Trò Chơi Địa Ngục
Chương 45: Thi thể nữ không đầu
Ông bác trông cửa thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, mặt mày hiền hậu.
Bây giờ thời gian đã rất muộn rồi, ông bác cũng có chút mệt mỏi, nghe thấy Dung Âm nói chuyện, ông bác ngước mắt lên, chậm rãi hỏi một câu: "Bạn học, phòng ngủ nào là của cháu đấy?"
"Cháu ở phòng 644, đây là thẻ sinh viên của cháu."
Dung Âm đặt thẻ sinh viên lên quầy, đẩy về phía ông bác.
Bình thường các ông bác bà dì xem thẻ sinh viên, chủ yếu là vì đề phòng những cô gái trẻ tuổi chào hàng trà trộn vào đây, chào hàng nhét tờ rơi cho từng phòng.
Lúc này căn bản sẽ không có loại người như thế, ông bác cũng không hề xem, ông bác xoay người lại, tìm chiếc khóa mà cô cần từ trên tấm bảng treo đầy chìa khóa.
"Cho cháu, nhớ mau chóng trả lại đây."
"Muộn như vậy rồi, sáng ngày mai cháu lại đây trả chìa khóa được không ạ, thẻ sinh viên cháu đặt ở đây."
Dung Âm đặt cà phê lên quầy: "Bác vất vả rồi, cà phê có thể tỉnh táo."
Ông bác khoát tay: "Cà phê và chìa khóa cháu đều lấy đi, ngày mai nhớ trả lại sớm một chút."
Dung Âm nói cảm ơn, không có lấy cà phê đi, xoay người đi vào hành lang.
Lầu ký túc xá tổng cộng chỉ có sáu tầng, phòng ngủ của cô thì ở tầng chót, cần phải leo cầu thang rất lâu.
Lúc này Dung Âm mới cảm giác được sự khác biệt của đôi giày, trước đây cô đều sẽ cảm thấy có chút mệt, nhưng mà lần này không những tốc độ nhanh hơn, thân thể cũng không có cảm giác được bất kỳ gánh nặng nào.
Cô nhìn chìa khóa trong tay, trên bộ phận hình tròn của chìa khóa có dán số phòng.
Đây là chìa khóa của phòng 444, chìa khóa mà cô cần.
Vị ông bác trông cửa đó, chính là một trong những người chơi.
Vốn dĩ cô cho rằng lần này địa ngục sẽ cho gợi ý tương đối khó, kết quả cô vừa đi vào cửa, thì nhìn thấy trên đỉnh đầu của ông bác lơ lững năm chữ: Người chơi Chung Nam Quốc.
Bởi vì lúc đó trên ghế ở cửa có nữ sinh đang ngồi đợi shipper, cô liền dựa theo quy trình mà diễn một vở kịch, cũng là thông qua phương thức này, thăm dò thái độ của người chơi này.
Ông ấy bằng lòng hợp tác, vậy rất dễ dàng rồi.
Phòng 644 nằm ở cuối hành lang, là số phòng lớn nhất, Dung Âm đi chậm rãi trong hành lang, phát hiện tầng này vô cùng yên tĩnh.
Tất cả đèn của phòng ngủ đều tắt hết, thủy tinh trên cửa tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có đèn trong hành lang còn sáng.
Đèn này, còn tối hơn so với ở tầng một, ánh đèn có loại cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.
Trống trải, yên tĩnh, cả hành lang chỉ có tiếng bước chân của cô đang vang vọng.
Rất nhanh, Dung Âm liền dừng lại bước chân cách cửa phòng không xa.
Phòng ngủ của nữ sinh ở cuối hành lang lúc này đang mở cửa, một bàn tay đẫm máu vươn ra từ trong phòng. Tay đó vô lực mà nắm trên cánh cửa, giọt máu không ngừng chảy xuống từ trên thịt không có làn da, tạo thành một vũng nước màu đỏ ở dưới ngón tay gãy.
Tí tách, tí tách.
"Cho nên, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Lúc này trong phòng ngủ, hai nữ sinh đứng giữa phòng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn thi thể nữ không đầu đang nằm ở gần cửa.
Cách nãy không lâu, nữ sinh này còn thét lên ném đồ vật về phía bọn họ, nguyền rủa bọn họ đi chết, mở cửa ra định xông ra ngoài. Nhưng khi tay của cô chạm vào chốt cửa, nửa cái tay của cô liền hòa tan ra, một suối máu phun trào ra từ cổ của cô.
Cái đầu chết không nhắm mắt của cô bây giờ đang nằm bên cạnh thùng rác.
Một nữ sinh trong đó đứng gần thi thể nữ nhất, lúc đối phương muốn xông ra cửa, cũng là cô đi ngăn cản. Bây giờ toàn thân toàn mặt của cô đều bị dính máu, trong lỗ mũi toàn là mùi máu tanh gay mũi.
Cô lau mặt, giọng nói gần như sụp đổ: "Cô nói chuyện đi chứ?"
"Kéo thi thể vào trong phòng trước đã."
Ngay lúc hai nữ sinh trong phòng đều hoảng sợ đến không biết phải làm gì, một giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh vang lên.
Hai nữ sinh như chim sợ cành cong vậy thấp thỏm lo sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ ở cửa.
Cô thoạt nhìn nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, da trắng xinh đẹp, nhưng mà kiểu trắng đó thoạt nhìn không phải là vô cùng khỏe manh, tôn lên tóc dài quăn đen nhánh của cô, thậm chí có loại cảm giác trong suốt.
Cô thoạt nhìn lạnh lùng ốm yếu, giọng nói cũng lạnh: "Nhân lúc cô ta còn chưa bị người khác phát hiện."
Ở đỉnh đầu của cô, lơ lững tên của cô.
Người chơi Dung Âm.
Lúc bọn họ đang quan sát cô, Dung Âm cũng đang quan sát bọn họ.
Nữ sinh bên trái tên Ôn Nhã, ngũ quan tương đối xinh đẹp, dung mạo rất trắng noãn, tóc dài xõa ra, mặc váy ngủ màu trắng, thoạt nhìn là loại hình tương đối đơn thuần ngoan ngoãn.
Nữ sinh bên phải tên Bộ Lương, để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt cũng có chút nam tính, là dáng vẻ tomboy tương đối thẳng thắn, áo ngủ cũng là nửa tay áo và quần ngắn giống với ký túc xá nam.
Trên mặt cô đầy máu, không cần nghĩ cũng biết là như thế nào.
"Người chơi mới hay là người chơi cũ, đây là lần chơi thứ mấy rồi?"
Dung Âm tránh khỏi vết máu trên mặt đất, đi vào trong phòng.
Cô ngồi xổm bên chân thi thể, kéo cổ chân của thi thể, lôi thi thể vào trong phòng, lại cầm cây lau nhà đặt trong góc, lau sạch vết máu bên ngoài.
Biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, khiến hai nữ sinh nhìn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều đang do dự có nên mở miệng nói không.
Hai người cứ như vậy ngơ ngác, xem ai không giữ được bình tĩnh. Đợi đến khi Dung Âm đều xử lý sạch sẽ vết máu ở cửa ngoài và cửa trong, tomboy tóc ngắn tên Bộ Lương mới dẫn đầu can đảm nói: "Chào cô, tôi là người chơi cũ, đây là lần chơi thứ ba của tôi."
Thấy cô ấy lên tiếng, Ôn Nhã cũng mở miệng theo, giọng nói ôn nhu: "Đây là lần chơi thứ hai của tôi."
"Cô ta là như thế nào."
Dung Âm đóng cửa phòng lại, rũ mắt nhìn thi thể nữ chết vô cùng thảm này.
Mặt không cảm xúc của cô được hai nữ sinh hiểu thành không vui.
Ôn Nhã vội vàng giải thích: "Thực ra tôi cũng không hiểu rõ. Lúc tôi vừa ngồi dậy, nữ sinh này liền tâm trạng kích động mà xông ra cửa, đầu và tay ngay lập tức bị đứt ra."
Bộ Lương bị thái độ của cô ấy nhiễm lây, cũng vội vã luống cuống mở miệng nói: "Là như thế này, cô ta là người chơi mới. Tôi cũng không biết chuyện gì nữa, sau khi cô ta tỉnh lại liền điên điên khùng khùng, nói chúng tôi đã bắt cóc cô ta, tôi giải thích thế nào cô ta cũng không nghe."
"Không sao, cô đã làm chuyện nên làm rồi."
Dung Âm nghe xong lời của hai nữ sinh, rũ mắt nói: "Lúc đi trở về phòng, tôi còn đang nghĩ, phòng ngủ nữ sinh đều là phòng bốn người, địa ngục nói với tôi chỉ có hai người chơi, người chơi thứ ba có phải chết rồi không, không ngờ tới quả nhiên là thế."
"Vì để tránh đi những phiền phức không cần thiết, chúng ta phải nghĩ cách xử lý thi thể này mới được."
"Bây giờ là mùa hè, nếu giấu trong phòng, thì thi thể rất nhanh sẽ phát ra mùi hôi thối, mùi này khó mà che giấu, rất nhanh sẽ bị phát hiện."
"Ở gần trường học có rất nhiều giếng nước, có thể ném thi thể vào trong, nhưng mà thi thể quá to, vận chuyển thì vô cùng gây sự chú ý, nếu cắt ra, thì công cụ và tiếng ồn cũng là vấn đề..."
Dung Âm đang thấp giọng lầm bầm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thân thể ngã xuống đất.
Cô quay đầu lại, phát hiện nữ sinh tên Ôn Nhã đó cự nhiên đã ngất đi, mà Bộ Lương thoạt nhìn dũng cảm rất lớn đang dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn cô, thoạt nhìn sắp muốn khóc rồi.
Dung Âm: "..."
Cô vừa muốn nói gì đó, thì cảm giác được lọn tóc ướt sũng rũ xuống trên khuôn mặt.
Dung Âm: "..."
Hình như cô biết tại sao bọn họ lại có phản ứng này rồi.
Dung Âm quay đầu lại, nhìn thấy Trương Man đang đứng phía sau cô.
Áo đỏ và tóc đen vẫn không ngừng chảy máu, cô ta rũ khuôn mặt phủ đầy dấu vết khâu vá xuống, dùng ánh mắt khủng bố chỉ có con ngươi tròng trắng mắt nhìn chằm chằm cô.
Nhìn thấy cô quay đầu lại, Trương Man nhếch miệng ra, chỉ ở khóe miệng đều bị nứt ra một chút. Cô ta cúi đầu xuống, giống như muốn cọ xát mặt của cô, lúc sắp chạm vào thì bỗng nhiên lại dừng lại.
Cô ta đứng thẳng người, dùng đôi tay trắng bệch không có vết máu xoa lên khuôn mặt của thiếu nữ.
Dung Âm quay đầu lại, đưa khuôn mặt vào trong lòng bàn tay của Trương Man: "Sao cô lại tự mình ra ngoài, rất lâu rồi tôi không có triệu hồi cô, cô ở trong ngọc bội cảm thấy rất gò bó sao?"
Trương Man nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía thi thể trên mặt đất.
"Cô là tự nguyện ra ngoài giúp đỡ tôi?"
Dung Âm nhíu mày lại: "Địa ngục sẽ không trừng phạt cô sao?"
Trương Man lắc đầu lần nữa.
Cô ta xách cổ áo của Dung Âm, dịu dàng mà đặt cô ở nơi cách thi thể khá xa, sau đó lại nhếch khóe miệng, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, nhào về phía thi thể trên đất.
Dung Âm: "..."
Từ sau khi gặp được Ngụy Hiên, Dung Âm đã quen với việc bị xách tới xách lui. Cô đỡ hai nữ sinh hôn mê bất tỉnh đến giường dưới gần đó, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau mặt cho bọn họ.
Tiếng nhai nuốt trong phòng dần dần biến mất, xung quanh lại trở về yên tĩnh, Dung Âm nhìn về phía cửa, Trương Man không biết từ lúc nào đã biến mất, trước khi đi còn thuận tiện giúp cô xử lý vết máu trên đất.
Cô rũ mi mắt xuống, động tác trên tay dịu dàng hơn một chút.
Cuối cùng, Ôn Nhã và Bộ Lương dưới sự chăm sóc của cô cũng từ từ tỉnh lại.
Ôn Nhã vẫn ổn, cô cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, bây giờ chỉ là có chút mơ màng và mờ mịt.
Nhưng Bộ Lương đã nhìn thấy được Dung Âm và Trương Man, sau khi tỉnh lại, cô run cầm cập mà vươn tay chỉ Dung Âm, nước mắt đầm đìa, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Bây giờ là 11h30."
Dung Âm thản nhiên nói: "Tôi đã lấy được chìa khóa của phòng 444, đồng thời xử lý xong thi thể. Các cô đã không còn là người chơi mới nữa, chắc hẳn biết trong trò chơi địa ngục không có bữa trưa."
"Bây giờ, các cô có thời gian 20 phút nói tôi nghe những tin tức có ích."
Bộ Lương nghẹn lời: "Thuận tiện nói cho tôi biết đây là lần chơi thứ mấy của cô rồi không?"
"Đây là lần thứ tư."
Ôn Nhã: "..."
Bộ Lương: "..."
Trình độ vượt ải độ khó của trò chơi địa ngục thật là đáng sợ.
Dưới tác dụng của dục vọng muốn sống mãnh liệt, hai người phát huy tài ăn nói, kể cho Dung Âm nghe truyền thuyết khủng bố về phòng 444.
Có một nữ sinh tên Triệu Tiểu Hoa ở phòng 444.
Đại học này là trường tư lập nổi tiếng trong nước, các sinh viên muốn vào đây, không những thành tích phải qua được, còn phải đóng học phí khổng lồ.
Do danh tiếng của trường học tương đối tốt, rất nhiều nhà người có tiền đều sẽ nghĩ cách nhét đứa con vào đây, lăn lộn được một bằng cấp tốt.
Vì duy trì phẩm chất của trường học, cũng là vì duy trì danh tiếng của trường học, mỗi năm trường học đều sẽ chiêu mộ một số sinh viên có thành tích xuất sắc từ các vùng nghèo khó, miễn học phí, hơn nữa cho bọn họ học bổng và các loại trợ cấp nghèo khó.
Vì muốn xây dựng môi trường học tập thuần khiết cho những sinh viên này, trường học xây dựng lầu ký túc xá đơn độc một mình cho bọn họ, lúc phân lớp cũng tách ra với những sinh viên giàu có ăn chơi, cố gắng không để cho hai loại sinh viên này ảnh hưởng lẫn nhau.
Triệu Tiểu Hoa là ngoại lệ duy nhất.
Không biết là sơ xuất của nhân viên quản lý hay là nguyên nhân gì đó, lúc năm ba, cô bị chuyển đến lầu ký túc xá của bọn sinh viên giàu, trở thành bạn cùng phòng với ba cô gái có gia cảnh giàu có.
Bây giờ thời gian đã rất muộn rồi, ông bác cũng có chút mệt mỏi, nghe thấy Dung Âm nói chuyện, ông bác ngước mắt lên, chậm rãi hỏi một câu: "Bạn học, phòng ngủ nào là của cháu đấy?"
"Cháu ở phòng 644, đây là thẻ sinh viên của cháu."
Dung Âm đặt thẻ sinh viên lên quầy, đẩy về phía ông bác.
Bình thường các ông bác bà dì xem thẻ sinh viên, chủ yếu là vì đề phòng những cô gái trẻ tuổi chào hàng trà trộn vào đây, chào hàng nhét tờ rơi cho từng phòng.
Lúc này căn bản sẽ không có loại người như thế, ông bác cũng không hề xem, ông bác xoay người lại, tìm chiếc khóa mà cô cần từ trên tấm bảng treo đầy chìa khóa.
"Cho cháu, nhớ mau chóng trả lại đây."
"Muộn như vậy rồi, sáng ngày mai cháu lại đây trả chìa khóa được không ạ, thẻ sinh viên cháu đặt ở đây."
Dung Âm đặt cà phê lên quầy: "Bác vất vả rồi, cà phê có thể tỉnh táo."
Ông bác khoát tay: "Cà phê và chìa khóa cháu đều lấy đi, ngày mai nhớ trả lại sớm một chút."
Dung Âm nói cảm ơn, không có lấy cà phê đi, xoay người đi vào hành lang.
Lầu ký túc xá tổng cộng chỉ có sáu tầng, phòng ngủ của cô thì ở tầng chót, cần phải leo cầu thang rất lâu.
Lúc này Dung Âm mới cảm giác được sự khác biệt của đôi giày, trước đây cô đều sẽ cảm thấy có chút mệt, nhưng mà lần này không những tốc độ nhanh hơn, thân thể cũng không có cảm giác được bất kỳ gánh nặng nào.
Cô nhìn chìa khóa trong tay, trên bộ phận hình tròn của chìa khóa có dán số phòng.
Đây là chìa khóa của phòng 444, chìa khóa mà cô cần.
Vị ông bác trông cửa đó, chính là một trong những người chơi.
Vốn dĩ cô cho rằng lần này địa ngục sẽ cho gợi ý tương đối khó, kết quả cô vừa đi vào cửa, thì nhìn thấy trên đỉnh đầu của ông bác lơ lững năm chữ: Người chơi Chung Nam Quốc.
Bởi vì lúc đó trên ghế ở cửa có nữ sinh đang ngồi đợi shipper, cô liền dựa theo quy trình mà diễn một vở kịch, cũng là thông qua phương thức này, thăm dò thái độ của người chơi này.
Ông ấy bằng lòng hợp tác, vậy rất dễ dàng rồi.
Phòng 644 nằm ở cuối hành lang, là số phòng lớn nhất, Dung Âm đi chậm rãi trong hành lang, phát hiện tầng này vô cùng yên tĩnh.
Tất cả đèn của phòng ngủ đều tắt hết, thủy tinh trên cửa tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có đèn trong hành lang còn sáng.
Đèn này, còn tối hơn so với ở tầng một, ánh đèn có loại cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.
Trống trải, yên tĩnh, cả hành lang chỉ có tiếng bước chân của cô đang vang vọng.
Rất nhanh, Dung Âm liền dừng lại bước chân cách cửa phòng không xa.
Phòng ngủ của nữ sinh ở cuối hành lang lúc này đang mở cửa, một bàn tay đẫm máu vươn ra từ trong phòng. Tay đó vô lực mà nắm trên cánh cửa, giọt máu không ngừng chảy xuống từ trên thịt không có làn da, tạo thành một vũng nước màu đỏ ở dưới ngón tay gãy.
Tí tách, tí tách.
"Cho nên, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Lúc này trong phòng ngủ, hai nữ sinh đứng giữa phòng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn thi thể nữ không đầu đang nằm ở gần cửa.
Cách nãy không lâu, nữ sinh này còn thét lên ném đồ vật về phía bọn họ, nguyền rủa bọn họ đi chết, mở cửa ra định xông ra ngoài. Nhưng khi tay của cô chạm vào chốt cửa, nửa cái tay của cô liền hòa tan ra, một suối máu phun trào ra từ cổ của cô.
Cái đầu chết không nhắm mắt của cô bây giờ đang nằm bên cạnh thùng rác.
Một nữ sinh trong đó đứng gần thi thể nữ nhất, lúc đối phương muốn xông ra cửa, cũng là cô đi ngăn cản. Bây giờ toàn thân toàn mặt của cô đều bị dính máu, trong lỗ mũi toàn là mùi máu tanh gay mũi.
Cô lau mặt, giọng nói gần như sụp đổ: "Cô nói chuyện đi chứ?"
"Kéo thi thể vào trong phòng trước đã."
Ngay lúc hai nữ sinh trong phòng đều hoảng sợ đến không biết phải làm gì, một giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh vang lên.
Hai nữ sinh như chim sợ cành cong vậy thấp thỏm lo sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ ở cửa.
Cô thoạt nhìn nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, da trắng xinh đẹp, nhưng mà kiểu trắng đó thoạt nhìn không phải là vô cùng khỏe manh, tôn lên tóc dài quăn đen nhánh của cô, thậm chí có loại cảm giác trong suốt.
Cô thoạt nhìn lạnh lùng ốm yếu, giọng nói cũng lạnh: "Nhân lúc cô ta còn chưa bị người khác phát hiện."
Ở đỉnh đầu của cô, lơ lững tên của cô.
Người chơi Dung Âm.
Lúc bọn họ đang quan sát cô, Dung Âm cũng đang quan sát bọn họ.
Nữ sinh bên trái tên Ôn Nhã, ngũ quan tương đối xinh đẹp, dung mạo rất trắng noãn, tóc dài xõa ra, mặc váy ngủ màu trắng, thoạt nhìn là loại hình tương đối đơn thuần ngoan ngoãn.
Nữ sinh bên phải tên Bộ Lương, để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt cũng có chút nam tính, là dáng vẻ tomboy tương đối thẳng thắn, áo ngủ cũng là nửa tay áo và quần ngắn giống với ký túc xá nam.
Trên mặt cô đầy máu, không cần nghĩ cũng biết là như thế nào.
"Người chơi mới hay là người chơi cũ, đây là lần chơi thứ mấy rồi?"
Dung Âm tránh khỏi vết máu trên mặt đất, đi vào trong phòng.
Cô ngồi xổm bên chân thi thể, kéo cổ chân của thi thể, lôi thi thể vào trong phòng, lại cầm cây lau nhà đặt trong góc, lau sạch vết máu bên ngoài.
Biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, khiến hai nữ sinh nhìn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều đang do dự có nên mở miệng nói không.
Hai người cứ như vậy ngơ ngác, xem ai không giữ được bình tĩnh. Đợi đến khi Dung Âm đều xử lý sạch sẽ vết máu ở cửa ngoài và cửa trong, tomboy tóc ngắn tên Bộ Lương mới dẫn đầu can đảm nói: "Chào cô, tôi là người chơi cũ, đây là lần chơi thứ ba của tôi."
Thấy cô ấy lên tiếng, Ôn Nhã cũng mở miệng theo, giọng nói ôn nhu: "Đây là lần chơi thứ hai của tôi."
"Cô ta là như thế nào."
Dung Âm đóng cửa phòng lại, rũ mắt nhìn thi thể nữ chết vô cùng thảm này.
Mặt không cảm xúc của cô được hai nữ sinh hiểu thành không vui.
Ôn Nhã vội vàng giải thích: "Thực ra tôi cũng không hiểu rõ. Lúc tôi vừa ngồi dậy, nữ sinh này liền tâm trạng kích động mà xông ra cửa, đầu và tay ngay lập tức bị đứt ra."
Bộ Lương bị thái độ của cô ấy nhiễm lây, cũng vội vã luống cuống mở miệng nói: "Là như thế này, cô ta là người chơi mới. Tôi cũng không biết chuyện gì nữa, sau khi cô ta tỉnh lại liền điên điên khùng khùng, nói chúng tôi đã bắt cóc cô ta, tôi giải thích thế nào cô ta cũng không nghe."
"Không sao, cô đã làm chuyện nên làm rồi."
Dung Âm nghe xong lời của hai nữ sinh, rũ mắt nói: "Lúc đi trở về phòng, tôi còn đang nghĩ, phòng ngủ nữ sinh đều là phòng bốn người, địa ngục nói với tôi chỉ có hai người chơi, người chơi thứ ba có phải chết rồi không, không ngờ tới quả nhiên là thế."
"Vì để tránh đi những phiền phức không cần thiết, chúng ta phải nghĩ cách xử lý thi thể này mới được."
"Bây giờ là mùa hè, nếu giấu trong phòng, thì thi thể rất nhanh sẽ phát ra mùi hôi thối, mùi này khó mà che giấu, rất nhanh sẽ bị phát hiện."
"Ở gần trường học có rất nhiều giếng nước, có thể ném thi thể vào trong, nhưng mà thi thể quá to, vận chuyển thì vô cùng gây sự chú ý, nếu cắt ra, thì công cụ và tiếng ồn cũng là vấn đề..."
Dung Âm đang thấp giọng lầm bầm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thân thể ngã xuống đất.
Cô quay đầu lại, phát hiện nữ sinh tên Ôn Nhã đó cự nhiên đã ngất đi, mà Bộ Lương thoạt nhìn dũng cảm rất lớn đang dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn cô, thoạt nhìn sắp muốn khóc rồi.
Dung Âm: "..."
Cô vừa muốn nói gì đó, thì cảm giác được lọn tóc ướt sũng rũ xuống trên khuôn mặt.
Dung Âm: "..."
Hình như cô biết tại sao bọn họ lại có phản ứng này rồi.
Dung Âm quay đầu lại, nhìn thấy Trương Man đang đứng phía sau cô.
Áo đỏ và tóc đen vẫn không ngừng chảy máu, cô ta rũ khuôn mặt phủ đầy dấu vết khâu vá xuống, dùng ánh mắt khủng bố chỉ có con ngươi tròng trắng mắt nhìn chằm chằm cô.
Nhìn thấy cô quay đầu lại, Trương Man nhếch miệng ra, chỉ ở khóe miệng đều bị nứt ra một chút. Cô ta cúi đầu xuống, giống như muốn cọ xát mặt của cô, lúc sắp chạm vào thì bỗng nhiên lại dừng lại.
Cô ta đứng thẳng người, dùng đôi tay trắng bệch không có vết máu xoa lên khuôn mặt của thiếu nữ.
Dung Âm quay đầu lại, đưa khuôn mặt vào trong lòng bàn tay của Trương Man: "Sao cô lại tự mình ra ngoài, rất lâu rồi tôi không có triệu hồi cô, cô ở trong ngọc bội cảm thấy rất gò bó sao?"
Trương Man nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía thi thể trên mặt đất.
"Cô là tự nguyện ra ngoài giúp đỡ tôi?"
Dung Âm nhíu mày lại: "Địa ngục sẽ không trừng phạt cô sao?"
Trương Man lắc đầu lần nữa.
Cô ta xách cổ áo của Dung Âm, dịu dàng mà đặt cô ở nơi cách thi thể khá xa, sau đó lại nhếch khóe miệng, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, nhào về phía thi thể trên đất.
Dung Âm: "..."
Từ sau khi gặp được Ngụy Hiên, Dung Âm đã quen với việc bị xách tới xách lui. Cô đỡ hai nữ sinh hôn mê bất tỉnh đến giường dưới gần đó, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau mặt cho bọn họ.
Tiếng nhai nuốt trong phòng dần dần biến mất, xung quanh lại trở về yên tĩnh, Dung Âm nhìn về phía cửa, Trương Man không biết từ lúc nào đã biến mất, trước khi đi còn thuận tiện giúp cô xử lý vết máu trên đất.
Cô rũ mi mắt xuống, động tác trên tay dịu dàng hơn một chút.
Cuối cùng, Ôn Nhã và Bộ Lương dưới sự chăm sóc của cô cũng từ từ tỉnh lại.
Ôn Nhã vẫn ổn, cô cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, bây giờ chỉ là có chút mơ màng và mờ mịt.
Nhưng Bộ Lương đã nhìn thấy được Dung Âm và Trương Man, sau khi tỉnh lại, cô run cầm cập mà vươn tay chỉ Dung Âm, nước mắt đầm đìa, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Bây giờ là 11h30."
Dung Âm thản nhiên nói: "Tôi đã lấy được chìa khóa của phòng 444, đồng thời xử lý xong thi thể. Các cô đã không còn là người chơi mới nữa, chắc hẳn biết trong trò chơi địa ngục không có bữa trưa."
"Bây giờ, các cô có thời gian 20 phút nói tôi nghe những tin tức có ích."
Bộ Lương nghẹn lời: "Thuận tiện nói cho tôi biết đây là lần chơi thứ mấy của cô rồi không?"
"Đây là lần thứ tư."
Ôn Nhã: "..."
Bộ Lương: "..."
Trình độ vượt ải độ khó của trò chơi địa ngục thật là đáng sợ.
Dưới tác dụng của dục vọng muốn sống mãnh liệt, hai người phát huy tài ăn nói, kể cho Dung Âm nghe truyền thuyết khủng bố về phòng 444.
Có một nữ sinh tên Triệu Tiểu Hoa ở phòng 444.
Đại học này là trường tư lập nổi tiếng trong nước, các sinh viên muốn vào đây, không những thành tích phải qua được, còn phải đóng học phí khổng lồ.
Do danh tiếng của trường học tương đối tốt, rất nhiều nhà người có tiền đều sẽ nghĩ cách nhét đứa con vào đây, lăn lộn được một bằng cấp tốt.
Vì duy trì phẩm chất của trường học, cũng là vì duy trì danh tiếng của trường học, mỗi năm trường học đều sẽ chiêu mộ một số sinh viên có thành tích xuất sắc từ các vùng nghèo khó, miễn học phí, hơn nữa cho bọn họ học bổng và các loại trợ cấp nghèo khó.
Vì muốn xây dựng môi trường học tập thuần khiết cho những sinh viên này, trường học xây dựng lầu ký túc xá đơn độc một mình cho bọn họ, lúc phân lớp cũng tách ra với những sinh viên giàu có ăn chơi, cố gắng không để cho hai loại sinh viên này ảnh hưởng lẫn nhau.
Triệu Tiểu Hoa là ngoại lệ duy nhất.
Không biết là sơ xuất của nhân viên quản lý hay là nguyên nhân gì đó, lúc năm ba, cô bị chuyển đến lầu ký túc xá của bọn sinh viên giàu, trở thành bạn cùng phòng với ba cô gái có gia cảnh giàu có.
Tác giả :
Manh Yêu