Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị
Chương 55
“Cô dùng xong WC rồi à?" Lâm Hạ hỏi, bởi vì nàng thấy Thiên Thu cũng chưa rời đi bao lâu.
“Ừm." Thiên Thu gật đầu, kỳ thực nàng không tìm thấy phòng vệ sinh ở đâu cả, vì tránh cho mọi người đều xấu hổ, nàng chỉ có thể nói mình đi xong rồi, cũng để xác định rằng mình không nghe thấy bất cứ điều gì không nên nghe. Mặc dù lời Lâm Huyên nói làm cho người ta cực kì khó chịu, nhưng nàng lại cảm thấy Lâm Huyên cũng không có nói sai cái gì, mình cùng Lâm Hạ thật sự giống như người của hai thế giới, đứng chung một chỗ không hợp nhau. Thiên Thu hiểu rõ, chỉ có thể tự trách bản thân quá mức tham lam và không biết tự lượng sức mình, chẳng qua lòng tham cùng với ý niệm không biết tự lượng sức đó, nàng căn bản không cách nào rút bỏ được, cho dù nghe những câu nói khó chịu đến cực điểm của Lâm Huyên, cũng không thể làm nàng diệt trừ ý niệm.
“Vậy để tôi đưa cô về." Lâm Hạ nhìn đồng hồ một chút, thời gian cũng không còn sớm.
“Cái kia…… Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Thiên Thu biết một thân cải tạo này của mình, sợ là không rẻ.
Lâm Huyên nhìn về phía Lâm Hạ, muốn nhận tiền hay không, liền xem ý tứ của người này. Lúc trước nàng mở cửa hàng chính là hai bàn tay trắng, trên cơ bản đều là Lâm Hạ đầu tư. Nhưng vì Lâm Hạ sợ mình tiêu sạch sẽ tiền của, cũng đã bỏ không ít tâm tư vào cửa hàng này, mấy thứ như phân tích thị trường, thể chế hoạt động đều là Lâm Hạ làm cho. Lâm Huyên cũng biết, tuy mình am hiểu thời trang nhưng đối với chuyện quản lý thì thật sự dốt đặc cán mai, nếu không phải Lâm Hạ đề ra hệ thống quản lý rất tốt, một mình mình muốn gây dựng được cửa tiệm cao cấp như vậy tuyệt đối là không thể nào, vì thế đã cho Lâm Hạ một nửa số cổ phần. Cách một khoảng thời gian, Lâm Hạ đều sẽ ghé qua kiểm tra tài chính, nếu lợi nhuận giảm, nàng cũng luôn có khả năng tìm ra vấn đề trong nháy mắt. Đôi khi, Lâm Huyên đều không thể không thừa nhận, bà chị họ này của mình thật đúng là rất lợi hại, không phải bình hoa tốt mã dẻ cùi. Đây cũng là điểm mà nàng vô cùng phiền não, có người chính là thực đáng ghét, nhưng mình lại không thể không thừa nhận người ta so với mình ưu tú hơn.
“Ghi nợ vào sổ của chị." Lâm Hạ nói với Lâm Huyên.
Lâm Huyên vừa nghe thấy như vậy, ánh mắt nhìn Lâm Hạ cùng Thiên Thu liền ái muội cực kì, một bộ dáng vẻ 'em liền biết giữa hai người không bình thường đâu'. Phải hiểu rằng, Lâm Hạ ngay từ đầu đã quy hoạch cửa hàng theo hướng vô cùng cao cấp, thực hành chế độ VIP, khách hàng tới nơi này cơ bản đều không thiếu tiền. Lâm Hạ đưa một tiểu công nhân đến đây cũng đã hết sức kỳ quái, hiện giờ còn ghi nợ thay tiểu công nhân kia, các nàng không có gì lén lút ái muội mới là lạ!
“Không cần, hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cô." Thiên Thu cảm thấy nếu như vậy tựa hồ không tốt lắm.
“Chị nói với Hạ đi, đây là chuyện giữa hai chị, nên giải quyết nội bộ, em dọn dẹp một chút, cũng chuẩn bị về nhà rồi." Lâm Huyên nói xong, liền xoay người đi thu thập đồ đạc.
“Lâm tổng giám……" Thiên Thu thấy Lâm Huyên không phản ứng lại mình, chỉ có thể nhìn Lâm Hạ.
“Cầm đồ của cô, chúng ta đi thôi." Chưa để Thiên Thu nói xong, Lâm Hạ liền mở miệng cắt ngang lời nàng.
“Tôi đi đổi quần áo đã……" Thiên Thu lên tiếng.
“Không cần đổi, trực tiếp ném đi, những cái đó không thích hợp với cô." Lâm Hạ cảm thấy giờ phút này Thiên Thu ăn mặc cùng trang điểm thuận mắt hơn nhiều so với lúc trước.
Lâm tổng giám tài đại khí thô đã nói như vậy, cho dù Thiên Thu còn chưa muốn ném bỏ quần áo của mình thì cũng không dám đi lấy, chỉ đến cầm túi xách.
“Lâm tổng giám, tôi gọi xe trở về là được……" Thiên Thu luôn cảm thấy nếu lại phiền toái Lâm Hạ đưa mình về thì giống như không tốt lắm, mình đã phiền nàng suốt một buổi tối rồi.
“Đã trễ thế này, không an toàn, để tôi đưa cô về." Lâm Hạ dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.
Thiên Thu chỉ có thể đi theo sau Lâm Hạ, ngồi lên xe của nàng.
“Lâm tổng giám, WeChat của cô là bao nhiêu, để tôi chuyển tiền cho cô……" Ở trên xe, Thiên Thu lại lần nữa lấy hết can đảm nói, nàng đột nhiên có chút mừng thầm, nếu không phải vì trả tiền thì bản thân còn không có cớ xin WeChat của người kia, tuy nàng cũng không chắc Lâm Hạ có đồng ý thêm WeChat của mình hay không. Bất quá, ít nhất hỏi như vậy, cho dù bị từ chối cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Chẳng qua chờ một lúc mà Lâm Hạ vẫn chưa trả lời, thời điểm Thiên Thu cảm thấy không biết tự lượng sức mình, còn làm khó người ta, trong nháy mắt còn rơi vào nản lòng thất vọng, Lâm Hạ mới chậm rãi lên tiếng.
“Nếu cô vì muốn trả tiền thì không cần thêm WeChat của tôi, còn nếu không phải vì trả tiền, có thể." Lâm Hạ vẫn thực bình đạm mở miệng, nhưng chính là có loại khí thế nói một là một, nói hai là hai.
Lâm Hạ không trực tiếp cự tuyệt, làm cho Thiên Thu nhịn không được nhảy nhót lẫn kích động trong lòng, bất quá nàng cũng không dám biểu hiện cảm xúc của mình ra, chỉ có thể gắt gao đè xuống. Mặc dù Thiên Thu vẫn muốn trả tiền, nhưng nàng càng là muốn thêm WeChat của Lâm Hạ, đấu tranh nội tâm một trận, Thiên Thu liền thuận theo khát vọng sâu nhất trong lòng.
“Vậy WeChat của cô……" Ngữ khí Thiên Thu càng hỏi càng nhỏ, nàng có thể cảm giác được thời điểm hỏi ra câu này, liền bại lộ tâm ý không biết tự lượng sức mình. Thiên Thu đem trái tim trần trụi đã gỡ bỏ hết thảy lớp bảo vệ của mình, yếu ớt cùng mềm mại như thế đặt trước mắt Lâm Hạ, Lâm Hạ muốn cho nàng đau đớn hay vui vẻ, đều là dễ như trở bàn tay.
Đối với chuyện Thiên Thu cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi WeChat của mình, Lâm Hạ vừa bất ngờ, mà lại cũng không. Bất ngờ là bởi ở thế giới này, Thiên Thu vô cùng tự ti, giống như ngay cả biểu đạt tình cảm với mình cũng không dám, cho nêm dám hỏi WeChat, hẳn xem như nàng đã tương đối dũng cảm rồi. Còn không bất ngờ là bởi, chỉ cần Thiên Thu vẫn tiếp tục yêu mình như ở thế giới kia, không giấu được tâm tư như vậy, cũng thực hợp lý.
“Tìm kiếm bằng số điện thoại của tôi là được, số di động của tôi là 18XXXXXXXXX." Lâm Hạ vốn không muốn có quá nhiều tiếp xúc với nữ xứng, nhưng hiện giờ giống như càng ngày càng vượt quá dự kiến của bản thân, nàng có thể cảm giác được mình tựa hồ đang mặc kệ loại tình huống này tiếp tục.
Thiên Thu lập tức tìm ra WeChat của đối phương, Lâm Hạ dùng một cái cây tươi tốt làm hình đại diện, tên tài khoản là Chí Hạ. Lúc Thiên Thu gửi tin nhắn xác minh, nàng có thể cảm giác được tay mình đều là run rẩy.
Đại khái hai mươi mấy phút sau, Lâm Hạ đã đưa Thiên Thu tới lầu dưới tiểu khu của nàng.
“Cảm ơn Lâm tổng giám." Thiên Thu xuống xe trước, từ đáy lòng nói lời cảm tạ.
“Không cần khách khí." Lâm Hạ vẫn là thực bình đạm.
Về đến nhà, Thiên Thu vẫn luôn chờ đợi Lâm Hạ thông qua nghiệm chứng, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua, WeChat vẫn không có động tĩnh gì. Thiên Thu bắt đầu đủ loại liên tưởng, tìm vô số lý do, có lẽ Lâm Hạ thật sự ở rất xa nơi này, có lẽ Lâm Hạ quên mở WeChat. Mãi đến hơn một tiếng đồng hồ sau, Thiên Thu không thể không uể oải suy nghĩ, có lẽ Lâm Hạ căn bản là không muốn thêm WeChat của mình.
Chờ đợi quá lâu làm cho Thiên Thu cảm thấy buồn chán, tâm cảnh nàng cũng dần dần lạnh lẽo, dị thường tuyệt vọng. Vào phòng tắm, Thiên Thu nhìn vào trong gương, diện mạo mình nhờ tay nghề trang điểm xuất sắc mà thăng hạng, sau khi tẩy trang liền khôi phục bình thường. Mà ý niệm vừa mới bùng phát lúc tối của nàng, trong nháy mắt đã ủ rũ như một mầm cây nhỏ yếu ớt, một kích cũng không chịu nổi. Thiên Thu nhìn dung mạo bình phàm của mình trong gương, nhịn không được hu hu khóc rống.
“Ừm." Thiên Thu gật đầu, kỳ thực nàng không tìm thấy phòng vệ sinh ở đâu cả, vì tránh cho mọi người đều xấu hổ, nàng chỉ có thể nói mình đi xong rồi, cũng để xác định rằng mình không nghe thấy bất cứ điều gì không nên nghe. Mặc dù lời Lâm Huyên nói làm cho người ta cực kì khó chịu, nhưng nàng lại cảm thấy Lâm Huyên cũng không có nói sai cái gì, mình cùng Lâm Hạ thật sự giống như người của hai thế giới, đứng chung một chỗ không hợp nhau. Thiên Thu hiểu rõ, chỉ có thể tự trách bản thân quá mức tham lam và không biết tự lượng sức mình, chẳng qua lòng tham cùng với ý niệm không biết tự lượng sức đó, nàng căn bản không cách nào rút bỏ được, cho dù nghe những câu nói khó chịu đến cực điểm của Lâm Huyên, cũng không thể làm nàng diệt trừ ý niệm.
“Vậy để tôi đưa cô về." Lâm Hạ nhìn đồng hồ một chút, thời gian cũng không còn sớm.
“Cái kia…… Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Thiên Thu biết một thân cải tạo này của mình, sợ là không rẻ.
Lâm Huyên nhìn về phía Lâm Hạ, muốn nhận tiền hay không, liền xem ý tứ của người này. Lúc trước nàng mở cửa hàng chính là hai bàn tay trắng, trên cơ bản đều là Lâm Hạ đầu tư. Nhưng vì Lâm Hạ sợ mình tiêu sạch sẽ tiền của, cũng đã bỏ không ít tâm tư vào cửa hàng này, mấy thứ như phân tích thị trường, thể chế hoạt động đều là Lâm Hạ làm cho. Lâm Huyên cũng biết, tuy mình am hiểu thời trang nhưng đối với chuyện quản lý thì thật sự dốt đặc cán mai, nếu không phải Lâm Hạ đề ra hệ thống quản lý rất tốt, một mình mình muốn gây dựng được cửa tiệm cao cấp như vậy tuyệt đối là không thể nào, vì thế đã cho Lâm Hạ một nửa số cổ phần. Cách một khoảng thời gian, Lâm Hạ đều sẽ ghé qua kiểm tra tài chính, nếu lợi nhuận giảm, nàng cũng luôn có khả năng tìm ra vấn đề trong nháy mắt. Đôi khi, Lâm Huyên đều không thể không thừa nhận, bà chị họ này của mình thật đúng là rất lợi hại, không phải bình hoa tốt mã dẻ cùi. Đây cũng là điểm mà nàng vô cùng phiền não, có người chính là thực đáng ghét, nhưng mình lại không thể không thừa nhận người ta so với mình ưu tú hơn.
“Ghi nợ vào sổ của chị." Lâm Hạ nói với Lâm Huyên.
Lâm Huyên vừa nghe thấy như vậy, ánh mắt nhìn Lâm Hạ cùng Thiên Thu liền ái muội cực kì, một bộ dáng vẻ 'em liền biết giữa hai người không bình thường đâu'. Phải hiểu rằng, Lâm Hạ ngay từ đầu đã quy hoạch cửa hàng theo hướng vô cùng cao cấp, thực hành chế độ VIP, khách hàng tới nơi này cơ bản đều không thiếu tiền. Lâm Hạ đưa một tiểu công nhân đến đây cũng đã hết sức kỳ quái, hiện giờ còn ghi nợ thay tiểu công nhân kia, các nàng không có gì lén lút ái muội mới là lạ!
“Không cần, hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cô." Thiên Thu cảm thấy nếu như vậy tựa hồ không tốt lắm.
“Chị nói với Hạ đi, đây là chuyện giữa hai chị, nên giải quyết nội bộ, em dọn dẹp một chút, cũng chuẩn bị về nhà rồi." Lâm Huyên nói xong, liền xoay người đi thu thập đồ đạc.
“Lâm tổng giám……" Thiên Thu thấy Lâm Huyên không phản ứng lại mình, chỉ có thể nhìn Lâm Hạ.
“Cầm đồ của cô, chúng ta đi thôi." Chưa để Thiên Thu nói xong, Lâm Hạ liền mở miệng cắt ngang lời nàng.
“Tôi đi đổi quần áo đã……" Thiên Thu lên tiếng.
“Không cần đổi, trực tiếp ném đi, những cái đó không thích hợp với cô." Lâm Hạ cảm thấy giờ phút này Thiên Thu ăn mặc cùng trang điểm thuận mắt hơn nhiều so với lúc trước.
Lâm tổng giám tài đại khí thô đã nói như vậy, cho dù Thiên Thu còn chưa muốn ném bỏ quần áo của mình thì cũng không dám đi lấy, chỉ đến cầm túi xách.
“Lâm tổng giám, tôi gọi xe trở về là được……" Thiên Thu luôn cảm thấy nếu lại phiền toái Lâm Hạ đưa mình về thì giống như không tốt lắm, mình đã phiền nàng suốt một buổi tối rồi.
“Đã trễ thế này, không an toàn, để tôi đưa cô về." Lâm Hạ dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.
Thiên Thu chỉ có thể đi theo sau Lâm Hạ, ngồi lên xe của nàng.
“Lâm tổng giám, WeChat của cô là bao nhiêu, để tôi chuyển tiền cho cô……" Ở trên xe, Thiên Thu lại lần nữa lấy hết can đảm nói, nàng đột nhiên có chút mừng thầm, nếu không phải vì trả tiền thì bản thân còn không có cớ xin WeChat của người kia, tuy nàng cũng không chắc Lâm Hạ có đồng ý thêm WeChat của mình hay không. Bất quá, ít nhất hỏi như vậy, cho dù bị từ chối cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Chẳng qua chờ một lúc mà Lâm Hạ vẫn chưa trả lời, thời điểm Thiên Thu cảm thấy không biết tự lượng sức mình, còn làm khó người ta, trong nháy mắt còn rơi vào nản lòng thất vọng, Lâm Hạ mới chậm rãi lên tiếng.
“Nếu cô vì muốn trả tiền thì không cần thêm WeChat của tôi, còn nếu không phải vì trả tiền, có thể." Lâm Hạ vẫn thực bình đạm mở miệng, nhưng chính là có loại khí thế nói một là một, nói hai là hai.
Lâm Hạ không trực tiếp cự tuyệt, làm cho Thiên Thu nhịn không được nhảy nhót lẫn kích động trong lòng, bất quá nàng cũng không dám biểu hiện cảm xúc của mình ra, chỉ có thể gắt gao đè xuống. Mặc dù Thiên Thu vẫn muốn trả tiền, nhưng nàng càng là muốn thêm WeChat của Lâm Hạ, đấu tranh nội tâm một trận, Thiên Thu liền thuận theo khát vọng sâu nhất trong lòng.
“Vậy WeChat của cô……" Ngữ khí Thiên Thu càng hỏi càng nhỏ, nàng có thể cảm giác được thời điểm hỏi ra câu này, liền bại lộ tâm ý không biết tự lượng sức mình. Thiên Thu đem trái tim trần trụi đã gỡ bỏ hết thảy lớp bảo vệ của mình, yếu ớt cùng mềm mại như thế đặt trước mắt Lâm Hạ, Lâm Hạ muốn cho nàng đau đớn hay vui vẻ, đều là dễ như trở bàn tay.
Đối với chuyện Thiên Thu cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi WeChat của mình, Lâm Hạ vừa bất ngờ, mà lại cũng không. Bất ngờ là bởi ở thế giới này, Thiên Thu vô cùng tự ti, giống như ngay cả biểu đạt tình cảm với mình cũng không dám, cho nêm dám hỏi WeChat, hẳn xem như nàng đã tương đối dũng cảm rồi. Còn không bất ngờ là bởi, chỉ cần Thiên Thu vẫn tiếp tục yêu mình như ở thế giới kia, không giấu được tâm tư như vậy, cũng thực hợp lý.
“Tìm kiếm bằng số điện thoại của tôi là được, số di động của tôi là 18XXXXXXXXX." Lâm Hạ vốn không muốn có quá nhiều tiếp xúc với nữ xứng, nhưng hiện giờ giống như càng ngày càng vượt quá dự kiến của bản thân, nàng có thể cảm giác được mình tựa hồ đang mặc kệ loại tình huống này tiếp tục.
Thiên Thu lập tức tìm ra WeChat của đối phương, Lâm Hạ dùng một cái cây tươi tốt làm hình đại diện, tên tài khoản là Chí Hạ. Lúc Thiên Thu gửi tin nhắn xác minh, nàng có thể cảm giác được tay mình đều là run rẩy.
Đại khái hai mươi mấy phút sau, Lâm Hạ đã đưa Thiên Thu tới lầu dưới tiểu khu của nàng.
“Cảm ơn Lâm tổng giám." Thiên Thu xuống xe trước, từ đáy lòng nói lời cảm tạ.
“Không cần khách khí." Lâm Hạ vẫn là thực bình đạm.
Về đến nhà, Thiên Thu vẫn luôn chờ đợi Lâm Hạ thông qua nghiệm chứng, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua, WeChat vẫn không có động tĩnh gì. Thiên Thu bắt đầu đủ loại liên tưởng, tìm vô số lý do, có lẽ Lâm Hạ thật sự ở rất xa nơi này, có lẽ Lâm Hạ quên mở WeChat. Mãi đến hơn một tiếng đồng hồ sau, Thiên Thu không thể không uể oải suy nghĩ, có lẽ Lâm Hạ căn bản là không muốn thêm WeChat của mình.
Chờ đợi quá lâu làm cho Thiên Thu cảm thấy buồn chán, tâm cảnh nàng cũng dần dần lạnh lẽo, dị thường tuyệt vọng. Vào phòng tắm, Thiên Thu nhìn vào trong gương, diện mạo mình nhờ tay nghề trang điểm xuất sắc mà thăng hạng, sau khi tẩy trang liền khôi phục bình thường. Mà ý niệm vừa mới bùng phát lúc tối của nàng, trong nháy mắt đã ủ rũ như một mầm cây nhỏ yếu ớt, một kích cũng không chịu nổi. Thiên Thu nhìn dung mạo bình phàm của mình trong gương, nhịn không được hu hu khóc rống.
Tác giả :
Minh Dã