Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 201: Mặt dày mày dạn ở lại nhà cô
Sáu giờ tối, Hoắc Kỷ Thành cố ý về nhà sớm chuẩn bị ăn cơm cùng con trai, lại ngoài ý muốn phát hiện con trai không ở nhà.
Không khỏi hỏi: “Tiểu Tinh đâu?"
Người hầu vội vàng trả lời: “Buổi chiều Tần tiểu thư đến đón tiểu thiếu gia đi, nói là buổi tối không trở về ăn cơm."
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Tần Lạc cô ấy đã trở về?
Chuyện khi nào?
Tại sao mình không biết?
Một loạt vấn đề quay chung quanh anh, vội vàng xoay người rời khỏi phòng khách, mới vừa lên xe lại nghĩ đến mình còn không biết hai mẹ con ăn cơm ở đâu, lại cầm điện thoại gọi qua.
Kết quả không có người nhận nghe.
Sốt ruột Hoắc Kỷ Thành vội vàng gọi cho Trình Sâm, bảo anh tìm địa chỉ Tần Lạc bây giờ ở đâu.
Trình Sâm rất bất đắc dĩ, Boss nghĩ hỏi phát phải ra ngay, muốn mình đi đâu tìm đây?
Hoàn toàn không có manh mối.
Nửa giờ sau ngay lúc hai người bọn họ sốt ruột cuống cuồng, Hoắc Kỷ Thành nhận được điện thoại của Tần Lạc: “Alo? Có chuyện gì sao?"
Giọng Hoắc Kỷ Thành rất lo lắng: “Các em ở đâu? Sao không nghe điện thoại?"
Tần Lạc sửng sốt một giây: “Chúng em ở trung tâm thương mại Tân Kỳ, vừa đến một nhà hàng Nhật chuẩn bị ăn cơm. Điện thoại để ở trong túi, bên ngoài quá ồn không có nghe thấy."
Lúc này cảm xúc khẩn trương của Hoắc Kỷ Thành mới nhẹ nhàng thở ra: “Anh lập tức đến đó!"
Sau đó, gửi tin nhắn cho Trình Sâm bảo anh ta không cần tìm nữa.
Trong nhà hàng Nhật.
Hoắc Gia Tinh nhìn Tần Lạc: “Chị, vừa rồi là ba gọi điện thoại đến sao?"
Tần Lạc gật đầu: “Ừ, ba em nói lập tức sẽ đến."
Hoắc Gia Tinh nở nụ cười “Ha ha" hai tiếng: “Em biết ba sẽ đến."
Tần Lạc mỉm cười, gọi người phục vụ qua đây, cùng Tiểu Tinh ở khu vui chơi mấy giờ, thật có chút đói bụng.
Hoắc Gia Tinh gọi món rất nhanh: “Lả tả bá" giúp bản thân với ba chọn xong, sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình: “Tối nay em nhất định có thể ăn được nhiều."
Tần Lạc dịu dàng nhìn về phía con trai: “Ăn nhiều chút mới có thể cao lớn."
Hoắc Gia Tinh vui vẻ nói: “Về sau muốn cao hơn ba!"
Hai mẹ con đang trò chuyện, Hoắc Kỷ Thành liền đẩy cửa đi đến, có lẽ khí thế mạnh mẽ cùng gương mặt giá trị cao của anh, dường như vừa vào cửa thì đưa tới không ít người vây xem.
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành tìm tòi một vòng ở trong nhà, rất nhanh khóa chặt mục tiêu, đi nhanh về phía bọn họ.
Hoắc Gia Tinh nhìn thấy ba đến gần vội vàng vẫy tay về phía anh, đúng lúc này người phục vụ bưng đồ ăn qua, khi trông thấy Hoắc Kỷ Thành ngồi ở đó, hai gò má không kìm lòng được đỏ lên.
Nói: “Tiên sinh, ngài cần dùng gì?"
Hoắc Gia Tinh vội vàng tranh trả lời: “Cháu đã giúp ba gọi đồ! Còn có, cha cháu đã có người trong lòng, không cho cô đánh chủ ý lên ba cháu!"
Nữ phục vụ bị bé nói mặt càng đỏ au: “Tôi “
Tần Lạc uống ngụm trà im lặng không nói, khuông mặt thằng nhãi Hoắc Kỷ Thành này giá trị thật cao như vậy sao? làm cô gái nhỏ phục vụ mặt đỏ thành như vậy?
Hoắc Kỷ Thành lạnh giọng nói: “Không cần đứng ở đây chắn tầm mắt."
Nữ phục vụ nhất thời xấu hổ giận dữ xoay người chạy.
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ giận dữ trừng mắt người đàn ông đối diện một cái, người này nói chuyện quá thẳng thắn đi?
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ em hi vọng anh để cho cô ta vẫn đứng ở chỗ này?"
Tần Lạc ăn một miếng điểm tâm: “Em cũng không nói."
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái: “Trở về lúc nào?"
Tần Lạc bĩu môi: “Buổi sáng."
Hoắc Kỷ Thành dừng một chút: “Sao không nói cho anh biết?"
Tần Lạc gắp một đống đồ ăn cho Hoắc Gia Tinh: “Không phải anh biết rồi sao?"
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Trong lòng anh yên lặng thầm nghĩ: Đây là Lạc Lạc đang nói cho mình biết quyết định của cô ấy, không đi Bắc Kinh nữa, ở lại thành phố A?
Tổ hợp gương mặt một nhà ba người giá trị cao dẫn đến không ít bàn ghé mắt, cũng có người nhận ra Hoắc Kỷ Thành, lại còn vụng trộm cầm lấy điện thoại chụp ảnh bọn họ ăn cơm phát lên trên weibo.
Hoắc Kỷ Thành biết bị chụp cũng không áp dụng biện pháp, tấm hình này phát lên trên mạng vừa vặn tiếp tục tin mấy ngày trước anh mời ký giả dự buổi họp báo.
Rất tốt!
Không đến ba giờ sau, tấm hình này cũng được một số bạn đăng trên trang web, còn có hiệu quảng cáo trên weibo đăng bình luận nói: lần này Tứ thiếu nghiêm túc, lại mang con trai với Tần Lạc cùng đi ăn cơm, nhìn ba người cùng ngồi đã có cảm giác một nhà ba người.
****
Buổi tối, Hoắc Kỷ Thành vừa đưa Tần Lạc đến cửa nhà thì nhận được điện thoại của mẹ, không cần nhận anh có thể đoán được là bởi vì chuyện gì.
Lập tức để cho Tần Lạc mang Tiểu Tinh lên trước, còn mình nhận điện thoại xong sẽ lên.
“Mẹ, người tìm con?"
“Mẹ đang ở biệt thự trên núi, sao con với Tiểu Tinh còn chưa trở về?"
“Mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Tiểu Tinh đã ngủ thiếp đi, đêm nay chúng con không trở về."
“Không trở về? Ở qua đêm trong nhà người phụ nữ đê tiện kia?"
Đột nhiên giọng Phương Lệ Hoa vô cùng bén nhọn, mấy ngày nay liên tục xem tin tức trên mạng về con trai, bà đã sớm tức điên, hôm nay không thể nhịn được nữa mới có cú điện thoại này cho anh.
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lướt qua không vui: “Mẹ, con không hy vọng nghe thấy người dùng từ ngữ như vậy để hình dung Tần Lạc."
Phương Lệ Hoa rất tức giận: “Từ ngữ gì? Mẹ nói sai câu nào sao? Cô ta có thân phận gì? Con có thân phận gì? Sao con hồ đồ như vậy?!"
Hoắc Kỷ Thành hết sức kiên nhẫn: “Mẹ, người có thành kiến với Tần Lạc."
Phương Lệ Hoa mặc kệ những thứ này: “Cái gì thành kiến? Chẳng lẽ lời đồn đại trên mạng về chuyện cô ta sáu năm trước bị bán là giả? Người phụ nữ đầy vết nhơ như vậy con thấy thế được không? A Thành, rốt cuộc ánh mắt con làm sao vậy?"
Hoắc Kỷ Thành hít một hơi thật sâu: “Mẹ, nếu nói chuyện sáu năm trước, con mới là kẻ đầu sỏ gây nên kia."
Phương Lệ Hoa sửng sốt một lúc lâu: “Có ý gì?"
Hoắc Kỷ Thành tiếp tục giải thích nói: “Mẹ, người còn chưa hiểu sao? Tần Lạc chính là cô gái con tìm năm đó, Tiểu Tinh là con trai ruột của cô ấy, con cũng không ngờ đến sáu năm sau chúng con còn có thể gặp lại, con thật sự yêu cô ấy, Tiểu Tinh cũng rất thích cô ấy. Ngoại trừ cô ấy, Tiểu Tinh chưa từng đồng ý những người phụ nữ khác."
Phương Lệ Hoa không dám tin ngã ngồi xuống ở trên ghế sofa: “Đã gây nên tội lỗi gì! A Thành, con nghe mẹ, người phụ nữ kia nhất định là có ý định tiếp cận con, cô ta nhất định muốn cái gì, nếu không chuyện sẽ không khéo như vậy!"
Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn nhíu mày: “Mẹ, vừa mới bắt đầu con cũng đã nghĩ như vậy, nhưng con từng xác thực, con gặp cô ấy chỉ là ngoài ý muốn, là đã định trước trong cuộc đời."
Phương Lệ Hoa trách mắng: “Đã định trước trong cuộc đời gì! Đều là gạt người! A Thành, bây giờ trong lúc mấu chốt này con nói chuyện tình yêu gì chứ! Bên anh cả với anh hai con đều đã bắt đầu hành động, mục đích của bọn họ không con rõ ràng lắm sao?"
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hiện lên nụ cười tự tin: “Mẹ, còn nhớ con đã từng nói gì với mẹ không? Mẹ chỉ cần tin tưởng con trai của mẹ là được, cái khác giao cho con toàn quyền."
Phương Lệ Hoa vẫn lo lắng: “Nhưng “
Hoắc Kỷ Thành cắt ngang lời bà: “Được rồi, thời gian không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút."
Phương Lệ Hoa lại bồi thêm một câu: “Ba con rất tức giận, ngộ nhỡ"
Hoắc Kỷ Thành vỗ ngực đảm bảo: “Con sẽ tìm cơ hội trở về nge ba trách mắng, cúp trước."
Cúp điện thoại Phương Lệ Hoa vô cùng lo lắng, sao con trai bình tĩnh như vậy? Bà vội muốn chết! Gần đây trong nhà thật sự là hỏng bét!
Hoắc Kỷ Thành lững thững đi lên lầu, mỗi một bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào, anh đã sớm tính xong.
Gần đây anh cả với anh hai rất kiêu ngạo, nhất là bên anh cả, đây cũng là điều anh muốn nhìn thấy, rất nhiều khi, không cho bọn họ nếm thử chút ngon ngọt, thì làm sao có thể khiến bọn họ lộ ra sơ hở?
Nếu muốn đánh bại đối thủ hoàn toàn, phải có cảm đảm cùng khí phách cố tìm đường sống trong chỗ chết!
Kế tiếp anh sẽ không sợ hãi bất kỳ cuồng phong bão táp gì!
Tần Lạc mới vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau nhìn qua mắt điện tử thấy là Hoắc Kỷ Thành mới mở cửa: “Sao anh chưa trở về?"
Hoắc Kỷ Thành miễn cưỡng nâng mi mắt lên: “Tiểu Tinh ở đây, anh đương nhiên không thể trở về."
Tần Lạc ngăn cản không cho vào cửa:, “Không liên quan, em có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh."
Hoắc Kỷ Thành lắc mình chen vào: “Tiểu Tinh ở đâu, anh ở đó."
Tần Lạc dứt khoát lười phản ứng lại anh, vừa mới xoay người đã bị Hoắc Kỷ Thành giữ chặt, trọng tâm cô không ổn định ngã về phía anh.
Không khỏi hỏi: “Tiểu Tinh đâu?"
Người hầu vội vàng trả lời: “Buổi chiều Tần tiểu thư đến đón tiểu thiếu gia đi, nói là buổi tối không trở về ăn cơm."
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Tần Lạc cô ấy đã trở về?
Chuyện khi nào?
Tại sao mình không biết?
Một loạt vấn đề quay chung quanh anh, vội vàng xoay người rời khỏi phòng khách, mới vừa lên xe lại nghĩ đến mình còn không biết hai mẹ con ăn cơm ở đâu, lại cầm điện thoại gọi qua.
Kết quả không có người nhận nghe.
Sốt ruột Hoắc Kỷ Thành vội vàng gọi cho Trình Sâm, bảo anh tìm địa chỉ Tần Lạc bây giờ ở đâu.
Trình Sâm rất bất đắc dĩ, Boss nghĩ hỏi phát phải ra ngay, muốn mình đi đâu tìm đây?
Hoàn toàn không có manh mối.
Nửa giờ sau ngay lúc hai người bọn họ sốt ruột cuống cuồng, Hoắc Kỷ Thành nhận được điện thoại của Tần Lạc: “Alo? Có chuyện gì sao?"
Giọng Hoắc Kỷ Thành rất lo lắng: “Các em ở đâu? Sao không nghe điện thoại?"
Tần Lạc sửng sốt một giây: “Chúng em ở trung tâm thương mại Tân Kỳ, vừa đến một nhà hàng Nhật chuẩn bị ăn cơm. Điện thoại để ở trong túi, bên ngoài quá ồn không có nghe thấy."
Lúc này cảm xúc khẩn trương của Hoắc Kỷ Thành mới nhẹ nhàng thở ra: “Anh lập tức đến đó!"
Sau đó, gửi tin nhắn cho Trình Sâm bảo anh ta không cần tìm nữa.
Trong nhà hàng Nhật.
Hoắc Gia Tinh nhìn Tần Lạc: “Chị, vừa rồi là ba gọi điện thoại đến sao?"
Tần Lạc gật đầu: “Ừ, ba em nói lập tức sẽ đến."
Hoắc Gia Tinh nở nụ cười “Ha ha" hai tiếng: “Em biết ba sẽ đến."
Tần Lạc mỉm cười, gọi người phục vụ qua đây, cùng Tiểu Tinh ở khu vui chơi mấy giờ, thật có chút đói bụng.
Hoắc Gia Tinh gọi món rất nhanh: “Lả tả bá" giúp bản thân với ba chọn xong, sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình: “Tối nay em nhất định có thể ăn được nhiều."
Tần Lạc dịu dàng nhìn về phía con trai: “Ăn nhiều chút mới có thể cao lớn."
Hoắc Gia Tinh vui vẻ nói: “Về sau muốn cao hơn ba!"
Hai mẹ con đang trò chuyện, Hoắc Kỷ Thành liền đẩy cửa đi đến, có lẽ khí thế mạnh mẽ cùng gương mặt giá trị cao của anh, dường như vừa vào cửa thì đưa tới không ít người vây xem.
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành tìm tòi một vòng ở trong nhà, rất nhanh khóa chặt mục tiêu, đi nhanh về phía bọn họ.
Hoắc Gia Tinh nhìn thấy ba đến gần vội vàng vẫy tay về phía anh, đúng lúc này người phục vụ bưng đồ ăn qua, khi trông thấy Hoắc Kỷ Thành ngồi ở đó, hai gò má không kìm lòng được đỏ lên.
Nói: “Tiên sinh, ngài cần dùng gì?"
Hoắc Gia Tinh vội vàng tranh trả lời: “Cháu đã giúp ba gọi đồ! Còn có, cha cháu đã có người trong lòng, không cho cô đánh chủ ý lên ba cháu!"
Nữ phục vụ bị bé nói mặt càng đỏ au: “Tôi “
Tần Lạc uống ngụm trà im lặng không nói, khuông mặt thằng nhãi Hoắc Kỷ Thành này giá trị thật cao như vậy sao? làm cô gái nhỏ phục vụ mặt đỏ thành như vậy?
Hoắc Kỷ Thành lạnh giọng nói: “Không cần đứng ở đây chắn tầm mắt."
Nữ phục vụ nhất thời xấu hổ giận dữ xoay người chạy.
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ giận dữ trừng mắt người đàn ông đối diện một cái, người này nói chuyện quá thẳng thắn đi?
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ em hi vọng anh để cho cô ta vẫn đứng ở chỗ này?"
Tần Lạc ăn một miếng điểm tâm: “Em cũng không nói."
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái: “Trở về lúc nào?"
Tần Lạc bĩu môi: “Buổi sáng."
Hoắc Kỷ Thành dừng một chút: “Sao không nói cho anh biết?"
Tần Lạc gắp một đống đồ ăn cho Hoắc Gia Tinh: “Không phải anh biết rồi sao?"
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Trong lòng anh yên lặng thầm nghĩ: Đây là Lạc Lạc đang nói cho mình biết quyết định của cô ấy, không đi Bắc Kinh nữa, ở lại thành phố A?
Tổ hợp gương mặt một nhà ba người giá trị cao dẫn đến không ít bàn ghé mắt, cũng có người nhận ra Hoắc Kỷ Thành, lại còn vụng trộm cầm lấy điện thoại chụp ảnh bọn họ ăn cơm phát lên trên weibo.
Hoắc Kỷ Thành biết bị chụp cũng không áp dụng biện pháp, tấm hình này phát lên trên mạng vừa vặn tiếp tục tin mấy ngày trước anh mời ký giả dự buổi họp báo.
Rất tốt!
Không đến ba giờ sau, tấm hình này cũng được một số bạn đăng trên trang web, còn có hiệu quảng cáo trên weibo đăng bình luận nói: lần này Tứ thiếu nghiêm túc, lại mang con trai với Tần Lạc cùng đi ăn cơm, nhìn ba người cùng ngồi đã có cảm giác một nhà ba người.
****
Buổi tối, Hoắc Kỷ Thành vừa đưa Tần Lạc đến cửa nhà thì nhận được điện thoại của mẹ, không cần nhận anh có thể đoán được là bởi vì chuyện gì.
Lập tức để cho Tần Lạc mang Tiểu Tinh lên trước, còn mình nhận điện thoại xong sẽ lên.
“Mẹ, người tìm con?"
“Mẹ đang ở biệt thự trên núi, sao con với Tiểu Tinh còn chưa trở về?"
“Mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Tiểu Tinh đã ngủ thiếp đi, đêm nay chúng con không trở về."
“Không trở về? Ở qua đêm trong nhà người phụ nữ đê tiện kia?"
Đột nhiên giọng Phương Lệ Hoa vô cùng bén nhọn, mấy ngày nay liên tục xem tin tức trên mạng về con trai, bà đã sớm tức điên, hôm nay không thể nhịn được nữa mới có cú điện thoại này cho anh.
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lướt qua không vui: “Mẹ, con không hy vọng nghe thấy người dùng từ ngữ như vậy để hình dung Tần Lạc."
Phương Lệ Hoa rất tức giận: “Từ ngữ gì? Mẹ nói sai câu nào sao? Cô ta có thân phận gì? Con có thân phận gì? Sao con hồ đồ như vậy?!"
Hoắc Kỷ Thành hết sức kiên nhẫn: “Mẹ, người có thành kiến với Tần Lạc."
Phương Lệ Hoa mặc kệ những thứ này: “Cái gì thành kiến? Chẳng lẽ lời đồn đại trên mạng về chuyện cô ta sáu năm trước bị bán là giả? Người phụ nữ đầy vết nhơ như vậy con thấy thế được không? A Thành, rốt cuộc ánh mắt con làm sao vậy?"
Hoắc Kỷ Thành hít một hơi thật sâu: “Mẹ, nếu nói chuyện sáu năm trước, con mới là kẻ đầu sỏ gây nên kia."
Phương Lệ Hoa sửng sốt một lúc lâu: “Có ý gì?"
Hoắc Kỷ Thành tiếp tục giải thích nói: “Mẹ, người còn chưa hiểu sao? Tần Lạc chính là cô gái con tìm năm đó, Tiểu Tinh là con trai ruột của cô ấy, con cũng không ngờ đến sáu năm sau chúng con còn có thể gặp lại, con thật sự yêu cô ấy, Tiểu Tinh cũng rất thích cô ấy. Ngoại trừ cô ấy, Tiểu Tinh chưa từng đồng ý những người phụ nữ khác."
Phương Lệ Hoa không dám tin ngã ngồi xuống ở trên ghế sofa: “Đã gây nên tội lỗi gì! A Thành, con nghe mẹ, người phụ nữ kia nhất định là có ý định tiếp cận con, cô ta nhất định muốn cái gì, nếu không chuyện sẽ không khéo như vậy!"
Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn nhíu mày: “Mẹ, vừa mới bắt đầu con cũng đã nghĩ như vậy, nhưng con từng xác thực, con gặp cô ấy chỉ là ngoài ý muốn, là đã định trước trong cuộc đời."
Phương Lệ Hoa trách mắng: “Đã định trước trong cuộc đời gì! Đều là gạt người! A Thành, bây giờ trong lúc mấu chốt này con nói chuyện tình yêu gì chứ! Bên anh cả với anh hai con đều đã bắt đầu hành động, mục đích của bọn họ không con rõ ràng lắm sao?"
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hiện lên nụ cười tự tin: “Mẹ, còn nhớ con đã từng nói gì với mẹ không? Mẹ chỉ cần tin tưởng con trai của mẹ là được, cái khác giao cho con toàn quyền."
Phương Lệ Hoa vẫn lo lắng: “Nhưng “
Hoắc Kỷ Thành cắt ngang lời bà: “Được rồi, thời gian không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút."
Phương Lệ Hoa lại bồi thêm một câu: “Ba con rất tức giận, ngộ nhỡ"
Hoắc Kỷ Thành vỗ ngực đảm bảo: “Con sẽ tìm cơ hội trở về nge ba trách mắng, cúp trước."
Cúp điện thoại Phương Lệ Hoa vô cùng lo lắng, sao con trai bình tĩnh như vậy? Bà vội muốn chết! Gần đây trong nhà thật sự là hỏng bét!
Hoắc Kỷ Thành lững thững đi lên lầu, mỗi một bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào, anh đã sớm tính xong.
Gần đây anh cả với anh hai rất kiêu ngạo, nhất là bên anh cả, đây cũng là điều anh muốn nhìn thấy, rất nhiều khi, không cho bọn họ nếm thử chút ngon ngọt, thì làm sao có thể khiến bọn họ lộ ra sơ hở?
Nếu muốn đánh bại đối thủ hoàn toàn, phải có cảm đảm cùng khí phách cố tìm đường sống trong chỗ chết!
Kế tiếp anh sẽ không sợ hãi bất kỳ cuồng phong bão táp gì!
Tần Lạc mới vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau nhìn qua mắt điện tử thấy là Hoắc Kỷ Thành mới mở cửa: “Sao anh chưa trở về?"
Hoắc Kỷ Thành miễn cưỡng nâng mi mắt lên: “Tiểu Tinh ở đây, anh đương nhiên không thể trở về."
Tần Lạc ngăn cản không cho vào cửa:, “Không liên quan, em có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh."
Hoắc Kỷ Thành lắc mình chen vào: “Tiểu Tinh ở đâu, anh ở đó."
Tần Lạc dứt khoát lười phản ứng lại anh, vừa mới xoay người đã bị Hoắc Kỷ Thành giữ chặt, trọng tâm cô không ổn định ngã về phía anh.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu