Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 222: Vấn đề này cũng quá tốn tâm tư?

Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 222: Vấn đề này cũng quá tốn tâm tư?

Hoắc Kỷ Thành đành phải lấy tay ra, không quên liếc mắt ra hiệu với con trai, Tần Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh: “Sao có người làm ba như anh, lại có thể uy hiếp con trai của mình."

Hoắc Gia Tinh cười trộm không thôi, chị gái thật là khắc tinh của ba!

"Chị, ba nói người chị yêu nhất không phải em mà là ba, em cảm thấy ba nói không đúng."

Một câu đơn giản, ném đề tài lại về phía hai người lớn.

Sắc mặt Tần Lạc không tự nhiên cứng đờ, cái gì! Hai ba con lại có thể thảo luận vấn đề này!

Ỏ trong lòng Hoắc Kỷ Thành khen con trai, vì bé nhanh trí!

Chỉ là, vấn đề này cũng quá tốn tâm tư!

Tuổi còn nhỏ như vậy, về sau còn thế nào hả?

Mắt Hoắc Gia Tinh tha thiết mong chờ đáp án của Tần Lạc, Tần Lạc hắng giọng một cái: “Chị đương nhiên yêu Tiểu Tinh nhất rồi."

Nghe được cô trả lời khẳng định, Hoắc Gia Tinh nhất thời vui sướng không thôi, dương cằm vui vẻ nhìn về phía người đàn ông nào đó nằm ở trên giường bệnh: “Ba, bây giờ ba nên tin đi!"

Hoắc Kỷ Thành hừ hừ mũi, không nói gì, xem như đáp lại con trai.

Động tác này của hai ba con làm cho Tần Lạc càng thêm xác định đề tài vừa rồi bọn họ nói chuyện là cái này, trong lòng không khỏi ngầm nói thầm: Anh cũng quá ngây thơ! Lại tranh tình cảm với con trai.

Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại ở trong lòng thầm nghĩ: Đợi buổi tối sau khi con trai ngủ, anh cần phải hỏi Lạc Lạc lần nữa mới được, không thể để mỗi lần mặc kệ cô không quan tâm cảm nhận của mình như vậy.

Hừ!

Đúng, nhất định phải hỏi cô thật tốt một chút.

Vui vẻ qua đi Hoắc Gia Tinh không quên nói: “Ba, buổi chiều thứ sáu này cô gái nói muốn họp phụ huynh, ba với chị có thể cùng đi không? Các bạn nhỏ khác đều có ba với mẹ cùng nhau tham dự."

Sau khi nói xong, vẻ mặt bé chờ mong nhìn Tần Lạc, đối với ba tham dự, thật ra bé càng hi vọng có người mẹ này.

"Được!"

"Chị có thể đi, nhưng ba em “

Hoắc Kỷ Thành cùng Tần Lạc gần như đồng thời mở miệng, nhưng nội dung nói lại khác nhau.

Hoắc Gia Tinh một lúc nhìn sang người này, một lúc nhìn người kia, lập tức phản ứng kịp: “A... Vậy không cần ba đi, có chị theo giúp con là có thể rồi."

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen nhìn về phía con trai, bé có bao nhiêu ghét bỏ người làm ba như mìn?

"Thứ Sáu cũng là ngày kia, nếu ba có thể đi vẫn sẽ đi, nếu trường học quá hỗn loạn con với chị không ai bảo vệ sao được?"

"Con là nam tử hán! Con sẽ bảo vệ chị tốt!"

Lúc nói lời này, Hoắc Gia Tinh ưỡn ưỡn ngực nhỏ, giống dáng vẻ người lớn.

Trong lòng Tần Lạc nhất thời ấm áp, thật ra cô rất hạnh phúc! Có hai người đàn ông tốt với mình.

Cô biết Hoắc Kỷ Thành đang lo lắng cái gì, đơn giản chính là nhiều người nhiều miệng, sợ mình nghe những lời ra tiếng vào này, cô lại cảm thấy nhà trẻ là nơi đơn thuần, sẽ không đến mức đó!

******

Mấy ngày liên tục, chuyện Hoắc Kỷ Thành bị thương càng truyền càng dữ dội, càng truyền càng thái quá, cho đến bây giờ chí ít có ba bản cũ.

Thứ nhất: Hoắc Kỷ Thành còn đang ở trong phòng săn sóc đặc biệt, sống chết chưa biết, cho nên cự tuyệt lộ ra bất kỳ tin tức nào ra ngoài.

Thứ hai: Chỗ nào đó của Hoắc Kỷ Thành bị thương nặng, mặc dù cấp cứu nhưng người chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên xin miễn gặp người.

Thứ ba: Hoắc kỷ thành cánh tay bị cực kỳ nghiêm trọng thương thương tổn, gặp phải cắt tình cảnh, hắn nhất thời không tiếp thụ được cái sự thật này xin miễn gặp bất luận kẻ nào.

Bên ngoài truyền ba tin đồn này ầm ĩ, nhưng người trong cuộc lại như không nghe thấy tiếp tục dưỡng thương, không thèm quan tâm.

Bên ngoài bệnh viện Kiêu Dương mỗi ngày đều có rất nhiều phóng viên cắm điểm, nhưng biện pháp bảo vệ bệnh viện làm quá tốt, căn bản không vào được.

Mặc dù ngẫu nhiên có cá lọt lưới đi vào, cũng không tìm thấy phòng bệnh của Hoắc Kỷ Thành, dù sao tất cả mọi người biết bệnh viện Kiêu Dương có một tầng lầu VIP là chuyên phục vụ khách quý, không cần nói người bình thường, ngay cả bác sỹ y tá bệnh viện không phải VIP còn không thể nào vào được.

Cho nên, muốn tìm hiểu bệnh tình Hoắc Kỷ Thành, so với lên trời còn khó hơn!

Trong lúc này, mỗi một nhà truyền thông cùng tòa soạn báo nhao nhao nghĩ biện pháp chạy quan hệ, đều muốn lấy tin tức trực tiếp.

Đáng tiếc, bận rộn mấy ngày vẫn vô dụng.

Mỗi lần Tần Lạc ra vào đều đi đường riêng, cũng tránh gặp được phóng viên.

Buổi sáng, cô mới vừa từ trong nhà cầm quần áo thay giặt đến, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc cãi vã với y tá.

"Tôi biết Hoắc Kỷ Thành ở tầng VIP của bệnh viện các người, tôi là mẹ nó, nhanh mang tôi lên."

"Phu nhân, thật xin lỗi! Chúng tôi không phụ trách tiếp đãi người nhà người bệnh tầng VIP, cũng không có quyền biết tin tức người bệnh phòng VIP, cho nên người nói những thứ này chúng tôi thật sự không biết, nếu bà đi thăm con trai của mình hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho anh ấy bảo anh ấy nói cho bà đi như thế nào."

Nhưng Phương Lệ Hoa đâu dễ đi như vậy, sở dĩ bà tìm đến đây là vì con trai không cho bà đến thăm.

"Tôi nói cô y tá này không hiểu sao! Gọi viện trưởng các người đến cho tôi! Tôi muốn giáp mặt hỏi nó một chút!"

"Phu nhân người đừng làm khó dễ tôi, tôi chỉ là một vị y tá, không có quyền lớn như vậy, nếu người quen viện trưởng chúng tôi, biện pháp đơn giản nhất chính là người tự mình gọi điện thoại."

"Lời nói của tôi nghe không hiểu sao?"

Nghe đến đó, Tần Lạc có chút lo lắng cho vị y tá kia, rõ ràng bà Phương nghe không hiểu người ta nói.

Cô nhấc chân thì chuẩn bị rời đi, dù sao bà Phương cũng không muốn gặp mình, vẫn đi lên hỏi A Thành trước một chút rồi nói tiếp.

Ai ngờ - -

Cô còn chưa đi được hai bước đã bị Phương Lệ Hoa gọi lại: “Tần Lạc?"

Khụ sớm biết vậy không nên nghe thêm 2 phút này.

Bị điểm danh thì chỉ có thể xoay người: “Chào bà Phương."

Tần Lạc biết gọi người ta là “Dì" nhất định sẽ không vui, dứt khoát lễ phép mà xa cách thay đổi xưng hô.

Phương Lệ Hoa không vui nói: “Nhìn thấy tôi liền vội vả rời đi là có ý gì? A Thành ở ở phòng bệnh nào? Nhanh mang tôi đi lên, ý ta này quả thực không có cách câu thông, chờ gặp được Ước Hàn tôi phải bảo nó sa thải cô ta mới được!"

Trên đầu Tần Lạc nhất thời một đám quạ bay qua.

Bị điểm danh y tá cũng chỉ có thể rất bất đắc dĩ đứng ở kia, ngược lại cô ta biết Tần Lạc, vốn cho là gặp được một phu nhân dễ lừa, xem ra là gặp một phu nhân khó chơi lại không nghe đạo lý.

Tần Lạc cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng ấm ức thay y tá nhỏ.

Đối với yêu cầu của Phương Lệ Hoa, Tần Lạc không có cách nào cự tuyệt, đầu tiên, bà là mẹ của Hoắc Kỷ Thành; tiếp theo, mình cũng không có lập trường cự tuyệt bà.

Bà vốn không muốn gặp mình, nếu xử lý quan hệ không tốt, chỉ biết càng nháo càng bế tắc.

Phương Lệ Hoa vừa đi vừa nói chuyện: “Rốt cuộc thương thế của A Thành thế nào?"

Tần Lạc thành thực trả lời: “Đạn trong cánh tay phải đã lấy ra, trước mắt ở giai đoạn tĩnh dưỡng khôi phục, những lời đồn bên ngoài đều là giả."

Trong lòng Phương Lệ Hoa cuối cùng cũng để đất: “Nếu không có trở ngại vì sao không cho chúng ta đến bệnh viện thăm nó? Làm hại tôi cho rằng nó chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu."

Tần Lạc còn chưa nói tiếp, thì nghe bà lại nói thêm: “Cô cũng thật là! Biết rõ tôi với ba nó đều rất lo lắng, cô cũng không khuyên nhủ? Có phải cô chỉ mong sao chúng tôi càng lo lắng càng tốt không? May mà bệnh viện cho hai người cuộc sống gia đình tạm ổn?"

Vẻ mặt Phương Lệ Hoa không vui nhìn Tần Lạc, hoàn toàn coi cô như kẻ đầu sỏ gây nên.

Trong lòng Tần Lạc oan uổng không thôi, cô thật sự là nằm cũng trúng đạn!

"Bà Phương người hiểu lầm, tôi “

"Tôi hiểu lầm cái gì? Chuyện không phải rõ ràng sao? Từ khi con tôi bị thương nằm viện kia, cô liền ở trong này, nhưng cô lại vì nó làm cái gì? Tôi thấy A Thành gặp cô chính là sai lầm! Sao chổi!"

Nói xong việc, bà ta vẫn bỏ thêm ba chữ cuối cùng, giọng điệu thật không tốt.

Tần Lạc im lặng thở dài, thì ra mình ở trong mắt bà Phương làm cái gì cũng sai.

Thôi! Giải thích tương đương che dấu, dù sao bà cũng sẽ không tin mình, không cần lãng phí nước miếng dư thừa.

******

Hoắc Kỷ Thành đang nằm ở trên giường bệnh suy nghĩ phải thiết kế một hiện trường cầu hôn như thế nào mới có thể để cho Tần Lạc cảm động cũng đồng ý, kết quả nghe thấy giọng mẹ từ cửa truyền đến.

Phương Lệ Hoa đẩy cửa ra thì đi về phía con trai: “A Thành, rốt cuộc con thương tích thế nào hả? Nhanh cho mẹ nhìn xem."

Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ một cái, không dấu vết liếc Tần Lạc ở phí sau lưng bà, coi như đang hỏi: Gặp mẹ anh rồi hả? Bà không làm khó dễ em chứ?

Tần Lạc không tiếng động lắc đầu, ý bảo anh không cần lo lắng.

Phương Lệ Hoa nhất thời không vui, con trai đây là điển hình có con dâu đã quên mẹ! Huống chi con dâu này còn chưa cưới vào cửa, cũng không phải mình tán thành.

Giọng không vui nói: “Tôi có lời muốn một mình nói với con tôi, cô ra ngoài trước đi!"

Hoắc Kỷ Thành vội la lên: “Mẹ, Lạc Lạc không phải người ngoài."

Dáng vẻ Phương Lệ Hoa thương tâm: “A Thành, bây giờ ngay cả lời mẹ nói con cũng không nghe đúng không? Từ khi có người phụ nữ này, con cái gì cũng không nói cho mẹ, ngay cả chuyện nằm viện lớn như vậy cũng không bảo mẹ đến thăm, đều là người phụ nữ này xúi bẩy đúng không?"

Hoắc Kỷ Thành đau đầu không thôi: “Mẹ, người suy nghĩ nhiều! Không cho mẹ đến là sợ mẹ ở nhà lỡ miệng nói, không liên quan gì đến Lạc Lạc, cô ấy là người phụ nữ tốt."

Phương Lệ Hoa càng tức giận: “Con còn nói giúp cô ta? Rốt cuộc cô ta tốt cái gì?"

Tần Lạc thật sự là nghe không nổi nữa, rất biết điều mở miệng: “Em đi tìm Mary có chút việc, hai người nói chuyện."

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể cho cô ánh mắt “Thật xin lỗi“.

Tần Lạc ngầm hiểu, có hai người đàn ông yêu mình là không sai, nhưng có một mẹ chồng rất ghét mình, đây cũng là đủ phiền phức.

Sau khi Tần Lạc rời đi, Phương Lệ Hoa càng thêm không kiêng nể gì nói xấu cô, Hoắc Kỷ Thành rất bất đắc dĩ, anh phát hiện chỉ cần mình nói giúp Tần Lạc, mẹ chỉ càng thêm tức giận...

Càng về sau, anh dứt khoát chẳng muốn lên tiếng.

Sau khi Phương Lệ Hoa nói dài một lúc phát hiện con trai không quan tâm mình, không khỏi hỏi: “Con nghe được không?"

Hoắc Kỷ Thành nâng trán: “Mẹ, con nghĩ con đã nói với mẹ rất rõ ràng, vợ của con chỉ có thể là Tần Lạc, cô ấy là mẹ đẻ của Tiểu Tinh, con với Tiểu Tinh không thể tách rời cô ấy, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Phương Lệ Hoa thiếu chút nữa hộc máu, thì ra bà nói nhiều với con trai như vậy đều vô ích sao?

"Nếu mẹ không cho con cưới người phụ nữ kia, giữa mẹ với cô ta chỉ có thể chọn một người?"

"Mẹ, người đến mức như thế sao? Vấn đề ngây thơ như vậy cho Tiểu Tinh cũng sẽ không trả lời."

" “

Phương Lệ Hoa bị lời con trai làm cho nghẹn họng: “Cho nên con vẫn muốn kiên quyết lựa chọn cô ta?"

Lần đầu Hoắc Kỷ Thành cảm thấy mẹ không thể nói lý như vậy: “Mẹ, đây không phải vấn đề lựa chọn, người là mẹ con, Tần Lạc là vợ tương lai của con, con hi vọng hai người ở chung hòa bình, cũng hi vọng người thử hơn hiểu cô ấy, cô ấy không tốt như mẹ nghĩ đâu."

Phương Lệ Hoa tức giận quá, hung hăng ném một câu nói: “Ở chung hòa bình? Đó là vĩnh viễn không thể!"

Sau đó, trực tiếp sập cửa rời đi.

Hoắc Kỷ Thành: “"
4/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại