Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 4 - Chương 142
Nỗi đau đến vô tận, sự chà đạp đến vô tận, sự tuyệt vọng đến vô tận, sự hủy diệt đến vô tận … …
Trong căn phòng u ám huyết hồng kia, nồng lên mùi máu tanh, trên sàn xi măng bẩn thỉu kia, nơi đâu cũng đều là những vết máu chưa khô hẳn.
Có vết máu là do vết thương bên ngoài, có vết là do sau khi bị va đập mạnh, máu từ bên trong cơ thể chảy ra.
Lại một trận nữa, lần nữa lại một lần nữa.
Ninh Manh trong mắt bọn chúng dường như không phải là con người nữa, mà chỉ là công cụ để phát tiết thú tính.
Cuối cùng, lũ súc sinh đó cũng đã mệt, từng tên từng tên thở dốc, mãn nguyện mà nhìn kiệt tác của bản thân.
“Thế nào, đều đã quay hết cả rồi chứ?"
Lão đại vừa mặc quần vừa ra lệnh cho đàn em đi xem máy quay.
Ba tên kia vội vàng chạy đến bên máy quay, bật lại từ đầu, thưởng thức.
Một màn vừa rồi lại được phát lại, còn có âm thanh nức nở vang vọng lại trong cả căn phòng, búp bê barbie xinh đẹp từng chút từng chút bị xé rách, thật là một màn xúc động đến cực điểm.
“Haiz ~ hấp dẫn quá!"
Mấy tên đó cùng phát ra tiếng kêu sởn gai ốc.
Có tên nhìn một cái cái người đang bịt chặt tai lại, cuộn lại trong một góc là Noãn Noãn kia.
“Lão đại, con bé kia không được đụng đến sao? Thật muốn cũng được nếm thử mùi vị này xem sao!"
" Đúng đấy, đúng đấy … … “
Hai tên còn lại phụ họa theo.
“Không được đụng đến!"
Tên thủ lĩnh lão đại không chút do dự phủ định, điều kiện của ông chủ bọn chúng nhất định phải tuân thủ, đây cũng là " đạo đức nghề nghiệp" mà bọn chúng vốn dĩ rất tự hào.
" Oh."
Nghe thấy lời lão đại nói, những tên còn lại chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, dùng ánh mắt mà dò xét Noãn Noãn một trận.
Noãn Noãn lúc này, đang ngồi cuộn tròn lại, bịt chặt hai tai mình lại, đầu giấu trong đầu gối, run rẩy kịch liệt.
Cô sợ hãi, không trợ ( không có gì giúp đỡ), không có cách nào tiếp nhận thực tế tàn khốc mà Ninh Manh phải chịu đựng, cô không có can đảm nhìn một màn tàn nhẫn đó, nỗi nhục nhã đó đều là sự đả kích lớn nhất đối với một người con gái!
Nhìn Ninh Manh gặp phải sự việc bi thương như vậy, cô với cô ấy cùng tuyệt vọng như nhau, cô không dám nhìn, chỉ có thể bịt chặt tai lại, nhắm mắt, tự lừa mình cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là giả tạo mà thôi.
Ninh Manh lúc này, sớm đã như một con búp bê vải mất đi sinh lực, cô nằm giữa đống máu đó, mở to mắt, không có nước mắt, không có biểu tình gì, kể cả đau hơn nữa, cũng sẽ không còn phát ra âm thanh.
Trầm mặc, thế giới của cô từ giờ đã trầm mặc … …
“Tít tít tít … … “
Di động của tên thủ lĩnh lại kêu lên, nhìn một cái số gọi đến, lập tức phân phó cho những tên còn đang chìm đắm vào xem máy quay kia nhỏ giọng một chút.
“Ông chủ điện thoại đến, chúng mày im miệng đi!"
Lão đại vội vàng nhận điện thoại, cho là có nhiệm vụ gì hay đây.
Các đồ dùng trong căn phòng này, đều là do ông chủ sắp xếp chuẩn bị trước, từ đó có thể thấy, hắn ta đúng là người cực kì biến thái.
Cũng có thể căn phòng này, chính là nơi chuyên dùng để hắn phát tiết tình cảm mà chuẩn bị.
" Đem hai người bọn họ đưa lại về xe."
Người kia lạnh lùng ra lệnh trong điện thoại, ánh mắt kia dừng lại trên màn hình, có loại xúc động muốn xem song lại không dám nhìn.
Tính cách một con người, không thể nào sinh ra đã là hư hỏng, có lẽ do đã trải qua một chuyện gi đó ép buộc mà tạo thành.
Ví dụ như người kia, trong suy nghĩ của hắn, luôn tồn tại hai người, một là ác quỷ, hai là thiên thần. Hai kẻ đó luôn luôn đối kháng với nhau không ngừng, làm hắn ngày nào cũng phải sống trong sự dằn vặt.
+++ +++ +++ +++ +++
Lại là bị kích điện, lúc Noãn Noãn tỉnh lại cũng đã là buổi tối, sự tra tấn dai dẳng đó, hóa ra mới chỉ qua một ngày.
Đau nhức mà ngồi dậy, cô đột nhiên phát hiện đang ở trên xe, đôi khi lại thấy có người đi ngang qua xe, nhìn họ qua cửa sổ Noãn Noãn chợt tỉnh ra, cô hiện giờ đang ở trên xe của mình, mà cũng đã được an toàn rồi.
Nhìn khắp bốn phía, ở ghế sau, Ninh Manh đang hôn mê nằm đó, trên người chỉ được bọc một chiếc thảm mỏng, có một đầu đã rơi xuống, lộ ra làn da bị thương kia, máu tươi nhức mắt, thảm thương đến không nhịn được!
Trong căn phòng u ám huyết hồng kia, nồng lên mùi máu tanh, trên sàn xi măng bẩn thỉu kia, nơi đâu cũng đều là những vết máu chưa khô hẳn.
Có vết máu là do vết thương bên ngoài, có vết là do sau khi bị va đập mạnh, máu từ bên trong cơ thể chảy ra.
Lại một trận nữa, lần nữa lại một lần nữa.
Ninh Manh trong mắt bọn chúng dường như không phải là con người nữa, mà chỉ là công cụ để phát tiết thú tính.
Cuối cùng, lũ súc sinh đó cũng đã mệt, từng tên từng tên thở dốc, mãn nguyện mà nhìn kiệt tác của bản thân.
“Thế nào, đều đã quay hết cả rồi chứ?"
Lão đại vừa mặc quần vừa ra lệnh cho đàn em đi xem máy quay.
Ba tên kia vội vàng chạy đến bên máy quay, bật lại từ đầu, thưởng thức.
Một màn vừa rồi lại được phát lại, còn có âm thanh nức nở vang vọng lại trong cả căn phòng, búp bê barbie xinh đẹp từng chút từng chút bị xé rách, thật là một màn xúc động đến cực điểm.
“Haiz ~ hấp dẫn quá!"
Mấy tên đó cùng phát ra tiếng kêu sởn gai ốc.
Có tên nhìn một cái cái người đang bịt chặt tai lại, cuộn lại trong một góc là Noãn Noãn kia.
“Lão đại, con bé kia không được đụng đến sao? Thật muốn cũng được nếm thử mùi vị này xem sao!"
" Đúng đấy, đúng đấy … … “
Hai tên còn lại phụ họa theo.
“Không được đụng đến!"
Tên thủ lĩnh lão đại không chút do dự phủ định, điều kiện của ông chủ bọn chúng nhất định phải tuân thủ, đây cũng là " đạo đức nghề nghiệp" mà bọn chúng vốn dĩ rất tự hào.
" Oh."
Nghe thấy lời lão đại nói, những tên còn lại chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, dùng ánh mắt mà dò xét Noãn Noãn một trận.
Noãn Noãn lúc này, đang ngồi cuộn tròn lại, bịt chặt hai tai mình lại, đầu giấu trong đầu gối, run rẩy kịch liệt.
Cô sợ hãi, không trợ ( không có gì giúp đỡ), không có cách nào tiếp nhận thực tế tàn khốc mà Ninh Manh phải chịu đựng, cô không có can đảm nhìn một màn tàn nhẫn đó, nỗi nhục nhã đó đều là sự đả kích lớn nhất đối với một người con gái!
Nhìn Ninh Manh gặp phải sự việc bi thương như vậy, cô với cô ấy cùng tuyệt vọng như nhau, cô không dám nhìn, chỉ có thể bịt chặt tai lại, nhắm mắt, tự lừa mình cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là giả tạo mà thôi.
Ninh Manh lúc này, sớm đã như một con búp bê vải mất đi sinh lực, cô nằm giữa đống máu đó, mở to mắt, không có nước mắt, không có biểu tình gì, kể cả đau hơn nữa, cũng sẽ không còn phát ra âm thanh.
Trầm mặc, thế giới của cô từ giờ đã trầm mặc … …
“Tít tít tít … … “
Di động của tên thủ lĩnh lại kêu lên, nhìn một cái số gọi đến, lập tức phân phó cho những tên còn đang chìm đắm vào xem máy quay kia nhỏ giọng một chút.
“Ông chủ điện thoại đến, chúng mày im miệng đi!"
Lão đại vội vàng nhận điện thoại, cho là có nhiệm vụ gì hay đây.
Các đồ dùng trong căn phòng này, đều là do ông chủ sắp xếp chuẩn bị trước, từ đó có thể thấy, hắn ta đúng là người cực kì biến thái.
Cũng có thể căn phòng này, chính là nơi chuyên dùng để hắn phát tiết tình cảm mà chuẩn bị.
" Đem hai người bọn họ đưa lại về xe."
Người kia lạnh lùng ra lệnh trong điện thoại, ánh mắt kia dừng lại trên màn hình, có loại xúc động muốn xem song lại không dám nhìn.
Tính cách một con người, không thể nào sinh ra đã là hư hỏng, có lẽ do đã trải qua một chuyện gi đó ép buộc mà tạo thành.
Ví dụ như người kia, trong suy nghĩ của hắn, luôn tồn tại hai người, một là ác quỷ, hai là thiên thần. Hai kẻ đó luôn luôn đối kháng với nhau không ngừng, làm hắn ngày nào cũng phải sống trong sự dằn vặt.
+++ +++ +++ +++ +++
Lại là bị kích điện, lúc Noãn Noãn tỉnh lại cũng đã là buổi tối, sự tra tấn dai dẳng đó, hóa ra mới chỉ qua một ngày.
Đau nhức mà ngồi dậy, cô đột nhiên phát hiện đang ở trên xe, đôi khi lại thấy có người đi ngang qua xe, nhìn họ qua cửa sổ Noãn Noãn chợt tỉnh ra, cô hiện giờ đang ở trên xe của mình, mà cũng đã được an toàn rồi.
Nhìn khắp bốn phía, ở ghế sau, Ninh Manh đang hôn mê nằm đó, trên người chỉ được bọc một chiếc thảm mỏng, có một đầu đã rơi xuống, lộ ra làn da bị thương kia, máu tươi nhức mắt, thảm thương đến không nhịn được!
Tác giả :
Thanh Đình Phi Lai