Triệu Hoán Sư Phỉ La Na
Chương 4
Editor: Dâu Tây Nhỏ
Lần thứ hai Phỉ La Na tỉnh lại, phát hiện thân thể của chính mình còn ngâm mình phơi nắng trong một dòng suối nhỏ, đầu gối lên trên một vật thể mềm mại. Toàn thân đều bị Ma lang thanh rửa, thậm chí nơi hạ thân cũng không biết có vật khác thường tồn tại.
Nàng chống đỡ thân thể đứng dậy, nghiêng đầu sang chỗ khác, liền phát hiện Ma lang đang ghé vào bên người nàng, đem móng vuốt trở thành gối đầu để cho nàng nằm. Khuôn mặt Phỉ La Na hơi đỏ hồng, sau hai lần hoan ái, nàng cùng Ma lang quan hệ hiển nhiên không phải đơn giản như vậy. Nhìn Ma lang, nàng có chút thẹn thùng đứng lên, đi đến bờ biển, dùng một cái ma pháp nhỏ, chậm rãi dang hai tay hong khô nước trên người, sau đó từ trong không gian giới lấy ra một bộ quần để áo thay.
Phỉ La Na chính là một ma pháp sư, cái nhẫn này bất quá là sản phẩm do sư phụ nàng làm ra, không gian rất nhỏ, cũng không thể cất chứa được nhiều đồ vật, đối với cấp bậc ma pháp sư của nàng mà nói, có thể có cái không gian giới này đã là rất tốt. Đổi xong quần áo, Phỉ La Na nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy Ma lang đang hướng phía nàng chạy tới. Lúc này, nàng mới có thể đánh giá Ma lang, nó có cái đầu phi thường cao, cho dù nàng đứng, so với nó cũng chỉ cao tới một nửa, cũng khó trách cái đó của nó to như vậy.
Phỉ La Na đỏ mặt, tiếp tục nhìn, Ma lang có một lông đen đến tỏa sáng, trên trán còn có một kim sắc hình trăng khuyết, theo sự hiểu biết của nàng, dấu hiệu đó là của Đầu lang đi? ── nàng cư nhiên gọi đến đây một con Ma lang thủ lĩnh vực sâu, còn... Còn dùng thân thể trả nợ?
Phỉ La Na bỗng nhiên cảm thấy sự tình thật quỷ dị, một thủ lĩnh Ma lang, nói như vậy nó cũng không phải là ma thú phổ thông, chúng nó nhất định đã có trí tuệ, nếu tiến hóa hơn nữa, thậm chí có thể cùng nhân loại giao lưu thông qua ý thức. Trong lòng Phỉ La Na dần bình tĩnh, tối thiểu nàng biết đối phương không phải chỉ thuần túy là dã thú, đây là một chuyện tốt.
Đang lúc Phỉ La Na chìm trong suy nghĩ của chính mình tình, Ma lang tiến lại gần, cọ cọ nàng, dùng đầu lưỡi liếm mặt của nàng, tựa hồ như đang làm nũng? Phỉ La Na cười cười, vươn tay nhu nhu đầu của nó, dùng mặt mình cọ cọ mặt của hắn. Ma lang quả nhiên thực rất thích phương thức ở chung như vậy, chiếc đuôi giống như con chó nhỏ lay động một chút, ngồi xổm người xuống, nhìn Phỉ La Na, sau đó nhìn về phía sau lưng mình, ý bảo Phỉ La Na ngồi lên lưng nó. Tuy rằng lần thứ hai hoan ái không có gì thống khổ, nhưng rốt cục cũng không làm được lâu lắm, hai đùi Phỉ La Na đích xác không thích hợp đi đường dài, liền thuận theo ý tứ của Ma lang, leo lên ngồi ở trên lưng hắn, mềm nhẹ cầm lấy bộ lông của nó, tùy ý nó đứng dậy, sau đó chậm rãi đi.
Phỉ La Na tới đây để tìm một con thú trong sạch, nhưng nàng cũng không biết trong khu rừng rậm này rốt cuộc địa phương nào có, huống hồ hiện tại cũng không phải nàng đi, Ma lang muốn đi đâu nàng cũng không biết, chẳng qua nếu nó không thương tổn nàng, thực lực của nó tại đại lục này trong tất cả các ma thú ở khu rừng cũng coi như đứng đầu, như vậy có đi nơi nào cũng không hề gì.
Vì thế Phỉ La Na nhàn nhã ngồi ở trên lưng “Bạn tình", thưởng thức phong cảnh nơi khu rừng rậm, thường thường còn thử nghiệm một cái ma pháp nhỏ, tạo ra một ít hoa quả hoặc những đồ vật khác, cùng Ma lang đồng thời ăn. Ma lang là động vật ăn thịt đại khái từ nhỏ tới bây giờ lần đầu tiên được người khác đút cho ăn hoa quả, chỉ là xem bộ dáng nó cũng thật cao hứng. Một người một lang đi thực khoái trá, cho tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Ma lang liền rời đến bên dòng suối, chui vào trong rừng rậm, không để cho mỹ nhân trên lưng phải phơi nắng. Săn sóc kĩ lưỡng như vậy liền chiếm được sự tán thưởng của Phỉ La Na, nàng thập phần thích thú nhu nhu đầu Ma lang. Bất quá Ma lang hiển nhiên cũng không thấy đủ, muốn hơn nữa, số hoa quả này ăn cũng không thể no bụng, Ma lang liền dừng cước bộ, thân mình cúi xuống ý bảo Phỉ La Na xuống dưới, lại nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, tựa hồ đang cảnh cáo nàng không được rời đi, mới xoay thân chạy về phía trước.
Phỉ La Na đích thật cũng không thể rời đi, hai lần cuồng dã tình ái kia khiến cho hai chân nàng đau nhức, chỉ có thể vịn vào thân cây ngồi ở một trên tảng đá lớn, nhàn nhàn quan sát chung quanh, chờ Ma lang trở về.
Không bao lâu, Ma lang kéo một con mồi tương đối lớn trở về. Phỉ La Na vừa thấy, trong lòng liền cả kinh, đây là một con báo tuyết, cũng là sinh vật hệ băng, xem như tương đương với ma thú cao cấp, nàng không ăn thịt báo tuyết bao giờ, bất quá nhìn bộ dáng của Ma lang, hiển nhiên đây là cơm trưa của hắn. Phỉ La Na suy nghĩ một chút, nhìn Ma lang đang muốn dùng móng vuốt xé con ma thú đó, vội vàng phất phất tay, giơ đũa phép dùng ma pháp phượng hệ, đem da lông của con báo tuyết lột xuống, sau đó mới bảo Ma lang tiếp tục ăn cơm, nàng bắt đầu tẩy trừ phần da lông. Thứ này có thể bán được không tiền!
Ma lang quay đầu, tựa hồ cũng nhìn thấu ý đồ của Phỉ La Na,“Ngô" một tiếng sau đó tiếp tục cúi đầu hưởng thụ cơm trưa của chính mình. Đợi cho hắn ăn xong rồi, mới hướng về phía Phỉ La Na nhe răng một cái, cảnh cáo nàng không cần thưởng thức bộ da lông kia nữa, đồng thời còn quơ quơ thân thể của chính mình, hiển nhiên đang khoe bộ lông bóng loáng xinh đẹp.
Phỉ La Na cười khúc khích, nhìn hiểu động tác này, liền đem da lông thu vào trong chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, dùng một cái ma pháp hệ thủy, cấp Ma lang rửa sạch thịt vụn cùng vết máu trên răng nanh của hắn, giống như oán giận nói.
“ Da lông của ngươi coi như cũng được nhưng cũng sẽ không lột xuống dưới cho ta bán a!"
Lần thứ hai Phỉ La Na tỉnh lại, phát hiện thân thể của chính mình còn ngâm mình phơi nắng trong một dòng suối nhỏ, đầu gối lên trên một vật thể mềm mại. Toàn thân đều bị Ma lang thanh rửa, thậm chí nơi hạ thân cũng không biết có vật khác thường tồn tại.
Nàng chống đỡ thân thể đứng dậy, nghiêng đầu sang chỗ khác, liền phát hiện Ma lang đang ghé vào bên người nàng, đem móng vuốt trở thành gối đầu để cho nàng nằm. Khuôn mặt Phỉ La Na hơi đỏ hồng, sau hai lần hoan ái, nàng cùng Ma lang quan hệ hiển nhiên không phải đơn giản như vậy. Nhìn Ma lang, nàng có chút thẹn thùng đứng lên, đi đến bờ biển, dùng một cái ma pháp nhỏ, chậm rãi dang hai tay hong khô nước trên người, sau đó từ trong không gian giới lấy ra một bộ quần để áo thay.
Phỉ La Na chính là một ma pháp sư, cái nhẫn này bất quá là sản phẩm do sư phụ nàng làm ra, không gian rất nhỏ, cũng không thể cất chứa được nhiều đồ vật, đối với cấp bậc ma pháp sư của nàng mà nói, có thể có cái không gian giới này đã là rất tốt. Đổi xong quần áo, Phỉ La Na nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy Ma lang đang hướng phía nàng chạy tới. Lúc này, nàng mới có thể đánh giá Ma lang, nó có cái đầu phi thường cao, cho dù nàng đứng, so với nó cũng chỉ cao tới một nửa, cũng khó trách cái đó của nó to như vậy.
Phỉ La Na đỏ mặt, tiếp tục nhìn, Ma lang có một lông đen đến tỏa sáng, trên trán còn có một kim sắc hình trăng khuyết, theo sự hiểu biết của nàng, dấu hiệu đó là của Đầu lang đi? ── nàng cư nhiên gọi đến đây một con Ma lang thủ lĩnh vực sâu, còn... Còn dùng thân thể trả nợ?
Phỉ La Na bỗng nhiên cảm thấy sự tình thật quỷ dị, một thủ lĩnh Ma lang, nói như vậy nó cũng không phải là ma thú phổ thông, chúng nó nhất định đã có trí tuệ, nếu tiến hóa hơn nữa, thậm chí có thể cùng nhân loại giao lưu thông qua ý thức. Trong lòng Phỉ La Na dần bình tĩnh, tối thiểu nàng biết đối phương không phải chỉ thuần túy là dã thú, đây là một chuyện tốt.
Đang lúc Phỉ La Na chìm trong suy nghĩ của chính mình tình, Ma lang tiến lại gần, cọ cọ nàng, dùng đầu lưỡi liếm mặt của nàng, tựa hồ như đang làm nũng? Phỉ La Na cười cười, vươn tay nhu nhu đầu của nó, dùng mặt mình cọ cọ mặt của hắn. Ma lang quả nhiên thực rất thích phương thức ở chung như vậy, chiếc đuôi giống như con chó nhỏ lay động một chút, ngồi xổm người xuống, nhìn Phỉ La Na, sau đó nhìn về phía sau lưng mình, ý bảo Phỉ La Na ngồi lên lưng nó. Tuy rằng lần thứ hai hoan ái không có gì thống khổ, nhưng rốt cục cũng không làm được lâu lắm, hai đùi Phỉ La Na đích xác không thích hợp đi đường dài, liền thuận theo ý tứ của Ma lang, leo lên ngồi ở trên lưng hắn, mềm nhẹ cầm lấy bộ lông của nó, tùy ý nó đứng dậy, sau đó chậm rãi đi.
Phỉ La Na tới đây để tìm một con thú trong sạch, nhưng nàng cũng không biết trong khu rừng rậm này rốt cuộc địa phương nào có, huống hồ hiện tại cũng không phải nàng đi, Ma lang muốn đi đâu nàng cũng không biết, chẳng qua nếu nó không thương tổn nàng, thực lực của nó tại đại lục này trong tất cả các ma thú ở khu rừng cũng coi như đứng đầu, như vậy có đi nơi nào cũng không hề gì.
Vì thế Phỉ La Na nhàn nhã ngồi ở trên lưng “Bạn tình", thưởng thức phong cảnh nơi khu rừng rậm, thường thường còn thử nghiệm một cái ma pháp nhỏ, tạo ra một ít hoa quả hoặc những đồ vật khác, cùng Ma lang đồng thời ăn. Ma lang là động vật ăn thịt đại khái từ nhỏ tới bây giờ lần đầu tiên được người khác đút cho ăn hoa quả, chỉ là xem bộ dáng nó cũng thật cao hứng. Một người một lang đi thực khoái trá, cho tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Ma lang liền rời đến bên dòng suối, chui vào trong rừng rậm, không để cho mỹ nhân trên lưng phải phơi nắng. Săn sóc kĩ lưỡng như vậy liền chiếm được sự tán thưởng của Phỉ La Na, nàng thập phần thích thú nhu nhu đầu Ma lang. Bất quá Ma lang hiển nhiên cũng không thấy đủ, muốn hơn nữa, số hoa quả này ăn cũng không thể no bụng, Ma lang liền dừng cước bộ, thân mình cúi xuống ý bảo Phỉ La Na xuống dưới, lại nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, tựa hồ đang cảnh cáo nàng không được rời đi, mới xoay thân chạy về phía trước.
Phỉ La Na đích thật cũng không thể rời đi, hai lần cuồng dã tình ái kia khiến cho hai chân nàng đau nhức, chỉ có thể vịn vào thân cây ngồi ở một trên tảng đá lớn, nhàn nhàn quan sát chung quanh, chờ Ma lang trở về.
Không bao lâu, Ma lang kéo một con mồi tương đối lớn trở về. Phỉ La Na vừa thấy, trong lòng liền cả kinh, đây là một con báo tuyết, cũng là sinh vật hệ băng, xem như tương đương với ma thú cao cấp, nàng không ăn thịt báo tuyết bao giờ, bất quá nhìn bộ dáng của Ma lang, hiển nhiên đây là cơm trưa của hắn. Phỉ La Na suy nghĩ một chút, nhìn Ma lang đang muốn dùng móng vuốt xé con ma thú đó, vội vàng phất phất tay, giơ đũa phép dùng ma pháp phượng hệ, đem da lông của con báo tuyết lột xuống, sau đó mới bảo Ma lang tiếp tục ăn cơm, nàng bắt đầu tẩy trừ phần da lông. Thứ này có thể bán được không tiền!
Ma lang quay đầu, tựa hồ cũng nhìn thấu ý đồ của Phỉ La Na,“Ngô" một tiếng sau đó tiếp tục cúi đầu hưởng thụ cơm trưa của chính mình. Đợi cho hắn ăn xong rồi, mới hướng về phía Phỉ La Na nhe răng một cái, cảnh cáo nàng không cần thưởng thức bộ da lông kia nữa, đồng thời còn quơ quơ thân thể của chính mình, hiển nhiên đang khoe bộ lông bóng loáng xinh đẹp.
Phỉ La Na cười khúc khích, nhìn hiểu động tác này, liền đem da lông thu vào trong chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, dùng một cái ma pháp hệ thủy, cấp Ma lang rửa sạch thịt vụn cùng vết máu trên răng nanh của hắn, giống như oán giận nói.
“ Da lông của ngươi coi như cũng được nhưng cũng sẽ không lột xuống dưới cho ta bán a!"
Tác giả :
Hắc Hồ Tiêu