Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
Chương 95: Một cây hoa đào ngàn đóa đỏ
Vương Tiểu Thạch bất giác khẽ ngây ra.
Chợt nghe Ôn Nhu lại nói:
- Ta cảm thấy ngươi rất giống ba ba của ta.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức giật mình, đây là giống ai không giống, giống như ba ba của nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, vội nói:
- Giống như cha cô?
Giọng điệu đầy vẻ không dám tin.
- Không phải sao?
Ôn Nhu thành thật nói:
- Cha ta bình thường đối với ta cũng hết sức chiều chuộng, ta muốn gì người cũng cho ta, ta nói gì người cũng theo ta. Nhưng vào thời điểm quan trọng, nguyên tắc, người lại nghiêm mặt, sầm mặt, nói gì cũng không nhường một bước, khi đó lại đến phiên ta nhường người theo người. Ngày đó tại chùa Lục Long, ta cố ý chế giễu tên tiểu nhân gian xảo họ Phương kia, lại bị ngươi quát mắng, khiến ta bị dọa thiếu chút nữa đã khóc lên. Giây phút đó, ta còn tưởng rằng cha đã tới, hung như vậy, dữ như vậy.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hiểu, không nhịn được cười ngây ngô, ngượng ngùng nói:
- Cha cô hung dữ là vì muốn tốt cho cô. Ta đúng là… là ta không tốt, đã hù dọa cô.
Ôn Nhu xa xăm hỏi:
- Ngày đó vì sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy?
Vương Tiểu Thạch bởi vì vội vàng, ngay cả mồm miệng trước giờ vốn rõ ràng cũng trở nên lộn xộn:
- Đó là vì Phương tiểu hầu gia kia… con người của hắn lòng dạ rất sâu, không xúc phạm được. Ta không muốn cô đắc tội với hắn. Hắn tự xưng là “Phương Thập Thanh", vốn là một loại kiêu hãnh cực cao. Đối với mục tiêu cả đời của hắn, không cho phép người khác cười nhạo khinh nhờn. Ta sợ cô chế giễu hắn như vậy, sẽ rước họa vào thân… Không, đều do ta không tốt, không nên quát mắng cô, ta…
Ôn Nhu thong thả thấp giọng nói:
- Ta cũng biết ngươi tốt với ta.
Chợt ngước mắt.
Sóng mắt như ánh sao ôn nhu.
Ánh sao ôn nhu, lóng lánh tịch mịch.
Ngẩng mặt.
Gương mặt thanh tú kia phản chiếu màu hoa, còn đào hoa hơn hoa đào.
Hoa tàn mỹ lệ, tự thành ánh chiếu.
Nàng chợt kêu một tiếng:
- Ba ba!
Vương Tiểu Thạch gần như nhảy dựng lên:
- Cái gì?
Hắn kêu to:
- Cô gọi ta là ba ba?
Ôn Nhu cười, cười khúc khích, cười rất quyến rũ, rất say mê, cũng rất ôn nhu.
- Người ta gọi phụ thân là cha, ta lại thích gọi là ba ba. Không biết vì sao, có lẽ vì từ nhỏ ta đã không có mẹ, đối với những người ta thích, có thể dựa dẫm, trong lòng đều rất muốn gọi một tiếng ba ba.
Ôn Nhu dùng nhu tình mê người và ôn tình say lòng người nói:
- Hiện giờ ta đã gọi rồi.
Vương Tiểu Thạch đã hiểu.
Lúc này hắn mới hiểu được.
Cho nên hắn vui vẻ, vĩ đại, rộng lượng, thẳng thắn vô tư nói:
- Cô gọi đi, cô gọi thế nào ta cũng chấp nhận được. Nhưng ta không thể gọi lại cô, bởi vì gọi như vậy sẽ có lỗi với cha cô.
Ôn Nhu nghe vậy cười hì một tiếng, không nhịn được nói:
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi thật tốt.
Nàng không kìm được dang tay nhào tới, ngã vào lồng ngực Vương Tiểu Thạch, vùi mặt vào trong ngực hắn, còn ngẩng đầu, ánh mắt nhấp nháy những giọt lệ nhỏ, đáng thương hỏi:
- Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
Lần này Vương Tiểu Thạch ôm vào ôn hương tràn đầy, nhất thời diễm phúc từ trên trời rơi xuống, đúng là tay chân luống cuống. Trong trời chiều, chỉ thấy một đoạn chiếc cằm thanh tú của Ôn Nhu, một đoạn cổ ngọc từ cằm đến tóc mai, còn có đôi môi đỏ xinh đẹp khiến người khác run rẩy, giống như tập hợp tất cả nhật nguyệt tinh hoa của đào thần hoa tiên, trở thành một ngọn lửa nóng trên dưới bốc cháy.
Vương Tiểu Thạch liếc mắt nhìn, liền hít sâu một hơi.
Ôn Nhu giống như một con chim nhỏ nép vào trong ngực hắn, còn hơi run rẩy, đây là chân thực.
Gió đêm này, hoa đào này, buổi tối này, khách sạn này, tình cảnh này, cũng đều là chân thực.
Ngay cả một cây hoa đào ngàn đóa đỏ, vạn điểm xanh này, cũng là chân thực.
Mặc dù bởi vì chiều hôm càng lúc càng sâu, tất cả đều dần dần đậm đặc, không phân rõ ranh giới bờ bến, đến sau này, tất cả đường nét và hình dạng cũng trở nên nhạt đến mức không nhìn ra, nhưng giờ phút này chân tình chân nghĩa là tồn tại, là chân thực, là chân thực tồn tại, đã tồn tại.
Vương Tiểu Thạch cảm giác được hạnh phúc của mình một cách rõ ràng sâu sắc.
Hạnh phúc đến mức khiến hắn không nhịn được hít một hơi thật sâu, lại thở dài một tiếng.
Điều này khiến Ôn Nhu cũng cảm giác được.
Nàng rúc vào trong ngực hắn, cảm thụ khí tức nam tử của hắn, giống như hơi say hỏi một câu:
- Hử? Ngươi không vui sao?
Vương Tiểu Thạch khẽ vuốt vai của nàng:
- Không, ta rất vui.
- Vui mà lại thở dài?
- Vui mới than thở.
- Ngươi đúng là một quái nhân.
- Hả?
- Lúc ta mới bắt đầu quen biết ngươi, cho rằng ngươi là loại người ba nắm tay cũng đánh không ra một ngọn lửa phật. Nhưng sau này nhìn ngươi, lúc cần giết thì giết, lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, lúc không nể mặt thì ngay cả đường lui cũng không chừa lại cho mình, mới biết Tiểu Thạch Đầu thật sự không sợ nắm tay nào. Ban đầu còn thật xem thường ngươi.
Vương Tiểu Thạch trêu chọc:
- Cho nên bây giờ cô mới nhìn ta với cặp mắt khác xưa? Đã muộn rồi.
Ôn Nhu cười, lại vùi mặt vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cọ sát:
- Ba ba chết tiệt, chỉ biết ba hoa.
Nàng bỗng nhiên lại thốt ra một câu:
- Ngươi có biết cảm nhận của ta đối với Rau Cải Trắng là thế nào không?
Trong lòng Vương Tiểu Thạch trầm xuống, chỉ hỏi:
- Cảm nhận gì?
- Hận.
Ôn Nhu ở trong ngực Vương Tiểu Thạch nói chuyện, bởi vì âm thanh trước tiên chui vào trong vạt áo, sau đó lại truyền ra, cho nên giọng nói có phần âm u, kỳ dị:
- Hận hắn là một kẻ kiêu ngạo.
Vương Tiểu Thạch nghe vậy liền ngẫm nghĩ, cũng cười lên.
Hắn nói:
- Cô có biết ta vẫn luôn có cảm giác gì với cô không?
Ôn Nhu ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp đáng thương nhìn hắn, đợi hắn lên tiếng.
Vương Tiểu Thạch dùng tay nhéo nhéo gò má ngọc của nàng, không đành lòng trêu chọc nàng, liền trước tiên nói một chữ:
- Yêu.
Sau đó hắn lại nói tiếp:
- Yêu cô là một loại thất bại.
Ôn Nhu cười lên, lại dùng đầu cọ sát vào ngực Vương Tiểu Thạch, giống như con mèo làm nũng. Nàng ngọ nguậy một lúc mới yên tĩnh lại, giống như hạ quyết tâm nói:
- Nguyên nhân hận hắn là vì ta kiêu ngạo
Nàng còn xa xăm nói một câu:
- Chỉ có ngươi mới thật lòng yêu quý sự kiêu ngạo của ta, để cho ta tiếp tục kiêu ngạo.
Vương Tiểu Thạch bị nàng ôm đến ý loạn tình mê, tâm tình còn đang bay bổng, khẽ vuốt ve mái tóc nơi cổ nàng, nói rõ ràng:
- Nguyên nhân thất bại của ta là thích cô, nhưng nếu như có thể tiếp tục thích cô, sao ta lại phải sợ thất bại?
Ôn Nhu một lần nữa yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên.
Lần này, ngay cả tóc mây, tóc mai đều rối loạn, quấn vào nhau trên vầng trán thanh tú và gò má ngọc. Nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, khả ái kêu lên một câu:
- Ba ba…
Còn đặc biệt kéo dài giọng nói.
Sau đó nàng bổ sung một câu:
- Yêu ta thì phải quen thương tâm, biết không?
Vương Tiểu Thạch lại ôm chặt nàng một chút.
Nàng cũng ôm chặt Vương Tiểu Thạch, giống như muốn ôm một đời một kiếp, ba đời ba kiếp, bảy đời bảy kiếp.
Lại một cơn gió thổi tới.
Ngàn hoa không tiếng sa chân rơi xuống.
Cơn gió này thật sự quét dọn sạch sẽ bầu trời, đang chờ màn đêm tới bao trùm thu dọn những gì còn sót, chỉ để lại hoa đỏ đầy đất dưới cây.
Hoa rơi vô thanh.
Hoa rơi đầy đất.
Chợt nghe Ôn Nhu lại nói:
- Ta cảm thấy ngươi rất giống ba ba của ta.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức giật mình, đây là giống ai không giống, giống như ba ba của nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, vội nói:
- Giống như cha cô?
Giọng điệu đầy vẻ không dám tin.
- Không phải sao?
Ôn Nhu thành thật nói:
- Cha ta bình thường đối với ta cũng hết sức chiều chuộng, ta muốn gì người cũng cho ta, ta nói gì người cũng theo ta. Nhưng vào thời điểm quan trọng, nguyên tắc, người lại nghiêm mặt, sầm mặt, nói gì cũng không nhường một bước, khi đó lại đến phiên ta nhường người theo người. Ngày đó tại chùa Lục Long, ta cố ý chế giễu tên tiểu nhân gian xảo họ Phương kia, lại bị ngươi quát mắng, khiến ta bị dọa thiếu chút nữa đã khóc lên. Giây phút đó, ta còn tưởng rằng cha đã tới, hung như vậy, dữ như vậy.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hiểu, không nhịn được cười ngây ngô, ngượng ngùng nói:
- Cha cô hung dữ là vì muốn tốt cho cô. Ta đúng là… là ta không tốt, đã hù dọa cô.
Ôn Nhu xa xăm hỏi:
- Ngày đó vì sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy?
Vương Tiểu Thạch bởi vì vội vàng, ngay cả mồm miệng trước giờ vốn rõ ràng cũng trở nên lộn xộn:
- Đó là vì Phương tiểu hầu gia kia… con người của hắn lòng dạ rất sâu, không xúc phạm được. Ta không muốn cô đắc tội với hắn. Hắn tự xưng là “Phương Thập Thanh", vốn là một loại kiêu hãnh cực cao. Đối với mục tiêu cả đời của hắn, không cho phép người khác cười nhạo khinh nhờn. Ta sợ cô chế giễu hắn như vậy, sẽ rước họa vào thân… Không, đều do ta không tốt, không nên quát mắng cô, ta…
Ôn Nhu thong thả thấp giọng nói:
- Ta cũng biết ngươi tốt với ta.
Chợt ngước mắt.
Sóng mắt như ánh sao ôn nhu.
Ánh sao ôn nhu, lóng lánh tịch mịch.
Ngẩng mặt.
Gương mặt thanh tú kia phản chiếu màu hoa, còn đào hoa hơn hoa đào.
Hoa tàn mỹ lệ, tự thành ánh chiếu.
Nàng chợt kêu một tiếng:
- Ba ba!
Vương Tiểu Thạch gần như nhảy dựng lên:
- Cái gì?
Hắn kêu to:
- Cô gọi ta là ba ba?
Ôn Nhu cười, cười khúc khích, cười rất quyến rũ, rất say mê, cũng rất ôn nhu.
- Người ta gọi phụ thân là cha, ta lại thích gọi là ba ba. Không biết vì sao, có lẽ vì từ nhỏ ta đã không có mẹ, đối với những người ta thích, có thể dựa dẫm, trong lòng đều rất muốn gọi một tiếng ba ba.
Ôn Nhu dùng nhu tình mê người và ôn tình say lòng người nói:
- Hiện giờ ta đã gọi rồi.
Vương Tiểu Thạch đã hiểu.
Lúc này hắn mới hiểu được.
Cho nên hắn vui vẻ, vĩ đại, rộng lượng, thẳng thắn vô tư nói:
- Cô gọi đi, cô gọi thế nào ta cũng chấp nhận được. Nhưng ta không thể gọi lại cô, bởi vì gọi như vậy sẽ có lỗi với cha cô.
Ôn Nhu nghe vậy cười hì một tiếng, không nhịn được nói:
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi thật tốt.
Nàng không kìm được dang tay nhào tới, ngã vào lồng ngực Vương Tiểu Thạch, vùi mặt vào trong ngực hắn, còn ngẩng đầu, ánh mắt nhấp nháy những giọt lệ nhỏ, đáng thương hỏi:
- Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
Lần này Vương Tiểu Thạch ôm vào ôn hương tràn đầy, nhất thời diễm phúc từ trên trời rơi xuống, đúng là tay chân luống cuống. Trong trời chiều, chỉ thấy một đoạn chiếc cằm thanh tú của Ôn Nhu, một đoạn cổ ngọc từ cằm đến tóc mai, còn có đôi môi đỏ xinh đẹp khiến người khác run rẩy, giống như tập hợp tất cả nhật nguyệt tinh hoa của đào thần hoa tiên, trở thành một ngọn lửa nóng trên dưới bốc cháy.
Vương Tiểu Thạch liếc mắt nhìn, liền hít sâu một hơi.
Ôn Nhu giống như một con chim nhỏ nép vào trong ngực hắn, còn hơi run rẩy, đây là chân thực.
Gió đêm này, hoa đào này, buổi tối này, khách sạn này, tình cảnh này, cũng đều là chân thực.
Ngay cả một cây hoa đào ngàn đóa đỏ, vạn điểm xanh này, cũng là chân thực.
Mặc dù bởi vì chiều hôm càng lúc càng sâu, tất cả đều dần dần đậm đặc, không phân rõ ranh giới bờ bến, đến sau này, tất cả đường nét và hình dạng cũng trở nên nhạt đến mức không nhìn ra, nhưng giờ phút này chân tình chân nghĩa là tồn tại, là chân thực, là chân thực tồn tại, đã tồn tại.
Vương Tiểu Thạch cảm giác được hạnh phúc của mình một cách rõ ràng sâu sắc.
Hạnh phúc đến mức khiến hắn không nhịn được hít một hơi thật sâu, lại thở dài một tiếng.
Điều này khiến Ôn Nhu cũng cảm giác được.
Nàng rúc vào trong ngực hắn, cảm thụ khí tức nam tử của hắn, giống như hơi say hỏi một câu:
- Hử? Ngươi không vui sao?
Vương Tiểu Thạch khẽ vuốt vai của nàng:
- Không, ta rất vui.
- Vui mà lại thở dài?
- Vui mới than thở.
- Ngươi đúng là một quái nhân.
- Hả?
- Lúc ta mới bắt đầu quen biết ngươi, cho rằng ngươi là loại người ba nắm tay cũng đánh không ra một ngọn lửa phật. Nhưng sau này nhìn ngươi, lúc cần giết thì giết, lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, lúc không nể mặt thì ngay cả đường lui cũng không chừa lại cho mình, mới biết Tiểu Thạch Đầu thật sự không sợ nắm tay nào. Ban đầu còn thật xem thường ngươi.
Vương Tiểu Thạch trêu chọc:
- Cho nên bây giờ cô mới nhìn ta với cặp mắt khác xưa? Đã muộn rồi.
Ôn Nhu cười, lại vùi mặt vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cọ sát:
- Ba ba chết tiệt, chỉ biết ba hoa.
Nàng bỗng nhiên lại thốt ra một câu:
- Ngươi có biết cảm nhận của ta đối với Rau Cải Trắng là thế nào không?
Trong lòng Vương Tiểu Thạch trầm xuống, chỉ hỏi:
- Cảm nhận gì?
- Hận.
Ôn Nhu ở trong ngực Vương Tiểu Thạch nói chuyện, bởi vì âm thanh trước tiên chui vào trong vạt áo, sau đó lại truyền ra, cho nên giọng nói có phần âm u, kỳ dị:
- Hận hắn là một kẻ kiêu ngạo.
Vương Tiểu Thạch nghe vậy liền ngẫm nghĩ, cũng cười lên.
Hắn nói:
- Cô có biết ta vẫn luôn có cảm giác gì với cô không?
Ôn Nhu ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp đáng thương nhìn hắn, đợi hắn lên tiếng.
Vương Tiểu Thạch dùng tay nhéo nhéo gò má ngọc của nàng, không đành lòng trêu chọc nàng, liền trước tiên nói một chữ:
- Yêu.
Sau đó hắn lại nói tiếp:
- Yêu cô là một loại thất bại.
Ôn Nhu cười lên, lại dùng đầu cọ sát vào ngực Vương Tiểu Thạch, giống như con mèo làm nũng. Nàng ngọ nguậy một lúc mới yên tĩnh lại, giống như hạ quyết tâm nói:
- Nguyên nhân hận hắn là vì ta kiêu ngạo
Nàng còn xa xăm nói một câu:
- Chỉ có ngươi mới thật lòng yêu quý sự kiêu ngạo của ta, để cho ta tiếp tục kiêu ngạo.
Vương Tiểu Thạch bị nàng ôm đến ý loạn tình mê, tâm tình còn đang bay bổng, khẽ vuốt ve mái tóc nơi cổ nàng, nói rõ ràng:
- Nguyên nhân thất bại của ta là thích cô, nhưng nếu như có thể tiếp tục thích cô, sao ta lại phải sợ thất bại?
Ôn Nhu một lần nữa yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên.
Lần này, ngay cả tóc mây, tóc mai đều rối loạn, quấn vào nhau trên vầng trán thanh tú và gò má ngọc. Nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, khả ái kêu lên một câu:
- Ba ba…
Còn đặc biệt kéo dài giọng nói.
Sau đó nàng bổ sung một câu:
- Yêu ta thì phải quen thương tâm, biết không?
Vương Tiểu Thạch lại ôm chặt nàng một chút.
Nàng cũng ôm chặt Vương Tiểu Thạch, giống như muốn ôm một đời một kiếp, ba đời ba kiếp, bảy đời bảy kiếp.
Lại một cơn gió thổi tới.
Ngàn hoa không tiếng sa chân rơi xuống.
Cơn gió này thật sự quét dọn sạch sẽ bầu trời, đang chờ màn đêm tới bao trùm thu dọn những gì còn sót, chỉ để lại hoa đỏ đầy đất dưới cây.
Hoa rơi vô thanh.
Hoa rơi đầy đất.
Tác giả :
Ôn Thụy An