Triệu Hoán Vạn Tuế
Chương 50: Trầm mặc quyền trượng (2)
Ở trên vách tường thiên điện, ở bên phải cạnh ba cây trầm mặc quyền trượng có một nhóm văn tự.
Ba hành văn này chính là gợi ý cho đáp án, Nhạc Dương phải đem đáp án chính xác tìm ra, nếu nghĩ sai, đoán chừng cơ quan bẩy rập sẽ lập tức được phát động.
Nhạc Dương đồng học nhìn thấy thời gian vòng bảo hộ phòng ngự không còn nhiều, trong nội tâm muốn phát điên, bất quá đây là pháp tắc trong Thông Thiên trong tháp, tất cả mọi người đều phải trải qua khảo nghiệm như vậy, hắn cũng không có loại thứ hai để có thể lựa chọn. Dĩ nhiên, có thể buông tha cho cái trầm mặc quyền trượng này, trở về đấu đơn cùng chimera ba đầu... Bất quá, đó lại càng là cử chỉ tìm tai vạ cho chính mình.
"Không phải chỉ là tìm ra lời giải cho trò chơi thôi sao? Mấy loại này ta đã chơi qua rất nhiều rồi, chẳng lẽ ta đây vốn được xưng là ‘tìm ra lời giải tiểu vương tử’ lại không cách nào giải sao?" Nhạc Dương đồng học tự an ủi chính mình.-Trucxinh-
Hắn nhìn câu thứ nhất, trên đó viết: ‘Ta là một cái vỉ đập ruồi, nhìn thấy con ruồi kêu ong ong, ta liền đập chết nó!’
Vỉ đập ruồi?
Lấy cái vỉ đập ruồi này có thể hay không đập chết chimera ba đầu đi?(= =", lấy vỉ đập ruồi đập chết chimera, ha ha…)
Nhạc Dương đồng học đổ mồ hôi hột, hắn cảm giác ngược lại, khả năng chimera ba đầu đập chết mình lớn hơn a!
Câu ở giữa ghi là: ‘Ta là lãnh đạo uy nghiêm, chỉ cần ta xuất hiện ở địa phương nào, nơi đó cũng sẽ lập tức biến thành một vùng yên lặng, cho tới bây giờ cũng chỉ có ta phát biểu nói chuyện, không người nào dám ở trước mặt của ta lải nhải, nếu không có ta cho phép, ai cũng không có thể lên tiếng’... Nhạc Dương vừa nhìn, trong nội tâm thầm kêu…(MN), ở loại địa phương này còn có thể nhìn thấy lãnh đạo a? Lãnh đạo quả nhiên chính là…***!
Câu còn lại hoàn toàn ngược lại hai câu trước, không có có một chút nào gọi là hung hăng càn quấy, chỉ có một giọng điệu u oán, tựa như oán phụ ở goá nhiều năm: ‘Lòng của ta muốn nói với ngươi, ánh mắt của ta muốn nói với ngươi, toàn thân của ta cũng muốn nói với ngươi, nhưng ngươi chính là không hiểu.’-Trucxinh-(‘em’ cũng không hiểu…)
"Quỳnh dao a di, không nghĩ tới thiên thần trong Thông Thiên tháp, lập trình viên của công ty trò chơi cũng là fan của người a!" Nhạc Dương cảm thấy không bội phục cũng không được.
Ba chọn một, chọn cái nào đây?
Nhạc Dương nhíu mày, hắn cảm giác cái nào cũng đều có điểm có thể, nhưng lại cũng không quá đúng, rốt cuộc là phải chọn cái nào mới đúng đây?
Cái vỉ đập ruồi? Lãnh đạo? Hay là oán phụ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, căn bản không cho suy nghĩ nhiều. Cho dù chân chính tìm được trầm mặc quyền trượng, mà thời hạn của vòng bảo hộ phòng ngự đến, không có bảo vệ của vòng bảo hộ phòng ngự, sợ rằng lúc gặp phải tình huống nguy hiểm thì có mà hỏng bét. Nhạc Dương chuẩn bị tùy tiện lấy một cái trong ba cái, tỷ như lấy cái có gợi ý là cái vỉ đập ruồi, nói không chừng, nó chính là cái trầm mặc quyền trượng cường hãn trong truyền thuyết kia.
Nhạc Dương vừa định phi thân nhảy lên tóm lấy cái ‘vỉ đập ruồi’.
Hôi Thái Lang bị một con linh ngưu hung hăng đánh bay, cả cơ thể nặng nề va mạnh vào vách tường.
Trong lúc vô tình Nhạc Dương thoáng nhìn qua chợt phát hiện trên vách tường bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, có tất cả bốn cái cán thao túng cơ quan bẩy rập, nhất thời trước mắt sáng rỡ.
Có cổ quái!-Trucxinh-
Hắn lập tức nhanh như cắt chạy vội đến bên cái cán thao túng phía đông nhìn một chút, thì thấy phía trên có khắc một chữ ‘mộc’, mà phía nam là ‘hỏa’. Nhạc Dương lại chạy đến phía tây nhìn, phát hiện bên này là ‘thổ’, phía bắc còn lại là ‘thủy’. Trong Ngũ Hành, chỉ có ‘kim’ là không có. Điều này làm cho trong lòng của hắn cấp tốc nhảy dựng, cơ quan thao túng có khắc chữ ‘kim’ này rốt cuộc ở chỗ nào?
Trên trần nhà, mặt đất, cũng không có cái cán thao túng cơ quan nào trông như vậy cả.
Lúc này, Nhạc Dương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mình thật là một tên đại ngu ngốc!
Hắn liền vọt tới lối vào thiên điện, dừng lại ở trước mặt hai pho tượng thủ vệ hình quái đầu dê dáng vóc to lớn, trong tay hai pho tượng thủ vệ đều có trường thương.
Trên cán thương có chữ, bên trái trường thương đầu tiên khắc chữ: Ta là câm điếc...
Bên phải khắc chữ: Ta là Kim Tử!
Nhạc Dương đưa tay nắm lên trường thương bên phải, đồng thời hét lớn: "Chính là ngươi!"
Lúc này, vòng bảo hộ trên người bắt đầu lóe ra, Nhạc Dương không kịp để ý thứ khác, lập tức tịch thu trường thương sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Bây giờ thời gian không còn nhiều, Nhạc Dương có hai con đường có thể lựa chọn, một là thừa dịp vòng bảo hộ vẫn còn, lập tức rời đi; hai là liều mạng với chimera ba đầu!
Nhạc Dương cắn răng, thân hình bắn thẳng đến hướng lối ra, không, không thể đi!
Rời đi chẳng khác nào khiêu chiến thất bại, không thu hoạch được gì.
Lưu lại liều mạng, thời gian vòng bảo hộ không còn nhiều, bất quá mình cuối cùng cũng chiếm được trầm mặc quyền trượng... Cuối cùng cũng có một bảo vật nơi tay, không thử thử một chút sao?
Bây giờ Nhạc Dương có thể mơ hồ cảm nhận được áp lực.
Một nam nhân cường tráng đi tán gái sau đó cùng mỹ nữ làm chút chút chuyện thích thú, nhưng kiên trì lắm cũng chỉ được ba phút đồng hồ liền sớm xuất…, cơ thể lập tức mềm nhũn, khiến cho nam tử vô cùng tự ti, bình thường đều trốn biệt không dám gặp người. Kéo dài a kéo dài, nếu như nam tử đó có thể kiên trì ba giờ, hắn còn sợ tiểu dùng quái vật sao? Hắn đã sớm trên giường, không đúng, là trên chiến trường, một chiêu tất sát bạo tận tất cả hoa cúc của các tiểu quái vật! Đồng dạng, nếu như vòng bảo hộ phòng ngự tuyệt đối màu vàng này có thể kéo dài mười giờ, mà không phải là mười phút đồng hồ, thì Nhạc Dương đồng học có thể chậm rãi tập hợp đủ trầm mặc quyền trượng cùng thất minh phù thạch, lại uống một chén trà, ăn xong một bữa cơm, cuối cùng ngủ một giấc, sau cùng mới chiến cùng chimera ba đầu cũng không muộn.-Trucxinh-(= =!, ặc, so sánh của Dương ca đúng là có một không hai…)
Vấn đề là, bây giờ vòng bảo hộ phòng ngự chỉ còn lại có một phút đồng hồ.
Bây giờ trong nội tâm Nhạc Dương rất như phát điên, rất muốn bứt hết tóc của mình.
Tại sao vòng bảo hộ biến mất, mình vẫn không cách nào trực tiếp tham gia chiến đấu đi? Chờ hắn lao ra lối đi, lúc tiến vào thiên điện bên phải, vòng bảo hộ đã biến mất. Mới đầu trong nội tâm Nhạc Dương mừng thầm, cái vỏ trứng gà phát sáng này coi như xong, mình có lẽ có thể tham chiến! Nhưng là không nghĩ tới, hắn vừa thử nhấc tay thì phát hiện thân thể của mình dường như bị một loại lực lượng vô hình phong ấn... Lực lượng trong cơ thể của hắn không giảm, nhưng không có biện pháp phát ra, không có biện pháp công kích. Nhạc Dương định vung quyền hướng trước mặt xuất ra một quyền, nhưng phát hiện quả đấm của mình vẫn không nhúc nhích, giống như có bàn tay vô hình gắt gao kéo cánh tay của mình!
Theo pháp tắc ở tinh vực, ở trong cung Bạch Dương này, cho dù là võ giả mất đi vòng bảo hộ phòng ngự, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng tự bảo vệ mình, mà không cách nào công kích.
Chỉ có chiến thú mới có thể tiến hành công kích, mới có thể tham dự chiến đấu...
"Chết thì chết!" Nhạc Dương không có đủ thời gian lại đi tìm viên thất minh phù thạch kia, bởi vì hắn phát hiện trường thương bộ dáng ‘trầm mặc quyền trượng’ trong tay này cũng là có thời hạn .
Nhạc Dương phi thân lên cao, đem trường thương cắm ở sân bên cạnh.
Nhất thời, một đạo bạch quang thoáng hiện ở trên trường thương, ngay lập tức toàn bộ trường giác đấu sáng như ban ngày.
Cuối cùng khuếch tán mở ra bốn phía, tạo thành một cái vòng sóng xung kích hình tròn.
Đầu rồng bên trái chimera ba đầu há mồm ra nhưng không cách nào phun dịch độc, vô số dịch axít màu xanh biếc tràn ra ở miệng của nó rơi trên mặt đất, nó thế nhưng không có cách nào hướng Nhạc Dương bên này phun độc. Đầu rồng lắc lư không ngừng, tựa hồ bị cái gì đó trói miệng lại, phi thường khó chịu lắc lư giãy dụa, hết lần này tới lần khác cũng không có chút nào hiệu quả.-Trucxinh-
Trong nội tâm Nhạc Dương lập tức vui vẻ, cái trường thương này quả nhiên là trầm mặc quyền trượng chân chính!
Xung quanh trầm mặc quyền trượng hào quang màu trắng từng đợt từng đợt khuếch tán... Nhạc Dương cảm giác được, thời hạn lớn nhất của nó chỉ có mười phút đồng hồ, nói cách khác, nếu như trong mười phút đồng hồ, lấy không được đầu chimera ba đầu kia, thì mình liền gặp nguy hiểm. Hôi Thái Lang sớm đi ra, nhưng nó không dám hướng chimera ba đầu xông lên, chẳng qua là trốn ở phía xa, hướng về phía chimera ba đầu không ngừng thấp giọng rống.
Cái bóng Man Ngưu không sợ xông lên.
Đầu sư tử ở giữa phun ra một đoàn liệt diễm nóng rực hướng cái bóng Man Ngưu, có thể cái bóng Man Ngưu căn bản không biết né tránh, nàng trực tiếp xông vào, nhảy lên cao, hai tay nắm thành quyền, hung hăng nện lên trên đầu liệt diễm sư.
Liệt diễm sư bị đau, ngửa mặt lên trời rít gào.
Bởi vì thời hạn cái bóng người khổng lồ gia trì lực lượng đã hết, nếu không sau khi Liệt diễm sư ăn một kích kia của cái bóng Man Ngưu, thì đã bị thương nặng hơn!
Đầu rồng kia không cách nào phun độc dịch, nó lập tức chuyển tới đây, hỗ trợ công kích, hướng cái bóng Man Ngưu hung hăng cắn. Nhưng là nó không biết, Nhạc Dương chờ chính là bây giờ, chờ đúng vào thời điểm nó chuyển đổi mục tiêu công kích liền tung ra một sát.
Tiểu Văn Lệ cùng hắn tâm ý tương thông, quang hoa cùng mùi thơm tỏa ra, cầu vòng biến ảo xuất hiện.
Hai lưỡi dao phát ra băng sương trong tay nhỏ của nàng chém mạnh vào trên cổ đầu rồng, vết thương không sâu, bất quá hàn khí trên hai lưỡi dao mạnh mẽ phát tán, đem toàn bộ không gian trong trường giác đấu biến thành băng thiên tuyết địa. Cái đầu rồng trông dữ tợn kia hoàn toàn bị hàn khí đóng băng, đầu tiên là động tác bị trì hoãn, miệng khổng lồ đang cắn loạn dần chậm chạp, trước lúc kịp cắn trúng cái bóng Man Ngưu cả cái đầu hoàn toàn bị đóng băng , biến thành một cái đầu rồng khắc bằng băng.-Trucxinh-
Uy lực băng sương của song dao vô cùng kinh khủng, đừng nói nó chẳng qua chỉ là một con chimera ba đầu hoàng kim cấp sáu, cho dù là địa ngục Ma vương Cáp Tân cường đại, bị trúng một chém này, cánh tay cũng lập tức đông lạnh tốc độ chậm như ốc sên.
Nhìn thấy một đao kia của Tiểu Văn Lệ, trong nội tâm Nhạc Dương phi thường kích động.
Quả nhiên không hổ là kim cương cấp tiểu la lỵ, chính là ngưu bức a, mặc dù bây giờ còn là ấu thể, mới có cấp một, nhưng đối mặt với chimera ba đầu hoàng kim cấp sáu, vừa ra tay liền phong bế đầu rồng, so sánh với dùng trầm mặc quyền trượng vẫn còn tốt hơn chán! Biết sớm như vậy, căn bản không cần lao lực đi tìm trầm mặc quyền trượng mà đi bên phải tìm kiếm thất minh phù thạch thì tốt hơn.
Nhạc Dương nhìn thoáng qua đầu bạch dương bên phải, đầu bạch dương này cũng không có phát động công kích.
Nhưng trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy đầu bạch dương không có bất kỳ ý đồ công kích này mới thật sự là mạnh, mới thực sự là đại nhân vật chân chính khủng bố nhất... Không có thất minh phù thạch tới khắc chế đầu bạch dương này, kết quả cuộc chiến đấu cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Ba hành văn này chính là gợi ý cho đáp án, Nhạc Dương phải đem đáp án chính xác tìm ra, nếu nghĩ sai, đoán chừng cơ quan bẩy rập sẽ lập tức được phát động.
Nhạc Dương đồng học nhìn thấy thời gian vòng bảo hộ phòng ngự không còn nhiều, trong nội tâm muốn phát điên, bất quá đây là pháp tắc trong Thông Thiên trong tháp, tất cả mọi người đều phải trải qua khảo nghiệm như vậy, hắn cũng không có loại thứ hai để có thể lựa chọn. Dĩ nhiên, có thể buông tha cho cái trầm mặc quyền trượng này, trở về đấu đơn cùng chimera ba đầu... Bất quá, đó lại càng là cử chỉ tìm tai vạ cho chính mình.
"Không phải chỉ là tìm ra lời giải cho trò chơi thôi sao? Mấy loại này ta đã chơi qua rất nhiều rồi, chẳng lẽ ta đây vốn được xưng là ‘tìm ra lời giải tiểu vương tử’ lại không cách nào giải sao?" Nhạc Dương đồng học tự an ủi chính mình.-Trucxinh-
Hắn nhìn câu thứ nhất, trên đó viết: ‘Ta là một cái vỉ đập ruồi, nhìn thấy con ruồi kêu ong ong, ta liền đập chết nó!’
Vỉ đập ruồi?
Lấy cái vỉ đập ruồi này có thể hay không đập chết chimera ba đầu đi?(= =", lấy vỉ đập ruồi đập chết chimera, ha ha…)
Nhạc Dương đồng học đổ mồ hôi hột, hắn cảm giác ngược lại, khả năng chimera ba đầu đập chết mình lớn hơn a!
Câu ở giữa ghi là: ‘Ta là lãnh đạo uy nghiêm, chỉ cần ta xuất hiện ở địa phương nào, nơi đó cũng sẽ lập tức biến thành một vùng yên lặng, cho tới bây giờ cũng chỉ có ta phát biểu nói chuyện, không người nào dám ở trước mặt của ta lải nhải, nếu không có ta cho phép, ai cũng không có thể lên tiếng’... Nhạc Dương vừa nhìn, trong nội tâm thầm kêu…(MN), ở loại địa phương này còn có thể nhìn thấy lãnh đạo a? Lãnh đạo quả nhiên chính là…***!
Câu còn lại hoàn toàn ngược lại hai câu trước, không có có một chút nào gọi là hung hăng càn quấy, chỉ có một giọng điệu u oán, tựa như oán phụ ở goá nhiều năm: ‘Lòng của ta muốn nói với ngươi, ánh mắt của ta muốn nói với ngươi, toàn thân của ta cũng muốn nói với ngươi, nhưng ngươi chính là không hiểu.’-Trucxinh-(‘em’ cũng không hiểu…)
"Quỳnh dao a di, không nghĩ tới thiên thần trong Thông Thiên tháp, lập trình viên của công ty trò chơi cũng là fan của người a!" Nhạc Dương cảm thấy không bội phục cũng không được.
Ba chọn một, chọn cái nào đây?
Nhạc Dương nhíu mày, hắn cảm giác cái nào cũng đều có điểm có thể, nhưng lại cũng không quá đúng, rốt cuộc là phải chọn cái nào mới đúng đây?
Cái vỉ đập ruồi? Lãnh đạo? Hay là oán phụ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, căn bản không cho suy nghĩ nhiều. Cho dù chân chính tìm được trầm mặc quyền trượng, mà thời hạn của vòng bảo hộ phòng ngự đến, không có bảo vệ của vòng bảo hộ phòng ngự, sợ rằng lúc gặp phải tình huống nguy hiểm thì có mà hỏng bét. Nhạc Dương chuẩn bị tùy tiện lấy một cái trong ba cái, tỷ như lấy cái có gợi ý là cái vỉ đập ruồi, nói không chừng, nó chính là cái trầm mặc quyền trượng cường hãn trong truyền thuyết kia.
Nhạc Dương vừa định phi thân nhảy lên tóm lấy cái ‘vỉ đập ruồi’.
Hôi Thái Lang bị một con linh ngưu hung hăng đánh bay, cả cơ thể nặng nề va mạnh vào vách tường.
Trong lúc vô tình Nhạc Dương thoáng nhìn qua chợt phát hiện trên vách tường bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, có tất cả bốn cái cán thao túng cơ quan bẩy rập, nhất thời trước mắt sáng rỡ.
Có cổ quái!-Trucxinh-
Hắn lập tức nhanh như cắt chạy vội đến bên cái cán thao túng phía đông nhìn một chút, thì thấy phía trên có khắc một chữ ‘mộc’, mà phía nam là ‘hỏa’. Nhạc Dương lại chạy đến phía tây nhìn, phát hiện bên này là ‘thổ’, phía bắc còn lại là ‘thủy’. Trong Ngũ Hành, chỉ có ‘kim’ là không có. Điều này làm cho trong lòng của hắn cấp tốc nhảy dựng, cơ quan thao túng có khắc chữ ‘kim’ này rốt cuộc ở chỗ nào?
Trên trần nhà, mặt đất, cũng không có cái cán thao túng cơ quan nào trông như vậy cả.
Lúc này, Nhạc Dương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mình thật là một tên đại ngu ngốc!
Hắn liền vọt tới lối vào thiên điện, dừng lại ở trước mặt hai pho tượng thủ vệ hình quái đầu dê dáng vóc to lớn, trong tay hai pho tượng thủ vệ đều có trường thương.
Trên cán thương có chữ, bên trái trường thương đầu tiên khắc chữ: Ta là câm điếc...
Bên phải khắc chữ: Ta là Kim Tử!
Nhạc Dương đưa tay nắm lên trường thương bên phải, đồng thời hét lớn: "Chính là ngươi!"
Lúc này, vòng bảo hộ trên người bắt đầu lóe ra, Nhạc Dương không kịp để ý thứ khác, lập tức tịch thu trường thương sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Bây giờ thời gian không còn nhiều, Nhạc Dương có hai con đường có thể lựa chọn, một là thừa dịp vòng bảo hộ vẫn còn, lập tức rời đi; hai là liều mạng với chimera ba đầu!
Nhạc Dương cắn răng, thân hình bắn thẳng đến hướng lối ra, không, không thể đi!
Rời đi chẳng khác nào khiêu chiến thất bại, không thu hoạch được gì.
Lưu lại liều mạng, thời gian vòng bảo hộ không còn nhiều, bất quá mình cuối cùng cũng chiếm được trầm mặc quyền trượng... Cuối cùng cũng có một bảo vật nơi tay, không thử thử một chút sao?
Bây giờ Nhạc Dương có thể mơ hồ cảm nhận được áp lực.
Một nam nhân cường tráng đi tán gái sau đó cùng mỹ nữ làm chút chút chuyện thích thú, nhưng kiên trì lắm cũng chỉ được ba phút đồng hồ liền sớm xuất…, cơ thể lập tức mềm nhũn, khiến cho nam tử vô cùng tự ti, bình thường đều trốn biệt không dám gặp người. Kéo dài a kéo dài, nếu như nam tử đó có thể kiên trì ba giờ, hắn còn sợ tiểu dùng quái vật sao? Hắn đã sớm trên giường, không đúng, là trên chiến trường, một chiêu tất sát bạo tận tất cả hoa cúc của các tiểu quái vật! Đồng dạng, nếu như vòng bảo hộ phòng ngự tuyệt đối màu vàng này có thể kéo dài mười giờ, mà không phải là mười phút đồng hồ, thì Nhạc Dương đồng học có thể chậm rãi tập hợp đủ trầm mặc quyền trượng cùng thất minh phù thạch, lại uống một chén trà, ăn xong một bữa cơm, cuối cùng ngủ một giấc, sau cùng mới chiến cùng chimera ba đầu cũng không muộn.-Trucxinh-(= =!, ặc, so sánh của Dương ca đúng là có một không hai…)
Vấn đề là, bây giờ vòng bảo hộ phòng ngự chỉ còn lại có một phút đồng hồ.
Bây giờ trong nội tâm Nhạc Dương rất như phát điên, rất muốn bứt hết tóc của mình.
Tại sao vòng bảo hộ biến mất, mình vẫn không cách nào trực tiếp tham gia chiến đấu đi? Chờ hắn lao ra lối đi, lúc tiến vào thiên điện bên phải, vòng bảo hộ đã biến mất. Mới đầu trong nội tâm Nhạc Dương mừng thầm, cái vỏ trứng gà phát sáng này coi như xong, mình có lẽ có thể tham chiến! Nhưng là không nghĩ tới, hắn vừa thử nhấc tay thì phát hiện thân thể của mình dường như bị một loại lực lượng vô hình phong ấn... Lực lượng trong cơ thể của hắn không giảm, nhưng không có biện pháp phát ra, không có biện pháp công kích. Nhạc Dương định vung quyền hướng trước mặt xuất ra một quyền, nhưng phát hiện quả đấm của mình vẫn không nhúc nhích, giống như có bàn tay vô hình gắt gao kéo cánh tay của mình!
Theo pháp tắc ở tinh vực, ở trong cung Bạch Dương này, cho dù là võ giả mất đi vòng bảo hộ phòng ngự, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng tự bảo vệ mình, mà không cách nào công kích.
Chỉ có chiến thú mới có thể tiến hành công kích, mới có thể tham dự chiến đấu...
"Chết thì chết!" Nhạc Dương không có đủ thời gian lại đi tìm viên thất minh phù thạch kia, bởi vì hắn phát hiện trường thương bộ dáng ‘trầm mặc quyền trượng’ trong tay này cũng là có thời hạn .
Nhạc Dương phi thân lên cao, đem trường thương cắm ở sân bên cạnh.
Nhất thời, một đạo bạch quang thoáng hiện ở trên trường thương, ngay lập tức toàn bộ trường giác đấu sáng như ban ngày.
Cuối cùng khuếch tán mở ra bốn phía, tạo thành một cái vòng sóng xung kích hình tròn.
Đầu rồng bên trái chimera ba đầu há mồm ra nhưng không cách nào phun dịch độc, vô số dịch axít màu xanh biếc tràn ra ở miệng của nó rơi trên mặt đất, nó thế nhưng không có cách nào hướng Nhạc Dương bên này phun độc. Đầu rồng lắc lư không ngừng, tựa hồ bị cái gì đó trói miệng lại, phi thường khó chịu lắc lư giãy dụa, hết lần này tới lần khác cũng không có chút nào hiệu quả.-Trucxinh-
Trong nội tâm Nhạc Dương lập tức vui vẻ, cái trường thương này quả nhiên là trầm mặc quyền trượng chân chính!
Xung quanh trầm mặc quyền trượng hào quang màu trắng từng đợt từng đợt khuếch tán... Nhạc Dương cảm giác được, thời hạn lớn nhất của nó chỉ có mười phút đồng hồ, nói cách khác, nếu như trong mười phút đồng hồ, lấy không được đầu chimera ba đầu kia, thì mình liền gặp nguy hiểm. Hôi Thái Lang sớm đi ra, nhưng nó không dám hướng chimera ba đầu xông lên, chẳng qua là trốn ở phía xa, hướng về phía chimera ba đầu không ngừng thấp giọng rống.
Cái bóng Man Ngưu không sợ xông lên.
Đầu sư tử ở giữa phun ra một đoàn liệt diễm nóng rực hướng cái bóng Man Ngưu, có thể cái bóng Man Ngưu căn bản không biết né tránh, nàng trực tiếp xông vào, nhảy lên cao, hai tay nắm thành quyền, hung hăng nện lên trên đầu liệt diễm sư.
Liệt diễm sư bị đau, ngửa mặt lên trời rít gào.
Bởi vì thời hạn cái bóng người khổng lồ gia trì lực lượng đã hết, nếu không sau khi Liệt diễm sư ăn một kích kia của cái bóng Man Ngưu, thì đã bị thương nặng hơn!
Đầu rồng kia không cách nào phun độc dịch, nó lập tức chuyển tới đây, hỗ trợ công kích, hướng cái bóng Man Ngưu hung hăng cắn. Nhưng là nó không biết, Nhạc Dương chờ chính là bây giờ, chờ đúng vào thời điểm nó chuyển đổi mục tiêu công kích liền tung ra một sát.
Tiểu Văn Lệ cùng hắn tâm ý tương thông, quang hoa cùng mùi thơm tỏa ra, cầu vòng biến ảo xuất hiện.
Hai lưỡi dao phát ra băng sương trong tay nhỏ của nàng chém mạnh vào trên cổ đầu rồng, vết thương không sâu, bất quá hàn khí trên hai lưỡi dao mạnh mẽ phát tán, đem toàn bộ không gian trong trường giác đấu biến thành băng thiên tuyết địa. Cái đầu rồng trông dữ tợn kia hoàn toàn bị hàn khí đóng băng, đầu tiên là động tác bị trì hoãn, miệng khổng lồ đang cắn loạn dần chậm chạp, trước lúc kịp cắn trúng cái bóng Man Ngưu cả cái đầu hoàn toàn bị đóng băng , biến thành một cái đầu rồng khắc bằng băng.-Trucxinh-
Uy lực băng sương của song dao vô cùng kinh khủng, đừng nói nó chẳng qua chỉ là một con chimera ba đầu hoàng kim cấp sáu, cho dù là địa ngục Ma vương Cáp Tân cường đại, bị trúng một chém này, cánh tay cũng lập tức đông lạnh tốc độ chậm như ốc sên.
Nhìn thấy một đao kia của Tiểu Văn Lệ, trong nội tâm Nhạc Dương phi thường kích động.
Quả nhiên không hổ là kim cương cấp tiểu la lỵ, chính là ngưu bức a, mặc dù bây giờ còn là ấu thể, mới có cấp một, nhưng đối mặt với chimera ba đầu hoàng kim cấp sáu, vừa ra tay liền phong bế đầu rồng, so sánh với dùng trầm mặc quyền trượng vẫn còn tốt hơn chán! Biết sớm như vậy, căn bản không cần lao lực đi tìm trầm mặc quyền trượng mà đi bên phải tìm kiếm thất minh phù thạch thì tốt hơn.
Nhạc Dương nhìn thoáng qua đầu bạch dương bên phải, đầu bạch dương này cũng không có phát động công kích.
Nhưng trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy đầu bạch dương không có bất kỳ ý đồ công kích này mới thật sự là mạnh, mới thực sự là đại nhân vật chân chính khủng bố nhất... Không có thất minh phù thạch tới khắc chế đầu bạch dương này, kết quả cuộc chiến đấu cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp