Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 101: Sao thế? Cáu?
Nhìn thấy cô, tâm tình Hoắc Kỷ Thành hiển nhiên tốt.
Hơn nữa cô lại còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, vài ngày không gặp, cả người anh đều nhớ cô!
"Tôi..."
Tần Lạc vừa định nói “Tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua đây...", kết quả mỗ nam trực tiếp ấn cô ở trên tường hôn theo cách thức tiêu chuẩn một cái.
Người phục vụ bên cạnh rất tự giác rời đi.
Chỉ để lại đôi nam nữ triền miên, mặc dù Tần Lạc không phải rất tình nguyện.
"Ưm..."
Tần Lạc bị anh hôn đến đôi môi run lên, đầu rất nhanh thiếu dưỡng khí.
Hỗn đản này kỹ thuật hôn càng ngày càng tốt!
Mỗi lần đều làm cho cô có cảm giác kinh hãi đến nói không nên lời...
Ngay khi cô sắp hít thở không thông, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới lưu luyến buông cô ra, khóe môi chứa nụ cười như có như không: “Vĩnh viễn giống như nếm không đủ..."
Tần Lạc: “..."
Hỗn đản này là cố ý!!!
"Đến phòng ăn trước."
Tần Lạc cúi thấp đầu, giọng nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, bây giờ chỉ muốn khẩn trương rời khỏi đây, tránh cho có người khác từ trong thang máy đi ra nhìn thấy bọn họ thật xấu hổ...
Mà ở Hoắc Kỷ Thành nhìn, dáng vẻ mềm mại cô buông mí mắt xuống làm cho người yêu mến, lập tức lại kích động chủ nghĩa đàn ông trong lòng anh cất giấu.
Đồng thời, vài ngày rồi gặp, càng muốn có cô ngay.
Loại xao động tâm tư cấp bách này, còn là lần đầu tiên.
Hoắc Kỷ Thành người cao chân dài, dễ dàng bỏ rơi Tần Lạc một đoạn dài.
Tần Lạc đi ở phía sau nói xấu không ngừng, Đại Ma Vương! Chủ nghĩa sô-vanh! Anh không thấy mình gian nan đi ở phía sau như vậy sao? Lại còn không đợi mình?!!!
Có lẽ nghe thấy sâu trong nội tâm của cô kêu gọi, Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt oán hận của Tần Lạc: “Sao vậy?"
Tần Lạc tức giận trả lời: “Anh không nhìn thấy chân tôi ngắn hơn anh bao nhiêu, tôi đi chậm cũng rất bình thường."
Trong lời của cô ý ở bên ngoài là oán giận Hoắc Kỷ Thành, lại không biết chờ cô, thiệt thòi cô vẫn cảm thấy anh rất quan tâm...
Xem ra, chỉ là ngẫu nhiên.
Hoắc Kỷ Thành không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra, sau khi đứng lại chờ cô đến gần thì cầm tay cô, chân mày giương nhẹ: “Là ý này?"
Mặt Tần Lạc ửng đỏ, vội vàng muốn hất tay anh ra: “Ai nói tôi có ý này, nhanh buông ra!"
Nhưng Hoắc Kỷ Thành sao dễ dàng buông cô ra như vậy?
Đương nhiên là gắt gao nắm lấy không buông tay, giọng nói trầm thấp dịu dàng giống như đàn vi-ô-lông-xen: “Ngoan, đừng làm rộn."
Tần Lạc nhất thời có cảm giác được che chở, vung vài cái không vung ra được cũng từ bỏ, chỉ là gót chân càng chạy càng đau...
Hình như Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cô đi đường có chút không thích hợp: “Chân đau?"
Tần Lạc cắn môi: “Giày mới có chút mài sát chân."
Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua trên chân cô đi giày cao gót gần 10 centimeter, dứt khoát khom lưng bế cô lên, bước đến phòng ăn.
"A!"
Tần Lạc không nghĩ tới anh lại có hành động này, sợ hãi ôm lấy cổ của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Một đường đi đến phòng ăn, người phục vụ đều nhìn không chớp mắt, dường như đã nhìn quen tình hình này...
Sauk hi ngồi vào chỗ của mình, Hoắc Kỷ Thành lập tức cởi giầy Tần Lạc ra, bàn tay anh dễ dàng bao trùm chân trắng noãn xinh xắn của cô, phát hiện chỗ gót chân bị xước chảy máu.
Không khỏi cau chặt mày: “Trình Sâm, cậu đến tiệm thuốc gần đây mua chút thuốc."
"Mặt khác, mua một đôi giày đế bằng."
"Cỡ bao nhiêu ạ?"
"36."
"Vâng."
Sauk hi Trình Sâm lên tiếng trả lời thì rời đi, Tần Lạc xấu hổ làm cho hai gò má đỏ bừng, trong lòng lại đầy ngọt ngào...
"Để tôi ngồi bên kia."
Tần Lạc xoay người muốn rời khỏi hai chân của anh, hai người bọn họ từ sau một đêm ngoài ý đó, quan hệ phát triển có chút rất nhanh...
Cùng không thể quay lại!
Cho dù thỉnh thoảng hai ba ngày gặp một lần, đó cũng là quá thân mật.
Cùng suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau!
Có vài người nói, tình yêu đến với thế mạnh mẽ, làm cho người ta cảm giác trở tay không kịp, sự phát triển của hai người cũng không hoàn toàn nắm trong tay mình...
Hoắc Kỷ Thành đè thân thể cô đang lộn xộn lại: “Đừng lộn xộn!"
"Ngồi ăn cơm như vậy không tiện."
"Anh cảm thấy rất thuận tiện."
“..."
"Đau chân nhịn một chút, Trình Sâm sắp trở lại rồi."
"Cũng được..."
"Vậy thì ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích."
“..."
Nói thật, Tần Lạc rất không thoải mái khi ngồi ở trên đùi Đại Ma Vương ăn cơm, hành động thân mật như vậy trước kia cô chưa từng làm qua với Hoắc Cẩm Dương.
Từ khi cùng với Đại Ma Vương, rất nhiều chuyện trước kia cô cảm thấy không có khả năng đều thực sực đã xảy ra...
Sau đó, người phục vụ nối đuôi nhau bưng tất cả đồ ăn đặt ở trên bàn, từng cái xếp đặt chỉnh tề, sau đó lui ra, nhạc sĩ cầm đàn vi-ô-lông đứng ở chỗ không xa, chậm rãi kéo đàn, đánh một bài hát chậm rãi du dương 《 Tình yêu vui vẻ 》.
Hoa tươi, rượu đỏ, nến...
Toàn bộ nóc Phòng ăn là thủy tinh trong suốt, vừa ăn cơm vừa có thể thưởng thức bầu trời đầy sao, lãng mạn làm cho người ta say mê.
Tần Lạc lại cảm thấy cô càng muốn ngồi vào ghế đối diện Đại Ma Vương, ngồi ở chỗ kia ăn cơm, cô sẽ cảm thấy tự tại, cũng nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức cảnh đẹp...
Nhưng hiện thực, cô ngồi ở trên đùi Hoắc Kỷ Thành động cũng không dám động, cắt thịt bò bít tết vài cái cũng không cắt được, bị Hoắc Kỷ Thành cầm lấy dao nĩa.
"Anh giúp em."
“..."
Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Được rồi!
Hoắc Kỷ Thành nhận dao nĩa trong tay cô, động tác tao nhã cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa xiên đưa đến miệng Tần Lạc, anh một miếng em một miếng như vậy...
Vốn giữa tình nhân đút cho nhau ăn như vậy là biểu hiện ngọt ngào, nhưng hiển nhiên Tần Lạc còn ở trạng thái tự do ở ngoài...
Mặc dù hương vị cũng không tệ lắm, nhưng cô ăn không được thoải mái.
"Ách... Tự tôi có thể."
Cô đưa tay chuẩn bị lấy dao nĩa, bị Hoắc Kỷ Thành ngăn lại.
"Sao? Anh đút em ăn vẫn không hài lòng? Đây là đãi ngộ mà bao nhiêu người không có cách nào hưởng thụ."
Tâm tình tối nay của Hoắc Kỷ Thành rất tốt, vài ngày không gặp, cô gái nhỏ lại mặc trang phục lộng lẫy đến cửa thang máy chờ mình, nghĩ lại tâm tình anh rất vui vẻ.
"Tôi thích tự mình làm."
"Vậy em đút cho anh."
“..."
Trán Tần Lạc đầy hắc tuyến, hôm nay thằng nhãi này không bình thường?
Lập tức dịch mông, muốn tìm một vị trí thoải mái ngồi.
"Đừng lộn xộn!"
Hoắc Kỷ Thành vỗ vào mông cao vểnh của cô một cái, chợt cảm giác tay không tệ, thuận thế sờ soạng vài cái.
( ̄_ ̄)
Tần Lạc ngổn ngang trong gió.
"Như vậy tôi không với tới."
"Không với tới thì anh sẽ cắt."
“..."
Được rồi! Cho nên vừa rồi đều là nói nhảm, một chút cũng không có tác dụng...
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên vặn cằm của cô lại, chuyển mặt cô đối diện với mình, “Sao thế? Cáu kỉnh?"
Tần Lạc bĩu môi: “Tôi nào có? Dù sao ý kiến của cô là thánh chỉ, tôi nói gì đều bị bác bỏ."
Trong con ngươi trong trẻo của cô đầy vô tội.
Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành khép hờ, còn nói không có cáu kỉnh? Đây không phải cáu kỉnh với mình thì có ý gì? Để cô ngồi ở trên người mình đó là đặc biệt cưng chiều cô, cô lại còn không muốn?
Mình chưa bao giờ cho bất kỳ phụ nữ nào có vinh hạnh đặc biệt này!
"Cảm thấy anh ngang ngược bá đạo?"
Trên mặt Tần Lạc làm bộ như không sao cả, ủy khuất chu môi: “Tôi không nói như vậy nha! Đừng xử oan tôi."
"Là sao?"
"Chính xác là như vậy! So với trân châu còn thật hơn!"
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô vài giây: “Anh nhìn em càng ngày càng trợn mắt mà nói lời bịa đặt được!"
Tần Lạc rất vô tội chớp mắt: “Anh hiểu lầm tôi cũng quá lớn đi!"
Hoắc Kỷ Thành hừ hừ mũi: “Ngược lại lanh lợi có đủ!"
Ngay từ đầu tiên Tần Lạc ở bên ngoài thực tập, cho nên sự từng trải rất phong phú, nhiều khi đều phải biết tùy cơ ứng biến, sẽ không đâm đầu vào trong ngõ cụt đến chết không đi ra được.
Lòng dạ cô biết mình ương bướng như vậy không tốt chút nào, trái lại, chỉ bị thiệt thòi cùng vấp phải trắc trở.
Làm con gái, nên học bảo vệ bản thân, không nên tùy tiện đặt mình ở giữa nguy hiểm...
"Tôi chỉ không quá ngu mà thôi."
Lúc nói lời này, thái độ Tần Lạc rất khiêm tốn.
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn cô, lòng ngón tay thô ráp chậm rãi sờ cánh môi mềm mại của cô: “Về sau, có anh che chở cho em!"
Hơn nữa cô lại còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, vài ngày không gặp, cả người anh đều nhớ cô!
"Tôi..."
Tần Lạc vừa định nói “Tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua đây...", kết quả mỗ nam trực tiếp ấn cô ở trên tường hôn theo cách thức tiêu chuẩn một cái.
Người phục vụ bên cạnh rất tự giác rời đi.
Chỉ để lại đôi nam nữ triền miên, mặc dù Tần Lạc không phải rất tình nguyện.
"Ưm..."
Tần Lạc bị anh hôn đến đôi môi run lên, đầu rất nhanh thiếu dưỡng khí.
Hỗn đản này kỹ thuật hôn càng ngày càng tốt!
Mỗi lần đều làm cho cô có cảm giác kinh hãi đến nói không nên lời...
Ngay khi cô sắp hít thở không thông, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới lưu luyến buông cô ra, khóe môi chứa nụ cười như có như không: “Vĩnh viễn giống như nếm không đủ..."
Tần Lạc: “..."
Hỗn đản này là cố ý!!!
"Đến phòng ăn trước."
Tần Lạc cúi thấp đầu, giọng nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, bây giờ chỉ muốn khẩn trương rời khỏi đây, tránh cho có người khác từ trong thang máy đi ra nhìn thấy bọn họ thật xấu hổ...
Mà ở Hoắc Kỷ Thành nhìn, dáng vẻ mềm mại cô buông mí mắt xuống làm cho người yêu mến, lập tức lại kích động chủ nghĩa đàn ông trong lòng anh cất giấu.
Đồng thời, vài ngày rồi gặp, càng muốn có cô ngay.
Loại xao động tâm tư cấp bách này, còn là lần đầu tiên.
Hoắc Kỷ Thành người cao chân dài, dễ dàng bỏ rơi Tần Lạc một đoạn dài.
Tần Lạc đi ở phía sau nói xấu không ngừng, Đại Ma Vương! Chủ nghĩa sô-vanh! Anh không thấy mình gian nan đi ở phía sau như vậy sao? Lại còn không đợi mình?!!!
Có lẽ nghe thấy sâu trong nội tâm của cô kêu gọi, Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt oán hận của Tần Lạc: “Sao vậy?"
Tần Lạc tức giận trả lời: “Anh không nhìn thấy chân tôi ngắn hơn anh bao nhiêu, tôi đi chậm cũng rất bình thường."
Trong lời của cô ý ở bên ngoài là oán giận Hoắc Kỷ Thành, lại không biết chờ cô, thiệt thòi cô vẫn cảm thấy anh rất quan tâm...
Xem ra, chỉ là ngẫu nhiên.
Hoắc Kỷ Thành không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra, sau khi đứng lại chờ cô đến gần thì cầm tay cô, chân mày giương nhẹ: “Là ý này?"
Mặt Tần Lạc ửng đỏ, vội vàng muốn hất tay anh ra: “Ai nói tôi có ý này, nhanh buông ra!"
Nhưng Hoắc Kỷ Thành sao dễ dàng buông cô ra như vậy?
Đương nhiên là gắt gao nắm lấy không buông tay, giọng nói trầm thấp dịu dàng giống như đàn vi-ô-lông-xen: “Ngoan, đừng làm rộn."
Tần Lạc nhất thời có cảm giác được che chở, vung vài cái không vung ra được cũng từ bỏ, chỉ là gót chân càng chạy càng đau...
Hình như Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cô đi đường có chút không thích hợp: “Chân đau?"
Tần Lạc cắn môi: “Giày mới có chút mài sát chân."
Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua trên chân cô đi giày cao gót gần 10 centimeter, dứt khoát khom lưng bế cô lên, bước đến phòng ăn.
"A!"
Tần Lạc không nghĩ tới anh lại có hành động này, sợ hãi ôm lấy cổ của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Một đường đi đến phòng ăn, người phục vụ đều nhìn không chớp mắt, dường như đã nhìn quen tình hình này...
Sauk hi ngồi vào chỗ của mình, Hoắc Kỷ Thành lập tức cởi giầy Tần Lạc ra, bàn tay anh dễ dàng bao trùm chân trắng noãn xinh xắn của cô, phát hiện chỗ gót chân bị xước chảy máu.
Không khỏi cau chặt mày: “Trình Sâm, cậu đến tiệm thuốc gần đây mua chút thuốc."
"Mặt khác, mua một đôi giày đế bằng."
"Cỡ bao nhiêu ạ?"
"36."
"Vâng."
Sauk hi Trình Sâm lên tiếng trả lời thì rời đi, Tần Lạc xấu hổ làm cho hai gò má đỏ bừng, trong lòng lại đầy ngọt ngào...
"Để tôi ngồi bên kia."
Tần Lạc xoay người muốn rời khỏi hai chân của anh, hai người bọn họ từ sau một đêm ngoài ý đó, quan hệ phát triển có chút rất nhanh...
Cùng không thể quay lại!
Cho dù thỉnh thoảng hai ba ngày gặp một lần, đó cũng là quá thân mật.
Cùng suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau!
Có vài người nói, tình yêu đến với thế mạnh mẽ, làm cho người ta cảm giác trở tay không kịp, sự phát triển của hai người cũng không hoàn toàn nắm trong tay mình...
Hoắc Kỷ Thành đè thân thể cô đang lộn xộn lại: “Đừng lộn xộn!"
"Ngồi ăn cơm như vậy không tiện."
"Anh cảm thấy rất thuận tiện."
“..."
"Đau chân nhịn một chút, Trình Sâm sắp trở lại rồi."
"Cũng được..."
"Vậy thì ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích."
“..."
Nói thật, Tần Lạc rất không thoải mái khi ngồi ở trên đùi Đại Ma Vương ăn cơm, hành động thân mật như vậy trước kia cô chưa từng làm qua với Hoắc Cẩm Dương.
Từ khi cùng với Đại Ma Vương, rất nhiều chuyện trước kia cô cảm thấy không có khả năng đều thực sực đã xảy ra...
Sau đó, người phục vụ nối đuôi nhau bưng tất cả đồ ăn đặt ở trên bàn, từng cái xếp đặt chỉnh tề, sau đó lui ra, nhạc sĩ cầm đàn vi-ô-lông đứng ở chỗ không xa, chậm rãi kéo đàn, đánh một bài hát chậm rãi du dương 《 Tình yêu vui vẻ 》.
Hoa tươi, rượu đỏ, nến...
Toàn bộ nóc Phòng ăn là thủy tinh trong suốt, vừa ăn cơm vừa có thể thưởng thức bầu trời đầy sao, lãng mạn làm cho người ta say mê.
Tần Lạc lại cảm thấy cô càng muốn ngồi vào ghế đối diện Đại Ma Vương, ngồi ở chỗ kia ăn cơm, cô sẽ cảm thấy tự tại, cũng nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức cảnh đẹp...
Nhưng hiện thực, cô ngồi ở trên đùi Hoắc Kỷ Thành động cũng không dám động, cắt thịt bò bít tết vài cái cũng không cắt được, bị Hoắc Kỷ Thành cầm lấy dao nĩa.
"Anh giúp em."
“..."
Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Được rồi!
Hoắc Kỷ Thành nhận dao nĩa trong tay cô, động tác tao nhã cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa xiên đưa đến miệng Tần Lạc, anh một miếng em một miếng như vậy...
Vốn giữa tình nhân đút cho nhau ăn như vậy là biểu hiện ngọt ngào, nhưng hiển nhiên Tần Lạc còn ở trạng thái tự do ở ngoài...
Mặc dù hương vị cũng không tệ lắm, nhưng cô ăn không được thoải mái.
"Ách... Tự tôi có thể."
Cô đưa tay chuẩn bị lấy dao nĩa, bị Hoắc Kỷ Thành ngăn lại.
"Sao? Anh đút em ăn vẫn không hài lòng? Đây là đãi ngộ mà bao nhiêu người không có cách nào hưởng thụ."
Tâm tình tối nay của Hoắc Kỷ Thành rất tốt, vài ngày không gặp, cô gái nhỏ lại mặc trang phục lộng lẫy đến cửa thang máy chờ mình, nghĩ lại tâm tình anh rất vui vẻ.
"Tôi thích tự mình làm."
"Vậy em đút cho anh."
“..."
Trán Tần Lạc đầy hắc tuyến, hôm nay thằng nhãi này không bình thường?
Lập tức dịch mông, muốn tìm một vị trí thoải mái ngồi.
"Đừng lộn xộn!"
Hoắc Kỷ Thành vỗ vào mông cao vểnh của cô một cái, chợt cảm giác tay không tệ, thuận thế sờ soạng vài cái.
( ̄_ ̄)
Tần Lạc ngổn ngang trong gió.
"Như vậy tôi không với tới."
"Không với tới thì anh sẽ cắt."
“..."
Được rồi! Cho nên vừa rồi đều là nói nhảm, một chút cũng không có tác dụng...
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên vặn cằm của cô lại, chuyển mặt cô đối diện với mình, “Sao thế? Cáu kỉnh?"
Tần Lạc bĩu môi: “Tôi nào có? Dù sao ý kiến của cô là thánh chỉ, tôi nói gì đều bị bác bỏ."
Trong con ngươi trong trẻo của cô đầy vô tội.
Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành khép hờ, còn nói không có cáu kỉnh? Đây không phải cáu kỉnh với mình thì có ý gì? Để cô ngồi ở trên người mình đó là đặc biệt cưng chiều cô, cô lại còn không muốn?
Mình chưa bao giờ cho bất kỳ phụ nữ nào có vinh hạnh đặc biệt này!
"Cảm thấy anh ngang ngược bá đạo?"
Trên mặt Tần Lạc làm bộ như không sao cả, ủy khuất chu môi: “Tôi không nói như vậy nha! Đừng xử oan tôi."
"Là sao?"
"Chính xác là như vậy! So với trân châu còn thật hơn!"
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô vài giây: “Anh nhìn em càng ngày càng trợn mắt mà nói lời bịa đặt được!"
Tần Lạc rất vô tội chớp mắt: “Anh hiểu lầm tôi cũng quá lớn đi!"
Hoắc Kỷ Thành hừ hừ mũi: “Ngược lại lanh lợi có đủ!"
Ngay từ đầu tiên Tần Lạc ở bên ngoài thực tập, cho nên sự từng trải rất phong phú, nhiều khi đều phải biết tùy cơ ứng biến, sẽ không đâm đầu vào trong ngõ cụt đến chết không đi ra được.
Lòng dạ cô biết mình ương bướng như vậy không tốt chút nào, trái lại, chỉ bị thiệt thòi cùng vấp phải trắc trở.
Làm con gái, nên học bảo vệ bản thân, không nên tùy tiện đặt mình ở giữa nguy hiểm...
"Tôi chỉ không quá ngu mà thôi."
Lúc nói lời này, thái độ Tần Lạc rất khiêm tốn.
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn cô, lòng ngón tay thô ráp chậm rãi sờ cánh môi mềm mại của cô: “Về sau, có anh che chở cho em!"
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu