Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 90-2: Tuyệt chiêu của Tiểu Nhục Hoàn, Tần gia bị diệt! (2)
Edit: Gió
“Không phải là ta không đối phó được bọn họ, chỉ là ta có vài phần kiêng kỵ người đứng sau lưng bọn họ, tạm thời chưa muốn cùng hắn trở mặt." Tần Thương Hải nói.
“Vậy ta lại càng không thể xuất thủ, ngay cả ngươi cũng phải kiêng kỵ, ta cần gì phải tự đi tìm phiền toái cho mình." Đại vu y khặc khặc cười, thậm chí ngay cả điều kiện cũng không hỏi đã vội cự tuyệt.
“Hóa ra, Đại vu y cũng biết sợ." Tần Thương Hải đã sớm đoán hắn sẽ có phản ứng như vậy, châm chọc nói.
“Có lẽ, ở chỗ các ngươi, ta thực sự biết sợ, còn trong Tử Vong Chi Hải này, ta chính là thần, vị thần khiến cho tất cả mọi người phải tôn kính, không người nào có thể khiến ta sợ hãi." Đại vu y tự tin nói, sau đó hơi cúi người, mắt nhìn chằm chằm Tần Thương Hải nói, “Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, Đại vu y ta tuyệt đối sẽ không bị những kẻ hèn hạ các ngươi lợi dụng."
“Nghe nói gần đây bộ lạc Nguyệt Thần các ngươi bị mấy bộ lạc khác liên thủ chèn ép, ngay cả ốc đảo Nguyệt Lượng cũng bị cướp mất, không biết có phải là sự thật không?" Tần Thương Hải đã dự tính trước nói. Hắn sớm biết Đại vu y sẽ cự tuyệt, nhưng tin tưởng, cuối cùng, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Đại vu y trầm mặc, các bộ lạc trong sa mạc không phải là một khối đại thiết bản, trong tương hỗ có tranh chấp, thậm chí có cả thù sâu như biển, đích thực gần đây, mười mấy bộ lạc chỗ hắn bị mấy đại bộ lạc liên thủ tấn công, ngay cả ốc đảo Nguyệt Lượng lớn nhất cũng bị cướp đi. Trong sa mạc, ốc đảo chính là mệnh nguyên (ngọn nguồn sinh mệnh), không có ốc đảo, bộ lạc của hắn sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt, mà hắn cũng sẽ chết trong tay những Đại vu y khác. Câu nói của Tần Thương Hải đã đâm trúng nỗi lo lớn nhất trong lòng Đại vu y.
“Nói điều kiện của ngươi nghe một chút." Đại vu y trầm giọng nói.
“Diệt trừ bọn họ, ta giúp các ngươi đoạt lại ốc đảo." Khí thế Tần Thương Hải biến đổi, tự tin mà uy nghiêm. Lấy thành vệ quân Đại Dụ thành trang bị kỹ lưỡng, lại thêm thực lực Tần gia hắn, muốn tiêu diệt toàn bộ những bộ lạc này thì khó, nhưng muốn đoạt lại một ốc đảo, dễ như trở bàn tay.
“Chưa đủ." Đại vu y lắc đầu.
“Thêm ốc đảo Lang Nhãn."
“Được." Hai mắt Đại vu y sáng lên, gật đầu một cái. Ốc đảo Lang Nhãn thuộc về bộ lạc đối địch, là mệnh nguyên của bộ lạc Lang Nhãn, còn có đồng cỏ tươi tốt và nguồn nước dồi dào trên ốc đảo Nguyệt Lượng. Một khi mình có được cả hai ốc đảo này, bộ lạc Nguyệt Thần bọn họ sẽ trở thành người mạnh nhất trong sa mạc, mà bộ lạc Lang Nhãn thù địch mấy đời sẽ tạm thời sa sút, sau đó sẽ bị những bộ lạc khác từng bước chiếm đoạt, thậm chí bị tiêu diệt hoàn toàn.
Quy luật sinh tồn của con người vốn là cá lớn nuốt cá bé. Mà trong sa mạc cằn cỗi, khắc nghiệt, chân lý này lại càng vĩnh viễn không đổi.
“Ta muốn tất cả mọi thứ trên người thiếu nữ này." Tần Thương Hải rút ra một bức tranh vẽ Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ chỉ nói.
“Thần sử của ta một khi xuất thủ, nàng sợ rằng ngay cả mảnh vụn cũng không còn." Đại vu y nói.
“Cái này ngươi không cần lo lắng, có thể lưu lại cái gì ta muốn cái đó." Tần Thương Hải cũng không nói rõ ràng. Tinh huyễn thủ hộ lưu truyền vạn năm há lại có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy.
“Được rồi, các ngươi có thể xuất phát rồi, nếu ta tính không sai, bây giờ bọn họ đã ra khỏi Đan Lăng quốc, đang trên đường sang Tuyên Vũ quốc, nhớ kỹ, không nên để lại bất kỳ dấu vết nào." Tần Thương Hải nhìn sắc trời nói.
“Chuẩn bị quân đội của ngươi cho tốt. Đừng để cho ta thất vọng." Đại vu y khặc khặc cười nói.
Tần Thương Hải gật đầu, thân hình thoắt một cái sẽ bay ra ngoài.
“Chờ chút." Đại vu y đột nhiên vươn tay ra, từ trên người Tần Thương Hải bắt lại một con bọ cạp vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, bỏ vào trong miệng, nhai nhai mấy cái nuốt vào trong bụng, chép chép miệng, giống như vừa thưởng thức qua một cực phẩm mỹ vị.
Tần Thương Hải chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, nhanh chóng rời khỏi lều. Nơi này thật là quỷ dị, với thực lực của hắn lại không cảm nhận được con bò cạp này bò lên người từ lúc nào, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đại vu y vẫn còn thấy nổi da gà, toàn thân khó chịu.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị lên đường." Đạ vu y nhìn theo hướng Tần Thương Hải rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Đại vu y, ngài thực sự tin hắn sao?" Vu y trẻ vừa rồi canh giữ bên ngoài cửa lều, nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi lo lắng hỏi.
“Ngươi lo lúc ấy hắn sẽ trở mặt hoặc hạ thủ với chúng ta đúng không?" Đại vu y hỏi.
Vu y trẻ gật đầu.
“Ngươi lo lắng không sai. Tần gia bọn hắn thường dùng thủ đoạn khiến bộ lạc sa mạc chúng ta những năm qua ăn không ít thua thiệt, nhưng lần này, hắn sẽ không có cơ hội đó." Đại vu y nhìn ánh mắt nghi hoặc của đệ tử nói, “Vừa rồi, ta đã hạ Vu thần linh chủng lên người hắn, một khi ta chết, thần sử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, ha ha ha." Theo tiếng cười của hắn, con bọ cạp vốn bị nhai vỡ từ trong miệng hắn bò ra, bộp một tiếng, rơi xuống đất.
Vu y trẻ nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Giọng ca thê lương theo gió bay khắp sa mạc, nghe thấy giọng hát, tất cả các bộ lạc sa mạc gần đấy đều thất kinh, nhanh chóng dắt ngựa, lạc đà rời đi, Đại vu y ngâm xướng, không người nào dám quấy rầy hắn lúc này.
Theo hướng của tiếng ca, hai con quái thú ngoại hình giống ngựa mà lại không phải ngựa xuất hiện trước mặt bọn họ, hai người Đại vu y cưỡi quái thú bay về phương xa.
…..
Trên quan đạo mênh mông cát vàng, hai chiếc xe ngựa trằn trọc trong cát bụi, chậm rãi tiến về phía Bắc, lưu lại mấy dấu vết thật sâu.
“Tiểu thư, còn ba ngày nữa chúng ta sẽ tới Nhiệt Ngọc thành." Xa phu giơ giơ roi ngựa, hưng phấn quay đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt trong xe. Mặc dù người đầy cát bụi, nhưng trên khuôn mặt ngăm đen của hắn vẫn hiện lên vẻ hồng hào như cũ.
Nơi này đã ra khỏi biên giới Đan Lăng quốc, tiến vào bên trong lãnh thổ An Cát quốc, thuộc địa của Tuyên Vũ quốc. Sau khi rời khỏi Tần gia, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại mời hai phu xe khác.
“Không cần phải gấp, từ từ đi là được." Gia Cát Minh Nguyệt nói. Ra khỏi Đại Dụ thành, đường ngày càng hoang vu, đã mười mấy ngày nay chưa gặp một tòa thành nào, đừng nói xa phu, ngay cả bọn họ ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy uể oải, huống chi xa phu đỉnh đầu đón nắng, mặt đón gió cát.
Trong xe, Đoan Mộc Huyên khép hờ hai mắt chìm vào tu luyện, dọc đường đi, thấy Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần khắc khổ tu luyện, tiểu nha đầu này cũng cảm thấy áp lực, rất tự giác dụng công. Chưa tới một tháng, thực lực đã là cung thủ Thiên không sơ kỳ, đả kích hai người Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần thiếu chút nữa tìm hai đống cát đâm đầu tự vẫn ngay tại chỗ. Người so người, thật là muốn tức chết bọn họ mà.
Trên đệm mềm, Tiểu Nhục Hoàn chổng mông ngủ say, khóe miệng lệch sang một bên, chảy ra một vũng nước miếng, thấm ướt một mảng đệm lớn. Sau khi hắn ca hát lại ăn không ít đồ, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Gia Cát Minh Nguyệt lấy khăn tay, lau nước miếng trên mép Tiểu Nhục Hoàn, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài xe, trong lòng một dự cảm không rõ, đó là một loại trực giác bản năng đối với nguy hiểm. Tập trung tinh thần thi triển thần thuật, Gia Cát Minh Nguyệt lại không cảm thấy chút bất thường nào. Chẳng lẽ là do thời gian dài đi đường buồn chán nên dẫn tới ảo giác?
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, ở chân trời, mặt trời đã lặn, phô ra một tầng màu đỏ như lửa, xem ra, đêm nay lại phải cắm trại ở ven đường rồi.
“Tìm một chỗ hạ trại đi."
“Hu…" Xa phu kéo cương ngựa, xe ngựa vững vàng dừng lại.
Lăng Phi Dương và mấy người Mặc Sĩ Thần nhảy xuống xe, hít thật sâu bầu không khí mát mẻ của buổi chiều, tìm được một gò đất thấp có thể ngăn cát tránh gió, dựng xong lều trại, đốt lên một đống lửa. Ban đêm giáp sa mạc vẫn vô cùng lạnh giá, qua đêm trong xe ngựa chưa đến nỗi lạnh thành bệnh, nhưng lại lạnh đến khó chịu. Có thể hưởng thụ, ai lại nguyện ý bị giày vò?
Trên đống lửa hừng hực, thịt hun khói phát ra hương thơm mê người, Tiểu Nhục Hoàn khép nửa con mắt, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, bộ dáng thèm nhỏ dãi.
Đoan Mộc Huyên dùng dao nhỏ cắt thịt, cẩn thận đút cho Tiểu Nhục Hoàn. Tiểu Nhục Hoàn thỏa mãn há miệng, ăn nhiệt tình.
Nửa nằm trên nệm nhung dày, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bầu trời đêm trong suốt rực rỡ ánh sao, nghe thanh âm của Đoan Mộc Huyên và Tiểu Nhục Hoàn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nếu như không phải khi nãy trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, lộ trình mấy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ là một lộ trình vui vẻ.
Trong đêm tối, xung quanh truyền đến những tiếng xào xạc nho nhỏ, từ xa đến gần, càng ngày càng dày, giống như từng đợt sóng cát đang trào tới chỗ đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Đây là cái gì?" Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời đứng dậy, nhìn bốn phía. Chỉ có Tiểu Nhục Hoàn vẫn ngồi dưới đất, thừa dịp không ai chú ý, một tay nắm lấy thịt xông khói đã nướng chín, mặc kệ vẫn còn nóng, gặm từng miếng, từng miếng.
Nhờ ánh lửa, chỉ thấy từng đợt sóng màu vàng từ bốn phương tám hướng đang vọt tới chỗ bọn họ, phát ra những âm thanh thanh thúy như tiếng kim loại chạm nhẹ vào nhau.
Cách đó không xa, một bụi cỏ gai rậm rạp đã khô héo từ lâu, khẽ lay động trong gió đêm, đợt sóng màu vàng đi qua lập tức bị tan rã, hoàn toàn biến mất.
“Hình như là kiến, kiến màu vàng." Lăng Phi Dương ngưng tụ thị lực, cẩn thận quan sát, sau đó nói.
“Kiến màu vàng?" Hai phu xe nhớ ra cái gì đó, mặt liền biến sắc.
“Thu…thu…" Hai phu xe thay đổi vẻ ôn thuận thường ngày, đột nhiên trở nên nóng nảy, đứng lên ngồi xuống, ra sức đá vó ngựa, con ngựa sợ hãi hí lên từng tiếng điên cuồng, tránh thoát dây cương, liều lĩnh chạy như bay ra ngoài.
Con ngựa vừa mới chạy vào làn sóng màu vàng, đột nhiên liền phát ra một tiếng hí dài thê lương, cả người như bị sét đánh nhảy dựng lên, sau đó rơi vào giữa làn sóng màu vàng, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, toàn thân dần dần biến thành một đám huyết nhục, chỉ còn lại một đống xương trắng, lại một đợt sóng màu vàng dâng lên, ngay cả xương cốt cũng biến mất không còn một mảnh.
Cơn sóng màu vàng kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, những nơi đi qua, ngoại trừ cát vàng, tất cả đều bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Nhìn một màn này, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Đây là ma sủng gì? Lại có thể khủng bố như vậy.
“Thực Kim Nghĩ, đúng là Thực Kim Nghĩ.*" Hai gã phu xe kinh hô thành tiếng, sợ đến toàn thân phát run, ôm chặt lấy nhau ngồi một chỗ, ngay cả dũng khí đứng dậy chạy trốn cũng không có.
(*)Kiến ăn kim loại. Bọn này ăn tạp lắm, cái gì cũng ăn. =))
“Thực Kim Nghĩ!" Gia Cát Minh Nguyệt rùng mình, mấy ngày nay, từ trong miệng những phu xe này, nàng đã nghe được không ít những truyền thuyết kinh khủng trong sa mạc. Thực Kim Nghĩ là một loại kiến kỳ lạ, đặc biệt trong sa mạc, mặc dù hình thể không lớn nhưng lại vô cùng hung ác, đi qua chỗ nào, tất cả cây cỏ, gia súc đều sẽ bị cắn nuốt triệt để, ngay cả kim loại cũng trở thành mỹ thực trong miệng bọn chúng. Không có bất kỳ sinh vật nào có thể may mắn sống sót trong những cuộc tàn sát bừa bãi của bọn chúng. Bọn chúng thậm chí còn tàn nhẫn hơn Huyết Lang, lại càng đáng sợ hơn bọ cạp. Điều may mắn là, Thực Kim Nghĩ sẽ không tùy tiện di chuyển, nếu không, sẽ tạo nên mối uy hiếp lớn đối với nhân loại, thậm chí rất nhiều người bên ngoài sa mạc, chưa từng nghe qua sự tồn tại của bọn chúng.
Thực Kim Nghĩ đang lấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhờ ánh lửa yếu ớt, Gia Cát Minh Nguyệt có thể thấy rõ một mảnh dày chi chít những con kiến màu vàng, mỗi con cỡ bằng hạt đậu tương, cái miệng sắc bén mở ra đóng lại cũng đủ để cắn nát kim loại, nghiền nát tất cả những thứ ngăn trước người bọn chúng.
Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo đều cầm vũ khí lên, Đoan Mộc Huyên cũng rút trường cung ra, Mặc Sĩ Thần thì tụ khởi tinh thần lực, chuẩn bị niệm chú ngữ, nhưng đối mặt với bầy kiến nhỏ bé lại đông đến kinh người, đều khiến cho mọi người cảm thấy có chút thú vị. Dùng kiếm đâm con kiến hay là dùng cung bắn con kiến, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, tuy nhiên lúc này không ai có thể cười được.
Bị bầy kiến đông đúc này nuốt lấy thì sẽ có hậu quả gì? Con ngựa vừa rồi chính là ví dụ tốt nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt không dám khinh thường, lấy ra mười mấy bình thuốc hắt ra xung quanh, lại ném qua một cành cây đang cháy, “Ầm Ầm", giữa tiếng nổ vang, một vòng lửa phóng lên cao, giống như những chùm pháo hoa rực rỡ, ngọn lửa u lam theo gió phiêu diêu, làm nhiệt độ trong sa mạc ngày càng tăng lên.
Lần trước ở Bạch Băng Bình nguyên, dựa vào những thứ thuốc nổ này ngăn cản công kích của Huyết Lang, hy vọng hôm nay cũng có thể ngăn cản Thực Kim Nghĩ.
So với thượng đẳng ma thú Huyết Lang, trí tuệ của Thực Kim Nghĩ không thể nghi ngờ, thấp hơn rất nhiều, đối diện với hỏa diễm ngập trời vẫn không do dự vọt tới. Từ trong ngọn lửa, phát ra những tiếng lốp bốp giòn tan, vô số Thực Kim Nghĩ bị ngọn lửa đốt vỡ tung ra, lớp vỏ cứng bên ngoài phát ra ánh vàng lấp lánh, sau đó hóa thành tro bụi. “Ầm, ầm" tường lửa bốn phía bùng cháy mãnh liệt, những đợt sóng màu vàng liên tiếp vọt tới, nhưng vẫn không có cách nào phá vỡ được phòng ngự của tường lửa, giống như giữa đại dương màu vàng, lấy tường lửa làm ranh giới, khoảng trống bên trong chính là nơi ẩn nấp duy nhất.
“Không phải là ta không đối phó được bọn họ, chỉ là ta có vài phần kiêng kỵ người đứng sau lưng bọn họ, tạm thời chưa muốn cùng hắn trở mặt." Tần Thương Hải nói.
“Vậy ta lại càng không thể xuất thủ, ngay cả ngươi cũng phải kiêng kỵ, ta cần gì phải tự đi tìm phiền toái cho mình." Đại vu y khặc khặc cười, thậm chí ngay cả điều kiện cũng không hỏi đã vội cự tuyệt.
“Hóa ra, Đại vu y cũng biết sợ." Tần Thương Hải đã sớm đoán hắn sẽ có phản ứng như vậy, châm chọc nói.
“Có lẽ, ở chỗ các ngươi, ta thực sự biết sợ, còn trong Tử Vong Chi Hải này, ta chính là thần, vị thần khiến cho tất cả mọi người phải tôn kính, không người nào có thể khiến ta sợ hãi." Đại vu y tự tin nói, sau đó hơi cúi người, mắt nhìn chằm chằm Tần Thương Hải nói, “Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, Đại vu y ta tuyệt đối sẽ không bị những kẻ hèn hạ các ngươi lợi dụng."
“Nghe nói gần đây bộ lạc Nguyệt Thần các ngươi bị mấy bộ lạc khác liên thủ chèn ép, ngay cả ốc đảo Nguyệt Lượng cũng bị cướp mất, không biết có phải là sự thật không?" Tần Thương Hải đã dự tính trước nói. Hắn sớm biết Đại vu y sẽ cự tuyệt, nhưng tin tưởng, cuối cùng, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Đại vu y trầm mặc, các bộ lạc trong sa mạc không phải là một khối đại thiết bản, trong tương hỗ có tranh chấp, thậm chí có cả thù sâu như biển, đích thực gần đây, mười mấy bộ lạc chỗ hắn bị mấy đại bộ lạc liên thủ tấn công, ngay cả ốc đảo Nguyệt Lượng lớn nhất cũng bị cướp đi. Trong sa mạc, ốc đảo chính là mệnh nguyên (ngọn nguồn sinh mệnh), không có ốc đảo, bộ lạc của hắn sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt, mà hắn cũng sẽ chết trong tay những Đại vu y khác. Câu nói của Tần Thương Hải đã đâm trúng nỗi lo lớn nhất trong lòng Đại vu y.
“Nói điều kiện của ngươi nghe một chút." Đại vu y trầm giọng nói.
“Diệt trừ bọn họ, ta giúp các ngươi đoạt lại ốc đảo." Khí thế Tần Thương Hải biến đổi, tự tin mà uy nghiêm. Lấy thành vệ quân Đại Dụ thành trang bị kỹ lưỡng, lại thêm thực lực Tần gia hắn, muốn tiêu diệt toàn bộ những bộ lạc này thì khó, nhưng muốn đoạt lại một ốc đảo, dễ như trở bàn tay.
“Chưa đủ." Đại vu y lắc đầu.
“Thêm ốc đảo Lang Nhãn."
“Được." Hai mắt Đại vu y sáng lên, gật đầu một cái. Ốc đảo Lang Nhãn thuộc về bộ lạc đối địch, là mệnh nguyên của bộ lạc Lang Nhãn, còn có đồng cỏ tươi tốt và nguồn nước dồi dào trên ốc đảo Nguyệt Lượng. Một khi mình có được cả hai ốc đảo này, bộ lạc Nguyệt Thần bọn họ sẽ trở thành người mạnh nhất trong sa mạc, mà bộ lạc Lang Nhãn thù địch mấy đời sẽ tạm thời sa sút, sau đó sẽ bị những bộ lạc khác từng bước chiếm đoạt, thậm chí bị tiêu diệt hoàn toàn.
Quy luật sinh tồn của con người vốn là cá lớn nuốt cá bé. Mà trong sa mạc cằn cỗi, khắc nghiệt, chân lý này lại càng vĩnh viễn không đổi.
“Ta muốn tất cả mọi thứ trên người thiếu nữ này." Tần Thương Hải rút ra một bức tranh vẽ Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ chỉ nói.
“Thần sử của ta một khi xuất thủ, nàng sợ rằng ngay cả mảnh vụn cũng không còn." Đại vu y nói.
“Cái này ngươi không cần lo lắng, có thể lưu lại cái gì ta muốn cái đó." Tần Thương Hải cũng không nói rõ ràng. Tinh huyễn thủ hộ lưu truyền vạn năm há lại có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy.
“Được rồi, các ngươi có thể xuất phát rồi, nếu ta tính không sai, bây giờ bọn họ đã ra khỏi Đan Lăng quốc, đang trên đường sang Tuyên Vũ quốc, nhớ kỹ, không nên để lại bất kỳ dấu vết nào." Tần Thương Hải nhìn sắc trời nói.
“Chuẩn bị quân đội của ngươi cho tốt. Đừng để cho ta thất vọng." Đại vu y khặc khặc cười nói.
Tần Thương Hải gật đầu, thân hình thoắt một cái sẽ bay ra ngoài.
“Chờ chút." Đại vu y đột nhiên vươn tay ra, từ trên người Tần Thương Hải bắt lại một con bọ cạp vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, bỏ vào trong miệng, nhai nhai mấy cái nuốt vào trong bụng, chép chép miệng, giống như vừa thưởng thức qua một cực phẩm mỹ vị.
Tần Thương Hải chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, nhanh chóng rời khỏi lều. Nơi này thật là quỷ dị, với thực lực của hắn lại không cảm nhận được con bò cạp này bò lên người từ lúc nào, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đại vu y vẫn còn thấy nổi da gà, toàn thân khó chịu.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị lên đường." Đạ vu y nhìn theo hướng Tần Thương Hải rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Đại vu y, ngài thực sự tin hắn sao?" Vu y trẻ vừa rồi canh giữ bên ngoài cửa lều, nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi lo lắng hỏi.
“Ngươi lo lúc ấy hắn sẽ trở mặt hoặc hạ thủ với chúng ta đúng không?" Đại vu y hỏi.
Vu y trẻ gật đầu.
“Ngươi lo lắng không sai. Tần gia bọn hắn thường dùng thủ đoạn khiến bộ lạc sa mạc chúng ta những năm qua ăn không ít thua thiệt, nhưng lần này, hắn sẽ không có cơ hội đó." Đại vu y nhìn ánh mắt nghi hoặc của đệ tử nói, “Vừa rồi, ta đã hạ Vu thần linh chủng lên người hắn, một khi ta chết, thần sử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, ha ha ha." Theo tiếng cười của hắn, con bọ cạp vốn bị nhai vỡ từ trong miệng hắn bò ra, bộp một tiếng, rơi xuống đất.
Vu y trẻ nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Giọng ca thê lương theo gió bay khắp sa mạc, nghe thấy giọng hát, tất cả các bộ lạc sa mạc gần đấy đều thất kinh, nhanh chóng dắt ngựa, lạc đà rời đi, Đại vu y ngâm xướng, không người nào dám quấy rầy hắn lúc này.
Theo hướng của tiếng ca, hai con quái thú ngoại hình giống ngựa mà lại không phải ngựa xuất hiện trước mặt bọn họ, hai người Đại vu y cưỡi quái thú bay về phương xa.
…..
Trên quan đạo mênh mông cát vàng, hai chiếc xe ngựa trằn trọc trong cát bụi, chậm rãi tiến về phía Bắc, lưu lại mấy dấu vết thật sâu.
“Tiểu thư, còn ba ngày nữa chúng ta sẽ tới Nhiệt Ngọc thành." Xa phu giơ giơ roi ngựa, hưng phấn quay đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt trong xe. Mặc dù người đầy cát bụi, nhưng trên khuôn mặt ngăm đen của hắn vẫn hiện lên vẻ hồng hào như cũ.
Nơi này đã ra khỏi biên giới Đan Lăng quốc, tiến vào bên trong lãnh thổ An Cát quốc, thuộc địa của Tuyên Vũ quốc. Sau khi rời khỏi Tần gia, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại mời hai phu xe khác.
“Không cần phải gấp, từ từ đi là được." Gia Cát Minh Nguyệt nói. Ra khỏi Đại Dụ thành, đường ngày càng hoang vu, đã mười mấy ngày nay chưa gặp một tòa thành nào, đừng nói xa phu, ngay cả bọn họ ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy uể oải, huống chi xa phu đỉnh đầu đón nắng, mặt đón gió cát.
Trong xe, Đoan Mộc Huyên khép hờ hai mắt chìm vào tu luyện, dọc đường đi, thấy Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần khắc khổ tu luyện, tiểu nha đầu này cũng cảm thấy áp lực, rất tự giác dụng công. Chưa tới một tháng, thực lực đã là cung thủ Thiên không sơ kỳ, đả kích hai người Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần thiếu chút nữa tìm hai đống cát đâm đầu tự vẫn ngay tại chỗ. Người so người, thật là muốn tức chết bọn họ mà.
Trên đệm mềm, Tiểu Nhục Hoàn chổng mông ngủ say, khóe miệng lệch sang một bên, chảy ra một vũng nước miếng, thấm ướt một mảng đệm lớn. Sau khi hắn ca hát lại ăn không ít đồ, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Gia Cát Minh Nguyệt lấy khăn tay, lau nước miếng trên mép Tiểu Nhục Hoàn, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài xe, trong lòng một dự cảm không rõ, đó là một loại trực giác bản năng đối với nguy hiểm. Tập trung tinh thần thi triển thần thuật, Gia Cát Minh Nguyệt lại không cảm thấy chút bất thường nào. Chẳng lẽ là do thời gian dài đi đường buồn chán nên dẫn tới ảo giác?
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, ở chân trời, mặt trời đã lặn, phô ra một tầng màu đỏ như lửa, xem ra, đêm nay lại phải cắm trại ở ven đường rồi.
“Tìm một chỗ hạ trại đi."
“Hu…" Xa phu kéo cương ngựa, xe ngựa vững vàng dừng lại.
Lăng Phi Dương và mấy người Mặc Sĩ Thần nhảy xuống xe, hít thật sâu bầu không khí mát mẻ của buổi chiều, tìm được một gò đất thấp có thể ngăn cát tránh gió, dựng xong lều trại, đốt lên một đống lửa. Ban đêm giáp sa mạc vẫn vô cùng lạnh giá, qua đêm trong xe ngựa chưa đến nỗi lạnh thành bệnh, nhưng lại lạnh đến khó chịu. Có thể hưởng thụ, ai lại nguyện ý bị giày vò?
Trên đống lửa hừng hực, thịt hun khói phát ra hương thơm mê người, Tiểu Nhục Hoàn khép nửa con mắt, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, bộ dáng thèm nhỏ dãi.
Đoan Mộc Huyên dùng dao nhỏ cắt thịt, cẩn thận đút cho Tiểu Nhục Hoàn. Tiểu Nhục Hoàn thỏa mãn há miệng, ăn nhiệt tình.
Nửa nằm trên nệm nhung dày, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bầu trời đêm trong suốt rực rỡ ánh sao, nghe thanh âm của Đoan Mộc Huyên và Tiểu Nhục Hoàn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nếu như không phải khi nãy trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, lộ trình mấy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ là một lộ trình vui vẻ.
Trong đêm tối, xung quanh truyền đến những tiếng xào xạc nho nhỏ, từ xa đến gần, càng ngày càng dày, giống như từng đợt sóng cát đang trào tới chỗ đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Đây là cái gì?" Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời đứng dậy, nhìn bốn phía. Chỉ có Tiểu Nhục Hoàn vẫn ngồi dưới đất, thừa dịp không ai chú ý, một tay nắm lấy thịt xông khói đã nướng chín, mặc kệ vẫn còn nóng, gặm từng miếng, từng miếng.
Nhờ ánh lửa, chỉ thấy từng đợt sóng màu vàng từ bốn phương tám hướng đang vọt tới chỗ bọn họ, phát ra những âm thanh thanh thúy như tiếng kim loại chạm nhẹ vào nhau.
Cách đó không xa, một bụi cỏ gai rậm rạp đã khô héo từ lâu, khẽ lay động trong gió đêm, đợt sóng màu vàng đi qua lập tức bị tan rã, hoàn toàn biến mất.
“Hình như là kiến, kiến màu vàng." Lăng Phi Dương ngưng tụ thị lực, cẩn thận quan sát, sau đó nói.
“Kiến màu vàng?" Hai phu xe nhớ ra cái gì đó, mặt liền biến sắc.
“Thu…thu…" Hai phu xe thay đổi vẻ ôn thuận thường ngày, đột nhiên trở nên nóng nảy, đứng lên ngồi xuống, ra sức đá vó ngựa, con ngựa sợ hãi hí lên từng tiếng điên cuồng, tránh thoát dây cương, liều lĩnh chạy như bay ra ngoài.
Con ngựa vừa mới chạy vào làn sóng màu vàng, đột nhiên liền phát ra một tiếng hí dài thê lương, cả người như bị sét đánh nhảy dựng lên, sau đó rơi vào giữa làn sóng màu vàng, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, toàn thân dần dần biến thành một đám huyết nhục, chỉ còn lại một đống xương trắng, lại một đợt sóng màu vàng dâng lên, ngay cả xương cốt cũng biến mất không còn một mảnh.
Cơn sóng màu vàng kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, những nơi đi qua, ngoại trừ cát vàng, tất cả đều bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Nhìn một màn này, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Đây là ma sủng gì? Lại có thể khủng bố như vậy.
“Thực Kim Nghĩ, đúng là Thực Kim Nghĩ.*" Hai gã phu xe kinh hô thành tiếng, sợ đến toàn thân phát run, ôm chặt lấy nhau ngồi một chỗ, ngay cả dũng khí đứng dậy chạy trốn cũng không có.
(*)Kiến ăn kim loại. Bọn này ăn tạp lắm, cái gì cũng ăn. =))
“Thực Kim Nghĩ!" Gia Cát Minh Nguyệt rùng mình, mấy ngày nay, từ trong miệng những phu xe này, nàng đã nghe được không ít những truyền thuyết kinh khủng trong sa mạc. Thực Kim Nghĩ là một loại kiến kỳ lạ, đặc biệt trong sa mạc, mặc dù hình thể không lớn nhưng lại vô cùng hung ác, đi qua chỗ nào, tất cả cây cỏ, gia súc đều sẽ bị cắn nuốt triệt để, ngay cả kim loại cũng trở thành mỹ thực trong miệng bọn chúng. Không có bất kỳ sinh vật nào có thể may mắn sống sót trong những cuộc tàn sát bừa bãi của bọn chúng. Bọn chúng thậm chí còn tàn nhẫn hơn Huyết Lang, lại càng đáng sợ hơn bọ cạp. Điều may mắn là, Thực Kim Nghĩ sẽ không tùy tiện di chuyển, nếu không, sẽ tạo nên mối uy hiếp lớn đối với nhân loại, thậm chí rất nhiều người bên ngoài sa mạc, chưa từng nghe qua sự tồn tại của bọn chúng.
Thực Kim Nghĩ đang lấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhờ ánh lửa yếu ớt, Gia Cát Minh Nguyệt có thể thấy rõ một mảnh dày chi chít những con kiến màu vàng, mỗi con cỡ bằng hạt đậu tương, cái miệng sắc bén mở ra đóng lại cũng đủ để cắn nát kim loại, nghiền nát tất cả những thứ ngăn trước người bọn chúng.
Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo đều cầm vũ khí lên, Đoan Mộc Huyên cũng rút trường cung ra, Mặc Sĩ Thần thì tụ khởi tinh thần lực, chuẩn bị niệm chú ngữ, nhưng đối mặt với bầy kiến nhỏ bé lại đông đến kinh người, đều khiến cho mọi người cảm thấy có chút thú vị. Dùng kiếm đâm con kiến hay là dùng cung bắn con kiến, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, tuy nhiên lúc này không ai có thể cười được.
Bị bầy kiến đông đúc này nuốt lấy thì sẽ có hậu quả gì? Con ngựa vừa rồi chính là ví dụ tốt nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt không dám khinh thường, lấy ra mười mấy bình thuốc hắt ra xung quanh, lại ném qua một cành cây đang cháy, “Ầm Ầm", giữa tiếng nổ vang, một vòng lửa phóng lên cao, giống như những chùm pháo hoa rực rỡ, ngọn lửa u lam theo gió phiêu diêu, làm nhiệt độ trong sa mạc ngày càng tăng lên.
Lần trước ở Bạch Băng Bình nguyên, dựa vào những thứ thuốc nổ này ngăn cản công kích của Huyết Lang, hy vọng hôm nay cũng có thể ngăn cản Thực Kim Nghĩ.
So với thượng đẳng ma thú Huyết Lang, trí tuệ của Thực Kim Nghĩ không thể nghi ngờ, thấp hơn rất nhiều, đối diện với hỏa diễm ngập trời vẫn không do dự vọt tới. Từ trong ngọn lửa, phát ra những tiếng lốp bốp giòn tan, vô số Thực Kim Nghĩ bị ngọn lửa đốt vỡ tung ra, lớp vỏ cứng bên ngoài phát ra ánh vàng lấp lánh, sau đó hóa thành tro bụi. “Ầm, ầm" tường lửa bốn phía bùng cháy mãnh liệt, những đợt sóng màu vàng liên tiếp vọt tới, nhưng vẫn không có cách nào phá vỡ được phòng ngự của tường lửa, giống như giữa đại dương màu vàng, lấy tường lửa làm ranh giới, khoảng trống bên trong chính là nơi ẩn nấp duy nhất.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo