Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 4 - Chương 138
Trò chơi tàn ác này, hiện giờ mới bắt đầu, Ninh Manh, Noãn Noãn, đừng trách tôi hận tâm! ~
Cầm di động lên, gọi cho một số điện, ra lệnh cho đám người đang đợi lệnh đó,
“Có thể động thủ rồi."
+++ +++ +++ +++ +++
Cửa lách cách một tiếng bị mở ra, Noãn Noãn hoảng sợ mà nhìn bốn người đàn ông đi vào kia.
“Các người là ai? Mau thả chúng tôi ra!"
" Im miệng!"
Một tên trong số đó dữ dằn nói.
Sau đó bốn tên đó bao vây lấy chiếc lồng chim to kia.
“Con bé này vẫn chưa tỉnh, lão nhị ngươi hạ thủ mạnh quá rồi đấy."
“Đi, lão tam, xách thùng nước đến đây!"
Bốn tên đó ta một câu ngươi một câu, dường như trong lồng kia đang nhốt một con vật, để nghiên cứu vậy.
Rất nhanh đã có tên xách một thùng nước đến.
“Các người định làm gì! Tha cho cô ấy! Các người là ai!"
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Noãn Noãn thực sự không thể nghĩ ra được đám người này là muốn báo thù, bắt cóc hay là vì thú tính.
Cô chỉ có thể không ngừng kêu gào, giãy giụa, cố thử gọi lên một chút lương tri của bọn chúng, mắt nhìn thấy một tên trong đó nhấc thùng nước lên tiến lại gần Ninh Manh, cô dự cảm được bọn chúng muốn làm gì.
“Pai" một tiếng thùng nước kia dội lên người Ninh Manh.
Ninh Manh đang trong cơn hôn mê đột nhiên bị dòng nước lạnh đến đột ngột này làm tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra, bốn gương mặt nam giới đáng sợ xuất hiện trước mặt cô, còn bản thân đã bị nhốt trong một chiếc lồng chim.
“A!"
Sự hoảng sợ cùng kinh hoàng kinh thiên động địa làm cô thét ra tiếng.
Còn những tên kia chỉ dùng ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn vào cô, trực tiếp cười hì hì.
“Ninh Manh, đừng sợ, tôi ở đây … Đừng sợ!"
Noãn Noãn nhanh chóng hét gọi cô.
“Noãn Noãn, chúng ta đang ở đâu đây?"
Ninh Manh mở miệng, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Từ nhỏ đã được người nhà bảo hộ, cô chưa từng nhìn thấy nơi nào đen tối như thế này.
“Ninh Manh, cô trước tiên đừng sợ hãi, để tôi nói chuyện với bọn họ đã, việc gì cũng sẽ thương lượng được."
Noãn Noãn cố gắng trấn tĩnh lại trạng thái của Ninh Manh, mặc dù cô cũng rất sợ hãi, song nếu cả hai người họ đều lo sợ, sẽ chẳng có cách nào để tự cứu mình.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc chúng tôi, các người có biết chúng tôi là ai không!"
Noãn Noãn đổi ngữ giọng đàm phán để nói chuyện với bọn chúng, thế cục hiện giờ, cô nhất định phải làm rõ xem mục đich của đám người này thì mới dễ dàng ứng phó.
Bốn tên kia đều có chút kinh ngạc, bọn chúng đều chỉ nhận tiền của người ta, giúp người ta loại trừ.
“Chúng tao muốn bắt chúng mày, đương nhiên là biết được chúng mày là ai."
Tên đứng đầu mà mọi người gọi là lão đại kia nói một cách đương nhiên.
“Oh, vậy ngươi biết đắc tội với Ninh gia, các người sẽ không thể nào thoát được đâu."
Noãn Noãn trước làm rắn, dọa dẫm bọn chúng.
“Hux " Ninh gia thì có gì đáng sợ, đại gia có tiền trong thiên hạ này nhiều vô kể."
Noãn Noãn đã nghe ra được vấn đề, ý của hắn là chuyện này do người còn có nhiều tiền hơn cả Ninh gia sắp đặt, do vậy, cô tiếp tục thăm dò, lần này giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Các người là vì tiền đúng không? Chỉ cần các người đảm bảo không làm hại chúng tôi, các người có thể gọi điện thoại cho người nhà chúng tôi, muốn bao nhiêu tiền, cũng sẽ thương lượng được."
“Hux." Chúng tao không phải vì mấy đồng tiền cỏn con ấy, mà là muốn chúng mày, hắc hắc."
Lão nhị trong bọn bốn tên đó đắc ý nói, ánh mắt sắc kia xem xét người Noãn Noãn một lát.
Nghe đến đây, Noãn Noãn càng có thể khẳng định, đây là có người thuê bọn chúng đến để đối phó với hai người họ.
Mà cách đối phó, Noãn Noãn không dám nghĩ, bốn người đàn ông, hai người phụ nữ, có thể làm gì!
Người kia đang ở bên cạnh căn phòng, ưu nhã lắc nhẹ rượu vang trong ly, ánh mắt dán vào màn hình kia, một chút cũng không động đậy.
Sự ứng đối thông minh vừa rồi của Tô Noãn Noãn, làm hắn ta lại lần nữa có cách nhìn khác về cô. Người con gái này, cũng khá là thông minh.
Chỉ có điều hắn thật hối hận bản thân đã tìm cái đám ngốc này đến, e là nếu còn nói tiếp, cô ta sẽ có thể moi được gì đó, cho nên phải ngăn chặn từ đầu, nhấn số của tên thủ lĩnh.
Trong căn phòng âm u, Noãn Noãn đang chuẩn bị moi tiếp thông tin thì nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài, trực giác nói với cô rằng, điện thoại mà đến vào lúc này, chắc chắn là có quan hệ với kẻ đã thuê bọn chúng, hoặc là chính là kẻ đứng đằng sau đó.
Lão đại nhận điện thoại, trong di động chỉ có một câu lạnh lùng,
" Không cần phí lời với bọn chúng nữa, mau chóng động thủ."
Cầm di động lên, gọi cho một số điện, ra lệnh cho đám người đang đợi lệnh đó,
“Có thể động thủ rồi."
+++ +++ +++ +++ +++
Cửa lách cách một tiếng bị mở ra, Noãn Noãn hoảng sợ mà nhìn bốn người đàn ông đi vào kia.
“Các người là ai? Mau thả chúng tôi ra!"
" Im miệng!"
Một tên trong số đó dữ dằn nói.
Sau đó bốn tên đó bao vây lấy chiếc lồng chim to kia.
“Con bé này vẫn chưa tỉnh, lão nhị ngươi hạ thủ mạnh quá rồi đấy."
“Đi, lão tam, xách thùng nước đến đây!"
Bốn tên đó ta một câu ngươi một câu, dường như trong lồng kia đang nhốt một con vật, để nghiên cứu vậy.
Rất nhanh đã có tên xách một thùng nước đến.
“Các người định làm gì! Tha cho cô ấy! Các người là ai!"
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Noãn Noãn thực sự không thể nghĩ ra được đám người này là muốn báo thù, bắt cóc hay là vì thú tính.
Cô chỉ có thể không ngừng kêu gào, giãy giụa, cố thử gọi lên một chút lương tri của bọn chúng, mắt nhìn thấy một tên trong đó nhấc thùng nước lên tiến lại gần Ninh Manh, cô dự cảm được bọn chúng muốn làm gì.
“Pai" một tiếng thùng nước kia dội lên người Ninh Manh.
Ninh Manh đang trong cơn hôn mê đột nhiên bị dòng nước lạnh đến đột ngột này làm tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra, bốn gương mặt nam giới đáng sợ xuất hiện trước mặt cô, còn bản thân đã bị nhốt trong một chiếc lồng chim.
“A!"
Sự hoảng sợ cùng kinh hoàng kinh thiên động địa làm cô thét ra tiếng.
Còn những tên kia chỉ dùng ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn vào cô, trực tiếp cười hì hì.
“Ninh Manh, đừng sợ, tôi ở đây … Đừng sợ!"
Noãn Noãn nhanh chóng hét gọi cô.
“Noãn Noãn, chúng ta đang ở đâu đây?"
Ninh Manh mở miệng, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Từ nhỏ đã được người nhà bảo hộ, cô chưa từng nhìn thấy nơi nào đen tối như thế này.
“Ninh Manh, cô trước tiên đừng sợ hãi, để tôi nói chuyện với bọn họ đã, việc gì cũng sẽ thương lượng được."
Noãn Noãn cố gắng trấn tĩnh lại trạng thái của Ninh Manh, mặc dù cô cũng rất sợ hãi, song nếu cả hai người họ đều lo sợ, sẽ chẳng có cách nào để tự cứu mình.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc chúng tôi, các người có biết chúng tôi là ai không!"
Noãn Noãn đổi ngữ giọng đàm phán để nói chuyện với bọn chúng, thế cục hiện giờ, cô nhất định phải làm rõ xem mục đich của đám người này thì mới dễ dàng ứng phó.
Bốn tên kia đều có chút kinh ngạc, bọn chúng đều chỉ nhận tiền của người ta, giúp người ta loại trừ.
“Chúng tao muốn bắt chúng mày, đương nhiên là biết được chúng mày là ai."
Tên đứng đầu mà mọi người gọi là lão đại kia nói một cách đương nhiên.
“Oh, vậy ngươi biết đắc tội với Ninh gia, các người sẽ không thể nào thoát được đâu."
Noãn Noãn trước làm rắn, dọa dẫm bọn chúng.
“Hux " Ninh gia thì có gì đáng sợ, đại gia có tiền trong thiên hạ này nhiều vô kể."
Noãn Noãn đã nghe ra được vấn đề, ý của hắn là chuyện này do người còn có nhiều tiền hơn cả Ninh gia sắp đặt, do vậy, cô tiếp tục thăm dò, lần này giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Các người là vì tiền đúng không? Chỉ cần các người đảm bảo không làm hại chúng tôi, các người có thể gọi điện thoại cho người nhà chúng tôi, muốn bao nhiêu tiền, cũng sẽ thương lượng được."
“Hux." Chúng tao không phải vì mấy đồng tiền cỏn con ấy, mà là muốn chúng mày, hắc hắc."
Lão nhị trong bọn bốn tên đó đắc ý nói, ánh mắt sắc kia xem xét người Noãn Noãn một lát.
Nghe đến đây, Noãn Noãn càng có thể khẳng định, đây là có người thuê bọn chúng đến để đối phó với hai người họ.
Mà cách đối phó, Noãn Noãn không dám nghĩ, bốn người đàn ông, hai người phụ nữ, có thể làm gì!
Người kia đang ở bên cạnh căn phòng, ưu nhã lắc nhẹ rượu vang trong ly, ánh mắt dán vào màn hình kia, một chút cũng không động đậy.
Sự ứng đối thông minh vừa rồi của Tô Noãn Noãn, làm hắn ta lại lần nữa có cách nhìn khác về cô. Người con gái này, cũng khá là thông minh.
Chỉ có điều hắn thật hối hận bản thân đã tìm cái đám ngốc này đến, e là nếu còn nói tiếp, cô ta sẽ có thể moi được gì đó, cho nên phải ngăn chặn từ đầu, nhấn số của tên thủ lĩnh.
Trong căn phòng âm u, Noãn Noãn đang chuẩn bị moi tiếp thông tin thì nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài, trực giác nói với cô rằng, điện thoại mà đến vào lúc này, chắc chắn là có quan hệ với kẻ đã thuê bọn chúng, hoặc là chính là kẻ đứng đằng sau đó.
Lão đại nhận điện thoại, trong di động chỉ có một câu lạnh lùng,
" Không cần phí lời với bọn chúng nữa, mau chóng động thủ."
Tác giả :
Thanh Đình Phi Lai