Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 89-2: Dám động nàng, diệt toàn tộc! (2)
Edit: Gió
“Nhị vị thế mà lại để cho ta đợi lâu, đến Đại Dụ thành từ buổi chiều, lại làm cho lão phu phải chờ suốt từ lúc ấy đến giờ. Ha ha."
Khuôn mặt cứng ngắc của Tần Thương Hải kéo căng mấy cái, cười quỷ dị.
“Để cho lão tiên sinh đợi lâu, thật ngại quá, không biết lão tiên sinh chờ chúng ta tới là vì cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong lời này có phần kinh hãi, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. Tần gia đứng vững ở Đại Dụ thành nhiều năm như vậy, không có chút bản lĩnh đó mới gọi là kỳ quái. Xem ra, dù mấy người bọn mình đã cải trang nhưng cũng không che giấu được tai mắt của Tần gia, đoán chừng vừa vào thành đã bị theo dõi. Nhưng khẩu khí của hắn giống như là biết rõ nàng sẽ đến vậy. Chuyện này là sao? Thực ra, điểm này Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã nhầm. Tần Thương Hải cũng không biết bọn họ sẽ đến, khi hắn vừa bước vào cửa trạch viện mới phát hiện ra bọn họ mà thôi.
“Gia Cát tiểu thư biết rõ còn hỏi, ta chờ hai vị đương nhiên là muốn hỏi thăm một chút chuyện thằng cháu bất tài của ta." Tần Thương Hải nói. Đêm nay bọn Gia Cát Minh Nguyệt không đến, hắn cũng sẽ cho người đi “Mời" bọn họ. Lúc nửa đêm, con người sẽ rất mệt mỏi, tính cảnh giác cũng là thấp nhất.
“Nếu như là vì chuyện này, sợ rằng, lão tiên sinh phải thất vọng rồi, những điều ta biết đều đã nói với Tần gia chủ." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, liếc nhìn Tần Định Phương đứng bên cạnh Tần Thương Hải.
“Có thể có chuyện gì Gia Cát tiểu thư nhất thời quên mất, bây giờ lại nhớ ra hay không?" Khuôn mặt như xác ướp của Tần Thương Hải căng lên, lộ ra thần tình tự tiếu phi tiếu, vô cùng quỷ dị, hiển nhiên là không tin lời của Gia Cát Minh Nguyệt.
“Sẽ không." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời một câu, phủ định hoàn toàn.
“Ta thấy chưa chắc, như vậy đi, Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử đã tới đây, không bằng ở tạm quý phủ mấy ngày, chờ nghĩ ra rồi đi cũng không muộn." Tần Thương Hải không nhanh không chậm nói. Trên người chợt tuôn ra một cỗ khí cơ cường đại, ngay cả bóng đêm xung quanh cũng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, dường như cùng với khí cơ trên người hắn hòa làm một, thực lực Thánh cấp đỉnh kỳ bộc lộ hoàn toàn.
Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt đều cố ý áp chế thực lực của mình, lại bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên lùi lại hai bước, nhưng rất nhanh đứng vững.
Tần Định Phương kinh ngạc nhìn hai người, hắn biết rõ thực lực của lão tổ tông, không nghĩ tới dưới khí cơ, hai người vẫn có thể đứng vững, dường như thực lực còn cao hơn mình, nhớ lại lần gặp mặt trước, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể mạnh hơn mình, lúc này mới có bao nhiêu thời gian? Cư nhiên lại có thể tăng lên nhiều như vậy.
Một sự lo lắng vô hình dâng lên trong lòng Tần Định Phương.
“Lão tiên sinh cho rằng như thế này là có thể giữ chúng ta lại sao?" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói. Thực lực Thánh cấp đỉnh kỳ tất nhiên mạnh mẽ, tuy cùng là Thánh cấp nhưng khoảng cách giữa đỉnh kỳ và sơ kỳ rất lớn. Cho dù bọn họ không có cách nào đối địch chính diện với Tần Thương Hải, nhưng bọn họ muốn rời đi, đối phương cũng không thể ngăn lại.
Tần Thương Hải nhìn hai người, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, đối với thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương có phần nhìn không thấu. Linh hồn cấp? Không, hẳn là cao hơn một chút? Thánh cấp? Không có khả năng, với tuổi tác của bọn họ làm sao có thể đột phá Thánh cấp, thiên lôi tôi thể cũng không phải dễ dàng ngăn cản như vậy, huống chi, trên người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, hắn không cảm nhận được khí tức Thánh giả. Như vậy, chỉ có thể là bán thánh, ngẫm lại bối cảnh của hai người, Tần Thương Hải khẳng định suy đoán của mình.
Tuy bán Thánh cũng có một chữ Thánh, nhưng dù sao cũng chưa trải qua thử thách thiên lôi, cùng Thánh cấp chân chính vẫn tồn tại khoảng cách, tính chất khác biệt, hắn cũng không để ở trong lòng. Chỉ có điều, nếu như hai người bọn họ muốn chạy trốn, thực sự hắn cũng không nắm chắc có thể giữ họ lại. Nhưng hắn có biện pháp khác để giữ chân bọn họ.
“Như thế này đương nhiên không thể giữ chân hai vị, nhưng giữ chân bằng hữu hai vị cũng không phải là quá khó khăn, với thân thận của Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử, bằng hữu của các vị làm sao có thể ở loại tiểu điếm đó, cho nên, lão phu đã tự chủ trương, lúc các ngươi vừa tiến vào, ta đã phái người thay bọn họ đổi một nơi ở khác." Lúc này, Tần Định Phương vẫn luôn hầu hạ sau lưng Tần Thương Hải nói.
Sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống. Tần gia lại dám dùng bằng hữu của nàng để uy hiếp nàng. Không cần nghĩ cũng biết, lúc này mấy người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đã rơi vào tay Tần gia, với thực lực của bọn họ đối phó với cao thủ còn tạm được, nhưng đối mặt với kỹ năng tấn công thần kỳ của Tần gia, dưới Thánh cấp, đại khái chưa có người nào có thể dễ dàng ngăn cản.
“Tần gia chủ, không nhìn ra, ngươi lại là một kẻ đê tiện, vô sỉ như vậy nha."
Gia Cát Minh Nguyệt cười tươi như hoa, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng châm chọc mười phần.
“Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết." Trên mặt Tần Định Phương hiện ra nụ cười đã từng thấy qua trên mặt Tần Hồng Vân. Càng là loại gia tộc cổ xưa như thế này càng không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
“Nếu bằng hữu của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận, có tin không?" Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt không cao nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương. Mặc dù, Tần Định Phương đứng sau lưng Tần Thương Hải, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nội tâm vẫn không nhịn được run lên. Tần Định Phương chấp chưởng gia tộc Tần thị nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đối mặt với loại uy hiếp trần trụi, cuồng vọng như thế này, mặt liền biến sắc.
“Chỉ cần, Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử ở lại Tần phủ là tốt rồi, bằng hữu của các người tự nhiên cũng sẽ tốt." Tần Định Phương bình tĩnh mỉm cười nói.
Nhưng trong lòng hận không thể lập tức lôi Gia Cát Minh Nguyệt xuống nghiêm hình tra khảo, hỏi ra chuyện của Tần Hồng Vân. Nhưng hắn biết, mình không có thực lực ấy. Mà Tần Thương Hải cũng không có thực lực này, nếu như ép hai người trước mặt, đối với sự kháng cự của hai người này, Tần gia chắc chắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện hắn muốn thấy.
“Người đâu, đưa Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử tới khách phòng." Tần Định Phương đề cao âm lượng nói.
“Dạ, lão gia." Hai tỳ nữ nhanh chân bước vào trong sân viện.
“Tần gia chủ, ha ha." Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu lại liếc nhìn Tần Định Phương, cười ha ha một tiếng.
Trong lòng Tần Định Phương cảm thấy nao nao, ngứa ngáy như lông mao quét qua. Vì sao hắn lại cảm thấy, tiếng cười của Gia Cát Minh Nguyệt như là sấm nhân?
Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi theo hai tỳ nữ ra khỏi tiểu viện, trong lòng nàng có tính toán khác. Hiện giờ không biết bọn Mặc Sĩ Thần thế nào, tùy tiện chống lại Tần Thương Hải, nàng và Lăng Phi Dương không sao, chỉ sợ Tần Định Phương sẽ sai người gây bất lợi cho bọn Mặc Sĩ Thần. Tần gia có Tần Thương Hải thực lực cường hãn như vậy tọa trấn, thực sự là ngoài dự đoán.
Mà hắn là người có địa vị tối cao ở Tần gia, chiếc nhẫn tinh huyễn thủ hộ ở trên người hắn cũng là bình thường. Lúc này, Lăng Phi Dương cũng suy nghĩ giống Gia Cát Minh Nguyệt. Cứ lưu lại bàn bạc kỹ lưỡng rồi tính tiếp. Suy nghĩ xong, Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai tỳ nữ trước mắt. Hai tỳ nữ này vừa nhìn cũng biết không có nửa điểm vũ kỹ. Tần gia bắt mấy người Mặc Sĩ Thần, hiển nhiên không phải sợ hãi, chủ yếu là lo lắng bọn họ sẽ rời đi.
Viện khách Tần gia đặc biệt u tĩnh, thoạt nhìn, trên dưới cũng không kém viện chữ Thiên ở Lâm gia, hai tỳ nữ chờ ngoài cửa viện, chờ Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi vào sân viện lại đứng ngoài cửa chờ sai bảo.
Bọn họ vừa bước vào sân viện không lâu, mặt đất dưới chân, không khí ngoài thân, dường như đều ẩn chứa một lực hút kỳ lạ, kình khí trong cơ thể ngưng trệ như đầm lầy, không cách nào huy động, ngay cả tinh thần lực cũng giống như bị hàn băng ngàn năm đông lại không thể nào ngưng tụ được.
“Trận pháp!" Hai người liếc nhau, đồng thời phản ứng. Hóa ra trong nhà này cất giấu trận pháp, bất kỳ người nào bước vào, kình khí và tinh thần lực đều bị kiềm chế. Kiếm sĩ không có kình khí, triệu hoán sư không có tinh thần lực, so với người bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt, cùng lắm là khỏe mạnh hơn một chút mà thôi. Mà tường viện cao vút cùng với cửa sắt khóa chặt, người bình thường căn bản không thể thoát ra được.
Quan sát cấu trúc, tình hình trong viện, dễ dàng nhận thấy, đây không phải là cố ý chuẩn bị cho hai người, không biết những năm gần đây, Tần gia đã dựa vào trận pháp này giết chết bao nhiêu cao thủ. Nếu có thể “được" Tần gia mời vào quý phủ làm khách, chắc chắn đều là người quen, cuối cùng lại bị bọn họ dùng loại phương pháp vô sỉ này giết chết, thật là khiến cho người khác phẫn nộ.
Không có cách nào sử dụng kình khí và triệu hoán, xem ra bọn họ bị nhốt ở đây, đã rơi vào thế yếu. Nhưng bọn Tần Thương Hải nghìn tính vạn tính cũng không thể tính đến lực lượng thần bí trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt. Đây không phải thứ trận pháp có khả năng áp chế. Sân viện thoạt nhìn yên tĩnh, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ bên ngoài viện có bao nhiêu con mắt đang theo dõi bọn họ. Chỉ sợ, cung nỏ cũng đã sớm nhắm thẳng. Một khi bọn họ chạy ra khỏi viện, nhất định vạn tên tề phát.
Gia Cát Minh Nguyệt không hề lo lắng, nàng muốn ra ngoài, không ai ngăn được.
Bất quá, bây giờ không vội, chờ đêm đến điều tra xem bọn Mặc Sĩ Thần đang ở chỗ nào rồi tính.
……
“Lão tổ tông, ta sợ nha đầu kia sẽ không nói thật." Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương vừa rời khỏi, Tần Định Phương cung kính nói với Tần Thương Hải.
“Không vấn đề gì, dù sao Tần gia cũng không thiếu tiền, nuôi thêm mấy người vẫn được. Bọn họ không nói, vĩnh viễn đừng nghĩ ra khỏi Tần gia." Tần Thương Hải lạnh lùng nói.
Tần Định Phương cau mày. Tiếp tục như vậy là biện pháp sao?
“Còn có, lão tổ tông, bọn họ biết rõ Tần gia ta sẽ gây bất lợi cho bọn họ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn tự chui đầu vào lưới, rốt cuộc là có mục đích gì, liệu có phải Hoàng thượng phái đến tra xét hay không …" Nghĩ đến đây, Tần Định Phương có chút hoảng loạn, từ đầu đến cuối hắn không nghĩ ra nguyên nhân Gia Cát Minh Nguyệt lẻn vào Tần phủ là gì. Đương nhiên, hắn không biết Gia Cát Minh Nguyệt biết Tần gia bọn hắn có tinh huyễn thủ hộ.
“Câm miệng!" Tần Thương Hải trầm giọng gầm lên. Tần gia thân là một trong những gia tộc cổ xưa của Đan Lăng quốc, đương nhiên không cam lòng bị sa sút, vẫn luôn âm thầm nhòm ngó hoàng vị, dã tâm thống trị thiên hạ, cũng đã chuẩn bị không ít, nhưng loại chuyện như thế này, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Tần Định Phương lập tức im miệng, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.
“Chuyện này hiểu trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được nói ra khỏi miệng." Tần Thương Hải thản nhiên nói.
“Dạ, lão tổ tông. Còn hai người kia, ta thấy, không bằng dứt khoát phế bọn họ đi, để cho bọn họ tiếp tục tồn tại, đối với Tần gia chúng ta sẽ là một mối nguy lớn." Nhớ lại ánh mắt và giọng nói băng hàn vừa rồi của Gia Cát Minh Nguyệt, lại nghĩ đến tốc độ tu luyện và thiên phú kinh người của nàng, Tần Định Phương vẫn còn sợ hãi, không khỏi ngoan thanh nói.
“Ngu xuẩn. Người khác không biết thì thôi chẳng lẽ ngươi còn không biết bối cảnh của hai người đó như thế nào sao?" Tần Thương Hải tức giận mắng.
Tần Định Phương tuy là người đứng đầu một nhà, nhưng thấy lão tổ tông nổi giận vẫn sợ đến không dám thở mạnh, cũng không dám nhiều lời nữa.
“Gia Cát gia và Lăng gia ta không để tâm, còn Hoàng thượng cũng chưa đến mức vì bọn họ mà trở mặt với Tần gia. Nhưng Thanh tiên sinh không thể không đề phòng. Còn có hai vị sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt nữa." Tần Thương Hải dứt lời trầm mặc trong chốc lát, nhìn chăm chú về phương xa thật lâu, Tần Thương Hải không biết quan hệ giữa Hoàng thượng và Gia Cát Minh Nguyệt, cho rằng Hoàng thượng chỉ là yêu mến tài năng của Gia Cát Minh Nguyệt mà thôi. Thở dài một hơi, hắn lại chậm rãi nói: “Nếu không phải lúc trước ta cùng Nhã Đồ Tát Mãn đánh một trận bị thương, ngay cả Thanh tiên sinh cũng có thể làm khó dễ ta, nhưng đã tính toán đến ngày hôm nay, chúng ta chỉ có thể ẩn nhẫn." Tần Thương Hải nói xong đứng lên, nhìn thật kỹ phía dưới trường bào gần như trống không đang bay phập phồng, đôi chân đã suy thoái từ lâu, chỉ còn nhỏ như của trẻ con.
Đây chính là nguyên nhân năm ấy hắn mai danh ẩn tích, mặc dù đã tấn thăng Thánh cấp, nhưng không bao giờ có thể sánh được với đẳng cấp Thánh cấp cao thủ của Thanh tiên sinh nữa, cho nên hắn dứt khoát ẩn thân phía sau hậu đài. Nhưng không biết, rốt cuộc Nhã Đồ Tát Mãn trong miệng hắn là người nào mà lại lợi hại như vậy.
Tần Định Phương cắn răng, thấp giọng nói: “Nhưng cũng không ai biết Gia Cát Minh Nguyệt ở trong phủ của chúng ta, chúng ta cứ lặng lẽ…"
“Đồ ngu! Ngươi nghĩ người khác cũng ngu xuẩn như ngươi sao?" Tần Thương Hải giận tím mặt. “Ngươi có biết bọn họ đang đi đâu không? Đi Thánh điện. Bên kinh thành đều biết bọn họ đi Thánh điện. Ngươi thật cho rằng người ta sẽ không tra ra được tung tích của bọn họ từng đến Đại Dụ thành sao?"
Tần Định Phương ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, mồ hôi lạnh trên trán đã túa ra. Hắn quá nóng lòng báo thù nên không suy xét nhiều như vậy. Nhi tử anh niên* vì gia tộc mà mất lúc còn trẻ, lưu lại người cháu này, hắn cưng chiều như chí bảo. Kết quả đi kinh thành một chuyến, lại chết không minh bạch, hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
(*)anh niên: tài năng hơn người, anh hùng, tài hoa.
“Ngươi trở về đi, trước tiên cứ hầu hạ bọn họ cẩn thận, không có lệnh của ta nhất thiết không được hành động thiếu suy nghĩ." Tần Thương Hải chậm rãi lướt ra sau viện. (chân không đi được nên cụ ấy bay đấy :3 )
“Dạ." Tần Định Phương nói xong quay người, cũng không che giấu hận ý đang tràn ngập trong lòng nữa, hắn hận không thể liều lĩnh đem mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi nghiêm hình tra khảo, ép hỏi chân tướng cái chết của tôn tử hắn, nếu có thể, hắn cũng muốn thay Liễu Hoài Khanh báo thù một kiếm.
Nhưng hiện tại, trước khi lão tổ tông ra lệnh, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn….
Mấy ngày liên tiếp, Tần Định Phương vô cùng buồn bực, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cứ thảnh thơi ở đó, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không quản. Đối với bằng hữu của nàng, dường như, một chút cũng không lo lắng. Mỗi ngày, Tần Định Phương đều đi hỏi mấy lần, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cười hì hì, tán dóc với hắn, không thu được bất kỳ thông tin thiết thực nào. Tần Định Phương tức đến giậm chân nhưng lại không dám làm gì nàng, nghẹn muốn chết.
Mà mỗi đêm, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều dùng đá hoặc ly trà ném ra ngoài viện. Cái gì cũng không làm chỉ ném đồ. Quấy cho những thủ vệ ở bên ngoài mệt mỏi, kiệt sức mới hài lòng thu tay, trở về phòng đi ngủ.
Đêm khuya vắng người, bên ngoài khách phòng, hai tỳ nữ ngủ gà ngủ gật, bây giờ chính là thời điểm con người mệt mỏi, buồn ngủ nhất trong ngày, không chỉ các nàng, ngay cả các hộ vể ẩn nấp trong bóng tối cũng có chút mất tập trung.
Gia Cát Minh Nguyệt đoán không sai, trải qua nhiều ngày khuấy đảo như vậy, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, ngay cả Tần Thương Hải cũng không ngoại lệ. Suy cho cùng, thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng là người, không phải thần. Dù sao, vẫn chưa từng có người nào từ trong trận pháp này toàn thân trở ra, kể cả thực lực rất mạnh cũng không ngoại lệ.
Không ai cho rằng, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương có thể chạy ra khỏi cấm chế của trận pháp này, trừ phi xảy ra kỳ tích.
Thế nhưng, kỳ tích đã thực sự xảy ra!
Thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt giống như u linh điểu* bay lượn trong đêm đen, nhẹ nhàng bay qua đầu tường. Những hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối chỉ cảm thấy như gió thổi qua bên người, đi qua chỗ nào cũng lưu lại một đám người ngã ngổn ngang trên mặt đất.
(*) u linh điểu: u linh là âm hồn, điểu là con chim, dịch là âm hồn của một con chim hay một con chim âm hồn, một con chim u linh cũng không thấy xuôi nên để cả. =))
Trận pháp này có thể ràng buộc kình khí và tinh thần lực nhưng không thể nào cấm chế sức lực thuần túy bên trong cơ thể mỗi người, nếu không, thân ở trong đó, không ai có thể tự do hoạt động. Mà sức mạnh của Gia Cát Minh Nguyệt một phần đến từ phong ấn thần bí trong cơ thể, căn bản không phải là thứ mà trận pháp có thể cấm chế được.
Giải quyết xong tất cả trạm gác ngầm, Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho Lăng Phi Dương đi ra.
“Đi thôi, đi tìm bọn Mập Mạp trước." Lăng Phi Dương biết trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt có lực lượng thần bí nên cũng không hỏi nhiều.
Hai người thu liễm hơi thở, bắt đầu thận trọng tìm tòi khắp Tần phủ.
“Nhị vị thế mà lại để cho ta đợi lâu, đến Đại Dụ thành từ buổi chiều, lại làm cho lão phu phải chờ suốt từ lúc ấy đến giờ. Ha ha."
Khuôn mặt cứng ngắc của Tần Thương Hải kéo căng mấy cái, cười quỷ dị.
“Để cho lão tiên sinh đợi lâu, thật ngại quá, không biết lão tiên sinh chờ chúng ta tới là vì cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong lời này có phần kinh hãi, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. Tần gia đứng vững ở Đại Dụ thành nhiều năm như vậy, không có chút bản lĩnh đó mới gọi là kỳ quái. Xem ra, dù mấy người bọn mình đã cải trang nhưng cũng không che giấu được tai mắt của Tần gia, đoán chừng vừa vào thành đã bị theo dõi. Nhưng khẩu khí của hắn giống như là biết rõ nàng sẽ đến vậy. Chuyện này là sao? Thực ra, điểm này Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã nhầm. Tần Thương Hải cũng không biết bọn họ sẽ đến, khi hắn vừa bước vào cửa trạch viện mới phát hiện ra bọn họ mà thôi.
“Gia Cát tiểu thư biết rõ còn hỏi, ta chờ hai vị đương nhiên là muốn hỏi thăm một chút chuyện thằng cháu bất tài của ta." Tần Thương Hải nói. Đêm nay bọn Gia Cát Minh Nguyệt không đến, hắn cũng sẽ cho người đi “Mời" bọn họ. Lúc nửa đêm, con người sẽ rất mệt mỏi, tính cảnh giác cũng là thấp nhất.
“Nếu như là vì chuyện này, sợ rằng, lão tiên sinh phải thất vọng rồi, những điều ta biết đều đã nói với Tần gia chủ." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, liếc nhìn Tần Định Phương đứng bên cạnh Tần Thương Hải.
“Có thể có chuyện gì Gia Cát tiểu thư nhất thời quên mất, bây giờ lại nhớ ra hay không?" Khuôn mặt như xác ướp của Tần Thương Hải căng lên, lộ ra thần tình tự tiếu phi tiếu, vô cùng quỷ dị, hiển nhiên là không tin lời của Gia Cát Minh Nguyệt.
“Sẽ không." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời một câu, phủ định hoàn toàn.
“Ta thấy chưa chắc, như vậy đi, Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử đã tới đây, không bằng ở tạm quý phủ mấy ngày, chờ nghĩ ra rồi đi cũng không muộn." Tần Thương Hải không nhanh không chậm nói. Trên người chợt tuôn ra một cỗ khí cơ cường đại, ngay cả bóng đêm xung quanh cũng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, dường như cùng với khí cơ trên người hắn hòa làm một, thực lực Thánh cấp đỉnh kỳ bộc lộ hoàn toàn.
Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt đều cố ý áp chế thực lực của mình, lại bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên lùi lại hai bước, nhưng rất nhanh đứng vững.
Tần Định Phương kinh ngạc nhìn hai người, hắn biết rõ thực lực của lão tổ tông, không nghĩ tới dưới khí cơ, hai người vẫn có thể đứng vững, dường như thực lực còn cao hơn mình, nhớ lại lần gặp mặt trước, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể mạnh hơn mình, lúc này mới có bao nhiêu thời gian? Cư nhiên lại có thể tăng lên nhiều như vậy.
Một sự lo lắng vô hình dâng lên trong lòng Tần Định Phương.
“Lão tiên sinh cho rằng như thế này là có thể giữ chúng ta lại sao?" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói. Thực lực Thánh cấp đỉnh kỳ tất nhiên mạnh mẽ, tuy cùng là Thánh cấp nhưng khoảng cách giữa đỉnh kỳ và sơ kỳ rất lớn. Cho dù bọn họ không có cách nào đối địch chính diện với Tần Thương Hải, nhưng bọn họ muốn rời đi, đối phương cũng không thể ngăn lại.
Tần Thương Hải nhìn hai người, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, đối với thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương có phần nhìn không thấu. Linh hồn cấp? Không, hẳn là cao hơn một chút? Thánh cấp? Không có khả năng, với tuổi tác của bọn họ làm sao có thể đột phá Thánh cấp, thiên lôi tôi thể cũng không phải dễ dàng ngăn cản như vậy, huống chi, trên người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, hắn không cảm nhận được khí tức Thánh giả. Như vậy, chỉ có thể là bán thánh, ngẫm lại bối cảnh của hai người, Tần Thương Hải khẳng định suy đoán của mình.
Tuy bán Thánh cũng có một chữ Thánh, nhưng dù sao cũng chưa trải qua thử thách thiên lôi, cùng Thánh cấp chân chính vẫn tồn tại khoảng cách, tính chất khác biệt, hắn cũng không để ở trong lòng. Chỉ có điều, nếu như hai người bọn họ muốn chạy trốn, thực sự hắn cũng không nắm chắc có thể giữ họ lại. Nhưng hắn có biện pháp khác để giữ chân bọn họ.
“Như thế này đương nhiên không thể giữ chân hai vị, nhưng giữ chân bằng hữu hai vị cũng không phải là quá khó khăn, với thân thận của Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử, bằng hữu của các vị làm sao có thể ở loại tiểu điếm đó, cho nên, lão phu đã tự chủ trương, lúc các ngươi vừa tiến vào, ta đã phái người thay bọn họ đổi một nơi ở khác." Lúc này, Tần Định Phương vẫn luôn hầu hạ sau lưng Tần Thương Hải nói.
Sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống. Tần gia lại dám dùng bằng hữu của nàng để uy hiếp nàng. Không cần nghĩ cũng biết, lúc này mấy người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đã rơi vào tay Tần gia, với thực lực của bọn họ đối phó với cao thủ còn tạm được, nhưng đối mặt với kỹ năng tấn công thần kỳ của Tần gia, dưới Thánh cấp, đại khái chưa có người nào có thể dễ dàng ngăn cản.
“Tần gia chủ, không nhìn ra, ngươi lại là một kẻ đê tiện, vô sỉ như vậy nha."
Gia Cát Minh Nguyệt cười tươi như hoa, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng châm chọc mười phần.
“Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết." Trên mặt Tần Định Phương hiện ra nụ cười đã từng thấy qua trên mặt Tần Hồng Vân. Càng là loại gia tộc cổ xưa như thế này càng không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
“Nếu bằng hữu của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận, có tin không?" Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt không cao nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương. Mặc dù, Tần Định Phương đứng sau lưng Tần Thương Hải, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nội tâm vẫn không nhịn được run lên. Tần Định Phương chấp chưởng gia tộc Tần thị nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đối mặt với loại uy hiếp trần trụi, cuồng vọng như thế này, mặt liền biến sắc.
“Chỉ cần, Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử ở lại Tần phủ là tốt rồi, bằng hữu của các người tự nhiên cũng sẽ tốt." Tần Định Phương bình tĩnh mỉm cười nói.
Nhưng trong lòng hận không thể lập tức lôi Gia Cát Minh Nguyệt xuống nghiêm hình tra khảo, hỏi ra chuyện của Tần Hồng Vân. Nhưng hắn biết, mình không có thực lực ấy. Mà Tần Thương Hải cũng không có thực lực này, nếu như ép hai người trước mặt, đối với sự kháng cự của hai người này, Tần gia chắc chắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện hắn muốn thấy.
“Người đâu, đưa Gia Cát tiểu thư và Lăng công tử tới khách phòng." Tần Định Phương đề cao âm lượng nói.
“Dạ, lão gia." Hai tỳ nữ nhanh chân bước vào trong sân viện.
“Tần gia chủ, ha ha." Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu lại liếc nhìn Tần Định Phương, cười ha ha một tiếng.
Trong lòng Tần Định Phương cảm thấy nao nao, ngứa ngáy như lông mao quét qua. Vì sao hắn lại cảm thấy, tiếng cười của Gia Cát Minh Nguyệt như là sấm nhân?
Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi theo hai tỳ nữ ra khỏi tiểu viện, trong lòng nàng có tính toán khác. Hiện giờ không biết bọn Mặc Sĩ Thần thế nào, tùy tiện chống lại Tần Thương Hải, nàng và Lăng Phi Dương không sao, chỉ sợ Tần Định Phương sẽ sai người gây bất lợi cho bọn Mặc Sĩ Thần. Tần gia có Tần Thương Hải thực lực cường hãn như vậy tọa trấn, thực sự là ngoài dự đoán.
Mà hắn là người có địa vị tối cao ở Tần gia, chiếc nhẫn tinh huyễn thủ hộ ở trên người hắn cũng là bình thường. Lúc này, Lăng Phi Dương cũng suy nghĩ giống Gia Cát Minh Nguyệt. Cứ lưu lại bàn bạc kỹ lưỡng rồi tính tiếp. Suy nghĩ xong, Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai tỳ nữ trước mắt. Hai tỳ nữ này vừa nhìn cũng biết không có nửa điểm vũ kỹ. Tần gia bắt mấy người Mặc Sĩ Thần, hiển nhiên không phải sợ hãi, chủ yếu là lo lắng bọn họ sẽ rời đi.
Viện khách Tần gia đặc biệt u tĩnh, thoạt nhìn, trên dưới cũng không kém viện chữ Thiên ở Lâm gia, hai tỳ nữ chờ ngoài cửa viện, chờ Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi vào sân viện lại đứng ngoài cửa chờ sai bảo.
Bọn họ vừa bước vào sân viện không lâu, mặt đất dưới chân, không khí ngoài thân, dường như đều ẩn chứa một lực hút kỳ lạ, kình khí trong cơ thể ngưng trệ như đầm lầy, không cách nào huy động, ngay cả tinh thần lực cũng giống như bị hàn băng ngàn năm đông lại không thể nào ngưng tụ được.
“Trận pháp!" Hai người liếc nhau, đồng thời phản ứng. Hóa ra trong nhà này cất giấu trận pháp, bất kỳ người nào bước vào, kình khí và tinh thần lực đều bị kiềm chế. Kiếm sĩ không có kình khí, triệu hoán sư không có tinh thần lực, so với người bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt, cùng lắm là khỏe mạnh hơn một chút mà thôi. Mà tường viện cao vút cùng với cửa sắt khóa chặt, người bình thường căn bản không thể thoát ra được.
Quan sát cấu trúc, tình hình trong viện, dễ dàng nhận thấy, đây không phải là cố ý chuẩn bị cho hai người, không biết những năm gần đây, Tần gia đã dựa vào trận pháp này giết chết bao nhiêu cao thủ. Nếu có thể “được" Tần gia mời vào quý phủ làm khách, chắc chắn đều là người quen, cuối cùng lại bị bọn họ dùng loại phương pháp vô sỉ này giết chết, thật là khiến cho người khác phẫn nộ.
Không có cách nào sử dụng kình khí và triệu hoán, xem ra bọn họ bị nhốt ở đây, đã rơi vào thế yếu. Nhưng bọn Tần Thương Hải nghìn tính vạn tính cũng không thể tính đến lực lượng thần bí trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt. Đây không phải thứ trận pháp có khả năng áp chế. Sân viện thoạt nhìn yên tĩnh, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ bên ngoài viện có bao nhiêu con mắt đang theo dõi bọn họ. Chỉ sợ, cung nỏ cũng đã sớm nhắm thẳng. Một khi bọn họ chạy ra khỏi viện, nhất định vạn tên tề phát.
Gia Cát Minh Nguyệt không hề lo lắng, nàng muốn ra ngoài, không ai ngăn được.
Bất quá, bây giờ không vội, chờ đêm đến điều tra xem bọn Mặc Sĩ Thần đang ở chỗ nào rồi tính.
……
“Lão tổ tông, ta sợ nha đầu kia sẽ không nói thật." Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương vừa rời khỏi, Tần Định Phương cung kính nói với Tần Thương Hải.
“Không vấn đề gì, dù sao Tần gia cũng không thiếu tiền, nuôi thêm mấy người vẫn được. Bọn họ không nói, vĩnh viễn đừng nghĩ ra khỏi Tần gia." Tần Thương Hải lạnh lùng nói.
Tần Định Phương cau mày. Tiếp tục như vậy là biện pháp sao?
“Còn có, lão tổ tông, bọn họ biết rõ Tần gia ta sẽ gây bất lợi cho bọn họ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn tự chui đầu vào lưới, rốt cuộc là có mục đích gì, liệu có phải Hoàng thượng phái đến tra xét hay không …" Nghĩ đến đây, Tần Định Phương có chút hoảng loạn, từ đầu đến cuối hắn không nghĩ ra nguyên nhân Gia Cát Minh Nguyệt lẻn vào Tần phủ là gì. Đương nhiên, hắn không biết Gia Cát Minh Nguyệt biết Tần gia bọn hắn có tinh huyễn thủ hộ.
“Câm miệng!" Tần Thương Hải trầm giọng gầm lên. Tần gia thân là một trong những gia tộc cổ xưa của Đan Lăng quốc, đương nhiên không cam lòng bị sa sút, vẫn luôn âm thầm nhòm ngó hoàng vị, dã tâm thống trị thiên hạ, cũng đã chuẩn bị không ít, nhưng loại chuyện như thế này, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Tần Định Phương lập tức im miệng, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.
“Chuyện này hiểu trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được nói ra khỏi miệng." Tần Thương Hải thản nhiên nói.
“Dạ, lão tổ tông. Còn hai người kia, ta thấy, không bằng dứt khoát phế bọn họ đi, để cho bọn họ tiếp tục tồn tại, đối với Tần gia chúng ta sẽ là một mối nguy lớn." Nhớ lại ánh mắt và giọng nói băng hàn vừa rồi của Gia Cát Minh Nguyệt, lại nghĩ đến tốc độ tu luyện và thiên phú kinh người của nàng, Tần Định Phương vẫn còn sợ hãi, không khỏi ngoan thanh nói.
“Ngu xuẩn. Người khác không biết thì thôi chẳng lẽ ngươi còn không biết bối cảnh của hai người đó như thế nào sao?" Tần Thương Hải tức giận mắng.
Tần Định Phương tuy là người đứng đầu một nhà, nhưng thấy lão tổ tông nổi giận vẫn sợ đến không dám thở mạnh, cũng không dám nhiều lời nữa.
“Gia Cát gia và Lăng gia ta không để tâm, còn Hoàng thượng cũng chưa đến mức vì bọn họ mà trở mặt với Tần gia. Nhưng Thanh tiên sinh không thể không đề phòng. Còn có hai vị sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt nữa." Tần Thương Hải dứt lời trầm mặc trong chốc lát, nhìn chăm chú về phương xa thật lâu, Tần Thương Hải không biết quan hệ giữa Hoàng thượng và Gia Cát Minh Nguyệt, cho rằng Hoàng thượng chỉ là yêu mến tài năng của Gia Cát Minh Nguyệt mà thôi. Thở dài một hơi, hắn lại chậm rãi nói: “Nếu không phải lúc trước ta cùng Nhã Đồ Tát Mãn đánh một trận bị thương, ngay cả Thanh tiên sinh cũng có thể làm khó dễ ta, nhưng đã tính toán đến ngày hôm nay, chúng ta chỉ có thể ẩn nhẫn." Tần Thương Hải nói xong đứng lên, nhìn thật kỹ phía dưới trường bào gần như trống không đang bay phập phồng, đôi chân đã suy thoái từ lâu, chỉ còn nhỏ như của trẻ con.
Đây chính là nguyên nhân năm ấy hắn mai danh ẩn tích, mặc dù đã tấn thăng Thánh cấp, nhưng không bao giờ có thể sánh được với đẳng cấp Thánh cấp cao thủ của Thanh tiên sinh nữa, cho nên hắn dứt khoát ẩn thân phía sau hậu đài. Nhưng không biết, rốt cuộc Nhã Đồ Tát Mãn trong miệng hắn là người nào mà lại lợi hại như vậy.
Tần Định Phương cắn răng, thấp giọng nói: “Nhưng cũng không ai biết Gia Cát Minh Nguyệt ở trong phủ của chúng ta, chúng ta cứ lặng lẽ…"
“Đồ ngu! Ngươi nghĩ người khác cũng ngu xuẩn như ngươi sao?" Tần Thương Hải giận tím mặt. “Ngươi có biết bọn họ đang đi đâu không? Đi Thánh điện. Bên kinh thành đều biết bọn họ đi Thánh điện. Ngươi thật cho rằng người ta sẽ không tra ra được tung tích của bọn họ từng đến Đại Dụ thành sao?"
Tần Định Phương ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, mồ hôi lạnh trên trán đã túa ra. Hắn quá nóng lòng báo thù nên không suy xét nhiều như vậy. Nhi tử anh niên* vì gia tộc mà mất lúc còn trẻ, lưu lại người cháu này, hắn cưng chiều như chí bảo. Kết quả đi kinh thành một chuyến, lại chết không minh bạch, hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
(*)anh niên: tài năng hơn người, anh hùng, tài hoa.
“Ngươi trở về đi, trước tiên cứ hầu hạ bọn họ cẩn thận, không có lệnh của ta nhất thiết không được hành động thiếu suy nghĩ." Tần Thương Hải chậm rãi lướt ra sau viện. (chân không đi được nên cụ ấy bay đấy :3 )
“Dạ." Tần Định Phương nói xong quay người, cũng không che giấu hận ý đang tràn ngập trong lòng nữa, hắn hận không thể liều lĩnh đem mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi nghiêm hình tra khảo, ép hỏi chân tướng cái chết của tôn tử hắn, nếu có thể, hắn cũng muốn thay Liễu Hoài Khanh báo thù một kiếm.
Nhưng hiện tại, trước khi lão tổ tông ra lệnh, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn….
Mấy ngày liên tiếp, Tần Định Phương vô cùng buồn bực, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cứ thảnh thơi ở đó, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không quản. Đối với bằng hữu của nàng, dường như, một chút cũng không lo lắng. Mỗi ngày, Tần Định Phương đều đi hỏi mấy lần, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cười hì hì, tán dóc với hắn, không thu được bất kỳ thông tin thiết thực nào. Tần Định Phương tức đến giậm chân nhưng lại không dám làm gì nàng, nghẹn muốn chết.
Mà mỗi đêm, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều dùng đá hoặc ly trà ném ra ngoài viện. Cái gì cũng không làm chỉ ném đồ. Quấy cho những thủ vệ ở bên ngoài mệt mỏi, kiệt sức mới hài lòng thu tay, trở về phòng đi ngủ.
Đêm khuya vắng người, bên ngoài khách phòng, hai tỳ nữ ngủ gà ngủ gật, bây giờ chính là thời điểm con người mệt mỏi, buồn ngủ nhất trong ngày, không chỉ các nàng, ngay cả các hộ vể ẩn nấp trong bóng tối cũng có chút mất tập trung.
Gia Cát Minh Nguyệt đoán không sai, trải qua nhiều ngày khuấy đảo như vậy, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, ngay cả Tần Thương Hải cũng không ngoại lệ. Suy cho cùng, thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng là người, không phải thần. Dù sao, vẫn chưa từng có người nào từ trong trận pháp này toàn thân trở ra, kể cả thực lực rất mạnh cũng không ngoại lệ.
Không ai cho rằng, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương có thể chạy ra khỏi cấm chế của trận pháp này, trừ phi xảy ra kỳ tích.
Thế nhưng, kỳ tích đã thực sự xảy ra!
Thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt giống như u linh điểu* bay lượn trong đêm đen, nhẹ nhàng bay qua đầu tường. Những hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối chỉ cảm thấy như gió thổi qua bên người, đi qua chỗ nào cũng lưu lại một đám người ngã ngổn ngang trên mặt đất.
(*) u linh điểu: u linh là âm hồn, điểu là con chim, dịch là âm hồn của một con chim hay một con chim âm hồn, một con chim u linh cũng không thấy xuôi nên để cả. =))
Trận pháp này có thể ràng buộc kình khí và tinh thần lực nhưng không thể nào cấm chế sức lực thuần túy bên trong cơ thể mỗi người, nếu không, thân ở trong đó, không ai có thể tự do hoạt động. Mà sức mạnh của Gia Cát Minh Nguyệt một phần đến từ phong ấn thần bí trong cơ thể, căn bản không phải là thứ mà trận pháp có thể cấm chế được.
Giải quyết xong tất cả trạm gác ngầm, Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho Lăng Phi Dương đi ra.
“Đi thôi, đi tìm bọn Mập Mạp trước." Lăng Phi Dương biết trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt có lực lượng thần bí nên cũng không hỏi nhiều.
Hai người thu liễm hơi thở, bắt đầu thận trọng tìm tòi khắp Tần phủ.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo