Triệu Thị Quý Nữ

Chương 87

Hai người đứng ở một chỗ cầu hình vòm, nơi này so với hội đèn lồng gần đó tương đối thanh tịnh, ngắm nhìn đám đông bắt đầu hội hoa đăng, Triệu Văn Uyển bỗng cảm thấy thân mình Cố Cảnh Hành hơi hơi cứng đờ, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt hắn như thường, chỉ là trong con ngươi trầm xuống, hắn bỗng nhiên can đảm ôm bả vai Triệu Văn Uyển, tiếp đó không giải thích liền ôm nàng từ cầu quay lại, bước chân rất nhanh, Triệu Văn Uyển theo bước chân hắn thuận thế đi nhanh, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu.

“Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng thấp giọng hỏi.

Cố Cảnh Hành vẫn chưa giải thích, chỉ nói “Uyển Uyển, đừng quay đầu lại, tí nữa xuống cầu nàng liền chạy về hướng đông, không vào chỗ đám người hoa đăng, Tả Linh sẽ bảo hộ nàng."

Nơi này còn không phải địa điểm xuống tay tốt nhất, nếu không có bị phát hiện bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Triệu Văn Uyển tâm tư nhanh nhẹn, lập tức hiểu ý, hô hấp hơi hơi tăng thêm, cưỡng chế trấn định đáp “Được." Nàng không có võ công, lưu lại ngược lại sẽ liên lụy Cố Cảnh Hành, nhưng hai người còn chưa xuống cầu, chợt nghe phía sau vang lên thanh âm đứa bé mềm mại “Mẫu thân, mẫu thân ngài nhìn người nọ thật kỳ quái, phía sau còn cầm theo dao nhỏ nha?"

Tiện đà phía sau liền truyền đến tiếng Tả Linh kinh hoảng la lên “Vương gia, cẩn thận!"

Cố Cảnh Hành một tiếng nguyền rủa, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Triệu Văn Uyển hướng mặt đất lăn một vòng, bụi bậm bám ở trên người hai người, chợt nghe “Sưu sưu sưu" dồn dập vài tiếng, ba chiếc phi tiêu cùng cắm vào trên thân cây, Cố Cảnh Hành hôm nay không mang theo bội kiếm, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên, chạy đến trước thân cây rút ra phi tiêu, cánh tay thon dài dùng lực vừa ném, người nọ liền ngã xuống.

Người trên cầu vốn không nhiều lắm, ba bốn đoàn nhìn thấy người chết, kinh hoảng thét chói tay chạy bốn phía, mười mấy tên sát thủ bịt mặt mặc y phục dạ hành thấy đã bị lộ, cũng không quan tâm nơi này không phải là địa điểm tốt để xuống tay, đều xông lên. Tả Linh chém giết qua đó, chỉ chốc lát sau bị mấy người quấn lấy.

Cố Cảnh Hành thừa dịp này lôi kéo Triệu Văn Uyển bỏ chạy, chợt thấy có một chiếc xe ngựa đi tới, hắn nheo lại con ngươi đá phu xe kia xuống, hai người ăn ý mười phần, Triệu Văn Uyển động tác lưu loát xách váy nhảy lên xe ngựa, Cố Cảnh Hành ngồi ở vị trí người lái vội vàng hướng ngoài thành chạy, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ trước mai phục, con đường còn lại sợ đều có người canh.

Trong xe ngựa có hai mẫu tử tuổi không lớn lắm ôm nhau co rúm một chỗ, nhìn thấy Triệu Văn Uyển tiến vào vô cùng hoảng sợ.

“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn các ngươi." Triệu Văn Uyển lúc này mới cảm thấy cánh tay đau, vén ống tay vừa thấy, quả nhiên vết thương lần trước ở chùa miếu co xát lại thêm vết thương mới, chảy máu, lại cũng chỉ nhíu mày, lấy khăn tay đơn giản băng bó.

Hai mẫu tử co rúm càng lợi hại hơn, Triệu Văn Uyển không có tâm tư xem hai người này, ngồi xuống tận lực an ủi nỗi lòng đang lo lắng, hơi xốc một góc màn xe nhìn ra phía sau. Ra khỏi thành bóng đêm càng dày đặc, cây cối hai bên đường rất nhanh xẹt qua.

Con ngựa đột nhiên hí một tiếng, bánh xe nhất thời dừng lại, Cố Cảnh Hành xốc lên màn xe, ném một cái ngọc bội cho hai mẫu tử này “Các ngươi hai người trốn một chút, thấy có thị vệ qua đây cầm ngọc bội của ta để bọn họ hộ tống các ngươi vào thành."

Triệu Văn Uyển nghe vậy, sáng tỏ suy nghĩ Cố Cảnh Hành, không mang theo chần chờ nhảy xuống xe ngựa, căn bản không thấy một chút dáng vẻ quý nữ được nuông chiều, Cố Cảnh Hành tai dán mặt đất, có chút chấn động nhỏ, thần sắc càng thâm trầm “Uyển Uyển, bên này."

Hắn mang theo Triệu Văn Uyển tiến vào một chỗ trong rừng, quanh mình tối như mực, yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng bước chân hai người giẫm lên cành cây khô. 

Triệu Văn Uyển nhỏ giọng hỏi “Bọn họ đuổi theo?"

“Rất nhanh sẽ đến, sợ sao?"

Triệu Văn Uyển mím môi khẽ gật đầu.

Chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng áy náy thở dài “Là ta liên lụy nàng."

Triệu Văn Uyển cũng không oán Cố Cảnh Hành, chỉ nhìn sườn mặt bình tĩnh của hắn, một chút ánh trăng chiếu xuống phản chiếu ra đáy mắt hắn lạnh như băng, ngược lại ở trong lòng gợi lên gợn sóng không nhỏ, người này nhiều năm đối mặt với ám sát to nhỏ, rốt cuộc như thế nào vượt qua được.

Bên người gió mạnh thổi qua, Cố Cảnh Hành cùng Triệu Văn Uyển nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng gió còn kèm theo tiếng bước chân dồn dập.

“Ở trước lúc cấm vệ quân đuổi tới, cần phải tìm được hắn,giết không cần bàn."

“Rõ."

Chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cố Cảnh Hành che chở Triệu Văn Uyển tránh ở sau một cái cây, Triệu Văn Uyển là lần thứ hai gặp ám sát, lần đó sợ hãi cực kỳ, hôm nay lại thần kỳ an tâm, bị người bên cạnh ôm chặt trong lòng, nín thở lẳng lặng chờ đợi.

Hiển nhiên lúc này chủ nhân phía sau là hạ quyết tâm diệt trừ Cố Cảnh Hành, người tìm kiếm bọn họ càng ngày càng nhiều, trong đó ba người không ngừng giơ đuốc hướng phía hai người đi đến, Cố Cảnh Hành con ngươi thâm thúy u ám, vầng sáng lưu động hiện lên mấy phần cảm xúc nói không rõ, lập tức vươn tay che mắt nàng.

“Uyển Uyển đừng sợ, mục tiêu của bọn họ là ta, ta dẫn dắt người đi sẽ quay lại đón nàng."

Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy chỗ trán có một thứ ôn nhuận tiếp xúc nhanh liền rời khỏi, mang theo một tia lưu luyến, ở lúc bàn tay dày rộng rời khỏi mắt, nhưng lại không tự chủ mà vươn tay muốn giữ lại, thế nhưng người kia đã thả người nhảy lên đi ra ngoài. Sợ liên lụy Cố Cảnh Hành, Triệu Văn Uyển chỉ đành che miệng tránh ở phía sau thân cây, phân ra liếc mắt một cái, cũng đã khiến nàng kinh sợ một trận mồ hôi lạnh.

Vài tên vạm vỡ, trong tay nắm đại đao sắc bén xông lên chen chúc chém Cố Cảnh Hành. Hắn một lát liền đánh ngã hai người, nhưng người còn lại lại không chút nào buông tha, đuổi theo không bỏ, giống như một đám tử sĩ.

Cố Cảnh Hành tay không cùng bọn chúng giao đấu một lúc, rất nhanh liền không nghe được động tĩnh, Triệu Văn Uyển cuộn mình vào đầu gối từng trận phát run, chóp mũi tựa hồ có mùi máu tươi quanh quẩn, thẳng khiến ngực nàng hít thở không thông.

Cảm giác chóng mặt trời đất xoay chuyển truyền đến, Triệu Văn Uyển đầu ong ong vù vù, nghĩ đến xuyên qua mà đến, thái độ mình đối với Cố Cảnh Hành…Lần này từ biệt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nàng không ngừng tự nói với chính mình, trong kịch bản Cố Cảnh Hành vẫn sống thật tốt, nhân vật chính làm sao có thể dễ dàng rớt đài nhanh như vậy, vừa nghĩ đến đây lại nhịn không được một trận lạnh lẽo, tỉ mỉ hồi tưởng sau khi nàng xuất hiện đã muốn cải biến rất nhiều sự tình, vậy kết cục Cố Cảnh Hành……

Chỉ vừa nghĩ đến cái kia, tâm Triệu Văn Uyển liền thắt lại đau đớn, không dám nghĩ thêm nữa, mây đen che lại ánh sáng trăng rằm, nhốt ở trong bóng tối, không biết đã qua bao lâu, tay chân càng lạnh lẽo.

Lại nói tiếp mình là bị hắn liên lụy, không có mình vướng bận Cố Cảnh Hành sợ là càng dễ dàng thoát thân, rốt cuộc ai liên lụy ai, Triệu Văn Uyển đáy lòng càng thiên hướng vế sau, lại càng không muốn Cố Cảnh Hành lại vì chính mình mà gặp chuyện không may.

“Nếu trở về, qua rồi coi như qua đi, ta tin tưởng ngươi sẽ không lại muốn mạng của ta." Không biết sao, Triệu Văn Uyển nghĩ đến kết cục bản thân trong kịch bản, lúc này xem ra, càng như là người khác, thì thào gần như cầu nguyện nói “Trở về, liền cho ngươi một cơ hội."

Đang nói hạ xuống không lâu, trong rừng bỗng nhiên vang lên thanh âm suy yếu vô lực “Uyển Uyển."

Triệu Văn Uyển mạnh nâng mắt, theo thanh âm nhìn qua, mơ hồ trong bóng đêm nhìn thấy một bóng dáng cao to nghiêng ngả lảo đảo, từng bước nặng nhọc đi đến, giống như cố hết sức. Trong lòng chấn động, nghĩ cũng không nghĩ lao ra ôm lấy người tới, trong lòng tràn đầy nghĩ mà sợ, sợ người này sẽ không trở về được.

Trên tay chạm đến địa phương giống như dính chất lỏng, nàng giơ lên nhìn thấy, hơn nửa tay đầm đìa máu tươi, vội vàng rời khỏi ôm ấp, dò xét vết thương Cố Cảnh Hành, nương theo ánh sáng bạc từ ánh trăng xuyên qua tầng cây, chỉ nhìn thấy một thân áo choàng màu đen, thật sự có vết máu loang lổ, mà ngay cả đuôi lông mày giống như cũng có máu,

“Vương gia…" Triệu Văn Uyển kinh hoảng nghĩ muốn giúp hắn che vết thương, Cố Cảnh Hành nỗ lực khẽ động khóe miệng, lộ ra nụ cười trấn an, chỉ là sắc mặt tái nhợt tựa như tuyết trắng trên núi, nếu không là trong trẻo lạnh lùng, thì chân chân thật thật không chút huyết sắc nào.

“Không cần lo lắng, ta sẽ không có việc gì." Có nàng ở đây, ta sẽ không cho phép chính mình có việc. Nửa câu sau Cố Cảnh Hành chưa nói, chỉ sâu thẳm trong con ngươi chăm chăm nhìn người “Đừng khóc…Nàng, cười rộ lên..khụ.. nhìn mới đẹp."

Triệu Văn Uyển rũ mắt lông mi che đậy tầng mỏng manh sương mù trong mắt, khóe miệng cong cong, cũng là cười so với khóc còn khó coi hơn.Người này đều như vậy, lại còn mang theo không có việc gì an ủi mình, máu chảy ra làm thế nào cũng không ngừng lại được, Triệu Văn Uyển cởi áo khoác để vào một chỗ đè lại, trong lòng gấp muốn chết.

Vì quá mức khẩn trương, tay đè không chú ý lực, ngược lại chảy càng nhiều máu, Cố Cảnh Hành hơi hơi đau hừ một tiếng, Triệu Văn Uyển chân tay luống cuống thanh âm nghẹn ngào liên tục giải thích.

Cố Cảnh Hành mở mắt nhìn nữ tử trước mắt sợi tóc hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hỗn loạn cùng lo lắng, an ủi “Đừng hoảng hốt, người của ta rất nhanh sẽ tìm đến, sẽ không có việc gì, đều đã qua rồi…"

Thanh âm kia cứ việc suy yếu, cũng là một lần lại một lần nói xong, cũng thật sự trấn an Triệu Văn Uyển đang bối rối, tĩnh tâm nghĩ đến phương pháp băng bó cầm máu học ở đời trước, cố sức mà xé rách làn váy làm mảnh vải băng bó cho Cố Cảnh Hành, mấy chỗ bị thương lợi hại quả nhiên cũng từ từ ngừng chảy máu.

“…Uyển Uyển, xin lỗi, liên lụy nàng."

Triệu Văn Uyển vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lưng đúng là một thân mồ hôi lạnh, nhưng mà nghe hắn nói xong mạnh ngẩng đầu, lại phát hiện hắn nghiêng đầu một bên không biết là hôn mê vẫn là…

“Vương gia, Cố Cảnh Hành? Cố Cảnh Hành!" Triệu Văn Uyển bị dọa không nhẹ, lại không dám đối với khối thân thể tàn tạ này của hắn lộn xộn, một tiếng kêu gọi mang theo khóc nức nở “Tỉnh, tỉnh, đừng ngủ a!"

Triệu Văn Uyển nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, từ Hoàng Thượng đến Vĩnh Bình, sổ một tràng quan tâm hắn, ngóng trông người có thể tỉnh lại, đáng tiếc không có phản ứng chút nào, theo ban đêm độ ấm giảm xuống, Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy lạnh lẽo len lỏi tứ chi, sắp đem mình đông cứng, lại càng sợ hãi Cố Cảnh Hành chống đỡ không được đến khi cứu viện đến.

Cuối cùng cắn răng, mở to hốc mắt đỏ bừng, thanh âm kiên quyết nói “Ngươi không phải hỏi ta có dám phụng bồi hay không sao, nếu ta nói dám, ngươi có dám hay không sống đến trăm tuổi!"

Mùa đông khắc nghiệt, trong rừng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nho nhỏ quanh quẩn, mang theo vài phần tịch mịch.

Triệu Văn Uyển vô lực mà tê liệt ngã xuống bên Cố Cảnh Hành, nước mắt lại không ngừng được, chợt nghe tiếng ho khan mạnh mẽ bên cạnh.

“…Khụ khụ, nàng nói phải giữ lời?"
Tác giả : Túc Mễ Xác
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại