Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 175: Em mà không mở mắt thì anh liền hôn em
Khoảng sáu giờ rưỡi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tần Lạc tưởng rằng y tá đưa cơm, thì nói một tiếng "Mời vào", kết quả là Mary đã rất lâu không gặp.
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, lại nhìn thấy cô ấy, Tần Lạc cũng không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt...
Ngược lại Mary đại lượng chào hỏi với cô: "Hi... Cô có khỏe không?"
Tần Lạc cười khổ nhếch môi: "Không phải quá tốt."
Mary đi đến trước mặt cô ngồi xuống, chân thành nói: "Xin lỗi, giấu diếm cô lâu như vậy, nhưng trong lòng tôi coi cô là bạn; nếu đổi lại, tôi cũng không thể tiếp nhận được chuyện này, vẫn muốn nói câu thực xin lỗi với cô... "
Tần Lạc mím môi: "Tính ra, cô nhiều lắm chỉ là đồng lõa mà thôi, có cái gì sai? Người khởi xướng nên nói xin lỗi mới đúng."
Mary xúc động nói: "Lạc Lạc, làm người đứng xem, tôi cũng không muốn khuyên cô cái gì, quan trọng nhất bây giờ đó là cô phải dưỡng thương thật tốt, sớm ngày bình phục xuất viện."
Tần Lạc mỉm cười: "Cảm ơn."
Mary ngồi với cô một lúc mới rời đi...
Trong nháy mắt cửa khép lại, trong đầu Tần Lạc chợt hiện lên một số hình ảnh, có bờ biển, có biệt thự, còn có rất nhiều người hầu...
Trước kia cô không rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ cô nghĩ ra...
Bây giờ cô đã biết, cô căn bản chưa từng du học ở đại học La Mã, đều là ảo giác của mình khi bị thôi miên.
Một năm kia, cô bị nhốt ở trong một biệt thự bên bờ biển, trước là để thụ thai, sau đó dưỡng thai...
Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời của mình còn kịch tính hơn so với phim truyền hình.
Ha ha...
****
Sáng hôm sau.
Tần Lạc đang ở truyền dịch, chợt thấy tin tức nóng nhất trên tivi: Nơi nào đó trên đường phố, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai mặc đồng phục dọn vệ sinh đứng ở trước mặt thùng rác khóc lóc om sòm: "Rác thải thối như vậy cũng bắt tôi đi dọn? Các người biết tôi là ai không?"
Vài công nhân bảo vệ môi trường bên cạnh nhìn bà ta một cái, không thèm để ý lời bà ta nói, lập tức đi tới.
Mà người phụ nữ đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên quẳng cái kìm trong tay xuống: "Tôi mặc kệ!"
Một công nhân bảo vệ môi trường xoay người lạnh lùng nói: "Bà mặc kệ thì thùng rác vùng này bà cũng phải dọn sạch,sau này chúng tôi đã đổi chỗ khác rồi."
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai lập tức thét chói tai không ngừng...
Tần Lạc vừa định đổi kênh chợt thấy gương mặt người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, không dám tin mở to hai mắt, trời! Kia không phải mẹ kế Lý Thúy Như sao?
Bà ta từ khi nào thì phải lưu lạc đến quét rác trên đường cái rồi hả?
Người cao ngạo giống như bà ta cũng sẽ...
Bỗng dưng, cô nghĩ đến cái gì trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ...
Vì nghi ngờ, cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Kỷ Thành, ai ngờ mới vừa bấm, thì nghe thấy có người đẩy cửa vào.
Người đến chính là Hoắc Kỷ Thành.
"Lạc Lạc, anh rất vui khi em gọi điện thoại cho anh!"
Trong giọng nói của anh tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên rất vui vẻ.
Tần Lạc cũng rất không nể mặt giội nước lã: "Tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn hỏi rõ một chuyện mà thôi."
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ: "Em xem tin tức rồi."
Tần Lạc ngước mắt nhìn về phía anh: "Thật là anh làm?"
Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống ở trên ghế sofa: "Anh đã cho Lý Thúy Như thời hạn cuối cùng, là chính bà ta coi lời của anh như thành gió thoảng bên tai, một khi đã như vậy, đương nhiên cho bà ta nếm thử chút khen thưởng ngoài mức quy định."
Dừng một chút, nhìn về phía Tần Lạc: "Em không thấy là công việc quét dọn vệ sinh này rất thích hợp với bà ta sao?"
Tần Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói thật, khi cô thấy rõ người phụ nữ đội mũ lưỡi trai kia là Lý Thúy Như, trong lòng cô quả thật rất thoải mái.
Lý Thúy Như thích chưng diện ái khoe khoang như thế, để bà ta làm công việc dọn vệ sịnh chỉ sợ chẳng khác muốn lấy mạng của bà ta...
Không thể không nói, Hoắc Kỷ Thành thật đúng là rất biết nghĩ, lại có thể nghĩ đến dùng chiêu này để trừng phạt bà ta...
Cô rất muốn cười.
"Có khỏe không!"
"Anh nhìn thấy khóe môi em giác có dấu hiệu giương cao lên..."
Hoắc Kỷ Thành nói ra một câu chân lý.
Kết quả, lọt vào trừng mắt của Tần Lạc: "Đừng tưởng rằng anh giúp tôi lần này thì tôi sẽ cảm kích anh!"
Hoắc Kỷ Thành cũng biết không dễ dàng như vậy: "Đây là điều anh phải làm."
Lại hỏi: "Hôm nay khá hơn chút nào không? Có bất kỳ không thoải mái gì nhất định phải nói với bác sỹ, chiều anh sẽ dẫn Tiểu Tinh đến đây."
Tần Lạc xoay mặt không để ý đến anh.
Hoắc Kỷ Thành còn nói: "Anh giúp em gọt táo."
Tần Lạc cự tuyệt: "Không cần! Tay bất tiện."
Hoắc Kỷ Thành nhìn thoáng qua cánh tay cô bị thật chặt: "Anh có thể bón cho em ăn."
Tần Lạc trợn trừng mắt: "Không cần!"
Hoắc Kỷ Thành rất kiên trì: "Bác sỹ nói ăn hoa quả tươi có lợi cho sự bình phục của thân thể."
Tần Lạc bất đắc dĩ bĩu môi: "Nhiều chuyện có lợi hơn, có phải tôi cũng phải làm!"
Giọng Hoắc Kỷ Thành đặc biệt dịu dàng: "Chuyện đủ khả năng thì hãy làm, ví dụ như ăn trái cây..."
Sau đó, cầm hoa quả đi đến phòng bếp.
Không chỉ rửa sạch quả táo, lại còn rửa một giỏ nho...
Tần Lạc dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, bảo cô ăn hoa quả anh bón, không bằng đánh ngất xỉu mình đi!
Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất kiên nhẫn: "Ngoan, không cần làm khó thân thể của mình."
Giọng nói anh trầm thấp say lòng người, nhưng lúc này Tần Lạc lại không có tâm tình thưởng thức, thế nào cũng nhắm mắt lại không để ý đến anh.
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói: "Em mà không mở mắt ra, thì anh hôn em đó."
Anh vừa dứt lời, Tần Lạc liền mở to mắt trừng anh: "Anh dám!"
Hoắc Kỷ Thành nhún vai: "Nếu em không ăn anh có thể thật sự phải làm vậy, dù sao bây giờ em là người bệnh, có thể mặc cho anh bắt nạt..."
Tần Lạc rất tức giận: "Không biết xấu hổ! Ngày hôm qua nói không cho phép một mình anh xuất hiện ở trước mặt tôi, anh là đàn ông sao? Chỉ toàn nói mà không giữ lời!"
Hoắc Kỷ Thành cũng không tức giận: "Là em gọi điện thoại cho anh trước, anh chỉ đúng lúc xuất hiện ở trước mặt em mà thôi."
Tần Lạc bị ngụy biện của anh làm cho tức giận: "Anh quả thực là già mồm át lẽ phải!"
Hoắc Kỷ Thành không cùng cô cãi cọ tiếp: "Được rồi, đã đến giờ ăn trái cây, anh đàm bảo em ăn xong anh sẽ rời đi."
Tần Lạc liếc nhìn táo với nho: "Nhiều như vậy sao tôi ăn hết được! Anh là cố ý kiếm cớ!"
Hoắc Kỷ Thành thỏa hiệp: "Ăn một nửa."
Tần Lạc: "..."
Vì muốn cho người đàn ông nào đấy mau rời đi, Tần Lạc đành phải chấp nhận anh bón hoa quả, chỉ là vẻ mặt luôn tức giận, không tình nguyện ăn.
Hoắc Kỷ Thành rất hưởng thụ quá trình đút trái cây cho cô ăn, chỉ là, nhìn dáng vẻ cô ăn nho làm cho anh rất muốn... hôn cô...
Chỉ tiếc, bây giờ anh cần phải chịu đựng mới được.
Nếu không thì, tất cả cố gắng này đều phải thất bại trong gang tấc rồi...
****
Trên đường cái.
Lý Thúy Như hết sức đau khổ, sáng sớm bà còn đang trong giấc mộng đã bị bên ngoài đánh thức, sau đó một đám người áo đen xa lạ liền xông vào trong nhà, còn nói bà vi phạm pháp luật, muốn đưa bà vào ngồi tù...
Bà đương nhiên không chịu, ầm ĩ phải báo cảnh, kết quả cảnh sát người ta đến cũng nói là bà phạm pháp, tội danh thành lập nhất định phải ngồi tù.
Trong nháy mắt, bà muốn chết, khóc rống không chịu đi ngồi tù, phải biết rằng trong ngục giam bị bên ngoài hình dung rất khủng bố, bà ta căn bản là không dám đi...
Ngay lúc bà ta khóc rống không ngừng, những người đó lại cho bà lựa chọn thứ hai, có thể không cần ngồi tù, nhưng cần phải quét dọn vệ sinh để trả nợ.
Bà ta đột nhiên biết mình thật là quá ngây thơ, lại cho rằng Tần Lạc thuê người hù dọa mình, cũng khó trách ông xã tức giận như vậy, tối hôm qua cũng không trở về...
Đồng Ngữ Phỉ cũng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mặc áo ngủ xuất hiện thì nhìn thấy một màn kinh hãi như vậy.
"Mẹ, có chuyện gì xảy ra?"
Lý Thúy Như tức giận nói: "Sao lại thế này? Đều là con an ủi mẹ nói đó là điện thoại lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, sao số khổ tôi như vậy!"
Đồng Ngữ Phỉ trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào Tần Lạc có người đứng sau mạnh mẽ giúp chị ta như vậy?
Người mặc đồ đen không dây dưa nữa, trực tiếp mang Lý Thúy Như đi, sau đó có người ném cho bà ta một bộ đồng phục dọn vệ sinh, cũng nói bảy giờ sáng mỗi ngày bà phải đi làm, 5 giờ rưỡi tối tan tầm, nội dung công việc đó là rửa sạch bên trong thùng rác.
Lý Thúy Như sau khi nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đúng, chính thức đến chỗ thùng rác trước mặt, thật thối bà ta muốn ngất đi.
Chỉ tiếc, người mặc đồ đen nói, mỗi ngày không thể ngẩn ngơ đến giờ tan tầm, về sau bà ta phụ trách thùng rác khu vực cần phải rửa thật sạch sẽ, nếu không buổi tối phải tăng ca hoàn thành.
Nên có một màn bà ta khóc lóc om sòm trên TV.
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, lại nhìn thấy cô ấy, Tần Lạc cũng không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt...
Ngược lại Mary đại lượng chào hỏi với cô: "Hi... Cô có khỏe không?"
Tần Lạc cười khổ nhếch môi: "Không phải quá tốt."
Mary đi đến trước mặt cô ngồi xuống, chân thành nói: "Xin lỗi, giấu diếm cô lâu như vậy, nhưng trong lòng tôi coi cô là bạn; nếu đổi lại, tôi cũng không thể tiếp nhận được chuyện này, vẫn muốn nói câu thực xin lỗi với cô... "
Tần Lạc mím môi: "Tính ra, cô nhiều lắm chỉ là đồng lõa mà thôi, có cái gì sai? Người khởi xướng nên nói xin lỗi mới đúng."
Mary xúc động nói: "Lạc Lạc, làm người đứng xem, tôi cũng không muốn khuyên cô cái gì, quan trọng nhất bây giờ đó là cô phải dưỡng thương thật tốt, sớm ngày bình phục xuất viện."
Tần Lạc mỉm cười: "Cảm ơn."
Mary ngồi với cô một lúc mới rời đi...
Trong nháy mắt cửa khép lại, trong đầu Tần Lạc chợt hiện lên một số hình ảnh, có bờ biển, có biệt thự, còn có rất nhiều người hầu...
Trước kia cô không rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ cô nghĩ ra...
Bây giờ cô đã biết, cô căn bản chưa từng du học ở đại học La Mã, đều là ảo giác của mình khi bị thôi miên.
Một năm kia, cô bị nhốt ở trong một biệt thự bên bờ biển, trước là để thụ thai, sau đó dưỡng thai...
Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời của mình còn kịch tính hơn so với phim truyền hình.
Ha ha...
****
Sáng hôm sau.
Tần Lạc đang ở truyền dịch, chợt thấy tin tức nóng nhất trên tivi: Nơi nào đó trên đường phố, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai mặc đồng phục dọn vệ sinh đứng ở trước mặt thùng rác khóc lóc om sòm: "Rác thải thối như vậy cũng bắt tôi đi dọn? Các người biết tôi là ai không?"
Vài công nhân bảo vệ môi trường bên cạnh nhìn bà ta một cái, không thèm để ý lời bà ta nói, lập tức đi tới.
Mà người phụ nữ đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên quẳng cái kìm trong tay xuống: "Tôi mặc kệ!"
Một công nhân bảo vệ môi trường xoay người lạnh lùng nói: "Bà mặc kệ thì thùng rác vùng này bà cũng phải dọn sạch,sau này chúng tôi đã đổi chỗ khác rồi."
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai lập tức thét chói tai không ngừng...
Tần Lạc vừa định đổi kênh chợt thấy gương mặt người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, không dám tin mở to hai mắt, trời! Kia không phải mẹ kế Lý Thúy Như sao?
Bà ta từ khi nào thì phải lưu lạc đến quét rác trên đường cái rồi hả?
Người cao ngạo giống như bà ta cũng sẽ...
Bỗng dưng, cô nghĩ đến cái gì trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ...
Vì nghi ngờ, cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Kỷ Thành, ai ngờ mới vừa bấm, thì nghe thấy có người đẩy cửa vào.
Người đến chính là Hoắc Kỷ Thành.
"Lạc Lạc, anh rất vui khi em gọi điện thoại cho anh!"
Trong giọng nói của anh tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên rất vui vẻ.
Tần Lạc cũng rất không nể mặt giội nước lã: "Tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn hỏi rõ một chuyện mà thôi."
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ: "Em xem tin tức rồi."
Tần Lạc ngước mắt nhìn về phía anh: "Thật là anh làm?"
Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống ở trên ghế sofa: "Anh đã cho Lý Thúy Như thời hạn cuối cùng, là chính bà ta coi lời của anh như thành gió thoảng bên tai, một khi đã như vậy, đương nhiên cho bà ta nếm thử chút khen thưởng ngoài mức quy định."
Dừng một chút, nhìn về phía Tần Lạc: "Em không thấy là công việc quét dọn vệ sinh này rất thích hợp với bà ta sao?"
Tần Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói thật, khi cô thấy rõ người phụ nữ đội mũ lưỡi trai kia là Lý Thúy Như, trong lòng cô quả thật rất thoải mái.
Lý Thúy Như thích chưng diện ái khoe khoang như thế, để bà ta làm công việc dọn vệ sịnh chỉ sợ chẳng khác muốn lấy mạng của bà ta...
Không thể không nói, Hoắc Kỷ Thành thật đúng là rất biết nghĩ, lại có thể nghĩ đến dùng chiêu này để trừng phạt bà ta...
Cô rất muốn cười.
"Có khỏe không!"
"Anh nhìn thấy khóe môi em giác có dấu hiệu giương cao lên..."
Hoắc Kỷ Thành nói ra một câu chân lý.
Kết quả, lọt vào trừng mắt của Tần Lạc: "Đừng tưởng rằng anh giúp tôi lần này thì tôi sẽ cảm kích anh!"
Hoắc Kỷ Thành cũng biết không dễ dàng như vậy: "Đây là điều anh phải làm."
Lại hỏi: "Hôm nay khá hơn chút nào không? Có bất kỳ không thoải mái gì nhất định phải nói với bác sỹ, chiều anh sẽ dẫn Tiểu Tinh đến đây."
Tần Lạc xoay mặt không để ý đến anh.
Hoắc Kỷ Thành còn nói: "Anh giúp em gọt táo."
Tần Lạc cự tuyệt: "Không cần! Tay bất tiện."
Hoắc Kỷ Thành nhìn thoáng qua cánh tay cô bị thật chặt: "Anh có thể bón cho em ăn."
Tần Lạc trợn trừng mắt: "Không cần!"
Hoắc Kỷ Thành rất kiên trì: "Bác sỹ nói ăn hoa quả tươi có lợi cho sự bình phục của thân thể."
Tần Lạc bất đắc dĩ bĩu môi: "Nhiều chuyện có lợi hơn, có phải tôi cũng phải làm!"
Giọng Hoắc Kỷ Thành đặc biệt dịu dàng: "Chuyện đủ khả năng thì hãy làm, ví dụ như ăn trái cây..."
Sau đó, cầm hoa quả đi đến phòng bếp.
Không chỉ rửa sạch quả táo, lại còn rửa một giỏ nho...
Tần Lạc dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, bảo cô ăn hoa quả anh bón, không bằng đánh ngất xỉu mình đi!
Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất kiên nhẫn: "Ngoan, không cần làm khó thân thể của mình."
Giọng nói anh trầm thấp say lòng người, nhưng lúc này Tần Lạc lại không có tâm tình thưởng thức, thế nào cũng nhắm mắt lại không để ý đến anh.
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói: "Em mà không mở mắt ra, thì anh hôn em đó."
Anh vừa dứt lời, Tần Lạc liền mở to mắt trừng anh: "Anh dám!"
Hoắc Kỷ Thành nhún vai: "Nếu em không ăn anh có thể thật sự phải làm vậy, dù sao bây giờ em là người bệnh, có thể mặc cho anh bắt nạt..."
Tần Lạc rất tức giận: "Không biết xấu hổ! Ngày hôm qua nói không cho phép một mình anh xuất hiện ở trước mặt tôi, anh là đàn ông sao? Chỉ toàn nói mà không giữ lời!"
Hoắc Kỷ Thành cũng không tức giận: "Là em gọi điện thoại cho anh trước, anh chỉ đúng lúc xuất hiện ở trước mặt em mà thôi."
Tần Lạc bị ngụy biện của anh làm cho tức giận: "Anh quả thực là già mồm át lẽ phải!"
Hoắc Kỷ Thành không cùng cô cãi cọ tiếp: "Được rồi, đã đến giờ ăn trái cây, anh đàm bảo em ăn xong anh sẽ rời đi."
Tần Lạc liếc nhìn táo với nho: "Nhiều như vậy sao tôi ăn hết được! Anh là cố ý kiếm cớ!"
Hoắc Kỷ Thành thỏa hiệp: "Ăn một nửa."
Tần Lạc: "..."
Vì muốn cho người đàn ông nào đấy mau rời đi, Tần Lạc đành phải chấp nhận anh bón hoa quả, chỉ là vẻ mặt luôn tức giận, không tình nguyện ăn.
Hoắc Kỷ Thành rất hưởng thụ quá trình đút trái cây cho cô ăn, chỉ là, nhìn dáng vẻ cô ăn nho làm cho anh rất muốn... hôn cô...
Chỉ tiếc, bây giờ anh cần phải chịu đựng mới được.
Nếu không thì, tất cả cố gắng này đều phải thất bại trong gang tấc rồi...
****
Trên đường cái.
Lý Thúy Như hết sức đau khổ, sáng sớm bà còn đang trong giấc mộng đã bị bên ngoài đánh thức, sau đó một đám người áo đen xa lạ liền xông vào trong nhà, còn nói bà vi phạm pháp luật, muốn đưa bà vào ngồi tù...
Bà đương nhiên không chịu, ầm ĩ phải báo cảnh, kết quả cảnh sát người ta đến cũng nói là bà phạm pháp, tội danh thành lập nhất định phải ngồi tù.
Trong nháy mắt, bà muốn chết, khóc rống không chịu đi ngồi tù, phải biết rằng trong ngục giam bị bên ngoài hình dung rất khủng bố, bà ta căn bản là không dám đi...
Ngay lúc bà ta khóc rống không ngừng, những người đó lại cho bà lựa chọn thứ hai, có thể không cần ngồi tù, nhưng cần phải quét dọn vệ sinh để trả nợ.
Bà ta đột nhiên biết mình thật là quá ngây thơ, lại cho rằng Tần Lạc thuê người hù dọa mình, cũng khó trách ông xã tức giận như vậy, tối hôm qua cũng không trở về...
Đồng Ngữ Phỉ cũng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mặc áo ngủ xuất hiện thì nhìn thấy một màn kinh hãi như vậy.
"Mẹ, có chuyện gì xảy ra?"
Lý Thúy Như tức giận nói: "Sao lại thế này? Đều là con an ủi mẹ nói đó là điện thoại lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, sao số khổ tôi như vậy!"
Đồng Ngữ Phỉ trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào Tần Lạc có người đứng sau mạnh mẽ giúp chị ta như vậy?
Người mặc đồ đen không dây dưa nữa, trực tiếp mang Lý Thúy Như đi, sau đó có người ném cho bà ta một bộ đồng phục dọn vệ sinh, cũng nói bảy giờ sáng mỗi ngày bà phải đi làm, 5 giờ rưỡi tối tan tầm, nội dung công việc đó là rửa sạch bên trong thùng rác.
Lý Thúy Như sau khi nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đúng, chính thức đến chỗ thùng rác trước mặt, thật thối bà ta muốn ngất đi.
Chỉ tiếc, người mặc đồ đen nói, mỗi ngày không thể ngẩn ngơ đến giờ tan tầm, về sau bà ta phụ trách thùng rác khu vực cần phải rửa thật sạch sẽ, nếu không buổi tối phải tăng ca hoàn thành.
Nên có một màn bà ta khóc lóc om sòm trên TV.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu