Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 5 - Chương 190
Hiệu quả cách âm của căn phòng riêng này rất tốt.
Ghế sofa, lại càng mềm mại dễ chịu.
Bố trí như thế này, đối với việc hoạt động trước bữa ăn, thật đúng là hợp lý vô cùng.
Hàn Dật Thìn tiếp tục động tác, từ đôi môi hướng xuống phía dưới, gương mặt vùi vào trong vùng cổ của cô, ngửi mùi hương thanh mát đặc biệt trên người cô, thậm chí lại thấy hơi khó thở.
“Thơm quá … … " Anh ta khó mà khống chế được thì thầm, như là con thú khát máu tìm được con mồi yêu thích vậy.
Noãn Noãn bị anh ta ép chặt không cách nào cử động, mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt tham lam kia của anh ta, toàn thân đã đông cứng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả ra trên mặt cô, song lại làm cô càng lúc càng thấy lạnh thêm.
Người ta như cái thớt, tôi như miếng thịt cá ( tương đương câu: cá nằm trên thớt — quyền sát sinh hoàn toàn nằm trong tay người khác.)
Noãn Noãn cảm thấy bản thân hiện giờ như một con cá đã nằm trên thớt, đang chờ đợi bị cắt xé ra.
Cô thật hối hận lẽ ra mình không nên một mình đi khiêu khích người đàn ông này, quá nguy hiểm!
“Buông – tôi – ra … … “ Cô dùng miệng là thứ duy nhất còn đang cử động được, nói ra từng chữ rõ ràng.
Hàn Dật Thìn dừng động tác lại, bàn tay to dừng lại ở vùng bụng của cô, ngón tay kia vô thức mà xoa bóp trên làn da trơn bóng của cô.
Cô bị anh ta trêu đùa, không kìm được mà cong người lên.
“Chúng ta, có phải là nên chơi gì đó kích động một chút không? Em và Ninh Nam, cùng Lam Mặc, có phải đều đã chơi đùa rất kích thích, bọn họ … … Làm với em như thế nào?"
Anh ta nheo mắt lại, toàn thân phát ra hơi thở lạnh băng.
Noãn Noãn nghe thấy lời nói lăng nhục của anh ta, cảm thấy thật ác cảm.
Cô không biết anh ta hiện giờ như thế này được coi là gì, Hàn Dật Thìn đối với cô, là yêu sao? Hay chỉ là dục vọng chiếm hữu?
Cô vẫn không thể nhìn thấu được… …
Trong không khí … … Đong đầy hơi thở của hóc môn.
Hàn Dật Thìn đột nhiên đứng lên từ người cô, sau đó, lật úp cô xuống.
Noãn Noãn bị ép phải bò xuống.
“Anh làm cái gì thế!" Hoảng loạn, sợ hãi, còn có tủi hổ … … Cô đến nói thôi cũng run rẩy.
“Em thích hợp với tư thế này hơn!"
Thứ xúc cảm kia của anh ta chạm vào cô, nóng bỏng vô cùng.
Anh ta lúc này, như một khẩu súng mà đạn đã được lên, chỉ còn đợi chờ được bóp cò.
Nắm chắc lấy eo của cô, anh ta bắt đầu cử động.
Song vì cô sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, nên làm anh ta khó mà vào được.
Cô run rẩy, nước mắt rơi tí tách xuống.
Ngón tay nắm chặt lấy lớp vải mềm trên ghế sofa, cúi đầu than khóc.
Anh ta đột nhiên phủ lên lưng cô, tay chạm vào khuôn mặt cô, nước mắt ấm nóng kia của cô, đã kéo lại được chút ý thức của anh ta.
“Không được khóc!" Anh ta có chút bực mình, thứ chất lỏng mềm mại đó lại có thể thiêu đốt trái tim anh ta.
Cô lại khóc càng to hơn, giãy giụa, thân thể chuyển động, song lại chỉ làm cho ý thức vừa được tỉnh táo của anh ta lần nữa rơi vào trong sự điên cuồng.
Lý trí bị sụp đổ, dục vọng nguyên thủy nhất của con người đã chiến thắng tất cả.
Anh ta không để ý đến tiếng khóc của cô nữa, đâm vào.
“Ưm … … “ Anh ta gầm nhẹ, cô quá hoàn mỹ.
Cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cô hoàn toàn tuyệt vọng, âm thanh kêu gào đến xé gan xé phổi, đầu tóc rối tung như một người điên.
Anh ta vì cô phát điên lên mà có chút ngưng lại, ngoài tay đang giữ chắc lấy eo của cô, những nơi khác đều không dám có chút cử động.
Bỗng có tiếng tay nắm cửa nhẹ chuyển động, tiếp đó cửa bị mở ra.
Hàn Cảnh Thìn còn chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Noãn Noãn.
Tim nhói lên như bị đâm một cái, nhanh chóng đẩy cửa ra,,nhìn thấy cảnh tượng này, làm anh hoàn toàn chết đứng.
Cô đang phải bò ra kia, anh ta đang ở đằng sau cô, tư thế kết hợp.
Đầu tóc cô rối loạn, dấu vết nước mắt đầy trên mặt, như một con búp bê vải đã rách nát.
Còn anh ta đang cắn chặt đôi môi, trong mắt là dục tình rừng rực.
Trong không khí, đong đầy hơi thở nào đó, kết dính mà đặc quánh.
Như sét đánh ngang tai! Anh đã đến muộn một bước rồi!
Ghế sofa, lại càng mềm mại dễ chịu.
Bố trí như thế này, đối với việc hoạt động trước bữa ăn, thật đúng là hợp lý vô cùng.
Hàn Dật Thìn tiếp tục động tác, từ đôi môi hướng xuống phía dưới, gương mặt vùi vào trong vùng cổ của cô, ngửi mùi hương thanh mát đặc biệt trên người cô, thậm chí lại thấy hơi khó thở.
“Thơm quá … … " Anh ta khó mà khống chế được thì thầm, như là con thú khát máu tìm được con mồi yêu thích vậy.
Noãn Noãn bị anh ta ép chặt không cách nào cử động, mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt tham lam kia của anh ta, toàn thân đã đông cứng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả ra trên mặt cô, song lại làm cô càng lúc càng thấy lạnh thêm.
Người ta như cái thớt, tôi như miếng thịt cá ( tương đương câu: cá nằm trên thớt — quyền sát sinh hoàn toàn nằm trong tay người khác.)
Noãn Noãn cảm thấy bản thân hiện giờ như một con cá đã nằm trên thớt, đang chờ đợi bị cắt xé ra.
Cô thật hối hận lẽ ra mình không nên một mình đi khiêu khích người đàn ông này, quá nguy hiểm!
“Buông – tôi – ra … … “ Cô dùng miệng là thứ duy nhất còn đang cử động được, nói ra từng chữ rõ ràng.
Hàn Dật Thìn dừng động tác lại, bàn tay to dừng lại ở vùng bụng của cô, ngón tay kia vô thức mà xoa bóp trên làn da trơn bóng của cô.
Cô bị anh ta trêu đùa, không kìm được mà cong người lên.
“Chúng ta, có phải là nên chơi gì đó kích động một chút không? Em và Ninh Nam, cùng Lam Mặc, có phải đều đã chơi đùa rất kích thích, bọn họ … … Làm với em như thế nào?"
Anh ta nheo mắt lại, toàn thân phát ra hơi thở lạnh băng.
Noãn Noãn nghe thấy lời nói lăng nhục của anh ta, cảm thấy thật ác cảm.
Cô không biết anh ta hiện giờ như thế này được coi là gì, Hàn Dật Thìn đối với cô, là yêu sao? Hay chỉ là dục vọng chiếm hữu?
Cô vẫn không thể nhìn thấu được… …
Trong không khí … … Đong đầy hơi thở của hóc môn.
Hàn Dật Thìn đột nhiên đứng lên từ người cô, sau đó, lật úp cô xuống.
Noãn Noãn bị ép phải bò xuống.
“Anh làm cái gì thế!" Hoảng loạn, sợ hãi, còn có tủi hổ … … Cô đến nói thôi cũng run rẩy.
“Em thích hợp với tư thế này hơn!"
Thứ xúc cảm kia của anh ta chạm vào cô, nóng bỏng vô cùng.
Anh ta lúc này, như một khẩu súng mà đạn đã được lên, chỉ còn đợi chờ được bóp cò.
Nắm chắc lấy eo của cô, anh ta bắt đầu cử động.
Song vì cô sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, nên làm anh ta khó mà vào được.
Cô run rẩy, nước mắt rơi tí tách xuống.
Ngón tay nắm chặt lấy lớp vải mềm trên ghế sofa, cúi đầu than khóc.
Anh ta đột nhiên phủ lên lưng cô, tay chạm vào khuôn mặt cô, nước mắt ấm nóng kia của cô, đã kéo lại được chút ý thức của anh ta.
“Không được khóc!" Anh ta có chút bực mình, thứ chất lỏng mềm mại đó lại có thể thiêu đốt trái tim anh ta.
Cô lại khóc càng to hơn, giãy giụa, thân thể chuyển động, song lại chỉ làm cho ý thức vừa được tỉnh táo của anh ta lần nữa rơi vào trong sự điên cuồng.
Lý trí bị sụp đổ, dục vọng nguyên thủy nhất của con người đã chiến thắng tất cả.
Anh ta không để ý đến tiếng khóc của cô nữa, đâm vào.
“Ưm … … “ Anh ta gầm nhẹ, cô quá hoàn mỹ.
Cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cô hoàn toàn tuyệt vọng, âm thanh kêu gào đến xé gan xé phổi, đầu tóc rối tung như một người điên.
Anh ta vì cô phát điên lên mà có chút ngưng lại, ngoài tay đang giữ chắc lấy eo của cô, những nơi khác đều không dám có chút cử động.
Bỗng có tiếng tay nắm cửa nhẹ chuyển động, tiếp đó cửa bị mở ra.
Hàn Cảnh Thìn còn chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Noãn Noãn.
Tim nhói lên như bị đâm một cái, nhanh chóng đẩy cửa ra,,nhìn thấy cảnh tượng này, làm anh hoàn toàn chết đứng.
Cô đang phải bò ra kia, anh ta đang ở đằng sau cô, tư thế kết hợp.
Đầu tóc cô rối loạn, dấu vết nước mắt đầy trên mặt, như một con búp bê vải đã rách nát.
Còn anh ta đang cắn chặt đôi môi, trong mắt là dục tình rừng rực.
Trong không khí, đong đầy hơi thở nào đó, kết dính mà đặc quánh.
Như sét đánh ngang tai! Anh đã đến muộn một bước rồi!
Tác giả :
Thanh Đình Phi Lai