Triền Miên
Chương 6: Không biết không có tội
Mấy ngày chung sống, con người kia hành xử quái dị nhưng đối với Khiết Trinh không có tà ý gì. Hắn ôm ấp nàng, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng chỉ bởi tò mò.
Khiết Trinh cố dặn mình cứ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp như thế. Nàng cố gắng làm vừa lòng hắn, mong hắn mau đi ngủ, giữ lời hứa để mình đi.
Nhưng hai ngày rồi mà hắn vẫn không ngủ. Có lúc Khiết Trinh mệt mỏi chợp mắt, thức dậy thì thấy hắn đang đăm đắm nhìn nàng.
Ngày thứ ba…Thứ tư…Khiết Trinh kiệt sức. Chỉ còn có thể thều thào:
– sao vậy? Sao không hát nữa?
– Tôi… tôi không hát nổi nữa… Tôi…
Nàng bật khóc. Quả thật không còn chịu đựng nổi nữa rồi…
Hắn lấy tay gạt những giọt nước mắt trên mặt nàng.
– Lại chảy nước nữa. Thật là phiền…
– Ông… ông thả tôi ra đi… Tôi không thể ở đây… Tôi phải về nhà…
Rõ ràng là nàng không thoải mái. Nếu không tại sao khi hắn chạm vào Khiết Trinh, ôm lấy nàng, nàng lại không đẩy hắn ra:
– Được rồi… được rồi… Ta sẽ không bắt ngươi hát nữa. Không hát nữa…
Hắn thích cái sinh vật bé nhỏ này. Khi nàng không vui vẻ, hắn cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Sắc mặt Khiết Trinh tái nhợt. Bụng nàng lại sôi lên:
– Sao vậy?
– Tôi…Tôi đói lắm…Tôi…
– Đói hả? Ăn không?… Ta thấy loài người các ngươi ăn rất nhiều…
Hắn bỏ vào trong, mang ra một vài thứ:
– Đây… Ăn đi…
Bánh bao thì meo mốc, trái cây thì đã chín rục rồi.
– Ông… ông ăn những thứ này sao?
– Ta cũng không thích chúng lắm… Ăn không có mùi vị gì.
– Những thứ này không ăn được đâu… – Khiết Trinh cố rướn người, giải thích cho hắn hiểu – Bánh bao bị hư rồi, trái này cũng hư.
– Hư rồi thì không ăn được à? Ngươi không ăn chúng à? Vậy ngươi thích ăn gì?
Nàng nhìn hắn… Đôi mắt lạ lẫm, vừa sợ hãi lại có cả tò mò:
– Ông… ông không phải là người sao? Ông là gì?
Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, từ khi hiểu chuyện hắn đã một mình trên thế gian này…
Cuộc sống của hắn kéo dài vô tận. Không già đi, cũng không biết đau đớn. Hắn chỉ tìm thấy sự thoải mái khi ngủ. Vì vậy hắn ngủ cả đêm ngày. Cho đến khi thức dậy. Hình dáng bên ngoài của hắn rất giống con người. Gần đây hắn nhận ra điều đó. Nhưng hắn không thích làm người. Con người có nhiều điều quá phức tạp.Con người là một loại sinh vật phiền phức. Con người…
Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy có một con người bên cạnh cũng không tệ. Nàng yếu ớt, nàng không thể làm cho hắn ngủ. Song mỗi lần thấy nàng nhắm mắt, hắn lại không hề ganh tỵ, không hề muốn đánh thức nàng.
– Ta không biết…Và cũng chẳng cần phải biết làm gì.
Không khí của cả hai trở nên im lặng. Hắn bỗng hỏi Khiết Trinh:
-Cái gì ăn được thì ngươi cứ nói. Ta không có, nhưng ta sẽ tìm được cho ngươi.
….Hắn quả nhiên tìm được những thứ Khiết Trinh cần. Nàng thu thập mọi thứ có trong động, đốt lửa làm thức ăn cho hắn. Chỉ là vài món rau củ bình thường nhưng đang đói nên Khiết Trinh ăn rất ngon miệng. Nàng còn bỏ vào chén đưa cho kẻ kỳ lạ kia:
– Ông thấy sao? Ngon không?
– Ừ.
Lạ miệng. Hắn nhìn thấy gương mặt nàng đã hồng hơn…
– Trông ngươi đẹp hơn lúc nãy… Ăn vào sẽ dễ chịu hơn à?
Nữ nhân luôn thích thú khi có người khen mình đẹp. Tuy là một người quái dị nhưng Khiết Trinh cũng không tránh được gò má ửng hồng.
Nàng sực nhớ ra:
– Những thứ này ông lấy ở đâu?
– Ta thấy ở đầu làng… Thấy thì hái thôi…
– Nhưng đó là của người ta trồng… Người ta phải cực khổ lắm… Ông lấy nhiều như vậy, tội người ta!!
Hắn thấy gương mặt nàng không vui vẻ. Lòng chợt cảm thấy có chút khó chịu, bất giác hỏi Khiết Trinh:
– Ngươi không thích à?
– Tôi… – Nàng cố gắng giải thích cho hắn hiểu – Không phải là tôi thích hay không mà làm vậy là sai… Họ trồng số rau này để có tiền, trong khi đó ông hái biết bao nhiêu…
– Thế ta phải làm sao?
Những câu hỏi ngây ngô nhưng chân thật. Nàng nhìn hắn, bỗng thấy mình như đang đứng trước một đứa trẻ, cái gì cũng không biết. Cảm giác căng thẳng cũng từ từ vơi bớt trong lòng:
– Không cần làm gì hết… Ông đừng hái nữa là được…
– Ừ…
Khiết Trinh vẫn thấy người hơi mệt… Cơ thể vẫn chưa lại sức sau mấy ngày căng thẳng. Nhưng nàng lại không dám nằm xuống nghỉ. Mấy lần trước vừa đói vừa mệt, nàng thiếp đi hắn đã lay nàng dậy… Biểu hiện rất không vui…
– Ngươi sao vậy?
– Tôi… tôi mệt…
– Ngươi muốn ngủ à?
– Tôi…
– Không sao… Ta thấy nhìn ngươi ngủ cũng rất thú vị… Ngủ đi….!
Hắn lại ôm lấy nàng… Khiết Trinh vội vàng đẩy hắn ra… Nhưng hắn lại giằng lại, ôm thật chặt…
Mùi hương hôm nay càng đậm. Hắn thích nó. Có lẽ sáng ngay sau khi đuổi hắn vào hang, buộc phải hứa không được quay lại nhìn, Khiết Trin đã làm cái gì đó để mùi thơm cơ thể thêm nồng nàn. Da thịt mát rượi. Hắn thích thú sờ lên cánh tay mịn màng… Nàng run rẩy, tim đập càng lúc càng dồn dập hơn…
– Sao vậy? Đừng sợ…Ta không xé ngươi ra đâu…
Càng chạm vào càng thích. Hắn đặt mũi lên má nàng. Làn da ở đây vừa mát vừa lại rất mịn màng, khiến hắn đặt mũi xuống sâu hơn:
– Tôi… tôi không thích vậy đâu… Đừng….
– Ừ… Không thích thì thôi…
Hắn dừng lại động tác, ôm nàng chặt hơn…
Đêm nay không chỉ có hắn mất ngủ, Khiết Trinh cũng không dám cử động trong lòng hắn. Cảm giác này rất ấm nhưng vẫn làm Khiết Trinh lo sợ….Sợ vô cùng. Kẻ không biết không có tội. Nhưng nàng rõ ràng là biết hắn là người xa lạ. Nàng biết mình đã lên kiệu hoa xuất giá song lại để lòng rung động vì một kẻ không phải là người.
Khiết Trinh cố dặn mình cứ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp như thế. Nàng cố gắng làm vừa lòng hắn, mong hắn mau đi ngủ, giữ lời hứa để mình đi.
Nhưng hai ngày rồi mà hắn vẫn không ngủ. Có lúc Khiết Trinh mệt mỏi chợp mắt, thức dậy thì thấy hắn đang đăm đắm nhìn nàng.
Ngày thứ ba…Thứ tư…Khiết Trinh kiệt sức. Chỉ còn có thể thều thào:
– sao vậy? Sao không hát nữa?
– Tôi… tôi không hát nổi nữa… Tôi…
Nàng bật khóc. Quả thật không còn chịu đựng nổi nữa rồi…
Hắn lấy tay gạt những giọt nước mắt trên mặt nàng.
– Lại chảy nước nữa. Thật là phiền…
– Ông… ông thả tôi ra đi… Tôi không thể ở đây… Tôi phải về nhà…
Rõ ràng là nàng không thoải mái. Nếu không tại sao khi hắn chạm vào Khiết Trinh, ôm lấy nàng, nàng lại không đẩy hắn ra:
– Được rồi… được rồi… Ta sẽ không bắt ngươi hát nữa. Không hát nữa…
Hắn thích cái sinh vật bé nhỏ này. Khi nàng không vui vẻ, hắn cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Sắc mặt Khiết Trinh tái nhợt. Bụng nàng lại sôi lên:
– Sao vậy?
– Tôi…Tôi đói lắm…Tôi…
– Đói hả? Ăn không?… Ta thấy loài người các ngươi ăn rất nhiều…
Hắn bỏ vào trong, mang ra một vài thứ:
– Đây… Ăn đi…
Bánh bao thì meo mốc, trái cây thì đã chín rục rồi.
– Ông… ông ăn những thứ này sao?
– Ta cũng không thích chúng lắm… Ăn không có mùi vị gì.
– Những thứ này không ăn được đâu… – Khiết Trinh cố rướn người, giải thích cho hắn hiểu – Bánh bao bị hư rồi, trái này cũng hư.
– Hư rồi thì không ăn được à? Ngươi không ăn chúng à? Vậy ngươi thích ăn gì?
Nàng nhìn hắn… Đôi mắt lạ lẫm, vừa sợ hãi lại có cả tò mò:
– Ông… ông không phải là người sao? Ông là gì?
Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, từ khi hiểu chuyện hắn đã một mình trên thế gian này…
Cuộc sống của hắn kéo dài vô tận. Không già đi, cũng không biết đau đớn. Hắn chỉ tìm thấy sự thoải mái khi ngủ. Vì vậy hắn ngủ cả đêm ngày. Cho đến khi thức dậy. Hình dáng bên ngoài của hắn rất giống con người. Gần đây hắn nhận ra điều đó. Nhưng hắn không thích làm người. Con người có nhiều điều quá phức tạp.Con người là một loại sinh vật phiền phức. Con người…
Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy có một con người bên cạnh cũng không tệ. Nàng yếu ớt, nàng không thể làm cho hắn ngủ. Song mỗi lần thấy nàng nhắm mắt, hắn lại không hề ganh tỵ, không hề muốn đánh thức nàng.
– Ta không biết…Và cũng chẳng cần phải biết làm gì.
Không khí của cả hai trở nên im lặng. Hắn bỗng hỏi Khiết Trinh:
-Cái gì ăn được thì ngươi cứ nói. Ta không có, nhưng ta sẽ tìm được cho ngươi.
….Hắn quả nhiên tìm được những thứ Khiết Trinh cần. Nàng thu thập mọi thứ có trong động, đốt lửa làm thức ăn cho hắn. Chỉ là vài món rau củ bình thường nhưng đang đói nên Khiết Trinh ăn rất ngon miệng. Nàng còn bỏ vào chén đưa cho kẻ kỳ lạ kia:
– Ông thấy sao? Ngon không?
– Ừ.
Lạ miệng. Hắn nhìn thấy gương mặt nàng đã hồng hơn…
– Trông ngươi đẹp hơn lúc nãy… Ăn vào sẽ dễ chịu hơn à?
Nữ nhân luôn thích thú khi có người khen mình đẹp. Tuy là một người quái dị nhưng Khiết Trinh cũng không tránh được gò má ửng hồng.
Nàng sực nhớ ra:
– Những thứ này ông lấy ở đâu?
– Ta thấy ở đầu làng… Thấy thì hái thôi…
– Nhưng đó là của người ta trồng… Người ta phải cực khổ lắm… Ông lấy nhiều như vậy, tội người ta!!
Hắn thấy gương mặt nàng không vui vẻ. Lòng chợt cảm thấy có chút khó chịu, bất giác hỏi Khiết Trinh:
– Ngươi không thích à?
– Tôi… – Nàng cố gắng giải thích cho hắn hiểu – Không phải là tôi thích hay không mà làm vậy là sai… Họ trồng số rau này để có tiền, trong khi đó ông hái biết bao nhiêu…
– Thế ta phải làm sao?
Những câu hỏi ngây ngô nhưng chân thật. Nàng nhìn hắn, bỗng thấy mình như đang đứng trước một đứa trẻ, cái gì cũng không biết. Cảm giác căng thẳng cũng từ từ vơi bớt trong lòng:
– Không cần làm gì hết… Ông đừng hái nữa là được…
– Ừ…
Khiết Trinh vẫn thấy người hơi mệt… Cơ thể vẫn chưa lại sức sau mấy ngày căng thẳng. Nhưng nàng lại không dám nằm xuống nghỉ. Mấy lần trước vừa đói vừa mệt, nàng thiếp đi hắn đã lay nàng dậy… Biểu hiện rất không vui…
– Ngươi sao vậy?
– Tôi… tôi mệt…
– Ngươi muốn ngủ à?
– Tôi…
– Không sao… Ta thấy nhìn ngươi ngủ cũng rất thú vị… Ngủ đi….!
Hắn lại ôm lấy nàng… Khiết Trinh vội vàng đẩy hắn ra… Nhưng hắn lại giằng lại, ôm thật chặt…
Mùi hương hôm nay càng đậm. Hắn thích nó. Có lẽ sáng ngay sau khi đuổi hắn vào hang, buộc phải hứa không được quay lại nhìn, Khiết Trin đã làm cái gì đó để mùi thơm cơ thể thêm nồng nàn. Da thịt mát rượi. Hắn thích thú sờ lên cánh tay mịn màng… Nàng run rẩy, tim đập càng lúc càng dồn dập hơn…
– Sao vậy? Đừng sợ…Ta không xé ngươi ra đâu…
Càng chạm vào càng thích. Hắn đặt mũi lên má nàng. Làn da ở đây vừa mát vừa lại rất mịn màng, khiến hắn đặt mũi xuống sâu hơn:
– Tôi… tôi không thích vậy đâu… Đừng….
– Ừ… Không thích thì thôi…
Hắn dừng lại động tác, ôm nàng chặt hơn…
Đêm nay không chỉ có hắn mất ngủ, Khiết Trinh cũng không dám cử động trong lòng hắn. Cảm giác này rất ấm nhưng vẫn làm Khiết Trinh lo sợ….Sợ vô cùng. Kẻ không biết không có tội. Nhưng nàng rõ ràng là biết hắn là người xa lạ. Nàng biết mình đã lên kiệu hoa xuất giá song lại để lòng rung động vì một kẻ không phải là người.
Tác giả :
Ngưng Văn