Trò Chơi Địa Ngục
Chương 15: Phụ nữ mang thai
Dung Âm ngẩng đầu, trước mắt là một cái sân nông thôn tiêu chuẩn.
Bước vào cửa chính là cái sân, ba phương hướng trước, trái, phải là căn nhà rộng rãi, vây thành hình chữ nhật với cửa. Trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trái có hai cây hạnh lớn, giữa hai cây có treo một cái võng, cái võng thong thả lắc lư theo gió.
Dưới gốc cây có đặt một bàn ăn tròn, bên cạnh bàn ăn đặt vài chiếc ghế, đây chắc hẳn là nơi ăn cơm ngày thường của bọn họ.
"Nhà chúng tôi ở bên cạnh, các vị có cần gì, có thể qua tìm tôi."
Con trai trưởng thôn chỉ bên cạnh nói: "Bởi vì các vị là đến trải nghiệm cuộc sống nông gia, cho nên những ngày sau đây, có việc gì thì cũng tự các vị giải quyết, bao gồm nhóm lửa, nhặt củi, nấu cơm, nấu nước, phía sau căn nhà có ruộng sen và vườn rau, muốn ăn gì thì cứ hái."
Anh nói rồi làm động tác xin tự nhiên, liền phải rời khỏi: "Vợ tôi đang nấu cơm, đồ ăn cũng nấu xong rồi, lập tức bưng lên cho các vị."
"Chúng tôi cũng đến giúp đỡ vậy."
Tiêu Độ mở miệng gọi anh lại: "Dù sao thì cũng ở bên cạnh, cũng không tốn sức mấy."
Thanh niên xoay người nhìn Đỗ Kiên Cường, dưới mắt kiếng gọng vàng, một đôi mắt thanh tú lộ vẻ ôn nhu cực kỳ: "Các người ở lại đây xem phòng, chúng tôi sẽ về ngay."
Đỗ Kiên Cường cũng là người thông minh, lập tức hiểu rõ anh ta là có ý gì, anh cười một cái, kéo Phan Kiến Hạ nhỏ gầy, vào trong phòng.
Dư Ba Linh và Sở Tam Tam do dự một chút tại chỗ, đi theo Đỗ Kiên Cường bọn họ.
Tiêu Độ giơ tay, rất tự nhiên mà khoác lên vai của Dung Âm: "Bưng thức ăn với tôi đi."
Nếu như lúc đó Tiêu Độ không mở miệng, Dung Âm cũng định mở miệng, cô không nói gì, đi theo sau con trai trưởng thôn vào nhà trưởng thôn.
So với cái sân trống rỗng của bọn họ, sân của nhà trưởng thôn rõ ràng náo nhiệt có sức sống hơn nhiều.
Đầu tường có một con mèo đen lười biếng đang ngồi xổm, trong sân có vài con gà đang đi lang thang, một con chó vàng buộc xích sắt đang nằm ở trong ổ góc tường, nhìn thấy người đàn ông trẻ mang theo người lạ vào, lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu lên, nhưng cũng rất hiểu chuyện mà không kêu loạn.
Lúc ba người đi vào trong sân, một bà già cao tuổi đi ra từ trong phòng bếp. Trên vai bà đang khiêng đòn gánh, hai bên treo một thùng nước vo gạo lớn, xem ra là tính cho heo ăn.
Mắt của bà già không quá rõ ràng, nhìn thấy có người vào, bà híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ. Bà thẳng lưng lên, vừa muốn nói gì, con trai trưởng thôn liền bực mình vẫy tay, để bà đi ra chỗ khác.
Bà già cũng đã quen thái độ của anh, bà cái gì cũng không nói, lặng lẽ khiêng hai thùng nước vo gạo rời đi.
Dung Âm nhìn chằm chằm sống lưng của bà già sắp bị đòn gánh đè gãy, nhíu mày.
"Vị này chính là mẹ của anh sao?"
Tiêu Độ tùy ý mở miệng: "Bà ấy lớn tuổi như vậy, cơ thể cũng khá khỏe mạnh đấy."
"Mẹ tôi chính là như thế, không để bà ấy làm việc, thì bà ấy cảm thấy nhãn rỗi đến chán."
Con trai trưởng thôn mang theo bọn họ đi vào phòng bếp trong phòng chính, vừa vén rèm cửa lên, một mùi khói sặc người bay ra ngoài. Cùng lúc đó, bên trong truyền đến tiếng ho khan của người phụ nữ.
Dung Âm đứng cách cửa có nửa mét, cửa phòng sau lưng vẫn còn đang mở, cho dù là như vậy, cô vẫn là ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Cô nhíu mày, không chịu khống chế mà ho khan.
Tiêu Độ thấy vậy vỗ lưng của cô: "Không bằng tôi ở lại đây, cô ra ngoài trước?"
Dung Âm lắc đầu: "Không sao."
Cho khách trải nghiệm chuyện không tốt đẹp như vậy, con trai trưởng thôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, anh nhíu mày nói với bên trong: "Em sao vậy, khói hôm nay sao lại lớn như vậy?"
"Lửa hôm nay không cháy tốt."
Một giọng nói phụ nữ có chút khàn khàn truyền đến từ trong bếp, ngay sau đó, trong tầm mắt của Dung Âm xuất hiện một người phụ nữ thắt tạp dề. Người phụ nữ thoạt nhìn đại khái sắp 40 tuổi, phần bụng nhô lên khá cao, nhìn bụng, chắc cũng có 5 tháng rồi.
Người phụ nữ bưng hai mâm thức ăn bước ra từ trong bếp, ngoại trừ bị hun khói qua, hai mắt có chút đỏ, cả khuôn mặt không có biểu cảm gì: "Tất cả thức ăn đều đã làm xong rồi."
Tiêu Độ nhìn thấy tình huống khói dầy đặc lượn lờ trong bếp, ngăn cản Dung Âm tính đi vào. Anh đi vào trong bưng hai mâm thức ăn ra, khom người đặt vào trong tay cô, môi không động đậy, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai cô.
"Bên trong không có gì đặc biệt, quay về trước đi."
Dung Âm khẽ gật đầu, nhận lấy hai mâm thức ăn, đi ra khỏi phòng.
Cho đến khi trở về sân, tiếp xúc được không khí trong lành, cảm giác ngạt thở mới dần dần biến mất.
Dung Âm bưng thức ăn, vừa đợi Tiêu Độ và con trai trưởng thôn ra ngoài, vừa nhìn bóng dáng con dâu trưởng thôn đỡ bụng, chậm chạp đi về phòng.
Nhà này thoạt nhìn rất thú vị.
Lúc hai người bưng thức ăn đi về chỗ ở, Đỗ Kiên Cường và bốn người còn lại đã ngồi trước bàn cơm, trên bàn được đặt một mâm trái cây đã được rửa sạch và vài chén nước.
Số lượng ghế vừa đủ, bọn họ giữ lại hai vị trí trống kế nhau.
Lúc Tiêu Độ đi ra khỏi nhà trưởng thôn, bưng một tấm ván gỗ, bên trên có thể đặt được nhiều mâm thức ăn, vì vậy con trai trưởng thôn không có đi theo.
Hai người đặt thức ăn chén đũa lên bàn, ngồi xuống.
"Thế nào, các người phát hiện gì rồi?"
Đỗ Kiên Cường cũng nhìn ra Tiêu Độ không phải là người mới, đi thẳng vào vấn đề.
"Không có gì đặc biệt đáng để ý, hiện tại mới là ngày đầu tiên, bất luận là quỷ hồn hay là manh mối, nhiều nhất cũng chỉ có thể lộ ra một chút đầu mối. Bên các người thì sao?"
Đỗ Kiên Cường nâng cằm, chỉ về vài căn phòng xung quanh bọn họ: "Chúng tôi vừa thăm dò nơi này xong rồi, nơi này cũng khá lớn."
"Ba căn phòng đều có giường sưởi, cũng khá rộng, cho dù chúng ta cùng ở một căn cũng được. Phía sau phòng bên trái có một vườn thức ăn, còn trồng vài cây ăn trái, phía sau phòng bên phải là nhốt súc vật và nhà vệ sinh, phía sau phòng chính là mảnh ruộng sen lớn."
Đỗ Kiên Cường nói xong, nói với tất cả mọi người: "Trời sắp tối rồi, đến đêm khuya, nơi này sẽ không còn an toàn nữa. Ăn xơm xong, mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi, đợi đến ban ngày rồi ra ngoài thăm dò tin tức."
Dư Ba Linh nắm chặt đũa, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn: "Trong thức ăn này sẽ có độc không, lỡ như đám thôn dân này ăn thịt người, sau khi chúng ta bị thuốc làm ngất, vậy không phải là xong rồi sao?"
Phan Kiến Hạ đang gắp thức ăn, nghe vậy liền dừng đũa lại.
Anh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn rau và trái cây trong vườn rau có rất nhiều, số lượng cũng đủ cho chúng ta ăn mấy ngày, không bằng chúng ta rửa những rau này..."
"Muốn ăn rau thì các người ăn đi."
Thức ăn trên bàn rất là phong phú, tất cả thức ăn đều liên quan đến hoa sen. Gà hấp lá sen, cá hấp lá sen, sườn lá sen, trứng chiên lá sen, sen gạo nếp, mảnh sen rau trộn, rán hoa sen, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Đỗ Kiên Cường khinh thường lời của Phan Kiến Hạ, đũa hướng về phía gà hấp lá sen chính giữa bàn, anh xé một đùi gà đặt vào trong chén, há miệng gặm: "Không biết phải ở lại đây bao nhiêu ngày, nếu chỉ ăn rau, thì đợi đến lúc gặp được quỷ, chạy cũng chạy không nổi rồi."
"Yên tâm ăn đi, một bữa cơm liền độc chết anh, trò chơi này chơi cái gì?"
Anh nói câu này đã xóa bỏ sự nghi ngờ của các người chơi tân thủ, huống chi đến bây giờ bọn họ cũng có chút đói rồi, người trên bàn lần lượt cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống.
Lúc vài người nói chuyện, Dung Âm liền lặng lẽ ngồi trên bàn, nâng chén, uống miếng nước nhỏ.
Nước lạnh tràn vào cổ họng của cô, cuối cùng cũng áp chế mùi khói trong lồng ngực.
Bề ngoài của Dung Âm thoạt nhìn trắng trẻo non nớt, giống như là tiểu cô nương 15 16 tuổi, trong kiểu trò chơi sinh tử này, cô là kẻ yếu, người chơi khác cũng sẽ không coi cô ra gì.
Bề ngoài như thế, có hại cũng có lợi.
Động tác vừa rồi của Tiêu Độ trên thuyền có chút thân mật, người chơi khác đa số cho rằng bọn họ là quen biết, là cùng nhau hành động. Chỉ cần có Tiêu Độ, bọn họ cũng sẽ không cần đi hỏi cô, vì vậy cho dù là đang trên bàn ăn, sự suy tư của cô cũng sẽ không bị cắt ngang.
Chỗ kỳ lạ có rất nhiều.
Con trai trưởng thôn thoạt nhìn chừng 20 tuổi, hoặc còn không tới 20 tuổi, vợ lại khoảng 40 tuổi, tuổi tác của đôi vợ chồng này cũng kém nhau khá lớn.
Ở nông thôn, lấy vợ không hẳn là một chuyện khó khăn. Điều kiện của con trai nhà trưởng thôn không quá kém, tại sao lại không tìm được cô gái trẻ?
Người phụ nữ thời kỳ mang thai vốn dĩ là mọi chuyện nên cẩn thận, người phụ nữ 40 tuổi thuộc về sản phụ lớn tuổi, tính nguy hiểm sinh con cũng lớn hơn. Nhưng mà, con dâu trưởng thôn thoạt nhìn mang thai được 5 tháng rồi, nhưng vẫn phải làm việc ở nơi khói xông lửa đốt như vậy.
Thôn Liên Tử.
Trong có một câu thơ, cúi đầu làm hạt sen, hạt sen trong suốt như nước.
Hạt sen trong suốt như nước, tức là tình thương con như nước.
莲子: liánzǐ (sen) đồng âm với 怜子: liánzǐ (thương)
mình không biết đối tượng ở đây là ai nên dịch tạm là thương con nhé
Hạt sen, thương con...
Tiếng vang đũa cùng chén chạm vào nhau kéo suy nghĩ của Dung Âm lại, cô chớp mắt, trên bàn đã là một mảnh bừa bộn, trong chén trước mắt có thêm vài miếng sườn và thịt gà.
Cô không có tiếp tục suy nghĩ, nói cảm ơn với Tiêu Độ bên cạnh, vùi đầu ăn cơm.
Sắc trời rất nhanh liền tối, ăn cơm xong, mọi người dọn dẹp chén đũa. Trong phòng củi còn có một chút rơm củi, vài người đàn ông dời rơm củi đến phòng chính và trong phòng bên phải, đốt nóng giường sưởi của hai căn phòng.
Tiêu Độ, Đỗ Kiên Cường, Phan Kiến Hạ ở bên phòng bên phải, Dung Âm, Sở Tam Tam và Dư Ba Linh ở phòng chính càng lớn càng ấm hơn.
Giường sưởi phòng chính dựa vào tường, trên tường có bệ cửa sổ, trong phòng không có đèn điện, cả phòng dựa vào đèn dầu trên bệ cửa sổ chiếu sáng. Đợi đến khi Dung Âm bọn họ trải xong chăn nệm, đèn dầu cũng tắt đi, căn phòng lâm vào không gian tối đen.
Giường sưởi của nông thôn rất cứng, Dư Ba Linh và Sở Tam Tam ngủ không được, không ngừng lăn qua lăn lại, trong miệng phát ra oán than.
Dung Âm ngẩng đầu nằm trên giường sưởi, hai tay gối sau ót, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đại khái qua hai tiếng, Dư Ba Linh và Sở Tam Tam cũng yên tĩnh lại, Dung Âm vẫn là ngủ không được.
Ý buồn ngủ dâng trào mãnh liệt, mí mắt cũng sắp không chống nổi, nhưng đầu óc của cô lại càng ngày càng tỉnh táo. Nó hưng phấn mà vận chuyển, giống như là đang đợi chuyện gì đó xảy ra vậy.
Tối nay, tuyệt đối sẽ có chuyện xảy ra.
Dung Âm đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của em bé.
Tiếng đó lạnh lẽo, giống như là một cái tay trắng bệch, sờ lên tai của cô.
Bước vào cửa chính là cái sân, ba phương hướng trước, trái, phải là căn nhà rộng rãi, vây thành hình chữ nhật với cửa. Trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trái có hai cây hạnh lớn, giữa hai cây có treo một cái võng, cái võng thong thả lắc lư theo gió.
Dưới gốc cây có đặt một bàn ăn tròn, bên cạnh bàn ăn đặt vài chiếc ghế, đây chắc hẳn là nơi ăn cơm ngày thường của bọn họ.
"Nhà chúng tôi ở bên cạnh, các vị có cần gì, có thể qua tìm tôi."
Con trai trưởng thôn chỉ bên cạnh nói: "Bởi vì các vị là đến trải nghiệm cuộc sống nông gia, cho nên những ngày sau đây, có việc gì thì cũng tự các vị giải quyết, bao gồm nhóm lửa, nhặt củi, nấu cơm, nấu nước, phía sau căn nhà có ruộng sen và vườn rau, muốn ăn gì thì cứ hái."
Anh nói rồi làm động tác xin tự nhiên, liền phải rời khỏi: "Vợ tôi đang nấu cơm, đồ ăn cũng nấu xong rồi, lập tức bưng lên cho các vị."
"Chúng tôi cũng đến giúp đỡ vậy."
Tiêu Độ mở miệng gọi anh lại: "Dù sao thì cũng ở bên cạnh, cũng không tốn sức mấy."
Thanh niên xoay người nhìn Đỗ Kiên Cường, dưới mắt kiếng gọng vàng, một đôi mắt thanh tú lộ vẻ ôn nhu cực kỳ: "Các người ở lại đây xem phòng, chúng tôi sẽ về ngay."
Đỗ Kiên Cường cũng là người thông minh, lập tức hiểu rõ anh ta là có ý gì, anh cười một cái, kéo Phan Kiến Hạ nhỏ gầy, vào trong phòng.
Dư Ba Linh và Sở Tam Tam do dự một chút tại chỗ, đi theo Đỗ Kiên Cường bọn họ.
Tiêu Độ giơ tay, rất tự nhiên mà khoác lên vai của Dung Âm: "Bưng thức ăn với tôi đi."
Nếu như lúc đó Tiêu Độ không mở miệng, Dung Âm cũng định mở miệng, cô không nói gì, đi theo sau con trai trưởng thôn vào nhà trưởng thôn.
So với cái sân trống rỗng của bọn họ, sân của nhà trưởng thôn rõ ràng náo nhiệt có sức sống hơn nhiều.
Đầu tường có một con mèo đen lười biếng đang ngồi xổm, trong sân có vài con gà đang đi lang thang, một con chó vàng buộc xích sắt đang nằm ở trong ổ góc tường, nhìn thấy người đàn ông trẻ mang theo người lạ vào, lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu lên, nhưng cũng rất hiểu chuyện mà không kêu loạn.
Lúc ba người đi vào trong sân, một bà già cao tuổi đi ra từ trong phòng bếp. Trên vai bà đang khiêng đòn gánh, hai bên treo một thùng nước vo gạo lớn, xem ra là tính cho heo ăn.
Mắt của bà già không quá rõ ràng, nhìn thấy có người vào, bà híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ. Bà thẳng lưng lên, vừa muốn nói gì, con trai trưởng thôn liền bực mình vẫy tay, để bà đi ra chỗ khác.
Bà già cũng đã quen thái độ của anh, bà cái gì cũng không nói, lặng lẽ khiêng hai thùng nước vo gạo rời đi.
Dung Âm nhìn chằm chằm sống lưng của bà già sắp bị đòn gánh đè gãy, nhíu mày.
"Vị này chính là mẹ của anh sao?"
Tiêu Độ tùy ý mở miệng: "Bà ấy lớn tuổi như vậy, cơ thể cũng khá khỏe mạnh đấy."
"Mẹ tôi chính là như thế, không để bà ấy làm việc, thì bà ấy cảm thấy nhãn rỗi đến chán."
Con trai trưởng thôn mang theo bọn họ đi vào phòng bếp trong phòng chính, vừa vén rèm cửa lên, một mùi khói sặc người bay ra ngoài. Cùng lúc đó, bên trong truyền đến tiếng ho khan của người phụ nữ.
Dung Âm đứng cách cửa có nửa mét, cửa phòng sau lưng vẫn còn đang mở, cho dù là như vậy, cô vẫn là ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Cô nhíu mày, không chịu khống chế mà ho khan.
Tiêu Độ thấy vậy vỗ lưng của cô: "Không bằng tôi ở lại đây, cô ra ngoài trước?"
Dung Âm lắc đầu: "Không sao."
Cho khách trải nghiệm chuyện không tốt đẹp như vậy, con trai trưởng thôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, anh nhíu mày nói với bên trong: "Em sao vậy, khói hôm nay sao lại lớn như vậy?"
"Lửa hôm nay không cháy tốt."
Một giọng nói phụ nữ có chút khàn khàn truyền đến từ trong bếp, ngay sau đó, trong tầm mắt của Dung Âm xuất hiện một người phụ nữ thắt tạp dề. Người phụ nữ thoạt nhìn đại khái sắp 40 tuổi, phần bụng nhô lên khá cao, nhìn bụng, chắc cũng có 5 tháng rồi.
Người phụ nữ bưng hai mâm thức ăn bước ra từ trong bếp, ngoại trừ bị hun khói qua, hai mắt có chút đỏ, cả khuôn mặt không có biểu cảm gì: "Tất cả thức ăn đều đã làm xong rồi."
Tiêu Độ nhìn thấy tình huống khói dầy đặc lượn lờ trong bếp, ngăn cản Dung Âm tính đi vào. Anh đi vào trong bưng hai mâm thức ăn ra, khom người đặt vào trong tay cô, môi không động đậy, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai cô.
"Bên trong không có gì đặc biệt, quay về trước đi."
Dung Âm khẽ gật đầu, nhận lấy hai mâm thức ăn, đi ra khỏi phòng.
Cho đến khi trở về sân, tiếp xúc được không khí trong lành, cảm giác ngạt thở mới dần dần biến mất.
Dung Âm bưng thức ăn, vừa đợi Tiêu Độ và con trai trưởng thôn ra ngoài, vừa nhìn bóng dáng con dâu trưởng thôn đỡ bụng, chậm chạp đi về phòng.
Nhà này thoạt nhìn rất thú vị.
Lúc hai người bưng thức ăn đi về chỗ ở, Đỗ Kiên Cường và bốn người còn lại đã ngồi trước bàn cơm, trên bàn được đặt một mâm trái cây đã được rửa sạch và vài chén nước.
Số lượng ghế vừa đủ, bọn họ giữ lại hai vị trí trống kế nhau.
Lúc Tiêu Độ đi ra khỏi nhà trưởng thôn, bưng một tấm ván gỗ, bên trên có thể đặt được nhiều mâm thức ăn, vì vậy con trai trưởng thôn không có đi theo.
Hai người đặt thức ăn chén đũa lên bàn, ngồi xuống.
"Thế nào, các người phát hiện gì rồi?"
Đỗ Kiên Cường cũng nhìn ra Tiêu Độ không phải là người mới, đi thẳng vào vấn đề.
"Không có gì đặc biệt đáng để ý, hiện tại mới là ngày đầu tiên, bất luận là quỷ hồn hay là manh mối, nhiều nhất cũng chỉ có thể lộ ra một chút đầu mối. Bên các người thì sao?"
Đỗ Kiên Cường nâng cằm, chỉ về vài căn phòng xung quanh bọn họ: "Chúng tôi vừa thăm dò nơi này xong rồi, nơi này cũng khá lớn."
"Ba căn phòng đều có giường sưởi, cũng khá rộng, cho dù chúng ta cùng ở một căn cũng được. Phía sau phòng bên trái có một vườn thức ăn, còn trồng vài cây ăn trái, phía sau phòng bên phải là nhốt súc vật và nhà vệ sinh, phía sau phòng chính là mảnh ruộng sen lớn."
Đỗ Kiên Cường nói xong, nói với tất cả mọi người: "Trời sắp tối rồi, đến đêm khuya, nơi này sẽ không còn an toàn nữa. Ăn xơm xong, mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi, đợi đến ban ngày rồi ra ngoài thăm dò tin tức."
Dư Ba Linh nắm chặt đũa, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn: "Trong thức ăn này sẽ có độc không, lỡ như đám thôn dân này ăn thịt người, sau khi chúng ta bị thuốc làm ngất, vậy không phải là xong rồi sao?"
Phan Kiến Hạ đang gắp thức ăn, nghe vậy liền dừng đũa lại.
Anh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn rau và trái cây trong vườn rau có rất nhiều, số lượng cũng đủ cho chúng ta ăn mấy ngày, không bằng chúng ta rửa những rau này..."
"Muốn ăn rau thì các người ăn đi."
Thức ăn trên bàn rất là phong phú, tất cả thức ăn đều liên quan đến hoa sen. Gà hấp lá sen, cá hấp lá sen, sườn lá sen, trứng chiên lá sen, sen gạo nếp, mảnh sen rau trộn, rán hoa sen, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Đỗ Kiên Cường khinh thường lời của Phan Kiến Hạ, đũa hướng về phía gà hấp lá sen chính giữa bàn, anh xé một đùi gà đặt vào trong chén, há miệng gặm: "Không biết phải ở lại đây bao nhiêu ngày, nếu chỉ ăn rau, thì đợi đến lúc gặp được quỷ, chạy cũng chạy không nổi rồi."
"Yên tâm ăn đi, một bữa cơm liền độc chết anh, trò chơi này chơi cái gì?"
Anh nói câu này đã xóa bỏ sự nghi ngờ của các người chơi tân thủ, huống chi đến bây giờ bọn họ cũng có chút đói rồi, người trên bàn lần lượt cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống.
Lúc vài người nói chuyện, Dung Âm liền lặng lẽ ngồi trên bàn, nâng chén, uống miếng nước nhỏ.
Nước lạnh tràn vào cổ họng của cô, cuối cùng cũng áp chế mùi khói trong lồng ngực.
Bề ngoài của Dung Âm thoạt nhìn trắng trẻo non nớt, giống như là tiểu cô nương 15 16 tuổi, trong kiểu trò chơi sinh tử này, cô là kẻ yếu, người chơi khác cũng sẽ không coi cô ra gì.
Bề ngoài như thế, có hại cũng có lợi.
Động tác vừa rồi của Tiêu Độ trên thuyền có chút thân mật, người chơi khác đa số cho rằng bọn họ là quen biết, là cùng nhau hành động. Chỉ cần có Tiêu Độ, bọn họ cũng sẽ không cần đi hỏi cô, vì vậy cho dù là đang trên bàn ăn, sự suy tư của cô cũng sẽ không bị cắt ngang.
Chỗ kỳ lạ có rất nhiều.
Con trai trưởng thôn thoạt nhìn chừng 20 tuổi, hoặc còn không tới 20 tuổi, vợ lại khoảng 40 tuổi, tuổi tác của đôi vợ chồng này cũng kém nhau khá lớn.
Ở nông thôn, lấy vợ không hẳn là một chuyện khó khăn. Điều kiện của con trai nhà trưởng thôn không quá kém, tại sao lại không tìm được cô gái trẻ?
Người phụ nữ thời kỳ mang thai vốn dĩ là mọi chuyện nên cẩn thận, người phụ nữ 40 tuổi thuộc về sản phụ lớn tuổi, tính nguy hiểm sinh con cũng lớn hơn. Nhưng mà, con dâu trưởng thôn thoạt nhìn mang thai được 5 tháng rồi, nhưng vẫn phải làm việc ở nơi khói xông lửa đốt như vậy.
Thôn Liên Tử.
Trong có một câu thơ, cúi đầu làm hạt sen, hạt sen trong suốt như nước.
Hạt sen trong suốt như nước, tức là tình thương con như nước.
莲子: liánzǐ (sen) đồng âm với 怜子: liánzǐ (thương)
mình không biết đối tượng ở đây là ai nên dịch tạm là thương con nhé
Hạt sen, thương con...
Tiếng vang đũa cùng chén chạm vào nhau kéo suy nghĩ của Dung Âm lại, cô chớp mắt, trên bàn đã là một mảnh bừa bộn, trong chén trước mắt có thêm vài miếng sườn và thịt gà.
Cô không có tiếp tục suy nghĩ, nói cảm ơn với Tiêu Độ bên cạnh, vùi đầu ăn cơm.
Sắc trời rất nhanh liền tối, ăn cơm xong, mọi người dọn dẹp chén đũa. Trong phòng củi còn có một chút rơm củi, vài người đàn ông dời rơm củi đến phòng chính và trong phòng bên phải, đốt nóng giường sưởi của hai căn phòng.
Tiêu Độ, Đỗ Kiên Cường, Phan Kiến Hạ ở bên phòng bên phải, Dung Âm, Sở Tam Tam và Dư Ba Linh ở phòng chính càng lớn càng ấm hơn.
Giường sưởi phòng chính dựa vào tường, trên tường có bệ cửa sổ, trong phòng không có đèn điện, cả phòng dựa vào đèn dầu trên bệ cửa sổ chiếu sáng. Đợi đến khi Dung Âm bọn họ trải xong chăn nệm, đèn dầu cũng tắt đi, căn phòng lâm vào không gian tối đen.
Giường sưởi của nông thôn rất cứng, Dư Ba Linh và Sở Tam Tam ngủ không được, không ngừng lăn qua lăn lại, trong miệng phát ra oán than.
Dung Âm ngẩng đầu nằm trên giường sưởi, hai tay gối sau ót, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đại khái qua hai tiếng, Dư Ba Linh và Sở Tam Tam cũng yên tĩnh lại, Dung Âm vẫn là ngủ không được.
Ý buồn ngủ dâng trào mãnh liệt, mí mắt cũng sắp không chống nổi, nhưng đầu óc của cô lại càng ngày càng tỉnh táo. Nó hưng phấn mà vận chuyển, giống như là đang đợi chuyện gì đó xảy ra vậy.
Tối nay, tuyệt đối sẽ có chuyện xảy ra.
Dung Âm đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của em bé.
Tiếng đó lạnh lẽo, giống như là một cái tay trắng bệch, sờ lên tai của cô.
Tác giả :
Manh Yêu