Triền Miên Sau Ly Hôn
Chương 9: Kết thúc sớm cuộc hôn nhân sai lầm này
Sau khi thất vọng, Lương Hạnh lại vô cùng bình tĩnh tự đi làm thủ tục xuất viện, về nhà thì vào thẳng phòng ngủ, kéo sầm tủ quần áo ra.
Lúc cô chuyển đến nhà Triệu Mịch Thanh cũng không có mang bao nhiêu món, bây giờ chỉ hai cái vali và gần nửa tiếng đồng hồ đã dọn dẹp xong toàn bộ đồ, ngoài vài cái áo khoác khá dày, cô trực tiếp quăng nó vào trong ngăn tủ.
Lương Hạnh nhìn căn chung cư cô và Triệu Mịch Thanh từng ở lần cuối, dường như mỗi góc nhà đều có bóng dáng của họ, cô để chìa khóa ở tủ giày, kéo vali không chút lưu luyến rời đi.
Từ cuộc điện thoại bị người phụ nữ kia nghe máy, đến cuộc gặp gỡ tối hôm qua, cô cũng đã biết, cô dành ba năm không ủ ấm được trái tim của người đàn ông đó, nhưng cũng không có nghĩa là người phụ nữ khác không làm được.
Huống chi cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm, để cô kết thúc nó sớm đi!
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Mịch Thanh, Lương Hạnh trực tiếp kéo vali về nhà mẹ, cô không muốn sống cùng Triệu Mịch Thanh nữa, nhưng mà tình hình hiện tại cô cũng không có đủ tiền để ở khách sạn.
Lương Hạnh nhấn chuông cửa nửa ngày mà vẫn không có ai trả lời, cô nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho mẹ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Lương Hạnh nghe bên chỗ mẹ có hơi ồn ào, nhịn không được hỏi: “Mẹ, mẹ không ở nhà ạ?"
“Hả? Mẹ không ở nhà, mẹ đang ở bên ngoài tập thể dục." Mẹ Lương nói chuyện ấp a ấp úng: “Hạnh, con có việc gì sao, nếu không có việc gì thì tối mẹ gọi lại cho con sau nhé."
Lương Hạnh không tin, tiếp tục hỏi: “Mẹ đang tập thể dục ở đâu thế, con qua đó tìm mẹ."
“Con đừng đến, khá xa."
Ngay lúc mẹ Lương còn đang ấp úng, Lương Hạnh đã nhạy cảm nghe được ở đầu dây bên kia có tiếng người quát lớn: “Này, khách đi hết rồi sao bà không dọn dẹp bàn đi, còn ở đó mà nghe điện thoại!"
“Mẹ, con nghe thấy rồi!" Lương Hạnh cố nén giận, bình tĩnh nói: “Nói địa chỉ cho con."
Lương Hạnh gửi vali ở nhà hàng xóm đối diện, đưa cho người đó một triệu rưỡi, sau đó bắt xe đi thẳng đến nhà hàng mẹ Lương nói, vừa vào đã thấy mẹ Lương đang khom lưng lau dọn bàn.
Vợ của thẩm phán đứng đầu Nam Thành, sống trong nhung lụa hơn nửa đời người, bây giờ lại phải đến nhà hàng làm phục vụ cho người khác, Lương Hạnh nhìn mà mũi cay xè, chân như mọc rễ tại chỗ: “Mẹ."
“Hạnh đến rồi à?" Mẹ Lương nhìn thấy Lương Hạnh thì có hơi ngượng ngùng, nhanh chóng dọn dẹp bàn rồi báo với quản lý một tiếng, kéo Lương Hạnh vào một góc.
Lương Hạnh thấy tay trái của mẹ Lương đỏ bừng, túm chặt tay bà hỏi: “Mẹ bị sao thế?"
“Không có gì, chỉ bị phỏng thôi."
Mẹ Lương cật lực che giấu, miệng liên tục nói không sao, Lương Hạnh lại không nhịn được, kéo mẹ Lương ra khỏi nhà hàng, bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện.
May mà quyết định của cô chính xác, bác sĩ nói bị phỏng độ cao, nếu như không xử lý tốt sẽ bị sưng mủ.
“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ ở yên trong nhà sao?" Lương Hạnh đi mua thuốc về thoa lên vết thương cho mẹ, lúc nói chuyện giọng nói cũng đã nghẹn ngào: “Cũng đâu phải con không nuôi nổi mẹ."
“Mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, làm ở nhà hang một ngày cũng được vài triệu."
Nói xong, mẹ Lương nhịn không được bật khóc: “Nếu không phải tại ba của con làm chuyện ngu ngốc đó, gia đình chúng ta bây giờ vẫn vui vẻ, mẹ cũng không cần phải lo lắng suốt ngày, ngay cả ngủ cũng ngủ không yên."
“Thôi được rồi mẹ, sau này mẹ không được làm nữa, mẹ không có tiền thì con đưa mẹ." Lương Hạnh nói: “Cho dù nhà chúng ta có nghèo thì con cũng sẽ không để mẹ chịu khổ, chuyện của ba con cũng sẽ nghĩ cách."
“Sao có thể để mình con chịu gánh nặng lớn như vậy được chứ." Con gái chu đáo như thế đã an ủi mẹ Lương rất nhiều, nhưng mà vẫn phải lau nước mắt vì số tiền kia: “Sáu tỷ đó... hay cứ để ông ấy chết trong tù luôn đi, mẹ con mình không thèm lo nữa!"
Lương Hạnh biết mẹ chỉ là tức giận mới nói vậy thôi, trong lòng vẫn rất lo lắng chuyện của ba: “Mẹ, con hứa với mẹ chắc chắn sẽ mượn được đủ tiền để bù vào chỗ đó đúng thời hạn, mẹ đừng lo lắng nhiều như thế."
Mẹ Lương là con gái nhà giàu có, mười tám tuổi đã gặp được ba Lương, hai mươi tuổi đã gả vào nhà họ Lương, sau khi sinh Lương Hạnh thì luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, cuộc sống hoàn toàn dựa vào ba Lương, ba Lương vừa gặp chuyện, bà lập tức luống cuống, cũng may con gái vẫn đủ bình tĩnh.
Thấy con gái nói như thế, mẹ Lương đành phải gật đầu.
Mua đủ thuốc dùng trong một tuần rồi, Lương Hạnh dẫn mẹ về, lúc bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Lúc cô chuyển đến nhà Triệu Mịch Thanh cũng không có mang bao nhiêu món, bây giờ chỉ hai cái vali và gần nửa tiếng đồng hồ đã dọn dẹp xong toàn bộ đồ, ngoài vài cái áo khoác khá dày, cô trực tiếp quăng nó vào trong ngăn tủ.
Lương Hạnh nhìn căn chung cư cô và Triệu Mịch Thanh từng ở lần cuối, dường như mỗi góc nhà đều có bóng dáng của họ, cô để chìa khóa ở tủ giày, kéo vali không chút lưu luyến rời đi.
Từ cuộc điện thoại bị người phụ nữ kia nghe máy, đến cuộc gặp gỡ tối hôm qua, cô cũng đã biết, cô dành ba năm không ủ ấm được trái tim của người đàn ông đó, nhưng cũng không có nghĩa là người phụ nữ khác không làm được.
Huống chi cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm, để cô kết thúc nó sớm đi!
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Mịch Thanh, Lương Hạnh trực tiếp kéo vali về nhà mẹ, cô không muốn sống cùng Triệu Mịch Thanh nữa, nhưng mà tình hình hiện tại cô cũng không có đủ tiền để ở khách sạn.
Lương Hạnh nhấn chuông cửa nửa ngày mà vẫn không có ai trả lời, cô nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho mẹ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Lương Hạnh nghe bên chỗ mẹ có hơi ồn ào, nhịn không được hỏi: “Mẹ, mẹ không ở nhà ạ?"
“Hả? Mẹ không ở nhà, mẹ đang ở bên ngoài tập thể dục." Mẹ Lương nói chuyện ấp a ấp úng: “Hạnh, con có việc gì sao, nếu không có việc gì thì tối mẹ gọi lại cho con sau nhé."
Lương Hạnh không tin, tiếp tục hỏi: “Mẹ đang tập thể dục ở đâu thế, con qua đó tìm mẹ."
“Con đừng đến, khá xa."
Ngay lúc mẹ Lương còn đang ấp úng, Lương Hạnh đã nhạy cảm nghe được ở đầu dây bên kia có tiếng người quát lớn: “Này, khách đi hết rồi sao bà không dọn dẹp bàn đi, còn ở đó mà nghe điện thoại!"
“Mẹ, con nghe thấy rồi!" Lương Hạnh cố nén giận, bình tĩnh nói: “Nói địa chỉ cho con."
Lương Hạnh gửi vali ở nhà hàng xóm đối diện, đưa cho người đó một triệu rưỡi, sau đó bắt xe đi thẳng đến nhà hàng mẹ Lương nói, vừa vào đã thấy mẹ Lương đang khom lưng lau dọn bàn.
Vợ của thẩm phán đứng đầu Nam Thành, sống trong nhung lụa hơn nửa đời người, bây giờ lại phải đến nhà hàng làm phục vụ cho người khác, Lương Hạnh nhìn mà mũi cay xè, chân như mọc rễ tại chỗ: “Mẹ."
“Hạnh đến rồi à?" Mẹ Lương nhìn thấy Lương Hạnh thì có hơi ngượng ngùng, nhanh chóng dọn dẹp bàn rồi báo với quản lý một tiếng, kéo Lương Hạnh vào một góc.
Lương Hạnh thấy tay trái của mẹ Lương đỏ bừng, túm chặt tay bà hỏi: “Mẹ bị sao thế?"
“Không có gì, chỉ bị phỏng thôi."
Mẹ Lương cật lực che giấu, miệng liên tục nói không sao, Lương Hạnh lại không nhịn được, kéo mẹ Lương ra khỏi nhà hàng, bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện.
May mà quyết định của cô chính xác, bác sĩ nói bị phỏng độ cao, nếu như không xử lý tốt sẽ bị sưng mủ.
“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ ở yên trong nhà sao?" Lương Hạnh đi mua thuốc về thoa lên vết thương cho mẹ, lúc nói chuyện giọng nói cũng đã nghẹn ngào: “Cũng đâu phải con không nuôi nổi mẹ."
“Mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, làm ở nhà hang một ngày cũng được vài triệu."
Nói xong, mẹ Lương nhịn không được bật khóc: “Nếu không phải tại ba của con làm chuyện ngu ngốc đó, gia đình chúng ta bây giờ vẫn vui vẻ, mẹ cũng không cần phải lo lắng suốt ngày, ngay cả ngủ cũng ngủ không yên."
“Thôi được rồi mẹ, sau này mẹ không được làm nữa, mẹ không có tiền thì con đưa mẹ." Lương Hạnh nói: “Cho dù nhà chúng ta có nghèo thì con cũng sẽ không để mẹ chịu khổ, chuyện của ba con cũng sẽ nghĩ cách."
“Sao có thể để mình con chịu gánh nặng lớn như vậy được chứ." Con gái chu đáo như thế đã an ủi mẹ Lương rất nhiều, nhưng mà vẫn phải lau nước mắt vì số tiền kia: “Sáu tỷ đó... hay cứ để ông ấy chết trong tù luôn đi, mẹ con mình không thèm lo nữa!"
Lương Hạnh biết mẹ chỉ là tức giận mới nói vậy thôi, trong lòng vẫn rất lo lắng chuyện của ba: “Mẹ, con hứa với mẹ chắc chắn sẽ mượn được đủ tiền để bù vào chỗ đó đúng thời hạn, mẹ đừng lo lắng nhiều như thế."
Mẹ Lương là con gái nhà giàu có, mười tám tuổi đã gặp được ba Lương, hai mươi tuổi đã gả vào nhà họ Lương, sau khi sinh Lương Hạnh thì luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, cuộc sống hoàn toàn dựa vào ba Lương, ba Lương vừa gặp chuyện, bà lập tức luống cuống, cũng may con gái vẫn đủ bình tĩnh.
Thấy con gái nói như thế, mẹ Lương đành phải gật đầu.
Mua đủ thuốc dùng trong một tuần rồi, Lương Hạnh dẫn mẹ về, lúc bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Tác giả :
Bát Trà Nhân