Triệu Thị Quý Nữ
Chương 79-1
Vào đông ngày tối đặc biệt nhanh, một tia ánh nắng chiều cuối cùng cũng biệt tích, gió lạnh vù vù thổi, không trung bắt đầu bay thật nhỏ bông tuyết, bay lả tả.
Uyển Tam phòng ngọn đèn dầu lay động, trong phòng đứng không ít người, cùng với lão phu nhân chống quải trượng, ánh mắt phức tạp nhìn người nằm trên giường, mặt nhăn mày nhíu, ánh đèn vàng chiếu xuống có vẻ càng thêm già nua. Nguyên đại phu ngồi ở trên ghế nhỏ bên giường, cẩn thận bắt mạch, vừa quay đầu liền chống lại ánh mắt chờ mong của lão phu nhân, thở dài.
“Lão phu nhân nén bi thương, đứa nhỏ Tam phu nhân phúc mỏng…Không giữ được."
Trong lòng lão phu nhân treo một tia may mắn hoàn toàn bị đánh vỡ, có chút lảo đảo mà loạng choạng, may mắn có Dương ma ma đứng phía sau đỡ lấy. Triệu Hoành Minh vẫn thủ ở bên người chờ Nguyên đại phu tránh ra, ngồi vào bên giường, cầm tay Từ thị, thần sắc cũng là bi thống.
“Đứa nhỏ! Lão gia…Hài tử của ta a…" Từ thị thanh âm nhớ kỹ, một tay gắt gao nắm chăn, dần dần sụp đổ.
“Thân mình phu nhân quan trọng hơn, đoán rằng thật sự vô duyên…" Thanh âm Triệu Hoành Minh cũng nghẹn lại.
Con ngươi Từ thị đột nhiên trừng lớn, sắc mặt vốn trắng bệch càng thêm đáng sợ, các đốt ngón tay dùng sức nắm chặt chăn trở nên trắng bệch, giống như là muốn bóp nát cái gì, từng giọt nước mắt chảy xuống, giọng nói the thé “Là Triệu Văn Uyển làm hại, nàng với ta từ trước đến nay không hợp, nếu không phải nàng đẩy ta, hài tử của ta sao sẽ không còn!"
Triệu Hoành Minh nghe vậy sắc mặt cũng khó coi, nếu chuyện năm đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần này đều có người nhìn thấy hai người tranh chấp xô đẩy, Từ thị tính tình nóng nảy lại như thế nào xấu xa, đối với đứa nhỏ này có bao nhiêu khẩn trương hắn là xem ở trong mắt. Văn Uyển tính tình kiêu căng, có cãi nhau, cũng nên xem ở phần Từ thị mang thai mà nhường vài phần, nhưng lại ra tay, hiện tại người còn ở ngoài uyển phạt đứng… Này gọi là chuyện gì!
Triệu lão phu nhân cũng thật sự đau đầu, Từ thị kia một tiếng thê lương tức giận mắng cùng khóc lóc, ồn ào lỗ tai đều muốn nổ vang, đầu óc cũng càng mê man, vừa đau lòng cháu gái đứng bên ngoài, nhưng nhìn một màn này cái gì cũng không nói nên lời.
Nguyên đại phu mở miệng còn có điều muốn nói, nhưng nhìn tình huống trong phòng đại loạn, chung quy là ngậm miệng, lui xuống đi dặn pha thuốc.
Đèn lồng treo trên mái nhà bị gió thổi lung lay, lộ ra bóng dáng nữ tử mảnh khảnh đứng trong tuyết, thẳng tắp, trong phòng tức giận mắng mỏ mơ hồ có thể nghe thấy, trên tóc, mi mắt Triệu Văn Uyển đều rơi đầy tuyết, nghiêm mặt buông xuống, nhìn không rõ thần sắc.
Nguyên đại phu lưng đeo hòm thuốc khi rời đi nhìn thấy, dừng chân một chút, chung quy là bất đắc dĩ lắc lắc đầu đi ra. Triệu Văn Uyển nhìn bóng dáng Nguyên đại phu, đôi mắt chuyển hơi trầm xuống tối sầm, trong lúc hôn mê chỉ cảm thấy thiên hoàng địa chuyển, chợt rơi vào hoàn cảnh lạnh như băng.
“Không tốt, Đại tiểu thư ngất xỉu!"
…..
Trong lúc hoảng hốt có người cầm khăn ấm dán trên trán, nhưng Triệu Văn Uyển cảm thấy được nóng, muốn tránh khỏi, lại cả người mệt mỏi, cả người giống như trôi nổi trên đại dương mênh mông, nước chảy bèo trôi, thanh âm bên tai chợt xa chợt gần, nghe không rõ.
“Đại tiểu thư bệnh thương hàn vừa khỏi, ở ngoài uyển đứng nửa ngày, còn gặp tuyết rơi, dày vò như vậy có thể không sinh bệnh sao!"
Tuyết Nhạn bưng thuốc, liếc mắt nhìn Bảo Thiền một bên thay Triệu Văn Uyển lau trán một bên lầm bầm, đi đến mép giường, thở dài một tiếng “Hiện tại lão phu nhân để cho tiểu thư dưỡng bệnh, hàm ý cuối cùng là trì hoãn thời gian."
Cẩn thận đút hai miếng, nước thuốc theo khóe miệng Triệu Văn Uyển chảy xuống, Tuyết Nhạn nhanh chóng cầm khăn tay lau, nhìn Triệu Văn Uyển, bộ dáng tràn đầy lo lắng. Nàng vẫn đi theo Triệu Văn Uyển, tự nhiên nhìn thấy Từ thị là cố ý làm ra chuyện này, chỉ là lời nói của nàng không ai tin, ngược lại cách nói của hạ nhân ở xa nhìn thấy kia đều khiến mọi người khăng khăng là Triệu Văn Uyển ra tay với Từ thị.
Thấy thuốc đút không vào, Tuyết Nhạn cau mày đặt sang một bên, tuy rằng không đồng ý Đại tiểu thư làm thương tổn thân mình, nhưng có vài phần rõ ràng dụng ý của nàng, Từ thị thành người bị hại đáng thương, Đại tiểu thư nếu không dùng khổ nhục kế, chỉ sợ sẽ làm cho lời đồn càng thêm nghiêm trọng, đối với Đại tiểu thư càng bất lợi.
“Nước…" Thanh âm suy yếu sâu kín truyền ra, mí mắt Triệu Văn Uyển rung động, như là giãy dụa tỉnh lại, con ngươi mở ra có một tia kinh hoàng, ở khi nhìn thấy người coi chừng bên giường mới chậm rãi tụ lại, khôi phục tia thanh minh.
Bảo Thiền vội vàng bưng đến một chén nước ấm, giúp đỡ Triệu Văn Uyển ngồi dậy, uy nàng uống vài hớp, trên mặt thần sắc vui mừng “Tiểu thư ngài đã tỉnh lại, cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, ta đi mời Nguyên đại phu lại đây nhìn một cái!"
Triệu Văn Uyển uống vài hớp, buông chén trà để Bảo Thiền nhận lấy, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn nói “Không cần." Theo sau liền chống tay ngồi dậy, dựa vào giường thu hồi suy nghĩ.
Trước mắt dùng khổ nhục kế, ở lúc chưa nghĩ ra đối sách, cũng chỉ đành kéo dài. Nàng lập tức tự giễu cười cười, chiêu này cũng coi như dùng lần nào cũng hiệu quả, nhưng nhìn phía sau sẽ phát triển như thế nào, Từ thị lúc này hạ nhẫn tâm hãm hại, nàng nhất thời còn không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Tuyết Nhạn thấy nàng nhíu mày làm như khó chịu, để Bảo Thiền tránh ra, chính mình thay Triệu Văn Uyển nhu nhu huyết thái dương, độ mạnh yếu vừa phải, vừa lúc giảm bớt một chút “Nguyên đại phu xác nhận, đứa nhỏ không giữ được, Tam phu nhân vừa khóc vừa nháo giằng co hơn nửa đêm, lúc này không có động tĩnh, đoán là nghỉ ngơi."
“Mắng nửa ngày cũng nên mệt mỏi." Triệu Văn Uyển từ từ nhắm hai mắt, buột miệng nói.
Tuyết Nhạn hồi tưởng lại tiếng mắng từ phòng tam phu nhân truyền ra, trung khí mười phần không giống như là người vừa mới sảy thai…Chỉ tưởng tượng như vậy, động tác trên tay ngừng lại, lập tức lại tiếp tục, thầm nghĩ mình chắc là nghĩ nhiều thôi, lúc trước có thai là Nguyên đại phu bắt mạch chứng thực, tổng sẽ không sai.
Bảo Thiền tính tình nôn nóng, nhìn hai người bộ dạng lạnh nhạt, chính mình gấp đến độ đi đi đi lại, nhịn không được nhắc nhở “Tam phu nhân cùng tiểu thư không hợp, cố ý chơi xấu tiểu thư, không biết chuyện đều nghĩ tiểu thư làm hại, êm đẹp lại gánh cái tội danh giết người, ngay cả lão phu nhân cũng không giúp…Haizz, lại nói tiếp nếu không phải vật nhỏ kia nháo, tiểu thư cũng không đến mức…"
“Tiểu tử kia đâu?" Triệu Văn Uyển nghe vậy mới nhớ đến mỗ chim lâm trận bỏ chạy.
“Nha, ở đây, từ khi trở về liền yên lặng rụt cổ ngồi một góc, đoán là ở đó hối lỗi." Bảo Thiền chỉ chỉ một góc phòng, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Triệu Văn Uyển nhìn qua, quả nhiên trong góc lộ ra một đống xanh xanh, ước chừng là biết mình gây họa, móng vuốt xê dịch tới lui, mở to mắt tròn hiện lên do dự.
“Được rồi, không trách ngươi, lại đây đi." Triệu Văn Uyển nhìn nghĩ muốn bật cười, nhớ đến hoàn cảnh hiện tại lại cười không nổi, Từ thị đây là đánh chủ ý lên nàng, dù không có vật nhỏ này, bản thân chỉ sợ cũng không tránh khỏi tính kế.
Vẹt nâng đầu nhỏ nhìn kỹ hai mắt nàng, thấy nàng thật không có ý truy cứu mới vỗ cánh bay tới, chỉ nhất thời đến gần đã bị Triệu Văn Uyển tóm lông đuôi, rất có bộ dáng ý tứ uy hiếp ngươi nếu dám động ta liền nhổ hết lông ngươi, chim nhỏ sợ tới mức cứng đờ, đau lòng lông nhung nghểnh cổ mà ồn ào “Lông lông lông lông lông…"
“Còn biết được lông của ngươi, sáng sớm thời điểm bỏ lại ta chạy sao không nghĩ đến muốn sống!" Triệu Văn Uyển ác liệt nhíu mày, tay cố ý tăng thêm lực đạo.
“Có có có có…việc!"
Triệu Văn Uyển nghe vậy ngược lại sửng sốt, ngươi chim phá hoại còn có việc, mắt chống lại nhìn, “Ngươi còn có thể có chuyện gì?"
“Trong kia kia kia kia!" Vẹt cầu xin tha thứ mà vỗ cánh, nóng vội chỉ vào một chỗ, chờ Triệu Văn Uyển buông tay, vội vàng bay về chỗ ban đầu, ngậm cái gì bay quay lại.
“A──" Bảo Thiền chợt liếc mắt nhìn vật ngoài miệng nó, vẫn còn mang theo máu gì đó, sợ tới mức kêu lên tiếng.
Vẹt bị nàng kêu hoảng sợ, đồ vật này nọ rơi xuống đất, Tuyết Nhạn gan lớn nhặt lên, mỏng manh, màu trong suốt, nhìn không ra là cái gì.
“Người quái dị ném, ta nhặt!" Vẹt ngắt câu không rõ ràng lắm, lại khiến người nghe hiểu, đại loại là Từ thị thuận tay ném ra, lại bị nó nhặt trở về, khó trách lúc ấy bay đi…
“Nô tỳ giống như ở đây thấy── qua?" Bảo Thiền lấy lại tinh thần, có chút ghét bỏ mà nhìn vật kia cau mày trầm tư suy nghĩ.
Tuyết Nhạn đồng dạng cau mày, chính là lúc này không biết làm sao xử lý, lại bị Triệu Văn Uyển gọi mang đến gần. Một mùi thuốc đông y gay mũi chui vào mũi, Triệu Văn Uyển lập tức nhíu mày, cùng mùi thuốc tràn ngập trong phòng mình khác nhau, tự mình xem, mới có chút rõ ràng, giống như…ở trên người nào đó ngửi qua?
── Từ thị! Một đạo linh quang hiện lên, Triệu Văn Uyển sáng tỏ thông suốt, lập tức con ngươi rơi vào trầm tư.
Vẹt gặp Triệu Văn Uyển ánh mắt đột nhiên sâu lắng không lên tiếng, nhảy chân đến gần, kết quả còn không có đến gần liền bị Triệu Văn Uyển xách lên, tựa hồ là kiểm tra mỏ nó, sau đó ném cho Bảo Thiền “Bẩn chết đi được, đi chải sạch sẽ."
“…" Chán ghét tắm rửa lại đi theo chủ nhân trước thích sạch sẽ, mỗ chim trợn tròn mắt.
Uyển Tam phòng ngọn đèn dầu lay động, trong phòng đứng không ít người, cùng với lão phu nhân chống quải trượng, ánh mắt phức tạp nhìn người nằm trên giường, mặt nhăn mày nhíu, ánh đèn vàng chiếu xuống có vẻ càng thêm già nua. Nguyên đại phu ngồi ở trên ghế nhỏ bên giường, cẩn thận bắt mạch, vừa quay đầu liền chống lại ánh mắt chờ mong của lão phu nhân, thở dài.
“Lão phu nhân nén bi thương, đứa nhỏ Tam phu nhân phúc mỏng…Không giữ được."
Trong lòng lão phu nhân treo một tia may mắn hoàn toàn bị đánh vỡ, có chút lảo đảo mà loạng choạng, may mắn có Dương ma ma đứng phía sau đỡ lấy. Triệu Hoành Minh vẫn thủ ở bên người chờ Nguyên đại phu tránh ra, ngồi vào bên giường, cầm tay Từ thị, thần sắc cũng là bi thống.
“Đứa nhỏ! Lão gia…Hài tử của ta a…" Từ thị thanh âm nhớ kỹ, một tay gắt gao nắm chăn, dần dần sụp đổ.
“Thân mình phu nhân quan trọng hơn, đoán rằng thật sự vô duyên…" Thanh âm Triệu Hoành Minh cũng nghẹn lại.
Con ngươi Từ thị đột nhiên trừng lớn, sắc mặt vốn trắng bệch càng thêm đáng sợ, các đốt ngón tay dùng sức nắm chặt chăn trở nên trắng bệch, giống như là muốn bóp nát cái gì, từng giọt nước mắt chảy xuống, giọng nói the thé “Là Triệu Văn Uyển làm hại, nàng với ta từ trước đến nay không hợp, nếu không phải nàng đẩy ta, hài tử của ta sao sẽ không còn!"
Triệu Hoành Minh nghe vậy sắc mặt cũng khó coi, nếu chuyện năm đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần này đều có người nhìn thấy hai người tranh chấp xô đẩy, Từ thị tính tình nóng nảy lại như thế nào xấu xa, đối với đứa nhỏ này có bao nhiêu khẩn trương hắn là xem ở trong mắt. Văn Uyển tính tình kiêu căng, có cãi nhau, cũng nên xem ở phần Từ thị mang thai mà nhường vài phần, nhưng lại ra tay, hiện tại người còn ở ngoài uyển phạt đứng… Này gọi là chuyện gì!
Triệu lão phu nhân cũng thật sự đau đầu, Từ thị kia một tiếng thê lương tức giận mắng cùng khóc lóc, ồn ào lỗ tai đều muốn nổ vang, đầu óc cũng càng mê man, vừa đau lòng cháu gái đứng bên ngoài, nhưng nhìn một màn này cái gì cũng không nói nên lời.
Nguyên đại phu mở miệng còn có điều muốn nói, nhưng nhìn tình huống trong phòng đại loạn, chung quy là ngậm miệng, lui xuống đi dặn pha thuốc.
Đèn lồng treo trên mái nhà bị gió thổi lung lay, lộ ra bóng dáng nữ tử mảnh khảnh đứng trong tuyết, thẳng tắp, trong phòng tức giận mắng mỏ mơ hồ có thể nghe thấy, trên tóc, mi mắt Triệu Văn Uyển đều rơi đầy tuyết, nghiêm mặt buông xuống, nhìn không rõ thần sắc.
Nguyên đại phu lưng đeo hòm thuốc khi rời đi nhìn thấy, dừng chân một chút, chung quy là bất đắc dĩ lắc lắc đầu đi ra. Triệu Văn Uyển nhìn bóng dáng Nguyên đại phu, đôi mắt chuyển hơi trầm xuống tối sầm, trong lúc hôn mê chỉ cảm thấy thiên hoàng địa chuyển, chợt rơi vào hoàn cảnh lạnh như băng.
“Không tốt, Đại tiểu thư ngất xỉu!"
…..
Trong lúc hoảng hốt có người cầm khăn ấm dán trên trán, nhưng Triệu Văn Uyển cảm thấy được nóng, muốn tránh khỏi, lại cả người mệt mỏi, cả người giống như trôi nổi trên đại dương mênh mông, nước chảy bèo trôi, thanh âm bên tai chợt xa chợt gần, nghe không rõ.
“Đại tiểu thư bệnh thương hàn vừa khỏi, ở ngoài uyển đứng nửa ngày, còn gặp tuyết rơi, dày vò như vậy có thể không sinh bệnh sao!"
Tuyết Nhạn bưng thuốc, liếc mắt nhìn Bảo Thiền một bên thay Triệu Văn Uyển lau trán một bên lầm bầm, đi đến mép giường, thở dài một tiếng “Hiện tại lão phu nhân để cho tiểu thư dưỡng bệnh, hàm ý cuối cùng là trì hoãn thời gian."
Cẩn thận đút hai miếng, nước thuốc theo khóe miệng Triệu Văn Uyển chảy xuống, Tuyết Nhạn nhanh chóng cầm khăn tay lau, nhìn Triệu Văn Uyển, bộ dáng tràn đầy lo lắng. Nàng vẫn đi theo Triệu Văn Uyển, tự nhiên nhìn thấy Từ thị là cố ý làm ra chuyện này, chỉ là lời nói của nàng không ai tin, ngược lại cách nói của hạ nhân ở xa nhìn thấy kia đều khiến mọi người khăng khăng là Triệu Văn Uyển ra tay với Từ thị.
Thấy thuốc đút không vào, Tuyết Nhạn cau mày đặt sang một bên, tuy rằng không đồng ý Đại tiểu thư làm thương tổn thân mình, nhưng có vài phần rõ ràng dụng ý của nàng, Từ thị thành người bị hại đáng thương, Đại tiểu thư nếu không dùng khổ nhục kế, chỉ sợ sẽ làm cho lời đồn càng thêm nghiêm trọng, đối với Đại tiểu thư càng bất lợi.
“Nước…" Thanh âm suy yếu sâu kín truyền ra, mí mắt Triệu Văn Uyển rung động, như là giãy dụa tỉnh lại, con ngươi mở ra có một tia kinh hoàng, ở khi nhìn thấy người coi chừng bên giường mới chậm rãi tụ lại, khôi phục tia thanh minh.
Bảo Thiền vội vàng bưng đến một chén nước ấm, giúp đỡ Triệu Văn Uyển ngồi dậy, uy nàng uống vài hớp, trên mặt thần sắc vui mừng “Tiểu thư ngài đã tỉnh lại, cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, ta đi mời Nguyên đại phu lại đây nhìn một cái!"
Triệu Văn Uyển uống vài hớp, buông chén trà để Bảo Thiền nhận lấy, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn nói “Không cần." Theo sau liền chống tay ngồi dậy, dựa vào giường thu hồi suy nghĩ.
Trước mắt dùng khổ nhục kế, ở lúc chưa nghĩ ra đối sách, cũng chỉ đành kéo dài. Nàng lập tức tự giễu cười cười, chiêu này cũng coi như dùng lần nào cũng hiệu quả, nhưng nhìn phía sau sẽ phát triển như thế nào, Từ thị lúc này hạ nhẫn tâm hãm hại, nàng nhất thời còn không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Tuyết Nhạn thấy nàng nhíu mày làm như khó chịu, để Bảo Thiền tránh ra, chính mình thay Triệu Văn Uyển nhu nhu huyết thái dương, độ mạnh yếu vừa phải, vừa lúc giảm bớt một chút “Nguyên đại phu xác nhận, đứa nhỏ không giữ được, Tam phu nhân vừa khóc vừa nháo giằng co hơn nửa đêm, lúc này không có động tĩnh, đoán là nghỉ ngơi."
“Mắng nửa ngày cũng nên mệt mỏi." Triệu Văn Uyển từ từ nhắm hai mắt, buột miệng nói.
Tuyết Nhạn hồi tưởng lại tiếng mắng từ phòng tam phu nhân truyền ra, trung khí mười phần không giống như là người vừa mới sảy thai…Chỉ tưởng tượng như vậy, động tác trên tay ngừng lại, lập tức lại tiếp tục, thầm nghĩ mình chắc là nghĩ nhiều thôi, lúc trước có thai là Nguyên đại phu bắt mạch chứng thực, tổng sẽ không sai.
Bảo Thiền tính tình nôn nóng, nhìn hai người bộ dạng lạnh nhạt, chính mình gấp đến độ đi đi đi lại, nhịn không được nhắc nhở “Tam phu nhân cùng tiểu thư không hợp, cố ý chơi xấu tiểu thư, không biết chuyện đều nghĩ tiểu thư làm hại, êm đẹp lại gánh cái tội danh giết người, ngay cả lão phu nhân cũng không giúp…Haizz, lại nói tiếp nếu không phải vật nhỏ kia nháo, tiểu thư cũng không đến mức…"
“Tiểu tử kia đâu?" Triệu Văn Uyển nghe vậy mới nhớ đến mỗ chim lâm trận bỏ chạy.
“Nha, ở đây, từ khi trở về liền yên lặng rụt cổ ngồi một góc, đoán là ở đó hối lỗi." Bảo Thiền chỉ chỉ một góc phòng, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Triệu Văn Uyển nhìn qua, quả nhiên trong góc lộ ra một đống xanh xanh, ước chừng là biết mình gây họa, móng vuốt xê dịch tới lui, mở to mắt tròn hiện lên do dự.
“Được rồi, không trách ngươi, lại đây đi." Triệu Văn Uyển nhìn nghĩ muốn bật cười, nhớ đến hoàn cảnh hiện tại lại cười không nổi, Từ thị đây là đánh chủ ý lên nàng, dù không có vật nhỏ này, bản thân chỉ sợ cũng không tránh khỏi tính kế.
Vẹt nâng đầu nhỏ nhìn kỹ hai mắt nàng, thấy nàng thật không có ý truy cứu mới vỗ cánh bay tới, chỉ nhất thời đến gần đã bị Triệu Văn Uyển tóm lông đuôi, rất có bộ dáng ý tứ uy hiếp ngươi nếu dám động ta liền nhổ hết lông ngươi, chim nhỏ sợ tới mức cứng đờ, đau lòng lông nhung nghểnh cổ mà ồn ào “Lông lông lông lông lông…"
“Còn biết được lông của ngươi, sáng sớm thời điểm bỏ lại ta chạy sao không nghĩ đến muốn sống!" Triệu Văn Uyển ác liệt nhíu mày, tay cố ý tăng thêm lực đạo.
“Có có có có…việc!"
Triệu Văn Uyển nghe vậy ngược lại sửng sốt, ngươi chim phá hoại còn có việc, mắt chống lại nhìn, “Ngươi còn có thể có chuyện gì?"
“Trong kia kia kia kia!" Vẹt cầu xin tha thứ mà vỗ cánh, nóng vội chỉ vào một chỗ, chờ Triệu Văn Uyển buông tay, vội vàng bay về chỗ ban đầu, ngậm cái gì bay quay lại.
“A──" Bảo Thiền chợt liếc mắt nhìn vật ngoài miệng nó, vẫn còn mang theo máu gì đó, sợ tới mức kêu lên tiếng.
Vẹt bị nàng kêu hoảng sợ, đồ vật này nọ rơi xuống đất, Tuyết Nhạn gan lớn nhặt lên, mỏng manh, màu trong suốt, nhìn không ra là cái gì.
“Người quái dị ném, ta nhặt!" Vẹt ngắt câu không rõ ràng lắm, lại khiến người nghe hiểu, đại loại là Từ thị thuận tay ném ra, lại bị nó nhặt trở về, khó trách lúc ấy bay đi…
“Nô tỳ giống như ở đây thấy── qua?" Bảo Thiền lấy lại tinh thần, có chút ghét bỏ mà nhìn vật kia cau mày trầm tư suy nghĩ.
Tuyết Nhạn đồng dạng cau mày, chính là lúc này không biết làm sao xử lý, lại bị Triệu Văn Uyển gọi mang đến gần. Một mùi thuốc đông y gay mũi chui vào mũi, Triệu Văn Uyển lập tức nhíu mày, cùng mùi thuốc tràn ngập trong phòng mình khác nhau, tự mình xem, mới có chút rõ ràng, giống như…ở trên người nào đó ngửi qua?
── Từ thị! Một đạo linh quang hiện lên, Triệu Văn Uyển sáng tỏ thông suốt, lập tức con ngươi rơi vào trầm tư.
Vẹt gặp Triệu Văn Uyển ánh mắt đột nhiên sâu lắng không lên tiếng, nhảy chân đến gần, kết quả còn không có đến gần liền bị Triệu Văn Uyển xách lên, tựa hồ là kiểm tra mỏ nó, sau đó ném cho Bảo Thiền “Bẩn chết đi được, đi chải sạch sẽ."
“…" Chán ghét tắm rửa lại đi theo chủ nhân trước thích sạch sẽ, mỗ chim trợn tròn mắt.
Tác giả :
Túc Mễ Xác