Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 2 - Chương 26: Không cần lo lắng, hết thảy có ta

Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 2 - Chương 26: Không cần lo lắng, hết thảy có ta

Vương Bá Thiên biến sắc mặt làm mọi người nhìn sửng sốt, Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười nhìn Vương Bá Thiên ôm chân mình, tức giận nói: “Ngươi trước buông tay, trước đứng lên."

“Ta không! Đại tỷ, ngươi không đáp ứng ta, ta liền không đứng dậy." Vương Bá Thiên ôm chặt chân Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng kiên định. Lão cha nói là khắc vào trong khung, nhất định phải kiếm đùi thô nhất để ôm!

“Đại tỷ, ta cũng…" Hùng Đại Lực quăng bao bố, định xông lên ôm một chân khác của Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt rốt cục thay đổi: “Đừng, đừng tới đây. Ta, ta đáp ứng, mau đứng lên."

“Tốt, đại tỷ, về sau chúng ta chính là tiểu đệ của ngươi. Có chuyện gì cứ việc phân phó." Bá vương thiên lập tức đứng lên, vươn tay vỗ ngực.

“Phải, đại tỷ, có chuyện gì cứ việc phân phó." Hùng Đại Lực vươn bàn tay to, cũng vỗ ngực nói.

“Tốt lắm, chúng ta đi vào trước." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai kẻ dở hơi, buồn cười nói.

Cái này, Vương Bá Thiên cùng Hùng Đại Lực tâm thả xuống, sau đó Hùng Đại Lực khiêng bao bố đi theo mặt sau. Vương Bá Thiên còn lại là cười ánh mắt híp thành một đường.

Vào đại sảnh, liền nhìn thấy Lam lão gia ngồi ở phía trên, đang nhàn nhã uống trà. Vừa thấy đến bọn họ tiến vào, liền cười ha ha: “Đánh xong?"

“Xong rồi." Lam Vũ Hạo kích động nói, còn vung cánh tay. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người đến Lam gia gây sự, làm cho Lam Vũ Hạo hưng phấn đâu.

“Đánh thích không?" Lam lão gia hỏi.

“Thích muốn chết." Lam Vũ Hạo vui sướng trả lời.

“Ta hỏi là đối phương bị đánh có thích không?" Lam lão gia trừng mắt nhìn Lam Vũ Hạo, “Đều đến cửa khi dễ chúng ta, không đánh bọn họ làm sao bọn họ nhớ kỹ?"

“Thích, đó là muốn chết dục tiên a, ha ha." Lam Vũ Hạo đắc ý nói.

Lam lão gia vừa lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Bá Thiên và Hùng Đại Lực, trước cửa hắn liền chú ý tới hai người này. Trong lòng đoán Vũ Hạo cùng Hà thị lang xung đột có thể là vì hai người này.

“Đúng rồi, hai vị này là?" Lam lão gia nhìn Vương Bá Thiên và Hùng Đại Lực hỏi.

“Hai vị này là ta ở Mộ Dã rừng rậm lịch lãm kết giao bằng hữu, lần này đến tìm Minh Nguyệt." Lam Vũ Hạo trả lời.

“Lão gia có lễ, tại hạ Vương Bá Thiên." Vương Bá Thiên thu hồi chiết phiến, nho nhã lễ độ nói, một bộ tài tử phong lưu, nhưng thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

“Ta tên là Hùng Đại Lực, cây cỏ là ta đưa cho đại tỷ, ngươi thích cứ việc lấy." Hùng Đại Lực lúc này cũng đoán được người trong thành giống như thật sự thực thích mấy thứ này, dường như hiến vật quý đổ lên bàn.

“Này, đây là…" Lão gia sống cả đời, còn cho tới bây giờ chưa thấy qua dược liệu như thế, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chờ nghe Lam Vũ Hạo nói lai lịch của hai người, lại trong lòng rung động.

Lúc này hạ nhân dâng trà, Hùng Đại Lực đi cả buổi, đã sớm khát, cũng bất chấp nóng, uống, ngay cả lá trà đều nuốt không còn một mảnh, vẻ mặt đau khổ nói: “Bá Thiên ca, khó uống, ngươi không phải nói trong thành có cái gì kêu là trà uống tốt lắm sao, lão gia keo kiệt, không chịu cho ta uống."

“Khờ hóa, ngươi uống không phải là trà sao?" Vương Bá Thiên cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng mắng một câu, giả vờ giả vịt bưng nước trà thổi mấy hơi, uống một ngụm nhỏ, nửa híp mắt, rung đùi đắc ý nửa ngày, “Trà ngon, trà ngon!" Nói thật hắn trước kia ở nhà chỉ có lão cha uống qua ngoạn ý này, chính mình cho tới bây giờ không uống qua, căn bản không phẩm ra vị gì, nói sau cũng khát lợi hại, bưng chén trà chỉ có thể uống một ngụm nhỏ, thật sự khó chịu.

“Đây là trà, cũng không thế nào uống ngon." Hùng Đại Lực cầm chén trà, dùng ngón tay lại dính một chút bỏ vào trong miệng, thành thật nói.

“Các vị chê cười, Nhị đệ ta chưa thấy qua quen mặt, lần này vốn không nghĩ dẫn hắn đi, nhìn hắn còn có vài phần cậy mạnh, cho nên dùng làm cu li." Vương Bá Thiên xấu hổ đến hận không thể tìm tìm cái lỗ chui xuống, cố gắng giả bộ phong phạm của cao nhân lánh đời.

“Không có việc gì, không có việc gì." Lam lão gia nhìn vẻ mặt của Vương Bá Thiên, cố nén không cười ra tiếng.

“Lão gia, gọi người đem nước trái cây lên đi. Còn có, bọn họ cũng đói bụng, chuẩn bị thức ăn đi." Gia Cát Minh Nguyệt cười, Vương Bá Thiên cùng Hùng Đại Lực thật là hai kẻ dở hơi, có bọn họ, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy không khí rất thoải mái.

“Tốt, đi thôi, đi nhà ăn." Lam lão gia nói xong vẫy tay kêu hạ nhân chuẩn bị nước trái cây và thức ăn đến nhà ăn đi. Kết quả, Lam lão gia cho người chuẩn bị nước trái cây và thức ăn quả nhiên là thứ hai người thích, uống một ly lại một ly, mà thức ăn lại làm bọn họ mặt mày hớn hở. Hai người trong lòng càng phát ra khẳng định, đi theo Minh Nguyệt có tiền đồ.

“Gia gia, Hà Chính Thái nghe nói là người Võ Vân Tông." Lam Vũ Phàm lo lắng nói. Nếu chính là đánh Hình Bộ thị lang, lấy lão gia uy vọng, việc này không cần lo lắng, nhưng nhấc lên Võ Vân Tông, trong lòng còn có điểm không yên, kia là tông môn lánh đời mạnh hơn các quốc gia đại lục, ngay cả hoàng thất đều xem ánh mắt bọn hắn làm việc.

“Phải." Lam lão gia sớm biết, thản nhiên đáp.

“Võ Vân Tông rất giỏi sao, ta xem người nọ thực lực cũng không có mạnh." Hùng Đại Lực bẻ ngón tay, không cho là đúng nói.

“Hà Chính Thái thân mình tư chất không xuất chúng, chính là năm đó gặp gỡ một đệ tử Võ Vân Tông ra ngoài lịch lãm bị trọng thương, ngẫu nhiên thiện tâm ra tay cứu trợ, mà người này vừa vặn lại là đệ tử thân truyền của tông chủ Võ Vân Tông, cho nên Hà Chính Thái mới được đặc biệt tuyển làm đệ tử ngoại môn, tu luyện nhiều năm, có thể luyện đến phần này cũng không dễ dàng." Lam lão gia mang theo vài phần khinh thường, lại nói tiếp, “Bất quá Võ Vân Tông là một trong ba tông môn lánh đời đứng đầu đại lục, nội tình mạnh hơn nhiều lần so với Thiên Hành Tông, thực lực cũng không phải là các ngươi tưởng là yếu."

“Vậy không phải không xong?" Vương Bá Thiên sợ hãi sáp một câu. Hắn nghe ra, hôm nay người nọ giống như không đơn giản a, đây là lão cha nói có hậu trường sao? Bất quá, chính mình giống như cũng có hậu trường a. Vương Bá Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng tức khắc đại định.

“Có cái gì lo lắng, Võ Vân Tông thì thế nào, cho dù thiên vương lão tử, tưởng khi dễ đến trên đầu Lam gia ta sao!" Từ khi hai huynh đệ Lam gia phục hồi như cũ, Lam Ngọc Hồng tâm tình càng ngày càng tốt, trên người lại khôi phục vài phần hào khí khi trẻ tuổi. Như vậy Lam Ngọc Hồng, mới là chân chính Uy Ninh Vương, trụ cột Lĩnh Nam quốc.

Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, ngữ khí vân đạm phong khinh, nhưng mi gian ngạo nghễ: “Lão gia nói rất đúng, Võ Vân Tông có năng lực như thế nào? Không cần lo lắng, hết thảy có ta." Chỉ là một câu đơn giản, đã có khí thế ngập trời, làm cho tâm mọi người nháy mắt yên ổn.

. . .

Dùng cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Hạo mang theo huynh đệ Vương Bá Thiên đi dạo một vòng trong thành, mang theo bọn họ thấy từng trải, thuận tiện cấp hai người làm bộ quần áo vừa người, bằng không nhìn Hùng Đại Lực thật sự khó chịu.

Huynh đệ Vương Bá Thiên một đường cưỡi ngựa xem hoa vui chơi, cảm khái một phen, khó trách lão cha không để mình đến trong thành du lịch, thế giới bên ngoài thật đúng là phấn khích.

Lúc này, một nhà Hà thị lang đến Lam phủ gây chuyện cũng thông qua các loại con đường ở kinh thành truyền bá. Làm mọi người kinh ngạc là Hà gia còn có một vị Nhị lão gia ở Võ Vân Tông, mà càng làm người ta kinh ngạc là, cho dù là người Võ Vân Tông đến Lam gia giống như chỉ có bị đánh.

Bình dân không biết sâu cạn, nghe lời đồn đãi liên tục dựng thẳng ngón tay cái: không hổ là Uy Ninh Vương của Lĩnh Nam quốc chúng ta, gừng càng già càng cay, Võ Vân Tông thì thế nào, đừng tưởng rằng trụ cột dày liền dám kiêu ngạo, đến đây chỉ có bị đánh.

Mà biết rõ người biết bối cảnh của Võ Vân Tông lại vì Lam gia âm thầm lo lắng, tông môn lánh đời muốn thật sự động chân hỏa, một cái Lam gia, chỉ sợ cũng ngay cả hoàng thất Lĩnh Nam quốc đều phải nhượng mấy phần.

Chuyện này nghe nói sau lại còn nháo đến trong triều đình, Hà thị lang hai mắt gấu trúc cùng vài vị quan viên giao hảo tốt buộc tội Lam lão gia, nói hắn dung túng tôn tử hành hung ấu đả trọng thần triều đình, thỉnh cầu hoàng thượng nghiêm trị.

Lão gia sương mù lão thị, nói chính mình cái gì đều không có nhìn đến, thỉnh hoàng thượng nghiêm tra, nếu điều tra ra thật sự là tôn nhi bất tài của hắn động thủ đả thương Hà thị lang, cùng lắm chính mình bất cứ giá nào để cho Hà thị lang đánh lại.

Lão gia mới nói ra, vài tên thuộc hạ cũ trong quân nay cũng là nhân vật quan trọng trong triều liền nhảy ra, xăn tay áo định cùng Hà thị lang liều mạng. Một đám đàn ông lớn tuổi ngay tại triều đình khóc lóc om sòm, cuối cùng ngay cả hoàng thượng đều không có biện pháp, việc này đành phải không giải quyết được gì.

Sau đó hoàng thượng ở trong lòng thầm mắng Hà thị lang vài câu: cũng không có việc gì ngươi trêu chọc lão hóa kia làm gì? Thủ hạ của hắn là đám lão binh lính càn quấy không một cái là kẻ dễ bắt nạt, cho dù bị đánh trúng cũng liền cố nén đi, nháo ra cũng không sợ chê cười, ai làm cho chính ngươi đến nhà người khác gây sự? Xứng đáng!

Mấy ngày kế tiếp, kinh đô bình an vô sự, nhưng nghe nói trong nhà Hà thị lang không thái bình, hoặc là người nhà xuất môn bị đánh, hoặc là đêm khuya bị người ở cửa hắt phân. Người Hà gia sợ tới mức ngay cả đại môn cũng không dám ra, vừa đến ban đêm liền một nhà già trẻ tính cả gia đinh hộ vệ ở nhà tuần tra.

Hay nói giỡn, thủ hạ của Lam lão gia càn quấy, đều là người nào? Không sợ trời không sợ đất! Thủ đoạn bất hảo đến làm người ta giận sôi. Dám đụng thần trong mắt bọn họ, Lam lão gia, vậy chờ xem đi! Hà thị lang lúc này hối hận lúc ấy đầu óc nóng lên đi theo Hà Chính Thái đến Lam gia làm ầm ĩ.

. . .

Trong dãy núi phía bắc Lĩnh Nam quốc, một ngọn núi mây mù mờ mịt, xa xa nhìn lại, một tòa đình đài loáng thoáng, giống nhau phập phềnh ở trong tầng mây.

Võ Vân Tông, một trong ba trong môn thần bí nhất Thừa Trạch đại lục.

Hà Chính Thái đi dọc theo đường nhỏ lên tông môn, chuyện lúc trước một màn hiện lên trong óc, càng nghĩ càng giận, trên mặt tựa hồ đến bây giờ vẫn còn cảm nhận được đau đớn.

“Hà sư điệt, tại sao nhanh trở lại?" Vừa đến lưng chừng núi, một người trẻ tuổi khí thế hiên ngang nghênh diện mà đến, phía sau là một gã nam tử trung niên sắc mặt âm hàn.

“Hạng sư thúc, Vu sư thúc, các ngài cũng xuống núi?" Hà Chính Thái cung kính nói với hai người. Người trẻ tuổi tên là Hạng Trí Lâm, là đệ tử đóng cửa của đương đại tông chủ Võ Vân Tông, cũng là cháu ruột của tông chủ, bối phận so với Hà Chính Thái cao hơn, thân phận lại không giống bình thường.

“Thừa Thiên bảo hội không phải muốn tới sao? Sư phụ lão nhân gia để ta đi theo Vu sư huynh đi ra ngoài lịch lãm, thuận tiện cũng mang vài món bảo vật xem có thể đổi bảo bối hữu dụng hay không." Hạng Trí Lâm nói.

“Thừa Thiên bảo hội không phải còn vài năm sao?" Hà Chính Thái nghi hoặc nói.

“Sư phụ lão nhân gia nói lần này tựa hồ có biến hóa, cho nên tới." Hạng Trí Lâm nhìn Hà Chính Thái, đột nhiên di một tiếng, “Hà sư điệt, mặt ngươi sao lại thế này, hình như là bị người đánh?"

Hà Chính Thái nét mặt già nua đỏ, cũng không biết Gia Cát Minh Nguyệt dùng kình lực gì, trên mặt dấu tay đến bây giờ đều còn không có hoàn toàn biến mất, liếc mắt một cái đã bị Hạng Trí Lâm nhìn ra.

“Lão Hà, cũng không phải ta nói ngươi, đến Võ Vân Tông nhiều năm, tại sao còn không tiến bộ, sư phụ lão nhân gia nhìn ngươi rốt cục tu luyện đến linh hồn đỉnh núi, sợ tư chất ngươi quá kém không đỡ được thiên lôi thối thể, cho nên cho ngươi xuống núi về nhà nhìn xem, vạn nhất chết cũng coi như thấy người nhà cuối cùng một mặt, thuận tiện nhìn xem có thể giúp trong nhà liền giúp, miễn người khác nói Võ Vân Tông ta vô tình, nào biết nói trở về còn bị đánh, ngay cả mặt mũi Võ Vân Tông chúng ta đều bị ngươi làm mất hết." Hạng Trí Lâm lão khí hoành thu nói với Hà Chính Thái, không lưu một chút tình cảm. Hà Chính Thái vốn tư chất bình thường, dựa vào quan hệ vào Võ Vân Tông, vẫn là đệ tử ngoại môn, cho nên luôn luôn bị người khinh thường.

Hà Chính Thái bị người kỳ thị nhiều năm đã sớm tập thành thói quen, bất quá nghe xong lời này mặt nóng.

“Lão Hà, là người tông môn nào, thế nhưng ngay cả người Võ Vân Tông chúng ta cũng dám đánh, ta thay ngươi lấy lại công đạo." Nói chuyện là man tử trung niên đứng sau Hạng Trí Lâm, tên là Vu Dương, là đại đệ tử của tông chủ Võ Vân Tông, thực lực ở trong tông môn nổi bật, hơn nữa lại là đại đệ tử của tông chủ, cho nên uy vọng cực cao.

“Vu sư thúc, không phải tông môn khác, là Lam gia Lĩnh Nam quốc." Hà Chính Thái thành thật nói.

“Ngươi nói là Lĩnh Lam Quốc cái gì Vương gia?" Vu Dương biết thực lực của Hà Chính Thái, vốn tưởng rằng ngoại trừ bỏ người của tông môn khác thì bình thường thế tục khó có người là đối thủ của hắn, nào biết bị người của một vương phủ đả thương, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“Đúng vậy, vãn bối Hà gia có tôn nhi, trước đó vài ngày gặp hai người khiêng không ít dược liệu quý vào thành, tưởng mua xuống rồi từ ta hiến cho tông chủ lão nhân gia, nào biết lại bị đối phương không khỏi phân trần đánh, vãn bối mang theo tôn nhi đi lấy lại công đạo, gặp tất cả dược liệu đều là cực phẩm, trong đó có huyết cỏ linh chi ngàn năm, hà thủ ô sắp thành hình, ngọc sơn tham khó gặp, liền khuyên bọn họ đem dược liệu bán cho ta, nào biết đối phương khinh thường Võ Vân Tông, ta nhất thời không nhịn được động thủ, nhưng là hai tay nan địch bốn tay, cuối cùng bị ám toán. Nếu không phải đối phương vô sỉ đánh lén, ta cũng không đến mức… Ai, ta bị thương không có gì, chính là đã đánh mất mặt của Võ Vân Tông chúng ta. Ta thật sự không nên…" Hà Chính Thái đang nghĩ tới làm thế nào mới có thể ra khẩu ác khí này, thấy Vu Dương hỏi, liền thêm mắm thêm muối nói. Cuối cùng còn làm vẻ mặt bi thống. Bất quá, hiển nhiên hai người kia trọng điểm không phải mặt trên.

“Hà sư điệt, ngươi không có nhìn lầm, thật là linh dược?" Vu Dương kích động hỏi, nếu Hà Chính Thái nói không sai, này ngay cả Võ Vân Tông đều tìm không ra mấy thứ dược liệu cực phẩm a.

“Vãn bối ở Võ Vân Tông nhiều năm, tuy nói tư chất ngu dốt, nhưng điểm nhãn lực vẫn phải có."

“Hà sư điệt, đây là ngươi không đúng." Hạng Trí Lâm nói, “Linh dược ở trong tay bọn hắn chính là lãng phí, làm gì theo chân bọn họ vô nghĩa, trực tiếp đoạt, không được trực tiếp trở về đổi người, làm gì phiền toái nhiều như vậy."

“Sư đệ nói có lễ, những người đó làm sao có tư cách có được linh dược, vốn nên là vật của tông môn chúng ta, ngươi rất cổ hủ." Vu Dương không cho là đúng nói.

Hà Chính Thái nghe xong lời này ngược lại ngây ngẩn cả người, sớm biết bọn họ sẽ có thái độ như vậy, chính mình làm gì chịu hai bàn tay, trực tiếp trở về gọi người là được. Nghĩ đến đây, Hà Chính Thái lại không khỏi thở dài, nguyên lai cái gọi là tông môn lánh đời, cũng là nhược nhục cường thực, ai quyền mạnh thì người đó có lý, sở dĩ thế ngoại mờ mờ ảo ảo, bất quá là vì thế tục chướng mắt mà thôi, một khi coi trọng thì cường thủ hào đoạt.

“Tốt lắm Hà sư điệt, ngươi không cần trở về, trước theo chúng ta đi Thừa Thiên bảo hội, sau đó cùng đi Lam gia, ta muốn nhìn, Lam gia hắn rốt cuộc mạnh thế nào, dám chiếm lấy vật của tông chủ Võ Vân Tông." Vu Dương nói.

“Vâng, sư thúc." Hà Chính Thái trong lòng lau mồ hôi lạnh, chính mình tìm lý do muốn cướp dược liệu của người khác đã đủ vô sỉ, trước mắt vị này trực tiếp liền đem dược liệu đến danh nghĩa mình, lại nói ngược lại là người khác đoạt của hắn. Vị này lại vô sỉ a!

Người có thể vô sỉ, nhưng vô sỉ đến hiên ngang lẫm liệt ngay cả chính mình đều lừa qua, không thể không nói cũng là một loại năng lực. Bất quá Hà Chính Thái không có để trong lòng, dù sao mục đích của hắn chính là rửa nhục, về phần Vu Dương là muốn trắng trợn cướp hay là ám đoạt, cùng hắn đều không có quan hệ lớn.

. . .

Phía sau Gia Cát Minh Nguyệt không biết có người vô liêm sỉ đổi trắng thay đen gọi cứu binh muốn tìm nàng phiền toái, nàng hiện tại cả ngày đều ở trong phòng luyện kim của Uy Ninh Vương phủ bận việc.

“Lại thất bại." Gia Cát Minh Nguyệt ảo não ra phòng luyện kim, hướng đến phòng mình. Trên người mùi thuốc nồng đậm làm cho nàng phi thường không thoải mái, cho nên nàng chuẩn bị đi tắm thay quần áo.

Mở ra tủ quần áo, Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt, bàn tay đi vào lại đụng đến một cái lông xù vòng tròn, tựa hồ còn có cái đuôi.

Con chuột? ! Gia Cát Minh Nguyệt khóe mắt vừa kéo, cao thủ đế cấp cùng có ghê tởm con chuột hay không đó là hai việc khác nhau!

“Làm sao có thể có con chuột tiến vào?" Gia Cát Minh Nguyệt ghê tởm thiếu chút nữa phóng hỏa đốt, liền thấy vật nhỏ lông xù rụt trở về, sau đó, tủ quần áo chấn động, Hùng Đại Lực tươi cười xuất hiện, “Đại tỷ, ngươi thật lợi hại, lại tìm được ta. Bất quá, đại tỷ, chẳng lẽ ngươi thật sự như suất đại ca nói thực sắc? Suất đại ca nói ngươi luôn phi lễ hắn, ta còn không tin đâu. Hôm nay ta tin, ngươi đều là sờ mông người ta." Hùng Đại Lực nói xong còn xoay mông, thẹn thùng nói xong, “Đại tỷ, ta cảm thấy ta và ngươi, không phải thích hợp a. Đúng vậy, ta là sùng bái đại tỷ, nhưng, ta cảm thấy đại tỷ…"

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ: “Ai ở với ngươi chơi trốn tìm! Ai sờ mông ngươi! Muốn đánh a!" Nói xong một tay kéo Hùng Đại Lực tha ra, đánh một trận. Vừa đánh vừa hung tợn nghĩ nhất định phải hung hăng giáo huấn Phì Anh Vũ không biết tốt xấu, đều dạy Hùng Đại Lực hàm hậu một ít cái gì a? Loạn thất bát tao!

Thanh âm sợ hãi của Gia Cát Minh Nguyệt kinh động không ít người, ở Lam gia, địa vị của Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí không thua kém Lam Ngọc Hồng, vừa nghe đến thanh âm của nàng, nhất thời hơn phân nửa hộ vệ, gia đinh đều chạy tới trước cửa, nghe được tiếng rống giận của Gia Cát Minh Nguyệt cùng tiếng bạo ẩu cùng với tiếng kêu thảm thiết của Hùng Đại Lực, lại cùng nhau ngừng bước.

Một lát sau, cửa mở ra, thân ảnh cồng kềnh của Hùng Đại Lực bay ra, ngã mạnh trên mặt đất cứng rắn, mặt mũi bầm dập rất thê lương.

Nhìn Hùng Đại Lực thảm, tất cả hộ vệ, hạ nhân chẳng những không có một chút thương hại, ngược lại trong lòng nói thống khoái không nên lời, mấy ngày nay, bọn họ thật sự bị người này làm phiền. Bởi vì Hùng Đại Lực luôn xuất quỷ nhập thần yêu cầu cùng bọn họ chơi trốn tìm, bằng không khi bọn họ đi nhà xí, khi tắm rửa, khi hắc hưu. Hai cái trước hoàn hảo, cái sau là tai nạn chết người a. Nếu như bị kinh hách, nửa đời sau tính phúc nhân sinh liền hoàn toàn bị hủy. Nhưng người này trong nháy mắt lại biến mất, làm cho bọn họ căn bản không bắt được. Hơn nữa, cho dù bắt được có năng lực thế nào? Hắn nhưng là người của Gia Cát Minh Nguyệt. Hộ vệ, hạ nhân chỉ có trong lòng yy cảnh tượng đánh Hùng Đại Lực một trận, hiện tại cảnh tượng yy thực hiện, mọi người nhịn xuống không vỗ tay tỏ ý vui mừng sẽ không sai lầm rồi!

“Lần sau lại chạy đến trong phòng ta chơi trốn tìm, ta liền lột da của ngươi ra, biết không?" Gia Cát Minh Nguyệt quát.

Hùng Đại Lực vốn đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết, vừa nghe thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt liền xoay người nhảy lên, vui mừng nói: “Vậy ta về sau không ở trong phòng đại tỷ chơi trốn tìm, đổi nơi khác." Sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn hộ vệ cùng hạ nhân vây tới.

Vừa nghe lời này, hộ vệ cùng hạ nhân tâm tình thật vất vả mới tốt lên liền như thời tiết mùa hè chuyển mưa to.

“Cũng không đi! Lại quấy rầy người khác, không cho ăn ngon." Gia Cát Minh Nguyệt hung tợn nói.

Những lời này so với cái gì đều dùng được, Hùng Đại Lực lập tức chớp mắt vỗ ngực cam đoan sẽ không. Sau đó chạy đi tìm Phì Anh Vũ chơi.

Hùng Đại Lực mới vừa đi, hộ vệ cùng hạ nhân lui ra sau, Lam Vũ Phàm đến tìm Gia Cát Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt." Lam Vũ Phàm mỉm cười, cả người thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, ai cũng không nghĩ đến hắn cũng có một mặt ngoan tuyệt.

“Ân. Làm sao vậy? Có việc gì thế?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Vừa rồi đánh Hùng Đại Lực, cả người đổ mồ hôi, nàng hiện tại nghĩ tắm rửa.

“Tự nhiên có." Lam Vũ Phàm mỉm cười gật đầu. Nhìn mặt Gia Cát Minh Nguyệt đỏ, thì trong lòng tình tố chôn dấu rất sâu lại động.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại