Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi
Chương 46 46 Giận Dỗi
Cả hai lên giường nằm xuống, Trình Ngữ Lam gối đầu trên cánh tay rắn chắc của anh.
Nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên đến lạ lẫm...
Quả thật, từ khi quan hệ xác thịt với anh đến hiện tại thì trong lòng của cô hoàn toàn chỉ nghĩ đến anh.
Nó tạo cho cô một cảm giác quyến luyến, cảm nhận được mối quan hệ của cả hai không còn khoảng cách như lúc trước...
Cô đơn hay không, đều là do bản thân mình quyết định.
Nếu như cô cứ chấp niệm, cố chấp không chịu mở lòng với Mộ Duật Hành thì mãi mãi cả hai cứ giày vò nhau, không ai được hạnh phúc vui vẻ...
Đôi khi cho người khác một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội để được hạnh phúc.1
Trong dạc dào trong dòng cảm xúc thì bỗng nhiên Trình Ngữ Lam cảm thấy ngực mình ươn ướt, mở mắt ra nhìn thì thấy Mộ Duật Hành đang chơi đùa đôi gồ bồng của cô.
- Aaa biến thái...
Chụt chụt 1
Mộ Duật Hành vẫn cứ cố chấp, dùng lưỡi và răng trêu chọc nhũ hoa của cô, làm cho nó dựng đứng đến tê dại...
- Đừng mà...!ư...
Hai má của Trình Ngữ Lam cũng ửng hồng, hơi thở cũng có chút rối loạn, cảm giác cả người đều ngứa ngáy bức rức...
Mộ Duật Hành nhả nhũ hoa đang trong miệng của anh ra, anh khá hài lòng khi nhìn chúng sưng bóng lên.
Sau đó anh còn yêu nghiệt hôn mạnh vào bầu ngực mền mại, căng tròn của cô.
Làm hiện lên dấu hôn đỏ chói...
- Đồ biến thái, anh là trẻ con sao?
Trình Ngữ Lam kéo dây áo đầm ngủ của mình lên, sau đó lấy chăn che ngực mình lại.
- Anh không phải trẻ con, nhưng anh tạo ra được trẻ con.1
Mộ Duật Hành cúi xuống hôn hít gương mặt của cô.
Cơ thể cô chỗ nào cũng thơm, vừa ngon vừa ngọt, từ bên ngoài đến bên trong.
Làm anh nghiện mất thôi...
- Duật Hành, em có chuyện muốn nói.
- Hửm? Em nói đi.
Mộ Duật Hành ngước mặt lên nhìn cô, dáng vẻ khá nghiêm túc.
- Em là gì của anh?
- Là vợ của anh.
- Đúng vậy, em là vợ chứ không phải tù nhân hay là con của anh.
Em không muốn suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà, đi đâu cũng phải xin phép anh.
Còn nữa, thuộc hạ của anh không cho em đi ra ngoài khi không có sự cho phép của anh.
Trình Ngữ Lam ngồi dậy nhìn anh, mấy ngày hôm nay cô cứ ấm ức về chuyện này.
Mộ Duật Hành thở ra một hơi.
Nếu như không quản cô chặt, thì cô lại đi gặp gỡ Dương Hữu Bằng.
Nhưng nếu bắt ép cô quá thì cô lại không thoải mái...
- Được rồi, ngày mai anh sẽ nói với bọn họ.
Trình Ngữ Lam nhoẻn miệng cười.
Cô biết ngay mà, Mộ Duật Hành rất chiều cô, cô muốn gì anh cũng đều đáp ứng.
- Còn một chuyện nữa.
- Chuyện gì?
- Em muốn đi làm ở tập đoàn Mặc thị, chung với Lạc Băng.
- Không.
Mộ Duật Hành quăng một câu chắt nịch vào mặt cô.
Chuyện gì anh cũng có thể chiều cô, nhưng riêng chuyện đi làm là không.
Thứ nhất, cả hai đã lên kế hoạch có con.
Thứ hai, anh không muốn cô vất vả và như vậy sẽ không có thời gian dành cho anh.
- Tại sao?
- Không tại sao hết, nếu em buồn có thể rủ bạn bè hay vợ của Lăng Lập Thành đi shopping, đi chơi anh không quản.
Còn đi làm thì anh không đồng ý.1
- Anh vô lý thật đó.
Chẳng lẽ cả đời này em phải ăn bám vào anh, em có thể làm ra tiền mà.
Còn ba mẹ em nữa, em phải báo hiếu cho họ.
- Tiền của anh hay tiền của em nó quan trọng lắm sao? Nó đều là tiền, em thích sài bao nhiêu thì sài, muốn gửi cho ba mẹ thì tùy ý em.
- Em không muốn, em muốn đi làm.
Trình Ngữ Lam tức giận nằm xuống giường, quay lưng lại với Mộ Duật Hành.
Anh thì không có vấn đề gì, nhưng cô không muốn mình trở nên vô dụng, suốt ngày cứ sài tiền của chồng, rồi mẹ anh sẽ nghĩ gì về cô? Cho rằng cả gia đình của cô đều ăn bám vào anh, sài tiền của anh.
- Không là không!
Mộ Duật Hành cũng không nhường.
Dù cô có giận anh thì anh cũng không cho phép mình mềm lòng.1
Nhất định là không mền lòng...
Nhưng mà, cái bờ vai noãn nà kia cứ như đang khiêu khích anh, anh muốn hôn vài cái cho đã thèm...1
Chết tiệt! Đã chẳng làm ăn được gì, còn bị vợ giận, đúng là xui xẻo.
- Ngữ Lam...anh có kinh doanh một chuỗi nhà hàng và khách sạn.
Trước đây là Mạc Kỳ Vân giúp anh quản lý, hay là bây giờ em quản lý giúp anh đi.
Hai mắt của Trình Ngữ Lam sáng rỡ lên, quay mặt lại nhìn anh.
Cô quên mất anh cũng có kinh doanh nhà hàng, khách sạn.
Tuy là không phải chuyên ngành cô học nhưng nó cũng quá dễ dàng với cô.
- Vậy còn cô ta?
- Anh sẽ giao cho việc khác, được không?
- Tạm chấp nhận.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười.
Anh không thể phủ nhận rằng mình quá thông minh, chỉ trong thời gian mấy giây như vậy mà nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
- Tạm chấp nhận gì chứ, phải là chấp nhận.
Mộ Duật Hành lật người cô lại, kéo tuột hai dây đầm ngủ của cô xuống, cắn mút chụt chụt đôi gồ bông cao vút của cô.
- Người ta đang tới tháng mà.
Qua một lúc say sưa bầu ngực của cô thì anh mới chịu dừng lại.
Nằm xuống ôm cô vào lòng rồi cả hai cùng nhau tiến vào giấc ngủ ngon và ngập tràn hạnh phúc...
- ---------------
Hôm nay Trình Ngữ Lam có hẹn với Châu Lạc Băng đi trung tâm thương mại mua sắm.
Cô và Mộ Duật Hành dự định tuần sau sẽ đi Bali hưởng tuần trăng mật, vì thế nên hôm nay cô đi mua sắm ít đồ cho lần đi ý nghĩa này.
- Cậu đang hạnh phúc lắm sao?
Châu Lạc Băng nghiên đầu hỏi cô, suốt cả buổi cô cứ thấy Trình Ngữ Lam cứ chúm chím môi cười, y như đang rất vui vẻ hạnh phúc.
- Ừ, tuần sau mình sẽ đi Bali hưởng tuần trăng mật.
Châu Lạc Băng mỉm cười, nhìn Trình Ngữ Lam hạnh phúc như thế này cô cũng rất mừng.
Cô cứ sợ Ngữ Lam sẽ đi theo con đường của cô...
Chẳng ai muốn ly hôn cả, nhưng thật sự cô không thể mở lòng với chồng cũ của cô được.
Trong trái tim cô cứ mãi mãi một hình bóng, không thể nào xóa nhòa được.
- Lạc Băng à, cậu đừng như thế nữa.
Cậu và Vũ Thiếu Phàm cũng đã chấm dứt từ rất lâu.
Cậu cũng nên cho người khác một cơ hội, mình thấy chồng cũ của cậu rất tốt với cậu mà.
- Ừ, anh ấy rất tốt, nhưng mình không thể.
- Hazz cậu còn rất trẻ, cậu định cô đơn mãi như vậy sao?
Châu Lạc Băng cười khổ.
Có ai muốn mình cứ sống mãi trong cô đơn đâu, thứ làm cho cô chết dần chết mòn theo thời gian.
Bề ngoài xinh đẹp thì đã sao?
Là tiểu thư của Châu gia thì sao?
Mọi thứ cũng sẽ tan biến theo thời gian, chỉ có tình cảm cô dành cho anh là mãi mãi, Vũ Thiếu Phàm.
- Oa...!Lạc Băng, chúng ta vào mua váy ngủ đi.1
- ---------------
VOTE....!LIKE....!THEO DÕI TÀI KHOẢN ủng hộ em ạ1.