Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 264: Ngày như vậy, rốt cuộc đến khi nào thì mới kết thúc?
Buổi sáng hôm sau.
Tần Lạc mở mắt thì chống lại một đôi mắt to đen lúng liếng, cô sợ tới mức giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, chống cánh tay lên đứng dậy.
"Tiểu Tinh, em vào đây khi nào?"
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Chị, chị nhớ ra Tiểu Tinh!"
Tần Lạc bị vẻ mặt nghiêm túc của bé làm cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa tóc rối của bé: "Chị cái gì cũng chưa nhớ ra, sở dĩ em ở nhà chị, chỉ là vì tối hôm qua em ngủ thiếp đi, chị không đành lòng nhìn thấy em bị trói ở trên ghế trở về."
Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh rất tiếc hận thở dài: "Thì ra là như vậy! Vậy chị..."
Tần Lạc ngồi trên giường: "Chị muốn đi rửa mặt, em ra phòng khách chơi trước."
Hoắc Gia Tinh "A..." một tiếng, trong lòng rất thất vọng, buổi sáng vừa tỉnh ngủ phát hiện mình ở nhà Tần Lạc, bé cho rằng mẹ đã nhớ ra mình, kết quả.....
Ài...
Rốt cuộc mẹ phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra bé đây?
Thế cho nên lúc Hoắc Kỷ Thành đến đón bé, Hoắc Gia Tinh vẫn buồn bực không vui, Tần Lạc đen mặt, đứa nhỏ này biểu hiện quá rõ ràng đi?
Mình như thế có làm bé buồn không?
Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy rất phiền...
Hoắc Kỷ Thành chờ con trai lên xe tìm một cơ hội nhỏ giọng hỏi Tần Lạc: "Tiểu Tinh sao thế?"
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tần Lạc không muốn quan tâm đến anh, lúc này bị hỏi, chỉ có thể nói mơ hồ: "Tự anh hỏi bé đi!"
Hoắc Kỷ Thành càng nghi hoặc...
Nhưng Tần Lạc không nói, anh cũng không thể ép người ta nói, xem nhìn vẻ mặt con trai đoán chừng này vì tưởng mẹ nhớ ra mình, kết quả lại thất vọng...
Ngày như vậy, rốt cuộc đến khi nào thì mới kết thúc?
...
Sau khi đến công ty, việc đầu tiên anh gọi điện thoại cho bạn tốt Ước Hàn: "Cậu nói thật với tôi, có biện pháp gì hay không hoặc là tiệp kính làm cho Tần Lạc nhanh nhớ lại tất cả không."
Ước Hàn vỗ trán: "Tình huống bây giờ quả thật rất khó có tiệp kính, dù sao Tần Lạc rất bài xích khi nhìn thấy mình, hơn nữa trong tiềm thức của cô ấy lựa chọn mất trí nhớ không muốn nhớ lại cuộc sống sáu năm trước bị nhốt ở trong biệt thự kia, theo trên tâm lí học mà nói, đây cần phải do cô ấy tự mình vượt qua, người ngoài có thể giúp chỉ rất nhỏ..."
Lại nói thêm: "Nhiều lắm chỉ có thể tạo đường dẫn tác dụng, còn lại phải dựa vào bản thân cô ấy tiếp nhận..."
Nghe xong lời của cậu ta, nhất thời Hoắc Kỷ Thành cảm thấy hi vọng đặc biệt xa vời, theo lời Ước Hàn nói, nếu trong tiềm thức Lạc Lạc vẫn không chịu tiếp nhận đoạn thời gian sáu năm trước kia, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ lựa chọn phong bế trí nhớ sáu năm này sao?
Đối với khả năng này, anh cũng hết sức bài xích.
"Cậu toàn nói lời vô dụng! Mình cần đề nghị có tác dụng."
Hoắc Kỷ Thành tức giận nói, bây giờ anh rất buồn bực, mỗi khi nhìn thấy ngườu phụ nữ mình yêu thương gần trong gang tấc mà không thể ôm ấp cũng không thể hôn, nghĩ một chút đã bực tức!
Ước Hàn thở dài: "Mình cũng hi vọng mau chóng chữa khỏi bệnh mất trí nhớ cho Tần Lạc, nhưng việc này không thể gấp, mọi việc đều có quá trình..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Kỷ Thành trách móc: "Từ lúc mới bắt đầu cậu đã khuyên mình như vậy, mà bao lâu rồi hả?"
Trên đỉnh đầu Ước Hàn có vài con quạ đen bay qua...
****
Buổi tối.
Nhà cũ nhà họ Hoắc.
Hoắc Kỷ Thành biết mục đích ông cụ gọi anh trở về, anh vốn không muốn mang Tiểu Tinh về, nhưng mẹ cố ý gọi điện thoại bảo anh mang Tiểu Tinh qua, còn nói đã lâu không gặp cháu trai bảo bối, nhớ bé quá...
Anh làm sao không hiểu tâm tư của mẹ, không phải là nhớ Tiểu Tinh, mà ba ít nhiều sẽ bận tâm mặt mũi của bé một chút.
Trên đường đến nhà cũ, Hoắc Gia Tinh mếu máo hỏi: "Ba, ông nội sẽ đánh ba sao?"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không. Con từ đâu nghe được những thứ này?"
Hoắc Gia Tinh mím môi, không lên tiếng.
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ, nhất định là những người hầu nói luyên thuyên bị Tiểu Tinh nghe được, xem ra lần này người hầu trong nhà cũng phải rửa sạch một phen rồi.
Phương Lệ Hoa đã sớm đứng ngay ở cửa chờ con trai cùng cháu trai, nhìn thấy xe tiến vào vội vàng đến đón cháu trai bảo bối ôm vào trong ngực hung hăng thơm.
"Tiểu Tinh gầy đi có phải không?"
"Bà nội, nhìn bà so với lần trước càng trẻ có khí chất hơn rồi."
Giọng Hoắc Gia Tinh mềm mại đáng yêu, nói làm cho khóe mắt đuôi mày Phương Lệ Hoa cũng cười lên, hoàn toàn tan biến tối tăm trước đó.
"Cái miệng cháu chỉ biết dụ dỗ bà nội vui vẻ!"
"Tiểu Tinh thích nhìn thấy bà nội vui vẻ nhất."
"Thật là cháu trai ngoan của bà!"
Phương Lệ Hoa cảm khái không thôi, nói ra, cá tính của Tiểu Tinh với con trai A Thành trước đây thật khác nhau, tính cách con trai từ nhỏ rất ít nói, càng đừng nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình vui vẻ...
May mà phương diện này của Tiểu Tinh với ba nó hoàn toàn khác nhau, bù lại tiếc nuối của mình.
Lần này con trai đại toàn thắng làm cho bà không ngờ tới, rốt cuộc thái độ ông xã thế nào ngay cả bà cũng không thăm dò ra được, bà cũng không dám ở trước mặt ông ấy cầu tình cho con trai, chỉ có thể ở bên cạnh nói cháu ngoan của bà quá đáng thương, từ nhỏ không có mẹ, một mình con trai làm ba lẫn mẹ cho Tiểu Tinh...
Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai ru rú ở trong lòng bà nội nũng nịu, nhõng nhẽo không kìm lòng được thầm nghĩ: Phương diện này của Tiểu Tinh hẳn là di truyền từ Lạc Lạc? Nếu bọn họ sinh thêm một bé gái nữa thì nhất định sẽ rất đáng yêu...
Phương Lệ Hoa thấy con trai ngẩn người, không khỏi nhỏ giọng dặn dò: "Đợi nhìn thấy ba con đừng cứng đầu với ông, mặc kệ nói như thế nào chuyện lần này cũng không phải con chọn trước... Nói chuyện bình tĩnh, lúc nên chịu thua thì chịu thua, biết không?"
Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ, con biết rồi."
Phương Lệ Hoa cũng không nhiều lời với con trai: "Ba con đang ở thư phòng chờ con."
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Vâng."
Lúc đó trong phòng khách đã đến đông đủ, anh cả Hoắc Kỷ Vĩ mới ra viện đã bị ba gọi trở về, ông ta một bụng ủy khuất cùng không cam lòng, thiếu chút nữa không quỳ trên mặt đất nói tốt với ba rồi...
Ông cụ Hoắc nhìn dáng vẻ con cả một đêm đầu bạc cũng không nói cái gì nữa, dù sao con cả đã làm ông nội người ta, trải qua chuyện lần này nó già nua không ít.
Hoắc Cẩm Dương từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nghiêm mặt, chuyện lần này tình đả kích không nhỏ với anh ta, hơn nữa ba bị bệnh nhập viện với chuyện vợ Giang Ánh Thần cố tình gây sự...
Trong lúc này anh ta giống như mất đi sức sống...
Người buồn bực nhất là con dâu cả Lý Bình, từ lúc vào cửa liền không cho mẹ kế Phương Lệ Hoa sắc mặt hoà nhã, nói ra Phương Lệ Hoa lớn hơn bà ba tuổi, nhưng người ta nhìn ra còn nhỏ tuổi hơn so với bà, làn da cùng dáng người đều được bảo dưỡng tốt hơn so với bà, cũng không thiếu lần bị chồng lên án...
Cho nên, bà vẫn luôn không thích mẹ kế Phương Lệ Hoa, bà ta lại còn ở bên cạnh ông cụ ngốc lâu nhất cũng được cưng chiều nhất, ngoại trừ ghen tị cũng chỉ có thể ghen tị...
Con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp không thể nói rõ là vui vẻ hay thương tâm, ông ta hiểu rất rõ, trải qua lần này ông ta với anh cả ngay cả cơ hội chút đỉnh chuyển bại thành thắng cũng không có.
Ông ta không thể không thừa nhận, bước cờ này của lão Tứ đi thật quá đẹp! Thần không biết quỷ không hay cấp cho bọn họ một vố, nó hoàn toàn chỉ cần trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn một trò hay.....
Lão Tứ thông minh lanh lợi phúc hắc như vậy, bọn họ sao có thể đấu được?
Bây giờ, ông ta cũng chỉ có thể trông cậy vào con gái có thể gả đến nhà họ Cố, cứ như vậy, có lẽ ba sẽ cho Thái Vi thêm chút của hồi môn...
Sau khi Hoắc Kỷ Thành tiến vào thư phòng mười phút, thì người dưới lầu nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng "Thình thịch" vang lên, không cần đoán cũng biết nhất định là ông cụ ném cái chén.
Phương Lệ Hoađã sớm đoán được cảm xúc ông xã sẽ không ổn định, sau khi con trai đi vào thư phòng thì mang theo Tiểu Tinh ra vườn sau chơi, cứ như vậy bọn họ cái gì cũng không nghe được, nhưng bà đã dặn người hầu tâm phúc nói cho bà biết tất cả phát sinh trong phòng khách...
Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp đều hiểu, mặc dù ông cụ tức giận, nhưng vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An" vẫn là Hoắc Kỷ Thành.
Từ điểm đó mà nói, bọn họ thất bại, mà bị bại đến rối tinh rối mù...
Nhất là anh cả Hoắc Kỷ Vĩ, ông ta biết nếu không phải mình đúng lúc bị bệnh nằm viện, ông cụ nhất định sẽ không buông tha ông như vậy, dù sao cũng là mình muốn đẩy ngã lão Tứ trước, cuối cùng bị nó rút củi dưới đáy nồi thắng toàn cục chỉ có thể trách tài nghệ mình không bằng người ta.
Mặt mũi của ông ta hoàn toàn mất hết rồi...
Tần Lạc mở mắt thì chống lại một đôi mắt to đen lúng liếng, cô sợ tới mức giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, chống cánh tay lên đứng dậy.
"Tiểu Tinh, em vào đây khi nào?"
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Chị, chị nhớ ra Tiểu Tinh!"
Tần Lạc bị vẻ mặt nghiêm túc của bé làm cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa tóc rối của bé: "Chị cái gì cũng chưa nhớ ra, sở dĩ em ở nhà chị, chỉ là vì tối hôm qua em ngủ thiếp đi, chị không đành lòng nhìn thấy em bị trói ở trên ghế trở về."
Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh rất tiếc hận thở dài: "Thì ra là như vậy! Vậy chị..."
Tần Lạc ngồi trên giường: "Chị muốn đi rửa mặt, em ra phòng khách chơi trước."
Hoắc Gia Tinh "A..." một tiếng, trong lòng rất thất vọng, buổi sáng vừa tỉnh ngủ phát hiện mình ở nhà Tần Lạc, bé cho rằng mẹ đã nhớ ra mình, kết quả.....
Ài...
Rốt cuộc mẹ phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra bé đây?
Thế cho nên lúc Hoắc Kỷ Thành đến đón bé, Hoắc Gia Tinh vẫn buồn bực không vui, Tần Lạc đen mặt, đứa nhỏ này biểu hiện quá rõ ràng đi?
Mình như thế có làm bé buồn không?
Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy rất phiền...
Hoắc Kỷ Thành chờ con trai lên xe tìm một cơ hội nhỏ giọng hỏi Tần Lạc: "Tiểu Tinh sao thế?"
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tần Lạc không muốn quan tâm đến anh, lúc này bị hỏi, chỉ có thể nói mơ hồ: "Tự anh hỏi bé đi!"
Hoắc Kỷ Thành càng nghi hoặc...
Nhưng Tần Lạc không nói, anh cũng không thể ép người ta nói, xem nhìn vẻ mặt con trai đoán chừng này vì tưởng mẹ nhớ ra mình, kết quả lại thất vọng...
Ngày như vậy, rốt cuộc đến khi nào thì mới kết thúc?
...
Sau khi đến công ty, việc đầu tiên anh gọi điện thoại cho bạn tốt Ước Hàn: "Cậu nói thật với tôi, có biện pháp gì hay không hoặc là tiệp kính làm cho Tần Lạc nhanh nhớ lại tất cả không."
Ước Hàn vỗ trán: "Tình huống bây giờ quả thật rất khó có tiệp kính, dù sao Tần Lạc rất bài xích khi nhìn thấy mình, hơn nữa trong tiềm thức của cô ấy lựa chọn mất trí nhớ không muốn nhớ lại cuộc sống sáu năm trước bị nhốt ở trong biệt thự kia, theo trên tâm lí học mà nói, đây cần phải do cô ấy tự mình vượt qua, người ngoài có thể giúp chỉ rất nhỏ..."
Lại nói thêm: "Nhiều lắm chỉ có thể tạo đường dẫn tác dụng, còn lại phải dựa vào bản thân cô ấy tiếp nhận..."
Nghe xong lời của cậu ta, nhất thời Hoắc Kỷ Thành cảm thấy hi vọng đặc biệt xa vời, theo lời Ước Hàn nói, nếu trong tiềm thức Lạc Lạc vẫn không chịu tiếp nhận đoạn thời gian sáu năm trước kia, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ lựa chọn phong bế trí nhớ sáu năm này sao?
Đối với khả năng này, anh cũng hết sức bài xích.
"Cậu toàn nói lời vô dụng! Mình cần đề nghị có tác dụng."
Hoắc Kỷ Thành tức giận nói, bây giờ anh rất buồn bực, mỗi khi nhìn thấy ngườu phụ nữ mình yêu thương gần trong gang tấc mà không thể ôm ấp cũng không thể hôn, nghĩ một chút đã bực tức!
Ước Hàn thở dài: "Mình cũng hi vọng mau chóng chữa khỏi bệnh mất trí nhớ cho Tần Lạc, nhưng việc này không thể gấp, mọi việc đều có quá trình..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Kỷ Thành trách móc: "Từ lúc mới bắt đầu cậu đã khuyên mình như vậy, mà bao lâu rồi hả?"
Trên đỉnh đầu Ước Hàn có vài con quạ đen bay qua...
****
Buổi tối.
Nhà cũ nhà họ Hoắc.
Hoắc Kỷ Thành biết mục đích ông cụ gọi anh trở về, anh vốn không muốn mang Tiểu Tinh về, nhưng mẹ cố ý gọi điện thoại bảo anh mang Tiểu Tinh qua, còn nói đã lâu không gặp cháu trai bảo bối, nhớ bé quá...
Anh làm sao không hiểu tâm tư của mẹ, không phải là nhớ Tiểu Tinh, mà ba ít nhiều sẽ bận tâm mặt mũi của bé một chút.
Trên đường đến nhà cũ, Hoắc Gia Tinh mếu máo hỏi: "Ba, ông nội sẽ đánh ba sao?"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không. Con từ đâu nghe được những thứ này?"
Hoắc Gia Tinh mím môi, không lên tiếng.
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ, nhất định là những người hầu nói luyên thuyên bị Tiểu Tinh nghe được, xem ra lần này người hầu trong nhà cũng phải rửa sạch một phen rồi.
Phương Lệ Hoa đã sớm đứng ngay ở cửa chờ con trai cùng cháu trai, nhìn thấy xe tiến vào vội vàng đến đón cháu trai bảo bối ôm vào trong ngực hung hăng thơm.
"Tiểu Tinh gầy đi có phải không?"
"Bà nội, nhìn bà so với lần trước càng trẻ có khí chất hơn rồi."
Giọng Hoắc Gia Tinh mềm mại đáng yêu, nói làm cho khóe mắt đuôi mày Phương Lệ Hoa cũng cười lên, hoàn toàn tan biến tối tăm trước đó.
"Cái miệng cháu chỉ biết dụ dỗ bà nội vui vẻ!"
"Tiểu Tinh thích nhìn thấy bà nội vui vẻ nhất."
"Thật là cháu trai ngoan của bà!"
Phương Lệ Hoa cảm khái không thôi, nói ra, cá tính của Tiểu Tinh với con trai A Thành trước đây thật khác nhau, tính cách con trai từ nhỏ rất ít nói, càng đừng nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình vui vẻ...
May mà phương diện này của Tiểu Tinh với ba nó hoàn toàn khác nhau, bù lại tiếc nuối của mình.
Lần này con trai đại toàn thắng làm cho bà không ngờ tới, rốt cuộc thái độ ông xã thế nào ngay cả bà cũng không thăm dò ra được, bà cũng không dám ở trước mặt ông ấy cầu tình cho con trai, chỉ có thể ở bên cạnh nói cháu ngoan của bà quá đáng thương, từ nhỏ không có mẹ, một mình con trai làm ba lẫn mẹ cho Tiểu Tinh...
Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai ru rú ở trong lòng bà nội nũng nịu, nhõng nhẽo không kìm lòng được thầm nghĩ: Phương diện này của Tiểu Tinh hẳn là di truyền từ Lạc Lạc? Nếu bọn họ sinh thêm một bé gái nữa thì nhất định sẽ rất đáng yêu...
Phương Lệ Hoa thấy con trai ngẩn người, không khỏi nhỏ giọng dặn dò: "Đợi nhìn thấy ba con đừng cứng đầu với ông, mặc kệ nói như thế nào chuyện lần này cũng không phải con chọn trước... Nói chuyện bình tĩnh, lúc nên chịu thua thì chịu thua, biết không?"
Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ, con biết rồi."
Phương Lệ Hoa cũng không nhiều lời với con trai: "Ba con đang ở thư phòng chờ con."
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Vâng."
Lúc đó trong phòng khách đã đến đông đủ, anh cả Hoắc Kỷ Vĩ mới ra viện đã bị ba gọi trở về, ông ta một bụng ủy khuất cùng không cam lòng, thiếu chút nữa không quỳ trên mặt đất nói tốt với ba rồi...
Ông cụ Hoắc nhìn dáng vẻ con cả một đêm đầu bạc cũng không nói cái gì nữa, dù sao con cả đã làm ông nội người ta, trải qua chuyện lần này nó già nua không ít.
Hoắc Cẩm Dương từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nghiêm mặt, chuyện lần này tình đả kích không nhỏ với anh ta, hơn nữa ba bị bệnh nhập viện với chuyện vợ Giang Ánh Thần cố tình gây sự...
Trong lúc này anh ta giống như mất đi sức sống...
Người buồn bực nhất là con dâu cả Lý Bình, từ lúc vào cửa liền không cho mẹ kế Phương Lệ Hoa sắc mặt hoà nhã, nói ra Phương Lệ Hoa lớn hơn bà ba tuổi, nhưng người ta nhìn ra còn nhỏ tuổi hơn so với bà, làn da cùng dáng người đều được bảo dưỡng tốt hơn so với bà, cũng không thiếu lần bị chồng lên án...
Cho nên, bà vẫn luôn không thích mẹ kế Phương Lệ Hoa, bà ta lại còn ở bên cạnh ông cụ ngốc lâu nhất cũng được cưng chiều nhất, ngoại trừ ghen tị cũng chỉ có thể ghen tị...
Con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp không thể nói rõ là vui vẻ hay thương tâm, ông ta hiểu rất rõ, trải qua lần này ông ta với anh cả ngay cả cơ hội chút đỉnh chuyển bại thành thắng cũng không có.
Ông ta không thể không thừa nhận, bước cờ này của lão Tứ đi thật quá đẹp! Thần không biết quỷ không hay cấp cho bọn họ một vố, nó hoàn toàn chỉ cần trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn một trò hay.....
Lão Tứ thông minh lanh lợi phúc hắc như vậy, bọn họ sao có thể đấu được?
Bây giờ, ông ta cũng chỉ có thể trông cậy vào con gái có thể gả đến nhà họ Cố, cứ như vậy, có lẽ ba sẽ cho Thái Vi thêm chút của hồi môn...
Sau khi Hoắc Kỷ Thành tiến vào thư phòng mười phút, thì người dưới lầu nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng "Thình thịch" vang lên, không cần đoán cũng biết nhất định là ông cụ ném cái chén.
Phương Lệ Hoađã sớm đoán được cảm xúc ông xã sẽ không ổn định, sau khi con trai đi vào thư phòng thì mang theo Tiểu Tinh ra vườn sau chơi, cứ như vậy bọn họ cái gì cũng không nghe được, nhưng bà đã dặn người hầu tâm phúc nói cho bà biết tất cả phát sinh trong phòng khách...
Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp đều hiểu, mặc dù ông cụ tức giận, nhưng vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An" vẫn là Hoắc Kỷ Thành.
Từ điểm đó mà nói, bọn họ thất bại, mà bị bại đến rối tinh rối mù...
Nhất là anh cả Hoắc Kỷ Vĩ, ông ta biết nếu không phải mình đúng lúc bị bệnh nằm viện, ông cụ nhất định sẽ không buông tha ông như vậy, dù sao cũng là mình muốn đẩy ngã lão Tứ trước, cuối cùng bị nó rút củi dưới đáy nồi thắng toàn cục chỉ có thể trách tài nghệ mình không bằng người ta.
Mặt mũi của ông ta hoàn toàn mất hết rồi...
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu