cười rất vui vẻ.
Rất nhanh, Hàn Phi trông thấy một cánh tay tái nhợt duỗi ra từ trong tủ quần áo, ngay sau đó là một khuôn mặt trắng bệch.
Trong căn phòng khách vốn không có một ai lại vang lên tiếng bước chân; sau tivi thò ra một cái đầu tròn vo; sau lưng ghế sô pha cũng có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa trèo ra ngoài.
Những tiếng động khiếp người không ngừng truyền đến, trong tủ giày, trong phòng bếp, trong tranh vải, trong màn cửa, trong chăn… Từng đứa bé với làn da tái nhợt, mắt toàn tròng trắng chậm rãi bò ra.
Hàn Phi đã thở không ra hơi; hai chân hắn không còn sức nữa, thân thể phải tựa vào tường mới không ngã sấp xuống.
Dường như mấy đứa bé này đều là những đứa trẻ đã mất tích trong khu tập thể; số lượng quá nhiều, nhiều đến mức làm da đầu người ta tê dại.
Không khí trong phòng đã đặc quánh lại, mọi đứa trẻ đều đồ dồn về phía Hàn Phi.
Cảnh tượng khiến người ngạt thở này chỉ thiếu chút nữa là tiễn Hàn Phi đi chầu ông bà, trái tim hắn sắp nhảy khỏi cổ họng rồi.
Giọng của bọn trẻ con dần dần nhỏ xuống, một tiếng khóc khó nghe vang lên trong phòng. Hàn Phi lần theo tiếng khóc kia nhìn lại, hắn phát hiện trong một góc hẻo lánh của căn phòng có một bóng đen đang ngồi.
Bóng đen này có vẻ không cao lắm, nó khác với những đứa bé khác trong căn phòng này.
Chẳng lẽ, nó mới thực sự là Khóc?
Từng đứa bé bước vào phòng ngủ, bọn nó cầm miếng vải che mắt trong tay, nhìn chằm chằm vào con mắt của Hàn Phi. Trong miệng chúng không ngừng lặp đi lặp lại câu “đến lượt mi làm quỷ" này.
Hàn Phi vẫn không lên tiếng.
Lúc này, có một đứa bé đột nhiên nhào về phía Hàn Phi, móng tay sắc nhọn của nó đâm thẳng về phía con ngươi của hắn.
Không chịu đeo miếng vải này thì sẽ bị chọc mù hai mắt ư?
Từng đôi tay nhỏ túm lấy quần áo của Hàn Phi, không cho hắn nhúc nhích. Hiện giờ Hàn Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn những ngón tay kia không ngừng phóng đại trong mắt mình.
Hết thảy dường như đã là ván đã đóng thuyền, nhưng ngay khi Hàn Phi cảm thấy đau đớn thì miếng bùa hộ mệnh trên cổ hắn đột nhiên phát ra một tiếng vang giòn, một hơi thở lạnh lẽo âm u bùng nổ trong nháy mắt.
“Rầm!"
Đứa bé định móc mắt Hàn Phi kia ngã xuống đất. Nó ôm lấy ngón tay bị bẻ gãy của mình khóc thét lên. Những đứa bé khác cũng bị dọa sợ, buông lỏng tay ra.
“Là bùa hộ mệnh của bà đã cứu mình ư?" Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống. Miếng bùa hộ mệnh đã đầy vết nứt, có lẽ chỉ cần dùng thêm một lần nữa là sẽ vỡ vụn mất.
“Làm sao bây giờ? Đối phương sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật của bùa hộ mệnh! Mình phải mau chóng nghĩ ra cách thoát thân mới được!"
Tiếng khóc yếu ớt truyền vào trong tai, bóng đen kia chẳng biết đã đi vào phòng ngủ từ lúc nào. Dường như nó đại diện cho toàn bộ sự hắc ám, lạnh lẽo và âm trầm của căn nhà này - nó mới thực sự là Khóc!
Khi những đứa bé khác không dám nhào lên, nó lại lặng lẽ nhìn chằm chằm Hàn Phi, sau đó nhặt miếng vải bịt mắt ở dưới đất lên, đưa đến trước mặt Hàn Phi.
Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi nhiều nhất cũng chỉ sử dụng được một lần nữa. Hàn Phi biết kể cả hắn có cự tuyệt Khóc thì cũng không thay đổi được tình cảnh của mình. Mỗi một dây thần kinh trên người hắn đều đã kéo căng, trong lòng hắn rất rõ ràng hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất.
Hàn Phi không đưa tay ra nhận lấy miếng vải của Khóc, cũng không cự tuyệt việc chơi trốn tìm. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó trên mặt chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười đầy tàn nhẫn và tà ác.
Ngồi xổm xuống, Hàn Phi đưa mặt lại gần chỗ bóng đen kia: “Chơi trốn tìm bình thường không thú vị gì cả, không bằng chúng ta chơi lớn đi!"
Một tay đút vào túi, trên khuôn mặt hơi có vẻ bệnh hoạn của Hàn Phi hiện lên một chút si mê, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn không cách nào kiềm chế: “Chơi trốn tìm là một quỷ đi bắt tất cả mọi người. Hôm nay hay là chúng ta chơi ngược lại đi, tất cả lũ quỷ chúng mày đến bắt một mình tao!"
Nhếch mép, mặt Hàn Phi dường như đã dán chặt vào bóng đen: “Tao dùng cái mạng này của mình làm tiền cọc, nếu như trong vòng một canh giờ chúng mày có thể tìm thấy tao, vậy cái mạng này của tao chúng mày muốn làm gì thì làm. Còn nếu như chúng mày không tìm thấy tao, vậy phải làm cho tao ba việc!"
Trong mắt hắn bùng lên sự ác độc và điên cuồng, hơi thở lạnh giá và âm trầm mà bùa hộ mệnh vừa bộc phát ra hồi nãy còn chưa tan đi hết, ánh mắt của Hàn Phi lúc này làm cho lũ quỷ nhỏ này nảy sinh một cảm giác như được gặp đồng loại.
Căn phòng dần yên tĩnh lại... Cũng không biết bao lâu sau, bóng đen gật đầu, nó dẫn tất cả lũ quỷ nhỏ rời khỏi căn phòng ngủ này.
Hàn Phi cũng đỡ Mạnh Thi và Thần Thần đi theo chúng ra ngoài. Hắn đặt Mạnh Thi và Thần Thần ở gần cửa phòng khách, nụ cười trên mặt hắn càng thêm biến thái, thân thể hắn dường như đang run rẩy không ngừng vì hưng phấn: “Nếu như chúng mày không tìm thấy tao trong căn phòng này, vậy cũng có thể sang nhà các hàng xóm khác trong khu này tìm thử xem. Đây có thể xem như gợi ý của tao cho chúng mày."
Chờ tất cả lũ quỷ nhỏ và bóng đen cùng quay người đi, Hàn Phi đi đến cửa phòng khách, hắn lại vặn chốt cửa nhưng cửa phòng vẫn thế, không thể nào mở ra được.
Đúng là một đám quỷ nhỏ thú vị! Hàn Phi đứng từ trên cao nhìn xuống toàn bộ lũ trẻ con trong phòng: “Nhớ kỹ giao kèo giữa chúng ta đấy, dốc hết sức mà đi tìm tao đi!"
Hắn dùng biểu cảm tàn nhẫn nhất, tà ác nhất mà cười rộ lên không kiêng dè chút nào: “Hiện tại, trò chơi bắt đầu!"
Mở giao diện thuộc tính ra, Hàn Phi lựa chọn thoát game!
Thế giới lại hóa thành một màn đỏ như máu, trời đất quay cuồng, lúc Hàn Phi mở mắt ra lần nữa, hắn lập tức tháo mũ trò chơi ra.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Hàn Phi điên cuồng túm lấy tóc mình, hai mắt đỏ bừng.
Xong, bỏ mẹ rồi, lần này làm màu lố quá rồi!
"Khóc đã bị mình cầm chân rồi, theo lý thuyết thì gian phòng kia phải cực kì an toàn mới đúng. Chẳng lẽ Thần Thần không ở phòng 1034 sao?"
Hàn Phi cầm dao phay chạy xuống lầu 3, cửa chống trộm dán đầy lá bùa đã mở toang nhưng lại không thấy bóng dáng bà lão đâu.
“Bà ơi! Thần Thần ơi!" Hàn Phi thò bàn tay có đeo nhẫn chủ nhà vào trong phòng, chiếc nhẫn trên tay hắn không phản ứng gì nhiều, hay nói cách khác trong phòng này an toàn.
Do dự một chút, hắn chậm rãi bước vào phòng 1034, quan sát một lượt những đồ đạc cũ nát xập xệ trong phòng.
Trong căn phòng 1034 này, bùa dán khắp nơi, trên mặt đất, trên tường, trần nhà; cứ như thể ai đó dùng mấy lá bùa để phong ấn cả căn phòng vậy.
“Như này cũng tà môn quá đê! Căn nhà ma mà mình đang ở cũng đâu có khoa trương như vậy chứ?"
Hàn Phi cẩn thận hết sức: “Không bình thường rồi! Đứa bé chạy vào nhà mình chơi kia hình như cũng không mạnh lắm mà, căn bản không xứng với trận thế này, trong phòng này có khả năng còn tồn tại những thứ khác."
Dù chiếc nhẫn không phản ứng gì, Hàn Phi vẫn quyết định chạy ra ngoài trước đã. Nhưng khi hắn lùi về sau thì phát hiện, cửa giữa phòng 1034 đã bị đóng lại tự lúc nào.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra trong nháy mắt, toàn thân Hàn Phi cứng đờ ngay tại chỗ: “Không phải chứ!!!"
Hắn vừa nhốt đứa bé kia vào phòng ngủ, kết quả bây giờ hắn cũng bị nhốt vào phòng 1034. Thiên đạo luân hồi nhanh thật, con tim Hàn Phi cũng tan nát luôn.
“Giờ xử lý sao? Chẳng lẽ để Ngụy Hữu Phức dẫn đứa bé kia lại đây trao đổi con tin? Mấu chốt là bọn Ngụy Hữu Phúc không thể nào nghe lời của mình như vậy! Với cả, đứa bé kia chắc giờ đã đi đầu thai rồi ấy chứ?"
Đứng tại chỗ, Hàn Phi ôm chút hi vọng mong manh cuối cùng vặn thử chốt cửa - cửa chống trộm không bị khóa lại, nhưng hắn không tài nào mở ra nổi.
Đúng là không cần tí mặt mũi nào mà, đã làm quỷ rồi còn giở trò!
Đứng ngay cửa ra vào mười mấy giây sau, Hàn Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Chiếc nhẫn chủ nhà đến giờ vẫn không thấy lạnh đi, đây có thể xem như tin tức tốt duy nhất lúc này.
Trong phòng vẫn còn tồn tại những thứ không tốt đẹp gì, nhưng đối phương không hề tiết lộ tung tích, chỉ ẩn nấp đi vì một nguyên nhân nào đó.
Biết mình tạm thời không thể rời đi, đầu óc Hàn Phi bắt đầu điên cuồng hoạt động, mắt thì quan sát tình trạng trong phòng.
“Cửa sổ hoàn toàn bị các tấm gỗ bịt kín, còn dán cả bùa, xem ra không thể nhảy từ cửa sổ được. Căn phòng này ở ngay bên dưới căn nhà ma mà mình đang ở, nếu mình làm ra động tĩnh lớn thì thể nào cư dân trong khu tập thể này cũng sẽ phản ứng lại."
Ánh mắt lặng lẽ dời về phía phòng bếp, Hàn Phi quét mắt đến chỗ bếp gas: “Căn nhà này đã lâu lắm rồi không có người ở, chắc đường gas cũng cắt rồi. Kể cả chưa cắt gas, mình mà làm ra vụ nổ thì đứa mất mạng đầu tiên chắc chắn chính là mình."
Hàn Phi thử suy nghĩ tất cả những phương pháp có thể nhảy ra trong đầu. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ phát hiện hình như mình làm gì cũng không trốn thoát được.
“Giờ mình có thể thoát game, nhưng vấn đề là dù có thoát game rồi thì lần sau đăng nhập mình vẫn cứ ở trong phòng này. Đến lúc đó, có chắp cánh cũng khó lòng chạy thoát."
Giữ vững tinh thần, Hàn Phi quyết định, nhân cơ hội mình có thể thoát game tự do này mà thăm dò cẩn thận căn phòng này xem sao.
Dù sao cũng không có cách chạy trốn, vậy thì tiến lên, đến đâu tính đến đó thôi.
Hàn Phi che lấy cái khuyên tai bà lão cho mà hắn đang đeo lên cổ, chậm rãi bước về phía phòng khách.
Hắn không dám gây ra bất cứ âm thanh nào, động tác cũng cố gắng thả nhẹ hết sức.
Căn phòng dán kín bùa này thực sự ghê người. Trên mặt đất vung vãi đầy gạo trắng, góc tường có bày một cái bàn trông như đàn tế, thỉnh thoảng có thấy có hình nhân bị xé nát.
Trên khuôn mặt bị xé nát vụn của hình nhân có bôi trát đủ loại thuốc màu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không rét mà run.
Rốt cuộc hồi trước phòng 1034 này đã từng xảy ra chuyện gì chứ? Vì sao đứa bé kia lại tên là Khóc?
Lòng vẫn đang nghĩ ngợi mông lung, Hàn Phi đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bản lề cửa cũ kĩ đã rỉ sét phát ra tiếng kèn kẹt.
Hàn Phi vừa mới chuẩn bị bước vào phòng, một thằng bé bịt kín hai mắt đã ôm lấy eo hắn.
“Bắt được mi rồi!"
“Thần Thần đấy à?" Hàn Phi nhìn chằm chằm đứa bé bị bịt kín mắt, sau đó lại nhìn vào trong phòng ngủ. Mạnh Thi đã ngã xuống đất, ngất đi rồi. Trên chiếc áo cũ bà đang mặc tràn đầy những dấu tay của trẻ con.
“Cuối cùng ta cũng bắt được mi rồi!"
Thần Thần cười vui vẻ, Hàn Phi lại giơ tay lên vỗ cái bốp vào đầu nó: “Em còn có lòng dạ chơi trò này nữa hả?"
Gỡ miếng vải bịt mắt Thần Thần ra, lúc bấy giờ Hàn Phi mới ý thức được vấn đề: Mắt Thần Thần giờ chỉ còn mỗi tròng trắng, nó hệt như là trúng tà vậy, bộ dạng hiện tại kinh khủng cực kì.
“Ta bắt được mi rồi! Đến lượt mi làm quỷ! Đến lượt mi làm quỷ!... Đến lượt mi làm quỷ!"
Thần Thần lặp đi lặp lại câu này không ngừng, giọng nói cũng càng ngày càng to. Dần dần, trong phòng cũng xuất hiện tiếng vang, giống như còn có những người khác đang lặp lại câu nói này vậy!
Hàn Phi muốn bịt miệng Thần Thần, nhưng kể cả đã bụm kín miệng nó lại thì giọng nói kia vẫn xuất hiện trong phòng. Và điều hỏng bét hơn chính là chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi đã bắt đầu tản ra hơi lạnh!
“Quỷ tới!"
Hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ khắp nơi, Hàn Phi đẩy Thần Thần với Mạnh Thi ra sau lưng mình. Hắn quay đầu nhìn về phía bốn xung quanh.
"Đến lượt mi làm quỷ, đến lượt mi làm quỷ…"
Đàn tế ở góc tường bị lắc qua lắc lại, trên tường xuất hiện dấu tay ướt sũng, mặt của hình nhân bằng giấy trên mặt đất tựa hồ đang cười rất vui vẻ.
Rất nhanh, Hàn Phi trông thấy một cánh tay tái nhợt duỗi ra từ trong tủ quần áo, ngay sau đó là một khuôn mặt trắng bệch.
Trong căn phòng khách vốn không có một ai lại vang lên tiếng bước chân; sau tivi thò ra một cái đầu tròn vo; sau lưng ghế sô pha cũng có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa trèo ra ngoài.
Những tiếng động khiếp người không ngừng truyền đến, trong tủ giày, trong phòng bếp, trong tranh vải, trong màn cửa, trong chăn… Từng đứa bé với làn da tái nhợt, mắt toàn tròng trắng chậm rãi bò ra.
Hàn Phi đã thở không ra hơi; hai chân hắn không còn sức nữa, thân thể phải tựa vào tường mới không ngã sấp xuống.
Dường như mấy đứa bé này đều là những đứa trẻ đã mất tích trong khu tập thể; số lượng quá nhiều, nhiều đến mức làm da đầu người ta tê dại.
Không khí trong phòng đã đặc quánh lại, mọi đứa trẻ đều đồ dồn về phía Hàn Phi.
Cảnh tượng khiến người ngạt thở này chỉ thiếu chút nữa là tiễn Hàn Phi đi chầu ông bà, trái tim hắn sắp nhảy khỏi cổ họng rồi.
Giọng của bọn trẻ con dần dần nhỏ xuống, một tiếng khóc khó nghe vang lên trong phòng. Hàn Phi lần theo tiếng khóc kia nhìn lại, hắn phát hiện trong một góc hẻo lánh của căn phòng có một bóng đen đang ngồi.
Bóng đen này có vẻ không cao lắm, nó khác với những đứa bé khác trong căn phòng này.
Chẳng lẽ, nó mới thực sự là Khóc?
Từng đứa bé bước vào phòng ngủ, bọn nó cầm miếng vải che mắt trong tay, nhìn chằm chằm vào con mắt của Hàn Phi. Trong miệng chúng không ngừng lặp đi lặp lại câu “đến lượt mi làm quỷ" này.
Hàn Phi vẫn không lên tiếng.
Lúc này, có một đứa bé đột nhiên nhào về phía Hàn Phi, móng tay sắc nhọn của nó đâm thẳng về phía con ngươi của hắn.
Không chịu đeo miếng vải này thì sẽ bị chọc mù hai mắt ư?
Từng đôi tay nhỏ túm lấy quần áo của Hàn Phi, không cho hắn nhúc nhích. Hiện giờ Hàn Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn những ngón tay kia không ngừng phóng đại trong mắt mình.
Hết thảy dường như đã là ván đã đóng thuyền, nhưng ngay khi Hàn Phi cảm thấy đau đớn thì miếng bùa hộ mệnh trên cổ hắn đột nhiên phát ra một tiếng vang giòn, một hơi thở lạnh lẽo âm u bùng nổ trong nháy mắt.
“Rầm!"
Đứa bé định móc mắt Hàn Phi kia ngã xuống đất. Nó ôm lấy ngón tay bị bẻ gãy của mình khóc thét lên. Những đứa bé khác cũng bị dọa sợ, buông lỏng tay ra.
“Là bùa hộ mệnh của bà đã cứu mình ư?" Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống. Miếng bùa hộ mệnh đã đầy vết nứt, có lẽ chỉ cần dùng thêm một lần nữa là sẽ vỡ vụn mất.
“Làm sao bây giờ? Đối phương sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật của bùa hộ mệnh! Mình phải mau chóng nghĩ ra cách thoát thân mới được!"
Tiếng khóc yếu ớt truyền vào trong tai, bóng đen kia chẳng biết đã đi vào phòng ngủ từ lúc nào. Dường như nó đại diện cho toàn bộ sự hắc ám, lạnh lẽo và âm trầm của căn nhà này - nó mới thực sự là Khóc!
Khi những đứa bé khác không dám nhào lên, nó lại lặng lẽ nhìn chằm chằm Hàn Phi, sau đó nhặt miếng vải bịt mắt ở dưới đất lên, đưa đến trước mặt Hàn Phi.
Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi nhiều nhất cũng chỉ sử dụng được một lần nữa. Hàn Phi biết kể cả hắn có cự tuyệt Khóc thì cũng không thay đổi được tình cảnh của mình. Mỗi một dây thần kinh trên người hắn đều đã kéo căng, trong lòng hắn rất rõ ràng hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất.
Hàn Phi không đưa tay ra nhận lấy miếng vải của Khóc, cũng không cự tuyệt việc chơi trốn tìm. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó trên mặt chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười đầy tàn nhẫn và tà ác.
Ngồi xổm xuống, Hàn Phi đưa mặt lại gần chỗ bóng đen kia: “Chơi trốn tìm bình thường không thú vị gì cả, không bằng chúng ta chơi lớn đi!"
Một tay đút vào túi, trên khuôn mặt hơi có vẻ bệnh hoạn của Hàn Phi hiện lên một chút si mê, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn không cách nào kiềm chế: “Chơi trốn tìm là một quỷ đi bắt tất cả mọi người. Hôm nay hay là chúng ta chơi ngược lại đi, tất cả lũ quỷ chúng mày đến bắt một mình tao!"
Nhếch mép, mặt Hàn Phi dường như đã dán chặt vào bóng đen: “Tao dùng cái mạng này của mình làm tiền cọc, nếu như trong vòng một canh giờ chúng mày có thể tìm thấy tao, vậy cái mạng này của tao chúng mày muốn làm gì thì làm. Còn nếu như chúng mày không tìm thấy tao, vậy phải làm cho tao ba việc!"
Trong mắt hắn bùng lên sự ác độc và điên cuồng, hơi thở lạnh giá và âm trầm mà bùa hộ mệnh vừa bộc phát ra hồi nãy còn chưa tan đi hết, ánh mắt của Hàn Phi lúc này làm cho lũ quỷ nhỏ này nảy sinh một cảm giác như được gặp đồng loại.
Căn phòng dần yên tĩnh lại... Cũng không biết bao lâu sau, bóng đen gật đầu, nó dẫn tất cả lũ quỷ nhỏ rời khỏi căn phòng ngủ này.
Hàn Phi cũng đỡ Mạnh Thi và Thần Thần đi theo chúng ra ngoài. Hắn đặt Mạnh Thi và Thần Thần ở gần cửa phòng khách, nụ cười trên mặt hắn càng thêm biến thái, thân thể hắn dường như đang run rẩy không ngừng vì hưng phấn: “Nếu như chúng mày không tìm thấy tao trong căn phòng này, vậy cũng có thể sang nhà các hàng xóm khác trong khu này tìm thử xem. Đây có thể xem như gợi ý của tao cho chúng mày."
Chờ tất cả lũ quỷ nhỏ và bóng đen cùng quay người đi, Hàn Phi đi đến cửa phòng khách, hắn lại vặn chốt cửa nhưng cửa phòng vẫn thế, không thể nào mở ra được.
Đúng là một đám quỷ nhỏ thú vị! Hàn Phi đứng từ trên cao nhìn xuống toàn bộ lũ trẻ con trong phòng: “Nhớ kỹ giao kèo giữa chúng ta đấy, dốc hết sức mà đi tìm tao đi!"
Hắn dùng biểu cảm tàn nhẫn nhất, tà ác nhất mà cười rộ lên không kiêng dè chút nào: “Hiện tại, trò chơi bắt đầu!"
Mở giao diện thuộc tính ra, Hàn Phi lựa chọn thoát game!
Thế giới lại hóa thành một màn đỏ như máu, trời đất quay cuồng, lúc Hàn Phi mở mắt ra lần nữa, hắn lập tức tháo mũ trò chơi ra.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Hàn Phi điên cuồng túm lấy tóc mình, hai mắt đỏ bừng.
Xong, bỏ mẹ rồi, lần này làm màu lố quá rồi!
Tác giả :
Ngã Hội Tu Không Điều