Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 120: Một nhà ba người đi nghỉ bờ biển
Khi trở về biệt thự, Hoắc Gia Tinh đang ở trong phòng ngủ say, hiển nhiên ngủ ngon một đêm.
Hoắc Kỷ Thành vốn muốn ngủ chung với Tần Lạc, lại bị cô đẩy khỏi phòng, "Không muốn! Anh ngủ cùng Tiểu Tinh đi, khi bé tỉnh lại nhìn thấy anh nhất định sẽ rất vui vẻ."
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành chợt ấm áp: "Anh nghĩ, buổi sáng khi bé mở mắt ra thấy chúng ta đều ở đây sẽ càng vui vẻ hơn."
Trong đầu Tần Lạc không nhịn được mơ mộng hình ảnh một nhà ba người, trên mặt hiện lên chút thẹn thùng, cô rất thích Tiểu Tinh, cũng mong muốn coi bé làm con trai mình mà yêu thương, nhưng nếu như bây giờ ở trước mặt bé ngủ chung với Hoắc Kỷ Thành. . .
Khẳng định không được tốt!
"Đừng ồn ào! Em mệt muốn chết, anh nhanh đi ngủ đi!"
Tần Lạc nói xong thì chuẩn bị đóng cửa, từ buổi chiều hôm qua Hoắc Kỷ Thành thổ lộ với mình đến bây giờ, hai người đã tiến triển rất nhanh...
Cô cảm thấy phải thả chậm tiết tấu một chút, nếu không thì quá nhanh giống như đang nằm mơ vậy...
...
Buổi sáng hôm sau, Hoắc Gia Tinh mở mắt ra thì thấy ba ngủ ở bên cạnh không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ, lại còn hưng phấn hỏi: "Ba, tối hôm qua không phải ba với chị ra ngoài hẹn hò sao? Hai người vui vẻ chứ?"
Hoắc Kỷ Thành vuốt mắt còn buồn ngủ, tối hôm qua ở trên sàn tàu thật sự ngủ không được ngon! Lúc này muốn ngủ cũng...
Giọng anh khàn khàn nói: "Ừ, có con cổ vũ ba mang người ta đi ra ngoài chơi không phải là vì mục đích này?"
Hoắc Gia Tinh cười đến hai mắt cong cong: "Hì hì... Vậy ba nhất định sẽ không cưới dì Giang! Con không thích dì ấy!"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Sẽ không."
Hoắc Gia Tinh lập tức vui vẻ không thôi: "Nha nha! Thật tốt quá! Ba nhất định phải cố gắng theo đuổi chị đến tay, ngoại trừ chị ấy, con không muốn bất kỳ ai trở thành mẹ mới của con!"
Mặc dù lời con trai nói ngây thơ chất phác, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm nhận được bé thật sự rất thích Tần Lạc, nhất định trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn là vì bé với Tần Lạc là mẹ con ruột thịt...
Không có đứa bé nào không thích mẹ ruột mình?
Nghĩ đến đây, anh càng thêm kiên định suy nghĩ của mình.
"Ừ, ba nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của con."
Nghe được lời ba khẳng định, Hoắc Gia Tinh vui vẻ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, bổ nhào đến trên mặt ba hôn một cái.
"Ba, con càng ngày càng thích ba!"
"A...? Trước kia con nói thích ba đều là giả?" Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại.
Hoắc Gia Tinh vội vàng cọ qua làm nũng: "Nào có! Con vẫn là tiểu tâm can của ba!"
Hoắc Kỷ Thành không thể không bội phục công lực làm nũng của con trai, điểm ấy tuyệt đối không giống mình, mẹ nói tính tình anh trước đây cao ngạo lạnh lùng, không bằng một nửa Tiểu Tinh sẽ làm nũng, nhõng nhẽo...
Trước kia anh ít ỏi chú ý những phương diện này của con trai, bây giờ nghĩ lại, phần nhiều là di truyền từ người phụ nữ kia.
Nhưng mình cũng chưa từng thấy dáng vẻ cô làm nũng.
Còn rất chờ mong!
*****
Buổi chiều.
Bùi Tử Ninh đến bệnh viện thăm bạn tốt lại biết được cô ấy đi chơi, không khỏi buồn bực, không thể nào! Lần trước cô với Lạc Lạc đi Vân Nam chơi một chuyến, liền bị Hoắc Tứ thiếu bắt trở về.
Lần này, một mình cô ấy có thể đi đâu?
Gọi điện thoại qua rất lâu mới có người nhận, nhưng lại nghe được tiếng sóng biển.
"Lạc Lạc, cậu đi đâu rồi hả?"
"Mình ở đảo Saipan."
"Cái gì? Sao cậu vô thanh vô tức chạy đến đảo Saipan hả?!"
Tần Lạc nuốt một ngụm nước bọt, biết sau khi nói cho Tử Ninh nhất định sẽ phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể giải thích nói: "Là đề nghị nhỏ của Tiểu Tinh, mình chỉ đành đồng ý."
Bùi Tử Ninh kinh ngạc không thôi: "Cậu cùng hai cha con Hoắc Kỷ Thành đi nghỉ phép sao? Cậu cứ như vậy tha thứ cho anh ta rồi hả?"
Tần Lạc tiếp tục bổ sung thêm: "Trước ở trên máy bay mình cũng chưa tha thứ cho Hoắc Kỷ Thành, chỉ không muốn để cho Tiểu Tinh thất vọng... Về sau anh ấy nói với mình trước khi anh ấy gặp được mình, là định chịu đựng qua cả đời với Giang Ánh Tuyết, nhưng sau khi gặp được mình thì thay đổi suy nghĩ, anh ấy cũng không có tình cảm với Giang Ánh Tuyết, chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian..."
Cô tóm tắt những lời ngày đó Hoắc Kỷ Thành nói với cô.
Bùi Tử Ninh có chút không dám tin hỏi: "Cậu tin lời anh ta nói?"
Tần Lạc gật đầu: "Anh ấy không giống đang gạt mình, cũng không nhất định phải gạt mình, mình cũng không phải cô gái có bối cảnh gia thế tốt, thì mục đích lừa gạt mình là cái gì đây?"
Bùi Tử Ninh đăm chiêu: "Cậu phân tích không sai, theo lý thuyết cậu nổi nóng không phản ứng đến anh ta, anh ta nên thừa dịp này thu tay lại đoạn tuyệt với cậu, nhưng anh ta lại nhiều lần lấy lòng cậu, còn móc tim móc phổi nói nhiều với cậu như vậy... Chẳng lẽ anh ta thật sự yêu cậu?"
Tần Lạc có chút mơ màng: "Mình cũng không biết."
Bùi Tử Ninh thở dài: "Thôi! Nhân duyên mỗi người đều do trời định trước, mặc dù mình chỉ thấy qua Tiểu Hỏa Tinh một lần, nhưng giác quan thứ sáu của mình cảm thấy dáng vẻ của bé rất giống với cậu, có lẽ giữa các cậu có duyên phận kỳ diệu không chừng."
Tần Lạc cũng có cảm giác rất khác thường giữa mình với Tiểu Tinh, có đôi khi cô thật sự cảm thấy bé giống như con trai ruột của mình...
Có đôi khi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, có thể là rất thích bé mới sản sinh ảo tưởng như vậy...
"Mình cũng không phải thiếu nữ mơ mộng mười mấy tuổi, đối với tình yêu mình có nguyên tắc cùng suy nghĩ của bản thân, trong lòng mình hiểu mình đang làm gì."
"Ừ, bất kỳ lúc nào mình đều ở phía sau ủng hộ cậu nhất."
"Ừ."
...
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc liền gửi một tấm ảnh ở trong biệt thự cho Tử Ninh, thật ra cô không muốn kéo thù hận, chỉ muốn chia sẻ tâm tình của mình giờ phút này cho cô ấy.
Bùi Tử Ninh lập tức trả lời lại: Cậu định kéo thù hận đúng không! Còn là phòng thủy tinh ngắm cảnh biển! Quá thoải mái méo mó được chứ!
Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười: Nơi này quả thật rất đẹp! Nhưng mình không thích nằm im ở bên trong, luôn luôn có một cảm giác gò bó...
Thấy bạn tốt trả lời, Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai, thật ra cô không có ý nói như vậy, chỉ biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình một chút, mặc dùng phòng cảnh biển đẹp, nhưng không phải cô rất thích, đáy lòng cô giống như bài xích những thứ này...
Làm cho cô nhớ đến cô gái đáng thương lúc trước vẫn mơ kia, mỗi ngày bị giam ở trong biệt thự bên bờ biển...
Kỳ lạ, chẳng qua là giấc mở, tại sao cô lại có cảm giác cảm động lây?
"Suy nghĩ gì thế?"
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, Tần Lạc sợ tới mức không cầm chắc điện thoại, trực tiếp rơi xuống đất.
Hoắc Kỷ Thành khom lưng nhặt giúp cô, lại bị cô giành trước.
"Tự em nhặt là được."
"*? Không thể cho anh xem? Hay cất giấu bí mật gì?"
"Ạch..."
Hoắc Kỷ Thành khí phách mười phần đến gần cô, mỗi một bước đến gần Tần Lạc đều cảm thấy không khí giảm xuống, hít thở cũng không thoải mái.
Bởi vì liên tục lui về sau, cô không chú ý đến phía sau có chiếc ghế, không có chút nào ngoài ý muốn đụng phải chân, chân bị thương vốn chưa khỏi hản thân thể cô hơi xiêu vẹo, điện thoại di động dấu ở phía sau cứ như vậy bay ra ngoài...
"A!"
Tần Lạc vội vàng muốn đi nhặt, lại bị Hoắc Kỷ Thành nhanh hơn một bước lấy được điện thoại di động, nhưng bởi vì điện thoại di động thiết lập mật mã, cho nên anh lấy ở trên tay cũng uổng công.
"Mật mã là gì?"
Tần Lạc nhìn anh một cái: "Để làm gì? Đó là di động của em."
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Di động của em thì anh không thể biết mật mã sao?"
Tần Lạc mím môi: "Đó là của em *."
Hoắc Kỷ Thành hừ mũi: "Em không phải của anh sao?"
Tần Lạc bị ngụy biện của anh làm cho nghẹn họng: "Em với anh giao ước như thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành nhếch lông mày: "Hả?"
Sắc mặt Tần Lạc lạnh nhạt bảo vệ quyền lợi bản thân: "Nếu em không có dấu bí mật gì, em sẽ nói mật mã của em cho anh biết, mà mặt khác còn phải đáp ứng em một điều kiện; ngược lại, em lừa anh, anh tùy tiện xử trí em như thế nào."
"Điều kiện nhiều như vậy?"
Tần Lạc bĩu môi: "Đương nhiên rồi! Anh muốn kiểm tra di động của em một là không tin em, hai là can thiệp đời tư của em *, em đương nhiên phải nói ra hai yêu cầu rồi."
Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành khóa chặt lấy cô, hai giây sau mới đồng ý: "Được."
"Một lời đã định! Nếu anh đổi ý làm sao bây giờ?"
"Anh sẽ không đổi ý!"
Tần Lạc suy nghĩ, quyết định tin anh, đi qua, đưa mật mã vào, trước mặt Hoắc Kỷ Thành mở hộp thư cùng tin nhắn ra, phía trên hiện thời gian gần đây quả thật chỉ có tin nhắn, mà người liên lạc là ảnh chân dung Bùi Tử Ninh.
Về phần nội dung, Tần Lạc không mở ra, Đại Ma Vương sẽ không có hứng thú nhìn lịch sử nói chuyện của mình với bạn tốt!
...
Hoắc Kỷ Thành đen mặt dời tầm mắt ở trên di động đi, lần này quả thật mình hiểu lầm cô ấy, chết tiệt! Cùng phụ nữ nói chuyện phiếm mà mặt đỏ thành như vậy?
Làm hại mình còn hiểu lầm!
Trong lòng Tần Lạc sung sướng thu điện thoại di động, khóe miệng nhịn không được giương lên: "Thế nào? Em không có lừa anh chứ?"
Hoắc Kỷ Thành hung hăng nhìn chằm chằm cô: "Vừa rồi em cố ý diễn kịch với anh?"
Lời của anh thiếu chút nữa làm cho Tần Lạc tức giận đến giậm chân.
"Này! Anh cái người này sao như vậy chứ? Nói chuyện không giữ lời gì hết lại còn thích chụp mũ cho em! Em nói chuyện phiếm với bạn tốt đỏ mặt trêu chọc anh sao? Về phần em lượn một vòng lớn như vậy là hạ thấp anh sao? Em còn chưa rảnh rỗi như thế!"
"Phụ nữ với phụ nữ nói chuyện phiếm cũng sẽ đỏ mặt?"
Hoắc Kỷ Thành tỏ ý không tin.
Tần Lạc tức giận nhìn anh: "Nói một chút riêng tư giữa bạn tốt thì thế nào? Em phát hiện anh là quái dị hiếm thấy!"
Hoắc Kỷ Thành tiến lên một bước chế trụ cằm của cô: "Hả?"
"Làm gì? Mỗi lần khi đuối lý liền thích động tay động chân, thiệt thòi anh còn là một đàn ông, có chút phong độ thân sĩ!"
Ánh mắt khinh bỉ của cô làm cho trong lòng Hoắc Kỷ Thành bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn buông cô ra.
Tần Lạc xoa cằm bị anh bóp đau: "Vừa rồi mới nói, em thắng anh nhưng không cho đổi ý!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành không vui: "Điều kiện gì?"
Tần Lạc đảo tròn mắt: "Ưm... Em còn chưa nghĩ ra, chờ em sau khi nghĩ xong sẽ nói cho anh, trước để dành."
"Không được!"
"Anh... Không phân rõ phải trái!"
"Vừa rồi không nói để dành."
"Cũng không nói không thể để dành!"
"Anh quyết định!"
"Bây giờ em không nghĩ ra được làm sao bây giờ?"
"Hừ! Vậy coi như không có gì!"
"Không được!"
"Quá hạn không chờ đợi."
Tần Lạc nghiến răng thấy dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành bá đạo, vắt hết óc tự hỏi.
"Sau khi trở về em muốn về công ty đi làm, mặt khác, ở công ty hai ta vẫn duy trì quan hệ cấp trên với cấp dưới, không cần có quá nhiều tiếp xúc."
"Không được!"
Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ quyết đoán cự tuyệt.
Tần Lạc lập tức không phục: "Vừa rồi anh còn nói sẽ không đổi ý! Bây giờ lại ầm ĩ là sao?"
Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn cô: "Đổi cái khác."
Tần Lạc dứt khoát ăn vạ: "Em chỉ nghĩ đến cái này."
"Đổi!"
"Này! Anh sao lại như vậy? Người ta đi làm mỗi tuần lễ còn được nghỉ hai ngày? Tại sao em không thể có thời gian nghỉ ngơi?"
"Không được là không được!"
"Anh nói không giữ lời! Tiểu nhân!"
Tần Lạc buồn bực mắng.
Hoắc Kỷ Thành bất vi sở động: "Bây giờ anh cho phép em nói lại."
Giọng nói của anh giống như đặc biệt ban ân, Tần Lạc nghe mà nổi trận lôi đình, hỗn đản! Nói đi nói lại chính là Đại Ma Vương bá đạo chuyên quyền!
Hoắc Kỷ Thành vốn muốn ngủ chung với Tần Lạc, lại bị cô đẩy khỏi phòng, "Không muốn! Anh ngủ cùng Tiểu Tinh đi, khi bé tỉnh lại nhìn thấy anh nhất định sẽ rất vui vẻ."
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành chợt ấm áp: "Anh nghĩ, buổi sáng khi bé mở mắt ra thấy chúng ta đều ở đây sẽ càng vui vẻ hơn."
Trong đầu Tần Lạc không nhịn được mơ mộng hình ảnh một nhà ba người, trên mặt hiện lên chút thẹn thùng, cô rất thích Tiểu Tinh, cũng mong muốn coi bé làm con trai mình mà yêu thương, nhưng nếu như bây giờ ở trước mặt bé ngủ chung với Hoắc Kỷ Thành. . .
Khẳng định không được tốt!
"Đừng ồn ào! Em mệt muốn chết, anh nhanh đi ngủ đi!"
Tần Lạc nói xong thì chuẩn bị đóng cửa, từ buổi chiều hôm qua Hoắc Kỷ Thành thổ lộ với mình đến bây giờ, hai người đã tiến triển rất nhanh...
Cô cảm thấy phải thả chậm tiết tấu một chút, nếu không thì quá nhanh giống như đang nằm mơ vậy...
...
Buổi sáng hôm sau, Hoắc Gia Tinh mở mắt ra thì thấy ba ngủ ở bên cạnh không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ, lại còn hưng phấn hỏi: "Ba, tối hôm qua không phải ba với chị ra ngoài hẹn hò sao? Hai người vui vẻ chứ?"
Hoắc Kỷ Thành vuốt mắt còn buồn ngủ, tối hôm qua ở trên sàn tàu thật sự ngủ không được ngon! Lúc này muốn ngủ cũng...
Giọng anh khàn khàn nói: "Ừ, có con cổ vũ ba mang người ta đi ra ngoài chơi không phải là vì mục đích này?"
Hoắc Gia Tinh cười đến hai mắt cong cong: "Hì hì... Vậy ba nhất định sẽ không cưới dì Giang! Con không thích dì ấy!"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Sẽ không."
Hoắc Gia Tinh lập tức vui vẻ không thôi: "Nha nha! Thật tốt quá! Ba nhất định phải cố gắng theo đuổi chị đến tay, ngoại trừ chị ấy, con không muốn bất kỳ ai trở thành mẹ mới của con!"
Mặc dù lời con trai nói ngây thơ chất phác, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm nhận được bé thật sự rất thích Tần Lạc, nhất định trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn là vì bé với Tần Lạc là mẹ con ruột thịt...
Không có đứa bé nào không thích mẹ ruột mình?
Nghĩ đến đây, anh càng thêm kiên định suy nghĩ của mình.
"Ừ, ba nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của con."
Nghe được lời ba khẳng định, Hoắc Gia Tinh vui vẻ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, bổ nhào đến trên mặt ba hôn một cái.
"Ba, con càng ngày càng thích ba!"
"A...? Trước kia con nói thích ba đều là giả?" Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại.
Hoắc Gia Tinh vội vàng cọ qua làm nũng: "Nào có! Con vẫn là tiểu tâm can của ba!"
Hoắc Kỷ Thành không thể không bội phục công lực làm nũng của con trai, điểm ấy tuyệt đối không giống mình, mẹ nói tính tình anh trước đây cao ngạo lạnh lùng, không bằng một nửa Tiểu Tinh sẽ làm nũng, nhõng nhẽo...
Trước kia anh ít ỏi chú ý những phương diện này của con trai, bây giờ nghĩ lại, phần nhiều là di truyền từ người phụ nữ kia.
Nhưng mình cũng chưa từng thấy dáng vẻ cô làm nũng.
Còn rất chờ mong!
*****
Buổi chiều.
Bùi Tử Ninh đến bệnh viện thăm bạn tốt lại biết được cô ấy đi chơi, không khỏi buồn bực, không thể nào! Lần trước cô với Lạc Lạc đi Vân Nam chơi một chuyến, liền bị Hoắc Tứ thiếu bắt trở về.
Lần này, một mình cô ấy có thể đi đâu?
Gọi điện thoại qua rất lâu mới có người nhận, nhưng lại nghe được tiếng sóng biển.
"Lạc Lạc, cậu đi đâu rồi hả?"
"Mình ở đảo Saipan."
"Cái gì? Sao cậu vô thanh vô tức chạy đến đảo Saipan hả?!"
Tần Lạc nuốt một ngụm nước bọt, biết sau khi nói cho Tử Ninh nhất định sẽ phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể giải thích nói: "Là đề nghị nhỏ của Tiểu Tinh, mình chỉ đành đồng ý."
Bùi Tử Ninh kinh ngạc không thôi: "Cậu cùng hai cha con Hoắc Kỷ Thành đi nghỉ phép sao? Cậu cứ như vậy tha thứ cho anh ta rồi hả?"
Tần Lạc tiếp tục bổ sung thêm: "Trước ở trên máy bay mình cũng chưa tha thứ cho Hoắc Kỷ Thành, chỉ không muốn để cho Tiểu Tinh thất vọng... Về sau anh ấy nói với mình trước khi anh ấy gặp được mình, là định chịu đựng qua cả đời với Giang Ánh Tuyết, nhưng sau khi gặp được mình thì thay đổi suy nghĩ, anh ấy cũng không có tình cảm với Giang Ánh Tuyết, chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian..."
Cô tóm tắt những lời ngày đó Hoắc Kỷ Thành nói với cô.
Bùi Tử Ninh có chút không dám tin hỏi: "Cậu tin lời anh ta nói?"
Tần Lạc gật đầu: "Anh ấy không giống đang gạt mình, cũng không nhất định phải gạt mình, mình cũng không phải cô gái có bối cảnh gia thế tốt, thì mục đích lừa gạt mình là cái gì đây?"
Bùi Tử Ninh đăm chiêu: "Cậu phân tích không sai, theo lý thuyết cậu nổi nóng không phản ứng đến anh ta, anh ta nên thừa dịp này thu tay lại đoạn tuyệt với cậu, nhưng anh ta lại nhiều lần lấy lòng cậu, còn móc tim móc phổi nói nhiều với cậu như vậy... Chẳng lẽ anh ta thật sự yêu cậu?"
Tần Lạc có chút mơ màng: "Mình cũng không biết."
Bùi Tử Ninh thở dài: "Thôi! Nhân duyên mỗi người đều do trời định trước, mặc dù mình chỉ thấy qua Tiểu Hỏa Tinh một lần, nhưng giác quan thứ sáu của mình cảm thấy dáng vẻ của bé rất giống với cậu, có lẽ giữa các cậu có duyên phận kỳ diệu không chừng."
Tần Lạc cũng có cảm giác rất khác thường giữa mình với Tiểu Tinh, có đôi khi cô thật sự cảm thấy bé giống như con trai ruột của mình...
Có đôi khi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, có thể là rất thích bé mới sản sinh ảo tưởng như vậy...
"Mình cũng không phải thiếu nữ mơ mộng mười mấy tuổi, đối với tình yêu mình có nguyên tắc cùng suy nghĩ của bản thân, trong lòng mình hiểu mình đang làm gì."
"Ừ, bất kỳ lúc nào mình đều ở phía sau ủng hộ cậu nhất."
"Ừ."
...
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc liền gửi một tấm ảnh ở trong biệt thự cho Tử Ninh, thật ra cô không muốn kéo thù hận, chỉ muốn chia sẻ tâm tình của mình giờ phút này cho cô ấy.
Bùi Tử Ninh lập tức trả lời lại: Cậu định kéo thù hận đúng không! Còn là phòng thủy tinh ngắm cảnh biển! Quá thoải mái méo mó được chứ!
Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười: Nơi này quả thật rất đẹp! Nhưng mình không thích nằm im ở bên trong, luôn luôn có một cảm giác gò bó...
Thấy bạn tốt trả lời, Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai, thật ra cô không có ý nói như vậy, chỉ biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình một chút, mặc dùng phòng cảnh biển đẹp, nhưng không phải cô rất thích, đáy lòng cô giống như bài xích những thứ này...
Làm cho cô nhớ đến cô gái đáng thương lúc trước vẫn mơ kia, mỗi ngày bị giam ở trong biệt thự bên bờ biển...
Kỳ lạ, chẳng qua là giấc mở, tại sao cô lại có cảm giác cảm động lây?
"Suy nghĩ gì thế?"
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, Tần Lạc sợ tới mức không cầm chắc điện thoại, trực tiếp rơi xuống đất.
Hoắc Kỷ Thành khom lưng nhặt giúp cô, lại bị cô giành trước.
"Tự em nhặt là được."
"*? Không thể cho anh xem? Hay cất giấu bí mật gì?"
"Ạch..."
Hoắc Kỷ Thành khí phách mười phần đến gần cô, mỗi một bước đến gần Tần Lạc đều cảm thấy không khí giảm xuống, hít thở cũng không thoải mái.
Bởi vì liên tục lui về sau, cô không chú ý đến phía sau có chiếc ghế, không có chút nào ngoài ý muốn đụng phải chân, chân bị thương vốn chưa khỏi hản thân thể cô hơi xiêu vẹo, điện thoại di động dấu ở phía sau cứ như vậy bay ra ngoài...
"A!"
Tần Lạc vội vàng muốn đi nhặt, lại bị Hoắc Kỷ Thành nhanh hơn một bước lấy được điện thoại di động, nhưng bởi vì điện thoại di động thiết lập mật mã, cho nên anh lấy ở trên tay cũng uổng công.
"Mật mã là gì?"
Tần Lạc nhìn anh một cái: "Để làm gì? Đó là di động của em."
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Di động của em thì anh không thể biết mật mã sao?"
Tần Lạc mím môi: "Đó là của em *."
Hoắc Kỷ Thành hừ mũi: "Em không phải của anh sao?"
Tần Lạc bị ngụy biện của anh làm cho nghẹn họng: "Em với anh giao ước như thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành nhếch lông mày: "Hả?"
Sắc mặt Tần Lạc lạnh nhạt bảo vệ quyền lợi bản thân: "Nếu em không có dấu bí mật gì, em sẽ nói mật mã của em cho anh biết, mà mặt khác còn phải đáp ứng em một điều kiện; ngược lại, em lừa anh, anh tùy tiện xử trí em như thế nào."
"Điều kiện nhiều như vậy?"
Tần Lạc bĩu môi: "Đương nhiên rồi! Anh muốn kiểm tra di động của em một là không tin em, hai là can thiệp đời tư của em *, em đương nhiên phải nói ra hai yêu cầu rồi."
Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành khóa chặt lấy cô, hai giây sau mới đồng ý: "Được."
"Một lời đã định! Nếu anh đổi ý làm sao bây giờ?"
"Anh sẽ không đổi ý!"
Tần Lạc suy nghĩ, quyết định tin anh, đi qua, đưa mật mã vào, trước mặt Hoắc Kỷ Thành mở hộp thư cùng tin nhắn ra, phía trên hiện thời gian gần đây quả thật chỉ có tin nhắn, mà người liên lạc là ảnh chân dung Bùi Tử Ninh.
Về phần nội dung, Tần Lạc không mở ra, Đại Ma Vương sẽ không có hứng thú nhìn lịch sử nói chuyện của mình với bạn tốt!
...
Hoắc Kỷ Thành đen mặt dời tầm mắt ở trên di động đi, lần này quả thật mình hiểu lầm cô ấy, chết tiệt! Cùng phụ nữ nói chuyện phiếm mà mặt đỏ thành như vậy?
Làm hại mình còn hiểu lầm!
Trong lòng Tần Lạc sung sướng thu điện thoại di động, khóe miệng nhịn không được giương lên: "Thế nào? Em không có lừa anh chứ?"
Hoắc Kỷ Thành hung hăng nhìn chằm chằm cô: "Vừa rồi em cố ý diễn kịch với anh?"
Lời của anh thiếu chút nữa làm cho Tần Lạc tức giận đến giậm chân.
"Này! Anh cái người này sao như vậy chứ? Nói chuyện không giữ lời gì hết lại còn thích chụp mũ cho em! Em nói chuyện phiếm với bạn tốt đỏ mặt trêu chọc anh sao? Về phần em lượn một vòng lớn như vậy là hạ thấp anh sao? Em còn chưa rảnh rỗi như thế!"
"Phụ nữ với phụ nữ nói chuyện phiếm cũng sẽ đỏ mặt?"
Hoắc Kỷ Thành tỏ ý không tin.
Tần Lạc tức giận nhìn anh: "Nói một chút riêng tư giữa bạn tốt thì thế nào? Em phát hiện anh là quái dị hiếm thấy!"
Hoắc Kỷ Thành tiến lên một bước chế trụ cằm của cô: "Hả?"
"Làm gì? Mỗi lần khi đuối lý liền thích động tay động chân, thiệt thòi anh còn là một đàn ông, có chút phong độ thân sĩ!"
Ánh mắt khinh bỉ của cô làm cho trong lòng Hoắc Kỷ Thành bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn buông cô ra.
Tần Lạc xoa cằm bị anh bóp đau: "Vừa rồi mới nói, em thắng anh nhưng không cho đổi ý!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành không vui: "Điều kiện gì?"
Tần Lạc đảo tròn mắt: "Ưm... Em còn chưa nghĩ ra, chờ em sau khi nghĩ xong sẽ nói cho anh, trước để dành."
"Không được!"
"Anh... Không phân rõ phải trái!"
"Vừa rồi không nói để dành."
"Cũng không nói không thể để dành!"
"Anh quyết định!"
"Bây giờ em không nghĩ ra được làm sao bây giờ?"
"Hừ! Vậy coi như không có gì!"
"Không được!"
"Quá hạn không chờ đợi."
Tần Lạc nghiến răng thấy dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành bá đạo, vắt hết óc tự hỏi.
"Sau khi trở về em muốn về công ty đi làm, mặt khác, ở công ty hai ta vẫn duy trì quan hệ cấp trên với cấp dưới, không cần có quá nhiều tiếp xúc."
"Không được!"
Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ quyết đoán cự tuyệt.
Tần Lạc lập tức không phục: "Vừa rồi anh còn nói sẽ không đổi ý! Bây giờ lại ầm ĩ là sao?"
Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn cô: "Đổi cái khác."
Tần Lạc dứt khoát ăn vạ: "Em chỉ nghĩ đến cái này."
"Đổi!"
"Này! Anh sao lại như vậy? Người ta đi làm mỗi tuần lễ còn được nghỉ hai ngày? Tại sao em không thể có thời gian nghỉ ngơi?"
"Không được là không được!"
"Anh nói không giữ lời! Tiểu nhân!"
Tần Lạc buồn bực mắng.
Hoắc Kỷ Thành bất vi sở động: "Bây giờ anh cho phép em nói lại."
Giọng nói của anh giống như đặc biệt ban ân, Tần Lạc nghe mà nổi trận lôi đình, hỗn đản! Nói đi nói lại chính là Đại Ma Vương bá đạo chuyên quyền!
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu