Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 210

Chương 210

Tại sao chứ?

Cô đã gây ra lỗi gì?

Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô đến thế, rõ ràng anh không phải là con người, anh không có trái tim…

‘ Xoẹt, xoẹt, xoẹt

Quần áo của Lãnh Nhược Vũ bị Mộ Cảnh Thâm xé thành từng mảnh vụn nén xuống nền không thương tiếc, thoáng chốc thân thể của cô chẳng còn gì. Nằm đè lên người của cô tiếp tục hành hạ thân xác, giữ chặt hai tay cô lại không cho làm loạn, phía dưới của cô vẫn còn sưng rát chưa hồi phục, vết đỏ vết xanh trên người vẫn còn đó, ấy thế mà lại tiếp tục chồng chất lên nhau, như nổi đau trong lòng của cô vậy.

Sự vừng vẫy cuối cùng đã sụp đỗ, Lãnh Nhược Vũ nằm im mặc anh muốn làm gì thì làm, kháng cự chỉ làm cho cô thêm mệt mỏi, đôi mắt tràn ngập sự bất lực, thất vọng đau đớn bao chùm lấy tâm trí cô.

Chẳng có bước dạo đầu, chẳng nói một lời, Mộ Cảnh Thâm hung hăng đẩy hông về trước, sự xâm nhập này khiến cho Nhược Vũ đau đến hét lên trong nước mắt. Thế mà anh chẳng chút thương tình, gắt gao va chạm, cấm rút liên tục, những cú thúc vào như muốn cướp đi mạng sống của Nhược Vũ đáng thương…

Ngồi trên xe đi về Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ cứ không quan tâm người đàn ông ngồi bên cạnh. Hôm nay Trình Ngữ Lam gọi cả hai về nhà, tất nhiên là sẽ có Mộ Cảnh Thiên và Mộ Ngữ Yên.

Mộ Cảnh Thâm ngồi bên cạnh nhìn góc nghiên của Nhược Vũ, anh không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp, dù tâm trạng buồn bã nhưng cũng không thể nào làm giảm đi sự thu hút đó.

Xua đi hình bóng cô trong đầu, quay mặt sang hướng khác tỏ ra như không quan tâm. Anh không thể giăng lưới tình rồi tự mình mắc lưới, phụ nữ đẹp không thiếu, chẳng qua anh không cần vì phụ nữ rất phiền phức. Giống như hôm trước vậy, anh chỉ dẫn cô gái đó về nhà và lên phòng để chọc tức Nhược Vũ, cho Nhược Vũ đau khổ, chứ anh và cô gái đó chẳng có quan hệ gì. Anh là người thích sạch sẽ, những cô gái đó căn bản là anh không để ý tới, chỉ vừa mới chạm vào người một chút anh đã tắm mấy giờ đồng hồ.

Tới Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ tự mình mở cửa bước xuống, gương mặt sắc lạnh mặc kệ Mộ Cảnh Thâm đã căn dặn rất kỹ, anh sợ ba mình phát hiện, nếu là như vậy thì kế hoạch của anh đổ sông đổ biển.

Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, bàn tay siết chặt ở eo cô kéo sát vào người. Nếu không phải mẹ anh gọi về, thì chắc chắn anh sẽ không để cho Nhược Vũ về đây.

Bỏ ngay cái thái độ đó, đừng quên anh hai của em đang ở trong tay tôi.

Ánh mắt của Nhược Vũ cụp xuống, cô thì sao cũng được, nhưng điều làm cô lo lắng đó chính là mẹ cô và anh trai của cô…

Họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu như Mộ Cảnh Thâm không vui.

Bước đi vào trong, khung cảnh trước mắt làm cho lòng của Nhược Vũ đau nhói, vô cùng tủi thân. Lăng Tử Khuynh nằm trên sofa, hai chân đặt lên đùi của Mộ Cảnh Thiên cho anh bóp chân, ấy vậy mà Cảnh Thân mỉm cười vui vẻ, ánh mắt và cử chỉ yêu thương thấy rõ.

Bà xã, em còn đau không? Hay là anh bế em vào trong.

Anh có im ngay không Lăng Tử Hàn. Tối nay anh đừng mơ được ngủ trên giường.

Mộ Ngữ Yên nghiến răng ken két, trừng mắt với Lăng Tử Hàn…

Cả hai vừa bước xuống xe, Ngữ Yên đã lên giọng trừng trị. Quả thật mặt của Lăng Tử Hàn bằng bê tông, anh không bao giờ biết xấu hổ, muốn nói gì thì sẽ nói đó mặc kệ không gian và thời gian. Hôm trước đang trong phòng họp, thế mà anh còn dám sờ mó chân của cô, cô phải trừng mắt dạy dỗ anh mới tập trung làm việc. Hơn hai tháng nay anh không rời cô nữa bước, phải nói Lăng Tử Hàn là một tên nghiện vợ chính hiệu.

Anh chị hai.

Ngữ Yên mỉm cười nhìn Nhược Vũ, cô cũng mỉm cười gật đầu.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại