Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 86-3

Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 86-3

“Nói như vậy đâu có gì khách khí, nếu các ngươi là bằng hữu của Ngữ Hàn, vậy cũng là bằng hữu của Lâm gia ta, các ngươi từ xa mà đến, thế nào cũng phải ở đây vài ngày, để Lâm gia ta làm chủ nhà tiếp đón đi." Lâm Thắng Kiệt cười ha ha nói.

Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Ngữ Hào khẽ biến, Lâm Ngữ Hàn vui mừng nhướng mày, hỏi, “Vậy Thiên viện. . . . . ."

“Ha ha, lão Mã, ngươi kêu mấy tên hạ nhân đem phòng khách Thiên viện quét tước sạch sẻ, mời các vị vào." Lâm Thắng Kiệt phân phó.

“Nhưng mà phụ thân, khách nhân ta mời còn chưa có tới, vạn nhất đến lúc đó. . . . . ." Lâm Ngữ Hào vội vàng nói.

“Không phải còn phòng khác sao? Chờ hắn đến đây nói sau." Lâm Thắng Kiệt phất tay.

Lâm Ngữ Hào còn muốn nói điều gì, nhìn thấy sắc mặt phụ thân không được vui, không dám nói tiếp.

Gia chủ Lâm gia đã bày ra thái độ như vậy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không từ chối, cùng Lâm Ngữ Hàn và lão Mã đi tới phòng khách. Phía sau, Lâm Ngữ Hào nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi, mới hỏi:

“Phụ thân, tại sao người lại đem Thiên viện đưa cho bọn hắn ? Vạn nhất Phương tiên sinh mang theo nhiều tùy tùng, đến lúc đó an bài sẽ không tốt."

“Đúng vậy, vạn nhất Phương tiên sinh mất hứng, làm sao bây giờ?" Phu nhân Lâm Ngữ Hào cũng phụ họa nói.

“Câm miệng!" Lâm Thắng Kiệt giận dữ mắng một tiếng, tiếp theo thấp giọng khiển trách, “Ngữ Hào, mấy năm nay ngươi càng ngày càng tự đại, ngay cả ánh mắt cũng càng ngày càng kém, nội tình mấy người kia, ngay cả ngươi cũng không biết đi?" Trong lời nói mang theo vô tận thất vọng.

Lâm Ngữ Hào cúi đầu, không dám tiếp lời, lấy thực lực Thiên Không kiếm sĩ sơ cấp của hắn, thật đúng là nhìn không thấu thực lực của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

“Mấy người kia, trừ bỏ tiểu cô nương chưa trưởng thành, mấy người khác đều là linh hồn cấp." Lâm Thắng Kiệt lắc đầu, tiếp theo lớn tiếng khiển trách phu nhân Lâm Ngữ Hào: “Còn ngươi, không biết đúng mực, trở về chép nữ giới năm mươi lần." Nói xong câu đó, Lâm Thắng Kiệt bắt tay sau lưng, chậm rãi trở về, lưu lại Lâm Ngữ Hào còn đang ngẩn người cùng phu nhân hắn sắc mặt trắng bệch.

“Linh hồn cấp, cư nhiên là linh hồn cấp! Hơn nữa là bốn gã linh hồn cấp!" Lâm Ngữ Hào sắc mặt xanh mét, khó trách người mình phái đi lại thất thủ, gặp phải đối thủ như vậy, đừng nói mấy người kia, cho dù người có nhiều hơn hai mươi lần, cũng sẽ giống nhau có đi mà không có về. Linh hồn cấp, trong cảm nhận của người bình thường đã có vị trí đứng đầu, lấy nội tình Lâm gia hắn, bất quá cũng chỉ có hai gã linh hồn cấp tọa trấn, Lâm Ngữ Hàn thế mà lại mang về bốn gã linh hồn cấp, cũng khó trách vừa rồi dám cùng mình ngang nhiên đối đầu, hóa ra là có người dựa vào.

“A Tài, ra cửa thành nhìn xem, Phương tiên sinh đã tới chưa." Lâm Ngữ Hào phân phó một gã hạ nhân nói.

“Dạ, đại thiếu gia." Tên hạ nhân kia lên tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

“Đợi chút." Lâm Ngữ Hào gọi lại hạ nhân, nói:"Quên đi, vẫn là ta đi thôi." Nói xong bước nhanh đi đến cửa thành. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, “Lúc này, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, nhất định phải thuyết phục Phương tiên sinh, tuyệt không để cho Lâm Ngữ Hàn có cơ hội."

Đến hậu viện, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mới biết được vì sao huynh đệ Lâm Ngữ Hào xem trọng Thiện viện như thế. Nói là viện, kỳ thật chính là một đình viên không nhỏ, núi giả, đình đài, phi bộc, thủy tạ khắp nơi, lộ ra lịch sự tao nhã cùng yên tĩnh, lại ẩn ẩn hiện ra vài phần xa hoa đại khí, nhìn sơ qua, so với lâm viên hoàng gia cũng kém không bao nhiêu, hiển nhiên ở trong này Lâm gia đã tốn không ít công phu, dùng không ít tiền tài.

Mấy tòa tiểu lâu có tạo hình khác biệt thấp thoáng giữa những vườn hoa hồng, hơn mười người hạ nhân không xa không gần đứng hầu bên ngoài, thần sắc kính cẩn, tùy thời chờ khách nhân sai bảo. Nhìn thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lâm gia nhị thiếu gia, vài tên hạ nhân vội vàng tiến lên đón.

“Gia Cát tiểu thư, các vị hãy nghỉ ngơi một chút, ta sẽ qua tiếp sau." Lâm Ngữ Hàn biết mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi đường mệt nhọc, khẳng định muốn rửa mặt nghỉ ngơi, biết điều cáo từ.

Chờ Lâm Ngữ Hàn đi xa, Mặc Sĩ Thần thấp giọng hỏi Gia Cát Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt, vừa rồi thái độ gia chủ Lâm gia có điểm không đúng, dường như nhiệt tình quá mức." Hắn cũng được coi là hào môn, biết thân là gia chủ không có khả năng đối người xa lạ có thái độ như vậy, thậm chí còn ở trước mặt bọn họ răn dạy người thừa kế của gia tộc, việc này thật cổ quái.

“Cái này có cái gì kỳ quái, hắn đã biết thực lực của chúng ta, cho nên cố tình kết giao mà thôi." Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm nghĩ tới điểm này, sáng tỏ nói.

“Ngươi nói, hắn có thể nhìn ra được thực lực của chúng ta?" Mặc Sĩ Thần có chút kinh ngạc. Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương đều cố ý che giấu thực lực, nhưng dù sao cũng không giống như Thanh tiên sinh, ít nhiều vẫn lộ ra hơi thở đặc thù của cao thủ. Nếu Lâm Thắng Kiệt có thể nhìn ra thực lực của bọn họ, thực lực hắn ít nhất phải là linh hồn cấp, nhưng mà Mặc Sĩ Thần một chút cũng không cảm giác được.

“Không phải hắn, là một người khác." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra thực lực của gia chủ Lâm gia bất quá cũng chỉ là Thiên Không đỉnh phong, có điều Lâm gia giàu có như vậy khẳng định có cao thủ tọa trấn, bị phát hiện thực lực cũng không có gì kì lạ, nàng cũng không để ở trong lòng. Lâm gia, trừ bỏ Lâm Ngữ Hào, những người khác không có khả năng có địch ý với nàng, cho dù có, nàng cũng không để ý chút nào.

“Ra vậy." Mặc Sĩ Thần gật gật đầu.

Bọn họ đi đường nhiều ngày như vậy, đều có chút mệt mỏi, đi theo hạ nhân về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Lúc tỉnh dậy, đã là hoàng hôn. Đi ra cửa phòng, liền nhìn thấy mấy người Lâm Ngữ Hàn cùng Lăng Phi Dương đã sớm ở trong sân chờ .

“Gia Cát tiểu thư, nghỉ ngơi tốt không?" Vẻ mặt Lâm Ngữ Hàn mang theo gió xuân tiến lên đón, giống như có việc vui rơi xuống trên đầu.

“Hoàn hảo." Gia Cát Minh Nguyệt duỗi người, thản nhiên cười. Nhìn Lâm Ngữ Hàn hơi ngây người. Không phải hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt có ý nghĩa không an phận, chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi.

“Khụ, khụ!" Mặc Sĩ Thần hợp hời ho khan vài tiếng.

“Gia Cát tiểu thư, gia gia của ta đã trở lại, muốn gặp mặt các vị." Lâm Ngữ Hàn xấu hổ thu hồi tầm mắt, mang theo vài phần khẩn cầu nói. Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt đã coi hắn là bằng hữu, nhưng chuyện lần này tựa hồ không đơn giản.

“Gia gia của ngươi?" Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, chuyện của Lâm gia nàng có biết một chút, chỉ biết gia chủ Lâm gia trong vài thập niên chính là phụ thân Lâm Ngữ Hàn, Lâm Thắng Kiệt, chứ chưa từng nghe nói qua gia gia của hắn, đã sớm cho rằng không còn ở nhân thế, hiện tại mới biết được người này vẫn còn sống.

“Đúng vậy, gia gia của ta ba mươi năm trước đã đem công việc của gia tộc giao cho phụ thân của ta xử lý, một mình du lịch khắp nơi, mấy chục năm không hề có tin tức. Trước đó vài ngày đột nhiên trở lại, nên mới triệu tập chúng ta nhanh chóng trở về." Lâm Ngữ Hàn đoán được tại sao Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, lập tức giải thích. Trên thực tế, ngay cả chính bọn họ hơn phân nữa cũng nghĩ lão gia tử chết tha hương, không nghĩ tới hắn có thể trở về, cho nên mới trịnh trọng như thế.

“Chúng ta mau đi đi." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lâm Ngữ Hàn mang theo vẻ mặt khẩn cầu, không do dự đồng ý Lâm Ngữ Hàn.

“Tốt." Lâm Ngữ Hàn mừng rỡ gật đầu.

Rất nhanh, mấy người xuyên qua hoa viên đi vào chính sảnh, chỉ thấy trong phòng đã có bảy tám người ngồi, phần lớn đã qua bán trăm*, khí độ bất phàm, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương thất thời nhìn lại, âm thầm kinh ngạc, trong những người này, trừ bỏ Lâm Thắng Kiệt đang tiếp khách, thực lực kém cỏi nhất cũng chỉ có hai gã linh hồn sơ cấp, đại đa số đều là linh hồn trung kỳ. Mà hai lão giả ngồi ở phía trên, một người là linh hồn đỉnh phong, người thứ hai lại có khuôn mặt giống vài phần huynh đệ Lâm Ngữ Hàn, thế nhưng đã sắp đột phá linh hồn đỉnh phong, người này, đương nhiên chính là tổ phụ Lâm Ngữ Hàn: Lâm Thiên Tề!

*bán trăm: hơn năm mươi.

Nhìn thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt Lâm Thiên Tề hơi hơi sáng lên, đứng dậy nói, “Các vị chính là bằng hữu của Ngữ Hàn, lần này Ngữ Hàn có thể được các vị cứu giúp, bộ tộc Lâm thị ta vô cùng cảm kích."

“Lâm lão gia tử khách khí, chúng ta cùng Lâm công tử vốn là bằng hữu, có khả năng giúp đỡ tự nhiên phải giúp ." Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.

“Ha ha, Ngữ Hàn có thể kết giao với bằng hữu như vậy, thật sự là tam sinh hữu hạnh, mời các vị ngồi, không cần giữ lễ tiết." Lâm Thiên Tề cảm khái nói.

Mọi người trong đại sảnh, trừ bỏ Lâm Thiên Tề, cũng chỉ có hai gã linh hồn đỉnh phong mơ hồ nhìn ra thực lực mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, những người khác tuy rằng nhìn ra thực lực mấy người bọn họ không tầm thường, lại nhìn không ra sâu cạn, lấy niên kỉ của bọn họ, bất quá cũng là Thiên Không đỉnh phong mà thôi, thực lực như vậy trong mắt người thường đương nhiên được cho là kinh tài tuyệt diễm, nhưng để so sánh thực lực với bọn họ, đương nhiên không có tư cách kia, cũng không biết vì cái gì mà Lâm lão gia đối xử với bọn họ khách sáo như vậy, đại khái có liên quan đến chuyện bọn họ cứu Lâm gia nhị thiếu gia đi. Nghĩ đến đây, những người này lặng lẽ lộ ra khinh thường, xê dịch vị trí, không muốn ngồi cùng một chỗ với hậu bối, miễn hạ thấp thân phận của mình.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vừa mới ngồi xuống, chợt nghe giọng nói khách khí của Lâm Ngữ Hào truyền đến: “Phương tiên sinh đến đây, Phương tiên sinh đến đây." Theo sau, một gã trung niên nam tử sắc mặt hồng nhuận, thân hình phúc hậu mỉm cười đi đến, một thân xuất trần phong đạm vân khinh.

Nhìn thấy người trung niên nam tử này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng dậy nghênh đón, vấn an* ôn chuyện, thậm chí còn nịnh nọt, nhìn ra được người này ở trong cảm nhận của mọi người có uy vọng rất cao.

*vấn an: chào hỏi

“Bán thánh!" Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi nhìn hắn vài lần. Âm thầm kỳ quái, phải biết rằng cao thủ linh hồn cấp, không ở chỗ nào mà không nổi tiếng, giống như ở thành nhỏ Thương Phong Thành qua hàng trăm năm cũng chỉ có một mình Ngô Khai Viễn. Lâm gia như thế nào lại mời được nhiều người như vậy? Ngay cả bán Thánh cũng mời tới, chẳng lẽ gặp phải cường địch nên mời đến viện trợ?

Cũng khó trách Gia Cát Minh Nguyệt hướng Phương tiên sinh nhìn lại, đồng thời, Phương tiên sinh cũng hướng về bên này nhìn lại, thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hơi kinh hãi, song phương tỏ ý gật đầu. Hiển nhiên, Phương tiên sinh cũng nhìn thấu thực lực linh hồn cấp mấy người bọn họ, bất quá đối với thực lực thánh cấp của Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương lại nhìn không ra, nếu không cũng không sẽ tỏ ý gật đầu đơn giản như vậy . Đây là thế giới cường giả vi tôn, cũng không phải lấy tuổi vi tôn . Cho dù một lão giả tám mươi tuổi có thực lực Thiên Không cấp, thế nhưng gặp gỡ thiếu niên thánh cấp mười mấy tuổi, càng phải thêm tôn kính.

Chờ tất cả mọi người hàn huyên xong trở lại chỗ ngồi, Lâm Thắng Kiệt đứng dậy, giải khai* bí ẩn trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt.

*giải khai: tháo ra

“Chư vị tiền bối, lần này có thể mời mọi người quang lâm* hàn xá, Lâm gia chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nếu có chỗ không phải mong chư vị bỏ qua"

*quang lâm: đến chơi

“Gia chủ Lâm gia không cần khách khí, nếu cần chúng ta giúp đỡ cái gì, cứ việc nói thẳng, chúng ta cùng Lâm lão gia tử đều là bạn tốt của nhau, chỉ cần giúp được chúng ta tuyệt không chối từ." Trừ bỏ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, người nào không phải là lão thành tinh, không cần đoán cũng biết Lâm gia mời nhiều người đến như vậy nhất định là có việc muốn nhờ, sôi nổi nói.

“Vậy vãn bối xin nói thẳng, lần này mời chư vị đến, là vì gia phụ sắp đột phá linh hồn tấn chức thánh cấp, muốn mời các vị đến lúc đó có thể giúp một tay, vô luận thành công hay thất bại, nếu chư vị có yêu cầu gì, Lâm gia sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ, về sau chư vị có ai tấn chức thánh cấp, gia phụ nhất định cũng sẽ tương trợ." Nói đến đây, Lâm Thắng Kiệt cũng không muốn cất giấu nữa, trực tiếp nói ra điều kiện.

“Tấn chức thánh cấp!" Mới vừa rồi còn nói tuyệt không chối từ, mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, ai cũng không nghĩ tới, Lâm Thiên Tề ba mươi năm không có tin tức, cư nhiên tấn chức thánh cấp, trong ánh mắt có hâm mộ, đương nhiên cũng có sầu lo. Bọn họ đến cảnh giới này, người nào không biết tấn chức thánh cấp phải trải qua khảo nghiệm Thiên Lôi thối thể, cũng biết vô số cao thủ linh hồn cấp có thiên phú và thực lực mạnh hơn mình cũng phải ngã xuống. Cái gọi là giúp một tay, tự nhiên chính là giúp Lâm Thiên Tề ngăn cản Thiên Lôi, tuy rằng Lâm gia nói ra điều kiện mê người, nhưng bọn họ cũng không thế lấy tính mạng ra đùa. Nếu sau này Lâm Thiên Tề thật sự tấn chức thánh cấp, về sau chính mình gặp phải Thiên Lôi thối thể có hắn tương trợ chẳng phải dễ như trở bàn tay. Nhất thời, tất cả mọi người do dự đứng lên.

“Ta cũng biết rõ thỉnh cầu này có hơi ép buộc, kỳ thật lần này ta trở về, muốn trước khi đột phá có thể nhìn thấy con cháu trong tộc, vạn nhất không thể vượt qua thiên lôi thối thể, coi như là lần cuối nhìn thấy con cháu, có chết cũng không hối tiếc, chính là Thắng Kiệt lo lắng, nên mới kiên trì mời các vị đến viện trợ, cho nên mọi người cũng không cần khó xử, có khả năng giúp đỡ liền giúp, không thể giúp ta cũng sẽ không trách móc." Lão gia Lâm Thiên Tề thấy thế ha ha cười nói, không hề làm ra vẻ, thật tình nói.

Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu được. Lâm Ngữ Hàn nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt hắn tràn đầy mâu thuẫn. Hắn đã coi Gia Cát Minh Nguyệt là bằng hữu, cũng không hy vọng nàng gặp nguy hiểm. Nhưng lần này người độ lôi kiếp là gia gia hắn. Còn chưa nói đến nếu lần này bằng hữu của hắn giúp gia gia vượt qua lôi kiếp, địa vị của hắn ở trong tộc cũng sẽ được tăng lên, chính là phần thân tình này, hắn cũng không muốn gia gia xảy ra chuyện.

Giúp, hay là không giúp?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại