Triệu Thị Quý Nữ

Chương 51

Đảo mắt tới cuối tháng,vừa vặn là một ngày lành, trước cửa Định Quốc Công phủ một chiếc xe ngựa đầu xe sơn đen, mặt sau là màn che hạt châu màu xanh đang chờ xuất phát.

Quỳnh Hoa yến là thịnh yến trong cung tổ chức hai năm một lần, con cháu hoàng gia, quý tộc, nam chưa đón dâu, nữ chưa gả phàm là đến tuổi đều được mời đến, hoàng tử công chúa cũng cùng đến, yến hội bắt

đầu liên tục ba ngày, đủ các loại trò chơi tỷ thí, náo nhiệt vô vùng, có thể nói là chuyện lớn trong cung.

Triệu Văn Uyển dựa vào đệm mềm trong xe nghỉ ngơi, dù sao sáng sớm liền bị Bảo Thiền cùng Tuyết Nhạn xách lên lăn qua lộn lại, lúc này còn có chút mệt mỏi, dư quang thoáng thấy hai người ở mặt khác giống như khổng tước xòe đuôi, co rút khóe miệng, Triệu Văn Hi tốt một chút, ít nhất sắc đẹp ép tới y phục mặc trên người, Triệu Văn Huyên như vậy…Thoáng nhìn Triệu Văn Hi thay nàng cài cây trâm đỏ tươi, hai người hung phấn khẩn trường trao đổi, âm thầm lắc đầu.

Không có khiếu thẩm mỹ thật đáng sợ.

Quỳnh hoa yến bố trí ở Lãm Nguyệt Hiên, trong vườn cây cối xanh rờn, hoa quý hiếm sáng rực, không thấy một chút cảnh sắc cuối thu thưa thớt, tùy ý lộ ra phồn hoa được tỉ mỉ sắp xếp, đủ thấy long trọng. Nước trong suốt theo chỗ sâu ngoằn ngoèo qua hoa cỏ cây cối chảy xuống khe đá, ở giữa khoảng không hai bên lầu các, lan can mái lầu điêu khắc hoa lệ, trong lúc đó ngọn cây đều ẩn trong núi giả, nước chảy từ các hướng tụ lại trong vườn, có tảng đá trắng lộ ra thành một con đường nối hai bên bờ.

Đoàn người Triệu Văn Uyển lúc đến đã thấy trong vườn đứng không ít người, ngoài nữ nhi họ hàng với nhà quyền quý, càng nhiều là địa vị cao quý, thiên kim thế gia, xinh đẹp mà đứng, thanh âm như chim hoàng anh nói cười, giống như một bộ trải qua bức tranh mỹ nhân đồ, mỗi người mỗi vẻ.

Ngoài Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Hi đều là lần đầu tham gia, nhiều ít cũng có chút mất tự nhiên, theo cung nhân vào bên trong, quy củ mà ngồi ở một chỗ. Đa số quý nữ cũng là như thế, ánh mắt nhìn xung quanh, mỗi tiếng nói cử chỉ cũng là lộ ra cẩn thận.

Ở giữa cao giọng cười nói chính là Vân Khanh Công chúa cùng Cẩm Bình Quận chúa, người trước mặc áo khoác gấm màu sắc tươi mắt trên thêu hoa văn, xuống dưới cung trang váy gấm hoa màu tối hơn trang trí hoa văn, người sau váy hoa văn hồ điệp bay lượn cùng đám mây, áo choàng lông chim hoa văn khổng tước màu đỏ, đoan trang mà xinh đẹp động lòng người, so với mọi người khẩn trương, càng lộ vẻ vênh váo.

Không ngừng có ánh mắt hướng hai người, người nào không biết trong kinh thành trừ Triệu Văn Uyển danh xưng tiểu mỹ nhân, hai người này là nổi bật nhất, thì là nhóm công tử tài giỏi tranh nhau theo đuổi, có người hâm mộ, có người tò mò, tự nhiên cũng có người khinh thường.

Chỉ là hai người hoàn toàn không nhận ra, như thường ồn ào, không ngừng tiếp đón người quen, tự nhiên cũng không buông tha Triệu Văn Uyển vốn là ẩn hình mà bình thản.

“Uyển muội muội, chúng ta chính là lâu không có gặp nhau, gần đây tốt?" Cẩm Bình Quận chúa thể hiện vô cùng thân thiết mà đi lên tiếp đón, kéo Triệu Văn Uyển, làm như mới nhìn thấy người bên cạnh Triệu Văn Uyển, híp mắt cười nói “Vị này chính là Văn Hi muội muội vừa mới trở về nhận thức đi, thời gian trước ta không ở kinh thành, hôm nay mới nhìn thấy, bộ dáng quả là xinh đẹp, nghe nói Uyển muội muội “Ngoài ý muốn tìm trở về" như thế nào trùng hợp như vậy!"

Triệu Văn Uyển không dấu vết mà thu lại cánh tay, đối với người này có lòng tốt lo lắng đã quen, cười yếu ớt trả lời “Ai nói không phải đâu, Văn Hi, qua gặp Cẩm Bình Quận chúa, vị tỷ tỷ này tài múa trác tuyệt, hơn nữa mô phỏng theo bộ dáng bươm bướm, xinh đẹp đứng đầu kinh thành."

Lời nói rơi xuống, Cẩm Bình Quận chúa thần sắc liền cứng lại, làm sao lại không nghe hiểu nàng là trào phúng mình thanh danh phong lưu trong kinh thành “Hoa hồ điệp", lại ngại nhiều người không dám phát tác, chỉ phải âm thầm nhịn.

Cố tình Triệu Văn Hi không rõ nội tình, mang theo một tia lấy lòng “Muội đối với múa chưa hiểu hết, không biết quận chúa có thể chỉ dạy muội một phần,"

“…Nhận không nổi." Cẩm Bình Quận chúa bị tức không nhẹ, theo nàng nhìn đến hai người này là cùng một hội, nghiến răng nghiến lợi mà từ chối sau đó giận dữ đi ra ngoài.

Lưu lại Triệu Văn Hi còn co quắp không hiểu ra sao, không hiểu được chỗ nào chọc giận nàng, Triệu Văn Huyên túm người bên cạnh bám vào tai nói vài câu, liền nhìn Triệu Văn Hi sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, hiển nhiên là hiểu được nguyên nhân rõ ràng trong đó, lại hướng Triệu Văn Uyển nhìn trong mắt hàm chứa một tia oán hận.

“Tam tiểu thư Lâm gia chính là ở yến hội trong cung xảy ra sai lầm, nghe nói viẹc hôn sự cực kì khó khăn, Nhị tỷ tỷ nên lưu tâm." Triệu Văn Huyên mấy ngày nay giả bộ ngoan ngoãn thường thu chút lợi lộc, đối với Triệu Văn Hi này trước mắt có thể dựa vào tự nhiên liền để bụng vài phần, nhắc nhở nói.

Triệu Văn Hi lúc này có chút khẩn trương, xuất thân khác với người trong kinh, nhìn quen các trường hợp, bản thân cũng chiếm một chút ánh sáng của Mục Lan Yên, không đến mức làm cho người ta trào phúng nha đầu đến từ nông thôn, nhưng trên thực tế cũng có chút bỡ ngỡ. Âm thầm liếc liếc mắt Triệu Văn Uyển một cái, sợ người này lại chỉnh người nào đối phó chính mình, ở yến hội trong cung làm cho mình lúng túng.

Dưới mái hiên, Triệu Văn Uyển không chịu ảnh hưởng áp lực mà chuyên chú đối với điểm tâm trước mặt, bộ dáng bất động thanh sắc làm cho Triệu Văn Hi vẫn lo lắng đề phòng không thôi, nhưng mà Triệu Văn Uyển hôm nay còn là nghĩ làm người tàng hình, loại trường hợp thân cận này, nhiều nữ nhân thị phi liền nhiều, nàng nửa điểm cũng không nghĩ trộn lẫn vào. Về phần muốn cho nàng không thoải mái, nàng có rất nhiều biện pháp khiến người đó không thoải mái, bởi vì lúc này cổ khí thế lộ ra bên ngoài, vốn có vài người suy nghĩ tìm đến cũng liền không dám.

Triệu Văn Hi thẳng cổ nhìn nửa ngày, quay đầu đi nhỏ giọng hỏi Triệu Văn Huyên nói “Không phải nói cũng mời các công tử thế gia sao, như thế nào không gặp?"

Triệu Văn Huyên nhìn thấu tâm tư của nàng, trên mặt cũng không biểu lộ nói “Các công tử thế gia chờ đến trước khi bắt đầu yến hội mới vào đây."

Quỳnh hoa yến ngoài để các vị tiểu thư thi tài, thật ra cũng vì con cháu thế gia tạo cơ duyên “Quen biết", nhất là nam nữ đến tuổi kết hôn. Nhưng mà không có trưởng bối ở đây, cũng không thể quá mức phóng túng, cho nên lúc này ở Lãm Nguyệt Hiên chỉ có nữ tử, đợi đến trước khi Thái Hậu giá lâm, nhóm nam tử mới được thông báo cho biết mời đi vào.

Lúc này, một gã y phục cung nữ chậm rãi đến gần, truyền ý chỉ của Thái Hậu thỉnh tỷ muội Triệu gia đến Từ An Cung nói chuyện.

Thiên điện Từ An Cung, Vân cô cô đã sớm chờ, nàng xuất thân từ Đậu gia, làm nha hoàn bên người Thái Hậu cùng theo vào cung, làm bạn từ lúc còn trẻ, cùng Triệu lão phu nhân cảm tình cũng là vô cùng tốt, đối với nhóm nữ nhi Triệu gia cũng liền hơn vài phần thân thiết.

Thấy Triệu Văn Uyển, vui vẻ ra mặt mà tiến lên tiếp đón, cũng không cần những nghi thức xã giao, lôi kéo cánh tay Triệu Văn Uyển đánh giá vài lần, vuốt cằm khen “Chẳng qua mấy tháng không thấy, dáng người Văn Uyển làm như lại cao hơn vài phần, mặc y phục này càng phát ra duyên dáng yêu kiều."

Triệu Văn Uyển lúc trước nghe tổ mẫu nhắc tới không ít chuyện liên quan Vân cô cô, lúc này gặp không có nửa điểm xa lạ, đối với Vân cô cô làm bộ rầu rĩ nói “Xinh xắn lanh lơi mới coi là khen ngợi đâu, liền có điểm cao mà cùng tổ mẫu làm nũng sẽ là nhục nhã."

“Ngươi nha." Vân cô cô bị nàng chọc cười “Ai nói Uyển nha đầu chúng ta nhục nhã, nếu vậy chắc chắn là người ánh mắt không tốt. Tổ mẫu ngươi lúc trước vội vàng cự tuyệt, lúc này không phải đem các ngươi đưa tới, nên ở trong cung chơi một thời gian thật tốt, đỡ phải đem các ngươi giấu kín như vậy."

Nói xong, nhìn thấy hai người đi theo phía sau Triệu Văn Uyển, chứa ý cười ôn nhu nói “Đây là Văn Hi, Văn Huyên đi, nhìn xem đều lớn như vậy, đến, cùng Vân cô cô cùng nhau đi gặp Thái Hậu."

Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên nghe vậy không thể thoải mái như vừa mới ở Lãm Nguyệt Hiên, âm thầm nắm góc áo kìm nén giọng điệu, ghi nhớ lễ nghi dạ dạ lên tiếng.

Vân cô cô nhìn qua, như thế nào đều so ra kém tư thái Văn Uyển tự nhiên hào phóng khiến cho người ta nhìn thư thái, tự nhiên liền lôi kéo Triệu Văn Uyển vào Từ An Cung.

Trong tẩm cung, chính giữa đặt một lư hương lớn màu xanh đậm hương liệu thơm mát, cung nữ ở trên bếp nhỏ đun trà bốc hơi nóng pha trà mới, Hoàng thái hậu dựa vào đệm mềm thêu phượng hoàng đang phẩm trà, cử chỉ rất là tao nhã, bộ dáng nhìn cùng Triệu lão phu nhân có vài phần tương tự, đổi lại chính là bảo dưỡng tốt, càng trông trẻ hơn vài phần.

“Văn Uyển bái kiến Hoàng tổ di." Triệu Văn Uyển quỳ gối xuống đất, tay phải áp lên tay trái, cái trán kề sát mặt bàn tay chậm rãi hạ xuống, chờ đến sau khi miễn lễ, lúc đứng dậy hai tay lại hợp lại để bên rìa, lúc đứng thẳng dậy mới buông, này quy củ lễ nghi dập đầu cúi chào không sai chút nào, quả nhiên vô cùng chu toàn tao nhã. Hai người Triệu Văn Hi cũng theo sát phía sau hành lễ, lại hơi có vẻ không quen vụng về chút. (vì thái hậu là tỷ tỷ ruột của tổ mẫu Uyển tỷ ta k biết là gọi như thế nào nên ghi như vậy, nàng nào biết bảo t nha)

“Được rồi, lúc này không có người ngoài cần gì tuân thủ quy tắc này nọ, tổ mẫu các ngươi liền phiền muộn việc này nhất, lúc trước liền không cam lòng đưa các ngươi đến, cũng không nghĩ xem ai gia cũng là tổ di các ngươi, làm sao sẽ khó xử các ngươi, thật sự càng già càng hồ đồ." Thái Hậu ra vẻ giận dữ nói, ý tứ trong lời nói lại lộ ra vô cùng thân thiết người ngoài khó có thể chen vào.

Lời nói dừng một chút, nhìn người bên cạnh Triệu Văn Uyển, dò hỏi “Người nào là Văn Hi?"

Triệu Văn Hi bị điểm danh, đầu ngón tay phát run, liền chống lại ánh mắt hiền lành của Hoàng thái hậu, gương mặt hòa ái cùng lão phu nhân có ba phần giống, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, hô một tiếng Hoàng tổ di.

Thái Hậu gọi nàng đi qua, tỉ mỉ nhìn một cái, liền nói liên tiếp ba tiếng tốt, Triệu Văn Uyển biết rõ ràng nàng là vui vẻ thay Triệu lão phu nhân, chi thứ hai ngã xuống, Triệu Văn Hi mất tích buộc lại trong lòng Triệu lão phu nhân là nguyên nhân lớn nhất gây nên bệnh, hiện giờ tìm trở về, có thể nói thuốc đến hết bệnh, thân mình khỏe mạnh không ít, Hoàng thái hậu làm tỷ tỷ ruột có cảm khái này cũng không có gì là lạ.

Triệu Văn Hi bị Thái Hậu nắm cổ tay, cứng ngắc giống như đầu gỗ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Vân cô cô nhìn thấy hốc mắt Thái Hậu phiếm hồng, tiến lên thay đổi không khí nói “Thái Hậu, người là Uyển tiểu thư tìm trở về, ngài nói xem tình duyên tỷ muội thật sự là kì diệu a, Uyển tiểu thư đối với Văn Hi tiểu thư giống như năm đó ngài cùng Triệu lão phu nhân, cảm tình tốt làm cho người ta hâm mộ đâu."

“Đúng a." Thái Hậu nghe Vân cô cô một phen lời nói, tâm tình liền chuyển tốt, sai Vân cô cô đi đem lễ vật nàng sáng sớm đã chuẩn bị, hộp sơn màu đen khảm con ốc vừa mở ra, tiếng leng keng vang lên hiện ra màu vàng chói mắt.

Làm cho ba nha đầu lại gần, Thái Hậu theo thứ tự lấy đeo ở trên cổ các nàng, khóa như ý bằng vàng ròng nặng trịch, Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy cổ trầm xuống, đánh giá sức nặng phải vài lượng.

“Thứ này là ta thời trẻ chuẩn bị, thiếu chính là cái cơ hội để ban ra ngoài, cái này tốt lắm, các cháu đều lớn như vậy, nên tìm cái lang quân như ý, Hoàng tổ di thay các ngươi tiếp tục quan sát, nhất định chọn người thích hợp cho các ngươi."

Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên đều là đỏ mặt lên, biểu lộ dáng vẻ tiểu nữ nhân làm nũng, ngược lại Triệu Văn Uyển là nghiêm trang mà gật gật đầu, ở người bên ngoài biểu hiện nhìn sẽ là không rụt rè, nhưng ở trên người nàng lại vô cùng tự nhiện, mặt nghiêm túc biểu hiện một phen suy nghĩ sâu xa nói “Có Hoàng tổ di kiểm tra, Văn Uyển tự nhiên là yên tâm." Lập tức trong mắt lộ ra vài phần kiên quyết đem nửa đời sau giao phó đi ra ngoài.

Mấy người ở đây đều sửng sốt, sau đó Thái Hậu bị bộ dáng nghiêm trang kia của nàng chọc vui vẻ mà cười, Vân cô cô bả vai cũng run run, hiển nhiên là ở nghẹn cười.

“Ai ôi, Uyển nha đầu chúng ta khi nào thì chọc cười như vậy." Hoàng thái hậu vui vẻ không thôi, đón nhận ánh mắt Triệu Văn Uyển bị thương lên án càng không nhịn được.

Kỳ thật đó cũng là lợi ích từ lúc nàng cùng Triệu lão phu nhân ở chung tạo nên, không có nghĩ đối với hai tỷ muội đều dùng được, Thái Hậu này hiển nhiên là cái đùi vững chắc vạn lần a, quyết đoán bám chắc!

“Hoàng tổ di…" Triệu Văn Uyển làm như bị xấu hổ mà hiếm thấy đỏ mặt, lên tiếng cầu xin.

Hoàng thái hậu dần thu lại tiếng cười, lại nhìn Triệu Văn Uyển, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cùng trước kia khác nhau rất lớn, mặt mày không có vẻ kiêu căng, ngược lại lộ ra vài phần không màng danh lợi, nàng có phần yêu thích, không nhịn được tâm tư vừa động, thử hỏi “Kia Văn Uyển, có bằng lòng làm cháu dâu ai gia?"

Triệu Văn Uyển sửng sốt, suýt chút nữa ngã vào Thái Hậu, trí nhớ về con đường gian khổ kiếp trước đột nhiên quay trở về, trên mặt khiếp sợ nhất thời quên che dấu, chờ phản ứng kịp, nghĩ đến cảnh tượng chính mình ngày xưa quấn quýt bị phê bình, tự nhận vô cùng thê thảm không ai thích, huống hồ nàng hiện tại ước gì cùng Lục vương gia sạch sẽ không liên quan, rũ xuống con ngươi nhanh như chớp dạo qua một vòng, nhất thời giả bộ ảm đạm.

“Hoàng tổ di, Văn Uyển vì ý nguyện đã ăn đủ khổ, thật vất vả mới nghĩ thông suốt…"Ngài cũng đừng khiến ta hướng hố lửa nhảy xuống, Triệu Văn Uyển nuốt nửa câu sau không dám nói, cũng biểu hiện rõ thái độ.
Tác giả : Túc Mễ Xác
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại